Chuyện Xấu Nhiều Ma
-
Quyển 1 - Chương 12: Một lần ám toán
Thạch Nhạc Nhi vươn tay, cầm lấy đoản kiếm của mình, mở miệng nói, “Yên tâm, Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ta sẽ không vặn hỏi mọi điều về ngươi. Người trong giang hồ, có ai không có bí mật không muốn cho người khác biết.”
Tiểu Tiểu nhìn nàng, cười gượng.
“Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi cũng biết. Trên giang hồ, người có thể nhận biết được binh khí Thích thị ít ỏi không có được mấy người. Chuyện ngươi gây ra trong đại sảnh hôm nay, đủ để người trong thiên hạ mơ ước. Mà có thể che chở cho ngươi, cũng chỉ có duy nhất thành Thái Bình ta.” Thạch Nhạc Nhi nói xong, từ trong lòng lấy ra một cái bàn tính, hoàng kim vì can, ngọc thạch vì châu (xung quanh làm bằng vàng, ngọc thạch làm viên tính). Nàng gẩy gẩy bàn tính, nói, “Đương nhiên, nếu như ngươi muốn chạy, ta cũng không thể ngăn cản. Tuy nhiên, trước khi đi, ngươi đem tất cả nợ nần thanh toán cho hết đi. Bữa tối và bữa ăn khuya trên đường đi, tiền thuê phòng trọ, tiền xe ngựa, tiền thuê quần áo, trang sức, vừa rồi dùng kiếm của ta để chém đồ cũng cần tính tiền, vài thứ lặt vặt khác cộng lại, tổng cộng tám đồng là ba mươi mốt văn tiền, nể tình ngươi và ta quen biết một hồi, ta tính ngươi tám đồng ba mươi văn tiền.”
Thạch Nhạc Nhi đưa bàn tính ra, cười nói: “Để tiền lại, còn sau đó tỷ tỷ muốn đi đâu, Nhạc Nhi nhất định không ngăn cản. Ngươi thấy sao?”
Tiểu Tiểu ngây ngốc, nàng nhìn cái bàn tính ánh vàng rực rỡ kia, nuốt nuốt nước miếng. Phía sau Thạch Nhạc Nhi, Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đều mang vẻ mặt đồng tình.
“Ân? Trả được không?” Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Được rồi, không cần vội, cứ từ từ trả cũng được ~”
Nói xong, nàng cười cực kỳ ngây thơ thánh thiện, ngước nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu hoàn toàn hết chỗ nói. Nàng đang cân nhắc, nên cò kè mặc cả như thế nào. Thạch Nhạc Nhi đột nhiên thu hồi bàn tính, hưng phấn kêu to: “Liêm ca ca!”
Tiểu Tiểu kinh hãi, quay đầu liền nhìn thấy Liêm Chiêu. Hắn nhìn thấy đám người Thạch Nhạc Nhi sắc mặt liền thay đổi. Nhưng mà không có rời đi, mà đứng lại, mở miệng nói: “Nhạc Nhi”
Thạch Nhạc Nhi vội vàng chạy qua, ôm lấy cánh tay hắn, “Liêm ca ca, huynh tới đình Dược Hương dùng bữa tối sao?”
Liêm Chiêu nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, gật gật đầu.
Thạch Nhạc Nhi nhất quyết không buông tay hắn, nói: “Ta cũng đi, chúng ta cùng đi thôi!”
Ánh mắt Liêm Chiêu cực kỳ vô tội , nhưng lại không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thạch Nhạc Nhi thấy hắn không phản kháng, lông mày nhướng lên vui vẻ. Nàng kéo hắn, chạy chậm đi, “Đi thôi đi thôi, Nhạc Nhi đói bụng rồi!”
Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đuổi theo như thường lệ. Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, đang định cất bước đi theo, lại nghe thấy có người gọi nàng.
“Tả cô nương.”
Tiểu Tiểu quay đầu, đã thấy Triệu Nhan bưng bữa tối, đi đến. Tiểu Tiểu nhờ vậy mới nhớ ra bản thân vừa rồi có nói tới chuyện đưa cơm tới. Nàng bước lên phía trước, nhận lấy.
“Cám ơn. Ta sẽ trở về phòng ăn cơm.” Nàng nâng bữa tối, nhanh chóng đi vào phòng, đóng cửa. Nàng thở phào một cái, vỗ vỗ ngực. Sau đó, cúi đầu nhìn chỗ đồ ăn.
Một chén cơm trắng, ba đĩa rau, món ăn chính là cá hấp và thịt kho tàu cắt hình vuông, một chén canh gà sừng hươu, còn có một bình Trúc Diệp Thanh.
Tiểu Tiểu bị đầy đọa cả một ngày, đã đói meo. Tuy nhiên, nhớ lại ánh mắt của Triệu Nhan, nàng lại không có lá gan mà ăn cơm.
Nàng để bữa tối lên trên bàn, ở bên cạnh bàn thong thả bước nửa ngày trời. Hơn nửa ngày, nàng mới nghĩ ra một thứ, ngân châm thử độc? Được, ý kiến hay. Nhưng mà trên người nàng từ đầu đến chân làm gì có thứ gì quý giá như vậy. Tiểu Tiểu phiền não, lại đột nhiên nhớ ra. Thạch Nhạc Nhi cắm trên đầu nàng bao nhiêu là vàng bạc châu báu ngân trâm a, tất nhiên là có!
Lúc này, nàng nở nụ cười, rút mấy cái trâm trên đầu xuống, chọn lấy trâm bạc, lấy khăn tay lau lau. Tuy rằng dùng trâm cài đầu thử độc quá ghê tởm, nhưng mà sự tình bức bách thì đành vậy. Nàng hít sâu một hơi, cầm lấy trâm bạc, trên mỗi món ăn đều đâm một cái, sau đó kiểm tra thêm cả rượu và cơm, trâm bạc vẫn là trâm bạc như cũ. Nàng nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ lại ánh mắt của Triệu Nhan kia tuy có hơi đáng sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là Anh Hùng Bảo, có cho nàng tiền cũng không dám hạ độc. Huống hồ Tả Tiểu Tiểu nàng và nàng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.
Tiểu Tiểu mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, há mồm ăn cơm.
Nàng đang cắn một miếng rau, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Nàng biến sắc, không ngừng kêu khổ. Đúng rồi, sư phụ đã từng nói gì nhỉ? Hình như là: Nha đầu ngốc, nói bừa ngươi cũng tưởng thật sao? Ngân châm có thể thử độc không phải là giả. Nhưng mà, không phải tất cả đều là độc. Thuốc mê và thuốc xổ thì sao…
Không nghe lời sư phụ, chịu thiệt ở trước mắt… Tiểu Tiểu rưng rưng, sau đó, dần dần mất đi ý thức.
……..
Lúc Tiểu Tiểu tình lại, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu được, trong đầu một mảnh ong ong. Nàng khó khăn mở mắt, trời đã sáng hẳn. Nắng sớm xuyên qua của sổ, khiến nàng hoa mắt. Nàng vươn tay, dụi dụi mắt, nghiêng người. Ngay sau đó, nàng nhanh chóng bưng kín miệng mình, đem tiếng thét chói tai kia nuốt trở lại trong họng.
Ông trời ơi! Có cô nương nào ngay buổi sáng phát hiện bên người mình có một nam tử mà còn có thể trấn tĩnh tự nhiên?!
Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, tay trái che kín miệng mình. Nàng nhìn người bên cạnh, thật sự muốn chết. Là ai không phải, tại sao lại cứ là Liêm gia công tử chứ? Hay rồi, đồng giường cộng chẩm. Nếu Thạch Nhạc Nhi nhìn thấy, không đem nàng chặt nàng mấy khúc cho cá ăn mới là lạ!
Nàng cố gắng nhớ lại, trong bữa tối ngày hôm qua, nhất định có hạ thuốc. Nàng nhìn bốn phía, đây rõ ràng không phải phòng nàng. Nói cách khác, đây là ám toán?! Giỏi… Giỏi cho một chiêu ám toán thiếu đạo đức…
Tiểu Tiểu nhìn Liêm Chiêu. Hắn ngủ an ổn, không thấy dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, buông tay che miệng xuống, cẩn thận di chuyển. Đúng muốn chết cũng không xong a, nàng nằm bên trong, nếu muốn đi ra, bắt buộc phải “Bay qua” người Liêm Chiêu. Tiểu Tiểu vừa động, vừa cầu trời phật phù hộ. Nếu hắn mà tỉnh, nàng coi như xong.
Nhưng mà, nàng vừa mới hơi nhỏm người dậy, lông mày và lông mi của Liêm Chiêu liền khẽ nhúc nhích. Nàng cả kinh, cứng người. Ngay sau đó, nàng liền đối mặt với tầm mắt của Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu giật mình kinh ngạc, gò má ửng đỏ, vừa định lên tiếng. Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức bưng kín miệng hắn.
Tiểu Tiểu đè thấp thanh âm, nói: “Đại hiệp, trấn định! Ta biết ngươi chưa làm bất cứ cái gì với ta.”
Liêm Chiêu cứng ngắc gật gật đầu.
Lúc này, có tiếng ồn ào từ ngoài cửa vọng vào, dần đần tiến lại gần.
Tiểu Tiểu khẩn trương mở miệng, “Đại hiệp, ngươi có bị điểm huyệt hay không?”
Liêm Chiêu cau mày, lắc lắc đầu.
“Chậc…” Tiểu Tiểu nghe tiếng người càng lúc càng gần, “Được rồi, ta sẽ…”
Nàng vươn tay, điểm huyệt Liêm Chiêu. Sau đó, nằm lại trong chăn, điểm huyệt bản thân.
Nàng vừa nhắm mắt lại, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Một đám nữ quyến của Anh Hùng Bảo đi thẳng về phía giường. Cầm đầu là Tịch phu nhân. Sắc mặt nàng tràn đầy uất giận, vừa thấy đã biết không phải là người tốt. Thạch Nhạc Nhi đi theo sau, lông mày nhăn lại.
“Hừ, quả nhiên không ngoài dự liệu! Không ngờ, truyền nhân của Thần Tiễn Liêm gia lại không biết liêm sỉ như vậy!” Tịch phu nhân nhìn hai người trên giường, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Người đâu, đánh thức bọn họ!” Tịch phu nhân mở miệng gầm lên. Đám tỳ nữ phía sau lập tức đi lên, chỉ là, mặc cho hai người bọn họ kêu như thế nào, hai người kia vẫn đều bất tỉnh.
Lông mày Thạch Nhạc Nhi hơi hơi buông lỏng, mở miệng nói: “Tiểu Hạ, gọi bọn họ dậy.”
Hạ Vân tuân lệnh, lập tức tiến lên, vươn tay đẩy đẩy hai người. Chỉ chốc lát sau, nàng xoay người đi trở lại, nói: “Thành chủ, bọn họ bị người khác điểm huyệt.”
Trong mắt Thạch Nhạc Nhi chợt lóe lên tia giảo hoạt, “Hừ! Ta đã nói mà, Liêm ca ca không đời nào là cái loại người hạ lưu ti bỉ như thế! Nhất định là có người ám toán! Phu nhân, người cần phải giúp Liêm ca ca tra xét rõ ràng, không thể oan uổng huynh ấy nha!”
Tịch phu nhân cả kinh, sau đó không nói nên lời.
“Tiểu Hạ, mau giải huyệt cho bọn họ!” Thạch Nhạc Nhi hô.
Hạ Vân lập tức tiến lên, giải khai huyệt đạo cho hai người.
Tiểu Tiểu đột nhiên mở to hai mắt, lập tức hét ầm lên, thanh âm thê lương xuyên thấu trời xanh. Nàng ôm lấy chăn, lui đến chân giường, khóc lóc thê thảm, “Ngươi… Ngươi… Ti bỉ! Vô sỉ! Hạ lưu! Cầm thú!” Tiểu Tiểu vừa khóc, vừa nâng tay chỉ vào Liêm Chiêu hô lớn.
Liêm Chiêu kinh ngạc cứng ngắc tại chỗ, nói không nên lời.
Tiểu Tiểu tiếp tục khóc hô, mọi người chung quanh không biết an ủi như thế nào, tay chân luống cuống. Tiểu Tiểu khóc khóc, đột nhiên kêu to một tiếng: “Ta không muốn sống nữa!”
Kêu xong, nàng liền đập đầu vào cột giường.
Thạch Nhạc Nhi đột nhiên xông đến, nhảy lên giường, kéo Tiểu Tiểu lại.
“Không cho ngươi chết!” Thạch Nhạc Nhi hô, “Nhất định là ngươi ám hại Liêm ca ca, phá hủy trong sạch của hắn! Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Tiểu Tiểu rưng rưng, “Thành chủ, ngài để cho ta chết đi!”
“Không cho không cho! Ngươi câu dẫn Văn Hi ca ca không tính, hiện tại cả Liêm ca ca cũng… Ngươi còn muốn chết hả? Ta không cho ta không cho!” Thạch Nhạc Nhi cũng khóc lên.
Trong lòng Tiểu Tiểu dâng lên một trận lạnh lẽo, này… Cho dù nói như thế nào, nàng mới là người bị hại chứ? Tại sao lại giống như Liêm Chiêu mới là người chịu thiệt a. Quên đi, còn chưa diễn xong đâu. Nàng bình ổn lại cảm xúc, tiếp tục khóc kêu, “Ta không muốn sống…”
Thạch Nhạc Nhi cũng tiếp tục khóc kêu, “Không cho ngươi chết! Đem trong sạch của Liêm ca ca trả lại cho ta!!!”
Tát cả mọi người chung quanh đứng ngây ra, chân tay càng thêm luống cuống.
Lúc này, Thạch Nhạc Nhi quăng một ánh mắt cho Hạ Vân. Hạ Vân hiểu ý, lập tức đi lên, kéo hai người ra, mở miệng nói, “Thành chủ, ngài bình tĩnh một chút. Tả cô nương cũng bị điểm huyệt, chuyện này nhất định là không liên quan đến nàng. Ngài làm như vậy chẳng phải là để phạm nhân chân chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Thạch Nhạc Nhi ngừng lại, nhìn Hạ Vân, “Ngươi nói rất đúng…” Nàng lại ngước mắt nhìn Tịch phu nhân, “Phu nhân, ngươi nhất định phải chủ trì công đạo…”
Tịch phu nhân cứng ngắc gật gật đầu.
“Ta không muốn sống nữa…” Tiểu Tiểu tiếp tục giả bộ đập đầu vào cột giường.
Hạ Vân tiến lên, ngăn cản nàng, “Tả cô nương, con kiến còn muốn sống, ngươi làm sao phải khổ như vậy. Nếu muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, ngươi càng phải cố gắng mà sống cho tốt a.”
Tiểu Tiểu lệ rơi đầy mặt, đột nhiên ôm lấy Hạ Vân, “Hạ tỷ…”
“Được rồi được rồi… Không có việc gì. Mau mặc quần áo vào, theo ta trở về phòng đi.” Hạ Vân vỗ vỗ lưng nàng.
Tiểu Tiểu nghẹn ngào gật gật đầu.
Trận khôi hài này, có thể tính đến đây là kết thúc.
Thạch Nhạc Nhi, Hạ Vân và Tiểu Tiểu về đến khách phòng, ba người đều không hẹn trước mà trầm mặc. Sau đó, Thạch Nhạc Nhi bật cười, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, kỹ thuật diễn quá đạt!”
Tiểu Tiểu cũng cười cười, “Đâu có đâu có.”
Thạch Nhạc Nhi xoay người, ngồi xuống, mở miệng nói, “Huyệt đạo là ai điểm.”
Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, “Ách… Ta…”
Thạch Nhạc Nhi cười rũ rượi khoái trá, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi quả nhiên là nhanh trí. Chiêu này của Tịch phu nhân là một hòn đá ném hai con chim. Hiện tại thì coi như tự mình vả vào mặt mình. Ta muốn nhìn xem, nàng làm thế nào để tra rõ được phạm nhân đây.”
“Tịch phu nhân?” Tiểu Tiểu lặp lại một lần.
Thạch Nhạc Nhi nói, “Trừ nàng ra, ta không nghĩ ra, làm như vậy thì hữu ích với ai. Huống hồ, loại chiêu thức hạ đẳng này, cũng chỉ có nữ nhân mới nghĩ ra.”
Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới bữa cơm tối bị hạ dược kia… Triệu Nhan, là tỳ nữ bên người của Tịch phu nhân, người đưa cơm lại là nàng, lại nhớ đến ánh mắt như dao của nàng ta khi đó, cũng không khó mà đoán được thâm ý trong đó.
Ai, quả nhiên, thiên hạ chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi a. Đường đường là bên trong Anh Hùng Bảo, thế nhưng lại lục đục với nhau như vậy. Đáng sợ nhất là còn liên lụy đến nàng a…
“Tuy rằng mưu kế của Tịch phu nhân chưa thành, nhưng danh tiết của nữ tử là chuyện hệ trọng, Tả cô nương, ngươi…” Hạ Vân mở miệng, trong giọng nói có chút sầu lo.
Tiểu Tiểu cười cười, “Không sao. Người trong giang hồ, không cần cấm kỵ mấy chuyện này.”
Thạch Nhạc Nhi cúi đầu, nghĩ nghĩ, “Tỷ tỷ quả nhiên là khác xa các với nữ tử khác…” Nàng đứng dậy, đi lại vài bước, “Tuy nhiên, Tiểu Hạ nói đúng, danh tiết của nữ tử là chuyện hệ trọng. Một chiêu này của Tịch phu nhân dù cho thất bại, cũng đủ để phá hư chuyện của ngươi và Văn Hi ca ca…”
Tiểu Tiểu thở dài, “Thành chủ… Có phải ngài hiểu lầm cái gì không? Ta và tam công tử, cái gì cũng không có a.”
Thạch Nhạc Nhi nhìn nàng, “Ngươi không thích Văn Hi?”
“Tại sao ta lại thích Văn Hi?” Tiểu Tiểu không hiểu.
Chỉ thấy, đột nhiên mắt Thạch Nhạc Nhi sáng rọi, nàng vươn tay, nắm chắc lấy tay Tiểu Tiểu, “Thiên hạ to lớn, cuối cùng cũng có người nói được lời này với ta! Không sai, Ngụy Văn Hi có cái gì hay, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng ta nên thích hắn?”
Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó gật đầu.
“Nữ tử thích nam tử, đương nhiên không nhìn vào bề ngoài, tư thái, hay gia thế địa vị.” Thạch Nhạc Nhi nghiêm túc nói, “Chuyện ái mộ, căn bản là không đơn giản như vậy, đúng không?”
Tiểu Tiểu tiếp tục ngây ngốc, tiếp tục gật đầu.
“Chỉ phúc vi hôn, vốn là vô lý. Cưới ta thì có thể ổn định vị trí bảo chủ Anh Hùng Bảo. Dùng nguyên nhân như vậy để cưới ta, ta sao có thể can tâm!” Trong mắt Thạch Nhạc Nhi tràn đầy quật cường, “Ta nhất định phải hủy đi cửa hôn nhân này. Tịch phu nhân cũng được, Cha mẹ không hiểu ra sao cũng được, ai cũng không thể cản trở được ta.”
Tiểu Tiểu sợ hãi mở miệng, “Thành chủ… Ngươi đừng kích động a…”
Thạch Nhạc Nhi ngước mắt, nhìn Tiểu Tiểu, “Ngươi nguyện ý giúp ta chứ?”
Tiểu Tiểu do dự.
Thạch Nhạc Nhi nắm chặt tay Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ?”
“Ách… Nha…” Tiểu Tiểu sau một lúc lâu mới gật đầu.
Thạch Nhạc Nhi ngay lập tức nở nụ cười, “Tỷ tỷ, ta biết ngươi là người tốt mà. Vì muốn tỏ ra có chút thành ý, ngươi nợ ta tám đồng ba mươi văn tiền, nay chỉ tính ngươi sáu đồng thôi.”
Tiểu Tiểu vừa nghe, vui vẻ nhướng mày, “Thật sao?”
“Đúng! Tỷ tỷ, khuất nhục hôm nay chúng ta phải chịu nhất định phải đòi bọn chúng trả lại!” Thạch Nhạc Nhi chính nghĩa nói.
Tiểu Tiểu nghĩ, không mất hai đồng ba mươi văm tiền kia kia, trong lòng liền cảm động không thôi, rưng rưng gật đầu. Chỉ là, khi liếc mắt nhìn Hạ Vân. Trong ánh mắt Hạ Vân, chỉ có duy nhất một loại thần sắc: Đồng tình.
Tiểu Tiểu nhìn nàng, cười gượng.
“Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi cũng biết. Trên giang hồ, người có thể nhận biết được binh khí Thích thị ít ỏi không có được mấy người. Chuyện ngươi gây ra trong đại sảnh hôm nay, đủ để người trong thiên hạ mơ ước. Mà có thể che chở cho ngươi, cũng chỉ có duy nhất thành Thái Bình ta.” Thạch Nhạc Nhi nói xong, từ trong lòng lấy ra một cái bàn tính, hoàng kim vì can, ngọc thạch vì châu (xung quanh làm bằng vàng, ngọc thạch làm viên tính). Nàng gẩy gẩy bàn tính, nói, “Đương nhiên, nếu như ngươi muốn chạy, ta cũng không thể ngăn cản. Tuy nhiên, trước khi đi, ngươi đem tất cả nợ nần thanh toán cho hết đi. Bữa tối và bữa ăn khuya trên đường đi, tiền thuê phòng trọ, tiền xe ngựa, tiền thuê quần áo, trang sức, vừa rồi dùng kiếm của ta để chém đồ cũng cần tính tiền, vài thứ lặt vặt khác cộng lại, tổng cộng tám đồng là ba mươi mốt văn tiền, nể tình ngươi và ta quen biết một hồi, ta tính ngươi tám đồng ba mươi văn tiền.”
Thạch Nhạc Nhi đưa bàn tính ra, cười nói: “Để tiền lại, còn sau đó tỷ tỷ muốn đi đâu, Nhạc Nhi nhất định không ngăn cản. Ngươi thấy sao?”
Tiểu Tiểu ngây ngốc, nàng nhìn cái bàn tính ánh vàng rực rỡ kia, nuốt nuốt nước miếng. Phía sau Thạch Nhạc Nhi, Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đều mang vẻ mặt đồng tình.
“Ân? Trả được không?” Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Được rồi, không cần vội, cứ từ từ trả cũng được ~”
Nói xong, nàng cười cực kỳ ngây thơ thánh thiện, ngước nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu hoàn toàn hết chỗ nói. Nàng đang cân nhắc, nên cò kè mặc cả như thế nào. Thạch Nhạc Nhi đột nhiên thu hồi bàn tính, hưng phấn kêu to: “Liêm ca ca!”
Tiểu Tiểu kinh hãi, quay đầu liền nhìn thấy Liêm Chiêu. Hắn nhìn thấy đám người Thạch Nhạc Nhi sắc mặt liền thay đổi. Nhưng mà không có rời đi, mà đứng lại, mở miệng nói: “Nhạc Nhi”
Thạch Nhạc Nhi vội vàng chạy qua, ôm lấy cánh tay hắn, “Liêm ca ca, huynh tới đình Dược Hương dùng bữa tối sao?”
Liêm Chiêu nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, gật gật đầu.
Thạch Nhạc Nhi nhất quyết không buông tay hắn, nói: “Ta cũng đi, chúng ta cùng đi thôi!”
Ánh mắt Liêm Chiêu cực kỳ vô tội , nhưng lại không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thạch Nhạc Nhi thấy hắn không phản kháng, lông mày nhướng lên vui vẻ. Nàng kéo hắn, chạy chậm đi, “Đi thôi đi thôi, Nhạc Nhi đói bụng rồi!”
Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đuổi theo như thường lệ. Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, đang định cất bước đi theo, lại nghe thấy có người gọi nàng.
“Tả cô nương.”
Tiểu Tiểu quay đầu, đã thấy Triệu Nhan bưng bữa tối, đi đến. Tiểu Tiểu nhờ vậy mới nhớ ra bản thân vừa rồi có nói tới chuyện đưa cơm tới. Nàng bước lên phía trước, nhận lấy.
“Cám ơn. Ta sẽ trở về phòng ăn cơm.” Nàng nâng bữa tối, nhanh chóng đi vào phòng, đóng cửa. Nàng thở phào một cái, vỗ vỗ ngực. Sau đó, cúi đầu nhìn chỗ đồ ăn.
Một chén cơm trắng, ba đĩa rau, món ăn chính là cá hấp và thịt kho tàu cắt hình vuông, một chén canh gà sừng hươu, còn có một bình Trúc Diệp Thanh.
Tiểu Tiểu bị đầy đọa cả một ngày, đã đói meo. Tuy nhiên, nhớ lại ánh mắt của Triệu Nhan, nàng lại không có lá gan mà ăn cơm.
Nàng để bữa tối lên trên bàn, ở bên cạnh bàn thong thả bước nửa ngày trời. Hơn nửa ngày, nàng mới nghĩ ra một thứ, ngân châm thử độc? Được, ý kiến hay. Nhưng mà trên người nàng từ đầu đến chân làm gì có thứ gì quý giá như vậy. Tiểu Tiểu phiền não, lại đột nhiên nhớ ra. Thạch Nhạc Nhi cắm trên đầu nàng bao nhiêu là vàng bạc châu báu ngân trâm a, tất nhiên là có!
Lúc này, nàng nở nụ cười, rút mấy cái trâm trên đầu xuống, chọn lấy trâm bạc, lấy khăn tay lau lau. Tuy rằng dùng trâm cài đầu thử độc quá ghê tởm, nhưng mà sự tình bức bách thì đành vậy. Nàng hít sâu một hơi, cầm lấy trâm bạc, trên mỗi món ăn đều đâm một cái, sau đó kiểm tra thêm cả rượu và cơm, trâm bạc vẫn là trâm bạc như cũ. Nàng nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ lại ánh mắt của Triệu Nhan kia tuy có hơi đáng sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là Anh Hùng Bảo, có cho nàng tiền cũng không dám hạ độc. Huống hồ Tả Tiểu Tiểu nàng và nàng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.
Tiểu Tiểu mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, há mồm ăn cơm.
Nàng đang cắn một miếng rau, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Nàng biến sắc, không ngừng kêu khổ. Đúng rồi, sư phụ đã từng nói gì nhỉ? Hình như là: Nha đầu ngốc, nói bừa ngươi cũng tưởng thật sao? Ngân châm có thể thử độc không phải là giả. Nhưng mà, không phải tất cả đều là độc. Thuốc mê và thuốc xổ thì sao…
Không nghe lời sư phụ, chịu thiệt ở trước mắt… Tiểu Tiểu rưng rưng, sau đó, dần dần mất đi ý thức.
……..
Lúc Tiểu Tiểu tình lại, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu được, trong đầu một mảnh ong ong. Nàng khó khăn mở mắt, trời đã sáng hẳn. Nắng sớm xuyên qua của sổ, khiến nàng hoa mắt. Nàng vươn tay, dụi dụi mắt, nghiêng người. Ngay sau đó, nàng nhanh chóng bưng kín miệng mình, đem tiếng thét chói tai kia nuốt trở lại trong họng.
Ông trời ơi! Có cô nương nào ngay buổi sáng phát hiện bên người mình có một nam tử mà còn có thể trấn tĩnh tự nhiên?!
Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, tay trái che kín miệng mình. Nàng nhìn người bên cạnh, thật sự muốn chết. Là ai không phải, tại sao lại cứ là Liêm gia công tử chứ? Hay rồi, đồng giường cộng chẩm. Nếu Thạch Nhạc Nhi nhìn thấy, không đem nàng chặt nàng mấy khúc cho cá ăn mới là lạ!
Nàng cố gắng nhớ lại, trong bữa tối ngày hôm qua, nhất định có hạ thuốc. Nàng nhìn bốn phía, đây rõ ràng không phải phòng nàng. Nói cách khác, đây là ám toán?! Giỏi… Giỏi cho một chiêu ám toán thiếu đạo đức…
Tiểu Tiểu nhìn Liêm Chiêu. Hắn ngủ an ổn, không thấy dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, buông tay che miệng xuống, cẩn thận di chuyển. Đúng muốn chết cũng không xong a, nàng nằm bên trong, nếu muốn đi ra, bắt buộc phải “Bay qua” người Liêm Chiêu. Tiểu Tiểu vừa động, vừa cầu trời phật phù hộ. Nếu hắn mà tỉnh, nàng coi như xong.
Nhưng mà, nàng vừa mới hơi nhỏm người dậy, lông mày và lông mi của Liêm Chiêu liền khẽ nhúc nhích. Nàng cả kinh, cứng người. Ngay sau đó, nàng liền đối mặt với tầm mắt của Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu giật mình kinh ngạc, gò má ửng đỏ, vừa định lên tiếng. Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức bưng kín miệng hắn.
Tiểu Tiểu đè thấp thanh âm, nói: “Đại hiệp, trấn định! Ta biết ngươi chưa làm bất cứ cái gì với ta.”
Liêm Chiêu cứng ngắc gật gật đầu.
Lúc này, có tiếng ồn ào từ ngoài cửa vọng vào, dần đần tiến lại gần.
Tiểu Tiểu khẩn trương mở miệng, “Đại hiệp, ngươi có bị điểm huyệt hay không?”
Liêm Chiêu cau mày, lắc lắc đầu.
“Chậc…” Tiểu Tiểu nghe tiếng người càng lúc càng gần, “Được rồi, ta sẽ…”
Nàng vươn tay, điểm huyệt Liêm Chiêu. Sau đó, nằm lại trong chăn, điểm huyệt bản thân.
Nàng vừa nhắm mắt lại, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Một đám nữ quyến của Anh Hùng Bảo đi thẳng về phía giường. Cầm đầu là Tịch phu nhân. Sắc mặt nàng tràn đầy uất giận, vừa thấy đã biết không phải là người tốt. Thạch Nhạc Nhi đi theo sau, lông mày nhăn lại.
“Hừ, quả nhiên không ngoài dự liệu! Không ngờ, truyền nhân của Thần Tiễn Liêm gia lại không biết liêm sỉ như vậy!” Tịch phu nhân nhìn hai người trên giường, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Người đâu, đánh thức bọn họ!” Tịch phu nhân mở miệng gầm lên. Đám tỳ nữ phía sau lập tức đi lên, chỉ là, mặc cho hai người bọn họ kêu như thế nào, hai người kia vẫn đều bất tỉnh.
Lông mày Thạch Nhạc Nhi hơi hơi buông lỏng, mở miệng nói: “Tiểu Hạ, gọi bọn họ dậy.”
Hạ Vân tuân lệnh, lập tức tiến lên, vươn tay đẩy đẩy hai người. Chỉ chốc lát sau, nàng xoay người đi trở lại, nói: “Thành chủ, bọn họ bị người khác điểm huyệt.”
Trong mắt Thạch Nhạc Nhi chợt lóe lên tia giảo hoạt, “Hừ! Ta đã nói mà, Liêm ca ca không đời nào là cái loại người hạ lưu ti bỉ như thế! Nhất định là có người ám toán! Phu nhân, người cần phải giúp Liêm ca ca tra xét rõ ràng, không thể oan uổng huynh ấy nha!”
Tịch phu nhân cả kinh, sau đó không nói nên lời.
“Tiểu Hạ, mau giải huyệt cho bọn họ!” Thạch Nhạc Nhi hô.
Hạ Vân lập tức tiến lên, giải khai huyệt đạo cho hai người.
Tiểu Tiểu đột nhiên mở to hai mắt, lập tức hét ầm lên, thanh âm thê lương xuyên thấu trời xanh. Nàng ôm lấy chăn, lui đến chân giường, khóc lóc thê thảm, “Ngươi… Ngươi… Ti bỉ! Vô sỉ! Hạ lưu! Cầm thú!” Tiểu Tiểu vừa khóc, vừa nâng tay chỉ vào Liêm Chiêu hô lớn.
Liêm Chiêu kinh ngạc cứng ngắc tại chỗ, nói không nên lời.
Tiểu Tiểu tiếp tục khóc hô, mọi người chung quanh không biết an ủi như thế nào, tay chân luống cuống. Tiểu Tiểu khóc khóc, đột nhiên kêu to một tiếng: “Ta không muốn sống nữa!”
Kêu xong, nàng liền đập đầu vào cột giường.
Thạch Nhạc Nhi đột nhiên xông đến, nhảy lên giường, kéo Tiểu Tiểu lại.
“Không cho ngươi chết!” Thạch Nhạc Nhi hô, “Nhất định là ngươi ám hại Liêm ca ca, phá hủy trong sạch của hắn! Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Tiểu Tiểu rưng rưng, “Thành chủ, ngài để cho ta chết đi!”
“Không cho không cho! Ngươi câu dẫn Văn Hi ca ca không tính, hiện tại cả Liêm ca ca cũng… Ngươi còn muốn chết hả? Ta không cho ta không cho!” Thạch Nhạc Nhi cũng khóc lên.
Trong lòng Tiểu Tiểu dâng lên một trận lạnh lẽo, này… Cho dù nói như thế nào, nàng mới là người bị hại chứ? Tại sao lại giống như Liêm Chiêu mới là người chịu thiệt a. Quên đi, còn chưa diễn xong đâu. Nàng bình ổn lại cảm xúc, tiếp tục khóc kêu, “Ta không muốn sống…”
Thạch Nhạc Nhi cũng tiếp tục khóc kêu, “Không cho ngươi chết! Đem trong sạch của Liêm ca ca trả lại cho ta!!!”
Tát cả mọi người chung quanh đứng ngây ra, chân tay càng thêm luống cuống.
Lúc này, Thạch Nhạc Nhi quăng một ánh mắt cho Hạ Vân. Hạ Vân hiểu ý, lập tức đi lên, kéo hai người ra, mở miệng nói, “Thành chủ, ngài bình tĩnh một chút. Tả cô nương cũng bị điểm huyệt, chuyện này nhất định là không liên quan đến nàng. Ngài làm như vậy chẳng phải là để phạm nhân chân chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Thạch Nhạc Nhi ngừng lại, nhìn Hạ Vân, “Ngươi nói rất đúng…” Nàng lại ngước mắt nhìn Tịch phu nhân, “Phu nhân, ngươi nhất định phải chủ trì công đạo…”
Tịch phu nhân cứng ngắc gật gật đầu.
“Ta không muốn sống nữa…” Tiểu Tiểu tiếp tục giả bộ đập đầu vào cột giường.
Hạ Vân tiến lên, ngăn cản nàng, “Tả cô nương, con kiến còn muốn sống, ngươi làm sao phải khổ như vậy. Nếu muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, ngươi càng phải cố gắng mà sống cho tốt a.”
Tiểu Tiểu lệ rơi đầy mặt, đột nhiên ôm lấy Hạ Vân, “Hạ tỷ…”
“Được rồi được rồi… Không có việc gì. Mau mặc quần áo vào, theo ta trở về phòng đi.” Hạ Vân vỗ vỗ lưng nàng.
Tiểu Tiểu nghẹn ngào gật gật đầu.
Trận khôi hài này, có thể tính đến đây là kết thúc.
Thạch Nhạc Nhi, Hạ Vân và Tiểu Tiểu về đến khách phòng, ba người đều không hẹn trước mà trầm mặc. Sau đó, Thạch Nhạc Nhi bật cười, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, kỹ thuật diễn quá đạt!”
Tiểu Tiểu cũng cười cười, “Đâu có đâu có.”
Thạch Nhạc Nhi xoay người, ngồi xuống, mở miệng nói, “Huyệt đạo là ai điểm.”
Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, “Ách… Ta…”
Thạch Nhạc Nhi cười rũ rượi khoái trá, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ngươi quả nhiên là nhanh trí. Chiêu này của Tịch phu nhân là một hòn đá ném hai con chim. Hiện tại thì coi như tự mình vả vào mặt mình. Ta muốn nhìn xem, nàng làm thế nào để tra rõ được phạm nhân đây.”
“Tịch phu nhân?” Tiểu Tiểu lặp lại một lần.
Thạch Nhạc Nhi nói, “Trừ nàng ra, ta không nghĩ ra, làm như vậy thì hữu ích với ai. Huống hồ, loại chiêu thức hạ đẳng này, cũng chỉ có nữ nhân mới nghĩ ra.”
Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới bữa cơm tối bị hạ dược kia… Triệu Nhan, là tỳ nữ bên người của Tịch phu nhân, người đưa cơm lại là nàng, lại nhớ đến ánh mắt như dao của nàng ta khi đó, cũng không khó mà đoán được thâm ý trong đó.
Ai, quả nhiên, thiên hạ chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi a. Đường đường là bên trong Anh Hùng Bảo, thế nhưng lại lục đục với nhau như vậy. Đáng sợ nhất là còn liên lụy đến nàng a…
“Tuy rằng mưu kế của Tịch phu nhân chưa thành, nhưng danh tiết của nữ tử là chuyện hệ trọng, Tả cô nương, ngươi…” Hạ Vân mở miệng, trong giọng nói có chút sầu lo.
Tiểu Tiểu cười cười, “Không sao. Người trong giang hồ, không cần cấm kỵ mấy chuyện này.”
Thạch Nhạc Nhi cúi đầu, nghĩ nghĩ, “Tỷ tỷ quả nhiên là khác xa các với nữ tử khác…” Nàng đứng dậy, đi lại vài bước, “Tuy nhiên, Tiểu Hạ nói đúng, danh tiết của nữ tử là chuyện hệ trọng. Một chiêu này của Tịch phu nhân dù cho thất bại, cũng đủ để phá hư chuyện của ngươi và Văn Hi ca ca…”
Tiểu Tiểu thở dài, “Thành chủ… Có phải ngài hiểu lầm cái gì không? Ta và tam công tử, cái gì cũng không có a.”
Thạch Nhạc Nhi nhìn nàng, “Ngươi không thích Văn Hi?”
“Tại sao ta lại thích Văn Hi?” Tiểu Tiểu không hiểu.
Chỉ thấy, đột nhiên mắt Thạch Nhạc Nhi sáng rọi, nàng vươn tay, nắm chắc lấy tay Tiểu Tiểu, “Thiên hạ to lớn, cuối cùng cũng có người nói được lời này với ta! Không sai, Ngụy Văn Hi có cái gì hay, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng ta nên thích hắn?”
Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó gật đầu.
“Nữ tử thích nam tử, đương nhiên không nhìn vào bề ngoài, tư thái, hay gia thế địa vị.” Thạch Nhạc Nhi nghiêm túc nói, “Chuyện ái mộ, căn bản là không đơn giản như vậy, đúng không?”
Tiểu Tiểu tiếp tục ngây ngốc, tiếp tục gật đầu.
“Chỉ phúc vi hôn, vốn là vô lý. Cưới ta thì có thể ổn định vị trí bảo chủ Anh Hùng Bảo. Dùng nguyên nhân như vậy để cưới ta, ta sao có thể can tâm!” Trong mắt Thạch Nhạc Nhi tràn đầy quật cường, “Ta nhất định phải hủy đi cửa hôn nhân này. Tịch phu nhân cũng được, Cha mẹ không hiểu ra sao cũng được, ai cũng không thể cản trở được ta.”
Tiểu Tiểu sợ hãi mở miệng, “Thành chủ… Ngươi đừng kích động a…”
Thạch Nhạc Nhi ngước mắt, nhìn Tiểu Tiểu, “Ngươi nguyện ý giúp ta chứ?”
Tiểu Tiểu do dự.
Thạch Nhạc Nhi nắm chặt tay Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu tỷ tỷ?”
“Ách… Nha…” Tiểu Tiểu sau một lúc lâu mới gật đầu.
Thạch Nhạc Nhi ngay lập tức nở nụ cười, “Tỷ tỷ, ta biết ngươi là người tốt mà. Vì muốn tỏ ra có chút thành ý, ngươi nợ ta tám đồng ba mươi văn tiền, nay chỉ tính ngươi sáu đồng thôi.”
Tiểu Tiểu vừa nghe, vui vẻ nhướng mày, “Thật sao?”
“Đúng! Tỷ tỷ, khuất nhục hôm nay chúng ta phải chịu nhất định phải đòi bọn chúng trả lại!” Thạch Nhạc Nhi chính nghĩa nói.
Tiểu Tiểu nghĩ, không mất hai đồng ba mươi văm tiền kia kia, trong lòng liền cảm động không thôi, rưng rưng gật đầu. Chỉ là, khi liếc mắt nhìn Hạ Vân. Trong ánh mắt Hạ Vân, chỉ có duy nhất một loại thần sắc: Đồng tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook