Chuyện Tình Hoa Tường Vi Màu Đỏ
-
Chương 6-2
Nhờ có Ngô Khuynh Đình giới thiệu, Hướng Cảnh không lâu sau cũng tìm được một công việc, là nhà thiết kế bản mềm cho tranh minh họa ở một công ty vẽ bản đồ. Mặc dù so với công việc thiết kế cũ thì không được phù hợp cho lắm nhưng lúc này quên đi cái công việc kia đối với anh cũng không phải chuyện không tốt. Hơn nữa, một công việc bình thường thế này có vẻ rất thích hợp trong cuộc sống của hai người. Thỉnh thoảng nếu công việc kinh doanh ở cửa hàng thuận lợi thì Ngô khuynh đình còn mượn xe đến đón anh ở công ty, hai người trên xe tình nùng ý mật, khanh khanh ta ta vô cùng ngọt ngào.
Cuộc sống ngọt ngào cứ như thế mà trôi qua được một thời gian.
Một hôm Hướng Cảnh đang làm việc, đồng nghiệp nói bên ngoài có người tìm, nhất thời không biết là ai đến tìm mình bởi Ngô khuynh đình hôm nay không đến, mà có đến nhất định sẽ gọi điện báo trước. Hướng Cảnh trong lòng đầy hồ nghi đi ra phòng tiếp khách của công ty, trước mắt anh chính là người đàn ông anh tuấn lịch lãm đã lâu không gặp, một mình ngồi vắt chân trên ghế salon, bên cạnh là một chén nước.
Hướng Cảnh biết người này vừa uống thuốc đau đầu. Đó là một thói quen cực kỳ xấu, dù có đi đến đâu thì trong túi con người này lúc nào cũng có thuốc đau đầu. Anh ghét nhất là bộ dáng lúc anh ta uống thuốc.
Lấy lại bình tĩnh sau lưng Triển Dự, Hướng Cảnh nhẹ khụ một tiếng, báo cho người kia biết anh đã tới.
Triển Dự nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt kiểm định chuyên nghiệp về trang phục có thể ngay lập tức thấy cách ăn mặc của Hướng Cảnh là vô cùng lôi thôi. Thực ra thì không quá là lôi thôi, chỉ là đặt lên bàn cân so sánh với con người của Hướng thiết kế gia mấy tháng trước còn được mời đi làm ban giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang hàng đầu thế giới thì quả thật là một trời một vực.
Mái tóc đen không được chải cẩn thận lòa xòa trước trán khiến cậu ta như già đi mấy tuổi, phá hỏng đi phong cách thanh lịch vốn có.
Phải mất rất nhiều thời gian cùng tiền bạc, cuối cùng Triển Dự cũng tìm được cậu ta. Hôm nay vừa vặn là sinh nhật của Hướng Cảnh, cho nên Triển Dự càng đặc biệt muốn gặp được cậu ta, đưa cậu ta đi ăn cơm, nhưng Hướng Cảnh có vẻ như không hề nhớ đến sinh nhật của mình.
Dạo này Hướng Cảnh thường xuyên chăm chú vào màn hình máy tính làm việc nên ánh mắt có vẻ dại đi khi nhìn Triển Dự. Gặp hắn vốn là ngoài ý muốn của anh nên ánh mắt cũng không nhiệt tình chào đón mà nhanh chóng tránh đi đầy bất an. Có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ đến cảnh giờ phút này Triển Dự xuất hiện trước mặt anh như vậy.
Triển Dự vừa xuất hiện, anh cảm thấy dường như mọi chuyện đều do hắn đã sắp đặt cả rồi, còn có động tác trấn áp cơn đau đầu kia nữa, mỗi lần nhìn thấy hắn uống thuốc, anh lại cảm giác đó là do lỗi của mình vậy.
Không phải ngay từ đầu Triển Dự đã có cái tính xấu này, chẳng qua chỉ là mấy năm qua chạy đôn chạy đáo lo cho Hướng Cảnh nên hắn rất hay bị đau đầu. Suốt mấy năm trời hắn đã phải vượt qua không ít gian nan, thử thách bởi London là nước ngoài, mà đã là nước ngoài thì lúc nào cũng có tính bài ngoại, người Hoa khó mà có thể đứng vững. Hướng Cảnh tuổi vẫn còn trẻ mà đã có sự nghiệp như ngày hôm nay không thể không tính đến công của Triển Dự.
Bây giờ các thiết kế của anh bị người ta quay lưng chỉ trích nên anh tưởng mọi chuyện giữa hai người họ đã kết thúc rồi. Bao nhiêu lợi nhuận anh kiếm được đều ở chỗ Triển Dự, vậy coi như là anh đã trả xong món nợ ân tình. Hắn có thể lấy số tiền này đi bồi dưỡng một người khác như đã từng làm với Hướng Cảnh, không cần phải lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây tìm anh.
Một khoảng trầm mặc dài dằng dặc qua đi, vẫn như xưa, mỗi lần Hướng Cảnh làm sai điều gì, Triển Dự không mắng, cũng không thể hiện biểu hiện gì. Một người vẫn tiếp tục ngồi, như một người anh lớn tuổi quan tâm tới đứa em vẫn còn ngu dại, cất giọng hỏi một cách bình thường: “Sao lại để tóc tai thành ra như thế kia? Chẳng thuận mắt gì cả.”
Hướng Cảnh không trả lời. Một lúc lâu sau, vì sợ Triển Dự nên mới mở lời: “Em, em không có ý định lại thiết kế trang phục nữa mà muốn sống cuộc sống của người bình thường.”
“A? Thiết kế quần áo không phải là công việc của một người bình thường sao?” Triển Dự một bên đáp lời, một bên móc từ túi ra mấy viên thuốc nhỏ, cầm chén nước mà lúc nãy một đồng nghiệp của Hướng Cảnh đã mời hắn để uống thuốc, sau đó thản nhiên nói: “Anh đã nói trước với lãnh đạo rồi, hôm nay em có thể về sớm, chúng ta đi ăn bữa cơm.”
“Sao lại đi ăn cơm?” Hướng Cảnh không hiểu mà hỏi lại. Anh cứ nghĩ nếu không còn đi theo con đường thiết kế nữa thì từ nay quan hệ giữa anh và Triển Dự cũng sẽ kết thúc.
Năm ấy sau khi bà mẹ đơn thân qua đời, Hướng Cảnh còn đang đi học một thân một mình lưu lại tại Anh, không nơi nương tựa, lại vừa mới vào đại học nơi nổi tiếng nhất về ngành thiết kế thời trang. Anh lúc đó có tài nhưng không có tiền để chi trả nổi khoản học phí vô cùng tốn kém đó mà tiếp tục học hành.
Đang trong tình cảnh không chỗ bám víu, cha lại là người vô trách nhiệm, anh may mắn gặp được ông chủ trẻ tuổi của một xưởng may nhỏ. Ông chủ đó không chỉ rất tuấn tú lịch sự mà tính cách cũng rất tốt, rất hòa sảng nói sẽ giúp tài trợ cho anh ăn học thành tài.
Đứa học trò ngây thơ không biết gì chỉ mở to đôi mắt, không ngừng nói: “Thật sự?! Cám ơn! Cám ơn ngài! Ngài thật sự là người tốt.” Nhưng sau này khi nhớ lại, anh mới thấy rằng ông chủ trẻ tuổi kia khi đó không chỉ có lòng hảo tâm. Sau lưng việc làm tưởng như rất nghĩa hiệp là giúp đỡ học trò nghèo thì anh ta còn có nhiều mưu đồ sâu xa khác.
Người học trò đáng thương kia là Hướng Cảnh.
Còn ông chủ có bề ngoài đầy thiện tâm kia chính là Triển Dự.
Sau khi hứa sẽ giúp Hướng Cảnh, không lâu sau xưởng của Triển Dự cũng bị đóng cửa, nguyên nhân là bởi các thiết kế đã quá lỗi thời, cách tiêu thụ hàng hóa cũng không theo kịp xu hướng mới. Số tiền còn lại không đủ để tiếp tục lo cho học phí cũng như sinh hoạt phí của Hướng Cảnh nhưng Triển Dự vẫn gồng mình chống đỡ tất cả để chăm sóc cho anh trong suốt nhiều năm như vậy.
Hướng Cảnh lúc đầu rất cảm kích hắn, cái gì cũng nghe theo hắn. Trong cuộc sống sau này, khi Hướng Cảnh có tiếng, địa vị của bọn họ ngày càng cách xa, anh cũng không nghe theo mọi ý kiến của Triển Dự nữa.
Nhiều năm được Triển Dự chăm lo như vậy, thậm chí còn giúp đưa anh từ một tên vô danh tiểu tốt có thể bước đến đỉnh cao trong ngành thiết kế khiến anh cứ tưởng rằng sự tồn tại của mình có ý nghĩa với Tiển Dự nhưng nói cho cùng thì thật ra hắn chỉ nuôi dưỡng anh để thực hiện nốt giấc mộng còn dang dở của mình; hay nói khó nghe hơn thì Triển Dự chỉ đang lợi dụng anh để kiếm tiền.
Nhiều năm qua, tất cả tiền Hướng Cảnh kiếm được đều giao cho Triển Dự giữ, vì thế mà khi anh rời London đi thì trên người chẳng còn mấy đồng xu dính túi. Đêm gặp Ngô Khuynh Đình, anh không thể không ngửa tay nhận tiền từ cậu ấy. (chỗ này bác QT dịch là “y không thể không điềm đạm dễ thương mà yêu cầu NKĐ giúp hắn” – chết cười J)
Có hơn mười năm kinh nghiệm đi theo Triển Dự, Hướng Cảnh rất khó lại tin tưởng rằng còn tồn tại chân tình giữa người với người, quá khứ anh đi theo Triển Dự luôn quanh quẩn, trói buộc khiến anh không còn mở lòng ra được nữa.
Trong suốt mười năm qua, Hướng Cảnh không nghĩ mình có thể yêu ai và cái tương lai hạnh phúc kia sẽ đến với ai khác không phải mình. Thế mà kết quả lại gặp cái tên vô tâm vô phế Ngô khuynh đình kia, khiến cái tính vô tâm ngu ngốc cũng lấy sang anh, khiến anh không muốn ngồi tính toán cho rõ ân oán nghĩa tình giữa anh và Triển Dự nữa, cũng không muốn tiếp tục ngành thiết kế mà một thời mình theo đuổi, cũng không muốn phải phân rõ ranh giới giữa hai người nữa.
Hơn nữa anh sớm đã bị lây nhiễm sự dịu dàng của Ngô khuynh đình, hoàn toàn toại nguyện khi có thể hoàn thành những thiết kế khiến mình hài lòng nhất, đó cũng là lời từ biệt của anh với ngành sản xuất này.
“Hôm nay là sinh nhật em, quên rồi sao? Anh mang theo vài bộ quần áo sang đây cho em. Chờ một chút em thay xong, chúng ta tìm một nơi trang nhã cùng ăn cơm.” Triển Dự dù mắng chửi người mà không có nửa chữ thô tục, quanh co lòng vòng mà thành công trêu chọc người khác.
Triển Dự nhìn bộ dáng của cậu ta, có thể thấy cậu ta lâu lắm rồi không vào quán cơm nào tốt tốt một chút. Còn lớn tiếng nói từ nay sẽ không thiết kế nữa, ngoài thiết kế ra thì cậu ta còn biết làm gì nữa? Hôm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà tính tình vẫn thất thường như trước, vẫn còn cái tính như công chúa đó, cho nên mới nói, không có Triển Dự, Hướng Cảnh sống như thế nào nổi.
“Mọi người bình thường đều mặc quần áo như vậy.” Hướng Cảnh đã đi theo Triển Dự nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra suy nghĩ của hắn. Triển Dự thực sự cảm thấy trang phục người kia đập vào mắt không thể chịu nổi, mỗi lần liếc mắt qua cũng như phải chịu cực hình vậy.
“Một thiết kế gia nổi tiếng như em thì biết gì về cuộc sống bình thường mà nói? Hôm nay cũng đã hai mươi tám rồi? Cũng không còn nhỏ rồi…” Triển Dự đứng dậy từ ghế sa lon, muốn đưa anh đi.
“Anh gặp em lúc mới mười bảy tuổi. Không có tiền trả phòng trọ, toàn bộ hành lý bị chủ nhà ném ra đường, đúng vào lúc London trời đông giá rét lại còn mưa tuyết, thật vô cùng lạnh, em đáng thương như con mèo nhỏ, chỉ biết ngồi co quắp trong mưa mà khóc.” Triển Dự cay nghiệt mà nhắc nhở Hướng Cảnh, cậu ta có thể sống sót, có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ công Triển Dự.
“Đều là chuyện trước kia rồi… nhưng lại có cảm giác như mới xảy ra ngày hôm qua.” Triển Dự tự nhủ nhớ lại.
Hướng Cảnh ở một bên không nói năng gì mà chỉ lắng nghe rồi đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh (đoạn này bác QT bảo là “như bị Triển Dự cho một cái bạt tai” nhưng em thấy nó cứ thế nào ấy, cho thành dội nước cho nó mát hén J), hai gò má dần đỏ lên. Đứng một lúc lâu, rốt cục thì cũng theo Triển Dự đi xuống tầng.
Không biết có phải là do tác động tâm lý từ năm 17 tuổi đến nay không, nhưng dù là lúc nào thì hình tượng Triển Dự trong trong mắt anh cũng vẫn cao lớn, đầy uy lực như vậy, như một dã thú vừa dũng cảm, đơn độc vượt qua nguy hiểm khó khăn, vừa lạnh lùng trước cảnh khói lửa nhân gian.
Cuộc sống năm đầu tiên của bọn họ ở London thật không như ý, Triển Dự luôn động viên anh tiến lên phía trước, không được nản chí, phải chuyên tâm thiết kế, dù trời có sập xuống cũng đã có Triển Dự chống đỡ. Nếu như những lời lẽ từ ngữ này đều xuất phát từ sự quan tâm dịu dàng thật lòng thì có lẽ Hướng Cảnh sẽ không e ngại hắn mà bỏ đi. Song những lời này, mỗi lần nói ra đều là những mệnh lệnh cứng nhắc, hình như là vì Triển Dự đã nuôi dưỡng Hướng Cảnh nên sau này anh có thành danh giàu có thì nhất định không được quên ân đức trời biển của hắn.
Lúc đó, giữa bọn họ vẫn chỉ là mối quan hệ lạnh lùng vô tình ấy thôi.
Cuộc sống ngọt ngào cứ như thế mà trôi qua được một thời gian.
Một hôm Hướng Cảnh đang làm việc, đồng nghiệp nói bên ngoài có người tìm, nhất thời không biết là ai đến tìm mình bởi Ngô khuynh đình hôm nay không đến, mà có đến nhất định sẽ gọi điện báo trước. Hướng Cảnh trong lòng đầy hồ nghi đi ra phòng tiếp khách của công ty, trước mắt anh chính là người đàn ông anh tuấn lịch lãm đã lâu không gặp, một mình ngồi vắt chân trên ghế salon, bên cạnh là một chén nước.
Hướng Cảnh biết người này vừa uống thuốc đau đầu. Đó là một thói quen cực kỳ xấu, dù có đi đến đâu thì trong túi con người này lúc nào cũng có thuốc đau đầu. Anh ghét nhất là bộ dáng lúc anh ta uống thuốc.
Lấy lại bình tĩnh sau lưng Triển Dự, Hướng Cảnh nhẹ khụ một tiếng, báo cho người kia biết anh đã tới.
Triển Dự nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt kiểm định chuyên nghiệp về trang phục có thể ngay lập tức thấy cách ăn mặc của Hướng Cảnh là vô cùng lôi thôi. Thực ra thì không quá là lôi thôi, chỉ là đặt lên bàn cân so sánh với con người của Hướng thiết kế gia mấy tháng trước còn được mời đi làm ban giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang hàng đầu thế giới thì quả thật là một trời một vực.
Mái tóc đen không được chải cẩn thận lòa xòa trước trán khiến cậu ta như già đi mấy tuổi, phá hỏng đi phong cách thanh lịch vốn có.
Phải mất rất nhiều thời gian cùng tiền bạc, cuối cùng Triển Dự cũng tìm được cậu ta. Hôm nay vừa vặn là sinh nhật của Hướng Cảnh, cho nên Triển Dự càng đặc biệt muốn gặp được cậu ta, đưa cậu ta đi ăn cơm, nhưng Hướng Cảnh có vẻ như không hề nhớ đến sinh nhật của mình.
Dạo này Hướng Cảnh thường xuyên chăm chú vào màn hình máy tính làm việc nên ánh mắt có vẻ dại đi khi nhìn Triển Dự. Gặp hắn vốn là ngoài ý muốn của anh nên ánh mắt cũng không nhiệt tình chào đón mà nhanh chóng tránh đi đầy bất an. Có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ đến cảnh giờ phút này Triển Dự xuất hiện trước mặt anh như vậy.
Triển Dự vừa xuất hiện, anh cảm thấy dường như mọi chuyện đều do hắn đã sắp đặt cả rồi, còn có động tác trấn áp cơn đau đầu kia nữa, mỗi lần nhìn thấy hắn uống thuốc, anh lại cảm giác đó là do lỗi của mình vậy.
Không phải ngay từ đầu Triển Dự đã có cái tính xấu này, chẳng qua chỉ là mấy năm qua chạy đôn chạy đáo lo cho Hướng Cảnh nên hắn rất hay bị đau đầu. Suốt mấy năm trời hắn đã phải vượt qua không ít gian nan, thử thách bởi London là nước ngoài, mà đã là nước ngoài thì lúc nào cũng có tính bài ngoại, người Hoa khó mà có thể đứng vững. Hướng Cảnh tuổi vẫn còn trẻ mà đã có sự nghiệp như ngày hôm nay không thể không tính đến công của Triển Dự.
Bây giờ các thiết kế của anh bị người ta quay lưng chỉ trích nên anh tưởng mọi chuyện giữa hai người họ đã kết thúc rồi. Bao nhiêu lợi nhuận anh kiếm được đều ở chỗ Triển Dự, vậy coi như là anh đã trả xong món nợ ân tình. Hắn có thể lấy số tiền này đi bồi dưỡng một người khác như đã từng làm với Hướng Cảnh, không cần phải lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây tìm anh.
Một khoảng trầm mặc dài dằng dặc qua đi, vẫn như xưa, mỗi lần Hướng Cảnh làm sai điều gì, Triển Dự không mắng, cũng không thể hiện biểu hiện gì. Một người vẫn tiếp tục ngồi, như một người anh lớn tuổi quan tâm tới đứa em vẫn còn ngu dại, cất giọng hỏi một cách bình thường: “Sao lại để tóc tai thành ra như thế kia? Chẳng thuận mắt gì cả.”
Hướng Cảnh không trả lời. Một lúc lâu sau, vì sợ Triển Dự nên mới mở lời: “Em, em không có ý định lại thiết kế trang phục nữa mà muốn sống cuộc sống của người bình thường.”
“A? Thiết kế quần áo không phải là công việc của một người bình thường sao?” Triển Dự một bên đáp lời, một bên móc từ túi ra mấy viên thuốc nhỏ, cầm chén nước mà lúc nãy một đồng nghiệp của Hướng Cảnh đã mời hắn để uống thuốc, sau đó thản nhiên nói: “Anh đã nói trước với lãnh đạo rồi, hôm nay em có thể về sớm, chúng ta đi ăn bữa cơm.”
“Sao lại đi ăn cơm?” Hướng Cảnh không hiểu mà hỏi lại. Anh cứ nghĩ nếu không còn đi theo con đường thiết kế nữa thì từ nay quan hệ giữa anh và Triển Dự cũng sẽ kết thúc.
Năm ấy sau khi bà mẹ đơn thân qua đời, Hướng Cảnh còn đang đi học một thân một mình lưu lại tại Anh, không nơi nương tựa, lại vừa mới vào đại học nơi nổi tiếng nhất về ngành thiết kế thời trang. Anh lúc đó có tài nhưng không có tiền để chi trả nổi khoản học phí vô cùng tốn kém đó mà tiếp tục học hành.
Đang trong tình cảnh không chỗ bám víu, cha lại là người vô trách nhiệm, anh may mắn gặp được ông chủ trẻ tuổi của một xưởng may nhỏ. Ông chủ đó không chỉ rất tuấn tú lịch sự mà tính cách cũng rất tốt, rất hòa sảng nói sẽ giúp tài trợ cho anh ăn học thành tài.
Đứa học trò ngây thơ không biết gì chỉ mở to đôi mắt, không ngừng nói: “Thật sự?! Cám ơn! Cám ơn ngài! Ngài thật sự là người tốt.” Nhưng sau này khi nhớ lại, anh mới thấy rằng ông chủ trẻ tuổi kia khi đó không chỉ có lòng hảo tâm. Sau lưng việc làm tưởng như rất nghĩa hiệp là giúp đỡ học trò nghèo thì anh ta còn có nhiều mưu đồ sâu xa khác.
Người học trò đáng thương kia là Hướng Cảnh.
Còn ông chủ có bề ngoài đầy thiện tâm kia chính là Triển Dự.
Sau khi hứa sẽ giúp Hướng Cảnh, không lâu sau xưởng của Triển Dự cũng bị đóng cửa, nguyên nhân là bởi các thiết kế đã quá lỗi thời, cách tiêu thụ hàng hóa cũng không theo kịp xu hướng mới. Số tiền còn lại không đủ để tiếp tục lo cho học phí cũng như sinh hoạt phí của Hướng Cảnh nhưng Triển Dự vẫn gồng mình chống đỡ tất cả để chăm sóc cho anh trong suốt nhiều năm như vậy.
Hướng Cảnh lúc đầu rất cảm kích hắn, cái gì cũng nghe theo hắn. Trong cuộc sống sau này, khi Hướng Cảnh có tiếng, địa vị của bọn họ ngày càng cách xa, anh cũng không nghe theo mọi ý kiến của Triển Dự nữa.
Nhiều năm được Triển Dự chăm lo như vậy, thậm chí còn giúp đưa anh từ một tên vô danh tiểu tốt có thể bước đến đỉnh cao trong ngành thiết kế khiến anh cứ tưởng rằng sự tồn tại của mình có ý nghĩa với Tiển Dự nhưng nói cho cùng thì thật ra hắn chỉ nuôi dưỡng anh để thực hiện nốt giấc mộng còn dang dở của mình; hay nói khó nghe hơn thì Triển Dự chỉ đang lợi dụng anh để kiếm tiền.
Nhiều năm qua, tất cả tiền Hướng Cảnh kiếm được đều giao cho Triển Dự giữ, vì thế mà khi anh rời London đi thì trên người chẳng còn mấy đồng xu dính túi. Đêm gặp Ngô Khuynh Đình, anh không thể không ngửa tay nhận tiền từ cậu ấy. (chỗ này bác QT dịch là “y không thể không điềm đạm dễ thương mà yêu cầu NKĐ giúp hắn” – chết cười J)
Có hơn mười năm kinh nghiệm đi theo Triển Dự, Hướng Cảnh rất khó lại tin tưởng rằng còn tồn tại chân tình giữa người với người, quá khứ anh đi theo Triển Dự luôn quanh quẩn, trói buộc khiến anh không còn mở lòng ra được nữa.
Trong suốt mười năm qua, Hướng Cảnh không nghĩ mình có thể yêu ai và cái tương lai hạnh phúc kia sẽ đến với ai khác không phải mình. Thế mà kết quả lại gặp cái tên vô tâm vô phế Ngô khuynh đình kia, khiến cái tính vô tâm ngu ngốc cũng lấy sang anh, khiến anh không muốn ngồi tính toán cho rõ ân oán nghĩa tình giữa anh và Triển Dự nữa, cũng không muốn tiếp tục ngành thiết kế mà một thời mình theo đuổi, cũng không muốn phải phân rõ ranh giới giữa hai người nữa.
Hơn nữa anh sớm đã bị lây nhiễm sự dịu dàng của Ngô khuynh đình, hoàn toàn toại nguyện khi có thể hoàn thành những thiết kế khiến mình hài lòng nhất, đó cũng là lời từ biệt của anh với ngành sản xuất này.
“Hôm nay là sinh nhật em, quên rồi sao? Anh mang theo vài bộ quần áo sang đây cho em. Chờ một chút em thay xong, chúng ta tìm một nơi trang nhã cùng ăn cơm.” Triển Dự dù mắng chửi người mà không có nửa chữ thô tục, quanh co lòng vòng mà thành công trêu chọc người khác.
Triển Dự nhìn bộ dáng của cậu ta, có thể thấy cậu ta lâu lắm rồi không vào quán cơm nào tốt tốt một chút. Còn lớn tiếng nói từ nay sẽ không thiết kế nữa, ngoài thiết kế ra thì cậu ta còn biết làm gì nữa? Hôm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà tính tình vẫn thất thường như trước, vẫn còn cái tính như công chúa đó, cho nên mới nói, không có Triển Dự, Hướng Cảnh sống như thế nào nổi.
“Mọi người bình thường đều mặc quần áo như vậy.” Hướng Cảnh đã đi theo Triển Dự nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra suy nghĩ của hắn. Triển Dự thực sự cảm thấy trang phục người kia đập vào mắt không thể chịu nổi, mỗi lần liếc mắt qua cũng như phải chịu cực hình vậy.
“Một thiết kế gia nổi tiếng như em thì biết gì về cuộc sống bình thường mà nói? Hôm nay cũng đã hai mươi tám rồi? Cũng không còn nhỏ rồi…” Triển Dự đứng dậy từ ghế sa lon, muốn đưa anh đi.
“Anh gặp em lúc mới mười bảy tuổi. Không có tiền trả phòng trọ, toàn bộ hành lý bị chủ nhà ném ra đường, đúng vào lúc London trời đông giá rét lại còn mưa tuyết, thật vô cùng lạnh, em đáng thương như con mèo nhỏ, chỉ biết ngồi co quắp trong mưa mà khóc.” Triển Dự cay nghiệt mà nhắc nhở Hướng Cảnh, cậu ta có thể sống sót, có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ công Triển Dự.
“Đều là chuyện trước kia rồi… nhưng lại có cảm giác như mới xảy ra ngày hôm qua.” Triển Dự tự nhủ nhớ lại.
Hướng Cảnh ở một bên không nói năng gì mà chỉ lắng nghe rồi đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh (đoạn này bác QT bảo là “như bị Triển Dự cho một cái bạt tai” nhưng em thấy nó cứ thế nào ấy, cho thành dội nước cho nó mát hén J), hai gò má dần đỏ lên. Đứng một lúc lâu, rốt cục thì cũng theo Triển Dự đi xuống tầng.
Không biết có phải là do tác động tâm lý từ năm 17 tuổi đến nay không, nhưng dù là lúc nào thì hình tượng Triển Dự trong trong mắt anh cũng vẫn cao lớn, đầy uy lực như vậy, như một dã thú vừa dũng cảm, đơn độc vượt qua nguy hiểm khó khăn, vừa lạnh lùng trước cảnh khói lửa nhân gian.
Cuộc sống năm đầu tiên của bọn họ ở London thật không như ý, Triển Dự luôn động viên anh tiến lên phía trước, không được nản chí, phải chuyên tâm thiết kế, dù trời có sập xuống cũng đã có Triển Dự chống đỡ. Nếu như những lời lẽ từ ngữ này đều xuất phát từ sự quan tâm dịu dàng thật lòng thì có lẽ Hướng Cảnh sẽ không e ngại hắn mà bỏ đi. Song những lời này, mỗi lần nói ra đều là những mệnh lệnh cứng nhắc, hình như là vì Triển Dự đã nuôi dưỡng Hướng Cảnh nên sau này anh có thành danh giàu có thì nhất định không được quên ân đức trời biển của hắn.
Lúc đó, giữa bọn họ vẫn chỉ là mối quan hệ lạnh lùng vô tình ấy thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook