Cô Ấy Biết Tất Cả
-
228: Chỉnh Sửa Camera
Đúng vậy, vì sao camera giám sát không ghi lại?
Sau khi thụ lý vụ án, Cận Hải Dương lập tức lấy camera giám sát nhà của Văn Nguyên Hinh, ngoại trừ Vệ Nguyên, suốt đêm không có vị khách nào khác.
Vì vậy, sự nghi ngờ tự nhiên được chuyển sang Vệ Nguyên, đặc biệt là với “bức thư tuyệt mệnh” làm bằng chứng.
“Nếu Vệ Nguyên giết Văn Nguyên Hinh bằng cách tiêm insulin, thì chắc chắn giữa họ phải có mối quan hệ thân thiết nào đó.”
Cận Hải Dương vuốt cằm nói.
“Nhưng căn cứ theo lời khai của ông chủ tiệm gốm, người mà Văn Nguyên Hinh thích không giống anh ta.”
“Nếu Văn Nguyên Hinh không thích anh ấy, thì vì sao lại giết Phùng vi?”
Đây cũng là vấn đề Thẩm Lưu Bạch vẫn luôn ở suy xét.
Từ góc độ tình cảm, theo bản năng cô không muốn tin Vệ Nguyên là hung thủ.
Nhưng những chứng cứ trước mắt quá bất lợi cho anh ta, với việc là người duy nhất xuất hiện trước cửa nhà người chết vào đêm gây án, khó có thể tin rằng anh ta không ra tay.
“Băng ghi hình của camera là một bằng chứng chắc chắn.
Cho dù những gì chủ cửa hàng đồ gốm nói là sự thật, thì bằng chứng của camera giám sát càng có sức mạnh hơn, không có cách nào loại bỏ sự nghi ngờ với Vệ Nguyên.”
Cô suy nghĩ, vẫn là khách quan nói.
“Suy cho cùng, tình cảm và cảm xúc của con người là thứ không thể kiểm soát được, không ai có thể đảm bảo sau khi ở tiệm làm gồm, Văn Nguyên Hinh có thích người khác hay không.”
“Trừ phi…băng ghi hình của camera đã bị làm giả?”
Cận Hải Dương quay đầu nhìn cô, ẩn ý nói.
“Thật ra…Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng…”
Anh kéo nàng lên xe, vừa nói nhỏ vừa châm lửa.
“Nhà họ Văn có rất nhiều tiền, Văn Nguyên Hinh cũng không thường ở chung cư, nhưng chung cư vẫn luôn có người quét dọn, nên có người chuyên phụ trách.”
Anh quen tay rẽ vào Giang Kiều, chiếc xe chạy một mạch, rất nhanh đã đến gần tầng dưới của nhà Văn Nguyên Hinh, đó là một căn hộ dịch vụ, nhà của Văn Nguyên Hinh chiếm cả một tầng, vì án mạng nên đã bị phong toả.
Hai người đứng ở dưới lầu, Cận Hải Dương chỉ vào tòa nhà rực rỡ ánh đèn nói.
“Thấy chưa, đó là nhà của Văn Nguyên Hinh.
Anh đã hỏi công ty quản lý chung cư rồi.
Nhà của Văn Nguyên Hinh không kết nối với thiết bị giám sát của khu nhà, nhưng có được lắp đặt một thiết bị an ninh độc lập.
Camera giám sát của họ chỉ có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong thang máy.”
“Nói cách khác, nếu đi thang máy đến nhà của Văn Nguyên Hinh, có thể bị camera quay lại, chẳng hạn như Vệ Nguyên.”
“Nhưng nếu đi từ cầu thang thoát hiểm lên và trực tiếp vào tầng của Văn Nguyên Hinh từ lối thoát hiểm, thì sẽ không bị camera ghi lại”
Nói tới đây, Cận Hải Dương dừng lại, chỉ vào sàn nhà tối và nói.
“Anh còn nhớ ở lối thoát hiểm vào nhà của Văn Nguyên Hinh có lắp đặt một cái cửa chống trộm, muốn từ của thoát hiểm đi tới lầu của cô ấy, nhất định phải có chìa khóa hoặc mật khẩu mới có thể đi qua, không phải là người bình thường hay người ngoài có thể làm được.”
“Băng ghi hình của nhà họ Văn được trích xuất từ bộ nhớ camera của Văn Nguyên Hinh, nhưng điều này không có nghĩa là bản ghi không bị sửa đổi.
Từ khi Văn Nguyên Hinh chết đến khi thi thể của cô được tìm thấy và báo cảnh sát, muốn sửa chữa bản ghi trong bộ nhớ không phải là không thể.”
“Anh đã cho Bùi Diệu đi điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Vừa dứt lời, di động hai người đồng thời vang lên.
Người gọi Cận Hải Dương là Bùi Diệu, điện thoại vừa được kết nối, giọng nói vô cùng phấn khích của anh ấy phát ra từ loa điện thoại.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Có phát hiện! Có phát hiện!”
Cận Hải Dương nhíu nhíu mày, kéo xa điện thoại ra khỏi tai, chờ cảm xúc Bùi Diệu ổn định rồi mới hỏi tiếp nói.
“Phát hiện cái gì? Băng ghi hình kia đúng là có vấn đề?”
“Đúng vậy!”
Bùi Diệu lớn tiếng nói.
“Em đã điều tra cẩn thận các băng ghi hình được trích xuất và phát hiện ra rằng một số trong số chúng có dấu vết bị chỉnh sửa.”
Bùi Diệu dừng một chút, tựa như cảm thấy mình nói còn chưa đủ rõ ràng, liền bổ sung một câu.
“Bởi vì camera trong nhà Văn Nguyên Hinh chỉ ghi lại lối vào và cửa thoát hiểm, nên tình hình bên trong căn phòng không được ghi lại.”
“Ở cửa ra vào có đầy đủ bản ghi về thời gian ra vào của Vệ Nguyên, thời gian hoàn toàn trùng khớp, tạm thời không có vấn đề gì.”
“Vấn đề là cửa thoát hiểm ở phía sau.”
“Em phát hiện trong băng ghi hình giữa lúc 23:50 và 1:05 đêm xảy ra án mạng có dấu vết đứt quãng, đối phương làm rất cẩn thận, không cẩn thận kiểm tra cũng không thể phát hiện được.”
“Mặc dù băng ghi hình cho thấy trong khoảng thời gian này mọi thứ vẫn bình thường, nhưng em nghi ngờ đây là cắt ghép của phần trước.”
“Có chứng cứ không?”
Cận Hải Dương thấp giọng hỏi nói.
“Không có, do người nhà họ Văn biện minh rằng vì không có người sống trong đó, nên thỉnh thoảng camera sẽ ngắt kết nối và khởi động lại.”
“Ngắt kết nối và khởi động lại? Đúng lúc vào khoảng thời gian đó à?”
Người đàn ông bật cười, hoàn toàn không chuẩn bị để tiếp nhận lời giải thích gượng ép này.
Vào lúc này, khu nhà nơi anh và Thẩm Lưu Bạch đang đứng đột nhiên được chiếu sáng bởi một luồng ánh sáng trắng chói mắt, cách đó không xa, trên nóc trụ sở của ngân hàng Phong Hối, ánh sáng và bóng tối nhấp nháy trên cái gọi là màn hình quảng cáo LED lớn nhất ở Hải Đô, ánh đèn nhiều màu sắc thay đổi liên tục, giống như rơi vào thế giới mộng ảo.
“Yêu người bạn yêu, tặng người đó một món quà kỷ niệm lãng mạn nhất!”
Sau khi tất cả các ngôi sao nam nổi tiếng trên màn ảnh trìu mến nói ra những lời quảng cáo, toàn bộ màn hình trở lại trạng thái bình thường, vẫn đang phát các đoạn giới thiệu nghiệp vụ của ngân hàng Phong Hối.
“A! Là cái quảng cáo kia…Nghe nói là đặc biệt quay cho thẻ tín dụng kỷ niệm của Phong Hối.
Có vài nam thần của mình cũng quay trong đó, thật giàu có!”
“Đúng đúng đúng, nghe nói là thẻ phiên bản giới hạn trên thế giới, được thiết kế đặc biệt để các cặp đôi đi nghỉ dưỡng bồi dưỡng tình cảm, đều là ngôi sao nam nữ tuyến một quảng cáo.
Đây là phiên bản nam, còn có phiên bản dành cho nữ nữa, nghe nói chỉ phát ở trụ sở chính của Phong Hối, là phát luân phiên, mình đã đợi nam thần của mình lâu lắm rồi!”
Bên cạnh mấy cô gái trẻ đang ríu rít không ngừng, khuôn mặt trẻ trung ửng hồng vì phấn khích.
Mà Cận Hải Dương, người đứng sang một bên và nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, đã cau mày.
Anh trầm ngâm nhìn tấm biển quảng cáo khổng lồ một lúc, sau đó chuyển lực chú ý đến tòa nhà nơi có nhà của Văn Nguyên Hinh, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Cậu nói thời gian là 23:50 và 1:05? Cửa thoát hiểm có gì bất thường không?”
Bùi Diệu không ngừng nói về những phát hiện của mình, khi đột nhiên nghe thấy anh hỏi câu hỏi này, không thể không cắt ngang cuộc trò chuyện và lắp bắp trả lời.
“Trong băng ghi hình không có gì bất thường, không có ai ở trước cửa thoát hiểm và cầu thang, cũng không có chuyện gì xảy ra.”
“Tôi nhớ, có một cửa sổ ở cầu thang đó, phải không?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên chậm rãi, không trì hoãn, như thể anh ta đang nói ra một sự thật vô cùng chắc chắn.
“Vâng, cửa sổ ở cầu thang quay về hướng về phía ngân hàng, để tránh tiếng ồn trên phố.”
Bùi Diệu gập ngừng trả lời, anh không hiểu tại sao đội trưởng của mình lại hỏi một điều dường như không liên quan đến vụ án.
“Ở độ cao đó, có thể nhìn thấy tầng trên cùng của ngân hàng Phong Hối đúng không?”
“Đó là lý do tại sao không có gì xảy ra.
Từ 23:00 đến 1:00, giữa hai giờ trôi qua, bảng quảng cáo của ngân hàng Phong Hối đối diện lẽ ra phải phát hai phiên bản quảng cáo thẻ tín dụng, vì vậy băng ghi hình này nhất định đã bị chỉnh sửa!”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook