Chuyện Xưa Trước Khi Ngủ
-
Chương 4: Quả quýt thứ tư
Năm nay là năm thứ sáu tôi làm fan của anh ấy.
Tôi theo dõi anh từ khi anh là một diễn viên quần chúng vô danh từ từ trở thành một tiểu sinh nổi tiếng, nhưng niềm yêu thích của tôi đối với anh vẫn như lúc ban đầu.
Mặc dù ở trong giới đã nhiều năm nhưng hiếm có người nào như thế. Dù cho có nhan sắc và diễn xuất tốt thì không nhiều người nổi tiếng cưng chiều fan như anh.
Chỉ có fan lâu năm như chúng tôi mới có thể đến sân bay đón anh.
Bởi vì anh ấy rất khiêm tốn, ngoại trừ đóng phim thì không tham gia các hoạt động khác. Nhưng chỉ cần anh đóng phim là đều được đánh giá rất tốt.
Tôi cảm thấy anh ấy biết tôi.
Thời anh ấy chưa nổi tiếng, tôi mặc kệ gió mặc kệ mưa đi gặp anh, nhưng gần đây thật không khéo tôi bất cẩn té nên chân của tôi bị thương rồi.
“Bác sĩ, bây giờ tôi còn có thể đến sân bay được nữa không?”
Bác sĩ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, lực tay bôi thuốc lại mạnh thêm một chút.
“Chân như vậy mà còn muốn đến sân bay sao? Không muốn chân mình nữa hả?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì cả, ngày mai nhớ đến lại đây để thay thuốc.” Cuối cùng bác sĩ giúp tôi buộc chặt băng gạc rồi đứng dậy lấy một lọ thuốc tiêu viêm mang tới cho tôi.
Tôi cầm di động, trên đó là số hiệu chuyến bay của anh ấy, nếu như tôi nhớ không lầm thì đã nửa năm anh ấy chưa đến thành phố của tôi.
Tôi vẫn muốn đến, đi khập khễnh cũng được.
Nếu như lần này không đi thì tôi không biết khi nào mới có lần sau.
Hôm nay số người đến đợi sân bay nhiều hơn bình thường không ít, kỳ thật trời đã vào thu nhưng bởi vì chân tôi bị thương nên phải mặc quần ngắn để tránh động đến vết thương. Mà lúc anh ấy đến, tôi như cảm giác được vết thương của tôi lại bắt đầu chảy máu rồi.
Tôi cũng không để ý, vẫn đứng ở một bên đường đi. Hôm nay anh mặc đồ đen cả người, tỉ lệ cơ thể cực kỳ tốt. Cho dù có mang khẩu trang thì tôi vẫn có thể nhận ra anh ấy.
Các fan cùng nhau tiến lên, tôi bị va phải nên có chút khó khăn để giữ được cân bằng, tôi cầm camera cố gắng đi ở trước mặt anh ấy.
Anh ấy cao hơn fan đến đón tận hai cái đầu, nhìn xuyên qua đám người tôi có thể thấy được khuôn mặt mệt mỏi của anh một cách rõ ràng.
Nhưng lúc anh ấy nhìn thấy tôi thì nhíu mày, biểu cảm nghiêm túc chưa từng thấy. Hình như là muốn nói gì đó nhưng người đại diện của anh vẫn đang thúc giục anh đi nhanh đến xe bảo mẫu.
Tôi cho rằng lần đón sân bay này đã kết thúc.
Thế nhưng người đại diện lại xuống xe nói với chúng tôi, đợi lát nữa sẽ mở cửa sổ xe cho anh ấy nói chuyện với mọi người, mọi người đã vất vả rồi.
Khi tôi nhìn thấy cửa sổ xe trước mặt chầm chậm hạ xuống, lúc anh ấy ngồi trong xe nhìn thẳng vào tôi, tôi cảm thấy lần này đến đây quả thực rất xứng đáng.
“Lần sau không tiện thì không cần đến đâu.”
Tôi chần chừ một chút, nhưng cảm thấy có chút ấm ức: “Đã nửa năm anh không đến đây rồi.”
Anh ấy nghe vậy thì có chút sửng sốt, rồi sau đó cười thành tiếng.
“Vậy anh đợi em dưỡng thương thật tốt, sau này sẽ thường xuyên đến đây được không.”
– Chuyện thật soạn lại
Tôi theo dõi anh từ khi anh là một diễn viên quần chúng vô danh từ từ trở thành một tiểu sinh nổi tiếng, nhưng niềm yêu thích của tôi đối với anh vẫn như lúc ban đầu.
Mặc dù ở trong giới đã nhiều năm nhưng hiếm có người nào như thế. Dù cho có nhan sắc và diễn xuất tốt thì không nhiều người nổi tiếng cưng chiều fan như anh.
Chỉ có fan lâu năm như chúng tôi mới có thể đến sân bay đón anh.
Bởi vì anh ấy rất khiêm tốn, ngoại trừ đóng phim thì không tham gia các hoạt động khác. Nhưng chỉ cần anh đóng phim là đều được đánh giá rất tốt.
Tôi cảm thấy anh ấy biết tôi.
Thời anh ấy chưa nổi tiếng, tôi mặc kệ gió mặc kệ mưa đi gặp anh, nhưng gần đây thật không khéo tôi bất cẩn té nên chân của tôi bị thương rồi.
“Bác sĩ, bây giờ tôi còn có thể đến sân bay được nữa không?”
Bác sĩ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, lực tay bôi thuốc lại mạnh thêm một chút.
“Chân như vậy mà còn muốn đến sân bay sao? Không muốn chân mình nữa hả?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì cả, ngày mai nhớ đến lại đây để thay thuốc.” Cuối cùng bác sĩ giúp tôi buộc chặt băng gạc rồi đứng dậy lấy một lọ thuốc tiêu viêm mang tới cho tôi.
Tôi cầm di động, trên đó là số hiệu chuyến bay của anh ấy, nếu như tôi nhớ không lầm thì đã nửa năm anh ấy chưa đến thành phố của tôi.
Tôi vẫn muốn đến, đi khập khễnh cũng được.
Nếu như lần này không đi thì tôi không biết khi nào mới có lần sau.
Hôm nay số người đến đợi sân bay nhiều hơn bình thường không ít, kỳ thật trời đã vào thu nhưng bởi vì chân tôi bị thương nên phải mặc quần ngắn để tránh động đến vết thương. Mà lúc anh ấy đến, tôi như cảm giác được vết thương của tôi lại bắt đầu chảy máu rồi.
Tôi cũng không để ý, vẫn đứng ở một bên đường đi. Hôm nay anh mặc đồ đen cả người, tỉ lệ cơ thể cực kỳ tốt. Cho dù có mang khẩu trang thì tôi vẫn có thể nhận ra anh ấy.
Các fan cùng nhau tiến lên, tôi bị va phải nên có chút khó khăn để giữ được cân bằng, tôi cầm camera cố gắng đi ở trước mặt anh ấy.
Anh ấy cao hơn fan đến đón tận hai cái đầu, nhìn xuyên qua đám người tôi có thể thấy được khuôn mặt mệt mỏi của anh một cách rõ ràng.
Nhưng lúc anh ấy nhìn thấy tôi thì nhíu mày, biểu cảm nghiêm túc chưa từng thấy. Hình như là muốn nói gì đó nhưng người đại diện của anh vẫn đang thúc giục anh đi nhanh đến xe bảo mẫu.
Tôi cho rằng lần đón sân bay này đã kết thúc.
Thế nhưng người đại diện lại xuống xe nói với chúng tôi, đợi lát nữa sẽ mở cửa sổ xe cho anh ấy nói chuyện với mọi người, mọi người đã vất vả rồi.
Khi tôi nhìn thấy cửa sổ xe trước mặt chầm chậm hạ xuống, lúc anh ấy ngồi trong xe nhìn thẳng vào tôi, tôi cảm thấy lần này đến đây quả thực rất xứng đáng.
“Lần sau không tiện thì không cần đến đâu.”
Tôi chần chừ một chút, nhưng cảm thấy có chút ấm ức: “Đã nửa năm anh không đến đây rồi.”
Anh ấy nghe vậy thì có chút sửng sốt, rồi sau đó cười thành tiếng.
“Vậy anh đợi em dưỡng thương thật tốt, sau này sẽ thường xuyên đến đây được không.”
– Chuyện thật soạn lại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook