Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
-
Chương 19
Đó là một ngày tuyệt đẹp để làm vườn, Peggy thầm nghĩ. Có nắng nhưng không nóng, gió man mác thổi và bầu trời trong vắt không một gợn mây. Chị quyết định đến vườn trẻ gần nhà và định rủ Hannah đi cùng. Lúc này, Peggy chất một cái túi phân nặng ba mươi pao lên chiếc xe làm vườn còn Hannah thì lang thang giữa những dãy cây lâu năm.
“Để cháu làm cho”, cô bé nài nỉ và vội chạy về phía Peggy. “Cháu sẽ đi cùng để giúp bác”.
Peggy luôn thích đến nhà trẻ mặc dù chị hiếm khi đi mà không chất đầy chiếc xe tải nhỏ. Có thể dùng phân để bón cho những cái cây yêu quý của chị. Mảnh sân của Peggy thật đáng yêu với những cây đỗ quyên nở hoa rực rỡ. Những bông tử đinh hương cũng đang khoe sắc quanh nhà với màu trắng và tía nổi bật. Vườn hồng nhỏ của chị đang lên mơn mởn và vườn rau nhìn cũng thật thích mắt.
“Chúng ta nên bàn chuyện cháu sẽ ở đâu”, Hannah nói và nhìn xuống đất.
Peggy nghĩ là mình sẽ phải cần đến vài ngày để động viên Hannah ở lại. “Chúng ta nói chuyện này sau nhé”, Peggy gợi ý. “Bác nghĩ chúng ta có thể ra ngoài ăn trưa sau khi làm xong việc ở đây”. Chị thấy rằng ‘chuyện của phụ nữ’ thì nói vào lúc ăn trưa là hợp lý nhất.
Hannah mỉm cười. “Vâng. Cháu nghĩ như thế sẽ rất tuyệt”.
Hannah đã ở với họ được hơn một tuần. Khoảng ba ngày sau khi tới, cô bé đã định đi luôn nhưng Peggy đã đề nghị cô bé ở lại. Đúng như hy vọng của chị, Hannah đồng ý ở lại mà không nói gì thêm.
Một tiếng sau, họ ngồi ngoài hiên nhà hàng Hải Đăng ăn món sa-lát Ceasar với tôm nướng và nhấm nháp trà lạnh.
“Bác và bác Bob rất tốt với cháu”, Hannah lên tiếng.
Cô bé yếu đuối quá. Peggy nhận thấy thế, yếu đuối cả về thể chất lẫn tinh thần. “Hai bác thích có cháu ở cùng cho vui”.
Hannah lộ vẻ cảm kích. “Cháu không nghĩ là lại có người tốt với mình thế. Cô với cốc trà lạnh và uống một ngụm. “Cháu không nên ở lâu như vậy. Ban đầu cháu chỉ định tới thăm vịnh Cedar một đêm. Nhưng nhờ tấm lòng nồng hậu của hai bác, cháu đã được nân ná hẳn một tuần. Cháu không thể lợi dụng tình cảm của hai bác mãi được”. Cô bé nhìn vào mắt Peggy và nói đầy chân thành. “Bác biết không, cháu thật sự nghĩ rằng các bác là những người bạn của cháu.”
“Các bác cũng nghĩ thế”, Peggy thì thầm.
Hannah lại cắn môi dưới. Peggy cho rằng đây thực sự là một thử thách để giúp cô bé trở nên mạnh mẽ và vững vàng hơn trong cuộc sống, nhưng cô có vẻ không tự tin lắm. Nhìn chung các bậc cha mẹ thời nay đều lo lắng thái quá về sự tự ti của con trẻ, riêng Peggy thì cho rằng, cách tốt nhất để tạo dựng sự tự tin cho trẻ là cùng chơi với chúng, đồng thời phải có trách nhiệm và dành thật nhiều tình yêu cho chúng. Nhưng trong trường hợp của Hannah Russel thì có lẽ phải cần đến một nỗ lực rất lớn. Cô bé quá gầy yếu, mong manh trong bộ quần áo rộng lụng thụng. Peggy rất thích dạy Hannah nấu ăn theo công thức của mình. Từ lần Troy Davis ghé thăm, chị đã nấu rất nhiều món ăn mà mình vốn yêu thích. Chị thấy thật dễ chịu khi được dạy dỗ và chăm sóc cho Hannah như một người mẹ chăm con. Hannah cũng vui vẻ hơn trong sự động viên và tình cảm của Peggy.
“Bác Bob và bác muốn cháu ở lại”, Peggy nói. “Hai bác rất vui khi có cháu như thế này”.
Hannah miễn cưỡng lắc đầu. “Cháu không thể làm thế được. Thậm chí cháu còn không biết chắc vì sao cháu tới vịnh Cedar nữa. Ban đầu cháu tự nhủ rằng đó là vì cháu muốn biết sự việc đã xảy ra thế nào và tại sao cha cháu lại chết. Cháu không muốn nghĩ về những gì ông phải chịu đựng”. Mắt cô bé đầy ắp nỗi đau đớn. “Bác có nghĩ là bố cháu đã phải vật vã quằn quại ghê gớm trước khi tắt thở không ạ?”.
Peggy không biết chắc, nhưng chị cảm thấy là cần phải trấn an Hannah, cho dù sự thực đúng như cô phỏng đoán đi nữa. “Bác không nghĩ vậy. Khi gia đình bác vào được trong phòng, không có bất cứ dấu hiệu nào của sự vật lộn. Như thể Maxwell Russel chỉ đơn giản là ngả đầu xuống gối, nhắm mắt lại và chẳng bao giờ mở ra nữa. Suy cho cùng, đó cũng chẳng phải là một cách quá tồi tệ để thoát khỏi cuộc sống này.”
Hannah gắp một miếng sa-lát. “Cháu có vô vàng thắc mắc nhưng chẳng hỏi được đến đầu đến đũa. Ông McAfee đã hỏi cháu đủ mọi thứ, và có lẽ ông ấy sẽ còn hỏi cháu nhiều nhiều nữa. Thế mà cháu chẳng dám chất vấn lại một điều gì. Thậm chí cháu không chắc là mình có muốn biết những gì đã xảy ra không? Cháu thiết tha mong mỏi cơn ác mộng này qua đi thật mau”.
Peggy không ngạc nhiên trước những lời bộc bạch của Hannah. Đối với một số người, đôi khi không biết sự thật lại dễ dàng hơn là phải sống với một thực tế khó châp nhận. Rõ ràng Hannah là một trong số những người như vậy, đơn giản vì cô bé không đủ sức để chịu đựng bất cứ một nỗi đau nào nữa. Chính Peggy cũng có cảm giác đó, nhưng chị biết mình đủ mạnh mẽ để đương đầu với sự thật, cho dù sự thật đó là như thế nào.
“Dường như có một hấp lực cháu đến vịnh Cedar”. Hannah tiếp tục. “Cháu cứ lái xe, mải miết lái để tìm kiếm một khởi đầu mới mẻ, nhưng rốt cục cháu lại tìm đến đây trong vô thức”.
“Bác có thể hiểu được điều đó”.
“Tại sao ạ?”. Hannah có vẻ không thật sự hiểu những gì Peggy vừa nói.
“Ừ, đó là vì cha cháu đã mất ở vịnh Cedar. Chính nơi này sẽ vén được bức màn bí mật và mặc dù có thể cháu không muốn biết những gì đã xảy ra hay tại sao nó lại xảy ra, cháu vẫn cần biết. Đó là do lý trí đang mách bảo cháu làm điều đó”.
“Bác nghĩ như vậy thật ạ?”. Hannah hỏi. Peggy gật đầu. “Cháu... nghĩ cháu bị hút trở lại đây là vì bác và bác Bob”. Cô bé mỉm cười. “Khi Cảnh sát trưởng Davis đưa cháu tới nhà bác, bác đã rất cảm thông và rất tốt với cháu. Cháu cảm thấy... ôi, cháu không biết nữa, rằng các bác giống như một gia đình mà cháu vẫn hằng mong ước”.
Những lời của cô bé khiến Peggy như cởi được tấm lòng, nhưng đồng thời nó cũng làm chị buồn. Rõ ràng là tuổi thơ của Hannah bị thiếu thốn tình cảm. Peggy cảm thấy nhói đau vì nhớ các con. Chị hiếm khi gặp và gần gũi con gái mình. Nên bây giờ sự gần gũi và lòng biết ơn của Hannah đã phần nào bù đắp được những thiếu thốn trong tình cảm của chị với với Hollie.
“Cháu sẽ ở lại”, Hannah nói dứt khoát. “Nhưng với một điều kiện.”
“Cháu luôn được chào đón mà không cần có bất kỳ một điều kiện nào”. Peggy khẳng định với cô bé.
“Cháu muốn trả tiền thuê nhà, cháu muốn mình giống như bất kỳ một vị khách nào khác của hai bác. Tất nhiên là cháu cần tìm việc, nhưng không phải là việc quá nặng nhọc. Cháu có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm thêm”. Peggy cảm thấy việc trả tiền thuê phòng rất quan trọng với Hannah, vì điều đó sẽ tạo nên ở cô lòng kiêu hãnh và tự tin.
“Bác được biết là bác Grace định thuê một người làm việc ở thư viện vào mùa hè”. Chị nói. “Sao cháu không nộp đơn xin làm ở đó?”.
Hannah thoáng đắn đo rồi lắc đầu. “Thật không may, cháu lại không phải là người đọc nhiều. Bác biết không, cháu không biết mình có thể làm tốt công việc giúp mọi người tìm sách hay không?”.
Peggy kiên nhẫn hỏi. “Trước đây cháu từng làm những việc gì rồi?.”
“Hồi còn đi học, cháu hay làm ở một cửa hàng ăn nhanh. Thực ra thì cháu không thích công việc này nhưng nó giúp cháu kiếm được chút ít tiền. Bố cháu...”. Cô bé ngừng lại và bỏ lửng câu nói.
“Hay là làm việc ở một trung tâm chăm sóc trẻ ban ngày? Đó là những chú cừu non cần giúp đỡ”.
Hannah lại lắc đầu lần nữa. “Cháu không kiên nhẫn đối với trẻ con. Cháu đã từng làm việc ở Trung tâm trẻ em Laundromat một lần, nhưng chỉ thoảng qua. Tuy nhiên, cháu nghĩ mình sẽ làm tốt công việc thu ngân”.
“Bác cũng nghĩ vậy”. Peggy đồng ý với Hannah ngay lập tức. “Cháu sẽ kiểm tra danh sách những nơi cần người làm ngay khi về đến nhà”. Hannah háo hức nói.
“Đó là một ý kiến hay. Chúng ta sẽ mua một tờ Bản tin vùng vịnh Cedar”. Peggy trả tiền ăn trưa và khi họ về tới nhà, Bob đã chờ sẵn ở cửa để giúp họ dỡ đồ trên xe xuống.
“Hannah đã quyết định sẽ sống với chúng ta một thời gian”, chị nói với chồng và tỏ vẻ vui mừng trước quyết định của cô bé.
“Cháu sẽ tự lo cho mình”, Hannah quả quyết. Chộp lấy tờ báo, cô bé theo Bob vào ga-ra, nơi anh đặt bao phân xuống. “Việc đầu tiên của sáng thứ Hai là cháu sẽ đi xin việc”.
Bob gật đầu, nhưng anh không tỏ ra nhiệt tình như Peggy. Chị muốn trách cứ thái độ thiếu quan tâm của anh. Mặt Hannah rõ ràng là xịu xuống, khiến Peggy càng bực mình vì Bob không hiểu cô bé cần sự ủng hộ của họ đến thế nào. Hannah yếu đuối, mong manh và rất cần sự động viên. Mà họ cũng chẳng gặp phải bất kỳ khó khăn gì nếu quan tâm tới cô bé.
“Cháu không muốn gây phiền hà cho ai hết”. Hannah bồn chồn nói.
“Cháu không hề gây phiền hà, Hannah ạ”. Bob quay trở lại chiếc xe. Đúng, ít nhất anh cũng phải nói được như thế. Lúc này giọng anh đã trở nên thân thiện hơn.
“Cháu có muốn giúp bác nấu bữa tối không, Hannah?”. Peggy vừa đi vào bếp vừa hỏi.
“Vâng... tất nhiên rồi ạ”, Hannah vội theo sau chị. “Cháu sẽ làm tất cả những gì có thể”.
Cô bé háo hức muốn làm hài lòng mọi người và nôn nóng muốn được thích nghi. Cô gọt khoai tây với vẻ mặt hạnh phúc. Trong khi Hannah đứng ở bồn rửa ở bếp và gọt khoai tây một cách cẩn thận thì Bob đi vào cửa sau. “Chúng ta có một vị khách nhé”, anh thông báo.
Peggy vừa lấy khăn lau tay thì mục sư Dave Flemming bước vào bếp. “Chào Peggy”. Ông cười rất thoải mái.
Những năm qua, mục sư Flemming và Bob đã trở thành bạn bè. Cái chết của Russel khiến Bob bị sốc và Peggy cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Họ lại bắt đầu đi nhà thờ một cách đều đặn sau nhiều năm vắng mặt. Peggy cảm thấy rằng đó là một quyết định đúng đắn. Những buổi lễ ở nhà thờ mang lại cho chị cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng và chị rất biết ơn nhà thờ vì đã giúp vợ chồng mình thăng bằng trở lại sau cú sốc đó.
“Đây là Hannah Russel”, Bob vừa nói vừa chỉ về phía Hannah.
“Chào Hannah”.
“Chào ông”, cô bé cụp mắt xuống nói khe khẽ.
Peggy phát hiện ra cô bé có vấn đề khi giao tiếp bằng mắt và chị hy vọng sau một thời gian, cô bé sẽ không còn nhút nhát và thiếu tự tin như vậy nữa. “Bob bảo với ta rằng con sẽ ở lại đây một thời gian”.
Hannah gật đầu. “Ông bà Beldon rất tốt ạ”.
“Ta mời con Chủ nhật này cùng đi lễ nhà thờ. Vợ chồng Beldon cũng đi đấy. Con có thể đi với họ”.
Mắt cô bé mở to. “Cháu không nghĩ là cháu sẽ thấy thoải mái.”
“Có lý do đặc biệt nào không?”. Mục sư Flemming hỏi. “Mục tiêu của chúng ta là khiến mọi vị khách cảm thấy mình được chào đón”.
Hannah chỉ lắc đầu. “Không, cháu cảm ơn”.
Peggy hy vọng cuối cùng cô bé sẽ thay đổi ý kiến. Đi nhà thờ sẽ làm Hannah thấy dễ chịu, cũng giống như họ đã từng có cảm giác đó, nhưng chị sẽ không ép buộc cô bé. Có đi hay không, và nếu có thì là khi nào, đó sẽ là quyết định của chính Hannah.
“Để cháu làm cho”, cô bé nài nỉ và vội chạy về phía Peggy. “Cháu sẽ đi cùng để giúp bác”.
Peggy luôn thích đến nhà trẻ mặc dù chị hiếm khi đi mà không chất đầy chiếc xe tải nhỏ. Có thể dùng phân để bón cho những cái cây yêu quý của chị. Mảnh sân của Peggy thật đáng yêu với những cây đỗ quyên nở hoa rực rỡ. Những bông tử đinh hương cũng đang khoe sắc quanh nhà với màu trắng và tía nổi bật. Vườn hồng nhỏ của chị đang lên mơn mởn và vườn rau nhìn cũng thật thích mắt.
“Chúng ta nên bàn chuyện cháu sẽ ở đâu”, Hannah nói và nhìn xuống đất.
Peggy nghĩ là mình sẽ phải cần đến vài ngày để động viên Hannah ở lại. “Chúng ta nói chuyện này sau nhé”, Peggy gợi ý. “Bác nghĩ chúng ta có thể ra ngoài ăn trưa sau khi làm xong việc ở đây”. Chị thấy rằng ‘chuyện của phụ nữ’ thì nói vào lúc ăn trưa là hợp lý nhất.
Hannah mỉm cười. “Vâng. Cháu nghĩ như thế sẽ rất tuyệt”.
Hannah đã ở với họ được hơn một tuần. Khoảng ba ngày sau khi tới, cô bé đã định đi luôn nhưng Peggy đã đề nghị cô bé ở lại. Đúng như hy vọng của chị, Hannah đồng ý ở lại mà không nói gì thêm.
Một tiếng sau, họ ngồi ngoài hiên nhà hàng Hải Đăng ăn món sa-lát Ceasar với tôm nướng và nhấm nháp trà lạnh.
“Bác và bác Bob rất tốt với cháu”, Hannah lên tiếng.
Cô bé yếu đuối quá. Peggy nhận thấy thế, yếu đuối cả về thể chất lẫn tinh thần. “Hai bác thích có cháu ở cùng cho vui”.
Hannah lộ vẻ cảm kích. “Cháu không nghĩ là lại có người tốt với mình thế. Cô với cốc trà lạnh và uống một ngụm. “Cháu không nên ở lâu như vậy. Ban đầu cháu chỉ định tới thăm vịnh Cedar một đêm. Nhưng nhờ tấm lòng nồng hậu của hai bác, cháu đã được nân ná hẳn một tuần. Cháu không thể lợi dụng tình cảm của hai bác mãi được”. Cô bé nhìn vào mắt Peggy và nói đầy chân thành. “Bác biết không, cháu thật sự nghĩ rằng các bác là những người bạn của cháu.”
“Các bác cũng nghĩ thế”, Peggy thì thầm.
Hannah lại cắn môi dưới. Peggy cho rằng đây thực sự là một thử thách để giúp cô bé trở nên mạnh mẽ và vững vàng hơn trong cuộc sống, nhưng cô có vẻ không tự tin lắm. Nhìn chung các bậc cha mẹ thời nay đều lo lắng thái quá về sự tự ti của con trẻ, riêng Peggy thì cho rằng, cách tốt nhất để tạo dựng sự tự tin cho trẻ là cùng chơi với chúng, đồng thời phải có trách nhiệm và dành thật nhiều tình yêu cho chúng. Nhưng trong trường hợp của Hannah Russel thì có lẽ phải cần đến một nỗ lực rất lớn. Cô bé quá gầy yếu, mong manh trong bộ quần áo rộng lụng thụng. Peggy rất thích dạy Hannah nấu ăn theo công thức của mình. Từ lần Troy Davis ghé thăm, chị đã nấu rất nhiều món ăn mà mình vốn yêu thích. Chị thấy thật dễ chịu khi được dạy dỗ và chăm sóc cho Hannah như một người mẹ chăm con. Hannah cũng vui vẻ hơn trong sự động viên và tình cảm của Peggy.
“Bác Bob và bác muốn cháu ở lại”, Peggy nói. “Hai bác rất vui khi có cháu như thế này”.
Hannah miễn cưỡng lắc đầu. “Cháu không thể làm thế được. Thậm chí cháu còn không biết chắc vì sao cháu tới vịnh Cedar nữa. Ban đầu cháu tự nhủ rằng đó là vì cháu muốn biết sự việc đã xảy ra thế nào và tại sao cha cháu lại chết. Cháu không muốn nghĩ về những gì ông phải chịu đựng”. Mắt cô bé đầy ắp nỗi đau đớn. “Bác có nghĩ là bố cháu đã phải vật vã quằn quại ghê gớm trước khi tắt thở không ạ?”.
Peggy không biết chắc, nhưng chị cảm thấy là cần phải trấn an Hannah, cho dù sự thực đúng như cô phỏng đoán đi nữa. “Bác không nghĩ vậy. Khi gia đình bác vào được trong phòng, không có bất cứ dấu hiệu nào của sự vật lộn. Như thể Maxwell Russel chỉ đơn giản là ngả đầu xuống gối, nhắm mắt lại và chẳng bao giờ mở ra nữa. Suy cho cùng, đó cũng chẳng phải là một cách quá tồi tệ để thoát khỏi cuộc sống này.”
Hannah gắp một miếng sa-lát. “Cháu có vô vàng thắc mắc nhưng chẳng hỏi được đến đầu đến đũa. Ông McAfee đã hỏi cháu đủ mọi thứ, và có lẽ ông ấy sẽ còn hỏi cháu nhiều nhiều nữa. Thế mà cháu chẳng dám chất vấn lại một điều gì. Thậm chí cháu không chắc là mình có muốn biết những gì đã xảy ra không? Cháu thiết tha mong mỏi cơn ác mộng này qua đi thật mau”.
Peggy không ngạc nhiên trước những lời bộc bạch của Hannah. Đối với một số người, đôi khi không biết sự thật lại dễ dàng hơn là phải sống với một thực tế khó châp nhận. Rõ ràng Hannah là một trong số những người như vậy, đơn giản vì cô bé không đủ sức để chịu đựng bất cứ một nỗi đau nào nữa. Chính Peggy cũng có cảm giác đó, nhưng chị biết mình đủ mạnh mẽ để đương đầu với sự thật, cho dù sự thật đó là như thế nào.
“Dường như có một hấp lực cháu đến vịnh Cedar”. Hannah tiếp tục. “Cháu cứ lái xe, mải miết lái để tìm kiếm một khởi đầu mới mẻ, nhưng rốt cục cháu lại tìm đến đây trong vô thức”.
“Bác có thể hiểu được điều đó”.
“Tại sao ạ?”. Hannah có vẻ không thật sự hiểu những gì Peggy vừa nói.
“Ừ, đó là vì cha cháu đã mất ở vịnh Cedar. Chính nơi này sẽ vén được bức màn bí mật và mặc dù có thể cháu không muốn biết những gì đã xảy ra hay tại sao nó lại xảy ra, cháu vẫn cần biết. Đó là do lý trí đang mách bảo cháu làm điều đó”.
“Bác nghĩ như vậy thật ạ?”. Hannah hỏi. Peggy gật đầu. “Cháu... nghĩ cháu bị hút trở lại đây là vì bác và bác Bob”. Cô bé mỉm cười. “Khi Cảnh sát trưởng Davis đưa cháu tới nhà bác, bác đã rất cảm thông và rất tốt với cháu. Cháu cảm thấy... ôi, cháu không biết nữa, rằng các bác giống như một gia đình mà cháu vẫn hằng mong ước”.
Những lời của cô bé khiến Peggy như cởi được tấm lòng, nhưng đồng thời nó cũng làm chị buồn. Rõ ràng là tuổi thơ của Hannah bị thiếu thốn tình cảm. Peggy cảm thấy nhói đau vì nhớ các con. Chị hiếm khi gặp và gần gũi con gái mình. Nên bây giờ sự gần gũi và lòng biết ơn của Hannah đã phần nào bù đắp được những thiếu thốn trong tình cảm của chị với với Hollie.
“Cháu sẽ ở lại”, Hannah nói dứt khoát. “Nhưng với một điều kiện.”
“Cháu luôn được chào đón mà không cần có bất kỳ một điều kiện nào”. Peggy khẳng định với cô bé.
“Cháu muốn trả tiền thuê nhà, cháu muốn mình giống như bất kỳ một vị khách nào khác của hai bác. Tất nhiên là cháu cần tìm việc, nhưng không phải là việc quá nặng nhọc. Cháu có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm thêm”. Peggy cảm thấy việc trả tiền thuê phòng rất quan trọng với Hannah, vì điều đó sẽ tạo nên ở cô lòng kiêu hãnh và tự tin.
“Bác được biết là bác Grace định thuê một người làm việc ở thư viện vào mùa hè”. Chị nói. “Sao cháu không nộp đơn xin làm ở đó?”.
Hannah thoáng đắn đo rồi lắc đầu. “Thật không may, cháu lại không phải là người đọc nhiều. Bác biết không, cháu không biết mình có thể làm tốt công việc giúp mọi người tìm sách hay không?”.
Peggy kiên nhẫn hỏi. “Trước đây cháu từng làm những việc gì rồi?.”
“Hồi còn đi học, cháu hay làm ở một cửa hàng ăn nhanh. Thực ra thì cháu không thích công việc này nhưng nó giúp cháu kiếm được chút ít tiền. Bố cháu...”. Cô bé ngừng lại và bỏ lửng câu nói.
“Hay là làm việc ở một trung tâm chăm sóc trẻ ban ngày? Đó là những chú cừu non cần giúp đỡ”.
Hannah lại lắc đầu lần nữa. “Cháu không kiên nhẫn đối với trẻ con. Cháu đã từng làm việc ở Trung tâm trẻ em Laundromat một lần, nhưng chỉ thoảng qua. Tuy nhiên, cháu nghĩ mình sẽ làm tốt công việc thu ngân”.
“Bác cũng nghĩ vậy”. Peggy đồng ý với Hannah ngay lập tức. “Cháu sẽ kiểm tra danh sách những nơi cần người làm ngay khi về đến nhà”. Hannah háo hức nói.
“Đó là một ý kiến hay. Chúng ta sẽ mua một tờ Bản tin vùng vịnh Cedar”. Peggy trả tiền ăn trưa và khi họ về tới nhà, Bob đã chờ sẵn ở cửa để giúp họ dỡ đồ trên xe xuống.
“Hannah đã quyết định sẽ sống với chúng ta một thời gian”, chị nói với chồng và tỏ vẻ vui mừng trước quyết định của cô bé.
“Cháu sẽ tự lo cho mình”, Hannah quả quyết. Chộp lấy tờ báo, cô bé theo Bob vào ga-ra, nơi anh đặt bao phân xuống. “Việc đầu tiên của sáng thứ Hai là cháu sẽ đi xin việc”.
Bob gật đầu, nhưng anh không tỏ ra nhiệt tình như Peggy. Chị muốn trách cứ thái độ thiếu quan tâm của anh. Mặt Hannah rõ ràng là xịu xuống, khiến Peggy càng bực mình vì Bob không hiểu cô bé cần sự ủng hộ của họ đến thế nào. Hannah yếu đuối, mong manh và rất cần sự động viên. Mà họ cũng chẳng gặp phải bất kỳ khó khăn gì nếu quan tâm tới cô bé.
“Cháu không muốn gây phiền hà cho ai hết”. Hannah bồn chồn nói.
“Cháu không hề gây phiền hà, Hannah ạ”. Bob quay trở lại chiếc xe. Đúng, ít nhất anh cũng phải nói được như thế. Lúc này giọng anh đã trở nên thân thiện hơn.
“Cháu có muốn giúp bác nấu bữa tối không, Hannah?”. Peggy vừa đi vào bếp vừa hỏi.
“Vâng... tất nhiên rồi ạ”, Hannah vội theo sau chị. “Cháu sẽ làm tất cả những gì có thể”.
Cô bé háo hức muốn làm hài lòng mọi người và nôn nóng muốn được thích nghi. Cô gọt khoai tây với vẻ mặt hạnh phúc. Trong khi Hannah đứng ở bồn rửa ở bếp và gọt khoai tây một cách cẩn thận thì Bob đi vào cửa sau. “Chúng ta có một vị khách nhé”, anh thông báo.
Peggy vừa lấy khăn lau tay thì mục sư Dave Flemming bước vào bếp. “Chào Peggy”. Ông cười rất thoải mái.
Những năm qua, mục sư Flemming và Bob đã trở thành bạn bè. Cái chết của Russel khiến Bob bị sốc và Peggy cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Họ lại bắt đầu đi nhà thờ một cách đều đặn sau nhiều năm vắng mặt. Peggy cảm thấy rằng đó là một quyết định đúng đắn. Những buổi lễ ở nhà thờ mang lại cho chị cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng và chị rất biết ơn nhà thờ vì đã giúp vợ chồng mình thăng bằng trở lại sau cú sốc đó.
“Đây là Hannah Russel”, Bob vừa nói vừa chỉ về phía Hannah.
“Chào Hannah”.
“Chào ông”, cô bé cụp mắt xuống nói khe khẽ.
Peggy phát hiện ra cô bé có vấn đề khi giao tiếp bằng mắt và chị hy vọng sau một thời gian, cô bé sẽ không còn nhút nhát và thiếu tự tin như vậy nữa. “Bob bảo với ta rằng con sẽ ở lại đây một thời gian”.
Hannah gật đầu. “Ông bà Beldon rất tốt ạ”.
“Ta mời con Chủ nhật này cùng đi lễ nhà thờ. Vợ chồng Beldon cũng đi đấy. Con có thể đi với họ”.
Mắt cô bé mở to. “Cháu không nghĩ là cháu sẽ thấy thoải mái.”
“Có lý do đặc biệt nào không?”. Mục sư Flemming hỏi. “Mục tiêu của chúng ta là khiến mọi vị khách cảm thấy mình được chào đón”.
Hannah chỉ lắc đầu. “Không, cháu cảm ơn”.
Peggy hy vọng cuối cùng cô bé sẽ thay đổi ý kiến. Đi nhà thờ sẽ làm Hannah thấy dễ chịu, cũng giống như họ đã từng có cảm giác đó, nhưng chị sẽ không ép buộc cô bé. Có đi hay không, và nếu có thì là khi nào, đó sẽ là quyết định của chính Hannah.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook