Chuyện Tình Tay Năm Giữa 4 Chàng Trai Và 1 Cô Gái
-
Chương 1: Chàng trai thứ nhất-Spring Boy
Nếu bạn có một nơi để về, đó gọi là nhà. Nếu bạn có một người để yêu thương, đó gọi là gia đình. Nếu bạn có cả hai thì đó là một phước lành...
Nhưng nếu bạn có tất cả những thứ đó mà cảm giác như không thì đó gọi là gì?..........
Trên 1 con đường nhỏ, dưới những hàng cây xanh mướt thấp thoáng bóng dáng của cô gái 17 tuổi đang đi lững thững ở đó. Lặng lẽ bước đi trên con đường dài bất tận, trí óc nó bỗng nhớ về 1 quá khứ.....
====Quá khứ 10 năm trước====
-Mẹ ơi đây là đâu mà đẹp vậy?-Nó(7 tuổi) chạy lăng xăng nhìn mấy cái cây xanh đang ở trước mặt mà lòng vui như mở hội. Từ trước đến giờ nó mới được đến 1 nơi yên tĩnh và đặc biệt là toàn cây là cây như thế này!
-Đẹp không con?-Mẹ nó ngồi xuống xoa đầu nó
-Đẹp lắm mẹ ạk, đây là lần đầu tiên con được đến 1 nơi đẹp như thế này đấy!-Nó cười híp mắt lại tỏ vẻ thích thú.
-Vậy con có muốn xây 1 ngôi nhà ở đây không Tường Vy?-Mẹ nó cố vẽ lên nụ cười trên môi mình để che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má
-Có chứ mẹ!-Nó gật đầu
-Nguyệt Lam!-1 giọng nói trầm ấm vang lên phía sau mẹ con họ khiến họ giật mình
-Ra đằng kia chơi đi con, mẹ muốn nói chuyện với chú này 1 lúc!-Mẹ nó lên tiếng
-Vâng ạk!-nó nói rồi quay lưng chạy đi. Nhưng nhớ là mình chưa chào cái chú lạ mặt đó nên nó liền ngoảnh đầu lại cười nói-Con chào chú!
Người đàn ông đó khẽ mỉm cười chào lại nó, rồi ông quay sang nói với người con gái trước mặt mình:
-Con em thật là dễ thương đấy!
-Vâng....em có thể nhờ anh 1 chuyện được không Nam?-Nguyệt Lam ngước nhìn người đàn ông hơn mình 3 tuổi mà nói
-Được rồi, em cứ nói đi, tôi sẽ giúp!
.............
Sau khi cuộc trò chuyện giữa 2 người họ kết thúc, mẹ nó chỉ lẳng lặng bỏ đi mà không nói lời từ biệt nào với nó. Bà sợ khi bắt gặp ánh mắt hồn nhiên, ngây thơ của con mình mà không dứt khoát ra đi được....
-Tường Vy, chờ mẹ nhé!
Quay trở lại với nó, đang ngồi trên cái ghế đá gần đó nhìn lá thu rụng thì cái chú Nam từ từ xuất hiện ngồi ngay trước mặt nó, cười nói:
-Chào con, con có thế cho ta biết tên của con là gì được không?
-Con là Tường Vy, còn chú?-nó nghiêng đầu hỏi
-Ta là Nam, chú của con!-Ông nhẹ nhàng xoa đầu nó-Con có muốn đi về nhà với ta không?
-Vậy ạk? Con có chứ, nhưng mẹ con đồng ý con mới được đi!-nhắc đến mẹ, nó liền dáo dác nhìn quanh-Mẹ con đâu rồi chú?
-Mẹ con nói là đi lấy tiền để xây nhà cho con ở đây rồi cô bé! Nào, trời sắp tối rồi, theo ta về chứ?-ông mỉm cười nói rồi xoè bàn tay to lớn của mình ra trước mặt nó để nó có thể nắm lấy
-........Vâng ạk!-sau 1 hồi lưỡng lự thì nó cũng quyết định nắm lấy tay người chú của mình....
====Hiện tại====
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi...
1 năm...
5 năm....
Rồi 10 năm......
10 năm qua ngày nào nó cũng ra đây đứng chờ hình bóng người mẹ tên Nguyệt Lam cùng với lời hứa "xây nhà cho con" ở nơi đây. Ngày nào cũng như ngày nào, bất kể nắng hay mưa, cứ vào 5h chiều nó lại chạy ra đây với bao hi vọng mẹ sẽ quay về.... Nhưng hi vọng bao thì thất vọng bấy nhiêu, mẹ nó không những không quay lại mà ngay cả 1 chút thông tin liên lạc về mẹ nó cũng không thấy!
Ngồi xuống cái ghế gần đó, nó khẽ nhắm con mắt lười của mình lại để cảm nhận khí trời lúc hoàng hôn. Mặc kệ những làn gió đùa nghịch mái tóc, mặc kệ những ánh nắng buổi chiều tà vô tư nhảy nhót trên bờ vai bé nhỏ của mình, nó cứ thế thả hồn vào thiên nhiên mà không biết rằng ở phía xa kia, 1 chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ ngồi trong con xe Audi màu đen đang ngắm nhìn nó....
-"Tường Vy, em càng ngày càng thu hút anh đấy!"
Cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ, anh nhanh chóng đẩy cửa xe, lặng yên bước đến cạnh nó như 1 cơn gió đầu thu...
Nhìn nó ở khoảng cách gần như này, anh như bị 1 lực vô hình nào đó thúc đẩy cánh tay mình chạm vào mái tóc nó. Nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm vào 1 lọn tóc nào của nó thì nó bỗng nhiên mở mắt khiến anh giật mình-.-....
Con mắt nâu của nó cứ thế xoáy sâu vào trong tâm trí anh 1 cách "bạo lực" khiến anh không tài nào dứt khỏi...
-Riley!?-nó cười nói nhìn anh-Anh về bao giờ vậy?
-Àk...ờ....anh vừa về thôi. Đi ngang qua đây thì gặp em đang ngồi đây ngủ nên anh tính đến gọi em dậy, nhưng chưa kịp làm gì thì em dậy mất rồi!-Riley cười rút tay lại.
-Thật không đấy?-nó nhìn anh dò xét
-Đương nhiên!-anh nói rồi đánh lạc chủ đề-Ta về nhà thôi, trời sắp tối rồi!
-Vâng em biết rồi!-nó nói rồi đứng dậy bước đi cùng anh. 2 anh em cứ thế nói chuyện với nhau trên suốt quãng đường dài hơn 500m...
Anh thầm nghĩ mình càng ngày càng cao siêu trong cái khoản nói dóc (nói dối ák!). Lúc đấy anh đâu ngu gì nói là "thấy em cuốn hút quá nên anh định đến vuốt nhẹ mái tóc em, thế quái nào em tỉnh dậy!" May cho anh là nó không hỏi gì thêm, nó mà hỏi nữa chắc anh mất mặt luôn quá-.-...
Mà mọi người cũng đừng hỏi con xe Audi của anh đâu rồi! Lúc bước xuống xe anh đã nhanh chóng ra hiệu cho người của mình lái xe về luôn rồi.
-----Tua nhanh thời gian-----
-xin chào thiếu gia, chào tiểu thư!-ông quản gia sau khi nghe tin Riley đi công tác 3 tháng về cái là 3 chân 4 cẳng ông nhanh chóng chạy ra mở cổng chào đón nhị thiếu gia của gia đình họ Hoàng...
-Chào ông!-Riley gật nhẹ đầu rồi cùng nó bước vào trong nhà-Tường Vy này!
-Dạ?-nó đang tính đi lên phòng thay đồ thì bị tiếng gọi của anh làm cho dừng lại
-Tối nay em rảnh không?-Riley lên tiếng
-Bình thường thôi anh, bộ có việc gì àk?-nó hỏi lại
-Vậy tối nay đi chơi với anh không?
-Để làm gì ạk?-nó hồn nhiên hỏi lại
-Cái con nhóc này, anh hỏi đi không thì trả lời để anh còn biết! Hỏi mẩn!-anh cốc đầu nó 1 nhát đau thấy mồ. Nó nhăn hết mặt lại, ôm đầu nói:
-Em đi em đi! Lần sau đừng cốc đầu em nữa nha, đau kinh lên được!
-Anh biết rồi!-Riley cười nói-em lên phòng thay đồ đi, ăn cơm tối xong mình đi!
-Oki, đợi em tý!-nó nháy mắt rồi chạy như bay lên lầu.
Còn về phần anh, anh khẽ nhìn nó đi lên trên lầu cho tới khi cái bóng bé nhỏ của nó biến mất sau bức tường màu trắng....
"Biết yêu em là sai
Sẽ chua cay ngày mai
Nhưng vì em lả lơi em đâu yêu thương 1 ai....."
(Bài hát: Tình cảm khó nói)
Tiếng chuông điện thoại của Riley vang lên, nó giống như 1 vật cản vô hình nào đó ngăn bước chân của anh lại. Khẽ nhíu mày nhìn dòng chữ "Nathan" chạy trên màn hình, anh lạnh lùng bắt máy:
-Gì?
-Tường Vy đâu rồi?-1 giọng nam lạnh lùng ở đầu dây bên kia vang lên 1 cách bình thản nhưng đủ sức "sát thương" 1 con ruồi nào đó^^
-Hỏi làm gì?-Riley khó chịu nói.
-Có cần mày quan tâm?
-Đang thay đồ!
-Sao tao gọi cho con bé không được?
-Ai biết! Không còn gì nói nữa thì thôi nhé, tao bận!-Riley lạnh lùng nói rồi tắt máy....
Nhưng thật khổ cho anh khi chưa kịp chạm tay vào nút tắt thì nó chạy lịch bịch từ trên tầng xuống, đứng trước mặt anh mà nói:
-Riley, anh cho em mượn sạc Iphone của anh được không? Sạc điện thoại của em hỏng rồi, sạc mãi không vào điện!
Nathan ở đầu dây bên kia khẽ nhếch môi cười khi nghe thấy tiếng của nó vọng lại trong máy. Anh mở âm lượng to hết cỡ rồi bật loa ngoài lên, nói giọng vừa đủ để ai đó ở đầu dây bên kia nghe thấy:
-Tường Vy! Anh muốn nói chuyện với em.
-Nathan?!-nó nghe được tiếng nói của anh ở điện thoại Riley thì ngạc nhiên phải biết. Vì sao àk? Vì đây là lần đầu tiên nó thấy Nathan và Riley nói chuyện điện thoại, hay chính xác hơn là lần đầu tiên nó thấy anh gọi cho Riley để nói chuyện với mình!
Nó hết nhìn điện thoại ở tay Riley rồi lại nhìn anh. Nó không biết phải nói gì để miêu tả gương mặt của anh chàng trước mặt mình lúc này như thế nào nữa. Mặt Riley tối sầm lại, bàn tay đang nắm chặt con Iphone7s mà cảm giác như chiếc điện thoại yêu quý đó sắp vỡ ra đến nơi rồi.....
-Nó muốn nói chuyện với em đấy!-Anh cố nở nụ cười tự nhiên nhất có thể nhìn nó rồi bước đi mất. Anh không muốn để nó nhìn thấy nỗi tức giận trong con người anh lúc này. Anh thật ngốc, đáng nhẽ ra anh không nên bắt máy, đáng nhẽ ra anh nên nhanh tay tắt cái cuộc gọi ngớ ngẩn đó trước khi nó bước xuống mượn anh cái sạc điện thoại, và đáng nhẽ ra điện thoại anh lúc đó nên hết pin mới đúng...
Nhưng anh biết làm sao được? Nếu anh mà biết rằng chuyện này sẽ xảy ra thì cái con tác giả này giờ đã làm tổng thống rồi, chứ không phải ngồi đây viết truyện đâu-.-
Hzzzz.......
Riley đứng ở trong phòng bếp nhìn nó cười vui vẻ nói chuyện với Nathan mà lòng anh đau như cắt. Lửa giận trong anh cứ thế bùng lên 1 cách mãnh liệt đến nỗi chính anh cũng không biết cơn giận này ở đâu mà ra!....Là anh đang ghen hay đang giận? Cái này ngay chính bản thân anh cũng không rõ......
-Vâng em biết rồi ạk....
CHOANG....tiếng thuỷ tinh vỡ trên sàn nhà cắt ngang cuộc trò chuyện giữa nó và Nathan
-Thiếu gia, cậu không sao chứ?-tiếng nói của chị giúp việc vang lên đầy lo lắng khiến nó cảm thấy bất an. Nó vội nói với Nathan 1,2 câu rồi cúp máy:
-Thế nhé Nathan, hình như Riley bị gì thì phải, em ra xem anh ấy thế nào đã!
-----phân cách địa điểm-----
-Khoan đã....
Tút....tút....tút.......
-Chết tiệt!-Nathan vứt cái điện thoại của mình lên giường 1 cách không thương tiếc. Tay anh nhanh chóng nới lỏng chiếc carvat màu đen ở cổ mình ra, tức giận nói-Riley, mày được lắm!
Lần nào cũng vậy, cứ lúc anh đang nói chuyện với nó thì lại bị "bọn chúng" phá vỡ... Thật là khốn kiếp!
Anh nhanh chóng vơ lấy cái điện thoại mà mình vừa ném không thương tiếc đó mà gọi cho thư kí của mình:
-Alo, tôi nghe!-1 giọng nói đầy kính cẩn vang lên ở đầu dây bên kia.
-Đẩy nhanh tiến độ hoạt động, ngày kia chúng ta sẽ về nước!-Nathan lạnh lùng nói
-Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạk!
-----phân cách địa điểm-----
Quay trở lại phía nó, nó nghe thấy tiếng chị giúp việc vang lên ở trong bếp thì chạy nhanh vào xem có chuyện gì xảy ra thì tá hoả khi thấy dòng máu đỏ tươi từ tay anh đang chảy xuống sàn nhà:
-Ôi trời ơi Riley, anh bị sao vậy?-nó vội vã bước đến dẫn anh ngồi xuống cái ghế gần đó-Chị Mai, lấy hộ em hộp y tế với!
-Anh không sao đâu mà! Chỉ là anh lỡ tay làm vỡ cốc thuỷ tinh thôi, em đừng lo!-Riley nở nụ cười sát gái nhìn nó
-Của tiểu thư đây ạk!-chị Mai nhanh chóng đưa cho nó hộp thuốc y tế
-Em cảm ơn!-nó nhận lấy rồi nhanh chóng tiến hành băng bó cho anh-Thật tình, không hiểu là anh làm cái gì mà bị thuỷ tinh đâm vào sâu như này?
-Em lo cho anh đấy àk Tường Vy?-Riley cúi sát xuống để nhìn rõ gương mặt nó
-Không thì em mất công ngồi đây làm. Cái. Gì. Hả?-nó gằn 4 chữ cuối rồi cũng ngẩng mặt lên dí sát vào gương mặt điển trai của anh.....
Chậc...hơi sát thì phải.....
-Xong rồi đấy!-nó chữa ngượng bằng cách băng bó vết thương của anh nhanh nhất có thể-Lần sau anh nhớ cẩn thận vào đấy! Bị gì là em kệ xác anh luôn đấy biết chưa!
-Anh biết rồi mà! Cảm ơn em nhé cô bé!-anh cười nói
-Không có gì đâu!-nó lắc đầu rồi quay người bước đi-Ở đây vẫn còn nhiều mảnh thuỷ tinh lắm, anh đi cẩn thận nhé!
-Người cần thận là em mới đúng.....ĐỪNG ĐI CHỖ ĐÓ......-anh nói lớn khi thấy nó bước vào chỗ đống thuỷ tinh mà chị Mai chưa dọn xong....
-AAAA......
Trời lúc này đã là 7h tối, tại 1 căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Tây Âu, cụ thể hơn là trong gian phòng bếp, có 1 cô gái mang gương mặt thốn tới tận rốn đang ngồi than thở, trách móc chàng trai có gương mặt đẹp tựa thiên thần đang ngồi băng bó bàn chân của cô gái đó....
-Anh là tên đáng ghét, đáng chết, đáng nguyền rủa nhất trên đời này...bla....bla......
Và cô gái đó không ai khác chính là nó, và chàng trai kia chính là Riley. Nãy do nó cứ tớn mắt lên nhìn mà không chú ý đến "em thuỷ tinh" nằm "e thẹn" dưới nền nhà trắng toát, hậu quả là nguyên bàn chân trái của nó "ôm" trọn miếng thuỷ tinh to bằng 3 đầu ngón tay đó. Riley tuy đã nhắc nhở nó rồi...nhưng mà nó vẫn bị như vậy mới khổ chứ-.-
-Rồi, anh biết rồi mà!....nhưng lỗi cũng là do em đấy chứ Tường Vy. Anh có nhắc em mà.....-anh chưa kịp nói xong thì bị cô em gái nuôi của mình bác bỏ
-Anh còn đổi cho em àk Riley? Anh không làm rơi vỡ cốc thuỷ tinh thì em đâu bị như vậy!...ôi cái chân của tôi....mai đi học kiểu gì đây? Tất cả là tại anh...đồ đáng ghét.....
-Rồi rồi, tại anh! Được chưa!-anh thở dài nhìn cái "con cua" ở ngay trước mặt mình. Không phải lỗi của mình thì cứ nhận đi trước khi nó nổi đoá lên thì lúc đấy có nhận cũng muộn rồi....
-Được rồi ạk!-nó cười rúc rích nhìn anh
-Chỉ giỏi bắt nạt người khác là nhanh thôi!-anh hết cách nhìn nó
-Ta ăn tối thôi anh, em đói rồi!-nó mang gương mặt năn nỉ nhìn anh
-Em không đi tắm àk?
-Ăn đã, tắm sau! Với lại nhìn chân em thế này thì lát nữa mới tắm được!
-Vậy thế cũng được!
Nói đoạn, mấy bác giúp việc nhanh chóng bê đồ ăn lên.......
-----Tua nhanh thời gian-----
Trên chiếc ghế sofa màu trắng tinh khiết đang có 1 "thiên thần ngự trị" nằm hiên ngang ở đó. Cô gái đó chính là nó, hôm nay là 1 ngày "tồi tệ" đối với cả 2 nên buổi đi chơi tối nay đã bị hoãn lại, chờ cho tới khi nào chân nó và tay anh khỏi mới được đi.....
Zzzz.....Zzzzzz..... Zzzzzz......
Tiếng thở đều đều của nó vang lên xen lẫn tiếng nhạc nhẹ nó đang mở trên TV. Nó ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa màu trắng mà không biết rằng đang có 1 chàng trai đứng ở phía xa xa nhìn mình ngủ nãy giờ.
Riley khẽ bước nhẹ đến bên cạnh nó như sợ nó sẽ tỉnh giấc. Anh ngồi xuống nhìn nó, nó lúc ngủ trông thật đáng yêu biết bao. Lúc nó ngủ so với lúc nó trách oan anh lúc chiều tối vừa rồi khác nhau 1 trời 1 vực.......
Không hiểu sao khi ở cạnh nó, mỗi lần nhìn thấy nó thì mọi lo lắng, tức giận trong lòng anh đều biến mất. Và cũng giống như chiều nãy, nếu nó vẫn "cố tình" nói chuyện với Nathan thêm 1 lúc nữa thì không biết anh sẽ làm cái gì nữa đây!
Anh khẽ đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc nâu của nó..... Đúng lúc đó 1 giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận của ai đó vang lên phía cửa đại làm phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong gian phòng khách lúc 10h đêm....
-Bỏ cái tay của mày ra!
Nhưng nếu bạn có tất cả những thứ đó mà cảm giác như không thì đó gọi là gì?..........
Trên 1 con đường nhỏ, dưới những hàng cây xanh mướt thấp thoáng bóng dáng của cô gái 17 tuổi đang đi lững thững ở đó. Lặng lẽ bước đi trên con đường dài bất tận, trí óc nó bỗng nhớ về 1 quá khứ.....
====Quá khứ 10 năm trước====
-Mẹ ơi đây là đâu mà đẹp vậy?-Nó(7 tuổi) chạy lăng xăng nhìn mấy cái cây xanh đang ở trước mặt mà lòng vui như mở hội. Từ trước đến giờ nó mới được đến 1 nơi yên tĩnh và đặc biệt là toàn cây là cây như thế này!
-Đẹp không con?-Mẹ nó ngồi xuống xoa đầu nó
-Đẹp lắm mẹ ạk, đây là lần đầu tiên con được đến 1 nơi đẹp như thế này đấy!-Nó cười híp mắt lại tỏ vẻ thích thú.
-Vậy con có muốn xây 1 ngôi nhà ở đây không Tường Vy?-Mẹ nó cố vẽ lên nụ cười trên môi mình để che đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má
-Có chứ mẹ!-Nó gật đầu
-Nguyệt Lam!-1 giọng nói trầm ấm vang lên phía sau mẹ con họ khiến họ giật mình
-Ra đằng kia chơi đi con, mẹ muốn nói chuyện với chú này 1 lúc!-Mẹ nó lên tiếng
-Vâng ạk!-nó nói rồi quay lưng chạy đi. Nhưng nhớ là mình chưa chào cái chú lạ mặt đó nên nó liền ngoảnh đầu lại cười nói-Con chào chú!
Người đàn ông đó khẽ mỉm cười chào lại nó, rồi ông quay sang nói với người con gái trước mặt mình:
-Con em thật là dễ thương đấy!
-Vâng....em có thể nhờ anh 1 chuyện được không Nam?-Nguyệt Lam ngước nhìn người đàn ông hơn mình 3 tuổi mà nói
-Được rồi, em cứ nói đi, tôi sẽ giúp!
.............
Sau khi cuộc trò chuyện giữa 2 người họ kết thúc, mẹ nó chỉ lẳng lặng bỏ đi mà không nói lời từ biệt nào với nó. Bà sợ khi bắt gặp ánh mắt hồn nhiên, ngây thơ của con mình mà không dứt khoát ra đi được....
-Tường Vy, chờ mẹ nhé!
Quay trở lại với nó, đang ngồi trên cái ghế đá gần đó nhìn lá thu rụng thì cái chú Nam từ từ xuất hiện ngồi ngay trước mặt nó, cười nói:
-Chào con, con có thế cho ta biết tên của con là gì được không?
-Con là Tường Vy, còn chú?-nó nghiêng đầu hỏi
-Ta là Nam, chú của con!-Ông nhẹ nhàng xoa đầu nó-Con có muốn đi về nhà với ta không?
-Vậy ạk? Con có chứ, nhưng mẹ con đồng ý con mới được đi!-nhắc đến mẹ, nó liền dáo dác nhìn quanh-Mẹ con đâu rồi chú?
-Mẹ con nói là đi lấy tiền để xây nhà cho con ở đây rồi cô bé! Nào, trời sắp tối rồi, theo ta về chứ?-ông mỉm cười nói rồi xoè bàn tay to lớn của mình ra trước mặt nó để nó có thể nắm lấy
-........Vâng ạk!-sau 1 hồi lưỡng lự thì nó cũng quyết định nắm lấy tay người chú của mình....
====Hiện tại====
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi...
1 năm...
5 năm....
Rồi 10 năm......
10 năm qua ngày nào nó cũng ra đây đứng chờ hình bóng người mẹ tên Nguyệt Lam cùng với lời hứa "xây nhà cho con" ở nơi đây. Ngày nào cũng như ngày nào, bất kể nắng hay mưa, cứ vào 5h chiều nó lại chạy ra đây với bao hi vọng mẹ sẽ quay về.... Nhưng hi vọng bao thì thất vọng bấy nhiêu, mẹ nó không những không quay lại mà ngay cả 1 chút thông tin liên lạc về mẹ nó cũng không thấy!
Ngồi xuống cái ghế gần đó, nó khẽ nhắm con mắt lười của mình lại để cảm nhận khí trời lúc hoàng hôn. Mặc kệ những làn gió đùa nghịch mái tóc, mặc kệ những ánh nắng buổi chiều tà vô tư nhảy nhót trên bờ vai bé nhỏ của mình, nó cứ thế thả hồn vào thiên nhiên mà không biết rằng ở phía xa kia, 1 chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ ngồi trong con xe Audi màu đen đang ngắm nhìn nó....
-"Tường Vy, em càng ngày càng thu hút anh đấy!"
Cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ, anh nhanh chóng đẩy cửa xe, lặng yên bước đến cạnh nó như 1 cơn gió đầu thu...
Nhìn nó ở khoảng cách gần như này, anh như bị 1 lực vô hình nào đó thúc đẩy cánh tay mình chạm vào mái tóc nó. Nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm vào 1 lọn tóc nào của nó thì nó bỗng nhiên mở mắt khiến anh giật mình-.-....
Con mắt nâu của nó cứ thế xoáy sâu vào trong tâm trí anh 1 cách "bạo lực" khiến anh không tài nào dứt khỏi...
-Riley!?-nó cười nói nhìn anh-Anh về bao giờ vậy?
-Àk...ờ....anh vừa về thôi. Đi ngang qua đây thì gặp em đang ngồi đây ngủ nên anh tính đến gọi em dậy, nhưng chưa kịp làm gì thì em dậy mất rồi!-Riley cười rút tay lại.
-Thật không đấy?-nó nhìn anh dò xét
-Đương nhiên!-anh nói rồi đánh lạc chủ đề-Ta về nhà thôi, trời sắp tối rồi!
-Vâng em biết rồi!-nó nói rồi đứng dậy bước đi cùng anh. 2 anh em cứ thế nói chuyện với nhau trên suốt quãng đường dài hơn 500m...
Anh thầm nghĩ mình càng ngày càng cao siêu trong cái khoản nói dóc (nói dối ák!). Lúc đấy anh đâu ngu gì nói là "thấy em cuốn hút quá nên anh định đến vuốt nhẹ mái tóc em, thế quái nào em tỉnh dậy!" May cho anh là nó không hỏi gì thêm, nó mà hỏi nữa chắc anh mất mặt luôn quá-.-...
Mà mọi người cũng đừng hỏi con xe Audi của anh đâu rồi! Lúc bước xuống xe anh đã nhanh chóng ra hiệu cho người của mình lái xe về luôn rồi.
-----Tua nhanh thời gian-----
-xin chào thiếu gia, chào tiểu thư!-ông quản gia sau khi nghe tin Riley đi công tác 3 tháng về cái là 3 chân 4 cẳng ông nhanh chóng chạy ra mở cổng chào đón nhị thiếu gia của gia đình họ Hoàng...
-Chào ông!-Riley gật nhẹ đầu rồi cùng nó bước vào trong nhà-Tường Vy này!
-Dạ?-nó đang tính đi lên phòng thay đồ thì bị tiếng gọi của anh làm cho dừng lại
-Tối nay em rảnh không?-Riley lên tiếng
-Bình thường thôi anh, bộ có việc gì àk?-nó hỏi lại
-Vậy tối nay đi chơi với anh không?
-Để làm gì ạk?-nó hồn nhiên hỏi lại
-Cái con nhóc này, anh hỏi đi không thì trả lời để anh còn biết! Hỏi mẩn!-anh cốc đầu nó 1 nhát đau thấy mồ. Nó nhăn hết mặt lại, ôm đầu nói:
-Em đi em đi! Lần sau đừng cốc đầu em nữa nha, đau kinh lên được!
-Anh biết rồi!-Riley cười nói-em lên phòng thay đồ đi, ăn cơm tối xong mình đi!
-Oki, đợi em tý!-nó nháy mắt rồi chạy như bay lên lầu.
Còn về phần anh, anh khẽ nhìn nó đi lên trên lầu cho tới khi cái bóng bé nhỏ của nó biến mất sau bức tường màu trắng....
"Biết yêu em là sai
Sẽ chua cay ngày mai
Nhưng vì em lả lơi em đâu yêu thương 1 ai....."
(Bài hát: Tình cảm khó nói)
Tiếng chuông điện thoại của Riley vang lên, nó giống như 1 vật cản vô hình nào đó ngăn bước chân của anh lại. Khẽ nhíu mày nhìn dòng chữ "Nathan" chạy trên màn hình, anh lạnh lùng bắt máy:
-Gì?
-Tường Vy đâu rồi?-1 giọng nam lạnh lùng ở đầu dây bên kia vang lên 1 cách bình thản nhưng đủ sức "sát thương" 1 con ruồi nào đó^^
-Hỏi làm gì?-Riley khó chịu nói.
-Có cần mày quan tâm?
-Đang thay đồ!
-Sao tao gọi cho con bé không được?
-Ai biết! Không còn gì nói nữa thì thôi nhé, tao bận!-Riley lạnh lùng nói rồi tắt máy....
Nhưng thật khổ cho anh khi chưa kịp chạm tay vào nút tắt thì nó chạy lịch bịch từ trên tầng xuống, đứng trước mặt anh mà nói:
-Riley, anh cho em mượn sạc Iphone của anh được không? Sạc điện thoại của em hỏng rồi, sạc mãi không vào điện!
Nathan ở đầu dây bên kia khẽ nhếch môi cười khi nghe thấy tiếng của nó vọng lại trong máy. Anh mở âm lượng to hết cỡ rồi bật loa ngoài lên, nói giọng vừa đủ để ai đó ở đầu dây bên kia nghe thấy:
-Tường Vy! Anh muốn nói chuyện với em.
-Nathan?!-nó nghe được tiếng nói của anh ở điện thoại Riley thì ngạc nhiên phải biết. Vì sao àk? Vì đây là lần đầu tiên nó thấy Nathan và Riley nói chuyện điện thoại, hay chính xác hơn là lần đầu tiên nó thấy anh gọi cho Riley để nói chuyện với mình!
Nó hết nhìn điện thoại ở tay Riley rồi lại nhìn anh. Nó không biết phải nói gì để miêu tả gương mặt của anh chàng trước mặt mình lúc này như thế nào nữa. Mặt Riley tối sầm lại, bàn tay đang nắm chặt con Iphone7s mà cảm giác như chiếc điện thoại yêu quý đó sắp vỡ ra đến nơi rồi.....
-Nó muốn nói chuyện với em đấy!-Anh cố nở nụ cười tự nhiên nhất có thể nhìn nó rồi bước đi mất. Anh không muốn để nó nhìn thấy nỗi tức giận trong con người anh lúc này. Anh thật ngốc, đáng nhẽ ra anh không nên bắt máy, đáng nhẽ ra anh nên nhanh tay tắt cái cuộc gọi ngớ ngẩn đó trước khi nó bước xuống mượn anh cái sạc điện thoại, và đáng nhẽ ra điện thoại anh lúc đó nên hết pin mới đúng...
Nhưng anh biết làm sao được? Nếu anh mà biết rằng chuyện này sẽ xảy ra thì cái con tác giả này giờ đã làm tổng thống rồi, chứ không phải ngồi đây viết truyện đâu-.-
Hzzzz.......
Riley đứng ở trong phòng bếp nhìn nó cười vui vẻ nói chuyện với Nathan mà lòng anh đau như cắt. Lửa giận trong anh cứ thế bùng lên 1 cách mãnh liệt đến nỗi chính anh cũng không biết cơn giận này ở đâu mà ra!....Là anh đang ghen hay đang giận? Cái này ngay chính bản thân anh cũng không rõ......
-Vâng em biết rồi ạk....
CHOANG....tiếng thuỷ tinh vỡ trên sàn nhà cắt ngang cuộc trò chuyện giữa nó và Nathan
-Thiếu gia, cậu không sao chứ?-tiếng nói của chị giúp việc vang lên đầy lo lắng khiến nó cảm thấy bất an. Nó vội nói với Nathan 1,2 câu rồi cúp máy:
-Thế nhé Nathan, hình như Riley bị gì thì phải, em ra xem anh ấy thế nào đã!
-----phân cách địa điểm-----
-Khoan đã....
Tút....tút....tút.......
-Chết tiệt!-Nathan vứt cái điện thoại của mình lên giường 1 cách không thương tiếc. Tay anh nhanh chóng nới lỏng chiếc carvat màu đen ở cổ mình ra, tức giận nói-Riley, mày được lắm!
Lần nào cũng vậy, cứ lúc anh đang nói chuyện với nó thì lại bị "bọn chúng" phá vỡ... Thật là khốn kiếp!
Anh nhanh chóng vơ lấy cái điện thoại mà mình vừa ném không thương tiếc đó mà gọi cho thư kí của mình:
-Alo, tôi nghe!-1 giọng nói đầy kính cẩn vang lên ở đầu dây bên kia.
-Đẩy nhanh tiến độ hoạt động, ngày kia chúng ta sẽ về nước!-Nathan lạnh lùng nói
-Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạk!
-----phân cách địa điểm-----
Quay trở lại phía nó, nó nghe thấy tiếng chị giúp việc vang lên ở trong bếp thì chạy nhanh vào xem có chuyện gì xảy ra thì tá hoả khi thấy dòng máu đỏ tươi từ tay anh đang chảy xuống sàn nhà:
-Ôi trời ơi Riley, anh bị sao vậy?-nó vội vã bước đến dẫn anh ngồi xuống cái ghế gần đó-Chị Mai, lấy hộ em hộp y tế với!
-Anh không sao đâu mà! Chỉ là anh lỡ tay làm vỡ cốc thuỷ tinh thôi, em đừng lo!-Riley nở nụ cười sát gái nhìn nó
-Của tiểu thư đây ạk!-chị Mai nhanh chóng đưa cho nó hộp thuốc y tế
-Em cảm ơn!-nó nhận lấy rồi nhanh chóng tiến hành băng bó cho anh-Thật tình, không hiểu là anh làm cái gì mà bị thuỷ tinh đâm vào sâu như này?
-Em lo cho anh đấy àk Tường Vy?-Riley cúi sát xuống để nhìn rõ gương mặt nó
-Không thì em mất công ngồi đây làm. Cái. Gì. Hả?-nó gằn 4 chữ cuối rồi cũng ngẩng mặt lên dí sát vào gương mặt điển trai của anh.....
Chậc...hơi sát thì phải.....
-Xong rồi đấy!-nó chữa ngượng bằng cách băng bó vết thương của anh nhanh nhất có thể-Lần sau anh nhớ cẩn thận vào đấy! Bị gì là em kệ xác anh luôn đấy biết chưa!
-Anh biết rồi mà! Cảm ơn em nhé cô bé!-anh cười nói
-Không có gì đâu!-nó lắc đầu rồi quay người bước đi-Ở đây vẫn còn nhiều mảnh thuỷ tinh lắm, anh đi cẩn thận nhé!
-Người cần thận là em mới đúng.....ĐỪNG ĐI CHỖ ĐÓ......-anh nói lớn khi thấy nó bước vào chỗ đống thuỷ tinh mà chị Mai chưa dọn xong....
-AAAA......
Trời lúc này đã là 7h tối, tại 1 căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Tây Âu, cụ thể hơn là trong gian phòng bếp, có 1 cô gái mang gương mặt thốn tới tận rốn đang ngồi than thở, trách móc chàng trai có gương mặt đẹp tựa thiên thần đang ngồi băng bó bàn chân của cô gái đó....
-Anh là tên đáng ghét, đáng chết, đáng nguyền rủa nhất trên đời này...bla....bla......
Và cô gái đó không ai khác chính là nó, và chàng trai kia chính là Riley. Nãy do nó cứ tớn mắt lên nhìn mà không chú ý đến "em thuỷ tinh" nằm "e thẹn" dưới nền nhà trắng toát, hậu quả là nguyên bàn chân trái của nó "ôm" trọn miếng thuỷ tinh to bằng 3 đầu ngón tay đó. Riley tuy đã nhắc nhở nó rồi...nhưng mà nó vẫn bị như vậy mới khổ chứ-.-
-Rồi, anh biết rồi mà!....nhưng lỗi cũng là do em đấy chứ Tường Vy. Anh có nhắc em mà.....-anh chưa kịp nói xong thì bị cô em gái nuôi của mình bác bỏ
-Anh còn đổi cho em àk Riley? Anh không làm rơi vỡ cốc thuỷ tinh thì em đâu bị như vậy!...ôi cái chân của tôi....mai đi học kiểu gì đây? Tất cả là tại anh...đồ đáng ghét.....
-Rồi rồi, tại anh! Được chưa!-anh thở dài nhìn cái "con cua" ở ngay trước mặt mình. Không phải lỗi của mình thì cứ nhận đi trước khi nó nổi đoá lên thì lúc đấy có nhận cũng muộn rồi....
-Được rồi ạk!-nó cười rúc rích nhìn anh
-Chỉ giỏi bắt nạt người khác là nhanh thôi!-anh hết cách nhìn nó
-Ta ăn tối thôi anh, em đói rồi!-nó mang gương mặt năn nỉ nhìn anh
-Em không đi tắm àk?
-Ăn đã, tắm sau! Với lại nhìn chân em thế này thì lát nữa mới tắm được!
-Vậy thế cũng được!
Nói đoạn, mấy bác giúp việc nhanh chóng bê đồ ăn lên.......
-----Tua nhanh thời gian-----
Trên chiếc ghế sofa màu trắng tinh khiết đang có 1 "thiên thần ngự trị" nằm hiên ngang ở đó. Cô gái đó chính là nó, hôm nay là 1 ngày "tồi tệ" đối với cả 2 nên buổi đi chơi tối nay đã bị hoãn lại, chờ cho tới khi nào chân nó và tay anh khỏi mới được đi.....
Zzzz.....Zzzzzz..... Zzzzzz......
Tiếng thở đều đều của nó vang lên xen lẫn tiếng nhạc nhẹ nó đang mở trên TV. Nó ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa màu trắng mà không biết rằng đang có 1 chàng trai đứng ở phía xa xa nhìn mình ngủ nãy giờ.
Riley khẽ bước nhẹ đến bên cạnh nó như sợ nó sẽ tỉnh giấc. Anh ngồi xuống nhìn nó, nó lúc ngủ trông thật đáng yêu biết bao. Lúc nó ngủ so với lúc nó trách oan anh lúc chiều tối vừa rồi khác nhau 1 trời 1 vực.......
Không hiểu sao khi ở cạnh nó, mỗi lần nhìn thấy nó thì mọi lo lắng, tức giận trong lòng anh đều biến mất. Và cũng giống như chiều nãy, nếu nó vẫn "cố tình" nói chuyện với Nathan thêm 1 lúc nữa thì không biết anh sẽ làm cái gì nữa đây!
Anh khẽ đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc nâu của nó..... Đúng lúc đó 1 giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận của ai đó vang lên phía cửa đại làm phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong gian phòng khách lúc 10h đêm....
-Bỏ cái tay của mày ra!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook