CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )
-
Chương 53
Giả Phiên Phiên đầy căng thẳng cầm chặt li sữa nóng trong tay đến nỗi không biết li sữa rất nóng.
" Phiên..."
Uông Thất gọi cô, cô mới giật mình bỏ tay ra, lúc nãy mới cảm thấy cái nóng từ li sữa.
Còn Dạ Nhi Nhi đối diện vẫn rất điềm đạm, thưởng thức li sữa.
" Để tôi đưa cô vào nhà vệ sinh." Dạ Nhi Nhi bảo.
" Ờ...ừm." Giả Phiên Phiên gật đầu.
Đông Tâm đỡ cô đứng dậy, sau đó nhìn cả hai người phụ nữ im lặng rời đi.
Còn Đông Tâm và Uông Thất ngồi lại.
" Xem ra anh đang rất hạnh phúc nhỉ?." Đông Tâm nhìn Uông Thất.
" Ừm." Uông Thất gật đầu.
Sau khi làm lại từ đầu với Giả Phiên Phiên, cả hai đều rất hạnh phúc.
Rồi sau đó cô mang thai...
Đông Tâm nâng tách cà phê lên uống, anh từ từ thưởng thức mùi vị của cà phê.
" Chăm sóc phụ nữ mang thai cực nhỉ?." Uông Thất hỏi.
" Không cực."
" Chăm sóc Nhi Nhi, tôi không thấy cực chút nào." Đông Tâm đáp.
Bên trong nhà vệ sinh, Giả Phiên Phiên rửa tay với nước lạnh, Dạ Nhi Nhi thì chỉnh mái tóc.
" Cô sợ sao?." Dạ Nhi Nhi lên tiếng hỏi.
" Hả...sợ?." Giả Phiên Phiên hoàng hồn.
" Cô sợ Uông Thất sẽ còn vương vấn tình cũ." Dạ Nhi Nhi cô thẳng thắn.
Giả Phiên Phiên lau khô tay, cuối cùng chịu thua, đành thú nhận.
" Phải, tôi sợ."
Dạ Nhi Nhi nhìn Giả Phiên Phiên mỉm cười, cô vỗ vai Phiên Phiên:" Đừng lo."
" Tôi nhìn thấy rõ anh ấy rất yêu cô."
" Cô phải tin tưởng anh ấy chứ."
" Phiên Phiên..."
Cửa phòng nhà vệ sinh mở ra, Yến Phi Phi lúc này bước ra.
Thật...thật trùng hợp.
" Nhi Nhi..." Yến Phi Phi thấy Dạ Nhi Nhi đứng đó liền bất ngờ.
Không nghĩ rằng cả ba sẽ gặp ở nhà vệ sinh luôn.
Trùng hợp đến đáng sợ.
Dạ Nhi Nhi chỉ mỉm cười, xem ra càng đông càng vui mà.
...
Dạ gia.
Sau khi mang thai, vì để tiện chăm sóc và việc mang thai của cô, Đông Tâm và cô đã dọn về nhà để mẹ Doãn Chy dễ chăm sóc.
Dù sao cô cũng làm dâu nhà họ Đông, nhưng Đông Phương và Tố Diên hết sức tâm lý, muốn cô ở cùng mẹ ruột mình, như vậy sẽ thoải mái và dễ chăm sóc hơn.
Bọn họ không hề đè nặng bất cứ thứ gì lên vai cô.
" Hai đứa về rồi."
Bạch Doãn Chy đi đến đỡ lấy Dạ Nhi Nhi, bụng của Dạ Nhi Nhi ngày càng lớn, nên việc đi lại cũng có chút khó khăn.
Lúc này Dạ Kỷ Thành đi xuống, nhìn thấy chị gái mình, cậu cứ cười như một tên ngốc.
Lúc trước bà chị hai này chạy nhảy hết sức tăng động, bây giờ mang thai, đi đến đâu cũng có người giám sát.
" Em cười cái gì." Dạ Nhi Nhi liếc mắt nhìn Dạ Kỷ Thành.
" Đâu...đâu có gì." Dạ Kỷ Thành đáp.
Sau khi Dạ Nhi Nhi trở về Dạ gia, Lợi Uất Chi cũng không muốn làm phiền gia đình nên đã trở về căn hộ cũ sống một mình.
" Lại đi tìm Uất Chi à." Đông Tâm hỏi.
" Vâng." Dạ Kỷ Thành đáp.
" Em đấy, giỏi ăn bám con bé vậy, sao không kết hôn sớm với con bé đi?." Dạ Nhi Nhi thúc giục.
Lúc trước là tên nào muốn cô kết hôn sớm với Đông Tâm.
Bây giờ cô phải cho Dạ Kỷ Thành thấy gậy ông đập lưng ông chứ.
Dạ Kỷ Thành không đáp gì, một mực rời đi.
Thật ra thì cậu cũng muốn lắm, nhưng vẫn cần thời gian tìm hiểu, cho Lợi Uất Chi biết cảm giác yêu đương ra sao chứ.
" Mẹ thấy hai đứa này lằng nhằng quá." Bạch Doãn Chy lên tiếng.
" Ý mẹ là..." Dạ Nhi Nhi liền hiểu ý mẹ mình ám chỉ.
" Con hiểu rồi đó."
Đông Tâm bên cạnh lắc đầu thở dài, đúng là chịu thua với cả hai mẹ con luôn mà.
" Con về phòng đây, hai mẹ con cứ bàn kế hoạch đi." Nói xong anh đứng dậy.
Chuyện phụ nữ riêng tư, anh không nên xen vào đâu.
Bạch Doãn Chy và Dạ Nhi Nhi liền cùng nhau thủ tha thủ thỉ, trong rất mờ ám.
" Được, cứ làm theo mẹ đi."
" Được, thành giao." Bạch Doãn Chy đáp.
...
Ba ngày sau.
Dạ Kỷ Thành và Lợi Uất Chi ngồi nhìn bàn ăn, không hiểu sao mẹ và chị hai lại có hứng thú mời cả hai ra ngoài ăn tối thế này.
Còn có cả Đông Tâm và ba Phong Lệ tiếp sức nữa chứ.
Dạ Nhi Nhi cầm li nước cam lên, cùng nhau cụng li với mọi người.
Coi như ăn mừng...
Ăn mừng gì thì cô không biết...
" Mau..mau uống đi." Dạ Phong Lệ lên tiếng bảo.
" Vâng..." Lợi Uất Chi đáp, tay nhấc li rượu lên uống.
" Không được, ba..cô ấy..." Dạ Kỷ Thành lên tiếng ngăn cản.
" Không sao, chỉ hôm nay uống thôi mà." Lợi Uất Chi đáp.
Sau đó cô uống hết một hơi.
Mặt của Dạ Nhi Nhi và Bạch Doãn Chy liền thay đổi biểu cảm. Đông Tâm nhìn hai mẹ con mà không nhịn được cười.
Đúng thật là...
Dạ Kỷ Thành cũng uống hết li rượu, lo sợ bệnh của Lợi Uất Chi tái phát.
Cái lần đó...cô uống rượu đến muốn mất mạng thật mà.
Một lát sau.
Trong người Dạ Kỷ Thành cảm thấy rất nóng, lại còn mê man, cuối cùng lại gục xuống bàn.
Lợi Uất Chi cũng vậy.
" Hành động." Dạ Nhi Nhi lên tiếng.
Dạ Phong Lệ và Đông Tâm liền tuân lệnh vợ mình, một người đỡ lấy Dạ Kỷ Thành, một người đỡ lấy Lợi Uất Chi, đi lên tầng khách sạn phía trên.
Đã thuê phòng sẵn rồi.
" Không phải do ba bán đứng hai đứa đâu, nhưng do mẹ con và chị hai con đó." Dạ Phong Lệ đưa Dạ Kỷ Thành vào phòng, đặt cả hai xuống giường liền rời đi.
Đông Tâm cũng cảm thấy tội lỗi. Nhưng mà...
Mệnh lệnh của vợ, anh không dám làm trái đâu.
Trong phòng, Lợi Uất Chi nằm lên người Dạ Kỷ Thành, cả hai đều nóng lên.
" Nóng...khó chịu quá..."
Lợi Uất Chi đưa tay kéo áo Dạ Kỷ Thành, cô giằng xé áo cậu.
Dạ Kỷ Thành còn chút tỉnh táo, liền xoay người để cô nằm dưới thân mình.
Đưa tay cởi lỏng cavat, xem ra cậu bị mẹ và chị hai bán đứng rồi.
" Nóng...nóng..."
Lợi Uất Chi đưa tay ôm lấy Dạ Kỷ Thành, không ngờ sờ soạng người cậu.
" Chi..."
" Tình huống bất đắc dĩ thôi."
Sau đó...
Gì? Ai biết gì đâu?
" Phiên..."
Uông Thất gọi cô, cô mới giật mình bỏ tay ra, lúc nãy mới cảm thấy cái nóng từ li sữa.
Còn Dạ Nhi Nhi đối diện vẫn rất điềm đạm, thưởng thức li sữa.
" Để tôi đưa cô vào nhà vệ sinh." Dạ Nhi Nhi bảo.
" Ờ...ừm." Giả Phiên Phiên gật đầu.
Đông Tâm đỡ cô đứng dậy, sau đó nhìn cả hai người phụ nữ im lặng rời đi.
Còn Đông Tâm và Uông Thất ngồi lại.
" Xem ra anh đang rất hạnh phúc nhỉ?." Đông Tâm nhìn Uông Thất.
" Ừm." Uông Thất gật đầu.
Sau khi làm lại từ đầu với Giả Phiên Phiên, cả hai đều rất hạnh phúc.
Rồi sau đó cô mang thai...
Đông Tâm nâng tách cà phê lên uống, anh từ từ thưởng thức mùi vị của cà phê.
" Chăm sóc phụ nữ mang thai cực nhỉ?." Uông Thất hỏi.
" Không cực."
" Chăm sóc Nhi Nhi, tôi không thấy cực chút nào." Đông Tâm đáp.
Bên trong nhà vệ sinh, Giả Phiên Phiên rửa tay với nước lạnh, Dạ Nhi Nhi thì chỉnh mái tóc.
" Cô sợ sao?." Dạ Nhi Nhi lên tiếng hỏi.
" Hả...sợ?." Giả Phiên Phiên hoàng hồn.
" Cô sợ Uông Thất sẽ còn vương vấn tình cũ." Dạ Nhi Nhi cô thẳng thắn.
Giả Phiên Phiên lau khô tay, cuối cùng chịu thua, đành thú nhận.
" Phải, tôi sợ."
Dạ Nhi Nhi nhìn Giả Phiên Phiên mỉm cười, cô vỗ vai Phiên Phiên:" Đừng lo."
" Tôi nhìn thấy rõ anh ấy rất yêu cô."
" Cô phải tin tưởng anh ấy chứ."
" Phiên Phiên..."
Cửa phòng nhà vệ sinh mở ra, Yến Phi Phi lúc này bước ra.
Thật...thật trùng hợp.
" Nhi Nhi..." Yến Phi Phi thấy Dạ Nhi Nhi đứng đó liền bất ngờ.
Không nghĩ rằng cả ba sẽ gặp ở nhà vệ sinh luôn.
Trùng hợp đến đáng sợ.
Dạ Nhi Nhi chỉ mỉm cười, xem ra càng đông càng vui mà.
...
Dạ gia.
Sau khi mang thai, vì để tiện chăm sóc và việc mang thai của cô, Đông Tâm và cô đã dọn về nhà để mẹ Doãn Chy dễ chăm sóc.
Dù sao cô cũng làm dâu nhà họ Đông, nhưng Đông Phương và Tố Diên hết sức tâm lý, muốn cô ở cùng mẹ ruột mình, như vậy sẽ thoải mái và dễ chăm sóc hơn.
Bọn họ không hề đè nặng bất cứ thứ gì lên vai cô.
" Hai đứa về rồi."
Bạch Doãn Chy đi đến đỡ lấy Dạ Nhi Nhi, bụng của Dạ Nhi Nhi ngày càng lớn, nên việc đi lại cũng có chút khó khăn.
Lúc này Dạ Kỷ Thành đi xuống, nhìn thấy chị gái mình, cậu cứ cười như một tên ngốc.
Lúc trước bà chị hai này chạy nhảy hết sức tăng động, bây giờ mang thai, đi đến đâu cũng có người giám sát.
" Em cười cái gì." Dạ Nhi Nhi liếc mắt nhìn Dạ Kỷ Thành.
" Đâu...đâu có gì." Dạ Kỷ Thành đáp.
Sau khi Dạ Nhi Nhi trở về Dạ gia, Lợi Uất Chi cũng không muốn làm phiền gia đình nên đã trở về căn hộ cũ sống một mình.
" Lại đi tìm Uất Chi à." Đông Tâm hỏi.
" Vâng." Dạ Kỷ Thành đáp.
" Em đấy, giỏi ăn bám con bé vậy, sao không kết hôn sớm với con bé đi?." Dạ Nhi Nhi thúc giục.
Lúc trước là tên nào muốn cô kết hôn sớm với Đông Tâm.
Bây giờ cô phải cho Dạ Kỷ Thành thấy gậy ông đập lưng ông chứ.
Dạ Kỷ Thành không đáp gì, một mực rời đi.
Thật ra thì cậu cũng muốn lắm, nhưng vẫn cần thời gian tìm hiểu, cho Lợi Uất Chi biết cảm giác yêu đương ra sao chứ.
" Mẹ thấy hai đứa này lằng nhằng quá." Bạch Doãn Chy lên tiếng.
" Ý mẹ là..." Dạ Nhi Nhi liền hiểu ý mẹ mình ám chỉ.
" Con hiểu rồi đó."
Đông Tâm bên cạnh lắc đầu thở dài, đúng là chịu thua với cả hai mẹ con luôn mà.
" Con về phòng đây, hai mẹ con cứ bàn kế hoạch đi." Nói xong anh đứng dậy.
Chuyện phụ nữ riêng tư, anh không nên xen vào đâu.
Bạch Doãn Chy và Dạ Nhi Nhi liền cùng nhau thủ tha thủ thỉ, trong rất mờ ám.
" Được, cứ làm theo mẹ đi."
" Được, thành giao." Bạch Doãn Chy đáp.
...
Ba ngày sau.
Dạ Kỷ Thành và Lợi Uất Chi ngồi nhìn bàn ăn, không hiểu sao mẹ và chị hai lại có hứng thú mời cả hai ra ngoài ăn tối thế này.
Còn có cả Đông Tâm và ba Phong Lệ tiếp sức nữa chứ.
Dạ Nhi Nhi cầm li nước cam lên, cùng nhau cụng li với mọi người.
Coi như ăn mừng...
Ăn mừng gì thì cô không biết...
" Mau..mau uống đi." Dạ Phong Lệ lên tiếng bảo.
" Vâng..." Lợi Uất Chi đáp, tay nhấc li rượu lên uống.
" Không được, ba..cô ấy..." Dạ Kỷ Thành lên tiếng ngăn cản.
" Không sao, chỉ hôm nay uống thôi mà." Lợi Uất Chi đáp.
Sau đó cô uống hết một hơi.
Mặt của Dạ Nhi Nhi và Bạch Doãn Chy liền thay đổi biểu cảm. Đông Tâm nhìn hai mẹ con mà không nhịn được cười.
Đúng thật là...
Dạ Kỷ Thành cũng uống hết li rượu, lo sợ bệnh của Lợi Uất Chi tái phát.
Cái lần đó...cô uống rượu đến muốn mất mạng thật mà.
Một lát sau.
Trong người Dạ Kỷ Thành cảm thấy rất nóng, lại còn mê man, cuối cùng lại gục xuống bàn.
Lợi Uất Chi cũng vậy.
" Hành động." Dạ Nhi Nhi lên tiếng.
Dạ Phong Lệ và Đông Tâm liền tuân lệnh vợ mình, một người đỡ lấy Dạ Kỷ Thành, một người đỡ lấy Lợi Uất Chi, đi lên tầng khách sạn phía trên.
Đã thuê phòng sẵn rồi.
" Không phải do ba bán đứng hai đứa đâu, nhưng do mẹ con và chị hai con đó." Dạ Phong Lệ đưa Dạ Kỷ Thành vào phòng, đặt cả hai xuống giường liền rời đi.
Đông Tâm cũng cảm thấy tội lỗi. Nhưng mà...
Mệnh lệnh của vợ, anh không dám làm trái đâu.
Trong phòng, Lợi Uất Chi nằm lên người Dạ Kỷ Thành, cả hai đều nóng lên.
" Nóng...khó chịu quá..."
Lợi Uất Chi đưa tay kéo áo Dạ Kỷ Thành, cô giằng xé áo cậu.
Dạ Kỷ Thành còn chút tỉnh táo, liền xoay người để cô nằm dưới thân mình.
Đưa tay cởi lỏng cavat, xem ra cậu bị mẹ và chị hai bán đứng rồi.
" Nóng...nóng..."
Lợi Uất Chi đưa tay ôm lấy Dạ Kỷ Thành, không ngờ sờ soạng người cậu.
" Chi..."
" Tình huống bất đắc dĩ thôi."
Sau đó...
Gì? Ai biết gì đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook