Cô À! Đừng Nghĩ Sẽ Chạy Thoát
-
Chương 4
-Lớp trưởng, hôm nay lớp lại vắng sao? _Tinh Thần đứng trên bục giảng hỏi lại thấy lớp trưởng hơi sợ hãi không dám nói
Nhìn biểu hiện liền biết là ai vắng tiết
Cứ như vậy năm tiết trôi qua mà ba người vắng mặt lại không thấy bóng dáng
-Tinh Thần sao thế? _Lễ Minh Li Gia đi vừa hỏi
-Không có gì chỉ là lớp em cứ vắng em không biết phải làm sao? _cô mệt mỏi nói, cái lớp này phải có cách trị đúng không?
-Ba người Kiều Lãnh Ngạo, Hàn Ngụy Phong và Lôi Gia Nặc sao? _Lễ Minh Li tò mò nói
-Sao chị biết?
-Cả ba nổi tiếng trong trường mà, ai lại không biết _Lễ Minh Li ánh mắt hào hứng nói
-Phải làm sao đây, mệt chết tôi quá _Cô than thở nói
-Thôi cái gì cũng có cách giải quyết mà _Lễ Minh Li vỗ vai trấn an: -Thôi chị về trước, bye bye_Lễ Minh Li nói rồi cũng rời đi
Cô thở dài từ từ đi về, lại nói về đến nhà cửa nhà cô vậy mà mở toan ra? Trộm sao?
-Cô về rồi sao? _Giọng nói này cũng thật quen đi Kiều Lãnh Ngạo thế lại ở nhà cô?
-Kiều Lãnh Ngạo em xâm nhập gia cư bất hợp pháp _Cô tức giận đi vào
-Cô sống ở đây sao? _Lại là giọng nói quen thuộc của Lôi Gia Nặc, ba người vậy mà cùng vào nhà cô.
-Các em đến đây làm gì? _Cô ném túi xách xuống ghế nhếch mép hỏi
-Nhà cô có gì ăn không? _Hàn Ngụy Phong không trả lời lại trực hỏi đến thức ăn
-Tôi chỉ có mì gói? Thế nào? Ăn không? _Cô hỏi cô không phải keo kiệt nha chỉ là ăn mì gói vừa nhanh vừa gọn cũng thật tiện
-Cái gì cũng được _Lôi Gia Nặc bực bội nói
-Đợi một lát _Cô đi vào bếp bắt đầu nấu 4 bát mì
-Ngạo, chúng ta có tiền sao lại đến đây ăn nhờ chứ? _Hàn Ngụy Phong khó chịu nói, công tử như hắn lại đi ăn mì gói sao?
-Cậu nghĩ bị cấm túc sẽ để tiền cho cậu ăn uống sao? Còn không phải tại cậu làm tôi bị liên lụy _Kiều Lãnh Ngạo cười khinh nói
-mì đến rồi _Cô bưng bốn bát mì còn khói nghi ngút ra
Ba người họ lại lao vào ăn như bị bỏ đói, công tử tiểu thư lại như kẻ bị chết đói khiến cô mở rộng tầm mắt a~
Ai nấy ăn xong lại không một lời cảm ơn liền xách mong đi về cô mới để ý đến Kiều Lãnh Ngạo vẫn còn ở đây
-Sao em không về cùng các bạn? _Cô đi vào bếp lại hỏi vọng ra, không nhận được câu trả lời liền nghĩ hắn đã đi lại bị một vòng tay rắn chắc ôm lâu từ phía sau, liền giật mình.
-Tôi muốn ở lại với em_Kiều Lãnh Ngạo nhu tình nói
-Kiều Lãnh Ngạo buông tôi ra_Cô tức giận nói bị một nam nhân ôm cô thật khó chịu
-Tôi lại không muốn buông _Kiều Lãnh Ngạo vùi đầu vào hõm cổ cô hít hà hương thơm trên mái tóc cô
-Em tránh xa tôi ra_Cô tức giận nói ở trường cô sẽ xem hắn là học sinh còn ở hiện tại cô xem hắn không khác gì nam nhân
-Em đang sợ, tôi có thể cảm nhận em đang sợ tôi _Hắn cúi mặt đưa mất nhìn cô
-Tôi........ Đâu có sợ _Cô ấp úng nói lại mạnh tay đẩy hắn ra chạy ra phòng khách
.đăng giờ này? Ai đọc?
Nhìn biểu hiện liền biết là ai vắng tiết
Cứ như vậy năm tiết trôi qua mà ba người vắng mặt lại không thấy bóng dáng
-Tinh Thần sao thế? _Lễ Minh Li Gia đi vừa hỏi
-Không có gì chỉ là lớp em cứ vắng em không biết phải làm sao? _cô mệt mỏi nói, cái lớp này phải có cách trị đúng không?
-Ba người Kiều Lãnh Ngạo, Hàn Ngụy Phong và Lôi Gia Nặc sao? _Lễ Minh Li tò mò nói
-Sao chị biết?
-Cả ba nổi tiếng trong trường mà, ai lại không biết _Lễ Minh Li ánh mắt hào hứng nói
-Phải làm sao đây, mệt chết tôi quá _Cô than thở nói
-Thôi cái gì cũng có cách giải quyết mà _Lễ Minh Li vỗ vai trấn an: -Thôi chị về trước, bye bye_Lễ Minh Li nói rồi cũng rời đi
Cô thở dài từ từ đi về, lại nói về đến nhà cửa nhà cô vậy mà mở toan ra? Trộm sao?
-Cô về rồi sao? _Giọng nói này cũng thật quen đi Kiều Lãnh Ngạo thế lại ở nhà cô?
-Kiều Lãnh Ngạo em xâm nhập gia cư bất hợp pháp _Cô tức giận đi vào
-Cô sống ở đây sao? _Lại là giọng nói quen thuộc của Lôi Gia Nặc, ba người vậy mà cùng vào nhà cô.
-Các em đến đây làm gì? _Cô ném túi xách xuống ghế nhếch mép hỏi
-Nhà cô có gì ăn không? _Hàn Ngụy Phong không trả lời lại trực hỏi đến thức ăn
-Tôi chỉ có mì gói? Thế nào? Ăn không? _Cô hỏi cô không phải keo kiệt nha chỉ là ăn mì gói vừa nhanh vừa gọn cũng thật tiện
-Cái gì cũng được _Lôi Gia Nặc bực bội nói
-Đợi một lát _Cô đi vào bếp bắt đầu nấu 4 bát mì
-Ngạo, chúng ta có tiền sao lại đến đây ăn nhờ chứ? _Hàn Ngụy Phong khó chịu nói, công tử như hắn lại đi ăn mì gói sao?
-Cậu nghĩ bị cấm túc sẽ để tiền cho cậu ăn uống sao? Còn không phải tại cậu làm tôi bị liên lụy _Kiều Lãnh Ngạo cười khinh nói
-mì đến rồi _Cô bưng bốn bát mì còn khói nghi ngút ra
Ba người họ lại lao vào ăn như bị bỏ đói, công tử tiểu thư lại như kẻ bị chết đói khiến cô mở rộng tầm mắt a~
Ai nấy ăn xong lại không một lời cảm ơn liền xách mong đi về cô mới để ý đến Kiều Lãnh Ngạo vẫn còn ở đây
-Sao em không về cùng các bạn? _Cô đi vào bếp lại hỏi vọng ra, không nhận được câu trả lời liền nghĩ hắn đã đi lại bị một vòng tay rắn chắc ôm lâu từ phía sau, liền giật mình.
-Tôi muốn ở lại với em_Kiều Lãnh Ngạo nhu tình nói
-Kiều Lãnh Ngạo buông tôi ra_Cô tức giận nói bị một nam nhân ôm cô thật khó chịu
-Tôi lại không muốn buông _Kiều Lãnh Ngạo vùi đầu vào hõm cổ cô hít hà hương thơm trên mái tóc cô
-Em tránh xa tôi ra_Cô tức giận nói ở trường cô sẽ xem hắn là học sinh còn ở hiện tại cô xem hắn không khác gì nam nhân
-Em đang sợ, tôi có thể cảm nhận em đang sợ tôi _Hắn cúi mặt đưa mất nhìn cô
-Tôi........ Đâu có sợ _Cô ấp úng nói lại mạnh tay đẩy hắn ra chạy ra phòng khách
.đăng giờ này? Ai đọc?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook