Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ
-
Quyển 1 - Chương 16: Ngoại truyện. Huyện lệnh đại nhân lại trúng chiêu rồi (H)
Giờ ngọ ngày thu, sức nóng còn dư lại vẫn chưa thuyên giảm. Đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, còn cảm thấy da thịt phát bỏng.
Sư gia phe phẩy tay áo, đi dọc theo bóng râm dưới chân tường Cẩm Dương phủ, bắt gặp được đại nhân nhà bọn họ chân như bôi mỡ đang trở về, vội vàng tiến lên thăm hỏi: "Đại nhân, không phải người đi dự yến tiệc nhà Cao viên ngoại ư? Sao lại trở về sớm vậy rồi?"
Vệ Hy chẳng nói chẳng rằng, cái quạt trong tay chuyển động phần phật, cả người gần như bốc cháy đến nơi.
"Về sau hễ là chuyện lớn chuyện nhỏ của Cao gia, thoái thác toàn bộ!"
Sư gia chỉ cảm thấy tâm tình hắn rất không tốt, liên tục gật đầu thưa dạ. Trong lòng không khỏi buồn bực, chẳng biết Cao viên ngoại kia đã chạm vào chiếc vảy ngược nào của đại nhân nhà bọn họ rồi.
Vệ Hy sải bước dài về phòng ngủ, không thấy Mục Hâm Kỳ, gọi lại một nha hoàn vừa đi ngang, "Phu nhân đâu?"
"Phu nhân ở thư phòng ạ."
Mũi chân Vệ Hy vội chuyển, lập tức đi về phía thư phòng.
"Kỳ Nhi?" Vệ Hy đẩy cửa vào, trông thấy một đoạn vạt váy màu vàng nhạt sau giá sách, xột xoạt xột xoạt, không biết đang lén lút làm trò gì đây.
"A... Chàng về rồi." Hai tay Mục Hâm Kỳ đặt sau lưng, cuống quýt đứng dậy, trên mặt không giấu được vẻ chột dạ.
"Nàng làm gì đó?"
"Đâu có, thiếp nhàn rỗi buồn chán quá nên tìm sách xem thôi mà!"
Vệ Hy híp mắt, nhìn về phía sổ sách bị lục lọi đến hỗn loạn đằng sau nàng, có một ô rõ ràng đang nhét phân nửa "chứng cứ phạm tội".
Vệ Hy bước về trước, vừa nâng tay, Mục Hâm Kỳ có tật giật mình bèn dựa vào giá sách, dường như khẩn cấp muốn che chắn một thứ gì đó. Vệ Hy dứt khoát vươn tay, ôm người vào trong lòng rồi giữ chặt, một tay rút quyển sách bìa vàng từ trong khe hở ra ngoài.
"Bí hí đồ[1]?" Vệ Hy nhìn bức tranh hương diễm trên bìa sách, cười khẽ một tiếng, "Làm gì mà phải lén lén lút lút, phu thê cùng nhau nghiên cứu chẳng phải sẽ vui thú hơn rất nhiều sao."
Khóe miệng Mục Hâm Kỳ giật một cái, thầm nghĩ chính là không muốn cùng chàng nghiên cứu mới lén lút xem đấy. Có trời mới biết tên nam nhân xấu xa này mà biết thì sẽ giày vò nàng đến mức nào, không bằng tự mình nắm chắc cục diện, may ra còn giữ được nửa cái mạng.
"Thiếp có nấu chè hạt sen cho chàng, bây giờ bưng đến ngay nhé!"
Vệ Hy cũng lười vạch trần chút thủ đoạn nhỏ kia của nàng, ôm lấy eo thon siết vào lòng, cằm đặt trên vai nàng, lật giở quyển bí hí đồ đó ngay trước mặt, chậm rãi nói: "Không gấp, dù sao hôm nay ta cũng không bận, có rất nhiều thời gian."
Mục Hâm Kỳ vừa nghe, quả thực là tê cả da đầu.
Không bận tức là có nhiều thời gian, có nhiều thời gian thì chính là... nàng sắp không xuống nổi giường rồi!
Mục Hâm Kỳ cảm thấy giọng nói của mình bắt đầu run rẩy, "A... Cái đó, thiếp vừa chợt nghĩ ra Trương phu nhân sát vách tìm thiếp có việc."
Vệ Hy làm như không nghe thấy, híp mắt nhìn tranh vẽ một cách chăm chú, cân chắc dò hỏi: "Kỳ Nhi xem hết rồi sao? Tư thế nào chúng ta chưa từng làm qua hửm?"
Ánh mắt Mục Hâm Kỳ trốn tránh, mặt đỏ như gấc. Mặc dù đã thành thân vài ngày, những vẫn không thể thích ứng được sự trắng trợn của nam nhân này.
Biết rõ sẽ trốn không thoát, Mục Hâm Kỳ chỉ còn cách thỏa hiệp, cảm nhận được hơi thở của người phía sau có chút nặng nề, ngẩng đầu hỏi hắn, "Chàng uống rượu rồi?"
Ánh mắt Vệ Hy trở nên đục ngầu, hôn lên trán nàng, đáp: "Ừm... Có uống một ly." Chẳng qua là ly đó bị bỏ thuốc mà thôi.
Vệ Hy nhịn suốt đường đi để trở về, còn phải trưng ra dáng vẻ bình tĩnh vững chắc, sợ rằng sẽ dọa sợ người trong lòng, vậy chẳng phải muốn nghẹn chết hắn hay sao.
Bàn tay che khuất đôi con ngươi tràn đầy hoài nghi của Mục Hâm Kỳ, Vệ Hy nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, cúi đầu hôn xuống môi đỏ kiều diễm, câu lấy chiếc lưỡi đinh hương khiến hắn tương tư phát cuồng, quen đường thuộc lối mà cùng nó dây dưa quấn quýt, nước bọt rất nhanh đã thấm ướt khóe môi hai người, tiếng nước chậc chậc vang vọng, tấu lên khúc tình ái lả lướt vĩnh viễn không chia lìa.
Tình cảm nồng nàn vuốt ve dường như đã mở ra chiếc chìa khóa dục vọng trong cơ thể, chỉ xoa nắn vài cái mà bên dưới đã dâng lên một trận sóng triều.
Mục Hâm Kỳ mềm nhũn cả người, dựa hẳn vào vòng ôm của nam nhân phía sau, nghênh đón nụ hôn nóng bỏng trời đất xoay vần.
"Ách... Kỳ Nhi, ta không nhịn nổi nữa... Ưm..." Vệ Hy dẫn dắt bàn tay nhỏ mềm mại không xương sờ về phía dưới eo, nơi đó sớm đã nhất trụ kình thiên, nóng hổi dọa người.
Dường như cảm nhận được sự cấp thiết của hắn, Mục Hâm Kỳ bèn xoay người, thân thể mềm mại yêu kiều dán sát vào lòng hắn, chủ động liếm mút môi lưỡi của hắn, để mình động tình nhanh hơn, trong thời gian ngắn nhất có thể tiếp nhận dục vọng của hắn.
Vệ Hy phát ra một tiếng buồn bực, đẩy Mục Hâm Kỳ về phía giá sách, thô lỗ cởi sạch áo váy của nàng, chẳng mấy chốc đã lột trần hơn nửa thân thể non nớt của nàng, đỏ mắt cúi đầu xuống, mút ra từng cái lại từng cái dấu hôn rõ rệt trên da thịt trắng nõn của nàng.
Người yêu sâu đậm quen thuộc cơ thể lẫn nhau, biết rõ đâu là điểm mẫn cảm của đối phương, làm thế nào để khiến đối phương động tình. Ngón tay dài của Vệ Hy đưa đẩy vài cái trong miệng huyệt non mềm, khiến nguồn mật dịch chảy ra không ngừng, thấm ướt cả bàn tay hắn.
Vệ Hy hít một hơi thật sâu, giật bỏ đai lưng của mình, mặc cho quần rơi xuống đất, hơi hơi ngồi xổm người xuống, đặt côn th*t nhắm ngay miệng huyệt, đứng dậy ưỡn hông, cả cây chui ngập vào trong.
"A..." Bởi vì tư thế đứng thẳng, Mục Hâm Kỳ thở hổn hển, không có điểm tựa, chỉ có thể ôm lấy người trước mặt.
Vệ Hy vừa nhanh chóng chuyển động hạ thân, vừa âu yếm cơ thể ngọc ngà trơn mềm, một ngụm lại một ngụm mổ hôn môi đỏ, khàn giọng nói: "Thế này gọi là "mặt người hoa đào[2]", Kỳ Nhi nhớ kỹ chưa?"
Mục Hâm Kỳ không nghĩ đến cái tên này thật sự muốn học theo những tư thế bên trong tranh vẽ, lại còn trưng ra vẻ mặt tiên sinh tốt, ngượng ngùng cắn lên môi dưới của hắn, không cho hắn nói bậy nữa.
Vệ Hy đâm rút một hồi, giải quyết tình thế khẩn cấp, thế nhưng lại ngày càng không an phận. Giữ nguyên tư thế cắm vào như vậy, ôm lấy Mục Hâm Kỳ xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nam căn ngo ngoe rục rịch bỗng chốc vọt vào, lập tức sâu hơn phân nửa.
Mục Hâm Kỳ thở gấp một tiếng, còn chưa kịp nhiều lời, Vệ Hy đã ôm lấy mông trắng của nàng, trái phải đong đưa, lên xuống đâm chọc xỏ xuyên. Thân gậy thô to không ngừng ma sát hoa môi, kích thích đài hoa ẩn giấu, khiến nàng run rẩy thét lên, giữa hai đùi lại càng trơn nhẵn lầy lội.
""Cầm sắt hòa minh" thế này chẳng phải rất hợp với tâm ý của hai chúng ta hay sao? Kỳ Nhi nên hưởng thụ thật tốt mới phải."
Mục Hâm Kỳ thật muốn trợn mắt trừng hắn một cái, không biết làm sao bị thao cắm đến thần chí tan rã, chỉ có thể ôm lấy cần cổ của hắn ổn định thân thể.
"Phụt... Phụt..."
Tiếng nước một lần lại một lần vang lên hết sức rõ ràng, như muốn nhóm lên một cây đuốc trong cơ thể người ta vậy.
Không đợi Vệ Hy tận hứng, Mục Hâm Kỳ đã co quắp thân thể đạt đến cao trào. Cảm nhận được cây gậy vẫn cứng rắn sừng sững trong hoa huy*t, Mục Hâm Kỳ khóc không ra nước mắt. Tên nam nhân hư hỏng này ngày nào cũng ăn xuân dược đấy hả!
Vệ Hy có lòng tốt dừng động tác, tha cho nàng bình ổn sau đợt cao trào, đợi hơi thở dần dần chậm lại, mới đem cự long vùi trong huyệt nhỏ đẫm nước một phát rút ra ngoài, khiến cả người Mục Hâm Kỳ run rẩy một trận, một luồng ái dịch trong suốt tựa như vừa được mở chốt chặn vậy, cứ thế mà tuôn ra ngoài.
Mục Hâm Kỳ xấu hổ đạp hắn, nhưng Vệ Hy lại bắt được chân nhỏ của nàng hôn một cái, cười đến rất là gợi đòn, "Phu nhân mẫn cảm như vậy, phải làm sao mới được đây." Vừa nói vừa xoay người lại, đẩy quỳ trên tấm nệm êm, thân thể tráng kiện ép sát vào phía sau, đôi tay lướt theo đường cong xinh đẹp trượt lên trượt xuống, chiếm đoạt cặp vú phía trước xoa nắn đủ rồi, mới bắt lấy cặp mông vểnh cao, kéo mạnh về phần trước hông của mình, cả cây thịt màu tím thẫm ngay lập tức bị nuốt vào trong.
"A!"
Mục Hâm Kỳ rên rĩ yêu kiều một tiếng, chống cánh tay suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, nam nhân phía sau bắt đầu nâng mông ưỡn eo, bạch bạch bạch tiến vào rút ra.
"Quả là học trò ngoan, đúng rồi, chính là như vậy, chống đỡ rất tốt, đây gọi là "nam cày nữ dệt", Kỳ Nhi phải nhớ kỹ đấy. Nếu như quên, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thỉnh giáo ta." Vệ Hy vuốt ve cánh mông ướt đẫm mồ hôi phía trước, ánh mắt thâm thúy mê say.
"Ưm ưm... A a... Mới, mới không cần!" Cái tên sói đội lốt cừu này, luôn luôn nghĩ cách giày vò nàng!
"Kỳ Nhi như vậy thì không tiến bộ được đâu, bên trong bí hí đồ vô cùng tuyệt diệu, nếu không cần cù chăm chỉ, làm sao có thể tiếp thu được?" Vệ Hy nói vô cùng nghiêm chỉnh, một chút cũng không giống như đang làm chuyện ngượng ngùng đến bực này.
Nếu như không phải đang quỳ gối đưa lưng về phía hắn, Mục Hâm Kỳ thật sự rất muốn che đi cái miệng của hắn, xấu hổ đáp: "Chàng, chàng làm thì làm đi mau câm miệng!" Nếu cứ nói mãi như thế, nàng chưa bị hành hạ chết thì đã bị ngượng chết trước rồi!
"Ăn không nói làm không nói, vi phu hiểu rồi."
Mục Hâm Kỳ nghe hắn nói hươu nói vượn, âm thầm thay hắn đè lại ván quan tài của các bậc thánh hiền[*].
Quả thật Vệ Hy đã im miệng, tiếng gầm nhẹ đè nén trong cổ họng nhấp nhô, chuyển động mông eo, lúc nông lúc sâu mà cắm vào rút ra trong hoa huy*t tràn lan mật nước, tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng lại có thể cảm giác một cách rõ ràng cảm quan đưa kéo ra vào, côn th*t thô to kia đã chuyển động như thế nào ở trong đó.
"Ừm a... Không được rồi... A... A..." Mục Hâm Kỳ chỉ cảm thấy eo lưng đau xót như sắp đứt rời, chống đỡ thêm chút nữa, cả cơ thể mềm nhũn, vùi đầu vào đống váy áo trên mặt đất, chỉ còn lại cánh mông bị giam giữ trong tay nam nhân, ưỡn thẳng hông eo đuổi đánh tới cùng.
Dường như Vệ Hy sợ rằng cái hang mất hồn trước mắt sẽ chạy mất vậy, dịch về phía trước một chút, siết chặt hai cánh mông, đôm đốp đôm đốp cứ thế mà dồn hết sức lực xỏ xuyên, không ngừng thúc đến khi mông thịt trắng tuyết hơi hơi run rẩy.
"A a a! A..." Âm thanh của Mục Hâm Kỳ run lẩy bẩy, gần như là kêu khóc. Tốc độ đâm chọc khiến chất dịch dinh dính tuôn ra ồ ạt, trong lúc da thịt giao hòa, va vào nhau phát ra âm thanh dâm mỹ "phành phạch phành phạch".
Khoái cảm tích tụ chồng chất, như sắp dâng trào đến nơi, bỗng nhiên Vệ Hy rút côn th*t ra một cách trắng trợn, bên trên ánh nước dầm dề, hơi hơi lay động nhỏ xuống mặt đất.
Mục Hâm Kỳ khó chịu vặn vẹo cơ thể, không hiểu làm sao ngoái đầu lại nhìn hắn. Trong đôi con ngươi tựa thu thủy kia, xuân tình ngập tràn, khiến ngươi ta đắm chìm say mê.
Vệ Hy giật giật phân thân không an phận, lật Mục Hâm Kỳ trở người nằm ngửa, bẻ cong một bên chân dài nhỏ gác hẳn lên vai, không để nàng chờ quá lâu, đã nâng cao cự long xông về phía trước, suýt chút nữa thì đâm hỏng cả nửa linh hồn nàng.
"A! A!" Vừa vọt vào trong, Mục Hâm Kỳ đã nghẹn ngào kêu rên, một đợt xuân thủy tuôn trào.
Vệ Hy thừa dịp nàng vẫn đang cao trào, không ngừng chuyển động trong vách thịt mà khuếch trương chinh phạt, không còn xem trọng kỹ xảo nữa mà chỉ cậy mạnh xâm chiếm. Môi lưỡi ấm nóng thỉnh thoảng lại liếm mút mặt trong đùi ngọc, nước bọt thấm ướt một mảnh sáng loáng.
"Vệ Hy... A a a... Phu, phu quân, ca ca tốt... Ưm... Đừng mà... A..."
Mục Hâm Kỳ không thể chịu nổi đòi hỏi mãnh liệt như vậy, gọi thành tiếng loại xưng ngày thường ngượng ngùng không bao giờ kêu ra khỏi miệng, tia ý thức cứ thế mà chảy ngược ra ngoài. Cơ thể nằm ngửa bị thao làm đến không ngừng lay động trên dưới, đôi vú không ai yêu thương đung đưa tạo thành luồng sóng sữa trắng như tuyết, từ khe hở giữa giá sách nhìn qua, thật đúng là cảnh đẹp vừa dâm mỹ vừa trêu người.
Vệ Hy bị câu dẫn đến mức tà hỏa nổi lên khắp phía, tách hai bắp đùi của người con gái yêu kiều dồn sức chuyển động, bộ lông đen rậm phủ lên miệng huyệt đỏ tươi ướt át, gần như không nhìn thấy gậy th*t, chỉ nghe thấy tiếng vang mãnh liệt "òm ọp òm ọp... bạch bạch bạch", biết rõ trong hoa huy*t đẫm nước có dị vật đang ra sức lật khuấy.
"A... Ách a... A a a..." Âm thanh của Mục Hâm Kỳ khàn khàn, đồng tử vô thần nhìn thẳng lên trên, rốt cuộc trong nháy mắt gần như là chạy nước rút, nghênh đón đợt tinh dịch nóng bỏng đầu tiên của nam nhân.
Vệ Hy buông xuống đôi chân ngọc trên đầu vai, cúi người quấn lấy cánh môi đỏ đang khép hờ, thở hổn hển mà hút lấy nước bọt ngọt ngào, mông hẹp vẫn còn hơi hơi rung động, dẫn rót tinh dịch bên trong hai túi trứng.
"Chậc... Chậc..."
Tiếng nước môi lưỡi triền miên, trong lúc âm thanh ngâm nga uyển chuyển vừa dứt kéo dài khắp cả gian phòng, chẳng mấy chốc, lại lần nữa vang lên không ngừng.
Âm thanh nước sữa giao hòa gắn bó, tận đến khi hoàng hôn mới dừng lại.
♥
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook