Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 2: Câu chuyện ma thứ nhất - Loa phát thanh (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

<<Cảnh báo: Chương này chứa nhiều yếu tố máu me. Độc giả cân nhắc trước khi đọc>>


 

Chương 2. Câu chuyện ma thứ nhất - Loa phát thanh (2)


 

[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể các em học sinh. Hiện nay nhà trường đang gặp sự cố mất điện. Vì vậy nên không thể sử dụng đường truyền chung mà sẽ tổ chức tại sân trường. Các tân học sinh nhanh chóng di chuyển xuống sân trường. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]


 

Các học sinh dự định tham dự lễ chào mừng trên điện thoại cá nhân đã bày tỏ sự bức xúc trước thông tin rằng họ sẽ phải ra ngoài sân. Đám học sinh từ từ đứng dậy. 

 

“...”

 

Tôi đã không đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tôi vẫn ngồi đó, bần thần bởi những suy nghĩ và lo lắng của mình. 

 

Nếu tôi đi theo họ ra khỏi phòng và đi xuống hành lang thì chẳng phải tình huống tương tự sẽ lặp lại sao?

 

Mọi thứ diễn ra giống như trước đây. 

 

Thông báo tới tất cả học sinh xuống sân vì mất điện, cảnh học sinh trốn thoát đầy hỗn loạn…

 

Nếu tôi vô tư bước xuống sân để tham dự lễ chào mừng, liệu đầu tôi có nổ tung thêm một lần nữa không?

 

'Cái quái gì thế này? Thật là…'

 

Tôi chỉ biết ngồi trong lớp và thở dài liên tục. Khi hầu hết học sinh trong lớp đã rời đi, lớp học trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Ghế của vài học sinh nán lại phía sau phát ra tiếng kêu cạch cạch. 

 

Còn lại một học sinh nam và hai học sinh nữ. Một nữ sinh ngồi ở phía sau, gục mặt xuống bàn.

 

Đó là cách ba học sinh khác ngoài tôi ở lại trong lớp học. 

 

Tôi vẫn ngồi đó và không làm gì. 

 

Một nữ giáo viên trẻ đã ghé lại sau khi cô ấy phát hiện chúng tôi vẫn còn trong lớp học khi đứng ở hội trường. 

 

"Tại sao mấy bạn chưa ra sân?"

 

“...”

 

Tôi miễn cưỡng thu dọn túi đựng giày của mình, và những học sinh khác đang lảng vảng xung quanh cũng thu dọn và ra ngoài. 


 

***


 

“À, gửi đến các tân học sinh của Trung học Nakseong, những người mà tôi yêu quý, chào mừng tất cả các bạn. Đầu tiên, tôi xin chúc mừng tất cả các bạn học sinh đã trúng tuyển. Tôi là hiệu trưởng của ngôi trường này…” 

 

Sau những lời đó, đầu của hiệu trưởng nổ tung.

 

'Mẹ kiếp.'

 

Mẹ nó chứ… Tôi chửi thầm và ngay lập tức bắt đầu chạy thục mạng về phía cổng trước. 


 

Các học sinh khác đứng thần người ra hoặc la hét ầm ĩ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt; không ai trong số họ bỏ chạy như tôi.

 

'Tôi đang chạy đằng trước!'

 

Lần này, tôi đang chạy ở đầu đám đông. 

 

Sau đó, đầu của những người gần hiệu trưởng bắt đầu nổ tung. Khi sân bắt đầu vang lên những tiếng la hét, các học sinh cuối cùng cũng bắt đầu bỏ chạy. 

 

'Hộc hộc.'

 

Vì không có kỹ năng thể thao nên dù chạy đằng trước tôi vẫn có thể cảm thấy đám học sinh phía sau đang nhanh chóng bắt kịp phía sau tôi. 


 

Huỳnh huỵch, huỳnh huỵch-


 

'Hộc hộc… Mẹ kiếp…’

 

Ngay cả khi tôi tiếp tục chạy như vậy, không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ sống sót. Đầu tôi vẫn có thể nổ tung ngay cả khi tôi chạy thoát khỏi sân trường thành công, y hệt như lần trước vậy. 

 

Nhưng tôi chỉ cần phải lo lắng về điều đó sau khi tôi thoát thân thành công. Chạy về phía trước, tôi có thể thấy tên bảo vệ đang chặn hết tất cả học sinh và hét toáng lên yêu cầu họ quay trở lại trường.

 

'Hộc hộc... Làm ơn, chỉ cần một chút nữa thôi...'

 

Tôi bắt đầu tự an ủi bản thân. 

 

Khi tôi bỏ chạy lần trước đã xảy ra hỗn loạn vì có rất nhiều học sinh. Lúc đó vì tới muộn nên tôi đã lợi dụng cơ hội để có thể trốn thoát.

 

Nhưng lần này, tôi đã chạy phía đầu. 

 

Với kỹ năng thể thao kém cỏi của tôi thì tôi sẽ là đối tượng được nhắm đến của người bảo vệ. Chạy đến đầu tiên sẽ khiến tôi gặp bất lợi. 

 

‘Mình phải làm gì? Mẹ kiếp! Hộc hộc…'

 

‘Mình phải làm gì, mình phải làm gì đây? '

 

Sự đe dọa của cái chết đang hiện hữu cận kề, bộ não của tôi cố gắng hết sức để tìm ra giải pháp. 

 

'Hãy khiến tất cả các học sinh trở nên kích động!' 

 

Tôi giảm tốc độ chạy và hét thật to để mọi người có thể nghe thấy. 

 

"Cổng trước đã bị khóa!"

 

Tôi hét toáng lên một lần nữa, đến mức giọng tôi khàn cả đi. 

 

“Cổng trước đã bị khóa! Bảo vệ có chìa khóa! ”

 

"Uaaaahhh!" 

 

"Bảo vệ! Mở cổng! Nhanh chóng lên!"

 

“Mở cổng nhanh lên-! Aaack-! ”

 

Khi máu bắn tóe loe thì các học sinh đã dần mất hết lý trí. Bản năng sinh tồn của họ trỗi dậy, vì vậy tất cả đều thét lên rằng họ phải xử lý được nhân viên bảo vệ trước. 

 

“Bảo vệ có chìa khóa! Chúng ta phải bắt được hắn trước đã! ”

 

Ban đầu, các học sinh không quan tâm đến tên bảo vệ, họ cố gắng trèo qua cổng. 

 

Tuy nhiên, lần này - vì tôi đã khiến họ thấm nhuần tư tưởng ‘các cánh cổng bị khóa' - các học sinh đã biết trèo qua cổng không phải một ý tưởng tốt mà cánh cổng là một 'chướng ngại vật' cần được mở ra. 

 

“Bảo vệ! Mở cổng! Nhanh chóng lên!"

 

Những học sinh đi đầu cùng tôi lại bắt đầu vội vã chạy về phía nhân viên bảo vệ. Người bảo vệ có sức khỏe dẻo dai, vì vậy anh ta đã tay đôi với một số học sinh khi anh ta hét lên. Nhưng điều đó là không thể khi có nhiều học sinh chạy đến hơn.

 

“Các người đang làm gì vậy, mấy cái đứa này? Tại sao lại tụ tập ở đây và gây rối trật tự? Đi kiếm thầy cô mau! ”

 

“Bảo vệ, đồ khốn! Mở cổng!"

 

“Mẹ kiếp! Mở cổng! Mở cửa ra, tên điên này! ”

 

Tôi sử dụng khoảng trống mà tôi đã tạo ra bằng cách xúi giục học sinh và bảo vệ đánh nhau để có thể trèo qua cổng.

 

Cẩn thận để đảm bảo rằng quần của tôi không bị mắc vào các chấn song trên cổng khi tôi vung chân lên phía trên, tôi có thể thấy rằng làn sóng nổ tung đầu chỉ mới đến khoảng nửa sân. 

 

Cùng lúc đó, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của bảo vệ đã bị trầy xước bởi móng tay của nữ sinh. 

 

‘Mình đã trốn thoát nhanh hơn nhiều so với lần trước!'

 

Không nhìn thêm nữa, tôi nhảy ra bên ngoài. Ở phía xa, tôi có thể thấy những học sinh đã băng qua đường và túm lấy một số người lạ.

 

“Cảnh sát, vui lòng gọi cảnh sát, cảnh sát...”

 

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Bạn học sinh, bạn ổn chứ? Bạn sao thế, bạn học sinh! ”

 

“Cảnh sát… Cảnh… sát...”

 

Cảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy trước khi ngã quỵ là một người đàn ông vội vã rút điện thoại di động ra để liên lạc với cảnh sát và bóng dáng của một số người bắt đầu tụ tập xung quanh. 

 

'À, lẽ ra tôi nên nhờ anh ấy gọi xe cấp cứu…? Không. Xe cứu thương có thể làm gì khi đầu họ đã nổ tung…'

 

Dường như, khi một người chếnh choáng, họ sẽ nghĩ ra những thứ không đâu vào đâu.

 

Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi tôi ngất đi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang mặc bộ quần áo bệnh nhân. Tôi có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng và mọi người xung quanh.

 

Tôi đang ở bệnh viện.

 

Bố mẹ tôi ngồi với vẻ mặt đầy lo lắng cho đến khi họ thấy tôi thức dậy. Thấy tôi tỉnh, họ bắt đầu khóc và ôm chầm lấy tôi. 

 

“Ôi, con trai yêu quý của mẹ… Sao chuyện này có thể xảy ra…?”

 

"Mẹ lo lắng rằng con sẽ không bao giờ thức dậy... Con cảm thấy sao rồi?"

 

“Mẹ, bố… Bây giờ bố đang phải đi làm cơ mà, sao bố lại ở đây…?”

 

"Ôi thật là. Đó không phải vấn đề? Con quan trọng hơn cả… ”

 

Không lâu sau, bác sĩ đến và giải thích rằng lý do tôi ngã quỵ và bất tỉnh là do quá kinh hoảng. Ngoài ra, cơ thể tôi không có dấu hiệu gì bất thường. 

 

'... Mình sống sót rồi chứ?'

 

Đột nhiên, những ký ức tồi tệ bắt đầu ùa về.

 

Khi tôi cố gắng giải thích với bố mẹ rằng “Đầu họ nổ tung, và…”, họ nói rằng họ đã biết. Câu chuyện xôn xao khắp nơi, ai nấy đều hoang mang lo sợ vì sự việc đã xảy ra. Chính phủ sẽ sớm hỏi ý kiến ​​mọi người. 

 

Khi tôi xem ti vi trong khi hồi sức trong phường, mọi trở nên rõ ràng hơn. 

 

[Vụ đầu nổ tung hàng loạt tại trường Trung học Nakseong: Hơn 300 người chết!]

 

'... Hơn ba trăm người.'

 

Số tân học sinh tham gia lễ chào mừng khoảng hơn ba trăm người một chút. Ngoại trừ một vài người trốn thoát được, tất cả mọi người đều đã chết ư?

 

"..."

 

Bất kể tôi đã truy cập vào kênh nào, tất cả đều là tin tức. Trong khi tôi bất tỉnh, cả đất nước chắc hẳn đã xôn xao về những gì đã xảy ra.

 

Tất cả phát thanh viên trên các kênh đều trông thất thần khi họ đọc tin tức.


 

[Vào ngày thứ tư, vào khoảng 9:30 sáng, một thảm họa đã xảy ra tại quận Gwanak của Seoul, tại trường trung học Nakseong. Hơn ba trăm người đã thiệt mạng trong thảm họa này mà không rõ nguyên nhân tử vong. Thực tế cho thấy tất cả các thi thể được tìm thấy tại địa điểm đều bị mất đầu.]

 

[Theo điều tra của cảnh sát, Hiệu trưởng Shin - 59 tuổi - cùng với 14 nhân viên của trường và 293 học sinh mới nhập học đã thiệt mạng. May mắn thay, khoảng hơn chục học sinh đã sống sót và đang…]


 

Các kênh khác cũng có thông tin tương tự. 

 

Tin tức có cả hình ảnh cảnh sát di chuyển các thi thể được bao phủ trong tấm khăn trắng ra khỏi hiện trường vụ án. Các kênh khác mời các chuyên gia nói những hiểu biết của họ về hiện tượng đã xảy ra. 


 

[Không có chất nổ, súng đạn hoặc hóa chất được phát hiện tại hiện trường. Trước hiện tượng này, chúng tôi nghi ngờ một hành vi khủng bố liên quan đến vi rút hoặc một số chất sinh học khác.]

 

[Vậy thì sự khác biệt giữa những người sống sót và những nạn nhân là gì? Chúng ta được biết rằng những người sống sót cũng có mặt ở đó vào thời điểm diễn ra lễ chào mừng.]

 

[Vâng, điểm đó khá bí ẩn. Ban đầu, người ta cho rằng tốc độ là một trong những yếu tố rất quan trọng để giúp mọi người trốn thoát, vì hầu hết các học sinh thoát khỏi sân trường đều sống sót. Tuy nhiên, đã có báo cáo về một số học sinh trốn thoát được nhưng vẫn thiệt mạng.]

 

[Phải có một số điều kiện khác ngoài việc đơn giản là nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.]

 

[Có vẻ là vậy.]


 

Tôi đã bị cách ly tại bệnh viện vài tháng sau đó. Từ xét nghiệm ký sinh trùng đến xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm phân, nội soi và chụp MRI… 

 

Sau tất cả các loại xét nghiệm cùng vài cuộc thẩm vấn từ một điều tra viên trông giống một con gấu thì tôi mới được xuất viện. 

 

Các chủ đề trong cuộc thẩm vấn thường bao gồm những gì đã xảy ra trong vụ việc, cũng như bất kỳ điểm đáng ngờ nào mà tôi có thể nhận thấy. Tuy nhiên, tôi có thể nói rằng ngay cả Chính phủ cũng không biết bắt đầu từ đâu cho sự việc kỳ lạ này. 


 

***


 

Ba năm sau. 


 

Tôi đang nằm yên trên giường trước khi ngày tốt nghiệp gần đến. 

 

Cuối cùng, Chính phủ đã không thể tìm ra nguyên nhân của vụ việc. Họ nhận định rằng một loại virus có thể vẫn còn tồn tại trong toàn bộ Khu phố ShinLim, vì vậy họ quyết định phong tỏa toàn bộ khu vực.

 

Gia đình tôi thậm chí không được phép đóng gói đồ đạc vì buộc phải rời đi ngay tức khắc. Chính phủ đã cung cấp cho chúng tôi một căn hộ ở bên kia sông và gửi đến một số khoản bồi thường. 

 

'Trong các bộ phim, Chính phủ thường được miêu tả là rất kém cỏi trong những tình huống này '

 

Thay vào đó, họ rất kỹ lưỡng trong việc giúp đỡ trong việc chuyển nhà cũng như chuyển trường khiến tôi có chút cảm động. 

 

Mặc dù đã bị giữ lại gần một năm vì những tháng tôi ở bệnh viện, nhưng Bộ Giáo dục đã chuẩn bị xong xuôi nên tôi đã có thể chuyển trường hợp lệ mà không gặp bất cứ trục trặc nào. 

 

Trong khi tôi thỉnh thoảng gặp những cơn ác mộng khiến gia đình tôi choáng váng, tôi vẫn có thể tập trung vào việc học của mình trong ba năm và tôi đã được nhận vào một trường đại học khá. 

 

Đó là đêm trước lễ tốt nghiệp của tôi. 

 

Đã lâu rồi tôi không đọc được dòng thông báo hiện ra trước mắt giống như ngày hôm đó.




 

 

Hướng dẫn - Lễ chào mừng

Là một học sinh bình thường và nhút nhát, không có gì bạn đặc biệt giỏi và không có điểm gì đặc biệt được thu hút, bạn đã trải qua quãng đời đi học của mình một cách buồn tẻ.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm trung học của bạn. Các sinh viên khác có thể lo lắng hoặc vui mừng về ngày hôm nay, nhưng bạn không mong đợi…


 

 

Nhiệm vụ - Hướng dẫn

  • Kết bạn với 3 người để tạo thành club (Hiện tại 0/3)
  • Thưởng: 10 điểm cốt truyện, mở khóa Cửa sổ trạng thái

 

Tôi bắt đầu suy nghĩ khi nằm trên giường, di vào dòng thông báo đang bay lơ lửng trong không khí. 

 

‘.... Tôi tự hỏi tin nhắn này ý chỉ điều gì.’

 

Tin nhắn có thể xuất hiện và biến mất theo ý muốn của tôi, mặc dù tôi đã giấu nhẹm nó đi để cố gắng quên đi sự việc khủng khiếp xảy ra ngày hôm đó. 

 

Bây giờ tôi mới kiểm tra lại trong ngày trước khi tốt nghiệp, nó vẫn rất khó hiểu.

 

Ở ngôi trường mới, mặc dù không thể nói rằng tôi đã kết bạn được nhiều, nhưng tôi vẫn có thể kết thêm một vài người bạn thân. Tôi tham gia câu lạc bộ sách và kết bạn, nhưng các yêu cầu nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành. Thông báo này có ý gì?

 

Sau khi xem xét nó một lúc, tôi chìm vào giấc ngủ.


 

 

Hôm nay là lễ tốt nghiệp. Ngày chúa quỷ tái sinh.

 

Beeeeeeeep—

 

Nửa đêm, sau khi tôi chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu, điện thoại di động của tôi bắt đầu vang lên dòng tin nhắn cảnh báo khẩn cấp. 

 

[2:30 Thông báo KHẨN CẤP: Tình trạng khẩn cấp đã được ban bố ở các khu vực Seoul, Incheon và GyeongGi. Người dân phải sẵn sàng tiếp tế và sơ tán khỏi các thành phố càng sớm càng tốt.]

 

Một tin nhắn đang nhấp nháy hiển thị từ màn hình điện thoại. 

Cái gì vậy?

Chuyện gì đã xảy ra?

Phải chăng đó là một trận động đất?

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Mặc dù những cảnh báo này đã xảy ra khi có thiên tai, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một tình huống tồi tệ như thế này. Tôi chộp lấy điện thoại của mình và nhanh chóng truy cập internet. 

Khi tôi kiểm tra thanh tìm kiếm phổ biến trong thời gian thực, điều đầu tiên tôi thấy là:

 

1. Hình nhân quái dị ở Seoul.

2. Sự xuất hiện của quái vật ở Seoul.

3. Thực thể sống không xác định ở Seoul.

 

Đó là nửa đêm, bên trong ngôi nhà tối tăm và yên tĩnh. 

Cảm giác sợ hãi bao trùm, trên mạng đang rầm rộ truyền đi các tin tức khẩn cấp. Tôi đã thử đăng nhập vào trang mạng xã hội mà tôi thường xuyên truy cập. 

 

[Thường dân ở Seoul thật đáng thương. Đừng rời khỏi nhà đấy.]

[Tôi hiện đang di chuyển gần khu phố ShinLim vốn đã bị phong tỏa. Nó to quá. Thực sự rất to. Lớn hơn nhiều so với một tòa chung cư lớn.]

[Gửi tới những người sống ở Thủ đô, cầu mong các bạn được yên nghỉ…]

 

Những bình luận xôn xao của mọi người trên mạng vẫn tiếp tục. Tôi càng đọc nhiều bình luận, nhịp thở của tôi càng trở nên khó khăn hơn. 

“Hừ… Hừ…”

'Chuyện gì đã xảy ra? Mình có nên đánh thức bố mẹ không? Chết tiệt, mình phải làm gì đây…?’

Tôi có thể nghe thấy tiếng hét. Ngay cả khi chưa đánh thức bố mẹ tôi dậy, khu chung cư cũng đã bắt đầu ồn ào. Những người khác đã thức dậy vì tình hình hiện tại. 

Cha tôi mở cửa sau khi tiếng ồn đã đánh thức ông. 

“Joon, chuyện gì đang xảy ra vậy…?”

"Con cũng không biết. Con vừa mới dậy ”.

Gia đình chúng tôi ra ngoài ban công để kiểm tra nguồn gốc của những tiếng ồn. 

Mặc dù trời đã về khuya nhưng chúng tôi có thể thấy một số cửa sổ trong khu chung cư nhấp nháy. Có những người khác cũng ra ngoài ban công để kiểm tra bên ngoài. Tôi đứng bên ngoài ban công, nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ là bóng tối và dòng nước của sông Hàn. 

“Con trai! Ooo-đằng kia… Nhìn đằng kia! Bên kia sông!"

Người phụ nữ bên cạnh hét lên khi cô ấy nhìn chằm chằm từ ban công của mình. 

Không chỉ là người phụ nữ bên cạnh. 

Những người ở tầng trên, tầng dưới, mọi người trong khu chung cư đều nhìn ra ngoài và tự nhìn xem có thể thấy gì không. Những người có thể nhìn rõ hơn bắt đầu hét lên kinh hoàng. 

"C-cái gì kia...?"

"Cái quái gì thế…?"

Họ đã nói về cái gì vậy?

Tôi nhìn theo ngón tay của người phụ nữ nhà bên và cố gắng nhìn bên kia sông. Bên ngoài dòng nước đen ngòm của sông Hàn là những bảng hiệu đèn neon của các tòa nhà. 

Ở giữa, người ta có thể thấy một cái bóng khổng lồ di chuyển xung quanh. 

Tôi không thể biết chính xác nó là gì vì một số hiệu ứng ánh sáng. Tất cả những gì tôi có thể thấy là một thứ gì đó di chuyển bằng hai chân.

Bóng đen di chuyển giữa ánh đèn thành phố. 

Nó rất lớn. 

Thực sự rất lớn. 

Khi sinh vật không xác định đang chậm rãi di chuyển xung quanh, tôi đột nhiên nhớ ra khu vực đó là chỗ nào. 

Nó ở bên kia sông. Cảm giác về phương hướng của tôi không đúng lắm nhưng nó chắc chắn là ở hướng đó. Giác quan thứ sáu của tôi đã nói với tôi rằng tôi hoàn toàn đúng. 

Nơi mà sinh vật khổng lồ không xác định đó đang đứng là trường trung học Nakseong, nơi tôi đã theo học ba năm trước. 

Và rồi tôi đột ngột qua đời, theo một chiều hướng mà tôi không tài nào được. 


 

 

Kết thúc tồi tệ - Cái giá của việc phớt lờ

Các điều kiện

  • Không làm theo hướng dẫn
  • Không có hành động ngăn cản sự tái sinh của chúa quỷ

Bắt đầu hồi quy

Đang tải…



 

 

Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong, ngôi trường của những bí mật và bí ẩn. Vén màn những bí ẩn mờ ám ẩn trong trường hoặc chiến đối đầu với những truyền thuyết và câu chuyện ma trong khuôn viên trường để kiếm điểm giúp mở khóa các kỹ năng đặc biệt. Còn nữa, hãy tìm cho mình những đồng đội để ngăn chặn sự tái sinh của chúa quỷ trước khi ra trường. Hãy nhớ, thế giới nằm trong tay bạn.

> Xem trang tiếp theo.
 

 

Ngay trước mặt tôi là một dòng tin nhắn rất đỗi quen thuộc, và một nơi mà tôi không bao giờ muốn nhắc lại nữa. Tôi vừa tỉnh dậy sau một cái chết bí ẩn, sau khi nhìn thấy dị nhân ngay trước khi tốt nghiệp. 

 

Trường học.

 

Tôi đã trở lại lớp học của trường Trung học Nakseong, chờ đợi lễ chào mừng… giống như ba năm trước. 


 

Cách-

 

[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể các em học sinh. Hiện nay nhà trường đang gặp sự cố mất điện. Vì vậy nên không thể sử dụng đường truyền chung mà sẽ tổ chức tại sân trường. Các tân học sinh nhanh chóng di chuyển xuống sân trường. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]

 

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương