Chuyện Tình Tông Đuôi Xe
-
C1: Chương 1
Tháng đầu tiên lái xe tôi đã đâm đít xe rồi, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm đó.
Đầu xe của tôi đâm thẳng vào đuôi xe phía trước. Đợi đến khi xe phía sau bắt đầu ấn còi inh ỏi, tôi mới phản ứng kịp là đã xảy ra sự cố giao thông rồi.
Khi tôi đang chuẩn bị xuống xe thì lại nhìn thấy trên chiếc xe trước mặt có một con ngựa…
Trong nhận thức không nhiều lắm về xe của một tài xế nữ như tôi, con ngựa này đại diện cho một chút bất ổn.
Chủ xe phía trước gõ cửa xe của tôi hai lần. Sau khi tôi hạ cửa xuống thì một chữ “cô” cậu ta còn chưa kịp nói ra đã bị tôi cản lại.
Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm con ngựa kia, hơi thở yếu ớt nói: “Cậu nói cho tôi nghe trước, xe của cậu là Ford Mustang, hay là… Ferrari…”
Hình như đối phương không ngờ tôi lại hiếu học đến thế, nhất thời cứng họng rồi, hồi lâu sau mới phun ra được một câu.
“Cô xem, ở bên đó có một chữ F rất to.”
1
Đây là lần đầu tiên tôi và cậu ấy gặp nhau.
Bạn có biết cảm giác tim đập khi thời gian cách lúc nộp bài thi chỉ còn năm phút, mà bạn lại còn đến hai câu hỏi khó lớn còn chưa làm xong không?
Tôi biết.
“Chị à, xuống giải quyết đi chứ.”
Đối phương cúi người xuống kêu gọi tôi ở bên ngoài xe.
Một tiếng chị đã gọi sự chú ý của tôi trở về. Đây là một người Thiên Tân sao?
Khi tôi chuyển ánh mắt từ con ngựa kia lên người cậu ấy, tôi mới biết tiếng chị này của người ta gọi thật là không oan uổng.
Ánh mắt trong suốt chưa từng nhuốm dấu vết bị xã hội đánh tàn nhẫn kia cùng với mùi thơm thanh xuân bức người như gió mùa hạ khẽ thổi đến kia.
Tất cả đều như đang thốt lên rằng, tuổi trẻ thật tốt.
Hơn nữa, hơi thở tự do phát ra mùi không thiếu tiền trên toàn thân này càng khiến bản thân người ta cảm nhận được cái gì gọi là sức mạnh đến từ tư bản.
Tôi hít sâu một hơi, giả vờ bước xuống xe.
Lúc này tôi không thể thua, tôi không phải là chính mình, thứ mà tôi đang đại diện là tất cả quần thể giai cấp vô sản. Tôi không thể để chủ nghĩa tư bản trước mặt xem thường.
Nhưng tôi vừa xuống xe thì chân liền mềm nhũn.
Bởi vì tôi nhìn thấy phần đuôi của chiếc Ferrari kia không chỉ là bị trầy sơn, mà nó, nó đã móp rồi…
Trên trục đường chính vào giờ cao điểm sáng sớm, hai chiếc xe cứ thế nằm ở đó, phía sau không ngừng có tiếng còi xe ô tô thúc giục.
Tôi cứ thế đứng như trời trồng.
Bên tai truyền đến tiếng thổn thức của những giai cấp vô sản khác: “Chết tiệt, sửa xe ít nhất phải hai trăm nghìn chứ nhỉ?”, “Cô gái nhỏ làm mấy năm không công rồi.”, “Thật sự là xui xẻo, mẹ mở cửa cho sự xui xẻo rồi – xui xẻo đến gõ cửa rồi.”
Nói câu nói bỏ lửng kia, có phải là tôi nên đáp trả lại người khen một câu ví dụ như là đụng hay thật.
“Như lệ thường tìm bảo hiểm đi, vượt qua hạn mức bảo hiểm tôi bồi thường.”
Tôi dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được câu nói khiến người ta táng gia bại sản này.
“Ồ, được, vậy chúng ta đi giám định hư tổn trước đi.”
2
Tôi cũng không ngờ là lúc sống mình còn có thể đi vào cửa hàng 4s của Ferrari.
Hạng người nghèo khổ của Thiên Thông Uyển sống ở bên ngoài Ngũ Hoàn như tôi, đến con đường Kim Bảo Nhị Hoàn của Bắc Kinh ở khu tập trung Old Money, không tự chủ được hút một hơi thật sâu, cảm nhận mùi vị ngợp trong vàng son này.
(đoạn này ý bà nữ chính là bả là dân thường/dân nghèo mà có cơ hội đi vô khu nhà giàu. Tác giả viết chỗ này hơi khó hiểu, mình dịch theo raw như vậy thôi)
Chàng thanh niên chủ xe Ferrari thanh xuân bức người này tên là Âu Dương Linh Linh.
Đây quả thật là cái tên nên có của nam chính trong tiểu thuyết vườn trường, họ kép trong mộng, điệp từ trong lý tưởng, không chỉ có cao quý mà còn bao gồm sự đáng yêu.
Mặc dù cậu ấy ăn mặc bình thường, áo phông trắng rộng thùng thình cùng với chiếc quần jean màu xanh trắng, nhưng tôi với hỏa nhãn kim tinh đây lại nhìn ra được trên áo phông trắng có một logo đặc biệt mờ, giống như là bánh quai chèo nối liền với nhau.
Chúng tôi ngồi ở trong tiệm chốc lát, nhân viên công tác ăn mặc còn đẹp hơn cả tôi liền đi tới.
Thật ra thì trong tiệm hễ là người thì đều mặc đẹp hơn tôi.
“Âu Dương tiên sinh, đây là hóa đơn sửa chữa, khấu trừ hạn mức bảo hiểm năm trăm nghìn, phần phí sửa chữa còn lại phải kết toán là bảy mươi nghìn.”
Tôi sững người.
Phí sửa chữa tổng cộng năm trăm bảy mươi nghìn…
Còn có thể mua đến ba chiếc xe đấy…
Bảo hiểm cũng không trả hết được phí sửa xe cho cậu…
Con đường nhân sinh này của tôi vừa mới lên đường đã gặp phải chướng ngại vật lớn như cậu rồi sao?
Mẹ ơi, sao mẹ lại sinh con ra?
Ba ơi, sao ba lại mua xe cho con?
Con mới 25 tuổi thôi, con đền không nổi đâu!
Tôi hít sâu một hơi, cười còn khó coi hơn khóc, lên tiếng hỏi: “Có thể chia kỳ ra để trả không?”
“Nhân viên công tác nghe xong lại càng nghẹn ngào, khóc còn khó coi hơn cười.
Linh Linh thiếu gia nhìn tôi, thở dài một hơi, sau đó liền đứng lên, đi theo nhân viên công tác.
Cậu ấy lấy điện thoại di động ra thanh toán trước, động tác trôi chảy, trong vẻ mặt không hề có một chút băn khoăn và do dự nào.
Sau đó nói với tôi: “Đi thôi.”
Tôi cúi đầu, hồi lâu sau nói với cậu ấy: “Cậu đi theo tôi đến nhà tôi đi.”
“Cái gì???”
Tông giọng của cậu ấy đột nhiên cao hơn một chút, thậm chí còn có một chút vỡ giọng.
“Thẻ ngân hàng của tôi để ở nhà, chuyển khoản có hạn mức, tôi phải đến quầy để lấy ra cho cậu.”
“À”
Lúc này cậu ấy mới giống như thả lỏng, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Xem ra nghe thấy tôi tích cực trả tiền như thế, cậu ấy vẫn rất vui mừng.
Đầu xe của tôi đâm thẳng vào đuôi xe phía trước. Đợi đến khi xe phía sau bắt đầu ấn còi inh ỏi, tôi mới phản ứng kịp là đã xảy ra sự cố giao thông rồi.
Khi tôi đang chuẩn bị xuống xe thì lại nhìn thấy trên chiếc xe trước mặt có một con ngựa…
Trong nhận thức không nhiều lắm về xe của một tài xế nữ như tôi, con ngựa này đại diện cho một chút bất ổn.
Chủ xe phía trước gõ cửa xe của tôi hai lần. Sau khi tôi hạ cửa xuống thì một chữ “cô” cậu ta còn chưa kịp nói ra đã bị tôi cản lại.
Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm con ngựa kia, hơi thở yếu ớt nói: “Cậu nói cho tôi nghe trước, xe của cậu là Ford Mustang, hay là… Ferrari…”
Hình như đối phương không ngờ tôi lại hiếu học đến thế, nhất thời cứng họng rồi, hồi lâu sau mới phun ra được một câu.
“Cô xem, ở bên đó có một chữ F rất to.”
1
Đây là lần đầu tiên tôi và cậu ấy gặp nhau.
Bạn có biết cảm giác tim đập khi thời gian cách lúc nộp bài thi chỉ còn năm phút, mà bạn lại còn đến hai câu hỏi khó lớn còn chưa làm xong không?
Tôi biết.
“Chị à, xuống giải quyết đi chứ.”
Đối phương cúi người xuống kêu gọi tôi ở bên ngoài xe.
Một tiếng chị đã gọi sự chú ý của tôi trở về. Đây là một người Thiên Tân sao?
Khi tôi chuyển ánh mắt từ con ngựa kia lên người cậu ấy, tôi mới biết tiếng chị này của người ta gọi thật là không oan uổng.
Ánh mắt trong suốt chưa từng nhuốm dấu vết bị xã hội đánh tàn nhẫn kia cùng với mùi thơm thanh xuân bức người như gió mùa hạ khẽ thổi đến kia.
Tất cả đều như đang thốt lên rằng, tuổi trẻ thật tốt.
Hơn nữa, hơi thở tự do phát ra mùi không thiếu tiền trên toàn thân này càng khiến bản thân người ta cảm nhận được cái gì gọi là sức mạnh đến từ tư bản.
Tôi hít sâu một hơi, giả vờ bước xuống xe.
Lúc này tôi không thể thua, tôi không phải là chính mình, thứ mà tôi đang đại diện là tất cả quần thể giai cấp vô sản. Tôi không thể để chủ nghĩa tư bản trước mặt xem thường.
Nhưng tôi vừa xuống xe thì chân liền mềm nhũn.
Bởi vì tôi nhìn thấy phần đuôi của chiếc Ferrari kia không chỉ là bị trầy sơn, mà nó, nó đã móp rồi…
Trên trục đường chính vào giờ cao điểm sáng sớm, hai chiếc xe cứ thế nằm ở đó, phía sau không ngừng có tiếng còi xe ô tô thúc giục.
Tôi cứ thế đứng như trời trồng.
Bên tai truyền đến tiếng thổn thức của những giai cấp vô sản khác: “Chết tiệt, sửa xe ít nhất phải hai trăm nghìn chứ nhỉ?”, “Cô gái nhỏ làm mấy năm không công rồi.”, “Thật sự là xui xẻo, mẹ mở cửa cho sự xui xẻo rồi – xui xẻo đến gõ cửa rồi.”
Nói câu nói bỏ lửng kia, có phải là tôi nên đáp trả lại người khen một câu ví dụ như là đụng hay thật.
“Như lệ thường tìm bảo hiểm đi, vượt qua hạn mức bảo hiểm tôi bồi thường.”
Tôi dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được câu nói khiến người ta táng gia bại sản này.
“Ồ, được, vậy chúng ta đi giám định hư tổn trước đi.”
2
Tôi cũng không ngờ là lúc sống mình còn có thể đi vào cửa hàng 4s của Ferrari.
Hạng người nghèo khổ của Thiên Thông Uyển sống ở bên ngoài Ngũ Hoàn như tôi, đến con đường Kim Bảo Nhị Hoàn của Bắc Kinh ở khu tập trung Old Money, không tự chủ được hút một hơi thật sâu, cảm nhận mùi vị ngợp trong vàng son này.
(đoạn này ý bà nữ chính là bả là dân thường/dân nghèo mà có cơ hội đi vô khu nhà giàu. Tác giả viết chỗ này hơi khó hiểu, mình dịch theo raw như vậy thôi)
Chàng thanh niên chủ xe Ferrari thanh xuân bức người này tên là Âu Dương Linh Linh.
Đây quả thật là cái tên nên có của nam chính trong tiểu thuyết vườn trường, họ kép trong mộng, điệp từ trong lý tưởng, không chỉ có cao quý mà còn bao gồm sự đáng yêu.
Mặc dù cậu ấy ăn mặc bình thường, áo phông trắng rộng thùng thình cùng với chiếc quần jean màu xanh trắng, nhưng tôi với hỏa nhãn kim tinh đây lại nhìn ra được trên áo phông trắng có một logo đặc biệt mờ, giống như là bánh quai chèo nối liền với nhau.
Chúng tôi ngồi ở trong tiệm chốc lát, nhân viên công tác ăn mặc còn đẹp hơn cả tôi liền đi tới.
Thật ra thì trong tiệm hễ là người thì đều mặc đẹp hơn tôi.
“Âu Dương tiên sinh, đây là hóa đơn sửa chữa, khấu trừ hạn mức bảo hiểm năm trăm nghìn, phần phí sửa chữa còn lại phải kết toán là bảy mươi nghìn.”
Tôi sững người.
Phí sửa chữa tổng cộng năm trăm bảy mươi nghìn…
Còn có thể mua đến ba chiếc xe đấy…
Bảo hiểm cũng không trả hết được phí sửa xe cho cậu…
Con đường nhân sinh này của tôi vừa mới lên đường đã gặp phải chướng ngại vật lớn như cậu rồi sao?
Mẹ ơi, sao mẹ lại sinh con ra?
Ba ơi, sao ba lại mua xe cho con?
Con mới 25 tuổi thôi, con đền không nổi đâu!
Tôi hít sâu một hơi, cười còn khó coi hơn khóc, lên tiếng hỏi: “Có thể chia kỳ ra để trả không?”
“Nhân viên công tác nghe xong lại càng nghẹn ngào, khóc còn khó coi hơn cười.
Linh Linh thiếu gia nhìn tôi, thở dài một hơi, sau đó liền đứng lên, đi theo nhân viên công tác.
Cậu ấy lấy điện thoại di động ra thanh toán trước, động tác trôi chảy, trong vẻ mặt không hề có một chút băn khoăn và do dự nào.
Sau đó nói với tôi: “Đi thôi.”
Tôi cúi đầu, hồi lâu sau nói với cậu ấy: “Cậu đi theo tôi đến nhà tôi đi.”
“Cái gì???”
Tông giọng của cậu ấy đột nhiên cao hơn một chút, thậm chí còn có một chút vỡ giọng.
“Thẻ ngân hàng của tôi để ở nhà, chuyển khoản có hạn mức, tôi phải đến quầy để lấy ra cho cậu.”
“À”
Lúc này cậu ấy mới giống như thả lỏng, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Xem ra nghe thấy tôi tích cực trả tiền như thế, cậu ấy vẫn rất vui mừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook