Tô Mạn Giai mơ màng mà nhìn anh, chỉ cảm thấy trong lời nói của đối phương có hàm ý, Từ Triệt có lòng tốt nói:“Giống như lúc nãy, trong khoảng thời gian mà Tô tiểu thư cãi nhau với trợ lý của Hạ lão sư, chi bằng đi xem kịch bản thì hay hơn.”
Tô Mạn Giai bị anh nói như vậy, gương mặt có hơi ửng đỏ, cảm giác đó như đang bị người ta không mạnh không nhẹ mà tát một cái, trên mặt có chút ngại ngùng, trong lòng cảm thấy vô cùng không công bằng, đối phương gọi cô là Tô tiểu thư, lại gọi một diễn viên tuyến hai ba không danh tiếng là Hạ lão sư, đây không phải rõ ràng là đang không xem trọng cô sao?
Tô Mạn Giai cảm thấy bản thân mình rảnh rỗi tự đến đây làm nhục mình, sắc mặt trở nên ngượng ngùng, miễn cưỡng cười nhẹ, ngại ngùng nói:“Chu lão sư nói là……”
Chu Lịch Sâm lãnh đạm nhìn cô cười, lễ phép mà lại xa cách, “Nhân lúc bây giờ có thời gian, Tô tiểu thư chi bằng đi xem lại kịch bản một lát đi, tránh để đến lúc đó đạo diễn Lưu lại không vui.

Đạo diễn Lưu là một người có yêu cầu rất cao với tác phẩm của mình.

Tương ứng với việc yêu cầu đối với diễn cũng rất cao, trước đây tôi có hợp tác với ông ấy vài lần, trong đoàn phim của ông chưa từng thấy qua một diễn viên nào quay phim mà không thuộc thoại……”
Từ Triệt đặt hai tay trước ngực, cười như không cười mà nhìn Tô Mạn Giai, vào thời điểm thích hợp nói:“Cho nên Tô tiểu thư có thể tiếp tục ở lại đoàn phim, thật sự là một kì tích, đúng rồi!”Từ Triệt đang nói, đột nhiên dừng một chút, tiếp tục giật mình nói:“Nghe nói Tô tiểu thư được phía nhà đầu tư giới thiệu, trước đây hình như là đóng nữ chính, có chuyện này không vậy?”
Câu này rõ ràng là đang hỏi cô có phải dùng tiền để vào đoàn làm phim hay không, Tô Mạn Giai bị anh hỏi đến nổi gương mặt có chút không nhẫn nại, chỉ có thể phũ phàng mà im lặng, trong lòng có chút khó chịu, câu chuyện mẫn cảm như vậy, đối phương sao lại có thể trực tiếp hỏi cô chứ, đây là đang cố tình làm cô khó xử sao?
“Tôi nói mà, tính khí của đạo diễn Lưu sao lại trở nên tốt như vậy!Hoá ra Tô tiểu thư là người của phía nhà đầu tư.” Từ Triệt xoa cằm ho vài tiếng, thần sắc có chút tinh nghịch, “Có bối cảnh đúng là khác!”
Nụ cười trên mặt của Tô Mạn Giai không duy trì được nữa, nhưng đối phương là trợ lý của Chu Lịch Sâm, cô cũng không thể tức giận với người đó như tức giận với Tiểu Lâm, dù trong lòng rất tức giận nhưng vẫn phải kìm nén.
“Từ tiên sinh nói như vậy là có ý gì?” Tô Mạn Giai bị anh nói đến nổi không cãi lại được gì, miễn cưỡng cười mà nhìn Từ Triệt, hy vọng đối phương cho cô “Một lời giải thích hợp lý”, xoay chuyển khung cảnh ngại ngùng này đi.
Ai biết được rằng lời giải thích mà đối phương nói ra như cái tát vô hình trên mặt cô, chỉ thấy Từ Triệt cười nói:“Chẳng trách Tô tiểu thư không cần học lời thoại……”

Tô Mạn Giai trầm mặc, những vẫn giữ vững nụ cười, ngữ khí vẫn xem như là khách sáo mà nói với Chu Lịch Sâm:“Trợ lý của Chu Lão Sư……”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Chu Lịch Sâm nở nụ cười mà giải thích:“Con người của Từ Triệt khá thích nói đùa, Tô tiểu thư đừng để tâm.”
Đừng để tâm?Câu nói này của đối phương chính là đang vả vào mặt cô, đổi lại là ai đi nữa cũng không thể không để tâm được.
Từ Triệt thấy Tô Mạn Giai lộ ra sự tức giận, thì quay mặt rời đi, trong lòng cảm thấy có chút hài hước, rờ mũi rồi nói:“Nói đùa thôi, không phải Tô tiểu thư xem là thật đó chứ?”
Tô Mạn Giai vừa nghe đã muốn mắng người, dựa vào chuyện cô đi cửa sau mà đào sâu vào vấn đề, xong rồi nói với cô chỉ là nói đùa, còn kêu cô đừng để tâm, coi cô là đồ ngốc sao?
Nếu đổi lại là người khác làm khó cô như vậy, Tô Mạn Giai đã sớm phát điên rồi, nhưng đối phương là trợ lý của Chu Lịch Sâm, tục ngữ có câu, “Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ”, vả lại Chu Lịch Sâm cũng ở đây, nếu như cô nghiêm túc mà lý luận với đối phương, người khác nhất định sẽ ở phía sau nói cô không đúng.
Rõ ràng đối phương nói chuyện không mang não, nhưng tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy cô rất nhỏ mọn, từ lúc xuất đạo đến nay cô chưa từng chịu qua sự sỉ nhục này!
Phòng trang điểm có nhiều người lui tới, có vài người còn nhìn về phía bên đây, Tô Mạn Giai không thể không kìm nén cơn giận, cười nói:“Câu nói đùa của Từ tiên sinh đúng là không tầm thường, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng sớm đã tức giận rồi.”
“Vậy sao?” Vốn nghĩ rằng đối phương nghe hiểu câu nói của cô, nhưng người đó không biết là vô tình hay cố tình, đứng ở đó không nói câu nào, vả lại còn mang theo gương mặt bất hạnh, “Ai lại nhỏ mọn như vậy, giỡn có một tí đã giận dỗi?”
Tô Mạn Giai bị chọc tức đến cạn lời, cô sợ bản thân ở đây thêm một lát nữa sẽ bị tức đến ói máu, cho nên viện cớ rằng còn có việc bận cần phải đi làm.
Từ Triệt vui vẻ nhìn bóng lưng của cô, nhất thời không nhịn được, phát ra một tiếng cười lớn, Chu Lịch Sâm nhìn anh một cái, ngữ khí không nhẹ không nặng nói:“Cậu cười cái gì?”.

truyện kiếm hiệp hay
Từ Triệt nhún vai nói:“Chẳng lẽ cậu không thấy mắc cười sao?Vốn định qua đây bắt chuyện với cậu, kết quả lại bị người ta nói đến mức này.


Dựa theo tính khí của cô ta, nếu đổi lại là người khác hạ thấp cô ta, thì đã sớm tức giận rồi, lúc nãy cô ta cao ngạo mà bước vào cũng đâu phải là cậu không thấy.”
Từ Triệt đang nói, dùng tay đụng vào Chu Lịch Sâm một cái, sau đó nhìn qua đó, cười nói:“Sao nào, như vậy đỡ tức rồi chứ?”
Chu Lịch Sâm khi nghe anh nói thì cảm thấy kì lạ, “Cô ta cũng đâu có đắc tội tôi, tôi đỡ tức gì chứ?”
“Cô ta không đắc tội với cậu, nhưng cô ta đắc tội với Hạ lão sư” Từ Triệt nở nụ cười nhìn anh.
Chu Lịch Sâm cạn lời, từ trong cổ họng nói ra hai chữ “Thần kinh!”
Chiều hôm qua do Thẩm Quỳnh lão sư xin nghỉ, việc quay phim nhất thời bị điều chỉnh, hôm nay lịch trình quay phim lại trở về bình thường.

Buổi trưa đa số đều là quay những cảnh liên quan đến Thẩm Quỳnh lão sư, Tô Mạn Giai thật sự bị đạo diễn Lưu mắng đến sợ sệt rồi, buổi sáng lại xảy ra hai chuyện làm cô ta không vui, cho nên Tô Mạn Giai trốn trong phòng trang điểm không thèm bước ra.
Lần này thật sự khiến cho đạo diễn Lưu tức giận, ông làm đạo diễn hai mươi mấy năm, chưa từng gặp qua loại diễn viên kiêu ngạo như vậy, cảnh tiếp theo này cần Tô Mạn Giai lộ mặt, cả một đám người đang đợi ở đó, nhưng nhân vật chính của vị trí này lại trốn đi.

Để cho một đám người chờ đợi.
Phó đạo diễn muốn kêu người đi tìm Tô Mạn Giai, lại bị đạo diễn Lưu ngăn lại, loại người như vậy không thể nuông chiều!Dù sao Liễu Tần trong phim cũng không phải là một nhân vật quan trọng gì, cảnh này có lộ mặt hay không đều không ảnh hưởng gì đến bộ phim này, cho nên đạo diễn Lưu quyết định, hủy bộ toàn bộ cảnh quay liên quan đến Liễu Tần vào trưa nay.

Tô Mạn Giai sau khi biết tin này tức giận đến chết đi sống lại, chạy đến tìm đạo diễn Lưu lý luận, lại bị đạo diễn Lưu mắng cho một trận, cái gì mà “Cô vào đoàn phim là để quay phim, không phải đến làm tiểu thư, đừng tưởng rằng mình có lưu lượng thì hay lắm, Chu Lịch Sâm còn là ảnh đế đó, thực lực và nhân khí đều có, không phải cũng ngoan ngoãn ở trong phim trường sao!”
Tô Mạn Giai bị đạo diễn Lưu nói đến mức không thể ngẩng đầu lên, nhưng cô không cảm thấy bản thân mình sai, cô cũng đâu phải là không đi, chỉ là không ở mãi ở phim trường thôi, tìm người đến gọi cô một tiếng không phải được rồi sao?Cứ phải hủy bỏ cảnh quay của cô?Đất diễn của cô trong phim này vốn không nhiều, bây giờ lại bị hủy bỏ một phần, vậy trong đây cô không phải chỉ là một người phối hợp diễn thôi sao?
Cảnh diễn của Thẩm Quỳnh lão sư đã quay xong rồi, dựa theo trình độ quay phim ban đầu, tiếp theo đây đã bắt đầu quay đến cảnh của nữ chính.

Trong kế hoạch quay phim của Hạ Ảnh vốn không hề có cảnh của cô và Chu Lịch Sâm, Hạ Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Tâm thái của cô vẫn chưa điều chỉnh tốt, nếu như buổi chiều có thêm một cảnh quay chung, cô sợ bản thân sẽ căng thẳng đến mức lời thoại cũng không nói ra được, đến lúc đó sẽ rất mất mặt!
Bởi vì buổi trưa bị giáo huấn một trận, buổi chiều Tô Mạn Giai đến phim trường khá sớm, tuy rằng trong lòng một vạn lần không tình nguyện, cũng không thể không ngoan ngoãn mà ở đây, tránh để lúc đó đạo diễn Lưu tìm không ra cô, lại hủy bỏ cảnh quay của cô.
Tô Mạn Giai vừa đến phim trường, đã nhìn thấy Chu Lịch Sâm và Hạ Ảnh đứng cùng nhau, hai người đang vừa cười vừa nói gì đó, nụ cười trên gương mặt của Chu Lịch Sâm rất ấm áp, không giúp như lúc sáng khi đối mặt với cô, trong sự lễ phép mang theo sự xa cách.

Tô Mạn Giai rất đố kỵ, rõ ràng mình có danh tiếng hơn Hạ Ảnh đó, dựa vào cái gì cô ta có thể vừa nói vừa cười với Chu Lịch Sâm, mà cô lại không thể?
Tô Mạn Giai nghĩ cũng không nghĩ đã đi qua đó, ai biết rằng vừa đi vài bước, vai đã bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, lại là cái tên Từ Triệt đáng ghét kia!
“Tô tiểu thư.” Đối phương mỉm cười mà nhìn cô.
Tô Mạn Giai không muốn để ý đến anh ta, buổi sáng bị anh ta nhục mạ còn chưa đủ sao!Nhưng đối phương chào hỏi với cô, cô không thể mặc kệ anh ta, cho nên nhếch mép cười, nói:“Từ tiên sinh có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là chào hỏi với Tô tiểu thư” đối phương tươi cười trả lời.
“Vậy sao?” Tô Mạn Gia rất mất kiên nhẫn, Từ Triệt lại làm như không nhìn thấy, cười hỏi:“Buổi trưa sao Tô tiểu thư lại không đến phim trường?Buổi trưa là cảnh quay của Tô tiểu thư, cô không phải là không biết đó chứ?”
Tô Mạn Giai đang chửi thề trong lòng, cô đến phim trường hay không, liên quan gì đến anh ta?Con chó theo đuôi lo chuyện bao đồng!Nhìn lướt qua bên đó thấy Hạ Ảnh và Chu Lịch Sâm, lòng đố kỵ của Tô Mạn Giai lại trổi dậy, giả vờ hỏi thăm:“Chu lão sư và Hạ Ảnh đó rất thân sao?”

“Có thể nói là thân, cũng có thể nói là không thân.” Từ Triệt cười nói.
“Có ý gì vậy?” Tô Mạn Giai nhau mày.
“Hạ Ảnh lão sư và Lịch Sâm cùng tốt nghiệp một trường đại học.” Từ Triệt nói “Hạ lão sư nhỏ hơn Lịch Sâm hai khoá.”
“Vậy sao?” Tô Mạn Giai thì thầm, không ngờ rằng Hạ Ảnh lại tốt nghiệp trường đại học A, Chu Lịch Sâm vào giới diễn xuất vừa hay đã mười năm, vậy thì Hạ Ảnh này cũng đã lăn lộn trong giới này bảy tám năm, bảy tám năm mà vẫn chỉ có như vậy, thật là làm mất mặt trường đại học A.
“Hạ lão sư là một diễn viên rất không tồi.” Từ Triệt mang ý cười nhìn hai người ở bên kia, cố ý nói.
Tô Mạn Giai nghe xong thì hừ lạnh, “Lăn lộn bảy tám năm, vẫn là một diễn viên tuyến ba, suy cho cùng cũng chỉ có vậy.”
“Người ta là chưa có cơ hội để đi lên.” Từ Triệt cười nói “Bình thường cô ấy cũng khá khiêm tốn, cũng không có bối cảnh, muốn vang danh trong giới này thật sự khó.

Không giống Tô tiểu thư, vừa xuất đạo đã có cơ hội tốt, một đường thuận buồm xuôi gió.”
Lời nói này nghe có mười phân gai góc, Tô Mạn Giai đen mặt, muốn hỏi anh có ý gì, thì thấy đối phương tiếp tục nói:“Chẳng qua……Là một thỏi vàng thì nhất định sẽ phát sáng, bằng không thì đạo diễn Lưu cũng không để cô ấy đóng nữ chính.

Tô tiểu thư, cô nói xem?”
Tô Mạn Giai:“……” Cô dám khẳng định, tên này đang cố tình kiếm chuyện với cô!
Editor: Yao
Beta: Yuel.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương