Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ
-
Quyển 2 - Chương 5: Nên thấy và không nên thấy
Mưa rơi tí tách tí tách kéo dài không ngừng, mây đen cuồn cuộn chiếm giữ không tan.
Tri Hiểu nhìn bầu trời tối tăm mù mịt, lật tìm chút lương khô đem theo trong gùi thuốc, tất cả đều bị mưa thấm ướt, dính thành một đống, không khỏi ôm đầu gối rũ lông mày.
Đói quá...
Diệp Chu thấy đôi mắt trông mong mím mím môi nhỏ của nàng, khẽ cười một tiếng, xách đao đứng dậy đi ra bên ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Tri Hiểu thấy thế, cũng vội vàng đứng lên, cuống quýt nhảy lên hai bước. Nơi vạt áo rộng thùng thình kia, hai bắp chân nhỏ nhắn như ngó sen non thoắt ẩn thoắt hiện.
"Ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây." Diệp Chu thừa cơ hội sờ sờ gương mặt nhỏ nhẵn mịn bóng loáng, xoay người ra khỏi sơn động.
Tri Hiểu mở to mắt trông ra bên ngoài, nhưng lại tối om om chẳng nhìn thấy gì cả.
Chỉ một chốc sau, Diệp Chu đã ướt sũng trở về, trong tay còn mang theo hai con thỏ.
Tri Hiểu kinh ngạc nói: "Những ngày trời mưa thỏ đều trốn trong hang động hết rồi, sao ngươi săn được thế?"
"Muốn ăn thì tự nhiên sẽ có cách thôi." Diệp Chu có thâm ý khác mà đáp lại một câu, thuận tiện ngồi xổm ở cửa hang, dùng đao mổ xẻ da lông con thỏ.
Tri Hiểu thấy cả người hắn đều ướt đẫm, có chút ngượng ngùng ấp úng: "Cái đó... Ngươi hong khô quần áo trước đi đã."
Diệp Chu hai ba lượt cởi xong y phục, chỉ để lại một cái quần, mặt dày nói: "Hiểu Hiểu hong giúp ta."
Tri Hiểu phồng phồng hai má, mắng thầm một câu vô lại, lật giở y phục bị vo thành một đống. Thoáng nhìn qua eo lưng rắn chắc của người nào đó nơi cửa hang động, gương mặt nóng hổi, vội dời tầm mắt.
Mặc dù không có gia vị tẩm ướp, bữa thịt rừng này Tri Hiểu vẫn ăn đến say sưa ngon lành.
Diệp Chu trêu ghẹo nói: "Hiểu Hiểu không kén ăn như vậy, ngược lại cực kỳ dễ nuôi."
Tri Hiểu đánh ợ một cái, xoay qua dạy bảo hắn: "Có cái để ăn đã là tốt lắm rồi!"
Diệp Chu vội vàng gật đầu đồng ý.
Trận mưa này cũng không biết đã kéo dài bao lâu, lúc Tri Hiểu ngủ gật giật mình mở mắt tỉnh dậy, vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, mà sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
"Ôi... Sao lại rơi mãi thế này." Tri Hiểu dụi dụi hai mắt, trong lòng oán giận.
Diệp Chu liếc mắt ra bên ngoài, âm thầm hy vọng trận mưa này kéo dài cả đêm mới tốt.
Sự thật chứng minh, hôm nay Diệp Chu vô cùng may mắn. Nói cái gì thì trúng cái đó, muốn cái gì thì đến ngay cái đó.
Đoán chừng đến tận giờ hợi, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Diệp Chu thu gom cỏ khô trong hang động rồi trải xuống bên cạnh, lăn ra nằm ngửa lên đó, lười biếng đáp: "Xem ra đêm nay không xuống núi được rồi."
Tri Hiểu thấy hắn vẫn để trần thân trên, đem quần áo đã hơ khô ném cho hắn, "Ngươi mau chóng mặc quần áo vào đi!" Cứ ở đó khoe cái gì mà khoe!
"Mặc hay không đâu có quan trọng, dù sao cái gì nên thấy cái gì không nên thấy nàng cũng đã thấy hết rồi."
"Ta thấy cái không nên thấy khi nào hả!"
Diệp Chu à một tiếng thật dài, ngạc nhiên nói: "Nàng biết chỗ nào là không nên thấy à?"
Tri Hiểu xấu hổ bực mình không thôi, vo tròn váy áo trên giá đỡ ném về phía hắn, thấy cái yếm của mình lộ ra ngoài, bị Diệp Chu nâng tay bắt được, bèn cuống quýt rút về, đỏ mặt thầm mắng một câu "Hạ lưu", chạy đến sau tảng đá lớn thay y phục.
Diệp Chu chống người dậy, nhúc nhích năm ngón tay thon dài, trên đó vẫn còn vương vấn hương nữ nhi, trong lòng xao động không thôi. Lắng nghe âm thanh xột xoạt sau mỏm đá, Diệp Chu gọi một tiếng: "Hiểu Hiểu."
"Cái gì!" Vô cùng tức giận.
Diệp Chu nhíu nhíu mày, chậm rãi nói: "Chỉ là muốn nhắc nhở nàng, vừa nãy hình như có thứ gì đó chạy vào trong."
"Thứ gì cơ?" Thoáng chốc Tri Hiểu đã hoảng loạn.
"Có lẽ là chuột hoặc đại loại như thế." Diệp Chu nói xong, cuộn tấm da thỏ đã lột ra, lộc cộc đi về phía tảng đá.
Tri Hiểu chỉ mặc y phục được một nửa, bên chân bỗng chạm đến một thứ lông lá xù xì, lại nghe thấy Diệp Chu nói vậy, lập tức sợ đến hét lên một tiếng, từ sau mỏm đá xông thẳng ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook