Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi
-
Chương 9
Về chuyện tìm kiếm gia sư cho con trai mà Vũ đau đầu mãi, bởi anh không quen biết giáo viên nào cả. Lần đầu có con đến trường, vợ còn chưa có nên anh bỡ ngỡ, chẳng biết phải kiếm giáo viên ở đâu. Đến cơ quan, anh thăm dò từng ngườii một, xem những ai đã có gia đình, những ai đã và có con đang tuổi đến trường để tham khảo xem giáo viên nào tốt, dạy có tâm. Cuối cùng bà chị cùng cơ quan cũng giới thiệu cho anh được một cô giáo hãy còn trẻ, trẻ cả tuổi đời trẻ cả tuổi nghề, nhưng bà chị ấy khen cô giáo này dữ lắm, nào là cô giáo tâm lý, biết cách dẫn dắt trẻ nhỏ, dạy dễ hiểu..
Thằng cu nhà chị mải chơi là thế, lười học là thế, ấy vậy mà cô giáo kèm có mấy tháng giờ đọc thông viết thạo. Trước nó ở top bét nhè của lớp, giờ đứng top 5. Nghe bà chị kể mà Vũ sốt ruột, muốn tìm kiếm ngay cho bằng được. Bà chị liền viết địa chỉ ra giấy: cô giáo Hạ, số nhà 45, ngõ Lương Bằng, đường Trường Chinh. Cầm địa chỉ, Vũ sốt ruột mong đến giờ tan làm để đi đón con và hai bố con cùng nhau đi xin học kèm cô giáo Hạ.
Chiếc xe đạp của Vũ mua từ lúc anh mới vào nghề, đi cũng lâu lắm rồi, giờ bắt đầu ọp ẹp, Mạnh ngồi phía sau thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu rẹt rẹt liền hỏi:
Bố ơi, xe bị sao thế hả bố!
Chắc nó trùng xích con ạ. Nhưng không sao, bố nghĩ là vẫn đi được, đợi đến nhà cô giáo Hạ xong quay về bố sẽ sửa nó lại...
Vũ an ủi con trai, song chính anh cũng cảm thấy chiếc xe hôm nay đi không được bình thường lắm. Đi thêm một quãng thì tuột xích, Mạnh đứng bên lề đường chờ bố sửa xe, Vũ loay hoay với cái xích xe đạp. Anh mặc chiếc áo sơ mi sáng màu, ngồi sửa xích xe, dầu nhớt dính tùm lum lên áo, lên mặt anh, đặc biệt là hai bàn tay đen sì. Mạnh thấy mặt bố lem liền bảo:
Bố Vũ ơi, mặt bố bẩn lắm. Đến nhà cô giáo cô sẽ mắng đấy!
Chuyện là ở lớp, nếu bạn nào đến trường mà chưa rửa mặt sẽ bị cô giáo phê bình. Bởi vậy, khi thấy Vũ nhắc tới chuyện đến xin học nhà cô giáo, Mạnh liền nhắc nhở. Nghe con nói, Vũ ngửng đầu lên hỏi lại:
Bẩn lắm hả con? Đâu, đâu. Chỉ bố xem chỗ nào để bố lau đi.
Chỗ cằm ấy bố ạ. Cả bên má trái nữa.
Vũ làm theo, anh đưa cánh tay áo lên cọ cọ vào cằm, vào má... vô thức anh quên rằng áo của anh sáng màu. Bởi vậy khi mặt bớt lem luốc thì cánh tay áo anh lại bẩn hơn trước. Nhìn rõ chán. 😊. Mạnh thấy vậy cười ngặt nghẽo.
Con không giúp bố lại còn cười được à?
Vũ thấy con cười vui vẻ, trong lòng anh cũng thấy vui.
Nhưng con đâu có biết sửa xe. Sao bố không đem xe đi sửa hả bố?
Tiết kiệm con ạ. Đây, xem này, bố sửa xong rồi đây này.
Mạnh mừng rỡ:
Hoan hô, bố Vũ giỏi! Bố Vũ giỏi.
Lên xe nào con.
Hai cha con lại tiếp tục đi, nhà cô giáo Hạ còn 1 đoạn nữa mới tới, Vũ đạp xe thật nhanh để về kịp giờ nấu cơm tối. Mạnh lại hỏi:
Bố ơi, tiết kiệm để làm gì hả bố?
Cu cậu nghĩ tới câu nói của bố lúc nãy khi sửa xe đạp nên thắc mắc. Vũ vội giải thích cho con trai:
Tại bố không biết cách dạy Mạnh hiểu bài, bởi vậy nên bố phải tiết kiệm tiền và thuê giáo viên về dạy kèm thêm cho Mạnh. Nếu ko tiết kiệm thì cuối tháng hai bố con mình chắc sẽ phải nhịn đói con ạ!
Vậy thôi con không học nữa đâu bố ạ. Cuối tháng lại phải nhịn thì khổ lắm...
Ngốc ạ. Con phải học chứ. Con học giỏi, sau này sẽ kiếm được nhiều tiền, con nghĩ xem.. mình chỉ tiết kiệm vào những việc ko cần thiết phải sử dụng đến tiền thôi... còn ăn thì sao có thể bỏ bữa được chứ hả...
Dạ.
Mạnh ngoan ngoãn đáp lại, nhưng thực ra tâm hồn non nớt của đứa trẻ cũng chưa hiểu lắm những lời mà Vũ vừa giải thích. Nhà cô giáo Hạ cũng ở thị trấn này, nhưng đường thì hơi vòng vèo, cách nhà của bố con Vũ những 3km lận. Vũ phi xe 10 phút thì đến nơi. Đúng số nhà và địa chỉ chị cùng cơ quan cho, Vũ gọi cửa:
Có ai ở nhà không ạ?
Anh gọi 3 lần. Không ai trả lời cả, lát sau có bà lão hàng xóm bên cạnh đi ra. Vũ lễ phép hỏi chuyện.
Bà ơi, cho cháu hỏi, đây có phải nhà cô giáo Hạ không ạ?
Mạnh thấy người lớn tuổi nhanh miệng chào:
Cháu chào bà ạ!
Ngoan lắm. Hai bố con tìm cô giáo Hạ có việc gì?
Nhìn mặt Vũ sáng sủa, dễ nhìn, đứa nhỏ thì lễ phép, bà lão vui vẻ tiếp chuyện.
Đúng nhà cô giáo Hạ đây rồi. Cô ấy đi dạy chắc cũng sắp về rồi đấy. Cu con năm nay học lớp mấy rồi cháu?
Bà hỏi con kìa!
Vũ nhắc con.
Dạ. Năm nay cháu học lớp 1 ạ.
Thế hả.
Tìm cô giáo Hạ để dạy kèm đúng không?
Dạ. Sao bà biết ạ.
Bà lão mỉm cười..
Cô Hạ nổi tiếng ở khu này, bao nhiêu phụ huynh đến nhờ cô dạy kèm cho đấy.. tốt nghiệp trường sư phạm Hà Nội hẳn hoi, chuyên môn nghiệp vụ giỏi lắm.
Thế ạ bà... may quá, vậy cháu tìm đúng người rồi.
Nhưng mà... nó bận lắm, ko phải ai đến xin nó cũng nhận đâu.
Nghe vậy Vũ thấy lo lo, khó khăn lắm mới tìm được giáo viên dạy có chất lượng thì lại thế.. nhưng mà anh đã đến đây rồi, cứ gặp cô giáo xem sao, biết đâu cô lại nhận. Đứng thêm 1 lúc thì cô Hạ về. Quả như lời chị cùng cơ quan, Hạ rất trẻ. Nhìn như mới 18, đôi mươi vậy. Da trắng, mái tóc dài qua mông, Hạ đi chiếc mini Nhật màu trắng, thoáng nhìn đã khiến Vũ mê mẩn.
Thấy trước cổng nhà mình có người đứng chờ, Không cần hỏi Hạ cũng biết là đến để xin dạy kèm. Hạ cất lời trước:
Hai bố con anh đợi lâu chưa ạ!
Vũ ngạc nhiên:
Sao cô giáo biết chúng tôi đợi cô.
Đúng là ngốc mà. Hỏi một câu không thể ngốc hơn. Rõ là đứng trước cổng nhà người ta, giờ lại nói thế. 😊
Hạ mỉm cười, cô đon đả nói:
Mời anh và cháu vào nhà chơi, đứng ngoài này chắc mỏi chân lắm.
Nói rồi cô mở cổng dắt xe vào trong, Vũ cũng dắt xe vào theo. Mạnh hơi rụt rè khi đến nhà người lạ nên cu cậu cứ bám lấy bố, đi bên cạnh ko rời bước nào. Ngồi xuống ghế, Vũ vào thẳng vấm đề luôn.
Cô giáo ạ. Cháu nhà tôi nó mới vào lớp 1, hãy còn bỡ ngỡ trong nhận thức chữ cái, các con số, đánh vần... tôi bận đi làm, và nói thật là tôi cũng ko biết cách truyền đạt sao cho con hiểu cả.
Có người giới thiệu cô giáo Hạ dạy hay, dễ hiểu bài nên hai bố con tìm đến đây, mong cô giáo nhận kèm cháu ít bữa để cháu tiếp thu tốt hơn ạ.
Nghe Vũ nói, Hạ chăm chú lắng nghe, cô rót hai ly nước lọc mời hai bố con.
Em hiểu ạ. Nhưng em cũng bận lắm, ban ngày em không có thời gian đâu, chỉ có thể học vào buổi tối thôi anh ạ. Hoặc buổi chiều chủ nhật, vì em còn dạy cả các cháu lớp 4 lớp 5 nữa...
Nghe Hạ nói vậy Vũ mừng lắm.
Học tối cũng được cô ạ. Tối tôi cũng đem cháu đi. Mong cô nhận cháu...
Dạ. Vậy anh cho em địa chỉ nhà anh đi.
Ơ. Thế không phải là tôi đem cháu đến à?
Nếu như các cháu lớn học lớp 5 thì sẽ học tại nhà em. Nhưng cu cậu mới bắt đầu vào lớp 1, hãy còn nhỏ, đi ra ngoài vào buổi tối không tốt, nhiều cháu đi về bị ốm. Vậy nên tối nào rảnh em sẽ ghé qua nhà dạy cháu học cũng đc.
Tốt quá..
Vũ tự nhủ.
Vậy cô giáo cứ tính thêm tiền, đừng ngại.
Dạ. Vấn đề tiền bạc anh ko phải suy nghĩ nhiều đâu, em cũng lấy như mọi người thôi. Mà buổi tối anh chị và cháu ở nhà cả chứ ạ. Em đến tùy ý được chứ, kiểu ngẫu nhiên ngày nào đó trong tuần em trống buổi dạy thì em đến chứ ko cố định ngày học đâu ạ...
Đương nhiên rồi. Lúc nào chúng tôi cũng ở nhà. Cô rảnh thì cứ đến ạ.
Nói rồi Vũ viết địa chỉ nhà ra giấy cho cô giáo rồi hai bố con đi về.
Thằng cu nhà chị mải chơi là thế, lười học là thế, ấy vậy mà cô giáo kèm có mấy tháng giờ đọc thông viết thạo. Trước nó ở top bét nhè của lớp, giờ đứng top 5. Nghe bà chị kể mà Vũ sốt ruột, muốn tìm kiếm ngay cho bằng được. Bà chị liền viết địa chỉ ra giấy: cô giáo Hạ, số nhà 45, ngõ Lương Bằng, đường Trường Chinh. Cầm địa chỉ, Vũ sốt ruột mong đến giờ tan làm để đi đón con và hai bố con cùng nhau đi xin học kèm cô giáo Hạ.
Chiếc xe đạp của Vũ mua từ lúc anh mới vào nghề, đi cũng lâu lắm rồi, giờ bắt đầu ọp ẹp, Mạnh ngồi phía sau thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu rẹt rẹt liền hỏi:
Bố ơi, xe bị sao thế hả bố!
Chắc nó trùng xích con ạ. Nhưng không sao, bố nghĩ là vẫn đi được, đợi đến nhà cô giáo Hạ xong quay về bố sẽ sửa nó lại...
Vũ an ủi con trai, song chính anh cũng cảm thấy chiếc xe hôm nay đi không được bình thường lắm. Đi thêm một quãng thì tuột xích, Mạnh đứng bên lề đường chờ bố sửa xe, Vũ loay hoay với cái xích xe đạp. Anh mặc chiếc áo sơ mi sáng màu, ngồi sửa xích xe, dầu nhớt dính tùm lum lên áo, lên mặt anh, đặc biệt là hai bàn tay đen sì. Mạnh thấy mặt bố lem liền bảo:
Bố Vũ ơi, mặt bố bẩn lắm. Đến nhà cô giáo cô sẽ mắng đấy!
Chuyện là ở lớp, nếu bạn nào đến trường mà chưa rửa mặt sẽ bị cô giáo phê bình. Bởi vậy, khi thấy Vũ nhắc tới chuyện đến xin học nhà cô giáo, Mạnh liền nhắc nhở. Nghe con nói, Vũ ngửng đầu lên hỏi lại:
Bẩn lắm hả con? Đâu, đâu. Chỉ bố xem chỗ nào để bố lau đi.
Chỗ cằm ấy bố ạ. Cả bên má trái nữa.
Vũ làm theo, anh đưa cánh tay áo lên cọ cọ vào cằm, vào má... vô thức anh quên rằng áo của anh sáng màu. Bởi vậy khi mặt bớt lem luốc thì cánh tay áo anh lại bẩn hơn trước. Nhìn rõ chán. 😊. Mạnh thấy vậy cười ngặt nghẽo.
Con không giúp bố lại còn cười được à?
Vũ thấy con cười vui vẻ, trong lòng anh cũng thấy vui.
Nhưng con đâu có biết sửa xe. Sao bố không đem xe đi sửa hả bố?
Tiết kiệm con ạ. Đây, xem này, bố sửa xong rồi đây này.
Mạnh mừng rỡ:
Hoan hô, bố Vũ giỏi! Bố Vũ giỏi.
Lên xe nào con.
Hai cha con lại tiếp tục đi, nhà cô giáo Hạ còn 1 đoạn nữa mới tới, Vũ đạp xe thật nhanh để về kịp giờ nấu cơm tối. Mạnh lại hỏi:
Bố ơi, tiết kiệm để làm gì hả bố?
Cu cậu nghĩ tới câu nói của bố lúc nãy khi sửa xe đạp nên thắc mắc. Vũ vội giải thích cho con trai:
Tại bố không biết cách dạy Mạnh hiểu bài, bởi vậy nên bố phải tiết kiệm tiền và thuê giáo viên về dạy kèm thêm cho Mạnh. Nếu ko tiết kiệm thì cuối tháng hai bố con mình chắc sẽ phải nhịn đói con ạ!
Vậy thôi con không học nữa đâu bố ạ. Cuối tháng lại phải nhịn thì khổ lắm...
Ngốc ạ. Con phải học chứ. Con học giỏi, sau này sẽ kiếm được nhiều tiền, con nghĩ xem.. mình chỉ tiết kiệm vào những việc ko cần thiết phải sử dụng đến tiền thôi... còn ăn thì sao có thể bỏ bữa được chứ hả...
Dạ.
Mạnh ngoan ngoãn đáp lại, nhưng thực ra tâm hồn non nớt của đứa trẻ cũng chưa hiểu lắm những lời mà Vũ vừa giải thích. Nhà cô giáo Hạ cũng ở thị trấn này, nhưng đường thì hơi vòng vèo, cách nhà của bố con Vũ những 3km lận. Vũ phi xe 10 phút thì đến nơi. Đúng số nhà và địa chỉ chị cùng cơ quan cho, Vũ gọi cửa:
Có ai ở nhà không ạ?
Anh gọi 3 lần. Không ai trả lời cả, lát sau có bà lão hàng xóm bên cạnh đi ra. Vũ lễ phép hỏi chuyện.
Bà ơi, cho cháu hỏi, đây có phải nhà cô giáo Hạ không ạ?
Mạnh thấy người lớn tuổi nhanh miệng chào:
Cháu chào bà ạ!
Ngoan lắm. Hai bố con tìm cô giáo Hạ có việc gì?
Nhìn mặt Vũ sáng sủa, dễ nhìn, đứa nhỏ thì lễ phép, bà lão vui vẻ tiếp chuyện.
Đúng nhà cô giáo Hạ đây rồi. Cô ấy đi dạy chắc cũng sắp về rồi đấy. Cu con năm nay học lớp mấy rồi cháu?
Bà hỏi con kìa!
Vũ nhắc con.
Dạ. Năm nay cháu học lớp 1 ạ.
Thế hả.
Tìm cô giáo Hạ để dạy kèm đúng không?
Dạ. Sao bà biết ạ.
Bà lão mỉm cười..
Cô Hạ nổi tiếng ở khu này, bao nhiêu phụ huynh đến nhờ cô dạy kèm cho đấy.. tốt nghiệp trường sư phạm Hà Nội hẳn hoi, chuyên môn nghiệp vụ giỏi lắm.
Thế ạ bà... may quá, vậy cháu tìm đúng người rồi.
Nhưng mà... nó bận lắm, ko phải ai đến xin nó cũng nhận đâu.
Nghe vậy Vũ thấy lo lo, khó khăn lắm mới tìm được giáo viên dạy có chất lượng thì lại thế.. nhưng mà anh đã đến đây rồi, cứ gặp cô giáo xem sao, biết đâu cô lại nhận. Đứng thêm 1 lúc thì cô Hạ về. Quả như lời chị cùng cơ quan, Hạ rất trẻ. Nhìn như mới 18, đôi mươi vậy. Da trắng, mái tóc dài qua mông, Hạ đi chiếc mini Nhật màu trắng, thoáng nhìn đã khiến Vũ mê mẩn.
Thấy trước cổng nhà mình có người đứng chờ, Không cần hỏi Hạ cũng biết là đến để xin dạy kèm. Hạ cất lời trước:
Hai bố con anh đợi lâu chưa ạ!
Vũ ngạc nhiên:
Sao cô giáo biết chúng tôi đợi cô.
Đúng là ngốc mà. Hỏi một câu không thể ngốc hơn. Rõ là đứng trước cổng nhà người ta, giờ lại nói thế. 😊
Hạ mỉm cười, cô đon đả nói:
Mời anh và cháu vào nhà chơi, đứng ngoài này chắc mỏi chân lắm.
Nói rồi cô mở cổng dắt xe vào trong, Vũ cũng dắt xe vào theo. Mạnh hơi rụt rè khi đến nhà người lạ nên cu cậu cứ bám lấy bố, đi bên cạnh ko rời bước nào. Ngồi xuống ghế, Vũ vào thẳng vấm đề luôn.
Cô giáo ạ. Cháu nhà tôi nó mới vào lớp 1, hãy còn bỡ ngỡ trong nhận thức chữ cái, các con số, đánh vần... tôi bận đi làm, và nói thật là tôi cũng ko biết cách truyền đạt sao cho con hiểu cả.
Có người giới thiệu cô giáo Hạ dạy hay, dễ hiểu bài nên hai bố con tìm đến đây, mong cô giáo nhận kèm cháu ít bữa để cháu tiếp thu tốt hơn ạ.
Nghe Vũ nói, Hạ chăm chú lắng nghe, cô rót hai ly nước lọc mời hai bố con.
Em hiểu ạ. Nhưng em cũng bận lắm, ban ngày em không có thời gian đâu, chỉ có thể học vào buổi tối thôi anh ạ. Hoặc buổi chiều chủ nhật, vì em còn dạy cả các cháu lớp 4 lớp 5 nữa...
Nghe Hạ nói vậy Vũ mừng lắm.
Học tối cũng được cô ạ. Tối tôi cũng đem cháu đi. Mong cô nhận cháu...
Dạ. Vậy anh cho em địa chỉ nhà anh đi.
Ơ. Thế không phải là tôi đem cháu đến à?
Nếu như các cháu lớn học lớp 5 thì sẽ học tại nhà em. Nhưng cu cậu mới bắt đầu vào lớp 1, hãy còn nhỏ, đi ra ngoài vào buổi tối không tốt, nhiều cháu đi về bị ốm. Vậy nên tối nào rảnh em sẽ ghé qua nhà dạy cháu học cũng đc.
Tốt quá..
Vũ tự nhủ.
Vậy cô giáo cứ tính thêm tiền, đừng ngại.
Dạ. Vấn đề tiền bạc anh ko phải suy nghĩ nhiều đâu, em cũng lấy như mọi người thôi. Mà buổi tối anh chị và cháu ở nhà cả chứ ạ. Em đến tùy ý được chứ, kiểu ngẫu nhiên ngày nào đó trong tuần em trống buổi dạy thì em đến chứ ko cố định ngày học đâu ạ...
Đương nhiên rồi. Lúc nào chúng tôi cũng ở nhà. Cô rảnh thì cứ đến ạ.
Nói rồi Vũ viết địa chỉ nhà ra giấy cho cô giáo rồi hai bố con đi về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook