Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy
-
Chương 15: "Cậu có phải là không thoải mái ở đâu không?"🍀
Editor: Mộc Lạp Đề
Lộ Thâm giương khóe môi, dáng vẻ uể oải dựa vào ghế quả thực vô cùng đẹp trai.
Diệp Phồn Tinh quả thực chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh cả...chính xác mà nói, là càng phù hợp với thẩm mĩ về đàn ông của cô. Nhưng mà, hai người không phải là lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng không phải là hoa si vừa nhìn thấy trai đẹp liền không dời nổi bước chân, ngược lại không đến nỗi bị anh "Mê hoặc".
Cô nghiêng đầu nhìn khí chất trên người anh hoàn toàn không phù hợp với con người anh, nhưng bất ngờ lại phù hợp với bộ đồng phục học sinh trên người, nhỏ giọng nói: “Này, hôm nay tan học tôi mời cậu ăn một bữa cơm nha? Xem như cảm ơn cậu đêm đó cho tôi mượn áo khoác, còn nghĩ kế cho tôi nữa.”
Mặc dù hai người chỉ có duyên gặp mặt hai lần, cũng không được coi là có nhiều quen thuộc, nhưng có thể ở một nơi xa lạ mà quen biết nhau, cũng khiến cho người ta ngạc nhiên. Hơn nữa cũng xem là anh đã giúp đỡ cô, sau khi Diệp Phồn Tinh cười mắng vài câu thì liền bỏ qua những chuyện trước đó, cũng không còn níu lấy anh trêu đùa không tha nữa.
Lộ Thâm ngoài mặt lại không bất ngờ như vậy, cô nương này thoạt nhìn rất kiêu ngạo, bướng bỉnh không dễ chọc, thật ra tính cách lại rất tốt. Anh mỉm cười một cái, thấp giọng nói: “Không cần đâu, cậu cũng có giúp tôi.”
Nếu anh không nói những lời này thì tốt rồi, nói một cái làm cô nhớ đến nửa cái bánh mì vô cùng khó ăn kia. Cổ họng cô khô đi, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật hai cái: “Tôi giúp cậu, cậu đã cảm ơn tôi rồi.”
Lộ Thâm lúc đầu không phản ứng lại, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt u oán, một lời khó nói của cô, mới ý thức được ý của cô là gì.
Tiếng cười bất chợt phát ra từ môi anh, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, đè khóe môi lại nói: “Thật sự không cần đâu, cậu không cần phải cảm thấy áy náy, vậy giúp tôi trông chừng thầy một chút đi, tôi có chút buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
Diệp Phồn Tinh: “....”
Cũng được.
Nhưng mà, “Cậu không nghe giảng à?”
Không phải nói Nhị Trung là nơi học bá hội tụ, học sinh ai ai cũng yêu thích học tập à?
“Ừm”. Lộ Thâm tối qua không ngủ, nên lúc này rất buồn ngủ, lại thêm lão Hoàng thích ngâm dài giọng nói của mình để giảng bài, mí mắt anh càng ngày càng nặng. Nghe thấy lời của Diệp Phồn Tinh, anh trước tiên lười biếng ngáp một cái, sau đó cả người liền nằm nhoài trên bàn học, “Không có chuyện gì đừng gọi tôi.”
Diệp Phồn Tinh: “...”
Cái điệu bộ này thật sự nhìn như thế nào cũng giống học tra, cho nên làm như thế mà anh đậu được Nhị Trung vậy? Chẳng lẽ lại giống cô, cũng dựa vào việc gia đình quyên tặng cho thư viện trường mà vào ư?
... Chắc là không phải, gia cảnh anh trông rất bình thường.
Ánh mắt rơi trên đôi giày bị anh giặt đến trắng bệch, bên mép giày đều có chút vải bị bung ra, Diệp Phồn Tinh thu tầm mắt lại và hoàn thành tiết học đầu tiên sau khi đến trường mới trong sự tò mò và nghi ngờ.
******************
Bốn mươi phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, lão Hoàng cầm giáo án rời khỏi lớp, mấy nam sinh to gan lớn mật đỏ mặt tiến tới.
“Bạn học Diệp Phồn Tinh, tớ có thể hỏi một chút hay không, cậu từ trường nào chuyển đến vậy? Tại sao tớ có cảm giác giống như đã gặp cậu ở đâu thì phải...”
“Cút cút cút, đều là 9102* rồi mà còn dùng cái loại phương thức này để bắt chuyện với con gái à, có quê mùa hay không hả!
“Chính là a hahahaha, Trần Cẩu Đản, về sau đừng gọi cậu ta là Trần Cẩu Đản nửa, gọi là Trần Thổ* Đản đi!”
*9102 là lật ngược của năm 2019, là từ ngữ thông dụng ở internet Trung Quốc, được sử dụng để phóng đại thời gian, ý của người nói câu trên là cái thời đại này rồi mà còn nói như thế á.
*Bởi vì bạn Cẩu Đản bị chọc là quê mùa, mà từ quê mùa là nghĩa mở rộng của chữ Thổ (土) nên Cẩu Đản mới biến thành Thổ Đản.
“Đệch Trần Thổ Đản cũng được đó, nghe thật có khí chất phi phàm!”
“Vương Tiện Tiện mấy người các cậu cút nhanh lên, lại làm tổn hại hình tượng khôi ngô tuấn tú đậm chất phương Tây của lão tử, lão tử không tha cho mấy người đâu!”
Đám người bên kia bị cái biệt danh “Trần Cẩu Đản” của nam sinh kia chọc cho cười nghiêng ngả, những nữ sinh đứng xem ở bên cạnh cũng không nhịn được mà náo loạn theo: “Mấy tên lão già cẩu thả này, đủ rồi đó, đừng dọa bạn học mới của chúng ta!”
“Đúng đó đúng đó, xú nam nhân mau tránh ra, bọn con gái chúng tôi nói chuyện..”
Lời này là của cô bạn cùng bàn với Vương Kiến Nam, một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, mang một chiếc kính gọng đen cận rất dày. Cô ấy vừa cười vừa đuổi người, sau khi chờ đám nam sinh làm ầm ĩ kia chạy đi, mới quay đầu nhìn Diệp Phồn Tinh, “Này bạn, bạn học Diệp xin chào, mình tên là Triệu Thu Tĩnh, là lớp trưởng của lớp chúng ta, nếu như cậu có vấn đề gì về học tập hay sinh hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tớ.”
Diệp Phồn Tinh cảm nhận được ý tốt của cô ấy, hoàn hồn nở nụ cười: “Được, cảm ơn cậu, cậu có thể trực tiếp gọi tớ là Phồn Tinh.”
Không khí ở đây hoàn toàn khác với Thánh Đắc,tính cách của các bạn học rõ ràng cũng đơn thuần thật thà hơn nhiều, mặc dù cô có chút không thích ứng được, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại là rất thoải mái.
“Được, Phồn Tinh, cậu cười lên thật là đẹp.. Khục, nếu mình là con trai phỏng chừng cũng sẽ giống như bọn họ.” Tính cách của Triệu Thu Tĩnh cũng rất nhiệt tình thoải mái, ở trong lớp cũng có nhân duyên rất tốt, cô ấy có chút ngượng ngùng sờ sờ gương mặt, sau đó giúp bọn con trai giải thích: “Nhưng mà bọn họ không có ác ý, chính là hơi nghịch ngợm một chút, cậu đừng để ý nhé.”
“Không đâu, mọi người đều rất đáng yêu.”
Tình cảm trong sáng của các bạn thiếu niên cũng sẽ không khiến người ta có cảm giác bị xúc phạm, Diệp Phồn Tinh cũng đã quen với cảm giác được người khác theo đuổi, bây giờ cũng không cảm thấy khó chịu. Cô nói xong thì cười híp mắt, đang muốn hỏi Triệu Thu Tĩnh nhà vệ sinh ở đâu, đột nhiên cánh tay bị người ta đụng nhẹ.
“Ồn quá..”
Thanh âm khàn khàn từ bên tai truyền đến, thiếu niên vùi đầu ngủ say nguyên cả một tiết cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi khuỷu tay.
“Cậu dậy rồi?” Diệp Phồn Tinh quay đầu nhìn anh, “Hết tiết rồi.”
Đột nhiên đối diện với mặt của cô, Lộ Thâm sững sờ một chút, một lúc sau cơn buồn ngủ mới từ từ tan đi, anh “Hả” một tiếng hỏi: “Hết tiết mấy rồi?”
“Tiết một.”
Lộ Thâm: “Ờ, vẫn còn sớm, tôi tiếp tục ngủ một chút.”
Vừa nói xong thì đôi chân dài thu lại, đổi tư thế, lại vùi đầu xuống một lần nữa.
Diệp Phồn Tinh: “..”
“Cậu vẫn muốn ngủ à? Giờ cũng...”
“Ừm, chớ quấy rầy.”
Diệp Phồn Tinh: “...”
Được thôi.
Loại chuyện ngủ trong lớp này cô cũng đã từng làm, mặc dù có chút không nói nên lời, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới là, giấc ngủ nay của Lộ Thâm kéo dài đến trưa. Trong thời gian đó anh ngoại trừ có thức dậy đi vệ sinh một lần, thì cũng không mở mắt ra lại nữa. Ngay cả lão Hoàng đến kêu anh đi tập thể dục giữa giờ, anh cũng chỉ mơ hồ nói một câu “Không đi, xin nghỉ."
Diệp Phồn Tinh: “...”
Diệp Phồn Tinh vô cùng kinh ngạc, người này làm sao vậy? Có chứng thích ngủ sao?
“Không được, Lộ Thâm , cậu có phải là không thoải mái ở đâu không?” Nhịn hết ba tiết, lúc đến tiết cuối cùng, cô vẫn là không nhịn được nữa, cầm bút chọc chọc nhẹ vào cánh tay anh.
Lộ Thâm không phản ứng, Diệp Phồn Tinh đang muốn tiếp tục chọc, Vương Kiến Nam ngồi ở bàn trước bỗng nhiên quay đầu: “Thâm ca không có việc gì đâu, thật sự buồn ngủ đó, bạn học Phồn Tinh đừng lo lắng, cứ để cậu ấy ngủ là được.”
Diệp Phồn Tinh khẽ giật mình, có chút bất ngờ: "Cậu ấy thường xuyên như vậy sao?"
Ai ya má ơi, nữ thần nói chuyện với cậu á! Khuôn mặt trắng mập của Vương Kiến Nam đỏ lên, kích động xoay cả người lại: “Thâm ca thường xuyên thức đêm, nên buổi sáng phải ngủ bù, chờ anh ấy ngủ đủ rồi thì sẽ sống lại.”
“Thức đêm?” Diệp Phồn Tinh nghe được lời này thì có chút tò mò, mắt hạnh của cô xoay xoay, “Nhìn không ra cậu ấy chăm chỉ học tập như vậy.”
“Thâm ca thức đêm không phải để học, mà là...”Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt của Vương Kiến Nam có chút rầu rĩ. Cậu gãi gãi đầu, không nói nhiều, chỉ mơ hồ bày tỏ, “Là trong nhà anh ấy có chuyện.”
Trong nhà có chuyện gì?
Có chuyện gì mà cần phải thức cả đêm như vậy?
Diệp Phồn Tinh nghe xong lời này, càng tò mò hơn. Nhưng đúng lúc này, chuông vào học vang lên, Vương Kiến Nam theo bản năng xoay người lại. Cô cũng không tiện hỏi tiếp nữa, chỉ có thể nuốt xuống những lời ở bên miệng, nhưng mà trong lòng lại giống như là mọc cỏ, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Trên người của vị bạn học cùng bàn mới của cô, giống như ẩn giấu rất nhiều bí mật vậy.
Ánh mắt của cô rơi trên tấm lưng gầy gò nhưng lại tràn đầy cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên, Diệp Phồn Tinh nâng má, đột nhiên đối với cuộc sống nhàm chán của lớp mười hai, có chút mong chờ không rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook