Chuyện Tình Quận Chúa Siêu Quậy và Thái Tử Đào Hoa
-
Chương 3: Lâm Tinh Hải
Thôn lưu ly, ngoài bờ sông.
- Tinh hải! Chàng là thật lòng yêu ta sao?
Bên bờ sông kim thủy, một nữ tử nhan sắc xinh đẹp, đang nhũn nịu e thẹn trong vòng tay có một nam nhân khôi ngô xuất chúng, đẹp lộng lẫy, lồng lộng. Ko ai khác đó là Lâm Tinh Hải đc xem là nam nhân tài hoa nhất của thôn lưu ly.
- Chàng ơi!
- Đúng vậy! Nàng xinh đẹp như vầy ai nhìn cũng yêu, có đc nàng là phúc phần của ta, ta làm sao dám ko thật lòng!
Cô nàng nghe mấy câu dỗ ngọt của hắn đã đỏ bừng mặt, ngại ngùng, dùng bàn tay ngọc ngà vỗ vào ngực hắn.
- Chàng thật là! Sao có thể dẻo miệng như thế?
Hắn cười nửa miệng, rồi khẽ cuối xuống gần sát mặt cô gái, hai đôi mắt giao nhau và hơi thở quá gần khiến cô gái ngại ngùng nhưng đều gì đã khiến cô ko chánh né, đó là vì ánh mắt ma mị và bản mặt lừa tình thiên hạ của hắn. Một giây hai giây hai đôi môi cọ sát tạo nhiệt, họ hôn nhau say đóng cho đến khi cô gái cảm nhận bàn tay điêu luyện của hắn đang di chuyển ở bộ vị tương đối nhạy cảm, thì mới vội rời môi hắn và đẩy ra bằng một lực yếu ớt.
- chàng làm gì vậy?
- Còn làm gì nữa! Nàng hãy tin ta!
Hắn nói rồi khẽ cười, nụ cười có thể làm chết bất cứ ai nhìn ở khoảng cách gần huống hồ là trong màn đêm huyền ảo cùng với ánh sáng của trăng lưỡi liềm yếu ớt.
Cô gái như mất hết sức lực để cho hắn tự do, ko còn phản ứng nữa, chỉ tiếp nhận và tiếp nhận.
Từng lớp y phục đang dần đc trút xuống.
- Ai da đủ rồi!
Quận chúa hươ tay cho giếng như ý biến mất những hình ảnh thoát tục chuyển thế của thái tử đứa cháu yêu quý của mình, làm cho Thư Thư người hầu của nó đang chăm chút nhìn bị giật mình bối rối quay mặt đi nơi khác.
- Thái tử hay thật, xuống nhân gian rồi mà bản tính trăng hoa vẫn ko thay đổi.
- Quận chúa bớt giận!
- Thư Thư! Đây là cô thứ mấy rồi?
- Ko nhớ lắm nhưng chắc là cô cuối cùng của thôn lưu ly rồi!
- Tiểu tử này thật là! Chuyện mà đến tai Hoàng huynh của ta thì ko hay đâu?
Quận chúa xoa cầm, đăm chiêu suy nghĩ.
Thái tử hạ phàm đã được 18 năm rồi, Ngọc Hoàng sắp sếp cho hắn đc sinh ra một gia đình nông dân đủ ăn đủ sống ở thôn lưu ly. Ngày hắn hạ trần vì tiên khí quá mạnh đã khiến mẫu thân chịu ảnh hưởng mà qua đời. Cha đặt tên cho hắn là Lâm Tinh Hải vì ngày hắn ra đời bầu trời xanh cao vút như mặt biển gợn sóng nhưng lại thấy được vô số những vì sao lấp lánh. Càng lớn Tinh Hải còn điển trai và thông minh, cả người toát ra khí chất ngời ngời ko ai sánh bằng,tài trí cũng làm nhiều người thán phục đồng thời về khoảng trêu hoa ghẹo nguyệt thì hắn cũng vô đối, con gái trong thôn ko ai ko bị hắn làm cho từ ngây thơ trong sáng trở nên sầu muộn vì tình, đều này làm cho cha hắn rất phiền lòng, tuy nhiên vì thương con nên ông ko trách mắng gì quá nặng nề.
Còn về phần người trong thôn cảm thấy Lâm Tinh Hải đào hoa lãng tử là vậy nhưng trên căn bản vẫn là người tốt, chưa từng từ chối giúp đỡ một ai và đều quan trọng là dù bao nhiêu nữ tử than trời vì hắn đều là do ko giành đc hắn cho riêng mình chứ ko phải vì hắn đã...và luôn bk dừng lại đúng lúc nên ko có ai mang thai rồi kiện cáo hết.
- Tinh hải! Chàng là thật lòng yêu ta sao?
Bên bờ sông kim thủy, một nữ tử nhan sắc xinh đẹp, đang nhũn nịu e thẹn trong vòng tay có một nam nhân khôi ngô xuất chúng, đẹp lộng lẫy, lồng lộng. Ko ai khác đó là Lâm Tinh Hải đc xem là nam nhân tài hoa nhất của thôn lưu ly.
- Chàng ơi!
- Đúng vậy! Nàng xinh đẹp như vầy ai nhìn cũng yêu, có đc nàng là phúc phần của ta, ta làm sao dám ko thật lòng!
Cô nàng nghe mấy câu dỗ ngọt của hắn đã đỏ bừng mặt, ngại ngùng, dùng bàn tay ngọc ngà vỗ vào ngực hắn.
- Chàng thật là! Sao có thể dẻo miệng như thế?
Hắn cười nửa miệng, rồi khẽ cuối xuống gần sát mặt cô gái, hai đôi mắt giao nhau và hơi thở quá gần khiến cô gái ngại ngùng nhưng đều gì đã khiến cô ko chánh né, đó là vì ánh mắt ma mị và bản mặt lừa tình thiên hạ của hắn. Một giây hai giây hai đôi môi cọ sát tạo nhiệt, họ hôn nhau say đóng cho đến khi cô gái cảm nhận bàn tay điêu luyện của hắn đang di chuyển ở bộ vị tương đối nhạy cảm, thì mới vội rời môi hắn và đẩy ra bằng một lực yếu ớt.
- chàng làm gì vậy?
- Còn làm gì nữa! Nàng hãy tin ta!
Hắn nói rồi khẽ cười, nụ cười có thể làm chết bất cứ ai nhìn ở khoảng cách gần huống hồ là trong màn đêm huyền ảo cùng với ánh sáng của trăng lưỡi liềm yếu ớt.
Cô gái như mất hết sức lực để cho hắn tự do, ko còn phản ứng nữa, chỉ tiếp nhận và tiếp nhận.
Từng lớp y phục đang dần đc trút xuống.
- Ai da đủ rồi!
Quận chúa hươ tay cho giếng như ý biến mất những hình ảnh thoát tục chuyển thế của thái tử đứa cháu yêu quý của mình, làm cho Thư Thư người hầu của nó đang chăm chút nhìn bị giật mình bối rối quay mặt đi nơi khác.
- Thái tử hay thật, xuống nhân gian rồi mà bản tính trăng hoa vẫn ko thay đổi.
- Quận chúa bớt giận!
- Thư Thư! Đây là cô thứ mấy rồi?
- Ko nhớ lắm nhưng chắc là cô cuối cùng của thôn lưu ly rồi!
- Tiểu tử này thật là! Chuyện mà đến tai Hoàng huynh của ta thì ko hay đâu?
Quận chúa xoa cầm, đăm chiêu suy nghĩ.
Thái tử hạ phàm đã được 18 năm rồi, Ngọc Hoàng sắp sếp cho hắn đc sinh ra một gia đình nông dân đủ ăn đủ sống ở thôn lưu ly. Ngày hắn hạ trần vì tiên khí quá mạnh đã khiến mẫu thân chịu ảnh hưởng mà qua đời. Cha đặt tên cho hắn là Lâm Tinh Hải vì ngày hắn ra đời bầu trời xanh cao vút như mặt biển gợn sóng nhưng lại thấy được vô số những vì sao lấp lánh. Càng lớn Tinh Hải còn điển trai và thông minh, cả người toát ra khí chất ngời ngời ko ai sánh bằng,tài trí cũng làm nhiều người thán phục đồng thời về khoảng trêu hoa ghẹo nguyệt thì hắn cũng vô đối, con gái trong thôn ko ai ko bị hắn làm cho từ ngây thơ trong sáng trở nên sầu muộn vì tình, đều này làm cho cha hắn rất phiền lòng, tuy nhiên vì thương con nên ông ko trách mắng gì quá nặng nề.
Còn về phần người trong thôn cảm thấy Lâm Tinh Hải đào hoa lãng tử là vậy nhưng trên căn bản vẫn là người tốt, chưa từng từ chối giúp đỡ một ai và đều quan trọng là dù bao nhiêu nữ tử than trời vì hắn đều là do ko giành đc hắn cho riêng mình chứ ko phải vì hắn đã...và luôn bk dừng lại đúng lúc nên ko có ai mang thai rồi kiện cáo hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook