Cậu là siêu anh hùng của tớ.1.

Ai cũng có một siêu anh hùng trong tim, Tôn Ngộ Không cũng được, mà Ultraman cũng được, Ironman càng tốt...!Những người này ai cũng đầu đội trời chân đạp đất, giống như tiên nữ áo tím từng nói: “Người trong lòng của tôi, phải là một anh hùng, vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ cưỡi mây ngũ sắc đến cưới tôi.” Mà người trong lòng của tôi, cũng là một anh hùng tuyệt thế, người mà năm năm trước cầm ba xấp đề thi chỉ chăm chăm muốn tôi được đỗ vào 985*.

*: 985 là dự án các trường giỏi và danh giá của Trung Quốc.

Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc Hàn Tử An mỉm cười đứng trước cửa nhà tôi, trong tay cầm một xấp đề thi cùng một quyển « Đề mô phỏng Đại học năm năm gần đây cho học sinh cấp 3 », lúc đó lòng tôi lạnh ngắc, giống như thấy quỷ vậy, à không, còn hơn thấy quỷ.

“Dì ơi, con đồng ý với Thanh Ninh sẽ bổ túc số học và vật lý cho bạn ấy.

Con quấy rầy rồi ạ.” Hàn Tử An lễ phép chào mẹ tôi, nhìn khí chất sạch sẽ và ánh mắt trong suốt cứ như một thư sinh.

Mẹ tôi thì nở nụ cười hiền, mời anh vào.

Mà mỗi lần mẹ tôi thấy Hàn Tử An thì ánh mắt như nhìn thấy con ruột ấy, đặc biệt là...mẹ tôi luôn bị một thứ gì đó kích thích mà luôn muốn gả quách tôi cho Hàn Tử An.

“A, anh Tử An tới rồi ~!” Hạ Thanh Nghiên vừa tắm xong, mặc đồ bộ màu nâu nhìn Hàn Tử An đang mặc bộ đồ bộ màu đen, ánh mắt nhẹ nhàng liếc liếc, rồi nuốt nước bọt gãi đầu: “Anh Tử An, anh đến giúp Thanh Ninh nhà em bổ túc số học đúng không? À, phòng của chị ấy bên tay phải phòng số 2, bài tập em còn chưa làm xong, em đi đây!” Sau đó cười to, vỗ vai tôi rồi lách người về phòng.

“...” Có trời mới biết, sáng hôm nay tôi chỉ khách sáo hỏi một câu “Có thể bổ túc số học cho em không?”.

Buổi tối anh liền xách bài tập tới, thật là cảm động.

Hàn Tử An nhíu mày nhìn tôi, tôi lễ phép cười lại với anh, ngoan ngoãn dắt anh về phòng.

Vào phòng tôi chỉ khép hờ cửa, tôi biết ba tôi sẽ chú ý đến phòng tôi từ nhiều hướng, bởi vì ba tôi hay nói: “Củ cải trắng nhà ta, ba tuổi đã bị heo gặm, sau này phải làm thế nào!” Tôi không dám phát biểu bất kỳ ý kiến nào, cũng không dám nói cho Hàn Tử An biết, anh ở trong mắt ba tôi chỉ là một…con heo thông minh đẹp trai.


“À thì, 10 giờ rưỡi rồi đó.” Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, sau đó nhìn lại bàn học đã được dọn dẹp của mình, đem vượng tử đặt trên bàn, chân bắt chéo nhìn Hàn Tử An.

Rồi anh lật vở bài tập của tôi, nghiêm túc nhìn những đáp án sai, ‘ừ’ một tiếng bằng giọng mũi, rồi từ tử ngẩng mặt nhìn tôi, “10 giờ rưỡi? Khuya lắm sao? Hạ Thanh Ninh em có một chút giác ngộ của học sinh lớp 12 được không? Sau khi em làm bài tập, tiếp tục làm mấy đề số học, câu nào không biết thì hỏi anh.” Nói xong cầm quyển đề thi quơ quơ với tôi.

Tôi gật đầu, ngồi bên cạnh anh, nhìn mấy chữ trên quyển sách đó mà thở dài trong lòng.

Không thể không nói, Hàn Tử An ngồi cạnh tôi làm bài tập rất nghiêm túc, lông mi rất dài, dưới ánh đèn nhẹ run, lúc làm đề đôi chân mày xinh đẹp luôn nhíu chặt lại.

Chắc do vừa mới tắm nên trên người anh có mùi thơm thoang thoảng, tóc hơi ướt, nói thể nào nhỉ? Đặc biệt quyến rũ.

“Hạ Thanh Ninh, trên mặt anh có đáp án sao?” Hàn Tử An không ngẩng đầu, chỉ là cười nhạt, cười nhẹ, giống như sóng biển.

Bị anh nói vậy, tôi le lưỡi, tiếp tục nhìn đề, nhưng nói thật thì nhìn anh dễ chịu hơn nhìn đề nhiều… “Hạ Thanh Ninh! Em không được nhảy bước như vậy, giả thiết để chứng minh thẳng hàng đâu?” “Hạ Thanh Ninh! Em có thể viết đàng hoàng không? Kết quả tính hai góc này em tính bằng cách nào?” “Hạ Tnah Ninh…” Không thể không nói, anh nhìn mỗi bước làm bài của cô, vấn đề nào sai là lôi ra liền, sau đó cặn kẽ giải thích.

“Chỗ này làm như vầy hiểu chưa?” Anh đẩy tờ giấy trắng chi chít vết mực cho tôi, sau đó nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt tôi, giọng nói quá mức dịu dàng, còn xen lần mùi ngọt ngào của vượng tử.

Tôi gật đầu, mắt hơi nhập nhèm nhìn đồng hồ trên tường, 12 giờ rưỡi, sau đó tôi chỉ còn thấy được đôi môi anh mở ra đóng lại, suy nghĩ bay đến sáng hôm sau, khi cầm bài thi số học đủ điểm tiêu chuẩn trên tay… Tôi chỉ còn nhớ được, sáng hôm sau tỉnh lại thì mình đã nằm trên giường, bàn học và cặp đã được dọn dẹp, sắp xếp ngăn nắp.

Cũng vì vậy mà tôi bị mẹ phê bình rất lâu, câu nói bà nói nhiều nhất là “Người ta đã cố ý tới giúp con bổ túc thật tốt, vậy mà con lại đi ngủ.” Tôi rất muốn nói là tôi ngủ sau khi được bổ túc có được không? Sau đó Hàn Tử An đáng ghét luôn luôn bổ túc cho tôi và về nhà lúc 12g40, tôi thật sự muốn hỏi anh, hành lang tối như vậy mà đi một mình, anh không cảm thấy sợ à? 2.

Tôi, Hạ Thanh Nghiên, Hàn Tử An cho dù không có quá nhiều sở thích chung, nhưng ít ra chúng tôi giống nhau một thứ, đó là đặc biệt thích xem phim điện ảnh.

Ví dụ như « Wolf Warrior 2 »… Sau khi ăn hết một nửa bỏng ngô, Hạ Thanh Nghiên vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn chằm chằm poster « Wolf Warrior 2 » trên tường, trong mắt như có hàng vạn ngôi sao sáng.


“Anh Tử An, chị ơi, chúng ta không được phụ lòng quốc gia và tín ngưỡng của mình.” Tôi nhìn dáng vẻ ngập tràn cốt khí của nó mà gật đầu, nhân tiện cầm lấy bỏng ngô để ăn.

Hàn Tử An liếc nhìn Hạ Thanh Nghiên, sờ đầu tôi nói: “Với anh thì, quốc gia, tín ngưỡng và em là ba thứ anh không thể phụ lòng.” Tôi nghe tiếng anh thì ngẩng đầu, thấy được ánh mắt anh, trong đấy có bóng hình của tôi, những ánh sáng nhỏ trong mắt tựa những ngôi sao lấp lánh, mà tôi là một hành tinh nằm ở giữa chúng.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, cái miệng nhỏ tiếp tục ăn bỏng ngô, dắt tay Hàn Tử An đi.

Đột nhiên phát hiện hình như…thiếu một người.

Quay đầu lại, thấy em trai ngốc vẫn đang đứng đó oán hận nhìn tôi.

“Không sao, nó sẽ đuổi theo thôi.” Hàn Tử An vỗ vai tôi nói.

“Nhưng…” Nhìn bộ dạng Hạ Thanh Nghiên, giống như một đứa bé bị vứt bỏ… Hàn Tử An suy nghĩ rồi đi chậm lại chờ Hạ Thanh Nghiên đuổi kịp, sau đó nhẹ nhàng nói “Chẳng qua nó…à, là cẩu độc thân nên cảm thấy uất ức.” Được rồi.

Nếu cứ như vậy chúng ta sẽ mất đi một bảo bảo đáng yêu đó.

Anh hùng của tôi dù không thể bảo vệ được thế giới, nhưng anh ấy nhất định sẽ bảo vệ tôi.

Thì ra, trong lòng anh, tôi và quốc gia, tín ngưỡng đều quan trọng.

Hàn Tử An, em muốn nói với anh, đối với em thì anh cũng quan trọng như vậy đó.

3.


Tôi không phải một người nghiện rượu, trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ say duy nhất 1 lần, mà lần đó để lại cho tôi cảm giác như thế nào là mất trí nhớ… Lúc tôi dựng cái đầu ổ gà từ trên giường dậy thì đầu vẫn còn đau.

Trong lúc mơ màng, từng đoạn ký ức như đoạn phim hiện về, ví dụ như, tôi giống một con gấu trúc panda treo tòn ten trên người Hàn Tử An, treo đến khi tay đau hết lên…Hoặc là, trên đường về nhà tôi một mực muốn anh phải cõng tôi, cơ thể anh rất ấp áp, bờ vai vô cùng vững chãi…Hoặc là, lúc về nhà, tôi đi vào trong và đóng cửa nhốt Hạ Thanh Nghiên ở bên ngoài, cửa đóng lại làm đầu nó sưng một cục tròn vo… Mơ mơ màng màng, tôi nhảy xuống giường, rửa mặt xong nhìn đồng hồ, à…11 giờ.

Sao nhà không có người nhỉ? À vừa mới thi lớp 12 xong, đang còn nghỉ hè.

Rất nhanh, cửa mở, Hạ Thanh Nghiên cầm chén cháo nhỏ đi vào, trong miệng còn ngậm cái gì đó, còn khối u trên đầu, nói sao ta? Nhìn rất bắt mắt.

Nó đem cháo đặt trên bàn ăn, liếm liếm que kem, nhìn tôi vừa rửa mặt xong vừa rửa chén vừa nói: “Chị nhìn em xem, chị có thể có lương tâm chút không? Em bị chấn động não luôn đó, mà em còn giúp chị mua đồ ăn, may là thi xong rồi, nếu không thì em nghĩ cái đập cửa tối qua có thể đập cho em ngu luôn.” “...” “Chị, chị không biết hôm qua chị dũng cảm cỡ nào đâu, nhìn thấy anh Tử An ha, chị treo người trên người ảnh vầy nè, em với Vũ Miên còn hết hồn á.” Nó cà lơ phất phơ ném túi ni lông vào thùng rác.

Nó vừa nói đến đó thì tôi cũng nhớ lại một chút, lúc tôi biết mình và Vũ Miên thi cùng một trường đại học, liền mang theo Hạ Thanh Nghiên và cô ấy buông thả, vui quá nên uống liền mấy chai bia, cũng chỉ có bốn…năm chai thôi.

Sau đó thấy Hàn Tử An trầm mặt đến tìm, khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc đó tôi liền trở thành một con ngốc, xông tới ôm anh, treo lủng la lủng lẳng… Tôi ngồi xuống: “Có mình chị say thôi sao?” Tôi nuốt nước bọt, nhận lấy đũa nó đưa cho, khuấy cháo, Hạ Thanh Nghiên cũng kéo ghế, ngồi bên cạnh khều chân tôi, xua xua tay: “Thật ra em với Vũ Miên cũng nửa say nửa không,nếu không sao em nhớ rõ vậy được.

Rõ ràng là em cũng hơi bị delay một xíu mà.” Vũ Miên? Thân thiết quá nhỉ… Được rồi… Chỉ lát sau, chuông cửa reo, mở cửa thấy Hàn Tử An xách một đống đồ ăn, sắc mặt…hơi đen.

“Tới thì tới, còn mang đồ ăn làm gì, mau vào mau vào.” Tôi ngượng ngùng cười, nhận đồ ăn trong tay anh.

Wow, thịt bầm ớt xanh, thơm quá đi ~~.

Anh nhìn tôi, cười một tiếng, trơ tráo nói: “Sợ em bị chết đói, tới xem em một lát.” Tôi giúp anh kéo ghế, gãi đầu nói: “Không chết đói không chết đói mà.” Anh cũng không nói gì, ngồi xuống, nhìn tôi mở đồ ăn, Hạ Thanh Nghiên cũng rất biết điều mà im lặng.

“Ngày hôm qua, em không làm gì quá đáng chứ?” Tôi cẩn thận nhìn anh, được rồi, sau khi hỏi xong mặt anh còn đen hơn.

Hạ Thanh Nghiên nhìn sắc mặt của anh, nhanh chóng đứng lên, “À! Em nhớ ra em còn có việc, hai người tiếp tục trò chuyện ha!” Hàn Tử An rất có tiết tấu gõ tay theo nhịp, cười như không cười nhìn tôi: “Quá đáng? Em nên hỏi, em ngày hôm qua có làm gì quá phận hay không?” “Nên? Có hả?” Trời ơi, hôm qua tôi quá đáng lắm hả? Không phải chỉ ôm anh một chút thôi sao? Đồ vô tâm! Có cần đen mặt vậy không? Anh nhìn tôi cười một cái, lấy trong tủ lạnh nhà tôi ra một chai bia, “Không nhớ à? Để anh giúp em nhớ lại.” Anh khui chai bia, uổng một hớp rồi hôn tôi… Tay anh dịu dàng đỡ đầu tôi, miệng lưỡi mang đầy vị bia nhẹ nhàng, hình như hôm qua tôi không chỉ treo trên người anh như con chuột túi đâu…Hình như còn cưỡng hôn anh nữa… Mặt tôi nhanh chóng đỏ lên, anh hôn xong buông tôi ra: “Nhớ ra rồi sao?” Tôi gật đầu, chuyện nhỏ xíu mà? Không phải cưỡng hôn thôi sao? “À, vậy em biết sau đó xảy ra chuyện gì không?” Hàn Tử An sắc mặt lại đen hơn, nhưng má anh lại ửng hổng khiến làn da càng thêm trắng sáng.

Sau đó? Tôi lắc đầu, sau đó tôi làm sao? Anh giận cái gì? Tôi…Hình như sau đó tôi ói, mà hình như do mắc ói nên tôi không có hôn anh.

“Em thề! Em không có cố ý!” Tôi giơ tay chỉa lên trời, mặt đầy chân thành nhìn anh.


Hàn Tử An cười nhìn tôi không nói gì.

Trời ơi, tôi đối xử với anh như vậy mà anh còn đồng ý cõng tôi về nhà, lúc cõng tôi còn nghe tôi hát lạc nhịp.

“Ừ, anh biết, bởi vì em chắc chắn uống nhiều rồi, nếu không em sẽ không hát gì mà anh là gió em là cát…” Hàn Tử An sờ đầu tôi, cười nhạt.

Giề! Mất mặt vậy sao? Tôi đảm bảo sau này không bao giờ uống nhiều vậy nữa.

Siêu anh hùng của tôi, anh không cứu được thế giới, anh cũng không có siêu năng lực, nhưng anh nguyện ý dù mặt đen như đít nồi vẫn cõng tôi về, cũng sợ tôi bị đói nên mua đồ ăn cho tôi.

Đời này dài như vậy, có thể có mấy người vì tôi mà hy sinh đây? Em nói anh là siêu anh hùng của em.

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ là nơi để em trút giận.

Cam tâm tình nguyện đón nhận phần vinh quang này.

Làm đom đóm mãi phát sáng bên cạnh em.

Nếu như anh là siêu anh hùng của em.

Thì anh vì em mà hát tình ca.

Sự ăn ý nho nhỏ cũng khiến tình yêu phát triển.

Trở thành siêu anh hùng làm em hãnh diện.

…Tác giả có lời muốn nói: Hạ Thanh Ninh: "Hàn Tử An, anh là ma quỷ sao..." Hàn Tử An: "Em nói gì?" Hạ Thanh Ninh: "Anh...em nói anh là thiên thần.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương