Có Ánh Sao Trong Mắt Em
-
10: A
“Xin lỗi cậu nhiều nha Kiều Thụy!” Cô ấy cứ như bị bật công tắc nào đó, cả người bắt đầu lúng túng mà cựa quậy muốn đứng lên, nhưng hai tay đè trên ngực tôi thì cứ chuyển động loạn xạ cả lên, khiến tôi hoài nghi liệu có phải cô ấy cố ý làm vậy.
Nếu thật sự là do cô ấy cố ý… Thì cô ấy đã thành công rồi.
Cuối cùng tôi nhịn không nổi nữa, đưa tay ra ôm lấy eo cô, giúp cô ấy cách xa hạ thân tôi.
“Cậu không sao chứ.” Cô ngồi sang một bên, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tôi hít sâu một hơi, ngồi dậy chỉnh lại quần áo bị cô ấy làm cho xộc xệch, cố gắng bình tĩnh đáp: “Không sao, có cặp sách cản bớt…”
Còn may là bây giờ quanh đây không có ai, nếu không thì chỉ bằng tư thế vừa nãy cũng có thể khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ bậy bạ…
“Tớ không cố ý… Xin lỗi cậu…” Cô ấy cúi đầu, không biết đang nhìn đi đâu.
Cái cậu này… Tôi bắt chéo chân, đổi tư thế rồi hỏi cô: “Hôm nay cậu cũng đến chạy bộ à?”
“A, ừm.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, khi này tôi mới để ý trên mặt cổ có dính vài cọng cỏ.
“Mặt cậu dính vài cọng cỏ kìa.” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh tế của cô, mở miệng nói.
Cô lập tức bối rối, đưa tay lên vuốt vuốt bên mặt không dính cỏ: “Đâu?”
“Đây” Tôi duỗi tay ra lấy cọng cỏ xuống, tiện tay nhéo nhéo mặt cô một cái.
Chết tiệt, cái cảm giác này… mềm như kẹo dẻo vậy.
Tôi nuốt nước bọt.
***
Tôi đã nghĩ rằng hôm ấy, việc tôi bị Nguyễn Miên Miên đụng trúng rồi ngã ra đất chỉ là một sự việc ngoài ý muốn.
Sau này, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu cuối cùng có thật là ngoài ý muốn hay không.
Hay đúng thật là ngoài ý muốn, nhưng Nguyễn Miên Miên lại thấy được lợi ích của lần tai nạn ngoài ý muốn ấy, nên bây giờ mới…
Tiết tự học buổi tối kết thúc, tôi tập thành thói quen đi đường vòng để về ký túc xá.
Vốn dĩ thường ngày là tôi với A Kiệt cùng về, nhưng hôm nay tôi nán lại lớp một lát nên A Kiệt đành về ký túc xá trước.
Tôi khóa chặt cửa sổ phòng học, tắt đèn rồi ra khỏi cửa lớp thì nghe thấy một tràng cười đáng sợ từ lớp bên cạnh.
“Ha ha ha ha ha ha ha cậu đừng có mà lại đây!”
Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy bóng người quen thuộc đang chạy vọt về phía tôi với tốc độ kinh người, không tài nào lý giải nổi tại sao trong cơ thể nhỏ nhắn kia lại nhiều năng lượng đến thế.
Không còn cách nào khác, tôi đưa tay ra rồi ôm cô ấy vào lòng ngực.
Nhưng vì lực đẩy quá lớn mà lại còn đột ngột, tôi lảo đảo lùi về sau, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Khụ, tuy là cô ấy mềm mại thật… Nhưng đầu của cổ vẫn rất cứng, tôi dám cá ngực tôi đã đỏ ửng lên rồi.
Bạn cùng lớp của cô ấy đuổi tới nơi, tôi chỉ đành buông tay ra, khẽ nói với cô: “Lần sau cẩn thận chút.” Rồi quay người, lặng lẽ rời đi.
Vài ngày sau, cuối cùng tôi cũng biết, buổi tối hôm đó mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
Nếu không nhờ có Nguyễn Miên Miên, tôi thật sự không nhận ra là trong trường học lại dễ xảy ra mấy vụ va chạm đoạn góc chết như vậy.
Cửa nhà vệ sinh, cửa dãy lớp học… Chỉ cần là chỗ có vật cản thì cô ấy đều có thể đột ngột xuất hiện, sau đó thì do không kịp phanh lại, hết lần này đến lần khác đụng trúng tôi.
Bị cô ấy đụng trúng như vậy tôi có thấy đau không à? Mấy hôm trước thì vẫn còn hơi đau, nhưng sau bị đụng thành quen rồi thì cảm giác cũng khác hẳn.
Rốt cuộc thì, bạn phải biết là sự tiếp xúc vật lý bất ngờ này, cụ thể là một bộ phận của hai người va chạm thì luôn ngẫu nhiên về mặt lý thuyết.
Nói cách khác, bất cứ chỗ nào cô ấy đụng phải tôi thì đều không vi phạm xác suất…
Tuy là cô ấy đã tận lực né phần ngực, nhưng đôi khi lại đụng trúng tay, mà thỉnh thoảng góc độ quá tốt thì sẽ vô tình cọ vào… Có thể cô ấy chẳng có cảm giác gì đâu, nhưng tôi thì lại có cảm giác vô cùng rõ ràng!
Ai đã gợi ý cho cô ấy cái trò này vậy! Xem nhiều truyện tổng tài quá à?
Cô gái mà tôi thích sao lại là một người như thế này vậy!
***
Trong mơ hồ, tôi khẽ mở mắt, thấy một người đàn ông thắt nơ đàng hoàng đang đứng cạnh giường tôi.
Trời vẫn còn tối nên tôi không thấy rõ mặt tên đó.
Rồi hắn ta từ từ cúi người xuống, chống tay trên mép giường tôi, nhìn tôi với nụ cười gian xảo.
Một cơn gió lạnh thổi tới từ phía cửa sổ khiến tôi bừng tỉnh, mở to mắt, bật người ngồi dậy.
“A Kiệt? Mày lật chăn của tao ra làm gì vậy?”
“Mày còn không chịu dậy nữa là muộn đấy~”
Tôi lập tức cầm điện thoại lên, mở ra, thấy đồng hồ báo thức đã reo cách đây tận ba mươi phút, không biết bị tôi ấn tắt từ khi nào.
“A!! Long Tư Kiệt, sao mày không gọi tao dậy!!”
“Mày ngủ say như lợn chết, tao không nỡ gọi dậy thôi!”
Tôi thay quần áo, đột nhiên cảm thấy hạ bộ có gì đó sai sai, lập tức chạy vào nhà vệ sinh sờ thử: “Chết tiệt!”
“Kiều Thụy, sao sáng sớm đã thay sịp rồi, không lẽ mày giống đám con gái ha ha ha ha ha ha ha…”
“Long Tư Kiệt, cút!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook