Chuyện Tình Tông Đuôi Xe
-
C4: Chương 4
9
Cuối cùng cũng đến thời hạn trả tiền lần cuối cùng.
Tôi đựng khối tài sản kếch xù năm nghìn trong túi, đi đến địa điểm đã hẹn trước với vị thiếu gia giàu sang này – MacDonald.
Vị thiếu gia phú nhị đại này mỗi lần trả tiền đều bắt tôi phải trả tiền mặt trước mặt cậu ấy. Ban đầu tôi cảm thấy đây đại khái là một sở thích nhỏ đặc biệt mà người có tiền không muốn người khác biết. Cho đến bây giờ thì tôi mới dám có một tia suy nghĩ phán đoán mong manh là “cậu ấy muốn hẹn tôi”.
Trong MacDonald.
Tôi cầm miếng gà trong tay, chấm tương ăn rất ngon lành, mỗi lần đều nhờ vào lúc gặp cậu ấy tôi mới được ăn uống no say.
“Tại sao nhất định phải lấy tiền mặt, tôi chuyển khoản cho cậu không được sao? Dưới năm nghìn có thể chuyển khoản mà!”
“Chuyển khoản nhiều không có cảm giác, tôi càng thích xúc cảm khi chạm vào nhân dân tệ hơn.”
“Ồ? Xe của cậu cũng là mua bằng tiền mặt à?”
“Đó là đương nhiên rồi!”
“Xem ra sức khỏe cậu tốt thật.”
Tôi cắn một miếng gà, liếc nhìn cậu ấy một cái.
Cậu ấy nghe xong, rõ ràng có chút nghi ngờ, nhưng lập tức lại ưỡn ngực lên chứng minh với tôi.
“Đó là chắc chắn! Có cầu tất ứng!”
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại, tôi không nói chuyện này với cậu.”
“Là chị chủ động nhắc đấy…”
Tôi lại cầm một sợi khoai tây lên, chấm sốt cà rồi liếc nhìn cậu ấy một cái.
“Cậu có biết bốn mươi nghìn tờ một trăm tệ nặng bao nhiêu không?”
Cậu ấy lắc đầu.
“Có thể không nhẹ hơn tôi là bao nhiêu, nếu như có thể khiêng đi thì cơ thể có thể không khỏe à?”
Nói xong, tôi ăn sợi khoai tây bên ngoài giòn xốp bên trong tươi ngon này.
“Ồ.”
Sau đó cậu ấy như có điều suy nghĩ một chốc lát, gật gật đầu, nặng nề bồi thêm một câu.
“Vậy quả thật là rất nặng đấy.”
Đệch!
10
“Chị, chị là người độc thân có phải không?”
“Phải thì sao?”
“Tôi cũng vậy đấy?”
“Hửm?”
“Vậy không phải là chúng ta có thể…”
Nghe đến đó, tim tôi gần như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng tôi cần phải bình tĩnh, câu này nói ra thì không thể thu hồi lại được, cho nên tôi lập tức ngăn lời thốt ra.
“Có thể tạo thành một nhóm nhỏ khuyến khích lẫn nhau giữa những người độc thân à?”
Cậu ấy dừng lại một chút.
“Không phải.”
“Không phải thì thôi đi, cậu ăn xong chưa?”
“Ý tôi là, có phải là chúng ta có thể…”
“Có thể đi à?”
“Chị đừng ngắt lời!” Cậu ấy lại rống lên một câu với tôi.
“Ý tôi là, chúng ta có thể nào hẹn hò không?”
Mọi người có từng xem qua “Tiểu đương gia Trung Hoa” chưa?
Có nhớ cảm giác sau khi ăn xong cơm của tiểu đương gia, nội tâm cuộn trào mãnh liệt không?
Tôi vào lúc này dường như cảm nhận được cảm giác rực rỡ như hoa xuân sau khi ăn một miệng cơm chiên ô mai vậy.
Nhưng lý trí nói với tôi, tôi không thể đồng ý. Dùng mắt cá chân để suy nghĩ cũng biết sự phối hợp này có bao nhiêu phần không đáng tin chứ.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói:
“Không thể.”
“Tại sao?”
“Không thích hợp lắm.”
“…”
11
Kết quả Linh Linh thiếu gia ngồi đối diện tôi đau buồn cúi đầu xuống.
Hình như còn khóc thút thít hai cái.
Có phải là tôi làm quá đáng rồi không?
Tự tôn của phú nhị đại dễ bị tổn thương đến thế sao?
Qua một hồi lâu sau, cậu ấy vẫn cúi đầu.
Tôi thật sự tạo nghiệp rồi à.
Nhưng đợi khi tôi vừa định lên tiếng an ủi cậu ấy thì cậu ấy lại dùng một âm thanh rất lớn chất vấn tôi:
“Chị, không cần tôi nữa rồi sao?”
“Cái gì?”
“Tôi biết bây giờ thu nhập của tôi không nhiều như vậy, nhưng mà tôi sẽ nỗ lực, chúng ta ở bên nhau có được không?”
“Đừng đùa nữa, thu nhập của cậu không cao thì không ai so được rồi…”
Tôi còn chưa nói hết thì chàng thiếu niên cực kỳ đau buồn ở phía đối diện đã cướp lời.
Người xung quanh thậm chí còn dừng miệng hamburger đang ăn lại, lần lượt quay đầu nhìn về phía hai người chúng tôi.
“Tôi biết bây giờ ở công ty, ngoại trừ những kẻ a dua ra thì không có ai tâng bốc tôi, nhưng chị cho tôi thêm thời gian mấy năm nữa, tôi nhất định sẽ khiến chị hài lòng, tôi sẽ mua Ferrari cho chị, mua nhà lớn cho chị!”
Ngoài ra một số người đang ăn cánh gà, tay cầm cánh gà cũng trở nên bất động, đặc biệt xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn xem cuộc vui.
“Cậu im miệng đi! Có phải là cậu muốn làm cho tính xã hội của tôi chết đi không!”
“Tôi thật sự rất thích chị, cũng rất trân trọng đoạn tình cảm này của chúng ta… Trước kia chị đã gạt tôi một lần, nói chị phải đi đến nơi khác để phỏng vấn, chỉ là để mở mang tầm mắt, không nhất thiết sẽ nhận việc. Tôi đã tin rồi. Kết quả chị đi một năm không về, còn đề cập đến chuyện chia tay với tôi. Lúc đó tôi đã không màng tất cả chạy đến tìm chị, còn cứu vãn chuyện tình cảm này của chúng ta, bây giờ chị lại dùng chiêu này sao?”
“Bà mẹ, cậu ở đây diễn kịch cho tôi xem đó à, cậu còn tiếp tục như vậy thì tôi lập tức đi đấy.”
Tôi bị kẻ diễn sâu này làm cho tức đến sắp đứt mạch máu não.
“Cô gái à, anh chàng này rất trọng tình, cô không thể làm như vậy đâu…”
Một bác gái đặt cánh gà xuống đi về phía tôi, nhìn tôi một cách dữ tợn, lại nhìn đại thiếu gia bằng một ấm mắt tràn đầy sự đồng tình.
“Cái gọi là nhân duyên mong manh, trân trọng đoạn tình duyên này đi. Chàng trai này đã buồn bã cầu xin cô như vậy rồi, sao còn không quay đầu chứ?”
Hai tay Linh Linh thiếu gia che mắt lại, vẫn đang khóc nức nở, nhưng đôi mắt to đó rõ ràng là đang liếc nhìn tôi từ kẽ hở tay. Mẹ kiếp, chính là cố ý mà.
“Bác gái, thật sự không phải như bác nghĩ…”
Tôi còn chưa nói hết thì Linh Linh thiếu gia lại cướp lời.
“Dì à, con không sao, là con không có bản lĩnh, cô ấy không thích con cũng là đáng. Cho dù mỗi ngày con đã tăng ca để kiếm tiền, sinh nhật thì mua túi, lễ tình nhân mua hoa, Giáng Sinh mua socola…”
“Cậu trai trẻ thật không dễ dàng mà.”
“Cô ấy thích giận dỗi, bình thường lúc nóng nảy đánh con mắng con, con cũng không đáp trả, không động thủ.”
“Cậu trai à, cậu thật sự khiến dì rơi lệ rồi này, dì sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu.”
“Dì à, không cần đâu, trong lòng con bây giờ không có chỗ cho cô gái khác đâu.”
“Không sao, nếu như ngày nào đó con nghĩ thông rồi thì nói với dì. Dì để lại số điện thoại cho con. Người sống không thể không có hi vọng.”
“Dạ dạ, cảm ơn dì.”
Trong MacDonald đã vì chuyện này mà thảo luận sôi nổi, tôi gần như có một ảo giác trong giây lát là liệu tôi có phải là cô gái xấu xa có lỗi với cậu ấy không.
Chỉ thấy cậu ấy buông hai tay xuống, vừa kéo vừa hỏi tôi:
“Vậy chị đồng ý tới tôi chứ?”
Tôi còn chưa nói ra miệng thì tiếng phê phán bên tai về tôi đã thay tôi đưa ra lựa chọn. Hôm nay nếu như tôi không đồng ý thì e là tôi không ra khỏi được nơi này.
“Tôi. Đồng. Ý. Xem. Như. Cậu. Thắng. Rồi.”
Tội nhân như tôi cuối cùng đã rời khỏi hiện trường trong những tiếng khiển trách.
Hai chúng tôi vừa đi đến một nơi yên tĩnh, Linh Linh thiếu gia liền tuôn ra một tràng cười liên tiếp như tạ.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
Tôi liền vỗ một cái!
“Tôi nói cho cậu biết, nếu như có người quay lại đưa lên hot search thì danh tiếng của tôi sẽ bị hủy!”
“Không sao, rút khỏi hot search là được rồi.”
“Hot search còn có thể rút không rút à?”
“Vẫn luôn có thể.”
Cuối cùng cũng đến thời hạn trả tiền lần cuối cùng.
Tôi đựng khối tài sản kếch xù năm nghìn trong túi, đi đến địa điểm đã hẹn trước với vị thiếu gia giàu sang này – MacDonald.
Vị thiếu gia phú nhị đại này mỗi lần trả tiền đều bắt tôi phải trả tiền mặt trước mặt cậu ấy. Ban đầu tôi cảm thấy đây đại khái là một sở thích nhỏ đặc biệt mà người có tiền không muốn người khác biết. Cho đến bây giờ thì tôi mới dám có một tia suy nghĩ phán đoán mong manh là “cậu ấy muốn hẹn tôi”.
Trong MacDonald.
Tôi cầm miếng gà trong tay, chấm tương ăn rất ngon lành, mỗi lần đều nhờ vào lúc gặp cậu ấy tôi mới được ăn uống no say.
“Tại sao nhất định phải lấy tiền mặt, tôi chuyển khoản cho cậu không được sao? Dưới năm nghìn có thể chuyển khoản mà!”
“Chuyển khoản nhiều không có cảm giác, tôi càng thích xúc cảm khi chạm vào nhân dân tệ hơn.”
“Ồ? Xe của cậu cũng là mua bằng tiền mặt à?”
“Đó là đương nhiên rồi!”
“Xem ra sức khỏe cậu tốt thật.”
Tôi cắn một miếng gà, liếc nhìn cậu ấy một cái.
Cậu ấy nghe xong, rõ ràng có chút nghi ngờ, nhưng lập tức lại ưỡn ngực lên chứng minh với tôi.
“Đó là chắc chắn! Có cầu tất ứng!”
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại, tôi không nói chuyện này với cậu.”
“Là chị chủ động nhắc đấy…”
Tôi lại cầm một sợi khoai tây lên, chấm sốt cà rồi liếc nhìn cậu ấy một cái.
“Cậu có biết bốn mươi nghìn tờ một trăm tệ nặng bao nhiêu không?”
Cậu ấy lắc đầu.
“Có thể không nhẹ hơn tôi là bao nhiêu, nếu như có thể khiêng đi thì cơ thể có thể không khỏe à?”
Nói xong, tôi ăn sợi khoai tây bên ngoài giòn xốp bên trong tươi ngon này.
“Ồ.”
Sau đó cậu ấy như có điều suy nghĩ một chốc lát, gật gật đầu, nặng nề bồi thêm một câu.
“Vậy quả thật là rất nặng đấy.”
Đệch!
10
“Chị, chị là người độc thân có phải không?”
“Phải thì sao?”
“Tôi cũng vậy đấy?”
“Hửm?”
“Vậy không phải là chúng ta có thể…”
Nghe đến đó, tim tôi gần như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng tôi cần phải bình tĩnh, câu này nói ra thì không thể thu hồi lại được, cho nên tôi lập tức ngăn lời thốt ra.
“Có thể tạo thành một nhóm nhỏ khuyến khích lẫn nhau giữa những người độc thân à?”
Cậu ấy dừng lại một chút.
“Không phải.”
“Không phải thì thôi đi, cậu ăn xong chưa?”
“Ý tôi là, có phải là chúng ta có thể…”
“Có thể đi à?”
“Chị đừng ngắt lời!” Cậu ấy lại rống lên một câu với tôi.
“Ý tôi là, chúng ta có thể nào hẹn hò không?”
Mọi người có từng xem qua “Tiểu đương gia Trung Hoa” chưa?
Có nhớ cảm giác sau khi ăn xong cơm của tiểu đương gia, nội tâm cuộn trào mãnh liệt không?
Tôi vào lúc này dường như cảm nhận được cảm giác rực rỡ như hoa xuân sau khi ăn một miệng cơm chiên ô mai vậy.
Nhưng lý trí nói với tôi, tôi không thể đồng ý. Dùng mắt cá chân để suy nghĩ cũng biết sự phối hợp này có bao nhiêu phần không đáng tin chứ.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói:
“Không thể.”
“Tại sao?”
“Không thích hợp lắm.”
“…”
11
Kết quả Linh Linh thiếu gia ngồi đối diện tôi đau buồn cúi đầu xuống.
Hình như còn khóc thút thít hai cái.
Có phải là tôi làm quá đáng rồi không?
Tự tôn của phú nhị đại dễ bị tổn thương đến thế sao?
Qua một hồi lâu sau, cậu ấy vẫn cúi đầu.
Tôi thật sự tạo nghiệp rồi à.
Nhưng đợi khi tôi vừa định lên tiếng an ủi cậu ấy thì cậu ấy lại dùng một âm thanh rất lớn chất vấn tôi:
“Chị, không cần tôi nữa rồi sao?”
“Cái gì?”
“Tôi biết bây giờ thu nhập của tôi không nhiều như vậy, nhưng mà tôi sẽ nỗ lực, chúng ta ở bên nhau có được không?”
“Đừng đùa nữa, thu nhập của cậu không cao thì không ai so được rồi…”
Tôi còn chưa nói hết thì chàng thiếu niên cực kỳ đau buồn ở phía đối diện đã cướp lời.
Người xung quanh thậm chí còn dừng miệng hamburger đang ăn lại, lần lượt quay đầu nhìn về phía hai người chúng tôi.
“Tôi biết bây giờ ở công ty, ngoại trừ những kẻ a dua ra thì không có ai tâng bốc tôi, nhưng chị cho tôi thêm thời gian mấy năm nữa, tôi nhất định sẽ khiến chị hài lòng, tôi sẽ mua Ferrari cho chị, mua nhà lớn cho chị!”
Ngoài ra một số người đang ăn cánh gà, tay cầm cánh gà cũng trở nên bất động, đặc biệt xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn xem cuộc vui.
“Cậu im miệng đi! Có phải là cậu muốn làm cho tính xã hội của tôi chết đi không!”
“Tôi thật sự rất thích chị, cũng rất trân trọng đoạn tình cảm này của chúng ta… Trước kia chị đã gạt tôi một lần, nói chị phải đi đến nơi khác để phỏng vấn, chỉ là để mở mang tầm mắt, không nhất thiết sẽ nhận việc. Tôi đã tin rồi. Kết quả chị đi một năm không về, còn đề cập đến chuyện chia tay với tôi. Lúc đó tôi đã không màng tất cả chạy đến tìm chị, còn cứu vãn chuyện tình cảm này của chúng ta, bây giờ chị lại dùng chiêu này sao?”
“Bà mẹ, cậu ở đây diễn kịch cho tôi xem đó à, cậu còn tiếp tục như vậy thì tôi lập tức đi đấy.”
Tôi bị kẻ diễn sâu này làm cho tức đến sắp đứt mạch máu não.
“Cô gái à, anh chàng này rất trọng tình, cô không thể làm như vậy đâu…”
Một bác gái đặt cánh gà xuống đi về phía tôi, nhìn tôi một cách dữ tợn, lại nhìn đại thiếu gia bằng một ấm mắt tràn đầy sự đồng tình.
“Cái gọi là nhân duyên mong manh, trân trọng đoạn tình duyên này đi. Chàng trai này đã buồn bã cầu xin cô như vậy rồi, sao còn không quay đầu chứ?”
Hai tay Linh Linh thiếu gia che mắt lại, vẫn đang khóc nức nở, nhưng đôi mắt to đó rõ ràng là đang liếc nhìn tôi từ kẽ hở tay. Mẹ kiếp, chính là cố ý mà.
“Bác gái, thật sự không phải như bác nghĩ…”
Tôi còn chưa nói hết thì Linh Linh thiếu gia lại cướp lời.
“Dì à, con không sao, là con không có bản lĩnh, cô ấy không thích con cũng là đáng. Cho dù mỗi ngày con đã tăng ca để kiếm tiền, sinh nhật thì mua túi, lễ tình nhân mua hoa, Giáng Sinh mua socola…”
“Cậu trai trẻ thật không dễ dàng mà.”
“Cô ấy thích giận dỗi, bình thường lúc nóng nảy đánh con mắng con, con cũng không đáp trả, không động thủ.”
“Cậu trai à, cậu thật sự khiến dì rơi lệ rồi này, dì sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu.”
“Dì à, không cần đâu, trong lòng con bây giờ không có chỗ cho cô gái khác đâu.”
“Không sao, nếu như ngày nào đó con nghĩ thông rồi thì nói với dì. Dì để lại số điện thoại cho con. Người sống không thể không có hi vọng.”
“Dạ dạ, cảm ơn dì.”
Trong MacDonald đã vì chuyện này mà thảo luận sôi nổi, tôi gần như có một ảo giác trong giây lát là liệu tôi có phải là cô gái xấu xa có lỗi với cậu ấy không.
Chỉ thấy cậu ấy buông hai tay xuống, vừa kéo vừa hỏi tôi:
“Vậy chị đồng ý tới tôi chứ?”
Tôi còn chưa nói ra miệng thì tiếng phê phán bên tai về tôi đã thay tôi đưa ra lựa chọn. Hôm nay nếu như tôi không đồng ý thì e là tôi không ra khỏi được nơi này.
“Tôi. Đồng. Ý. Xem. Như. Cậu. Thắng. Rồi.”
Tội nhân như tôi cuối cùng đã rời khỏi hiện trường trong những tiếng khiển trách.
Hai chúng tôi vừa đi đến một nơi yên tĩnh, Linh Linh thiếu gia liền tuôn ra một tràng cười liên tiếp như tạ.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
Tôi liền vỗ một cái!
“Tôi nói cho cậu biết, nếu như có người quay lại đưa lên hot search thì danh tiếng của tôi sẽ bị hủy!”
“Không sao, rút khỏi hot search là được rồi.”
“Hot search còn có thể rút không rút à?”
“Vẫn luôn có thể.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook