Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan
-
Chương 55: Giác quan thứ sáu
Thẩm Không siết chặt vài tờ kịch bản mỏng dính, cảm giác như là đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Căn phòng to như vậy lại im ắng vào lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thẩm Không đứng trên sân khấu, không khí ngưng trệ và ngột ngạt, dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tim đập luôn rồi.
Bùi Tu Nhiên vẫn là bộ dạng không hề hay biết gì, cao hứng phấn chấn nói:
“Cậu xem trước rồi chọn cho mình một đoạn để trình diễn, không sao hết, mất bao lâu cũng được.”
Thẩm Không căng da đầu mở kịch bản ra, vừa giả vờ nghiêm túc nghiền ngẫm vừa điên cuồng kêu gọi hệ thống trong lòng:
“Hệ thống mày mau ra đây cho tao! Rốt cuộc chúng mày kiểm tra phát hiện nguy cơ bại lộ như thế nào! Lúc trước mày nói sẽ truyền đạt yêu cầu của tao với phòng làm việc, kết quả đâu rồi? Tiêu chuẩn kiểm tra phát hiện của mày là gì? Mày cũng không hy vọng bây giờ tao thất bại luôn chứ?”
m thanh cơ học khô khan của hệ thống đã giả chết vang lên trong đầu Thẩm Không:
“Đã truyền đạt yêu cầu của uốn nắn viên đến phòng làm việc, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi hồi âm.”
Tiếp theo, cho dù Thẩm Không kêu gọi hệ thống như thế nào thì nó không bao giờ xuất hiện nữa, như là đã chết vậy.
Thái dương Thẩm Không bất giác giật giật, cắn chặt răng ——
Cái hệ thống rác rưởi này, vừa đến thời khắc mấu chốt là không có tác dụng gì, đúng là vô tích sự.
Anh ngước mắt lên quét qua căn phòng im ắng một vòng, thoáng thấy Hàn Lệ ngồi ở đầu khác trong phòng cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, lẳng lặng chờ đợi như những người khác.
Thẩm Không đè nén xao động trong lòng, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, ngồi phân tích lợi hại trong đầu.
Trong cốt truyện ban đầu, thật ra hai năm sau Mạnh Minh Hiên cũng lấy được nhân vật này. Bởi vì lúc ấy, cậu hai nhà họ Hàn đã nắm giữ hơn phân nửa cổ phần của công ty điện ảnh này, cũng đủ quyền thế để có thể quyết định chọn người cho một vai phụ trong phim của Bùi Tu Nhiên. Nhưng bây giờ còn cách điểm tiếp xúc cốt truyện hai năm, thế lực cậu hai Hàn phỏng chừng chưa hoàn toàn phát triển nên người đàn ông họ Đường kia mới có thể nói: “Nếu cậu không thể nhận được vai này, e rằng chúng tôi cũng không thể làm gì được.”
Mà để sau này tiếp xúc ổn định với Hàn Lệ, anh cần phải tiến vào đoàn phim, cho nên cũng không thể phát huy quá mức kém cỏi.
Nhưng bây giờ Thẩm Không không biết lần trước mình bại lộ như thế nào, càng không biết bây giờ Hàn Lệ đang nắm giữ đến mức nào, tùy tiện thể hiện ra đặc điểm giống trước kia là ngu dốt.
Tâm tư anh chuyển động hỗn loạn như điện, cuối cùng cũng định ra một phương án trung hòa trong lòng.
Thẩm Không ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tu Nhiên, nở nụ cười rụt rè không tự tin cho lắm: “Cái đó, đạo diễn Bùi, tôi có thể chọn đoạn này chứ?”
Ngón tay anh chỉ vào kịch bản nhăn nheo nhàu nhĩ, chỉ ra một đoạn trong đó.
Bùi Tu Nhiên qua thăm dò, theo chỗ Thẩm Không chỉ đọc lướt qua đoạn được chọn nhanh như gió, lặng lẽ cau mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật gật đầu:
“Được.”
Thẩm Không đặt kịch bản vào tay Bùi Tu Nhiên, nhìn y rời khỏi rời sân, sau đó hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
—— Nói cho cùng, tuy anh không thể thể hiện nét giống mình lúc trước nhưng không có nghĩa là anh không thể bắt chước nhân vật trong trí nhớ.
Đoạn lần này Thẩm Không chọn là cảnh lần đầu tiên Thẩm Quy Nguyên xuất hiện. Cốt truyện đơn giản, tính cách nhân vật dễ nắm bắt.
Hơn nữa, trong kiếp sống lính đánh thuê của mình hơn 20 năm qua, anh đã từng gặp không ít người không thèm quan tâm đến mạng người, cũng coi như là có thể hạ bút thành văn.
Khi mở mắt ra lần nữa, khí chất toàn thân Thẩm Không biến đổi ngay lập tức.
Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào không trung, giống như một lưỡi dao vừa liếm máu, băng tuyết lạnh thấu xương, trên khuôn mặt trắng như tuyết không có chút biểu cảm nào, không đạm mạc, cũng chẳng lạnh lùng, chỉ đơn giản là thờ ơ, không quan tâm thôi.
Anh nắm khoảng trống trong lòng bàn tay như là đang nắm chặt chuôi kiếm.
Thẩm Không tùy ý vung vẩy cổ tay, hệt như đang phủi giọt máu ở mũi kiếm xuống, gương mặt lạnh lẽo ngang sương giá cúi xuống, ánh mắt vô cảm dừng bên chân mình, trong mắt là sự coi thường và không thèm quan tâm đến mạng người, gần như làm khán giả cảm thấy khó có thể kiềm nén sự sợ hãi.
Giọng nói của anh thanh đạm và nhu hòa y như đến từ nơi chân trời xa xăm:
“Tại hạ ——”
Nhưng anh còn chưa nói xong lời thoại đã bị Bùi Tu Nhiên đứng bên sân từ đầu ngắt lời.
Bùi Tu Nhiên bực bội đi tại chỗ hai vòng, phảng phất bị suy nghĩ nào đó không vứt đi được dây dưa làm y trở nên hết sức thô bạo:
“Không đúng, không đúng.”
Y vô thức siết chặt ngón tay, kịch bản vốn nhăn nheo nhàu nhĩ bị y niết càng không thấy rõ hình dạng ban đầu, y gần như sát rìa bốc lửa giận rồi:
“Cậu biểu diễn vẫn không có linh hồn. Đúng là trong khoảng thời gian đó Thẩm Quy Nguyên đang ở trạng thái bị tẩy não, nhưng anh ta không phải cỗ máy giết người không có cảm xúc. Anh ta trong nóng ngoài lạnh mà, tôi muốn sức sống nguyên thủy mạnh mẽ trong người anh ta cơ —— Rốt cuộc cậu có xem kĩ kịch bản không thế?”
Bùi Tu Nhiên dùng giọng điệu khoa trương và cuồng nhiệt nói, ngôn từ kịch liệt, nói năng lộn xộn.
Thấy không khí căng thẳng trong sân đã phát triển đến mức gần như có thể ngửi được khói thuốc súng, vài người khác vội vã đứng dậy từ chỗ ngồi, dồn dập chạy đến bên Bùi Tu Nhiên trấn an y, trông vô cùng thuần thục, hiển nhiên là Bùi Tu Nhiên đột ngột nổi bão như vậy đã không phải là lần đầu tiên.
Thẩm Không đứng ở giữa sân, xấu hổ rũ mắt xuống, dưới lông mi thật dài đang buông xuống, ánh mắt không hề dao động lẳng lặng dừng trên mặt đất trước mặt mình.
—— Nhưng trong lòng anh còn lâu mới bình tĩnh như ngoài mặt.
Cảm quan của Bùi Tu Nhiên thật sự rất nhạy bén.
Có lẽ đây là giác quan thứ sáu của những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật, có thể cho ra phán đoán chính xác đáng kinh ngạc với việc người khác có đang diễn kịch hay không.
Thẩm Không rất bội phục loại thiên phú này, nhưng cũng phải công nhận nó giống cái gì đó khiến mình sẽ thấy vô cùng đau đầu —— Có y ở đây, nguy cơ bại lộ của mình tăng lên gấp mấy lần.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà từ từ tiến lại gần mình. Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của cô Khương vang lên bên tai anh:
“Tiểu Mạnh, cậu đừng để lời đạo diễn Bùi nói trong lòng. Ở mặt này y chính là kẻ điên, rất ít người có thể thay đổi cái tính bướng bỉnh này của y. Nói thật thì, tôi và vài vị khác đều thấy cậu trình diễn rất được, chúng ta cảm thấy cậu diễn rất hấp dẫn và đầy tiềm năng. Sau này chúng tôi sắp xếp nhân vật cụ thể xong sẽ thông báo cho cậu. Còn bên phía đạo diễn Bùi, chúng tôi sẽ cố gắng câu thông với y.”
Bên kia hình như cũng trấn an Bùi Tu Nhiên xong rồi.
Mấy người khác cũng lục đục về chỗ, cô Khương vỗ vỗ cánh tay Thẩm Không an ủi rồi xoay người đi vào sau bàn.
Bùi Tu Nhiên im lặng chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, sắc mặt hơi ngưng lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Không thấy thế bèn thừa dịp không khí dịu đi cúi chào bọn họ một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Trong nháy mắt anh xoay người, Bùi Tu Nhiên đột ngột duỗi tay chộp lấy chén trà trên bàn phang thẳng vào mặt Thẩm Không.
Thẩm Không rùng mình, giơ tay chặn đứng vật thể lạ đang bay về phía mình.
Phản ứng nhạy bén vượt qua người thường, động tác gọn gàng lưu loát, liền mạch trôi chảy.
—— Trong khoảnh khắc đó, dường như mặt nạ luôn đeo lên bị dỡ xuống ngay lập tức, vẻ ngoài thuần khiết vô hại nứt toạc, thú dữ bên dưới lộ ra răng nanh sống động nguy hiểm mang sức sống mãnh liệt.
Tuy nhiên một giây kia gần như chỉ lướt qua trong giây lát, dù có cố tình chú ý cũng rất khó nhận ra —— Nhưng Bùi Tu Nhiên vẫn đứng tại chỗ lại vui vẻ cười tươi, cảm thấy hạnh phúc như là một đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích vậy:
“Là cậu!”
Chén trà không chịu được sức lực của Thẩm Không nên vỡ tan ra, mảnh sứ sắc bén cắt nát lòng bàn tay anh, nước trà còn sót lại hòa với tơ máu đỏ thẫm tươi đẹp rơi tí tách xuống mặt đất.
Phảng phất không khí ngưng kết trong thoáng chốc, tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm sự kiện biến chuyển đột ngột xảy ra trước mắt.
Ngay cả Thẩm Không cũng ngốc hai giây.
Anh trố mắt nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay mình, chậm rãi chớp chớp mắt.
Trong phòng lập tức hỗn loạn, có người ra ngoài gọi người, có người chạy tới xem xét tình trạng của Thẩm Không.
Thẩm Không nhướng mày, chậm rãi nhìn những biểu cảm khác nhau của người xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi sớm đã không còn một bóng người của Hàn Lệ.
Tuy biết cho dù đối phương có chú ý tới một màn vừa rồi cũng rất khó xác nhận thân phận của mình nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
—— Đương nhiên không nhìn thấy là tốt nhất.
Bây giờ còn quá nhiều ẩn số nên Thẩm Không buộc phải lên tinh thần, không buông tha bất kì sơ hở nào có thể xảy ra.
Cô Khương nhanh chóng chạy tới, dùng khăn tay tùy thân của mình ấn lên miệng vết thương cho Thẩm Không, gương mặt được trang điểm cẩn thận đầy ý xin lỗi. Cô túm Thẩm Không ra ngoài: “Tầng 4 có phòng y tế khẩn cấp, tôi dẫn cậu đi xem xem.”
Thẩm Không không kịp từ chối đã bị mấy nhân viên được gọi tới nửa túm nửa dắt đẩy ra ngoài, đứng trong thang máy.
Chắc tầng 4 được thiết lập để chuyên xử lý những sai sót của các diễn viên ngôi sao trong công ty giải trí khi huấn luyện. Môi trường bên trong rất tốt, sáng sủa sạch sẽ, căn phòng tràn ngập hương hoa dịu nhẹ, Thẩm Không được sắp xếp trên một cái giường ở đó.
Một bác sĩ trông không còn trẻ tới, cúi đầu xem kỹ miệng vết thương trên tay Thẩm Không rồi chậm rãi nói:
“Không sao đâu không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Nói xong, bác sĩ bắt đầu ra tay rửa sạch bàn tay anh. Ông gắp mảnh sứ trong miệng vết thương ra trước, rồi tiến hành rửa sạch và khử trùng, cuối cùng dùng băng vải băng bó kín mít.
Thẩm Không nhìn chằm chằm mỗi một động tác của bác sĩ, không khỏi mất tập trung trong giây lát.
Loại cảm giác quá quen thuộc đột ngột gợi lên hồi ức của anh —— cùng Hàn Lệ tới phòng y tế, với anh mà nói dường như vẫn là ngày hôm qua thôi.
Nói cách khác, đối với anh thì đúng là chuyện mấy ngày trước.
Còn đối với thế giới này, đã trôi qua tám năm.
Thẩm Không hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ hỗn loạn của mình. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên đối diện với đôi mắt đen nhánh nhìn anh chăm chú.
Hàn Lệ lẳng lặng đứng ở cửa phòng y tế, không biết đã nhìn bao lâu. Trong tay hắn chống cây gậy đen nhánh, đường nét gương mặt sâu sắc bị ánh sáng phân cách, con ngươi đen láy sâu thẳm u ám yên lặng nhìn chằm chằm Thẩm Không ngồi trên giường ngủ, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Căn phòng to như vậy lại im ắng vào lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thẩm Không đứng trên sân khấu, không khí ngưng trệ và ngột ngạt, dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tim đập luôn rồi.
Bùi Tu Nhiên vẫn là bộ dạng không hề hay biết gì, cao hứng phấn chấn nói:
“Cậu xem trước rồi chọn cho mình một đoạn để trình diễn, không sao hết, mất bao lâu cũng được.”
Thẩm Không căng da đầu mở kịch bản ra, vừa giả vờ nghiêm túc nghiền ngẫm vừa điên cuồng kêu gọi hệ thống trong lòng:
“Hệ thống mày mau ra đây cho tao! Rốt cuộc chúng mày kiểm tra phát hiện nguy cơ bại lộ như thế nào! Lúc trước mày nói sẽ truyền đạt yêu cầu của tao với phòng làm việc, kết quả đâu rồi? Tiêu chuẩn kiểm tra phát hiện của mày là gì? Mày cũng không hy vọng bây giờ tao thất bại luôn chứ?”
m thanh cơ học khô khan của hệ thống đã giả chết vang lên trong đầu Thẩm Không:
“Đã truyền đạt yêu cầu của uốn nắn viên đến phòng làm việc, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi hồi âm.”
Tiếp theo, cho dù Thẩm Không kêu gọi hệ thống như thế nào thì nó không bao giờ xuất hiện nữa, như là đã chết vậy.
Thái dương Thẩm Không bất giác giật giật, cắn chặt răng ——
Cái hệ thống rác rưởi này, vừa đến thời khắc mấu chốt là không có tác dụng gì, đúng là vô tích sự.
Anh ngước mắt lên quét qua căn phòng im ắng một vòng, thoáng thấy Hàn Lệ ngồi ở đầu khác trong phòng cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, lẳng lặng chờ đợi như những người khác.
Thẩm Không đè nén xao động trong lòng, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, ngồi phân tích lợi hại trong đầu.
Trong cốt truyện ban đầu, thật ra hai năm sau Mạnh Minh Hiên cũng lấy được nhân vật này. Bởi vì lúc ấy, cậu hai nhà họ Hàn đã nắm giữ hơn phân nửa cổ phần của công ty điện ảnh này, cũng đủ quyền thế để có thể quyết định chọn người cho một vai phụ trong phim của Bùi Tu Nhiên. Nhưng bây giờ còn cách điểm tiếp xúc cốt truyện hai năm, thế lực cậu hai Hàn phỏng chừng chưa hoàn toàn phát triển nên người đàn ông họ Đường kia mới có thể nói: “Nếu cậu không thể nhận được vai này, e rằng chúng tôi cũng không thể làm gì được.”
Mà để sau này tiếp xúc ổn định với Hàn Lệ, anh cần phải tiến vào đoàn phim, cho nên cũng không thể phát huy quá mức kém cỏi.
Nhưng bây giờ Thẩm Không không biết lần trước mình bại lộ như thế nào, càng không biết bây giờ Hàn Lệ đang nắm giữ đến mức nào, tùy tiện thể hiện ra đặc điểm giống trước kia là ngu dốt.
Tâm tư anh chuyển động hỗn loạn như điện, cuối cùng cũng định ra một phương án trung hòa trong lòng.
Thẩm Không ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tu Nhiên, nở nụ cười rụt rè không tự tin cho lắm: “Cái đó, đạo diễn Bùi, tôi có thể chọn đoạn này chứ?”
Ngón tay anh chỉ vào kịch bản nhăn nheo nhàu nhĩ, chỉ ra một đoạn trong đó.
Bùi Tu Nhiên qua thăm dò, theo chỗ Thẩm Không chỉ đọc lướt qua đoạn được chọn nhanh như gió, lặng lẽ cau mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật gật đầu:
“Được.”
Thẩm Không đặt kịch bản vào tay Bùi Tu Nhiên, nhìn y rời khỏi rời sân, sau đó hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
—— Nói cho cùng, tuy anh không thể thể hiện nét giống mình lúc trước nhưng không có nghĩa là anh không thể bắt chước nhân vật trong trí nhớ.
Đoạn lần này Thẩm Không chọn là cảnh lần đầu tiên Thẩm Quy Nguyên xuất hiện. Cốt truyện đơn giản, tính cách nhân vật dễ nắm bắt.
Hơn nữa, trong kiếp sống lính đánh thuê của mình hơn 20 năm qua, anh đã từng gặp không ít người không thèm quan tâm đến mạng người, cũng coi như là có thể hạ bút thành văn.
Khi mở mắt ra lần nữa, khí chất toàn thân Thẩm Không biến đổi ngay lập tức.
Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào không trung, giống như một lưỡi dao vừa liếm máu, băng tuyết lạnh thấu xương, trên khuôn mặt trắng như tuyết không có chút biểu cảm nào, không đạm mạc, cũng chẳng lạnh lùng, chỉ đơn giản là thờ ơ, không quan tâm thôi.
Anh nắm khoảng trống trong lòng bàn tay như là đang nắm chặt chuôi kiếm.
Thẩm Không tùy ý vung vẩy cổ tay, hệt như đang phủi giọt máu ở mũi kiếm xuống, gương mặt lạnh lẽo ngang sương giá cúi xuống, ánh mắt vô cảm dừng bên chân mình, trong mắt là sự coi thường và không thèm quan tâm đến mạng người, gần như làm khán giả cảm thấy khó có thể kiềm nén sự sợ hãi.
Giọng nói của anh thanh đạm và nhu hòa y như đến từ nơi chân trời xa xăm:
“Tại hạ ——”
Nhưng anh còn chưa nói xong lời thoại đã bị Bùi Tu Nhiên đứng bên sân từ đầu ngắt lời.
Bùi Tu Nhiên bực bội đi tại chỗ hai vòng, phảng phất bị suy nghĩ nào đó không vứt đi được dây dưa làm y trở nên hết sức thô bạo:
“Không đúng, không đúng.”
Y vô thức siết chặt ngón tay, kịch bản vốn nhăn nheo nhàu nhĩ bị y niết càng không thấy rõ hình dạng ban đầu, y gần như sát rìa bốc lửa giận rồi:
“Cậu biểu diễn vẫn không có linh hồn. Đúng là trong khoảng thời gian đó Thẩm Quy Nguyên đang ở trạng thái bị tẩy não, nhưng anh ta không phải cỗ máy giết người không có cảm xúc. Anh ta trong nóng ngoài lạnh mà, tôi muốn sức sống nguyên thủy mạnh mẽ trong người anh ta cơ —— Rốt cuộc cậu có xem kĩ kịch bản không thế?”
Bùi Tu Nhiên dùng giọng điệu khoa trương và cuồng nhiệt nói, ngôn từ kịch liệt, nói năng lộn xộn.
Thấy không khí căng thẳng trong sân đã phát triển đến mức gần như có thể ngửi được khói thuốc súng, vài người khác vội vã đứng dậy từ chỗ ngồi, dồn dập chạy đến bên Bùi Tu Nhiên trấn an y, trông vô cùng thuần thục, hiển nhiên là Bùi Tu Nhiên đột ngột nổi bão như vậy đã không phải là lần đầu tiên.
Thẩm Không đứng ở giữa sân, xấu hổ rũ mắt xuống, dưới lông mi thật dài đang buông xuống, ánh mắt không hề dao động lẳng lặng dừng trên mặt đất trước mặt mình.
—— Nhưng trong lòng anh còn lâu mới bình tĩnh như ngoài mặt.
Cảm quan của Bùi Tu Nhiên thật sự rất nhạy bén.
Có lẽ đây là giác quan thứ sáu của những người làm trong lĩnh vực nghệ thuật, có thể cho ra phán đoán chính xác đáng kinh ngạc với việc người khác có đang diễn kịch hay không.
Thẩm Không rất bội phục loại thiên phú này, nhưng cũng phải công nhận nó giống cái gì đó khiến mình sẽ thấy vô cùng đau đầu —— Có y ở đây, nguy cơ bại lộ của mình tăng lên gấp mấy lần.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà từ từ tiến lại gần mình. Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của cô Khương vang lên bên tai anh:
“Tiểu Mạnh, cậu đừng để lời đạo diễn Bùi nói trong lòng. Ở mặt này y chính là kẻ điên, rất ít người có thể thay đổi cái tính bướng bỉnh này của y. Nói thật thì, tôi và vài vị khác đều thấy cậu trình diễn rất được, chúng ta cảm thấy cậu diễn rất hấp dẫn và đầy tiềm năng. Sau này chúng tôi sắp xếp nhân vật cụ thể xong sẽ thông báo cho cậu. Còn bên phía đạo diễn Bùi, chúng tôi sẽ cố gắng câu thông với y.”
Bên kia hình như cũng trấn an Bùi Tu Nhiên xong rồi.
Mấy người khác cũng lục đục về chỗ, cô Khương vỗ vỗ cánh tay Thẩm Không an ủi rồi xoay người đi vào sau bàn.
Bùi Tu Nhiên im lặng chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, sắc mặt hơi ngưng lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Không thấy thế bèn thừa dịp không khí dịu đi cúi chào bọn họ một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Trong nháy mắt anh xoay người, Bùi Tu Nhiên đột ngột duỗi tay chộp lấy chén trà trên bàn phang thẳng vào mặt Thẩm Không.
Thẩm Không rùng mình, giơ tay chặn đứng vật thể lạ đang bay về phía mình.
Phản ứng nhạy bén vượt qua người thường, động tác gọn gàng lưu loát, liền mạch trôi chảy.
—— Trong khoảnh khắc đó, dường như mặt nạ luôn đeo lên bị dỡ xuống ngay lập tức, vẻ ngoài thuần khiết vô hại nứt toạc, thú dữ bên dưới lộ ra răng nanh sống động nguy hiểm mang sức sống mãnh liệt.
Tuy nhiên một giây kia gần như chỉ lướt qua trong giây lát, dù có cố tình chú ý cũng rất khó nhận ra —— Nhưng Bùi Tu Nhiên vẫn đứng tại chỗ lại vui vẻ cười tươi, cảm thấy hạnh phúc như là một đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích vậy:
“Là cậu!”
Chén trà không chịu được sức lực của Thẩm Không nên vỡ tan ra, mảnh sứ sắc bén cắt nát lòng bàn tay anh, nước trà còn sót lại hòa với tơ máu đỏ thẫm tươi đẹp rơi tí tách xuống mặt đất.
Phảng phất không khí ngưng kết trong thoáng chốc, tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm sự kiện biến chuyển đột ngột xảy ra trước mắt.
Ngay cả Thẩm Không cũng ngốc hai giây.
Anh trố mắt nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay mình, chậm rãi chớp chớp mắt.
Trong phòng lập tức hỗn loạn, có người ra ngoài gọi người, có người chạy tới xem xét tình trạng của Thẩm Không.
Thẩm Không nhướng mày, chậm rãi nhìn những biểu cảm khác nhau của người xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi sớm đã không còn một bóng người của Hàn Lệ.
Tuy biết cho dù đối phương có chú ý tới một màn vừa rồi cũng rất khó xác nhận thân phận của mình nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
—— Đương nhiên không nhìn thấy là tốt nhất.
Bây giờ còn quá nhiều ẩn số nên Thẩm Không buộc phải lên tinh thần, không buông tha bất kì sơ hở nào có thể xảy ra.
Cô Khương nhanh chóng chạy tới, dùng khăn tay tùy thân của mình ấn lên miệng vết thương cho Thẩm Không, gương mặt được trang điểm cẩn thận đầy ý xin lỗi. Cô túm Thẩm Không ra ngoài: “Tầng 4 có phòng y tế khẩn cấp, tôi dẫn cậu đi xem xem.”
Thẩm Không không kịp từ chối đã bị mấy nhân viên được gọi tới nửa túm nửa dắt đẩy ra ngoài, đứng trong thang máy.
Chắc tầng 4 được thiết lập để chuyên xử lý những sai sót của các diễn viên ngôi sao trong công ty giải trí khi huấn luyện. Môi trường bên trong rất tốt, sáng sủa sạch sẽ, căn phòng tràn ngập hương hoa dịu nhẹ, Thẩm Không được sắp xếp trên một cái giường ở đó.
Một bác sĩ trông không còn trẻ tới, cúi đầu xem kỹ miệng vết thương trên tay Thẩm Không rồi chậm rãi nói:
“Không sao đâu không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Nói xong, bác sĩ bắt đầu ra tay rửa sạch bàn tay anh. Ông gắp mảnh sứ trong miệng vết thương ra trước, rồi tiến hành rửa sạch và khử trùng, cuối cùng dùng băng vải băng bó kín mít.
Thẩm Không nhìn chằm chằm mỗi một động tác của bác sĩ, không khỏi mất tập trung trong giây lát.
Loại cảm giác quá quen thuộc đột ngột gợi lên hồi ức của anh —— cùng Hàn Lệ tới phòng y tế, với anh mà nói dường như vẫn là ngày hôm qua thôi.
Nói cách khác, đối với anh thì đúng là chuyện mấy ngày trước.
Còn đối với thế giới này, đã trôi qua tám năm.
Thẩm Không hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ hỗn loạn của mình. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên đối diện với đôi mắt đen nhánh nhìn anh chăm chú.
Hàn Lệ lẳng lặng đứng ở cửa phòng y tế, không biết đã nhìn bao lâu. Trong tay hắn chống cây gậy đen nhánh, đường nét gương mặt sâu sắc bị ánh sáng phân cách, con ngươi đen láy sâu thẳm u ám yên lặng nhìn chằm chằm Thẩm Không ngồi trên giường ngủ, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook