*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ai biết Lộ Thâm đang nghĩ gì.

Diệp Phồn Tinh không biết, Văn Trì đang theo đuổi Diệp Phồn Tinh cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lộ Thâm, trực giác của giống đực khiến cho cậu cảm giác được mình đang bị uy hiếp.

Trong lòng cậu cảnh giác, bước nhanh đi đến bên người Diệp Phồn Tinh, làm động tác vỗ vào bờ vai cô một cách thân mật và tự nhiên: “Đúng rồi, lúc nãy quên với cậu nói, hôm qua trường chúng tớ đã thi xong rồi, được nghỉ rồi, mấy ngày sau tớ rất rảnh, nếu như cậu cần dùng đến xe, cứ gọi cho tớ, tớ đưa cậu đi.”

Lời này nói, hai người bọn họ thân thiết lắm sao?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Phồn Tinh sửng sốt, ù ù cạc cạc: “Không cần, sao có thể làm phiền cậu mãi được.”

“Không phiền đâu, đây là vinh hạnh của tớ.” Văn Trì nói xong đánh giá Lộ Thâm  từ trên xuống dưới một lần, thấy áo quần anh bình thường, ăn mặc giản dị, hiển nhiên không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có gì, thấy vậy trong lòng khẽ thả lỏng.

Một tên tiểu tử nghèo chẳng là cái thá gì mà thôi, ánh mắt Diệp Phồn Tinh cao như vậy, nhất định sẽ khiến cô chướng mắt.

Nghĩ như vậy, cậu liền mỉm cười, sau đó không cho cô có cơ hội từ chối liền chạy đi, “Được rồi nhanh đi học đi, cậu nhanh nhanh đi vào đi, chiều nay tan học tớ tới đón cậu nhé!”

Diệp Phồn Tinh: “???”

Không đúng, tên này bị động kinh gì vậy?

Bởi vì bình thường hai người rất ít qua lại, hơn nữa lúc trước học cùng trường lâu như vậy, Văn Trì cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ gì với cô, Diệp Phồn Tinh căn bản chưa từng nghĩ đến cái hướng “cậu đang theo đuổi cô” này. Cô buồn bực nhíu mày, nhưng cũng không quá để ý đến chuyện này, mãi cho đến chiều hôm nay, Văn Trì cầm theo một bó hoa hồng lớn tới đón cô tan học.

Diệp Phồn Tinh: “…”

Diệp Phồn Tinh vô cùng kinh ngạc, mọi người xung quanh, đặc biệt là những nữ sinh nhìn cậu chằm chằm với anh mắt đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ, một lúc lâu sau cô mới tìm lại được tham âm của mình: “Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu điên à?”

“Nhìn không ra sao? Tớ đang theo đuổi cậu đó.” Văn Trì lần đầu tiên theo đuổi con gái, cảm thấy rất xấu hổ, sau khi cười nhẹ hai cái cùng khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhét bó hoa hồng đỏ xinh đẹp kia vào trong ngực cô, “Cái đó, tuy rằng bó hoa này không đẹp bằng cậu, nhưng vẫn hy vọng cậu sẽ nhận……”

“Tôi không cần!” Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, đẩy bó hoa hồng kia lại như thể đang gặp phải đại địch, “Tôi không biết vì sao cậu lại đột nhiên bị động kinh, nhưng cái đó, tôi đã có bạn trai rồi, không thể chấp nhận cậu, cho nên cậu từ bỏ sớm đi.”

Văn Trì ngẩn ngơ, nụ cười hơi cứng lại: “Sao có thể? Rõ ràng bọn Ngụy Tuyết Như nói cậu vẫn độc thân.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bọn Ngụy Tuyết Như, chính là đang nói đến một vài người bạn có quan hệ khá tốt ở trong vòng bạn bè của Diệp Phồn Tinh, bởi vì lớn tuổi hơn Diệp Phồn Tinh một chút, lại đã đi ra nước ngoài phát triển, cho nên lúc trước không có cơ hội ra sân. Diệp Phồn Tinh vẫn luôn giữ liên lạc với bọn họ, nhưng xa nhau lâu như vậy, ở cũng xa như vậy, mọi người đều đã sớm có bạn bè của riêng mình, rất nhiều chuyện riêng tư, ví dụ như sự tồn tại của Lộ Thâm, cô lại không nói với bọn họ —— cô không  muốn chàng trai mà mình yêu thương trở thành chủ đề bàn tán của người khác, cho dù đối phương không có ác ý.

“Tôi cùng Lộ Thâm vừa mới ở bên nhau cách đây không lâu, bọn họ vẫn chưa biết.” Diệp Phồn Tinh từ chối một cách không để lại cho cậu ta một chút hi vọng nào mà nói, “Lộ Thâm, chính là nam sinh mà cậu nhìn thấy vào sáng hôm nay. Tôi thực sự rất thích cậu ấy, cho nên Văn thiếu làm ơn, đừng náo loạn nữa.”

Văn Trì ngẩn người, không tin: “Cậu nói cậu ta là bạn trai của cậu, vậy sao cậu ta không đi học cùng cậu, không đưa cậu về nhà? Còn có sáng hôm nay, khi cậu ta nhìn thấy cậu cũng không quá vui vẻ, ngay cả khi tớ lấy lòng cậu ngay trước mặt cậu ta, cậu ta cũng không có phản ứng gì, cũng không có những phản ứng mà của một người bạn trai nên có.”

Đột nhiên Diệp Phồn Tinh cảm thấy rất đau lòng: “…… Cái này không cần cậu quan tâm. Cậu chỉ cần biết, tôi không có cảm giác gì với cậu, cũng không có khả năng sẽ thích cậu là được rồi.”

Văn Trì chưa từng bị ai từ chối một cách thẳng thắn như vậy, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ cũng có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác không chịu khuất phục, và sự hứng thú với cô càng ngày càng đậm.

“Cậu có thích tớ hay không là chuyện của cậu, tớ cưỡng cầu cũng không được. Cũng cùng một lí do đó, tớ muốn theo đuổi cậu nữa hay không là chuyện của tớ, cậu cũng không ngăn cản được. Diệp Phồn Tinh, tớ sẽ không từ bỏ nhanh chóng như vậy đâu, ngày mai gặp.”

Vẻ đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời của chàng trai, nói xong thì cười tiêu sái, ném hoa hồng ở trong tay vào thùng rác ở bên cạnh, “Cậu không thích hoa hồng, vậy ngày mai tớ đổi một loại hoa khác nhé, bách hợp thế nào?”

Diệp Phồn Tinh: “……”

Diệp Phồn Tinh trong lúc đau đầu thì đột nhiên hiểu ra, lúc trước Lộ Thâm đối diện với sự theo đuổi không biết xấu hổ của mình, là loại cảm giác như thế nào nhỉ.

Sự khác biệt duy nhất chính là, với Văn Trì cô chỉ có cảm giác đau đầu và không kiên nhẫn, cũng không có một chút ý muốn thỏa hiệp. Lại không giống Lộ Thâm đối xử với cô, ngoài miệng thì rất cứng rắn, nhưng đến cuối cùng kiểu gì cũng sẽ thuận theo ý của cô….

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Phồn Tinh cảm thấy ngọt ngào, cảm xúc cũng không còn nóng nảy như vậy nữa. Cô xua xua tay, không muốn phí lời với  Văn Trì nữa, nói câu “Tùy cậu, dù sao vẫn cứ câu nói đó: hai chúng ta không thể, đừng nói đời này, kiếp sau cũng đều không thể” rồi đi luôn.

Văn Trì: “……”

Thật là một cô gái tàn nhẫn

Nhưng mà làm sao bây giờ, cậu cứ thích như vậy đó!

***

Tin tức Cao Phú Soái ở ngoài trường điên cuồng theo đuổi Diệp Phồn Tinh, đã nhanh chóng truyền khắp Nhị trung.

Kỳ thi sắp đến, áp lực của các học sinh đều rất lớn, chợt nghe thấy bát quái k!ch thích như vậy, ngay lập tức cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Phồn Tinh lại cảm nhận được cái cảm giác bị nhiều ánh mắt vây quanh bởi bát quái một lần nữa. Cô cảm thấy có chút phiền, càng sợ Lộ Thâm sẽ hiểu lầm, sáng ngày hôm sau, sau khi đến trường việc đầu tiên  mà cô làm chính là kéo Lộ Thâm nhỏ giọng giải thích nói: “Người đó tên là Văn Trì, là anh họ của Ôn Trác Vũ, hai nhà bọn tớ cũng được coi là thế giao, nhưng tớ không thân với cậu ta. Sáng ngày hôm qua sở dĩ phải đi nhờ xe cậu ta để đến trường, là bởi vì tớ dậy hơi muộn, sợ đến trễ, vừa lúc cậu ta lại đi ngang qua, tớ cũng không nghĩ nhiều liền đi nhờ xe. Ai ngờ đột nhiên cậu ta động kinh lên, nói muốn theo đuổi tớ…Nhưng mà chiều hôm qua lúc ở cổng trường, tớ đã rõ ràng từ chối cậu ta rồi……”

Tối hôm qua lại là một đêm không ngủ của Lộ Thâm, anh rũ mắt nằm lên trên bàn, trong lòng nặng nề rầu rĩ, cũng không biết là cái tư vị gì. Anh im lặng rất lâu, mới thấp giọng nói một câu: “Cậu không cần nói với tôi những cái đó.”

“Vậy thì không được, tớ đã kiên nhẫn nhịn gần hai tháng rồi, vất vả lắm mới nhịn đến lúc sắp thấy được rạng đông, cũng không thể bị cây gậy quấy ph*n heo của cậu ta làm hỏng mọi chuyện như vậy được.” Diệp Phồn Tinh lẩm bẩm nói xong, lại gần chọc chọc anh cánh tay anh, “Ai, nếu không cậu cho tớ biết đáp án sớm một chút đi? Cũng đỡ phải khiến tớ phải suy nghĩ nhiều.”

Cả người Lộ Thâm hơi cứng lại, từ sáng ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Văn Trì thì trong đầu đã hơi loạn bây giờ càng loạn hơn. Anh muốn nói cái gì đó thì Triệu Thu Tĩnh ngồi ở trước đang đùa giỡn với Vương Kiến Nam đột nhiên xoay lại đây: “…… Cái gì,cái gì lấp lánh vậy?  Ai ya mẹ ơi, thật sự rất lấp lánh đó! Phồn Tinh trên tay cậu đang đeo cái gì vậy, lấp lánh đến nỗi mắt tớ sắp mù rồi!”

Hóa ra là ánh nắng sáng sớm chiếu vào cửa sổ, khiến chiếc lắc tay Diệp Phồn Tinh đang đeo khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh. Diệp Phồn Tinh hoàn hồn “A” một tiếng, vén tay áo lên lắc lắc cổ tay cười: “Cái cậu nói là cái này sao?”

“Con mẹ nó, đây là cái lắc tay thần tiên gì vậy, cũng quá đẹp đi!” sau khi nhìn thấy rõ ràng kiểu dáng của chiếc lắc tay kia, hai mắt Triệu Thu Tĩnh nhìn thẳng, sau đó liền vô cùng kích động mà kêu lên, “Khoan khoan khoan, đây là không phải là kiểu dáng mà T gia vừa mới cho ra mắt vào hai ngày trước sao? Là tác phẩm mới của nhà siêu thiết kế người Pháp Engelsn! Ngày hôm qua tớ vừa nhìn thấy ở trên Weibo!”

Có rất ít cô gái có thể chống cự lại sự hấp dẫn của trang sức, lời của Triệu Thu Tĩnh vừa nói ra, những nữ sinh khác cũng sôi nổi vây quanh: “Tớ cũng đã nhìn thấy tớ cũng đã nhìn thấy, lúc ấy còn nghĩ sau khi nghỉ học sẽ đến quầy bán trang sức để ngắm, ngắm cho đã mắt!”

“Đúng đó, trang sức của T gia thật sự quá đẹp, nhưng nó thực sự đắt quá mua không nổi huhu.”

“Tớ nhớ giá chính thức của chiếc lắc tay này hình như là 18 vạn. Phồn Tinh nhà cậu cũng giàu quá đi, lắc tay 18 vạn nói mua liền mua, huhuhu tớ xót quá! Tớ muốn biến thành siêu cấp chanh tinh*!”

*Chanh tinh: Là một ngôn ngữ mạng, nó là từ có hàm ý là dùng cho ngay chính bản thân mình với ý vị tự châm biếm, dùng để miêu tả sự hơn hẳn về tài ba hay dáng vẻ của người khác, hoặc là sự hâm mộ đối với điều kiện sinh hoạt vật chất hay tình cảm. 

_of

“Chanh trên cây là quả chanh, chanh dưới cây là cậu và tớ, người chị em, thêm tớ nữa, chúng ta cùng nhau khóc.”

“Lại nhắc đến, chiếc lắc tay này có phải là do anh chàng Cao Phú Soái ngày hôm qua theo đuổi cậu tặng không? Tớ thấy dáng vẻ của cậu ta rất giống một người rất có tiền đó.”

Cũng có nữ sinh trong lòng ghen ghét, không có ý tốt hỏi, Diệp Phồn Tinh nhìn cô ta một cái, ý cười hơi nhạt đi, nói: “Không phải, đây là mẹ kế của tớ mua cho tớ. Mặt khác, chỉ là một chiếc lắc tay mà thôi, nếu như tớ thật sự muốn, tự mình cũng có thể mua được, không cần người khác tặng.”

Lời này nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại cô cùng có sức mạnh,tuy rằng nữ sinh kia nghe vậy thì rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn ngượng ngùng quay đầu, không dám nói gì nữa —— ai bảo nhà người ta có tiền chứ.

Lúc này chuông vào học vang lên, các nữ sinh lưu luyến thu tầm mắt lại, sau khi quay về chỗ ngồi của mình, cuối cùng Diệp Phồn Tinh cũng có thể tiếp tục kề tai nói nhỏ với Lộ Thâm.

“Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi, cậu muốn cân nhắc một chút không, cho tớ biết đáp án sớm một chút được không?”

Lộ Thâm bỗng nhiên hoàn hồn, rời mắt khỏi chiếc lắc tay lấp lánh, quý giá và tinh xảo đang được đeo trên cổ tay trắng nõn của cô.

“Tôi……”

Trái tim chìm xuống vực sâu, khiến cho suy nghĩ hỗn loạn cả một ngày một đêm của chàng trai hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh nhắm mắt lại, trong lòng cuối cùng cũng có đáp án rõ ràng. Nhưng nghĩ lại kỳ thi cuối kỳ sắp đến và dáng vẻ nỗ lực ôn tập của cô gần đây, anh giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu, “Còn chưa đến lúc đâu, tới rồi lại nói.”

Giọng nói của anh trầm thấp, không giống như dáng vẻ đang buồn ngủ, Diệp Phồn Tinh mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng: “Tớ phát hiện bắt đầu từ sáng hôm qua cậu vẫn luôn rất mệt mỏi, này, có phải cậu không thoải mái ở chỗ nào không?”

Lộ Thâm ngẩn ra, rũ mắt che đậy sự chua xót và chật vật ở đáy mắt: “Không có, chỉ là buổi tối mấy ngày nay ngủ không được ngon, nên bây giờ hơi buồn ngủ.”

“Phải không?” Diệp Phồn Tinh nửa tin nửa ngờ, một lúc lâu sau cô bĩu bĩu môi đỏ, mượn sự che giấu của bàn học, cô làm nũng rồi nhét bàn tay nhỏ hơi lạnh của mình vào bàn tay to ấm áp của anh, “Vậy cậu cho tớ ủ ấm tay đi, tớ lạnh.”

Lộ Thâm: “……”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lộ Thâm cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, cùng chiếc lắc tay cô giấu trong tay áo như ẩn như hiện, anh im lặng rất lâu, rốt cuộc vẫn không thể nén xuống sự khát khao ở trong lòng, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh cho phép bản thân mình chủ động nắm tay cô.

Cô xứng đáng có được những thứ tốt nhất.

Đáng tiếc, anh không phải.

***

Hôm nay sau khi tan học, mọi người đều về nhà chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Một ngày sau, kỳ thi cuối kỳ bắt đầu, thêm hai ngày nữa, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

Mà thời gian hai người giao hẹn, cuối cùng cũng đã đến rồi.

Diệp Phồn Tinh cầm hộp đựng viết, vui vẻ đi ra khỏi địa điểm thi, trong lòng cân nhắc ngày mai nên dùng cách gì để xác định mối quan hệ của cô và Lộ Thâm—— tuy rằng Lộ Thâm vẫn chưa trả lời, nhưng qua hai tháng chung sống này, cô có thể cảm giác được, anh cũng thích cô.

Cho nên, đáp án của anh chắc sẽ là yes đi?

Nghĩ như vậy, bước chân của cô liền nhịn không được mà muốn bay lên, khóe miệng vẫn luôn cong lên một cách không kiểm soát được.

Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Phồn Tinh lấy ra thì nhìn thấy, là tin nhắn Lộ Thâm gửi trên WeChat Lộ Thâm.

Đôi mắt cô khẽ cong, trong lòng ngọt ngào vừa mở ra thì nhìn thấy..

【 Diệp Phồn Tinh, tôi cẩn thận suy nghĩ rồi, chúng ta không hợp. Cho nên, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa 】

“……”

“???”

Nụ cười của Diệp Phồn Tinh đột nhiên cứng lại, cả người đều ngẩn ngơ, đã xảy ra chuyện gì?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương