Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp
-
Chương 25: Gà bụng
Sau lần gặp Dương Giản, đến thứ sáu cái bang hội ăn chơi kia hình như đều tự nhấn nút, chủ động liên lạc với ta.
Bọn họ nói, đá đẹp lắm đá đẹp lắm.
Ta không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi sẽ không vì Dương Giản mà trách ta sao?”
Bọn họ nói: “Ngươi là ngươi, hắn là hắn, bọn ta tôn sùng chủ nghĩa tự do dân chủ cùng tự do yêu đương.”
Được rồi, đã vậy ta có thể triển khai chủ nghĩa dân chủ cách mạng mới.
Nhưng mà, hiện tại cuộc gọi cùng tin nhắn điện thoại của ta tăng lên làm cho An Viễn chú ý. Đặc biệt là Tạ Khánh, người vô cùng thích gởi mấy tin nhắn nhảm nhí cho người khác.
Ví dụ hắn nhắn tin hỏi ta, tại sao máy bay bay cao như vậy cũng không đụng phải sao?
Ta hỏi An Viễn, tại sao thế?
An Viễn trả lời: “Bởi vì máy bay luôn hoạt động ở tầng bình lưu, trung bình cách mặt đất 30km. Mà trừ mặt trăng thì ngôi sao có khoảng cách gần địa cầu nhất là sao Kim cũng đã ở mức 4100 vạn km. Cho nên máy bay sóng âm đụng không tới sao.”
Ta nhìn hắn.
Hắn hỏi ta: “Ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói sai rồi à?”
Ta nói: “Không, ngươi nói đúng cực kỳ.” Rồi nhịn không được hôn hôn mặt hắn.
Sau đó, ta bình tĩnh lên mạng lục lọi, một hồi sau trả lời Tạ Khánh: “Bởi vì sao biết né.”
Tạ Khánh nhắn trở lại: “Ngươi thật thông minh!”
Ta trợn trắng mắt, mạng vốn là phát minh và thành quả vĩ đại nhất đối với tri thức.
Được rồi, chúng ta trở lại chính đề.
Chính đề là, An Viễn phát hiện từ thứ hai trở đi tần suất ta tiếp điện thoại cùng nhắn tin bắt đầu nhiều lên, hậu quả là…
Không có hậu quả.
An Viễn không hỏi nhiều cũng không nhận xét gì, khiến cho ta có hơi thất vọng. Bất quá nếu hắn biểu hiện ra gì đó hẳn sẽ không phải là hắn nữa.
Thứ hai qua đi chính là thứ ba, mà mỗi tuần luôn có ngày thứ sáu, hình như ta đang nói nhảm, có thể là vì tâm tình của ta gần đây luôn rất tốt, mặc dù mệt nhưng vẫn thích nói nhảm.
Thứ sáu, công ty tiến hành tiệc khánh công ở khách sạn nọ, trước đây tiệc tùng loại cao cấp đồ sộ cỡ này vốn ta không có phần, bình thường mỗi khi đến lúc này công ty sẽ tan ca sớm, ta về nhà chơi game.
Nhưng vì lần này là ta phụ trách, nên ta phải chăm chăm trông coi từ đầu tới cuối.
Nói là trông coi, thật ra chính là ở bên ngoài quan sát vậy thôi.
Thế mới biết cái gì gọi là nhân vật nổi tiếng, mỗi người mỗi vẻ, củ cải hội hợp.
Được rồi, ta đúng là ghen tị.
An Viễn tự nhiên là trở thành tiêu điểm. Ta nhìn hắn, trong lòng có chút đắc ý. Một người xuất sắc như vậy sáng hôm nay còn hôn lên khóe miệng ta gọi ta rời giường.
Ta ngây ra nhìn hắn, hắn chợt quay đầu nhìn về phía ta, ta mạnh quay đi nhìn chỗ khác, không ngờ mặt đỏ lên.
Rõ ràng là chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng cái loại lơ đãng giao nhau này cũng khiến người ta ngượng ngùng.
Rốt cục ta cũng gặp được hội đồng quản trị trong truyền thuyết, họ đi vào đến, trong đó Mạc Bách Linh đi theo sau một đôi vợ chồng lớn tuổi, nàng chợt thay đổi trang phục nữ tính nghề nghiệp bình thường, hoàn toàn hóa thân làm danh môn tiểu thư, ta còn thật sự không quen.
Nàng cũng nhìn thấy ta, nháy mắt mấy cái.
Ta biết đôi vợ chồng phía trước chính là ông bà ngoại của nàng, cũng là cha mẹ của An Viễn. Bên người nàng có một người đàn ông, trông hơi giống An Viễn, nhưng mà so với An Viễn trưởng thành hơn, cảm giác cũng rất ôn hòa, hơi khẽ mỉm cười, đại khái là con trai thứ của Quan gia.
Ta lại một lần cảm thán khoảng cách chênh lệnh tuổi tác của An Viễn và Mạc Bách Linh.
Sau khi người tới dự tiệc đến đông đủ thì bắt đầu diễn văn khai tiệc.
Ta tiếp tục nhìn ngang ngó dọc, không ngờ chợt thấy được Dương Giản.
Trách không được hôm nay là thứ sáu nhưng cái hội ăn chơi kia không hoạt động.
Chờ đọc xong diễn văn, các tiết mục cũng xong rồi, nhóm củ cải, à không, là nhân vật nổi tiếng bắt đầu đứng lên đi lại. Quan chủ tịch cùng phu nhân không dừng lại lâu mà trực tiếp rời đi.
Ta vẫn đứng ở vòng ngoài, đeo thẻ công tác, xa xa nhìn An Viễn lắc lắc trong tay ly rượu thơm.
Ta đã thử không thèm nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa. Chả có lý do gì để cho sự chênh lệch khách quan này gây trở ngại cho bọn ta, ta muốn tin tưởng hắn, tựa như đang tin vào chính mình.
Đột nhiên hắn quay đầu nhìn lại đây, ta giật mình tránh đi.
“Chào, Vương tiên sinh.”
Ta ngẩng lên, thấy Dương Giản không biết đã lại đây từ lúc nào.
Ta hơi nhếch môi, cười đáp: “Chào, Dương tiên sinh.”
“Vương tiên sinh không uống một ly sao?” Hắn giơ lên ly rượu trong tay.
Ta lắc đầu: “Ta còn phải làm việc, Dương tiên sinh thưởng thức đi thôi.”
Dương Giản bắt chước ta cũng lắc đầu: “Vậy thì tiếc quá, rượu thật ngon.”
Ta nói: “Đương nhiên, do ta tỉ mỉ chọn mà lại.”
Hắn nhướng mày: “Mắt thẩm mỹ không tệ.”
“Cám ơn lời khen tặng.”
Dương Giản bỗng bật cười: “Hai ta đang nói cái gì vậy.”
Ta nhún nhún vai: “Ừ, chúng ta nói gì thế này?”
Sau đó ta cùng hắn đều cười.
Mặc dù nói như vầy thì không được tốt cho lắm, nhưng quả thật làm bạn với Dương Giản thật tuyệt. Ta không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng ta cũng không cần phải nói nhiều, không cần làm gì cả, chỉ cần đáp lại những phản ứng của hắn mà thôi.
Cho đến ngày nào đó, có người thay thế vị trí của ta mới thôi.
“Thật nghĩ không ra vị tiểu thư trợ lý kia là cháu ngoại của tổng giám đốc công ty ngươi.” Hắn vừa nói vừa giơ giơ ly rượu lên. “Thật khiến người ta kinh ngạc quá.”
Ta gật đầu. “Ừ, lúc đầu biết được ta cũng hết hồn.”
Mạc Bách Linh đang nói chuyện với người cậu lớn của nàng. Bọn họ đang nói đột nhiên Mạc Bách Linh nghiêng người qua đây, chỉ chỉ phía này, con trai cả nhà họ Quan cũng cười cười với ta.
Không biết có phải ta tự đa tình không, hắn hình như cười với ta thì phải.
Ta cảm thấy lông tơ sau lưng dựng cả lên.
“Anh trai người ta điều tra ra rồi.” Câu nói của Dương Giản càng khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Cũng may sau đó bọn họ cũng không làm gì thêm, ta lại tiếp tục trò chuyện với Dương Giản.
“Sao ngươi không đi xã giao?” Ta hỏi.
Hắn đáp: “Nói chuyện với ngươi vui hơn.” Lại bổ sung: “Ta đang lấy độc trị độc.”
Ta ngốc luôn, không biết hắn đang nói cái chi.
Lúc này ta chợt thấy An Viễn đi tới, sống lưng liền cứng ngắc, rất hoảng.
Ta đang nghĩ hai người đụng nhau sẽ thế nào, kết quả hắn trực tiếp nói với Dương Giản: “Chào Dương tiên sinh.”
“Quan tổng biết được nhân vật nhỏ nhoi như ta, thực làm ta được quan tâm mà thấy sợ đó.”
“Làm sao có, một con người tài tuấn như Dương tiên sinh đây, ta cũng vẫn rất mong được làm quen mà.”
“Được một người tài tuấn thực sự khen ngợi, ta thật đắc ý.”
Ta đứng một bên nghe hai người nói chuyện với nhau liền phát run da gà rụng lộp bộp trên mặt đất.
“Dương tiên sinh hẳn là bạn thân với Thủ Ninh?”
Dương Giản dựa dựa về phía ta đáp: “Đương nhiên, quan hệ của hai ta cũng không phải bình thường.”
Ta hoảng hồn trừng mắt nhìn Dương Giản.
Dương Giản híp mắt nói: “Thì vốn là bạn rất thân mà, không phải bình thường đúng không?”
Ta cười khan hai tiếng.
“Thủ Ninh vốn là một người rất đáng để kết bạn. Hắn làm đồ ăn ăn ngon lắm.” Dương Giản tiếp tục nói.
Khoan đã, hai câu trước sau có liên quan gì nhau sao? Chả lẽ giá trị của ta đối với hắn cũng chỉ là một tay đầu bếp?
An Viễn cực kì thong thả gật đầu, nhìn chằm chằm Dương Giản đáp: “Đúng là vậy thật.”
“Hình như hắn cũng không thường nấu cơm cho người khác.” Dương Giản tủm tỉm cười, “Hơn nữa hắn cũng không thích rửa chén, ta bị hắn bắt rửa chén mấy lần rồi.”
“A? Thật à?” An Viễn bình tĩnh hỏi ngược lại.
Nhưng mà ta lại cả giảm nhiệt độ hình như đột nhiên hạ xuống.
Máy điều hòa của khách sạn hỏng rồi hay sao ấy nhỉ?
=================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 24: gà bụng ăn ngon lắm nha, ta nói thật đó.
Bọn họ nói, đá đẹp lắm đá đẹp lắm.
Ta không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi sẽ không vì Dương Giản mà trách ta sao?”
Bọn họ nói: “Ngươi là ngươi, hắn là hắn, bọn ta tôn sùng chủ nghĩa tự do dân chủ cùng tự do yêu đương.”
Được rồi, đã vậy ta có thể triển khai chủ nghĩa dân chủ cách mạng mới.
Nhưng mà, hiện tại cuộc gọi cùng tin nhắn điện thoại của ta tăng lên làm cho An Viễn chú ý. Đặc biệt là Tạ Khánh, người vô cùng thích gởi mấy tin nhắn nhảm nhí cho người khác.
Ví dụ hắn nhắn tin hỏi ta, tại sao máy bay bay cao như vậy cũng không đụng phải sao?
Ta hỏi An Viễn, tại sao thế?
An Viễn trả lời: “Bởi vì máy bay luôn hoạt động ở tầng bình lưu, trung bình cách mặt đất 30km. Mà trừ mặt trăng thì ngôi sao có khoảng cách gần địa cầu nhất là sao Kim cũng đã ở mức 4100 vạn km. Cho nên máy bay sóng âm đụng không tới sao.”
Ta nhìn hắn.
Hắn hỏi ta: “Ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói sai rồi à?”
Ta nói: “Không, ngươi nói đúng cực kỳ.” Rồi nhịn không được hôn hôn mặt hắn.
Sau đó, ta bình tĩnh lên mạng lục lọi, một hồi sau trả lời Tạ Khánh: “Bởi vì sao biết né.”
Tạ Khánh nhắn trở lại: “Ngươi thật thông minh!”
Ta trợn trắng mắt, mạng vốn là phát minh và thành quả vĩ đại nhất đối với tri thức.
Được rồi, chúng ta trở lại chính đề.
Chính đề là, An Viễn phát hiện từ thứ hai trở đi tần suất ta tiếp điện thoại cùng nhắn tin bắt đầu nhiều lên, hậu quả là…
Không có hậu quả.
An Viễn không hỏi nhiều cũng không nhận xét gì, khiến cho ta có hơi thất vọng. Bất quá nếu hắn biểu hiện ra gì đó hẳn sẽ không phải là hắn nữa.
Thứ hai qua đi chính là thứ ba, mà mỗi tuần luôn có ngày thứ sáu, hình như ta đang nói nhảm, có thể là vì tâm tình của ta gần đây luôn rất tốt, mặc dù mệt nhưng vẫn thích nói nhảm.
Thứ sáu, công ty tiến hành tiệc khánh công ở khách sạn nọ, trước đây tiệc tùng loại cao cấp đồ sộ cỡ này vốn ta không có phần, bình thường mỗi khi đến lúc này công ty sẽ tan ca sớm, ta về nhà chơi game.
Nhưng vì lần này là ta phụ trách, nên ta phải chăm chăm trông coi từ đầu tới cuối.
Nói là trông coi, thật ra chính là ở bên ngoài quan sát vậy thôi.
Thế mới biết cái gì gọi là nhân vật nổi tiếng, mỗi người mỗi vẻ, củ cải hội hợp.
Được rồi, ta đúng là ghen tị.
An Viễn tự nhiên là trở thành tiêu điểm. Ta nhìn hắn, trong lòng có chút đắc ý. Một người xuất sắc như vậy sáng hôm nay còn hôn lên khóe miệng ta gọi ta rời giường.
Ta ngây ra nhìn hắn, hắn chợt quay đầu nhìn về phía ta, ta mạnh quay đi nhìn chỗ khác, không ngờ mặt đỏ lên.
Rõ ràng là chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng cái loại lơ đãng giao nhau này cũng khiến người ta ngượng ngùng.
Rốt cục ta cũng gặp được hội đồng quản trị trong truyền thuyết, họ đi vào đến, trong đó Mạc Bách Linh đi theo sau một đôi vợ chồng lớn tuổi, nàng chợt thay đổi trang phục nữ tính nghề nghiệp bình thường, hoàn toàn hóa thân làm danh môn tiểu thư, ta còn thật sự không quen.
Nàng cũng nhìn thấy ta, nháy mắt mấy cái.
Ta biết đôi vợ chồng phía trước chính là ông bà ngoại của nàng, cũng là cha mẹ của An Viễn. Bên người nàng có một người đàn ông, trông hơi giống An Viễn, nhưng mà so với An Viễn trưởng thành hơn, cảm giác cũng rất ôn hòa, hơi khẽ mỉm cười, đại khái là con trai thứ của Quan gia.
Ta lại một lần cảm thán khoảng cách chênh lệnh tuổi tác của An Viễn và Mạc Bách Linh.
Sau khi người tới dự tiệc đến đông đủ thì bắt đầu diễn văn khai tiệc.
Ta tiếp tục nhìn ngang ngó dọc, không ngờ chợt thấy được Dương Giản.
Trách không được hôm nay là thứ sáu nhưng cái hội ăn chơi kia không hoạt động.
Chờ đọc xong diễn văn, các tiết mục cũng xong rồi, nhóm củ cải, à không, là nhân vật nổi tiếng bắt đầu đứng lên đi lại. Quan chủ tịch cùng phu nhân không dừng lại lâu mà trực tiếp rời đi.
Ta vẫn đứng ở vòng ngoài, đeo thẻ công tác, xa xa nhìn An Viễn lắc lắc trong tay ly rượu thơm.
Ta đã thử không thèm nghĩ mấy chuyện linh tinh này nữa. Chả có lý do gì để cho sự chênh lệch khách quan này gây trở ngại cho bọn ta, ta muốn tin tưởng hắn, tựa như đang tin vào chính mình.
Đột nhiên hắn quay đầu nhìn lại đây, ta giật mình tránh đi.
“Chào, Vương tiên sinh.”
Ta ngẩng lên, thấy Dương Giản không biết đã lại đây từ lúc nào.
Ta hơi nhếch môi, cười đáp: “Chào, Dương tiên sinh.”
“Vương tiên sinh không uống một ly sao?” Hắn giơ lên ly rượu trong tay.
Ta lắc đầu: “Ta còn phải làm việc, Dương tiên sinh thưởng thức đi thôi.”
Dương Giản bắt chước ta cũng lắc đầu: “Vậy thì tiếc quá, rượu thật ngon.”
Ta nói: “Đương nhiên, do ta tỉ mỉ chọn mà lại.”
Hắn nhướng mày: “Mắt thẩm mỹ không tệ.”
“Cám ơn lời khen tặng.”
Dương Giản bỗng bật cười: “Hai ta đang nói cái gì vậy.”
Ta nhún nhún vai: “Ừ, chúng ta nói gì thế này?”
Sau đó ta cùng hắn đều cười.
Mặc dù nói như vầy thì không được tốt cho lắm, nhưng quả thật làm bạn với Dương Giản thật tuyệt. Ta không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng ta cũng không cần phải nói nhiều, không cần làm gì cả, chỉ cần đáp lại những phản ứng của hắn mà thôi.
Cho đến ngày nào đó, có người thay thế vị trí của ta mới thôi.
“Thật nghĩ không ra vị tiểu thư trợ lý kia là cháu ngoại của tổng giám đốc công ty ngươi.” Hắn vừa nói vừa giơ giơ ly rượu lên. “Thật khiến người ta kinh ngạc quá.”
Ta gật đầu. “Ừ, lúc đầu biết được ta cũng hết hồn.”
Mạc Bách Linh đang nói chuyện với người cậu lớn của nàng. Bọn họ đang nói đột nhiên Mạc Bách Linh nghiêng người qua đây, chỉ chỉ phía này, con trai cả nhà họ Quan cũng cười cười với ta.
Không biết có phải ta tự đa tình không, hắn hình như cười với ta thì phải.
Ta cảm thấy lông tơ sau lưng dựng cả lên.
“Anh trai người ta điều tra ra rồi.” Câu nói của Dương Giản càng khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Cũng may sau đó bọn họ cũng không làm gì thêm, ta lại tiếp tục trò chuyện với Dương Giản.
“Sao ngươi không đi xã giao?” Ta hỏi.
Hắn đáp: “Nói chuyện với ngươi vui hơn.” Lại bổ sung: “Ta đang lấy độc trị độc.”
Ta ngốc luôn, không biết hắn đang nói cái chi.
Lúc này ta chợt thấy An Viễn đi tới, sống lưng liền cứng ngắc, rất hoảng.
Ta đang nghĩ hai người đụng nhau sẽ thế nào, kết quả hắn trực tiếp nói với Dương Giản: “Chào Dương tiên sinh.”
“Quan tổng biết được nhân vật nhỏ nhoi như ta, thực làm ta được quan tâm mà thấy sợ đó.”
“Làm sao có, một con người tài tuấn như Dương tiên sinh đây, ta cũng vẫn rất mong được làm quen mà.”
“Được một người tài tuấn thực sự khen ngợi, ta thật đắc ý.”
Ta đứng một bên nghe hai người nói chuyện với nhau liền phát run da gà rụng lộp bộp trên mặt đất.
“Dương tiên sinh hẳn là bạn thân với Thủ Ninh?”
Dương Giản dựa dựa về phía ta đáp: “Đương nhiên, quan hệ của hai ta cũng không phải bình thường.”
Ta hoảng hồn trừng mắt nhìn Dương Giản.
Dương Giản híp mắt nói: “Thì vốn là bạn rất thân mà, không phải bình thường đúng không?”
Ta cười khan hai tiếng.
“Thủ Ninh vốn là một người rất đáng để kết bạn. Hắn làm đồ ăn ăn ngon lắm.” Dương Giản tiếp tục nói.
Khoan đã, hai câu trước sau có liên quan gì nhau sao? Chả lẽ giá trị của ta đối với hắn cũng chỉ là một tay đầu bếp?
An Viễn cực kì thong thả gật đầu, nhìn chằm chằm Dương Giản đáp: “Đúng là vậy thật.”
“Hình như hắn cũng không thường nấu cơm cho người khác.” Dương Giản tủm tỉm cười, “Hơn nữa hắn cũng không thích rửa chén, ta bị hắn bắt rửa chén mấy lần rồi.”
“A? Thật à?” An Viễn bình tĩnh hỏi ngược lại.
Nhưng mà ta lại cả giảm nhiệt độ hình như đột nhiên hạ xuống.
Máy điều hòa của khách sạn hỏng rồi hay sao ấy nhỉ?
=================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 24: gà bụng ăn ngon lắm nha, ta nói thật đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook