Chuyện Tình Giữa 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính
-
Chương 90: Giới thiệu bản thân
Đám người đến mỗi lúc một đông, mà tâm điểm chú ý là Sarah. Cô như một nàng công chúa rực rỡ, lời nói dịu dàng, thánh thoát.
- Haiz…cậu nhìn xem! Sarah thật xinh đẹp. Đúng là phong cách của “nữ hoàng” có khác – Thảo Anh chống tay nhìn Sarah đang tươi cười giữa dòng người nhộn nhịp.
- Từ nhỏ Sarah đã được huấn luyện từ nhỏ để trở thành một người thừa kế. Nên những nghi thức giao tiếp, lễ nghi Sarah nắm khá rõ. Cộng thêm khí chất vương giả từ trong xương tủy nên khó trách mọi người đều yêu mến là phải.
Thùy Dương cầm tách trà lên uống, nhàn nhạt nói. Từ nào bấy giờ, Thùy Dương rất ít khen ai nhưng hôm nay chính miệng cô khen ngợi Sarah chứng tỏ cô ấy thực sự rất lợi hại.
Bảo Ngọc trầm mặc, không nói gì, chỉ ngồi nghe hai bạn mình nói chuyện. Bản thân cô biết, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Sarah, cô cũng biết trong cuộc thi mình hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Dù vậy, Bảo Ngọc luôn tự nhủ mình phải cố gắng hết sức.
- Xin chào tất cả các bạn!
Từ sân khấu bất chợt nổi lên tiếng nói. Đồng loạt tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu, tấm màn màu xanh dương được kéo lên. Trên sân khấu, một cô gái ăn mặc vô cùng trang nhã, mặc trên người chiếc váy màu xanh lam đơn giản chẵng những không mang nét sơ xài mà lại mang nét chững chạc, quý phái. Bên cạnh cô là một chàng trai cũng đẹp trai không kém, anh mặc chiếc áo màu xám tro với mái tóc được chải chuốt chu đáo.
- Chào mừng tất cả mọi người đã đến với trường High School Libery và quan trọng nhất là đến với cuộc thi The Queen.
Liền đó, tiếng vỗ tay đồng loạt vang dậy như sấm. Những cô gái trở về chỗ ngồi của mình, Sarah cũng quay lại bàn các cô, cười nhẹ.
- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Julia. Hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh được là người hướng dẫn cho các bạn, những nàng công chúa xinh đẹp đang ngồi nơi đây.Và bên cạnh tôi là Kenedy. Anh ấy cũng sẽ cùng đồng hành với các trong suốt vòng thi này.
- Xin chào tất cả các bạn, tôi là Kenedy. Tôi sẽ là người hướng dẫn và giúp các bạn vượt qua vòng thi này.
- À Kenedy này! Anh có thể giới thiệu đôi nét về cuộc thi cho tôi và các bạn ở đây cùng nghe không? – Julia mỉm cười quay sang người của mình.
- Sao lại không chứ? Cuộc thi The Queen là cuộc thi được tổ chức lần đầu tiên là vào năm 1872, tại thủ đô nước Anh là Luân Đôn do nữ hoàng Victoria đứng ra tổ chức. Với quy mô là chiêu tập những cô gái hoàn hảo trong vương quốc của mình, đào tạo, bồi đắp cho họ để trở thành những nàng công chúa thực thụ. Dần dần cuộc thi trở nên nổi tiếng như chúng ta thấy hiện nay.
- Oa! Thật sự là một tiểu sử thú vị nha.
- Đúng đó, và quan trọng hơn chúng ta đang đứng trong cuộc thi The Queen, vào một cột mốc vô cùng đáng nhớ. Cuộc thi The Queen lần thứ 144. – Kenedy vui vẻ đáp.
- Cuộc thi là nơi để các bạn thỏa niềm mong ước của mình. Với chỉ tiêu đề ra của cuộc thi là “ Nơi những cô gái chạm tới ước mơ của mình” đúng vậy cô gái nào cũng mơ về nó nhưng không phải ai cũng chạm đến được. Với những người thuộc dòng máu hoàng gia thì đây chính là cơ hội để các bạn chứng tỏ mình, còn đối với những người có xuất thân bình thường thì đừng lo, các bạn sẽ có cơ hội để dành lấy ngôi vị công chúa cho mình hay cao hơn nữ là ngôi vị nữ hoàng.Trong cuộc thi The Queen, các bạn đều như nhau, ai tài năng nhất thì ngôi vị sẽ thuộc về người đó.Và mong rằng mùa thi năm nay sẽ đạt được nhiều thành công. – Giọng Julia vang lên, nhẹ nhàng như rót mật vào tai người nghe.
- Thế còn chờ gì nữa…Chúng ta hãy cho một tràng pháo tay thật to để khai mạc cuộc thi nào.
Sau một tràng vỗ tay to, Kenedy nói tiếp:
- Và bây giờ các bạn hãy chào đón nữ hoàng Elizabeth II, sẽ nói đôi điều với chúng ta. Xin mời người.
Kenedy nhường vị trí cho nữ hoàng, cung kính cúi chào. Tất cả hội trường cũng đứng lên cúi chào nữ hoàng rồi mới yên vị chỗ ngồi của mình.
- Xin chào tất cả các bạn, cuộc thi The Queen là không những là nơi để các bạn thi thố mà còn là nơi để các bạn thể hiện và khám phá những nhân tố thông minh, vẻ đẹp tiềm ẩn trong mỗi con người các bạn. Nào hãy thể hiện khả năng của các bạn, hãy tự tin vào khả năng của chính mình.
Nữ hoàng phát biểu xong. Từ phía sau những chiếc mang những chiếc vương miện xinh xắn lấp lánh được đẩy đến từng bàn, phân phát cho mọi người. Ở đây có một số cô gái đã từng tham gia thì biết rõ được về ý nghĩa của nó, nhưng đối với những cô gái lần đầu mới đến với cuộc thi như Bảo Ngọc chẳng hạn thì việc này là một điều thắc mắc, cần giải đáp. Những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.
- Có lẽ trên tay các bạn hiện giờ là chiếc vương miện xinh xắn phải không nào? – Julia từ trên sân khấu vui vẻ nói – Đây là món quà từ cuộc thi dành cho các bạn như là lời chào thân thiện của hoàng gia Anh gửi đến cho các bạn. Hãy làm quen với nó đi nhé! Vì biết đâu chừng sắp tới bạn sẽ phải đeo chiếc vương miện của nữ hoàng đấy.
Bảo Ngọc đón nhận chiếc vương miện, đội thử lên đầu. Mái tóc cô được buột cao nên khi đội vào, vương miện liền bị lệch và rớt xuống đất. Bảo Ngọc đứng dậy vội chạy đến nơi nhặt nó, chiếc vương sau mấy vòng lăn tròn thì nằm yên vị ngay chân một cô gái. Đôi giày màu vàng kim óng ánh với những hạt cườm đính quanh đôi tạo nên sự trang nhã, Bảo Ngọc vừa định cầm lên thì giọng nói trên đỉnh đầu truyền xuống.
- Có một chiếc vương miện cũng đeo không xong nữa.
Bảo Ngọc nhặt lên, ánh mắt cô hướng thẳng vào cô gái có mái tóc màu hồng. Cô gái đó, Bảo Ngọc nhớ là trong đám người nói chuyện với Sarah lúc nãy, nghe Sarah bảo rằng cô là chàu ruột của Chủ tịch hội đồng quản trị một tập đoàn điện tử khá nổi tiếng ở Trung Quốc. Giọng tiếng anh chuẩn xác của cô gái vang lên, không nhanh không chậm nhưng đủ để Bảo Ngọc hiểu.
- Mình chưa bao giờ đội nó nên có chút không quen.
Bảo Ngọc lấp bấp đáp lại. Ở trên lớp cô không giỏi mấy về phần ngoại ngữ này, thông thường cô chỉ học những mớ lý thuyết dài dòng, cùng mấy công thức khô khan thế là kiểm tra chứ chả bao giờ thực hành. Không phải do Bảo Ngọc ngại ngùng, nhưng việc đọc tiếng anh khiến cô cứ thấy sao sao, không quen miệng, với lại theo quan niệm của cô mà nói. Cô chỉ thích được nói tiếng việt còn những thứ tiếng khác, thật cô chả có thiện cảm.
Nói đi cũng phải nói lại, may mắn thay là cô có Thảo Anh, Thùy Dương và Sarah. Trong cuộc huấn luyện vừa rồi, họ chẵng những rèn cho cô đủ mọi kỹ năng mà còn có khả năng nói tiếng anh, nên bây giờ nếu giao tiếp thông thường thì Bảo Ngọc hoàn toàn có thể ứng phó.
- Nếu không có việc gì mình đi trước nha.
Nói đoạn Bảo Ngọc toàn bỏ đi, thì một cánh tay trắng noãn vội giang ra, chặn cô lại.
- Này này, đi đâu mà sớm vậy. Chúng ta chưa nói chuyện xong mà.
- Tớ nghĩ chúng ta không có việc gì để nói cả - Bảo Ngọc lưỡng lự đáp. Nếu mà cứ tiếp tục nói chuyện tiếng anh như thế không khéo cô sẽ không thể nào chống cự tiếp nữa.
- Nhưng bọn tôi thì có chuyện muốn nói đó – Nhóm cô gái đó nhanh chóng tập trung lại. Đó là một nhóm có năm cô gái. Trang phục xa hoa, dung mạo xinh đẹp ngất trời, nhìn là có thể biết không phải là người tầm thường. Năm cô đứng thành tròn, bao quanh Bảo Ngọc
- Để xem, quần áo thì tầm thường. Chẳng có trang sức gì cả, mái tóc thì thật kinh tởm. Thật không hiểu sao cái loại quê mùa, cặn bã như thế có thể lọt vào một nơi như thế này. Haiz thật làm dơ bẩn cả cuộc thi – Một cô gái khác nói.
- Xin các cô hãy tôn trọng tôi. Dù tôi có xấu xí, quê mùa như thế nào thì tôi cũng đã được vào đây, chứng tỏ được thực lực của mình. Tôi và các cô trong cuộc thi đều ngang nhau cả.
- Hừ! Ngang nhau…mày thật quá mơ mộng. Một con nhỏ như mày thật xách dép cho tụi tao còn không có tư cách mà lại.
Cùng lúc đó, tại bàn Thảo Anh và Thùy Dương.
- Sarah, cậu tìm thấy Bảo Ngọc không? –
Thảo Anh sốt ruột hỏi. Mới vừa rồi, Bảo Ngọc còn chạy đi nhặt cái vương miện vậy mà thoắt cái đã không thấy đâu rồi. Một lát nữa là cuộc thi sẽ điểm danh thí sinh rồi, nếu như thí sinh nào không có mặt thì tên sẽ bị gạch bỏ. Bảo Ngọc cứ lặng mất tăm như thế này thì một lạt điểm danh thì sao đây.
- Mình đã đi tìm rồi, nhưng có vẻ cậu ấy đã đi ra ngoài hội trường rồi.
Sarah cắn môi, ra vẻ lo lắng đáp. Đương nhiên câu nói của cô Thảo Anh và Thùy Dương tin hoàn toàn, mà chính họ không để ý đến một tia cười lướt nhanh qua mắt Sarah. Hình ảnh Bảo Ngọc bị đám người kia bao vây hiện lại trong đầu cô.
Phải, Sarah đã tìm thấy Bảo Ngọc. Cô định bước đến thì đã thấy nhóm người kia đang đùng đùng kéo đến bao vây Bảo Ngọc, dồn nhỏ vào trong góc khuất của căn phòng. Sarah dĩ nhiên nhận ra được nhóm người này, họ chẳng phải là đám tiểu thư đến từ Pháp hay sao? Một nụ cười xuất hiện trên đôi môi của Sarah, cô xoay người bước đi.
Lúc này, Bảo Ngọc mặt chả tỏ vẻ gì tức giận, cái miệng xinh xắn khẽ vẽ lên một nụ cười quyến rũ mà nguy hiểm. Giọng dịu dàng như lại chứa đựng sự tự vệ không ngờ.
- Các cô nếu muốn sỉ nhục tôi thì cứ việc, dù sao tôi cũng chả mất miếng thịt, mà nghe rồi cũng chả để trong lòng. Nhưng các cô nên nhớ đây là một cuộc thi đòi hỏi sự cao quý, thanh nhã của một cô gái. Ban tổ chức sẽ như thế nào khi thấy các cô đang cùng nhau sỉ nhục, lăng mạ nhân cách tôi? Tôi e là lúc đó thiện cảm mà các cô đang xây dựng cũng mau chóng bị đánh đổ mà thôi.
- Mày…
Cô gái tóc đỏ giơ tay lên, định tát Bảo Ngọc nhưng bàn tay đã được nắm lại, một cô gái khác trong nhóm đó đã vội ngăn lại, ánh mắt liếc nhìn người cảnh vệ hoàng gia, vốn là người thăm dò bí mật của hoàng gia trong cuộc thi này đang tiến gần tới phía họ.
Không ai bảo ai, họ tự động tản ra, bỏ đi mất hút, trước khi đi không quên bỏ lại cho Bảo Ngọc câu cảnh cáo. Còn về phần Bảo Ngọc nhíu mày suy nghĩ, không biết tại sao họ lại tự dưng kiếm chuyện với cô. Nếu như theo họ nói thì thật là lạ, các tiểu thư tham gia kỳ thi lần này đều là danh gia vọng tộc. Bảo Ngọc biết mình không phải cùng đẳng cấp với họ, cũng không phải tiểu thư khuê môn gì, nhưng theo lí mà nói nếu đã là người ở đây tất nhiên họ phải tạo mối quan hệ với tất cả mọi người để gây thiện cảm chứ? Với lại cô và họ chả quen biết, sao khi không lại gây chuyện với cô?
Đắn đo một lát, cảm thấy vần đề quá khó nên Bảo Ngọc nhanh chóng cho qua. Vui vẻ bước về bàn mình.
Sau khi các vương miện đã yên vị trên đầu của từng cô gái, Julia và Kenedy giới thiệu sơ lược về vòng thi thứ nhất. Cuộc thi The Queen sẽ chia ra làm ba vòng, ở hai vòng đầu sẽ phần làm hai phần nhỏ để tiến hành loại bỏ thí sinh. Và chỉ duy nhất ba thí sinh còn lại sẽ được vinh dự đứng trên bục nhận giải và chỉ một thí sinh được nhận giải thưởng cao quý là trở thành nữ hoàng của năm nay.
Vòng thi thứ nhất là vòng thi giới thiệu về mình. Nghe thật sự đơn giản nhưng sự thật không phải như vậy. Thí sinh sẽ giới thiệu về vẻ đẹp của bản thân cũng như sự sang trọng, quý phái của mình thông qua những bức ảnh. Những bức ảnh này sẽ được lấy làm poster ( bà con nào không hiểu thì tra google dùm nha) dán xung quanh thành phố, đồng thới trên poster sẽ đính kém mã số bình chọn. Đến tối nay bức ảnh nào được bình chọn nhiều nhất thì sẽ được tiến thẳng vào phần hai của vòng một những tấm ảnh nào không đạt yêu cầu thì sẽ rời khỏi cuộc thi.
Bảo Ngọc nghe sự hướng dẫn nhiệt tình của hai người mc xinh đẹp mà lòng lo lắng không thôi. Từ nào đến giờ Bảo Ngọc sợ nhất là chụp ảnh, việc cứ đứng trước máy ảnh và cười thật tươi là đã khiến Bảo Ngọc không thể nào vui vẻ nổi rồi nói chi đến việc thế hiện vẻ đẹp của bản thân.
- Yên tâm đi, Sarah nghĩ Bảo Ngọc nhất định sẽ làm được mà phải không?
Sarah đặt tay lên vai Bảo Ngọc, nháy mắt nói.
- Những chuyện như thế này sao làm khó Bảo Ngọc được chứ phải không? – Thảo Anh cũng phấn chấn đáp.
- Đừng làm tụi tớ thất vọng – Thùy Dương cũng chống tay lên bàn, cười nhẹ.
Trước sự tấn công, khí thế hừng hực của những người bạn, Bảo Ngọc chỉ biết cười trừ mà không biết nên nói gì. Cô mặc dù không tự tin nhưng may mắn vì có các bạn. Nếu có họ cô có thể vượt qua tất cả, cô tin như vậy.
------------------------------------------------
Vòng thi thứ nhất chả mấy chốc đã bắt đầu, vòng thi này mọi thí sinh tham gia đều được chọn trang phục bên cuộc thi cung cấp. Ai cũng đều lựa cho mình những bộ trang phục lộng lẫy kiêu sa, phô diễn những nét đẹp cơ thế ra. Người thì gợi cảm, người lại có vẻ ngây thơ, người mang nét lạnh lùng, cũng có người mang nét tinh nghịch,…đủ mọi phong cách với góc chụp là mọi nơi nằm trong khuôn viên trường.
Số thứ tự của Bảo Ngọc là 25. Một con số không sớm, không muộn nhưng đủ thời gian để Bảo Ngọc chuẩn bị tinh thần. Lướt mắt qua Sarah, cô có số thứ tự trước cô hai số tức số 18 nên Sarah đã được chuẩn bị trước. Dù đã tham gia cuộc thi nhiều lần, nhưng phong cách của Sarah không bao giờ được coi là tẻ nhạt. Chỉ mới mặc trên người bộ trang phục bình thường thôi mà Sarah đã rất đẹp rồi, nếu như mặc lễ phục vào thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Bảo Ngọc chống cằm, mơ màng nhớ đến ngày đầu tiên gặp Sarah, khí chất vương giả từ người Sarah quả thật không thể phủ nhận. Nên bây giờ, dù chưa thi nhưng Bảo Ngọc vẫn biết phần thắng không nghiêng về mình.
- Đang nghĩ gì vậy?
Một giọng nam trầm phả vào tai cô khiến Bảo Ngọc vội giật mình, thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
- Sao…sao anh lại ở đây? – Bảo Ngọc lấp bấp nhìn tên con trai đang quang vai, kề sát mặt mình với cô. Cử chỉ thân thiết chỉ dành cho tình nhân.
- Anh là chủ ngôi trường này.
Câu nói đó nghe qua, đối với mọi người thì thật khó hiểu nhưng nó lại quá quen thuộc với Bảo Ngọc, cô còn không hiểu cái tính bá đạo của anh hay sao? Ba của anh là người đã sáng lập ra ngôi trường này, nghe đâu vừa qua đã chuyển nhượng quyền đó qua cho anh quản lí. Ngôi trường này bây giờ không khác nào là của anh, nên việc anh muốn đến là đến, không ai có quyền ngăn cản.
- Đồ con rùa kiêu ngạo – Bảo Ngọc hừ một tiếng, lẩm bẩm nói, mà không biết rằng tai của ai đó rất thính.
- Em có biết không? Nếu ai càng cố gắng châm chọc anh thì anh sẽ cho họ nhận hình phạt thích đáng đó. Em muốn thử không? – Hoàng Quân cười lạnh nói, ánh mắt vụt qua tia nham hiểm.
- Không không..em có nói gì đâu! Hahaha.. – Bảo Ngọc cười giả lả đáp. Không phải cô không biết cái kiểu “hình phạt thích đáng”, cô còn nhớ rõ có một lần cô cùng anh đấu khẩu, với bản tính không chịu thua của cô cuối cùng cũng phải đầu hàng cái tính bá đạo của anh. Thậm chí còn nhận một nụ hôn…ngay giữa sân trường, là hình phạt của ai đó, bây giờ nhớ lại cô chỉ muốn động thổ xuống đất cho xong.
- Lại đây.
Hoàng Quân kéo mạnh tay Bảo Ngọc, chả mấy chốc cô mất thăng bằng trực tiếp ngã vào người anh. Đối mặt với vẻ mặt tức giận của cô, anh vui vẻ ôm cô trong lòng.
- Ngoan, để anh ôm em một chút! – Thấy Bảo Ngọc có ý giãy giụa, Hoàng Quân ôm chặt cô hơn, dịu giọng nói. Đương nhiên lời nói hoàn toàn có tác dụng, người trong lòng ban đầu sững người rồi cũng nhanh chóng im lặng để mặc cho anh ôm vào lòng.
- Vài ngày nữa là ba anh về, tới lúc đó anh muốn em cùng anh đón ba được không?
- Sao? Ba..anh về - Bảo Ngọc nhoài người, nhìn Hoàng Quân. Đầu óc chưa kịp tiêu hóa hết lời anh nói.
- Ừ.
- Nhưng em chưa chuẩn bị tinh thần – Bảo Ngọc cúi đầu, mặt lộ sự lúng túng. Cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ tự tin để gặp gia đình Hoàng Quân. Ít ra là bây giờ.
- Chỉ là gặp mặt thôi em không cần khẩn trương, đừng quên em còn có anh – Hoàng Quân nắm tay Bảo Ngọc hôn nhẹ, ánh mắt yêu chiều.
- Vâng. – Bảo Ngọc mỉm cười nhìn anh, lúc này ánh mắt cô sáng ngời như vì sao, thật khiến anh muốn hôn cô.
Nghĩ là làm, Hoàng Quân luồn tay sau gáy Bảo Ngọc, kéo cô lại gần mình, định đặt một nụ hôn, Bảo Ngọc cũng thuận ý vòng tay qua cổ anh thì….
- Bảo Ngọc!
------------------------------------------------------------
Đáng lí ra Mon sẽ viết tiếp cho hết vòng một ở chap này luôn nhưng vì quá bực mình rồi nên không có tâm trạng viết tiếp, mong mọi người thông cảm. Thật ra Mon cũng không có ý định đem chuyện này đi kể lể lung tung, nhưng sức con người có hạn.
1. Mon không ngờ viết truyện cũng có anti fan nữa, Mon muốn nói với các bạn là: Mon viết truyện vì yêu thích đam mê thôi nên nếu các bạn yêu thích và đọc Mon rất ủng hộ và cảm ơn nhưng nếu các bạn cảm thấy không hợp không thích thì Mon không ép nên đừng tự tiện vào nhà Mon ném đá. Mon nhận thêm gạch đá cũng không sao, dù sao cũng đang định xây tường nhà lại, nhưng cái quan trọng là hành vi của các bạn đã làm mất nhân cách bạn đi.
2. Thông tin cá nhân của Mon là bí mật. Mon mong mọi người hãy tôn trọng thông tin cá nhân của Mon đừng tìm hiểu lung tung. Vừa qua có một phần nhỏ bạn tìm hiểu rồi Mon không trả lời đem chuyện này đi rêu rao và mắng nhiếc, sỉ nhục Mon thật làm Mon rất bực mình. Ai cũng có quyền giữ bí mật thông tin của mình, đó là quyền, các bạn hiểu không?
3. Mon chưa bao giờ nói là mình học giỏi con nhà giàu cả, chưa bao giờ nói mình là Bảo Ngọc trong truyện hay nói truyện mình đủ hay rồi. Đây là tác phẩm đầu tay nên đương nhiên sẽ có lỗi mong mọi người thông cảm. Mon xin đính chính luôn: Mon là người Việt Nam, là con một gia đình đủ ăn đủ mặc không dư giả cũng không thiếu thốn rất bình thường như bao gia đình khác. Còn về phần truyện, Bảo Ngọc là ước mơ của bao người không phải sao? Mon chỉ vẽ lên một cô gái trong trí tưởng tượng của mình thôi như vậy là sai sao?
4. Mon chia sẽ cho mọi biết nick face của Mon là muốn cùng các bạn độc giả thảo luận, muốn nghe ý kiến của các bạn nhưng không phải lúc nào Mon cũng online 24/24. Mon còn gia đình bạn bè nữa nên phải giành thời gian cho họ chứ? Liệu các bạn có đồng ý bỏ tất cả mọi thứ ngoài đời chỉ quan tâm đến thế giới ảo không? Hẳng ngày face của Mon nhận rất được rất nhiều phải nói vô cùng nhiều tin nhắn của các bạn từ mọi miền đất nước làm Mon cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đủ mọi lứa tuổi đọc với đủ loại cảm xúc khiến Mon được an ủi rất nhiều. Nhưng mọi người thông cảm vì thời gian của Mon rất hạn hẹp, phải học thêm rồi ôn luyện tùm lum hết nên không thể nào trả lời tin nhắn hết cũng như nhanh chóng, có một số bạn tin nhắn bị trôi tuốt tuốt ở dưới, khi Mon nhìn thấy thì đã là tin nhắn của tháng trước rồi nên mong các bạn hiểu cho Mon. Mon không nghĩ mình kiêu căng, viết được cuốn truyện hay là giỏi, Mon chỉ nghĩ mình nên có cái tôi của mình. Làm người mà không có cái tôi thì sẽ không có lập trường đâu bạn ạ.
Mon chân thành cảm ơn các bạn đã đọc hết dòng tâm sự nhỏ của Mon (hơi dài nhỉ -_-). Điều cuối cùng Mon muốn tiếc lộ là sau khi viết hết cuốn truyện này, Mon sẽ chính thức cho ra mắt truyện mới hiện đang viết được 2 chương rồi. Bật mí tên truyện mới nè: Bí Mật Hoàng tử. Mong các bạn đón đọc nha.
- Haiz…cậu nhìn xem! Sarah thật xinh đẹp. Đúng là phong cách của “nữ hoàng” có khác – Thảo Anh chống tay nhìn Sarah đang tươi cười giữa dòng người nhộn nhịp.
- Từ nhỏ Sarah đã được huấn luyện từ nhỏ để trở thành một người thừa kế. Nên những nghi thức giao tiếp, lễ nghi Sarah nắm khá rõ. Cộng thêm khí chất vương giả từ trong xương tủy nên khó trách mọi người đều yêu mến là phải.
Thùy Dương cầm tách trà lên uống, nhàn nhạt nói. Từ nào bấy giờ, Thùy Dương rất ít khen ai nhưng hôm nay chính miệng cô khen ngợi Sarah chứng tỏ cô ấy thực sự rất lợi hại.
Bảo Ngọc trầm mặc, không nói gì, chỉ ngồi nghe hai bạn mình nói chuyện. Bản thân cô biết, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Sarah, cô cũng biết trong cuộc thi mình hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Dù vậy, Bảo Ngọc luôn tự nhủ mình phải cố gắng hết sức.
- Xin chào tất cả các bạn!
Từ sân khấu bất chợt nổi lên tiếng nói. Đồng loạt tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu, tấm màn màu xanh dương được kéo lên. Trên sân khấu, một cô gái ăn mặc vô cùng trang nhã, mặc trên người chiếc váy màu xanh lam đơn giản chẵng những không mang nét sơ xài mà lại mang nét chững chạc, quý phái. Bên cạnh cô là một chàng trai cũng đẹp trai không kém, anh mặc chiếc áo màu xám tro với mái tóc được chải chuốt chu đáo.
- Chào mừng tất cả mọi người đã đến với trường High School Libery và quan trọng nhất là đến với cuộc thi The Queen.
Liền đó, tiếng vỗ tay đồng loạt vang dậy như sấm. Những cô gái trở về chỗ ngồi của mình, Sarah cũng quay lại bàn các cô, cười nhẹ.
- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Julia. Hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh được là người hướng dẫn cho các bạn, những nàng công chúa xinh đẹp đang ngồi nơi đây.Và bên cạnh tôi là Kenedy. Anh ấy cũng sẽ cùng đồng hành với các trong suốt vòng thi này.
- Xin chào tất cả các bạn, tôi là Kenedy. Tôi sẽ là người hướng dẫn và giúp các bạn vượt qua vòng thi này.
- À Kenedy này! Anh có thể giới thiệu đôi nét về cuộc thi cho tôi và các bạn ở đây cùng nghe không? – Julia mỉm cười quay sang người của mình.
- Sao lại không chứ? Cuộc thi The Queen là cuộc thi được tổ chức lần đầu tiên là vào năm 1872, tại thủ đô nước Anh là Luân Đôn do nữ hoàng Victoria đứng ra tổ chức. Với quy mô là chiêu tập những cô gái hoàn hảo trong vương quốc của mình, đào tạo, bồi đắp cho họ để trở thành những nàng công chúa thực thụ. Dần dần cuộc thi trở nên nổi tiếng như chúng ta thấy hiện nay.
- Oa! Thật sự là một tiểu sử thú vị nha.
- Đúng đó, và quan trọng hơn chúng ta đang đứng trong cuộc thi The Queen, vào một cột mốc vô cùng đáng nhớ. Cuộc thi The Queen lần thứ 144. – Kenedy vui vẻ đáp.
- Cuộc thi là nơi để các bạn thỏa niềm mong ước của mình. Với chỉ tiêu đề ra của cuộc thi là “ Nơi những cô gái chạm tới ước mơ của mình” đúng vậy cô gái nào cũng mơ về nó nhưng không phải ai cũng chạm đến được. Với những người thuộc dòng máu hoàng gia thì đây chính là cơ hội để các bạn chứng tỏ mình, còn đối với những người có xuất thân bình thường thì đừng lo, các bạn sẽ có cơ hội để dành lấy ngôi vị công chúa cho mình hay cao hơn nữ là ngôi vị nữ hoàng.Trong cuộc thi The Queen, các bạn đều như nhau, ai tài năng nhất thì ngôi vị sẽ thuộc về người đó.Và mong rằng mùa thi năm nay sẽ đạt được nhiều thành công. – Giọng Julia vang lên, nhẹ nhàng như rót mật vào tai người nghe.
- Thế còn chờ gì nữa…Chúng ta hãy cho một tràng pháo tay thật to để khai mạc cuộc thi nào.
Sau một tràng vỗ tay to, Kenedy nói tiếp:
- Và bây giờ các bạn hãy chào đón nữ hoàng Elizabeth II, sẽ nói đôi điều với chúng ta. Xin mời người.
Kenedy nhường vị trí cho nữ hoàng, cung kính cúi chào. Tất cả hội trường cũng đứng lên cúi chào nữ hoàng rồi mới yên vị chỗ ngồi của mình.
- Xin chào tất cả các bạn, cuộc thi The Queen là không những là nơi để các bạn thi thố mà còn là nơi để các bạn thể hiện và khám phá những nhân tố thông minh, vẻ đẹp tiềm ẩn trong mỗi con người các bạn. Nào hãy thể hiện khả năng của các bạn, hãy tự tin vào khả năng của chính mình.
Nữ hoàng phát biểu xong. Từ phía sau những chiếc mang những chiếc vương miện xinh xắn lấp lánh được đẩy đến từng bàn, phân phát cho mọi người. Ở đây có một số cô gái đã từng tham gia thì biết rõ được về ý nghĩa của nó, nhưng đối với những cô gái lần đầu mới đến với cuộc thi như Bảo Ngọc chẳng hạn thì việc này là một điều thắc mắc, cần giải đáp. Những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.
- Có lẽ trên tay các bạn hiện giờ là chiếc vương miện xinh xắn phải không nào? – Julia từ trên sân khấu vui vẻ nói – Đây là món quà từ cuộc thi dành cho các bạn như là lời chào thân thiện của hoàng gia Anh gửi đến cho các bạn. Hãy làm quen với nó đi nhé! Vì biết đâu chừng sắp tới bạn sẽ phải đeo chiếc vương miện của nữ hoàng đấy.
Bảo Ngọc đón nhận chiếc vương miện, đội thử lên đầu. Mái tóc cô được buột cao nên khi đội vào, vương miện liền bị lệch và rớt xuống đất. Bảo Ngọc đứng dậy vội chạy đến nơi nhặt nó, chiếc vương sau mấy vòng lăn tròn thì nằm yên vị ngay chân một cô gái. Đôi giày màu vàng kim óng ánh với những hạt cườm đính quanh đôi tạo nên sự trang nhã, Bảo Ngọc vừa định cầm lên thì giọng nói trên đỉnh đầu truyền xuống.
- Có một chiếc vương miện cũng đeo không xong nữa.
Bảo Ngọc nhặt lên, ánh mắt cô hướng thẳng vào cô gái có mái tóc màu hồng. Cô gái đó, Bảo Ngọc nhớ là trong đám người nói chuyện với Sarah lúc nãy, nghe Sarah bảo rằng cô là chàu ruột của Chủ tịch hội đồng quản trị một tập đoàn điện tử khá nổi tiếng ở Trung Quốc. Giọng tiếng anh chuẩn xác của cô gái vang lên, không nhanh không chậm nhưng đủ để Bảo Ngọc hiểu.
- Mình chưa bao giờ đội nó nên có chút không quen.
Bảo Ngọc lấp bấp đáp lại. Ở trên lớp cô không giỏi mấy về phần ngoại ngữ này, thông thường cô chỉ học những mớ lý thuyết dài dòng, cùng mấy công thức khô khan thế là kiểm tra chứ chả bao giờ thực hành. Không phải do Bảo Ngọc ngại ngùng, nhưng việc đọc tiếng anh khiến cô cứ thấy sao sao, không quen miệng, với lại theo quan niệm của cô mà nói. Cô chỉ thích được nói tiếng việt còn những thứ tiếng khác, thật cô chả có thiện cảm.
Nói đi cũng phải nói lại, may mắn thay là cô có Thảo Anh, Thùy Dương và Sarah. Trong cuộc huấn luyện vừa rồi, họ chẵng những rèn cho cô đủ mọi kỹ năng mà còn có khả năng nói tiếng anh, nên bây giờ nếu giao tiếp thông thường thì Bảo Ngọc hoàn toàn có thể ứng phó.
- Nếu không có việc gì mình đi trước nha.
Nói đoạn Bảo Ngọc toàn bỏ đi, thì một cánh tay trắng noãn vội giang ra, chặn cô lại.
- Này này, đi đâu mà sớm vậy. Chúng ta chưa nói chuyện xong mà.
- Tớ nghĩ chúng ta không có việc gì để nói cả - Bảo Ngọc lưỡng lự đáp. Nếu mà cứ tiếp tục nói chuyện tiếng anh như thế không khéo cô sẽ không thể nào chống cự tiếp nữa.
- Nhưng bọn tôi thì có chuyện muốn nói đó – Nhóm cô gái đó nhanh chóng tập trung lại. Đó là một nhóm có năm cô gái. Trang phục xa hoa, dung mạo xinh đẹp ngất trời, nhìn là có thể biết không phải là người tầm thường. Năm cô đứng thành tròn, bao quanh Bảo Ngọc
- Để xem, quần áo thì tầm thường. Chẳng có trang sức gì cả, mái tóc thì thật kinh tởm. Thật không hiểu sao cái loại quê mùa, cặn bã như thế có thể lọt vào một nơi như thế này. Haiz thật làm dơ bẩn cả cuộc thi – Một cô gái khác nói.
- Xin các cô hãy tôn trọng tôi. Dù tôi có xấu xí, quê mùa như thế nào thì tôi cũng đã được vào đây, chứng tỏ được thực lực của mình. Tôi và các cô trong cuộc thi đều ngang nhau cả.
- Hừ! Ngang nhau…mày thật quá mơ mộng. Một con nhỏ như mày thật xách dép cho tụi tao còn không có tư cách mà lại.
Cùng lúc đó, tại bàn Thảo Anh và Thùy Dương.
- Sarah, cậu tìm thấy Bảo Ngọc không? –
Thảo Anh sốt ruột hỏi. Mới vừa rồi, Bảo Ngọc còn chạy đi nhặt cái vương miện vậy mà thoắt cái đã không thấy đâu rồi. Một lát nữa là cuộc thi sẽ điểm danh thí sinh rồi, nếu như thí sinh nào không có mặt thì tên sẽ bị gạch bỏ. Bảo Ngọc cứ lặng mất tăm như thế này thì một lạt điểm danh thì sao đây.
- Mình đã đi tìm rồi, nhưng có vẻ cậu ấy đã đi ra ngoài hội trường rồi.
Sarah cắn môi, ra vẻ lo lắng đáp. Đương nhiên câu nói của cô Thảo Anh và Thùy Dương tin hoàn toàn, mà chính họ không để ý đến một tia cười lướt nhanh qua mắt Sarah. Hình ảnh Bảo Ngọc bị đám người kia bao vây hiện lại trong đầu cô.
Phải, Sarah đã tìm thấy Bảo Ngọc. Cô định bước đến thì đã thấy nhóm người kia đang đùng đùng kéo đến bao vây Bảo Ngọc, dồn nhỏ vào trong góc khuất của căn phòng. Sarah dĩ nhiên nhận ra được nhóm người này, họ chẳng phải là đám tiểu thư đến từ Pháp hay sao? Một nụ cười xuất hiện trên đôi môi của Sarah, cô xoay người bước đi.
Lúc này, Bảo Ngọc mặt chả tỏ vẻ gì tức giận, cái miệng xinh xắn khẽ vẽ lên một nụ cười quyến rũ mà nguy hiểm. Giọng dịu dàng như lại chứa đựng sự tự vệ không ngờ.
- Các cô nếu muốn sỉ nhục tôi thì cứ việc, dù sao tôi cũng chả mất miếng thịt, mà nghe rồi cũng chả để trong lòng. Nhưng các cô nên nhớ đây là một cuộc thi đòi hỏi sự cao quý, thanh nhã của một cô gái. Ban tổ chức sẽ như thế nào khi thấy các cô đang cùng nhau sỉ nhục, lăng mạ nhân cách tôi? Tôi e là lúc đó thiện cảm mà các cô đang xây dựng cũng mau chóng bị đánh đổ mà thôi.
- Mày…
Cô gái tóc đỏ giơ tay lên, định tát Bảo Ngọc nhưng bàn tay đã được nắm lại, một cô gái khác trong nhóm đó đã vội ngăn lại, ánh mắt liếc nhìn người cảnh vệ hoàng gia, vốn là người thăm dò bí mật của hoàng gia trong cuộc thi này đang tiến gần tới phía họ.
Không ai bảo ai, họ tự động tản ra, bỏ đi mất hút, trước khi đi không quên bỏ lại cho Bảo Ngọc câu cảnh cáo. Còn về phần Bảo Ngọc nhíu mày suy nghĩ, không biết tại sao họ lại tự dưng kiếm chuyện với cô. Nếu như theo họ nói thì thật là lạ, các tiểu thư tham gia kỳ thi lần này đều là danh gia vọng tộc. Bảo Ngọc biết mình không phải cùng đẳng cấp với họ, cũng không phải tiểu thư khuê môn gì, nhưng theo lí mà nói nếu đã là người ở đây tất nhiên họ phải tạo mối quan hệ với tất cả mọi người để gây thiện cảm chứ? Với lại cô và họ chả quen biết, sao khi không lại gây chuyện với cô?
Đắn đo một lát, cảm thấy vần đề quá khó nên Bảo Ngọc nhanh chóng cho qua. Vui vẻ bước về bàn mình.
Sau khi các vương miện đã yên vị trên đầu của từng cô gái, Julia và Kenedy giới thiệu sơ lược về vòng thi thứ nhất. Cuộc thi The Queen sẽ chia ra làm ba vòng, ở hai vòng đầu sẽ phần làm hai phần nhỏ để tiến hành loại bỏ thí sinh. Và chỉ duy nhất ba thí sinh còn lại sẽ được vinh dự đứng trên bục nhận giải và chỉ một thí sinh được nhận giải thưởng cao quý là trở thành nữ hoàng của năm nay.
Vòng thi thứ nhất là vòng thi giới thiệu về mình. Nghe thật sự đơn giản nhưng sự thật không phải như vậy. Thí sinh sẽ giới thiệu về vẻ đẹp của bản thân cũng như sự sang trọng, quý phái của mình thông qua những bức ảnh. Những bức ảnh này sẽ được lấy làm poster ( bà con nào không hiểu thì tra google dùm nha) dán xung quanh thành phố, đồng thới trên poster sẽ đính kém mã số bình chọn. Đến tối nay bức ảnh nào được bình chọn nhiều nhất thì sẽ được tiến thẳng vào phần hai của vòng một những tấm ảnh nào không đạt yêu cầu thì sẽ rời khỏi cuộc thi.
Bảo Ngọc nghe sự hướng dẫn nhiệt tình của hai người mc xinh đẹp mà lòng lo lắng không thôi. Từ nào đến giờ Bảo Ngọc sợ nhất là chụp ảnh, việc cứ đứng trước máy ảnh và cười thật tươi là đã khiến Bảo Ngọc không thể nào vui vẻ nổi rồi nói chi đến việc thế hiện vẻ đẹp của bản thân.
- Yên tâm đi, Sarah nghĩ Bảo Ngọc nhất định sẽ làm được mà phải không?
Sarah đặt tay lên vai Bảo Ngọc, nháy mắt nói.
- Những chuyện như thế này sao làm khó Bảo Ngọc được chứ phải không? – Thảo Anh cũng phấn chấn đáp.
- Đừng làm tụi tớ thất vọng – Thùy Dương cũng chống tay lên bàn, cười nhẹ.
Trước sự tấn công, khí thế hừng hực của những người bạn, Bảo Ngọc chỉ biết cười trừ mà không biết nên nói gì. Cô mặc dù không tự tin nhưng may mắn vì có các bạn. Nếu có họ cô có thể vượt qua tất cả, cô tin như vậy.
------------------------------------------------
Vòng thi thứ nhất chả mấy chốc đã bắt đầu, vòng thi này mọi thí sinh tham gia đều được chọn trang phục bên cuộc thi cung cấp. Ai cũng đều lựa cho mình những bộ trang phục lộng lẫy kiêu sa, phô diễn những nét đẹp cơ thế ra. Người thì gợi cảm, người lại có vẻ ngây thơ, người mang nét lạnh lùng, cũng có người mang nét tinh nghịch,…đủ mọi phong cách với góc chụp là mọi nơi nằm trong khuôn viên trường.
Số thứ tự của Bảo Ngọc là 25. Một con số không sớm, không muộn nhưng đủ thời gian để Bảo Ngọc chuẩn bị tinh thần. Lướt mắt qua Sarah, cô có số thứ tự trước cô hai số tức số 18 nên Sarah đã được chuẩn bị trước. Dù đã tham gia cuộc thi nhiều lần, nhưng phong cách của Sarah không bao giờ được coi là tẻ nhạt. Chỉ mới mặc trên người bộ trang phục bình thường thôi mà Sarah đã rất đẹp rồi, nếu như mặc lễ phục vào thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Bảo Ngọc chống cằm, mơ màng nhớ đến ngày đầu tiên gặp Sarah, khí chất vương giả từ người Sarah quả thật không thể phủ nhận. Nên bây giờ, dù chưa thi nhưng Bảo Ngọc vẫn biết phần thắng không nghiêng về mình.
- Đang nghĩ gì vậy?
Một giọng nam trầm phả vào tai cô khiến Bảo Ngọc vội giật mình, thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
- Sao…sao anh lại ở đây? – Bảo Ngọc lấp bấp nhìn tên con trai đang quang vai, kề sát mặt mình với cô. Cử chỉ thân thiết chỉ dành cho tình nhân.
- Anh là chủ ngôi trường này.
Câu nói đó nghe qua, đối với mọi người thì thật khó hiểu nhưng nó lại quá quen thuộc với Bảo Ngọc, cô còn không hiểu cái tính bá đạo của anh hay sao? Ba của anh là người đã sáng lập ra ngôi trường này, nghe đâu vừa qua đã chuyển nhượng quyền đó qua cho anh quản lí. Ngôi trường này bây giờ không khác nào là của anh, nên việc anh muốn đến là đến, không ai có quyền ngăn cản.
- Đồ con rùa kiêu ngạo – Bảo Ngọc hừ một tiếng, lẩm bẩm nói, mà không biết rằng tai của ai đó rất thính.
- Em có biết không? Nếu ai càng cố gắng châm chọc anh thì anh sẽ cho họ nhận hình phạt thích đáng đó. Em muốn thử không? – Hoàng Quân cười lạnh nói, ánh mắt vụt qua tia nham hiểm.
- Không không..em có nói gì đâu! Hahaha.. – Bảo Ngọc cười giả lả đáp. Không phải cô không biết cái kiểu “hình phạt thích đáng”, cô còn nhớ rõ có một lần cô cùng anh đấu khẩu, với bản tính không chịu thua của cô cuối cùng cũng phải đầu hàng cái tính bá đạo của anh. Thậm chí còn nhận một nụ hôn…ngay giữa sân trường, là hình phạt của ai đó, bây giờ nhớ lại cô chỉ muốn động thổ xuống đất cho xong.
- Lại đây.
Hoàng Quân kéo mạnh tay Bảo Ngọc, chả mấy chốc cô mất thăng bằng trực tiếp ngã vào người anh. Đối mặt với vẻ mặt tức giận của cô, anh vui vẻ ôm cô trong lòng.
- Ngoan, để anh ôm em một chút! – Thấy Bảo Ngọc có ý giãy giụa, Hoàng Quân ôm chặt cô hơn, dịu giọng nói. Đương nhiên lời nói hoàn toàn có tác dụng, người trong lòng ban đầu sững người rồi cũng nhanh chóng im lặng để mặc cho anh ôm vào lòng.
- Vài ngày nữa là ba anh về, tới lúc đó anh muốn em cùng anh đón ba được không?
- Sao? Ba..anh về - Bảo Ngọc nhoài người, nhìn Hoàng Quân. Đầu óc chưa kịp tiêu hóa hết lời anh nói.
- Ừ.
- Nhưng em chưa chuẩn bị tinh thần – Bảo Ngọc cúi đầu, mặt lộ sự lúng túng. Cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ tự tin để gặp gia đình Hoàng Quân. Ít ra là bây giờ.
- Chỉ là gặp mặt thôi em không cần khẩn trương, đừng quên em còn có anh – Hoàng Quân nắm tay Bảo Ngọc hôn nhẹ, ánh mắt yêu chiều.
- Vâng. – Bảo Ngọc mỉm cười nhìn anh, lúc này ánh mắt cô sáng ngời như vì sao, thật khiến anh muốn hôn cô.
Nghĩ là làm, Hoàng Quân luồn tay sau gáy Bảo Ngọc, kéo cô lại gần mình, định đặt một nụ hôn, Bảo Ngọc cũng thuận ý vòng tay qua cổ anh thì….
- Bảo Ngọc!
------------------------------------------------------------
Đáng lí ra Mon sẽ viết tiếp cho hết vòng một ở chap này luôn nhưng vì quá bực mình rồi nên không có tâm trạng viết tiếp, mong mọi người thông cảm. Thật ra Mon cũng không có ý định đem chuyện này đi kể lể lung tung, nhưng sức con người có hạn.
1. Mon không ngờ viết truyện cũng có anti fan nữa, Mon muốn nói với các bạn là: Mon viết truyện vì yêu thích đam mê thôi nên nếu các bạn yêu thích và đọc Mon rất ủng hộ và cảm ơn nhưng nếu các bạn cảm thấy không hợp không thích thì Mon không ép nên đừng tự tiện vào nhà Mon ném đá. Mon nhận thêm gạch đá cũng không sao, dù sao cũng đang định xây tường nhà lại, nhưng cái quan trọng là hành vi của các bạn đã làm mất nhân cách bạn đi.
2. Thông tin cá nhân của Mon là bí mật. Mon mong mọi người hãy tôn trọng thông tin cá nhân của Mon đừng tìm hiểu lung tung. Vừa qua có một phần nhỏ bạn tìm hiểu rồi Mon không trả lời đem chuyện này đi rêu rao và mắng nhiếc, sỉ nhục Mon thật làm Mon rất bực mình. Ai cũng có quyền giữ bí mật thông tin của mình, đó là quyền, các bạn hiểu không?
3. Mon chưa bao giờ nói là mình học giỏi con nhà giàu cả, chưa bao giờ nói mình là Bảo Ngọc trong truyện hay nói truyện mình đủ hay rồi. Đây là tác phẩm đầu tay nên đương nhiên sẽ có lỗi mong mọi người thông cảm. Mon xin đính chính luôn: Mon là người Việt Nam, là con một gia đình đủ ăn đủ mặc không dư giả cũng không thiếu thốn rất bình thường như bao gia đình khác. Còn về phần truyện, Bảo Ngọc là ước mơ của bao người không phải sao? Mon chỉ vẽ lên một cô gái trong trí tưởng tượng của mình thôi như vậy là sai sao?
4. Mon chia sẽ cho mọi biết nick face của Mon là muốn cùng các bạn độc giả thảo luận, muốn nghe ý kiến của các bạn nhưng không phải lúc nào Mon cũng online 24/24. Mon còn gia đình bạn bè nữa nên phải giành thời gian cho họ chứ? Liệu các bạn có đồng ý bỏ tất cả mọi thứ ngoài đời chỉ quan tâm đến thế giới ảo không? Hẳng ngày face của Mon nhận rất được rất nhiều phải nói vô cùng nhiều tin nhắn của các bạn từ mọi miền đất nước làm Mon cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đủ mọi lứa tuổi đọc với đủ loại cảm xúc khiến Mon được an ủi rất nhiều. Nhưng mọi người thông cảm vì thời gian của Mon rất hạn hẹp, phải học thêm rồi ôn luyện tùm lum hết nên không thể nào trả lời tin nhắn hết cũng như nhanh chóng, có một số bạn tin nhắn bị trôi tuốt tuốt ở dưới, khi Mon nhìn thấy thì đã là tin nhắn của tháng trước rồi nên mong các bạn hiểu cho Mon. Mon không nghĩ mình kiêu căng, viết được cuốn truyện hay là giỏi, Mon chỉ nghĩ mình nên có cái tôi của mình. Làm người mà không có cái tôi thì sẽ không có lập trường đâu bạn ạ.
Mon chân thành cảm ơn các bạn đã đọc hết dòng tâm sự nhỏ của Mon (hơi dài nhỉ -_-). Điều cuối cùng Mon muốn tiếc lộ là sau khi viết hết cuốn truyện này, Mon sẽ chính thức cho ra mắt truyện mới hiện đang viết được 2 chương rồi. Bật mí tên truyện mới nè: Bí Mật Hoàng tử. Mong các bạn đón đọc nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook