Cô Ấy Không Giống Với Mọi Người FULL
-
40: “nếu Tôi Có Bệnh Thì Cô Ấy Là Thuốc”
Hạ Ảnh cầm tấm ảnh lên xem, cảm thấy mình như bị bẻ gãy mấy khớp xương, cô cầm những tấm ảnh này có chút hoảng loạn nhìn Đổng Tinh, “Chị Tinh, những tấm ảnh này ai đưa cho chị?”
“Em mặc kệ là ai đưa cho chị, em chỉ cần nói có phải là em hay không.” Đổng Tinh ngồi kế bên cô, nghiêm chỉnh mà nhìn người trước mắt.
“Là em.” Hạ Ảnh gật đầu nói, trong tấm ảnh là bị chụp trộm lúc hai người bước ra khỏi khách sạn, hôm qua lúc cô đi rõ ràng là rất cẩn thận, sao lại bị người ta theo dõi chứ.
“Chị Tinh, những tấm ảnh này……ở đâu ra vậy?” Trong mắt cô đầy sự hoảng loạn, nắm chặt tay của Đổng Tinh mà hỏi.
Nếu như tấm ảnh này bị lộ ra ngoài, thì không ảnh hưởng gì đến cô, cùng lắm thì rút khỏi giới giải trí, nhưng mà……cô sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
Bây giờ các trang báo vì muốn thu hút ánh nhìn của công chúng, viết bài thích nhất là thêm mắm thêm muối, có thể viết một người hành hiệp trượng nghĩa là người xấu xa, có thể viết người gây chuyện thành người bị hại, cô thật sự rất sợ những tấm ảnh này bị đăng lên mạng, các trang báo sẽ viết vậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
“Chị chụp đó” Đổng Tinh điềm đạm nói, cô cũng rất kinh ngạc, cô bé này còn biết hoảng loạn, từ khi cô xuất đạo đã đem theo cô bé này, cô bé này có tính cách thế nào sao cô lại không hiểu chứ, dùng câu nói của người cổ mà nói chính là vô dung vô cầu.
*Vô dung vô cầu ý chỉ không ham muốn bất cứ cái gì
Ký kịch bản xong, trước ngày khai máy một ngày thông báo cho cô vai của cô đã bị thay thế, bình thường khi người khác gặp phải chuyện này, nhất định sẽ tìm đoàn phim nói rõ, nhưng cô lại lười làm loạn, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Từ khi cô xuất đạo đến nay, cô bị đổi vai vô số lần, người bình thường sớm đã không chịu được mà rút khỏi giới giải trí, nhưng cô vẫn lăn lộn trong giới này như vậy.
Theo Đổng Tinh thấy, Hạ Ảnh chỉ cần quay phim là được, còn về việc vai qua đường hay nữ chính, cô không hề quan tâm.
Có lúc cô cũng sẽ rất không hiểu, cô bé này vào giới giải trí để làm gì?Có người thì theo đuổi hư danh, có người chạy theo tiền tài, nhưng dường như cô không chạy theo gì cả.
“Chị chụp sao?” Hạ Ảnh kinh ngạc nhìn cô, liền đem sự lo lắng nhét vào trong bụng, tiếp tục đỏ mặt ngại ngùng mà nhìn cô, “Chị……Sao chị……”
Cô muốn hỏi, sao Đổng Tinh lại gặp họ, nhưng lời vừa đến bên miệng liển thu hồi lại, cảm thấy câu hỏi này quá ngu ngốc.
Tất cả mọi cuộc gặp gỡ, trừ việc trùng hợp ra thì còn gì?Chẳng lẽ Đổng tỷ cố tình theo dõi bọn họ?
“Buổi sáng đến công ty, nhìn thấy hai người đi chung, sợ em không nhận, tiện thể chụp hai tấm.” Đổng Tinh rất nghiêm túc nhìn cô, điềm đạm nói.
Sao trùng hợp như vậy?
Hạ Ảnh thì thâm trong miệng, ôm tay của Đổng Tinh dỗ dành, “Chị à, chuyện này chị phải giữ bí mật giúp em……”
Đổng Tinh không bị dụ dỗ, rút tay ra hừ lạnh một tiếng, nhăn mày nhìn cô, “Nói đi, bắt đầu từ khi nào?”
“Em có thể không nói không?” Hạ Ảnh yếu ớt nhỉn cô, có chút khó xử mà cắn răng.
Đổng Tinh cười lạnh, lạnh lùng nhìn cô, “Chị nói mà, bình thường em bồ tát ra sao, vai diễn đến tay bị người ta dành cũng không làm gì, hoá ra là phía sau có hậu thuẫn, vả lại còn lại đại thánh.
Chị nói này Hạ Ảnh, sao em có thể nhẫn nhịn được vậy, nếu hôm nay không phải chị bắt gặp, em định giấu đến khi nào?”
“Em không muốn giấu.” Hạ Ảnh kiểm điểm bản thân, như đứa trẻ đang cúi đầu nhận sai.
Đổng Tinh nhìn cô, cũng không nói gì, biểu cảm đó như nói rằng “Em nói, chị nghe.”
“Thật ra……” Cũng chưa bắt đầu bao lâu, cô ấp úp nói, không muốn cho người bên cạnh sớm biết, đợi khi tình cảm của họ ổn định, nói cũng chưa muộn.
“Cũng không lâu lắm……”
“Không lâu lắm là bao lâu?” Đổng Tinh truy hỏi, vốn không định buôn tha cô dễ dàng như vậy.
“Một tháng hơn” Hạ Ảnh chột dạ nói.
“Một tháng hơn?” Đổng Tinh không tin, một tháng hơn mà đã cùng nhau ra vào khách sạn?Tốc độ này cũng quá nhanh rồi?
“Thật đó, em không gạt chị.” Hạ Ảnh thẳng thắn nói, trên mặt đỏ như con tôm luộc.
“Một tháng hơn đã ra vào khách sạn, hai người cũng quá nhanh rồi?” Đổng Tinh cảm thấy khó tin, hỉnh tượng của Chu Lịch Sâm trong cô có chút sụp đổ, bề ngoài anh không giống người đàn ông sẽ làm những chuyện này, nhưng thực tế những hành động của người này khiến cô khó mà không nghĩ về mặt khác.
Đối với sự hiểu biết của cô về Hạ Ảnh, cô bé tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện bước vào khách sạn này, cho nên chỉ có thể là Chu Lịch Sâm chủ động.
Đổng Tinh không khỏi nhăn mày, chẳng lẽ Chu Lịch Sâm lừa gạt mọi người sao?Bề ngoài thì như một lão cán bộ cấm dục, thật ra là một tên cặn bã.
“Đổng tỷ?” Thấy Đổng Tinh không nói gì, Hạ Ảnh nhìn cô một lúc, sau đó thăm dò gọi hai tiếng
Đổng Thanh không hề có cảm xúc gì mà nhìn cô, “Chuyện gì?”
Ờ……
Hạ Ảnh ngây người, nói trong lòng:Không phải chị kêu em đến đây truy hỏi sao?Sao em biết có chuyện gì?
“Nếu……Không có chuyện gì……Có phải là em có thể……Đi trước không?” Cô chỉ ra cửa nói nhỏ.
Đổng Tinh trừng cô, “Đi cái gì?Chuyện còn chưa nói rõ đâu!”
Hạ Ảnh muốn khóc ròng, uất ức mà hỏi:“Chuyện nên nói em cũng nói rồi, chị muốn biết gì nữa?” Lúc nãy còn hỏi cô chuyện gì!Câu này phải đổi lại cho cô hỏi mới đúng!
“Hai người định khi nào công khai?” Đổng Tinh hỏi.
“Không biết” Hạ Ảnh cứng đờ, sau đó hạ mi xuống, tạm thời sẽ không công khai, cô sợ, sợ fan anh sẽ không chấp nhận cô, càng sợ anh sẽ bị fan của mình mắng chửi.
“Cứ giấu như vậy mãi?” Đổng Tinh hỏi.
Hạ Ảnh lắc đầu, trong lòng cô cũng không rõ, cô một hít sâu, giả vờ bình thản:“Đi một bước nhìn một bước, không công khai cũng không sao.” Cô nguyện cả đời này đứng phía sau anh.
Những đại lão nổi tiếng như họ, có rất nhiều người kết hôn sinh con cũng không dám công khai, có người thậm chí cả đời này cũng chỉ giữ quan hệ yêu đương mà không kết hôn.
Bởi vì một khi công khai, nhất định fan sẽ đau lòng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.
Đổng Tinh nhìn cô, rất lâu sau liền thở dài, “Em đúng thật là ngốc, cả đời này không công khai, đợi khi cậu ta có người mới đá em đi, em cũng mặc kệ?”
Hạ Ảnh ngây người, nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc, lắc đầu, cố tỏ ra thanh thản nói:“Không để tâm.” Trên miệng thì nói như vậy, trong lòng lại khó chịu đến chết đi được, chuyện sau này cô không dám nghĩ.
Đổng Tinh lắc đầu, từ hộc tủ lấy một phần văn kiện ra đưa cho cô, “Này, phim mới của em, nghe nói Chu Lịch Sâm là nam chính.” Cô đang nói, hơi dừng lại, “Chú ý một tí, đừng để chó săn chụp được.
Đừng cảm thấy mình không có danh tiếng, đội chó săn sẽ không lãng phí thời gian trên người em.”
“Với danh tiếng của Chu Lịch Sâm, những tên chó săn đó hận không thể bôi đen cậu ta.”
“Ồ” Hạ Ảnh gật đầu, giống như một đứa trẻ, cúi đầu nhìn kịch bản, nhưng tâm tư không hề ở nơi này.
“Này này này, Đổng tỷ gấp gáp mà gọi cậu đên có chuyện gì vậy?” Hạ Ảnh vừa bước ra, Tiểu Lâm đã gấp gáp chạy đến hỏi.
Hạ Ảnh lắc đầu không nói gì, tâm tình rất tệ, trong đầu đều là câu nói lúc nãy của Đổng Tinh “Đợi đến ngày nào đó cậu ta có người mới, đá em đi, em cũng không để ý?”
Cô để ý!
Để ý muốn chết!
Vừa nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng cô nhưng bị gai đâm vậy, đau đến nỗi cả người khó chịu.
Tiểu Lâm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, giơ tay đặt lên vai cô, “Cậu sao rồi?”
Hạ Ảnh ngẩng đầu, nhìn cô nở nụ cười, biểu cảm khó chịu nói, “Không sao.”
Không sao?Tiểu Lâm hơi nhăn mày, biểu hiện của cô không hề giống như không có chuyện gì!
“Có phải Đổng tỷ nói gì cậu rồi không?” Tiểu Lâm quay đầu nhìn về phía phòng làm việc, sau đó thăm dò mà hỏi cô.
Vừa nhắc đến cái này, Hạ Ảnh liền khó chịu, sao lại trùng hợp như vậy, bị Đổng tỷ nhìn thấy chứ!
Cô nhìn quanh bốn phía, âm thanh rất nhỏ, nói với Tiểu Lâm:“Chuyện của mình và anh ấy bị Đổng tỷ biết rồi.”
Tiểu Lâm hơi ngây người, nhất thời không không kịp phản ứng lại “Anh ấy” là ai, đợi khi cô nhận ra, thì đã kinh ngạc mà hô lên, “Đổng……”
Cô vừa mở miệng, Hạ Ảnh đã trừng cô, nhận thức được âm thanh của mình quá lớn, cô bịt chặt miệng, theo ý thức nhìn xung quanh, nhỏ tiếng nói:“Đổng tỷ…Sao lại biết?”
Hai ngày nay trên mạng đều vô cùng sạch sẽ, không có gì cả, sao Đổng tỷ lại biết được?
Hạ Ảnh trông vô cùng chán nản, nặng nề mà thở dài, rầu rĩ nói:“Tận mắt chứng kiến”
Tiểu Lâm nghe xong thì càng kinh ngạc hơn, há to miệng kinh ngạc mà nhìn cô, “Đổng tỷ theo dõi cậu sao?” Còn chưa nói xong, cô đã phát hiện điều mà mình nên chú ý không đúng lắm, lại hỏi:“Thấy khi nào?”
“Sáng nay”
“……”
“Anh ấy không phải đang quay phim sao?” Tiểu Lâm mặt đen như đít nồi mà nhìn cô, “Nhanh như vậy đã quay xong rồi sao?”
Hạ Ảnh gật đầu, “Về tối qua.”
“Cho nên!Anh ấy vừa về đã tìm cậu, sau đó gặp Đổng tỷ?” Tiểu Lâm nheo mắt nhìn cô, đột nhiên nhớ đến việc gọi điện mà cô không nhấc máy, lại hỏi:“Buổi sáng gọi mà cậu không nghe máy, lúc đó……Không phải cận đang ở cùng anh ấy đó chứ?”
Hạ Ảnh bất giác đỏ mặt, trề môi gật đầu, trong lòng thì thầm trả lời:Không chỉ ở bên nhau, mà còn ngủ cùng nhau nữa.
Đương nhiên, cô không dám nói với Tiểu Lâm, sợ Tiểu Lâm sẽ hét lên, khiến cho cả công ty đều nghe thấy.
Tiểu Lâm xoe tròn hai mắt, định mở miệng thì bị Hạ Ảnh ngăn lại, “Cậu đừng có la hét!”
“……”
Hình như cô vẫn chưa nói gì nhỉ!
“Hai người cũng quá đói khát rồi!” Tiểu Lâm lấy tay cô ra, biểu cảm hơi nhăn nhó, lần này Tiểu Lâm đứng về phía Đổng tỷ.
“Cậu nói gì vậy?” Hạ Ảnh không vui mà nhìn cô, “Bọn mình chỉ gặp mặt, không làm gì cả.”
Tiểu Lâm nở nụ cười “Mình không hề nói hai người làm cái gì?Chỉ nói hai người quá đói khát.”
“……” Hạ Ảnh từ ngại ngùng trở nên phẫn nộ, người này rõ ràng là đang chơi đùa cô!
“Không nói với cậu nữa!” Cô tức giận mà lấy tay Tiểu Lâm ra, vài bước đi đã bỏ Tiểu Lâm lại phía sau.
Tiểu Lâm cười haha, chạy lên trên, “Đừng giận nữa, mình không phải là đang quan tâm cậu hay sao?”
“Cậu đây không phải là quan tâm minh, mà là bà tám!” Hạ Ảnh không vui mà cự lại.
Không sai!Cô rất tò mò!
Tiểu Lâm nhún vai, ăn gian mà nắm chặt tay cô, “Được rồi được rồi, mình sai rồi còn không được sao?”
Hai ngày nay Hạ Ảnh thấy rất phiền, tâm tình rất khó chịu, làm gì cũng không có hứng thú, cả người đều không có tinh thần.
Sau khi bị Đổng Tinh cảnh cáo, cô đã ngoan ngoãn hơn, hai ngày nay luôn ở nhà không biết ra đường, vốn không hề có danh tiếng gì, nhưng khắp người toàn là tin đồn, cô cảm thấy cô có thể nói lời chào tạm biệt với cái giới này rồi.
Chẳng qua……
Cô nghĩ lại, mục đích của cô đã đạt được rồi, ở hay không ở thì cũng như nhau, nếu thật sự vì vậy mà phải rút khỏi giới, cô cũng không có gì hối tiếc.
Hai ngày nay Chu Lịch Sâm rất bận, không còn hẹn gặp cô nữa, cũng chỉ có buổi tối là gọi điện thoại cho cô, nhưng cũng chỉ nói mấy câu, mỗi câu nói đều thấy được anh rất mệt mỏi.
Mỗi khi đến lúc này, Hạ Ảnh nhịn không được mà đau lòng, ở trong giới này, không có bối cảnh thì chỉ có thể nỗ lực, mà anh có thể đứng vững như ngày hôm nay, đều dựa vào chính sức lực của anh.
Cô buồn chán dựa trên sofa, trong tay cầm kịch bản mới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kịch bản, nhưng không vào đầu một chữ nào, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tự mình cũng không biết mình bị làm sao.
Cô có chút rầu rĩ ném kịch bản sang một bên, cầm điện thoại lướt Weibo, hai ngày nay không có tin tức lớn gì, không có quá nhiều cái liên quan đến Chu Lịch Sâm, cô buồn chán mà lướt điện thoại, trong đầu bất giác hiện lên bóng lưng của anh, trong lòng liền trở nên phiền toái.
Cô mở danh bạ ra muốn gọi cho anh, muốn biết anh đang làm gì?Nhưng cô không dám, sợ làm phiền anh làm việc, lại càng sợ sẽ gây ra khó khăn cho anh.
Bộ phim mới “Phấn Đấu”, Chu Lịch Sâm không nhận, nhìn thấy danh sách diễn viên không có tên anh, Hạ Ảnh có chút thất vọng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một lúc.
Người đã cưa thành công rồi, còn quan tâm những cái đó làm gì?Cô tự cười mình trong lòng.
Nửa tháng sau, “Cung Khuynh Thiên Hạ” chính thức đóng máy, buổi họp báo sẽ diễn sau ra sau ngày đóng máy ba ngày.
Trước buổi họp báo một ngày, Chu Lịch Sâm đột nhiên nhắn tin cho cô, hai chữ rất đơn giản “Đến đây”.
Sau đó gửi địa chỉ cho cô.
Vừa nhớ đến cảnh hôm trước bi chụp trộm, phản ứng đầu tiên của Hạ Ảnh là từ chối, nhưng mà vừa nghĩ đến việc đã lâu rồi không gặp anh, trong lòng cô rất ngứa ngáy, nhìn điện thoại rất lâu, sau đó nhắn qua hai chữ, “Làm gì?”
Cô hơi nhếch môi, trong lòng có chút bất mãn, “Đến đây……” Sao giống như đang ra lệnh cho cô vậy? Chẳng lẽ anh đóng phim nhiều, nhập vai tổng tài bá đạo luôn rồi sao?
Nhưng mà……Cô nhớ anh chưa đóng vai tổng tài bá đạo bao giờ!
Hạ Ảnh nhìn màn hình điện thoại làm biểu tượng mặt quỷ.
Rất nhanh, Chu Lịch Sâm đã trả lời cô, vẫn chỉ có vài chữ, nhưng lại đủ làm cho cô đỏ mặt tía tai, “Nhớ em rồi.”
Cô nhịn không được mà trộm cười, “Sao anh lại hẹn em ra ngoài vào buổi tối?Không sợ bị bắt gặp sao.” Lần trước cô đã bị Đổng tỷ dạy dỗ rồi, còn bị tra hỏi một trận.
“Buổi sáng lại càng gây chú ý.” Anh trả lời, tiếp theo đó có chút không nhẫn nại, lại thúc giục nói:“Mau lên, có bất ngờ dành cho em”
Bất ngờ? Bất ngờ gì?
Hạ Ảnh nở nụ cười, nhìn điện thoại rồi ngây ngô mỉm cười, trong đầu không nhịn được mà suy đoán món quà anh nói là gì, nhưng cô không đoán ra được.
Cho nên đã mau chóng thay đồ ra khỏi nhà.
Nơi anh hẹn cô là ở bãi biển, ở đó có một khu biệt thự, chuyên dùng để cho người giàu đi nghỉ dưỡng, cho nên bình thường rất ít người.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Hạ Ảnh đã cẩn thận hơn nhiều, cô không gọi xe, mà là tự mình lái xe đi.
Khu biệt thự cách chỗ cô ở có chút xa, Hạ Ảnh nhịn không được mà kể khổ, lần trước hẹn cô ở khách sạn, lần này lại hẹn cô ở khu nghỉ dưỡng, vả lại còn vào buổi tối, anh muốn làm gì?
Trên đường đến cô đều rất cẩn thận, một lúc lại nhùn kính chiếu hậu xem có xe đi theo sau không, tuy cô không có danh tiếng, nhưng bây giờ cô rất chột dạ có được không?Con người chỉ cần chột dạ, sẽ rất dễ nảy sinh hoang tưởng, luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Cô dựa theo định vị anh gửi đến bên biệt thự, cả một căn biệt thự không quá sáng.
Cô dừng xe, đi lên trên gõ cửa, rất nhanh cửa đã được mở ra, dường như thấy anh hơi khác, tối nay anh ăn mặc vô cùng trịnh trọng, cả người mặc một bộ tây trang, đến cả kiểu tóc cũng tận tâm mà chỉnh lý qua.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, đã bị anh kéo vào đại sảnh, đồng thời, cánh cửa phía sau được đóng lại một cách mạnh mẽ, phát ra một tiếng động lớn.
Trong đại sảnh chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, bên trong được sắp đặt rất nhiều đồ, cô cảm nhận được một hương hoa nồng nặc, dường như là hương hoa hồng.
Cô có chút hoài nghi, ngẩng đầu nhìn anh, dưới anh đèn mờ ảo, không nhìn quá rõ mặt anh, cô hơi mở miệng ra, lại bị một đôi tay bịt chặt mắt.
Bên tai vô cùng tĩnh lặng, toàn là hơi thở của anh, nóng rực lại ái muội, khiến cho cô đỏ mặt, giống như say rượu vậy, bên tai toàn là tiếng ù ù.
“Anh làm gì?” Cô lấy lại lại lý trí trong không gian ái muội này, dùng lực hạ cánh tay của anh xuống, trong lòng hơi thấp thỏm, thần bí như vậy, anh đang làm cái gì?
Nếu không biết là anh, cô còn tưởng mình bị bắt cóc rồi.
“Đừng động” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, hơi thở như thiêu đốt phả và tai cô, Hạ Ảnh chỉ cảm thấy cả người tê dại, hai chân mềm nhũn.
Cả người dựa trên người anh, bị anh dẫn về phía trước, hương hoa ngày càng rõ rệt bên chóp mũi của cô, dường như cô biết được anh muốn làm gì, tim đập không ngừng.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, cốt truyện cổ điển lúc tám giờ.
Không lẽ anh muốn……Hình ảnh nào đó hiện ra trong đầu cô, lại bị cô khắc chế lại.
“Có thể mở mắt ra rồi.” Bên tai lại truyền đến âm thanh của anh, anh bỏ tay xuống, một tia sáng nhảy vào mắt, Hạ Ảnh nhìn thấy trước mặt mình là một mảng hoa hồng lớn.
Những cánh hoa hồng đỏ rực từ lúc vào cửa đến giờ đều ở dưới chân cô, mà cô lúc này đây đang đứng trong một vòng tròn, vô cùng kinh ngạc, khiến cho cô có chút hít thở không thông.
Cô lấy tay che miệng, nhìn mảng hoa hồng trước mặt mình, hốc mắt nóng rực, một âm thanh nghẹt thở yếu ớt bị bỏ lỡ giữa các ngón tay, cô kích động đến nỗi muốn bật khóc.
Lúc này, cô nhìn thấy anh từ túi quần của bộ tây trang lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, Hạ Ảnh kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc hộp đó, cảm giác hạnh phúc lấp đầy trái tim cô.
Anh mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn chói loá hiện lên trước mặt cô, Hạ Ảnh kích động đến nỗi có chút muốn ngất, trong đầu có chút lảo đảo, chân cũng mềm nhũn, như đang rơi vào chín tầng mây.
Anh lấy nhẫn ra, sau đó kéo tay cô qua, mạnh mẽ đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út bên tay phải của cô.
“Anh……Có ý gì?” Cô cắn môi, ngại ngùng hỏi anh.
Anh cười nhẹ, “Hoa hồng, nhẫn, còn không rõ ràng sao?”
Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, “Anh không quỳ xuống sao?” Cô cắn môi, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, như ăn mật ong vậy.
“Đó không phải là phong cách của anh.” Anh nắm tay cô, trên mặt có chút không tự nhiên, quỳ xuông cầu hôn……Cái này cũng hơi…Sến một chú nhỉ?
Anh thích phương pháp nhanh gọn lẹ này hơn!
“Vậy thế nào là phong cách của anh?” Cô tiếp tục hỏi, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nhếch môi, “Cách cầu hôn của tổng tài bá đạo sao?”
Anh không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc, Hạ Ảnh bị anh nhìn đến nỗi nóng trong người, ngẩng đầu lên nhìn anh, ngại ngùng cúi đầu
“Ngày mai là họp báo ra mắt của ‘Cung Khuynh Thiên Hạ’.” Anh đột nhiên đổi chủ đề.
“Ừm, sao vậy?” Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chút mông lung, có chút không hiểu sao anh lại đột nhiên nói về vấn đề này.
“Anh muốn ngày mai công khai quan hệ của chúng ta trong buổi họp báo.” Chu Lịch Sâm nói.
Anh còn chưa nói xong, đã thấy Hạ Ảnh kinh ngạc nhìn mình, “Anh……Anh muốn công khai?”, vừa mở miệng, cô phát hiện mình có chút run.
“Ừm” Anh ừm một tiếng, ánh mắt nóng rực mà nhìn vào mắt cô, “Sớm muộn cũng phải công khai, anh không muốn mỗi ngày em tỉnh dậy cũng lo được lo mất, cảm thấy không chân thật.”
“Em……”
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi khép mở, tê tái mà nhìn anh, “Anh……Anh không sợ fan anh đau lòng sao?Còn có công ty, họ sẽ không cho anh……”
“Yên tâm, những chuyện này anh sẽ giải quyết.” Anh ngắt lời cô, cười mà nhìn cô, “Em không biết, bây giờ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chúng ta, thay vì cho người ta bóc trần, không bằng chúng ta tự mình công khai.”
“Anh nói……Chúng ta bị đội chó săn tia rồi?” Cô có chút căng thẳng, đồng thời theo ý thức mà nhìn ra phía ngoài, trong lòng rất căng thẳng, lúc cô đến đây đã rất cẩn thận, không biết có bị đội chó săn đi theo hay không.
“Cách đây vài hôm Tô Mạn Giai đến tìm anh.” Anh lãnh đạm nói, “Trong tay cô ta có ảnh của chúng ta.”
“Cái gì?” Hạ Ảnh kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cô ta tìm anh?”
“Ừm.” Chu Lịch Sâm gật đầu, “Cô ta uy hiếp anh nói muốn đăng những tấm ảnh này lên mạng.”
“Vậy……” Cô muốn hỏi, rốt cuộc cô ta có đăng lên hay không?Khoảng thời gian này mỗi khi rãnh cô đều lên Weibo, trên mạng đều rất sạch sẽ, những tin tức liên quan đến anh đều rất ít.
Với sự hiểu biết của cô đối với Tô Mạn Giai, trên tay có vũ khí như vậy, cô ta không thể không lợi dụng.
“Nếu cô ta đăng lên mạng, cũng coi như là giúp anh một chuyện lớm, anh đang rầu vì không tìm ra cơ hội.” Anh nhìn thấy sự hoài nghi của cô, cười mà giải thích.
Hạ Ảnh cảm động không nói nên lời, anh lại vì cô mà mặc kệ cả sự nghiệp của mình, sao cô có thể may mắn mà gặp được anh như vậy.
Cô đột nhiên nghĩ, cô ở trong giới lăn lộn bao năm cũng không nổi không chìm, là có lý do, bởi vì cô dành dụm tất cả những vận may của mình rồi, dùng để gặp được anh, và yêu anh.
“Em cười cái gì?” Chu Lịch Sâm thấy cô vừa khóc vừa cười, đưa tay búng vào trán cô.
Hạ Ảnh nâng tay rờ khoé mắt, vui vẻ nói:“Em đang nghĩ, em lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, không hề có danh tiếng gì, hoá ra là có lý do.”
Dường như đoán được cô có ý gì, anh nhìn cô cười hỏi:“Tại sao?”
Hạ Ảnh dựa vào lòng ngực anh, trong mắt đều là nụ cười hạnh phúc, “Bởi vì……” Cô nhẹ nhàng nói:“Em đem tất cả vận may dùng để gặp anh ròi.”
Chu Lịch Sâm ôm chặt eo cô, chầm chậm đến gần, ôm cô thật chặt, mà cô cũng quên mất ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ cười rất vui vẻ.
Hiện trường hợp báo của Cung Khuynh Thiên Hạ, người đến liên tục và những tiếng “lách cách” chớp nhoáng liên tục vang lên.
Người hâm mộ giơ cao tấm biểu, lớn tiếng hô hào, “Chu Lịch Sâm!Chu Lịch Sâm!”
Nói là họp báo phim mới, nhưng hiện trường lại náo nhiệt như buổi fan meeting vậy.
Nhân viên công tác đang bận bịu, các nhà báo phóng viên đã xếp thành một hàng, máy ảnh trong tay chưa dừng qua.
Nền sân khấu là tấm biển tuyên truyền của Cung Khuynh Thiên Hạ, nam nữ chính ôm nhau, trông vô cùng hợp.
Nhiều fan hâm mộ lắc đèn trên tay và hò hét phấn khích.
Cuối cùng, các diễn viên của đoàn phim dưới ánh đèn, trước sau đi lên sân khấu, hiện trường ngay lập tức náo nhiệt, nam nữ chính là người lên sân khấu cuối cùng.
Có một fan tinh mắt phát hiện, một ảnh đế Chu Lịch Sâm không gần nữ giới, lần này lại ôm chặt eo của nữ chính, dường như sự thân mật này là điều hiển nhiên.
Hiện trường tràn ngập tiếng hoan hô, fan có chút kinh ngạc mà há hốc, đây là lần đầu tiên họ thấy Chu Lịch Sâm thân mật với nữ diễn viên trước công chúng như vậy.
Chẳng lẽ tin đồn trươc đây là thật?
Người hâm mộ đều ngứa ngáy, háo hức muốn biết liệu họ có thực sự như những gì được nói trên mạng hay không.
Ngứa ngáy không chỉ có fan hâm mộ, mà còn có báo chí
Từ khi Chu Lịch Sâm xuất đạo đến bây giờ, không hề có tin đồn nào với nữ diễn viên, vả lại chưa từng thấy anh ở nơi đông người thân mật với nữ diễn viên nào như thế.
Không phải nói anh có chứng ghét phụ nữ sao?Chẳng lẽ tin đồn đều là giả?
Cbu Lịch Sâm vừa bước lên sân khấu, các phóng viên báo chí đã chen chúc nhau đứng trước mặt anh, “Chu lão sư, xin hỏi anh và nữ chính có quan hệ gì?”
“Chu lão sư, có tin đồn khi anh đóng phim không tiếp xúc với nữ diễn viên, tại sao trong bộ phim này, anh lại không dùng thế thân?”
“Chu lão sư, anh và nữ chính có quan hệ gì?”
“……” Các phóng viên chen chúc nhau nói, không cho người khác có cơ hội lên tiếng.
Không chỉ có truyền thông sục sôi, người hâm mộ mới thấy thần tượng của mình ôm eo nữ chính, ngoại trừ sự bối rối ban đầu, từng người từng người một lắc lư cây gậy phát sáng, biển quảng cáo rồi la hét.
Mọi người đều suy đoán thần tượng mình và nữ chính thân thiết như vậy, quan hệ giữa hai người hẳn là không đơn giản.
Đối mặt với sự hối hả và nhộn nhịp trên sân, Hạ Ảnh có chút căng thẳng, nhiều phóng viên ký giả như vậy, nếu thật sự công khai quan hệ của hai người, nếu fan trở nên kích động sẽ rất khó khống chế?
Cô vô thức đánh vào lòng bàn tay lớn đang giữ eo mình và ra hiệu cho anh buông ra.
Nhưng ai biết rằng bàn tay ấy không những không nới lỏng chút nào, mà còn ngày càng siết chặt hơn.
Cô rất hối hận, hối hận vì đã đồng ý với anh về việc tiết lộ mối quan hệ của họ trong buổi họp báo.
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Cuối cùng, mọi người cũng dần ổn định, người hâm mộ cũng không còn hào hứng như trước.
Các phóng viên lại bắt đầu nháo nhào tìm kiếm tin tức, “Chu lão sư, cho hỏi anh và nữ chính có quan hệ gì?”
“Người yêu.” Anh nhìn fan hâm mộ, phóng khoáng mà thừa nhận.
Có người thở phào nhẹ nhõm trước cảnh tượng, người hâm mộ che miệng nhìn anh đầy bàng hoàng, sau cú sốc, một số người hâm mộ thậm chí còn tỏ ra nhẹ nhõm giống như người mẹ già đã thấy con trai mình lấy vợ.
Lại có phóng viên hỏi:“Chu lão sư, có người nói trước giờ anh đóng phim đều không tiếp xúc thân mật với nữ chính, có thật không?”
“Là thật.” Âm thanh trầm thấp của Chu Lịch Sâm thông qua micro, vang lên trong cả hội trường.
Các fan lại thở phào, lần lượt kìm lại sự phấn khích, chờ đợi những tiết lộ tiếp theo.
“Chu lão sư, nghe nói trong bộ phim này, anh không dùng thế thân, toàn bộ cảnh quay đều do chính mình thực hiện, xin hỏi sao anh lại không dùng thế thân?”
Câu hỏi này có vẻ hơi thừa đối với người hâm mộ, Idol thừa nhận anh và nữ chính là người yêu của nhau, không cần thế thân chẳng phải là chuyện bình thường sao?
“Chu lão sư, cho hỏi anh và nữ chính đã quen biết nhau trước đó rồi sao?” Các phóng viên háo hức hỏi, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
“Đã quen biết trước đó.” Chu Lịch Sâm điềm đạm trả lời
“Cho hỏi anh và cô ấy quen biết bao lâu rồi?”
“Chu lão sư, cho hỏi anh là vì cô ấy, nên mới quay hết toàn bộ cảnh quay mà không dùng thế thân sao?”
“Cái này……” Chu Lịch Sâm hơi hoài nghi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, nói:“Cũng không thể nói như vậy, chỉ là không quen.”
“Vậy quay bộ phim này thì anh quen sao?”
Chu Lịch Sâm lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn lên cười Hạ Ảnh, ôn nhu nói:“Nếu tôi thật sự có bệnh, thì cô ấy chính là thuốc.”
Anh có bệnh, em là thuốc!
Cho nên chỉ có em mới có thể phá vỡ nguyên tắc của anh!
Hoàn chỉnh văn.
Lời editor: Đón chờ phiên ngoại nha hihi
Editor: Yao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook