Chuyện Tình Của Tổng Tài
-
Chương 3
Từ ngày ở phòng Tổng giám đốc gặp Tả Hữu Nam, hai tuần sau Hàn Phỉ Vũ hoàn toàn mất tin tức của Tả Hữu Nam.
Cho dù cô làm ở "Thần Thoại", nhưng cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ, đâu thể nào biết được hành tung của tổng giám đốc.
Anh không tìm cô, cô liền không thể nhìn thấy anh.
Nhân viên Thần Thoại tận mắt thấy Tả Hữu Nam sai người đến tìm Hàn Phỉ Vũ, mới đầu còn đàm luận chuyện này, nhưng một thời gian thấy Tả Hữu Nam hoàn toàn không có động tĩnh khác, đoàn người liền đem sự kiện kia thành một chuyện ngoài ý muốn.
Cuộc sống Hàn Phỉ Vũ lần nữa trở về bình thường.
Vậy mà, đây chẳng qua là ngoài mặt.
Cô rất rõ ràng, cuộc sống của cô, lòng của cô không thể nào bình tĩnh giống như trước, bởi vì cô biết người đàn ông Tả Hữu Nam này.
Em -- nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Cái loại nói đùa đó, nhất định anh đã nói qua với vô số phụ nữ, không nên để ý. . . . . .
Hàn Phỉ Vũ không ngừng tự nói với mình không cần quan tâm Tả Hữu Nam, nhưng cô càng nghĩ như vậy, hình ảnh Tả Hữu Nam trong đầu cô càng rõ ràng.
Không cần nghĩ!
Vẫn ám thị suy nghĩ trong đầu, hoàn toàn không nhận thấy các đồng nghiệp bốn phía dần dần xôn xao .
Cho đến khi một người bỗng chốc cầm tay cô, cô mới thanh tỉnh lại! Ngẩng đầu nhìn lên --
Là Tả Hữu Nam!
"Đi theo anh." Một bên anh cầm tay Hàn Phỉ Vũ, đem cô từ trên chỗ ngồi kéo lên, vừa ra lệnh như đương nhiên.
"Cái . . . . . ." Hàn Phỉ Vũ còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Tả Hữu Nam đột nhiên chạy đến .
Tả Hữu Nam chưa trả lời Hàn Phỉ Vũ, đã dám kéo cô ra cửa phòng nhân sự.
"Tả tổng giám đốc, anh đưa tôi đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ bị Tả Hữu Nam kéo đến bãi đậu xe thì thần chí mới hoàn toàn hồi phục lại, cô lập tức hỏi.
"Lên xe."
Tả Hữu Nam không trả lời cô, anh mở cửa ghế lái phụ, đem cô vẫn còn mù sương nhét vào bên trong.
"Tả tổng giám đốc. . . . . ."
"Em dài dòng đủ chưa?" Tả Hữu Nam lên xe, mày rậm vừa nhíu, rõ ràng đối với câu hỏi của Hàn Phỉ Vũ cảm thấy không nhịn được.
"Tôi. . . . . . Tôi còn làm việc. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ tuy biết không nên chọc Tả Hữu Nam mất hứng nữa, nhưng vì cầu thoát khỏi anh, cô chỉ có thể lấy hết dũng khí toàn thân nói với anh.
"Từ giây này trở đi, anh không muốn nghe chuyện của em." Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, ngữ điệu cũng ép người khác không thể không phục cường thế của anh.
Cho dù Hàn Phỉ Vũ rất muốn thoát khỏi xe Tả Hữu Nam , cô lại không dám nói nửa câu.
Tả Hữu Nam phát động xe, Porsche nhanh chóng đi về phía trước, không lâu liền tới đến nơi.
"Xuống xe."
Trầm giọng khạc ra hai chữ, Tả Hữu Nam liền mở cửa xe, đi tới cửa hàng cao cấp .
Hàn Phỉ Vũ còn đang bên trong xe không nghe rõ lắm, do dự mấy giây.
Tả Hữu Nam thấy cô còn chưa theo kịp, mày kiếm nhíu lại, bước chân chuyển một cái, đi trở về.
"Em không phải muốn anh thay em mở cửa xe đi!" giọng anh mang ý giễu cợt.
Hàn Phỉ Vũ nhìn Tả Hữu Nam, vốn định lắc đầu nói không, nhưng vẫn chưa nói ra khỏi miệng, anh đã cắt đứt cô.
"Em có hai lựa chọn: thứ nhất, tự mình xuống xe; thứ hai, anh kéo em xuống xe."
Nghe vậy, tay cô lập tức mở cửa xuống xe, nhưng Tả Hữu Nam vẫn cảm thấy động tác của cô quá chậm chạp.
"Đừng giống con rùa đen!" Rống to đồng thời anh đã đưa tay kéo cô xuống xe.
Bàn tay to của anh cầm chặt cô, lôi kéo cô, sải bước đi về phía trước.
Anh đặc biệt không thích hành động dắt phụ nữ, cũng không có thói quen này, nhưng khi đối mặt với cô thì anh không tránh khỏi cảm giác cao hứng muốn nắm tay cô.
Nhiệt độ thân thể cô luôn làm anh cảm thấy an tâm.
"Tả tiên sinh."
Vừa tiến vào phòng ăn, một tên quản lý tiến lên đón, nhiệt tình tiếp đãi.
"Hoan nghênh quang lâm! Tả tiên sinh, phòng khách quý đã chuẩn bị xong."
"Ừ." Tả Hữu Nam gật đầu đáp một tiếng.
"Bên này, xin mời."
Quản lý vội vàng dẫn đường, e sợ chậm trễ khách quý.
Hàn Phỉ Vũ chỉ có thể ngơ ngác bị anh lôi kéo đi.
Đi tới phòng khách quý, Tả Hữu Nam tùy ý kêu mấy món ăn.
"Em không ăn được cái gì!" Tả Hữu Nam gọi xong đồ ăn, mới hỏi Hàn Phỉ Vũ bên cạnh."Không có." Biết anh chỉ mặt ngoài hỏi ý cô, vì vậy cô biết điều thuận theo nói.
"Thật may em không kén ăn, nếu thân hình như vậy còn kén ăn, sợ rằng chỗ cần thịt cũng không có." Tả Hữu Nam vừa nói, vừa đem tầm mắt rơi xuống ngực Hàn Phỉ Vũ.
Cảm ứng được ánh mắt anh không có ý tốt, trên mặt Hàn Phỉ Vũ thoáng chốc đỏ lên.
Tả Hữu Nam cười khẽ mấy tiếng, " Da mặt em thật mỏng."
Đầu năm nay tìm được một phụ nữ đỏ mặt không phải là chuyện dễ.
Cô gái trước mắt anh quả nhiên là sinh vật hiếm thấy!
Nghĩ đến đây, tiếng cười Tả Hữu Nam nhẹ nhàng hơn.
"Tả tổng giám đốc, xin anh không nên nói những lời khiến người khác hiểu lầm." Hàn Phỉ Vũ cảm thấy bị anh cười nhạo, không nhịn được có chút tức giận.
"Hiểu lầm? Có cái gì hiểu lầm? . Tả Hữu Nam đứng dậy, đem mặt lại gần cô "Hả?"
" Không cần như vậy. . . . . ."
Hơi thở Tả Hữu Nam phun lên mặt Hàn Phỉ Vũ, khiến cả người cô người run lên.
"Đến gần một chút, thì ra em lớn lên cũng rất dễ nhìn ." Bàn tay to của anh êm ái vuốt mặt cô.
"Không nên đụng vào tôi ."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy nơi bị Tả Hữu Nam đụng chạm như hỏa hoạn đốt nóng.
"Nếu anh vẫn muốn đụng?"
Cô không nói gì, dù sao anh cố ý muốn như thế, cô có thể cấm anh thế nào?
"Nhìn dáng vẻ của em, dường như anh đang khi dễ em."
Tả Hữu Nam bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phỉ Vũ chọc cười.
Anh không thường cười, vì vậy nhân tài trên thương trường sẽ cho anh danh hiệu " Tu La mặt lạnh ", nhưng kỳ quái là trước mặt Hàn Phỉ Vũ, anh rất dễ dàng triển lộ nụ cười.
Là tâm tình anh xuất hiện biến chuyển, hay bởi vì Hàn Phỉ Vũ có năng lực đặc biệt?
"Không phải sao?" Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lại dám lên tiếng chống đối Tả Hữu Nam.
Tả Hữu Nam nhướng lông mày, có chút ngoài ý muốn, " Động vật nhỏ nhu nhược cũng sẽ phản kháng sao!"
Lúc này, có người gõ cửa phòng khách quý.
"Tả tiên sinh, món ăn đã mang tới."
" Vào đi."
Tả Hữu Nam lúc này mới ngồi trở lại chỗ ngồi.
Người hầu bàn đem tất cả món ngon thơm phức đặt lên bàn.
"Tả tiên sinh, mời dùng chậm."
Đặt hết món ăn, người hầu bàn lễ độ lui ra ngoài.
Tả Hữu Nam cầm đũa bắt đầu ăn, mà Hàn Phỉ Vũ một bên chỉ nhìn.
"Em có hứng thú nhìn người khác ăn cơm sao?" Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, vừa ăn cơm, vừa rỗi rãnh hỏi.
"Tôi không có. . . . . ."
"Vậy thì cầm đũa đi."
"Tả tổng giám đốc, thật ra bụng tôi không đói." Cô vừa mới ăn cơm trưa.
"Không đói bụng cũng phải ăn." Anh kéo cô cùng đi, chính là muốn cô bồi anh ăn cơm.
"Tả tổng --" cô vốn không có khẩu vị, mới ăn cơm trưa, giờ phút này tuy toàn món ngon nhưng cũng không thể khơi cảm giác muốn ăn của cô.
" Hiện tại miệng của em trừ ăn cơm ra, không được có những động tác khác."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy bị làm khó, nhưng cô lại không muốn chọc giận Tả Hữu Nam, ngộ nhỡ bị đuổi việc. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể cầm đũa đem món ăn đưa vào miệng.
"Ăn ngon không?" Tả Hữu Nam Trực nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
Cô không trả lời, chỉ là đưa mắt chống lại anh.
"Tại sao không trả lời anh?" Tả Hữu Nam có chút không vui, anh không nghĩ Hàn Phỉ Vũ lại dám lớn mật như vậy.
"Anh. . . . . . Không phải mới nói, miệng của tôi trừ ăn cơm ra, không được có những động tác khác sao?" Hàn Phỉ Vũ ngập ngừng nói.
Tả Hữu Nam ngạc nhiên một giây, sau đó anh cười to ra tiếng.
"Ha ha ha. . . . . ."
Hàn Phỉ Vũ bị tiếng cười đột nhiên xuất hiện của Tả Hữu Nam làm sợ hết hồn, cô cũng không biết bộ dạng hàn băng như anh sẽ có lúc vui vẻ cười to như thế.
"Tôi. . . . . . Tôi nói gì chê cười sao?" giọng nói đặt câu hỏi không che giấu được run rẩy.
Tả Hữu Nam hứng thú nhìn Hàn Phỉ Vũ, "Em có lúc cũng rất thú vị nha."
Cô gái này, thật đặc biệt!
"Vậy sao?"
Cô không hiểu vì sao Tả Hữu Nam nói cô như vậy, cô cũng không biết mình "Thú vị" chỗ nào.
"Thôi, ăn cơm đi!" Anh cười một cái.
"Tả tổng giám đốc, chúng ta không phải về công ty sao?" Sau khi ăn cơm xong, Hàn Phỉ Vũ lần nữa bị Tả Hữu Nam nhét vào xe thể thao Porsche.
Sau khi lên xe, cô một lòng cho rằng Tả Hữu Nam sẽ chở cô về công ty, nhưng con đường này không phải về Thần Thoại.
"Anh có nói chúng ta phải về công ty sao?"
Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, nhìn thẳng đường xe phía trước, khóe miệng nâng lên nhất mạt nét cười ma mỵ.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ có chút sợ, cô thật không muốn cùng Tả Hữu Nam đơn độc ở chung một chỗ quá lâu.
Cô biết, nếu cô không cách xa anh, cô rất nhanh sẽ gặp rơi vào lưới tình của anh.
Nhưng, cô và anh là hai loại người bất đồng, người bất đồng nên ở trong thế giới của mình!
"Tân Bắc Đầu." Tả Hữu Nam dứt khoát đáp lời.
" Tân Bắc Đầu?" Hàn Phỉ Vũ nhíu lại đôi mày thanh tú."Tại sao đi Tân Bắc Đầu?"
"Đi suối nước nóng a." Tả Hữu Nam đáp không chút để ý.
Hàn Phỉ Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, "Tả tổng giám đốc, phiền anh đến đầu phố dừng xe được không?"
"Tại sao?" Tả Hữu Nam giương lông mày, nhưng tốc độ xe không hề giảm bớt nửa phần.
"Ngày mai tôi còn muốn đi làm, đi đâu xa, ngày mai sợ sẽ trễ. Lại nói, tôi cũng không muốn đi chơi suối nước nóng ." Hàn Phỉ Vũ lấy dũng khí nói ra ý nguyện của cô, mặc dù cô biết Tả Hữu Nam chưa chắc sẽ để ý tới.
"Ngày mai anh cho em nghỉ phép, không cần lên công ty!" Tả Hữu Nam không có ý định cho phép Hàn Phỉ Vũ lấy việc công để né tránh.
"Nhưng tôi không muốn đi tắm suối nước nóng." Hàn Phỉ Vũ vẫn đang vùng vẫy giãy chết.
Một nam một nữ cùng đi tắm suối nước nóng, đây là hành động của những cặp tình nhân. Cô và Tả Hữu Nam cái gì cũng không phải, nhiều lắm cũng chỉ là cấp trên và thuộc hạ, làm sao có thể cùng đi tắm suối nước nóng!
"Anh muốn."
"Nhưng tôi không muốn." Hàn Phỉ Vũ cầm chặt tay không ngừng phát run.
Cô hiểu chính mình, hai ba lần cự tuyệt Tả Hữu Nam là rất nguy hiểm, không ai biết Tả Hữu Nam một khi tức giận sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô không muốn cùng anh cùng đi tắm suối nước nóng.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe thể thao màu bạc ngừng lại.
Tả Hữu Nam chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
"Em biết không? Chưa từng có phụ nữ nào dám cùng anh nói chuyện như vậy."
Trên mặt tuấn mỹ tản mát ra một loạt băng hàn.
"Tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ bị Tả Hữu Nam hù dọa, máu trên mặt dần dần rút đi.
"Trước kia không có phụ nữ dám cự tuyệt anh, hiện tại lại càng không thể có."
Lạnh lẽo trong mắt Tả Hữu Nam làm Hàn Phỉ Vũ không nhịn được run cầm cập.
Đèn xanh sáng lên, Tả Hữu Nam quay đầu, tầm mắt trở lại chú ý đường phía trước.
Cô cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng sẽ không nguyện ý cùng Tả Hữu Nam Tân Bắc Đầu, nhưng cũng không dám phản bác nửa câu.
Xe thể thao màu bạc ngừng lại trước khách sạn Xuân Thiên.
Tả Hữu Nam xuống xe, căn cứ kinh nghiệm ở phòng ăn, Hàn Phỉ Vũ không dám chậm trễ, vội vàng xuống theo, để tránh lần nữa chọc anh mất hứng.
Tả Hữu Nam không để ý Hàn Phỉ Vũ sau lưng, vẫn đi vào khách sạn.
Cô nhắm mắt theo sát sau lưng Tả Hữu Nam, ánh mắt vẫn khoá trên bóng lưng anh, không chú ý phía trước có thềm đá, trượt chân, ngã xuống đất.
"A!" Thật là đau. Cô nhăn mày.
Tả Hữu Nam quay đầu lại, thấy Hàn Phỉ Vũ ngã xuống đất, mày rậm không khỏi nhăn lại.
Anh đi tới kéo cô, "Không ai dắt, em sẽ ngã nhào sao?"
Cô ngã bị thương, Tả Hữu Nam lại như có như không thương tiếc đau lòng.
"Không. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ không muốn làm Tả Hữu Nam mất hứng , nhưng cô không phòng ngừa được chuyện ngoài ý muốn.
Anh hừ một tiếng, sau đó ôm ngang cô lên.
Hàn Phỉ Vũ kinh hãi, "Tả --"
"Câm mồm ."
Tả Hữu Nam không cho phép cô có ý kiến, ôm thẳng cô, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi vào 'Phòng tổng thống' hoa lệ nhất khách sạn .
"Tả tiên sinh, nếu có phân phó gì, xin dùng điện thoại liên lạc với chúng ta." Người hầu bàn cung kính nói.
Đem cô đặt lên giường, Tả Hữu Nam giương giương một tay lên, ý bảo người nọ lui ra.
"Vậy tôi xin cáo lui trước." Người hầu bàn lập tức thối lui khỏi gian phòng.
Hàn Phỉ Vũ nửa nằm trên giường, rõ ràng cảm thấy tim đập mạnh không ngừng.
Tả Hữu Nam không để ý Hàn Phỉ Vũ trên giường, anh đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài 'Phòng tổng thống' .
Hàn Phỉ Vũ nhìn bóng lưng Tả Hữu Nam, cảm thấy người đàn ông này thật may mắn, ngay cả bóng lưng cũng có mị lực trí mạng.
Khi bóng dáng Tả Hữu Nam biến mất trong tầm mắt của cô, một cỗ mất mát không hiểu nhất thời đánh úp tới.
Tiếp đó ý thức được mình đang trên giường, giường lớn mềm mại khiến Hàn Phỉ Vũ sinh ra buồn ngủ, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng chim hót như có như không, hòa thanh mới cây cối. . . . . .
Nơi này thật thoải mái a! Hàn Phỉ Vũ nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ đã đánh úp vào cô.
Khi Tả Hữu Nam từ vườn hoa nhỏ trở lại phòng thì không khỏi khẽ nhíu mày.
Cô gái này cư nhiên ở trên giường ngủ thiếp đi?
Một phụ nữ thành thục cùng một người đàn ông bình thường ở chung một phòng có ý nghĩa gì, cô không biết sao?
Tả Hữu Nam giận đến mức muốn lập tức đánh thức Hàn Phỉ Vũ đang ngủ say sưa dậy, nhưng vừa đến gần cô, gương mặt say ngủ thuần khiết như thiên sứ lại làm anh ngừng mọi động tác; tầm mắt rơi thẳng trên người Hàn Phỉ Vũ.
Nói thật, dáng dấp cô gái này coi như không tệ.
Tả Hữu Nam dừng chân bên giường hồi lâu, không biết nhìn bao lâu, một lần thất thần, mới phát hiện nhìn chằm chằm một phụ nữ như vậy, căn bản không phù hợp với cá tính của anh.
"Có cái gì đẹp mắt sao? Còn không phải chỉ là một cô gái!" gương mặt Tả Hữu Nam lạnh lùng, rời khỏi giường, ngồi xuống ghế mát-xa chạy bằng điện.
"Chẳng lẽ Tả Hữu Nam anh còn chưa xem đủ phụ nữ sao? Anh đốt một điếu thuốc, ưu nhã suy nghĩ .
Thật ra anh hôm nay mới vừa trở về sau một hợp đồng ở Newyork, lý nên về nhà nghỉ ngơi một chút, bởi vì chuyến đi Newyork thật sự hao tổn tâm lực và tinh thần của anh.
Vậy mà, anh trước hết về công ty phân phó vài chuyện, nhưng vừa bước vào tập đoàn Thần Thoại, anh lập tức nhớ tới Hàn Phỉ Vũ.
"Không phải tuyệt sắc không vào mắt" là điều kiện lựa chọn bạn gái của anh, đây là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng, Hàn Phỉ Vũ nhìn ngang nhìn dọc, nhiều nhất cũng chỉ có thể cũng coi là thanh lệ động lòng người mà thôi.
Thế nhưng anh lại đối với cô có hứng thú nồng hậu, chẳng những chủ động sai người đi tìm cô, còn đặc biệt kéo cô khỏi công ty, cùng ăn bữa trưa, cuối cùng còn kéo cô tới nơi này. . . . . .
Anh sẽ không phải yêu cô đi!
Ý niệm này chợt lóe trong đầu Tả Hữu Nam, anh liền bật cười.
Tả Hữu Nam anh há có thể nghiêm túc với phụ nữ! phụ nữ với anh chỉ là công cụ phát tiết dục vọng, điều hòa công việc và cuộc sống vật mà thôi.
Anh, tuyệt đối không có khả năng động tâm với một cô gái.
Cho dù biết sẽ không có cô gái ngốc nào không chút kiêng kỵ ngủ trước mặt anh!
Đến gần cô, thuần túy chỉ bởi vì tò mò, tò mò em ruột duy nhất của anh -- Tả Học Văn
Sẽ thích cô gái như thế nào.
Cho tới nay, trừ vẽ tranh ra nó dường như đối với những thứ khác không có hứng thú, cùng một cô gái qua lại như vậy, anh lần đầu thấy.
Tả Hữu Nam đang trầm tư thì một đạo thanh âm yếu ớt đột nhiên truyền vào lỗ tai anh.
"Không. . . . . ."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ Vũ trên giường.
"Không cần. . . . . ."
Hai gò má toát ra mồ hôi lấm tấm, trong miệng không ngừng thì thầm, cô giống như mơ thấy ác mộng.
Tả Hữu Nam cảm thấy kỳ quái, đứng lên, đến gần bên giường.
"Không cần. . . . . bố dượng. . . . . ."
Bố dượng?
Cho dù cô làm ở "Thần Thoại", nhưng cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ, đâu thể nào biết được hành tung của tổng giám đốc.
Anh không tìm cô, cô liền không thể nhìn thấy anh.
Nhân viên Thần Thoại tận mắt thấy Tả Hữu Nam sai người đến tìm Hàn Phỉ Vũ, mới đầu còn đàm luận chuyện này, nhưng một thời gian thấy Tả Hữu Nam hoàn toàn không có động tĩnh khác, đoàn người liền đem sự kiện kia thành một chuyện ngoài ý muốn.
Cuộc sống Hàn Phỉ Vũ lần nữa trở về bình thường.
Vậy mà, đây chẳng qua là ngoài mặt.
Cô rất rõ ràng, cuộc sống của cô, lòng của cô không thể nào bình tĩnh giống như trước, bởi vì cô biết người đàn ông Tả Hữu Nam này.
Em -- nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Cái loại nói đùa đó, nhất định anh đã nói qua với vô số phụ nữ, không nên để ý. . . . . .
Hàn Phỉ Vũ không ngừng tự nói với mình không cần quan tâm Tả Hữu Nam, nhưng cô càng nghĩ như vậy, hình ảnh Tả Hữu Nam trong đầu cô càng rõ ràng.
Không cần nghĩ!
Vẫn ám thị suy nghĩ trong đầu, hoàn toàn không nhận thấy các đồng nghiệp bốn phía dần dần xôn xao .
Cho đến khi một người bỗng chốc cầm tay cô, cô mới thanh tỉnh lại! Ngẩng đầu nhìn lên --
Là Tả Hữu Nam!
"Đi theo anh." Một bên anh cầm tay Hàn Phỉ Vũ, đem cô từ trên chỗ ngồi kéo lên, vừa ra lệnh như đương nhiên.
"Cái . . . . . ." Hàn Phỉ Vũ còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Tả Hữu Nam đột nhiên chạy đến .
Tả Hữu Nam chưa trả lời Hàn Phỉ Vũ, đã dám kéo cô ra cửa phòng nhân sự.
"Tả tổng giám đốc, anh đưa tôi đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ bị Tả Hữu Nam kéo đến bãi đậu xe thì thần chí mới hoàn toàn hồi phục lại, cô lập tức hỏi.
"Lên xe."
Tả Hữu Nam không trả lời cô, anh mở cửa ghế lái phụ, đem cô vẫn còn mù sương nhét vào bên trong.
"Tả tổng giám đốc. . . . . ."
"Em dài dòng đủ chưa?" Tả Hữu Nam lên xe, mày rậm vừa nhíu, rõ ràng đối với câu hỏi của Hàn Phỉ Vũ cảm thấy không nhịn được.
"Tôi. . . . . . Tôi còn làm việc. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ tuy biết không nên chọc Tả Hữu Nam mất hứng nữa, nhưng vì cầu thoát khỏi anh, cô chỉ có thể lấy hết dũng khí toàn thân nói với anh.
"Từ giây này trở đi, anh không muốn nghe chuyện của em." Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, ngữ điệu cũng ép người khác không thể không phục cường thế của anh.
Cho dù Hàn Phỉ Vũ rất muốn thoát khỏi xe Tả Hữu Nam , cô lại không dám nói nửa câu.
Tả Hữu Nam phát động xe, Porsche nhanh chóng đi về phía trước, không lâu liền tới đến nơi.
"Xuống xe."
Trầm giọng khạc ra hai chữ, Tả Hữu Nam liền mở cửa xe, đi tới cửa hàng cao cấp .
Hàn Phỉ Vũ còn đang bên trong xe không nghe rõ lắm, do dự mấy giây.
Tả Hữu Nam thấy cô còn chưa theo kịp, mày kiếm nhíu lại, bước chân chuyển một cái, đi trở về.
"Em không phải muốn anh thay em mở cửa xe đi!" giọng anh mang ý giễu cợt.
Hàn Phỉ Vũ nhìn Tả Hữu Nam, vốn định lắc đầu nói không, nhưng vẫn chưa nói ra khỏi miệng, anh đã cắt đứt cô.
"Em có hai lựa chọn: thứ nhất, tự mình xuống xe; thứ hai, anh kéo em xuống xe."
Nghe vậy, tay cô lập tức mở cửa xuống xe, nhưng Tả Hữu Nam vẫn cảm thấy động tác của cô quá chậm chạp.
"Đừng giống con rùa đen!" Rống to đồng thời anh đã đưa tay kéo cô xuống xe.
Bàn tay to của anh cầm chặt cô, lôi kéo cô, sải bước đi về phía trước.
Anh đặc biệt không thích hành động dắt phụ nữ, cũng không có thói quen này, nhưng khi đối mặt với cô thì anh không tránh khỏi cảm giác cao hứng muốn nắm tay cô.
Nhiệt độ thân thể cô luôn làm anh cảm thấy an tâm.
"Tả tiên sinh."
Vừa tiến vào phòng ăn, một tên quản lý tiến lên đón, nhiệt tình tiếp đãi.
"Hoan nghênh quang lâm! Tả tiên sinh, phòng khách quý đã chuẩn bị xong."
"Ừ." Tả Hữu Nam gật đầu đáp một tiếng.
"Bên này, xin mời."
Quản lý vội vàng dẫn đường, e sợ chậm trễ khách quý.
Hàn Phỉ Vũ chỉ có thể ngơ ngác bị anh lôi kéo đi.
Đi tới phòng khách quý, Tả Hữu Nam tùy ý kêu mấy món ăn.
"Em không ăn được cái gì!" Tả Hữu Nam gọi xong đồ ăn, mới hỏi Hàn Phỉ Vũ bên cạnh."Không có." Biết anh chỉ mặt ngoài hỏi ý cô, vì vậy cô biết điều thuận theo nói.
"Thật may em không kén ăn, nếu thân hình như vậy còn kén ăn, sợ rằng chỗ cần thịt cũng không có." Tả Hữu Nam vừa nói, vừa đem tầm mắt rơi xuống ngực Hàn Phỉ Vũ.
Cảm ứng được ánh mắt anh không có ý tốt, trên mặt Hàn Phỉ Vũ thoáng chốc đỏ lên.
Tả Hữu Nam cười khẽ mấy tiếng, " Da mặt em thật mỏng."
Đầu năm nay tìm được một phụ nữ đỏ mặt không phải là chuyện dễ.
Cô gái trước mắt anh quả nhiên là sinh vật hiếm thấy!
Nghĩ đến đây, tiếng cười Tả Hữu Nam nhẹ nhàng hơn.
"Tả tổng giám đốc, xin anh không nên nói những lời khiến người khác hiểu lầm." Hàn Phỉ Vũ cảm thấy bị anh cười nhạo, không nhịn được có chút tức giận.
"Hiểu lầm? Có cái gì hiểu lầm? . Tả Hữu Nam đứng dậy, đem mặt lại gần cô "Hả?"
" Không cần như vậy. . . . . ."
Hơi thở Tả Hữu Nam phun lên mặt Hàn Phỉ Vũ, khiến cả người cô người run lên.
"Đến gần một chút, thì ra em lớn lên cũng rất dễ nhìn ." Bàn tay to của anh êm ái vuốt mặt cô.
"Không nên đụng vào tôi ."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy nơi bị Tả Hữu Nam đụng chạm như hỏa hoạn đốt nóng.
"Nếu anh vẫn muốn đụng?"
Cô không nói gì, dù sao anh cố ý muốn như thế, cô có thể cấm anh thế nào?
"Nhìn dáng vẻ của em, dường như anh đang khi dễ em."
Tả Hữu Nam bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phỉ Vũ chọc cười.
Anh không thường cười, vì vậy nhân tài trên thương trường sẽ cho anh danh hiệu " Tu La mặt lạnh ", nhưng kỳ quái là trước mặt Hàn Phỉ Vũ, anh rất dễ dàng triển lộ nụ cười.
Là tâm tình anh xuất hiện biến chuyển, hay bởi vì Hàn Phỉ Vũ có năng lực đặc biệt?
"Không phải sao?" Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lại dám lên tiếng chống đối Tả Hữu Nam.
Tả Hữu Nam nhướng lông mày, có chút ngoài ý muốn, " Động vật nhỏ nhu nhược cũng sẽ phản kháng sao!"
Lúc này, có người gõ cửa phòng khách quý.
"Tả tiên sinh, món ăn đã mang tới."
" Vào đi."
Tả Hữu Nam lúc này mới ngồi trở lại chỗ ngồi.
Người hầu bàn đem tất cả món ngon thơm phức đặt lên bàn.
"Tả tiên sinh, mời dùng chậm."
Đặt hết món ăn, người hầu bàn lễ độ lui ra ngoài.
Tả Hữu Nam cầm đũa bắt đầu ăn, mà Hàn Phỉ Vũ một bên chỉ nhìn.
"Em có hứng thú nhìn người khác ăn cơm sao?" Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, vừa ăn cơm, vừa rỗi rãnh hỏi.
"Tôi không có. . . . . ."
"Vậy thì cầm đũa đi."
"Tả tổng giám đốc, thật ra bụng tôi không đói." Cô vừa mới ăn cơm trưa.
"Không đói bụng cũng phải ăn." Anh kéo cô cùng đi, chính là muốn cô bồi anh ăn cơm.
"Tả tổng --" cô vốn không có khẩu vị, mới ăn cơm trưa, giờ phút này tuy toàn món ngon nhưng cũng không thể khơi cảm giác muốn ăn của cô.
" Hiện tại miệng của em trừ ăn cơm ra, không được có những động tác khác."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy bị làm khó, nhưng cô lại không muốn chọc giận Tả Hữu Nam, ngộ nhỡ bị đuổi việc. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô chỉ có thể cầm đũa đem món ăn đưa vào miệng.
"Ăn ngon không?" Tả Hữu Nam Trực nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
Cô không trả lời, chỉ là đưa mắt chống lại anh.
"Tại sao không trả lời anh?" Tả Hữu Nam có chút không vui, anh không nghĩ Hàn Phỉ Vũ lại dám lớn mật như vậy.
"Anh. . . . . . Không phải mới nói, miệng của tôi trừ ăn cơm ra, không được có những động tác khác sao?" Hàn Phỉ Vũ ngập ngừng nói.
Tả Hữu Nam ngạc nhiên một giây, sau đó anh cười to ra tiếng.
"Ha ha ha. . . . . ."
Hàn Phỉ Vũ bị tiếng cười đột nhiên xuất hiện của Tả Hữu Nam làm sợ hết hồn, cô cũng không biết bộ dạng hàn băng như anh sẽ có lúc vui vẻ cười to như thế.
"Tôi. . . . . . Tôi nói gì chê cười sao?" giọng nói đặt câu hỏi không che giấu được run rẩy.
Tả Hữu Nam hứng thú nhìn Hàn Phỉ Vũ, "Em có lúc cũng rất thú vị nha."
Cô gái này, thật đặc biệt!
"Vậy sao?"
Cô không hiểu vì sao Tả Hữu Nam nói cô như vậy, cô cũng không biết mình "Thú vị" chỗ nào.
"Thôi, ăn cơm đi!" Anh cười một cái.
"Tả tổng giám đốc, chúng ta không phải về công ty sao?" Sau khi ăn cơm xong, Hàn Phỉ Vũ lần nữa bị Tả Hữu Nam nhét vào xe thể thao Porsche.
Sau khi lên xe, cô một lòng cho rằng Tả Hữu Nam sẽ chở cô về công ty, nhưng con đường này không phải về Thần Thoại.
"Anh có nói chúng ta phải về công ty sao?"
Tả Hữu Nam không nhìn Hàn Phỉ Vũ, nhìn thẳng đường xe phía trước, khóe miệng nâng lên nhất mạt nét cười ma mỵ.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ có chút sợ, cô thật không muốn cùng Tả Hữu Nam đơn độc ở chung một chỗ quá lâu.
Cô biết, nếu cô không cách xa anh, cô rất nhanh sẽ gặp rơi vào lưới tình của anh.
Nhưng, cô và anh là hai loại người bất đồng, người bất đồng nên ở trong thế giới của mình!
"Tân Bắc Đầu." Tả Hữu Nam dứt khoát đáp lời.
" Tân Bắc Đầu?" Hàn Phỉ Vũ nhíu lại đôi mày thanh tú."Tại sao đi Tân Bắc Đầu?"
"Đi suối nước nóng a." Tả Hữu Nam đáp không chút để ý.
Hàn Phỉ Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, "Tả tổng giám đốc, phiền anh đến đầu phố dừng xe được không?"
"Tại sao?" Tả Hữu Nam giương lông mày, nhưng tốc độ xe không hề giảm bớt nửa phần.
"Ngày mai tôi còn muốn đi làm, đi đâu xa, ngày mai sợ sẽ trễ. Lại nói, tôi cũng không muốn đi chơi suối nước nóng ." Hàn Phỉ Vũ lấy dũng khí nói ra ý nguyện của cô, mặc dù cô biết Tả Hữu Nam chưa chắc sẽ để ý tới.
"Ngày mai anh cho em nghỉ phép, không cần lên công ty!" Tả Hữu Nam không có ý định cho phép Hàn Phỉ Vũ lấy việc công để né tránh.
"Nhưng tôi không muốn đi tắm suối nước nóng." Hàn Phỉ Vũ vẫn đang vùng vẫy giãy chết.
Một nam một nữ cùng đi tắm suối nước nóng, đây là hành động của những cặp tình nhân. Cô và Tả Hữu Nam cái gì cũng không phải, nhiều lắm cũng chỉ là cấp trên và thuộc hạ, làm sao có thể cùng đi tắm suối nước nóng!
"Anh muốn."
"Nhưng tôi không muốn." Hàn Phỉ Vũ cầm chặt tay không ngừng phát run.
Cô hiểu chính mình, hai ba lần cự tuyệt Tả Hữu Nam là rất nguy hiểm, không ai biết Tả Hữu Nam một khi tức giận sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô không muốn cùng anh cùng đi tắm suối nước nóng.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe thể thao màu bạc ngừng lại.
Tả Hữu Nam chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Vũ.
"Em biết không? Chưa từng có phụ nữ nào dám cùng anh nói chuyện như vậy."
Trên mặt tuấn mỹ tản mát ra một loạt băng hàn.
"Tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ bị Tả Hữu Nam hù dọa, máu trên mặt dần dần rút đi.
"Trước kia không có phụ nữ dám cự tuyệt anh, hiện tại lại càng không thể có."
Lạnh lẽo trong mắt Tả Hữu Nam làm Hàn Phỉ Vũ không nhịn được run cầm cập.
Đèn xanh sáng lên, Tả Hữu Nam quay đầu, tầm mắt trở lại chú ý đường phía trước.
Cô cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng sẽ không nguyện ý cùng Tả Hữu Nam Tân Bắc Đầu, nhưng cũng không dám phản bác nửa câu.
Xe thể thao màu bạc ngừng lại trước khách sạn Xuân Thiên.
Tả Hữu Nam xuống xe, căn cứ kinh nghiệm ở phòng ăn, Hàn Phỉ Vũ không dám chậm trễ, vội vàng xuống theo, để tránh lần nữa chọc anh mất hứng.
Tả Hữu Nam không để ý Hàn Phỉ Vũ sau lưng, vẫn đi vào khách sạn.
Cô nhắm mắt theo sát sau lưng Tả Hữu Nam, ánh mắt vẫn khoá trên bóng lưng anh, không chú ý phía trước có thềm đá, trượt chân, ngã xuống đất.
"A!" Thật là đau. Cô nhăn mày.
Tả Hữu Nam quay đầu lại, thấy Hàn Phỉ Vũ ngã xuống đất, mày rậm không khỏi nhăn lại.
Anh đi tới kéo cô, "Không ai dắt, em sẽ ngã nhào sao?"
Cô ngã bị thương, Tả Hữu Nam lại như có như không thương tiếc đau lòng.
"Không. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ không muốn làm Tả Hữu Nam mất hứng , nhưng cô không phòng ngừa được chuyện ngoài ý muốn.
Anh hừ một tiếng, sau đó ôm ngang cô lên.
Hàn Phỉ Vũ kinh hãi, "Tả --"
"Câm mồm ."
Tả Hữu Nam không cho phép cô có ý kiến, ôm thẳng cô, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi vào 'Phòng tổng thống' hoa lệ nhất khách sạn .
"Tả tiên sinh, nếu có phân phó gì, xin dùng điện thoại liên lạc với chúng ta." Người hầu bàn cung kính nói.
Đem cô đặt lên giường, Tả Hữu Nam giương giương một tay lên, ý bảo người nọ lui ra.
"Vậy tôi xin cáo lui trước." Người hầu bàn lập tức thối lui khỏi gian phòng.
Hàn Phỉ Vũ nửa nằm trên giường, rõ ràng cảm thấy tim đập mạnh không ngừng.
Tả Hữu Nam không để ý Hàn Phỉ Vũ trên giường, anh đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài 'Phòng tổng thống' .
Hàn Phỉ Vũ nhìn bóng lưng Tả Hữu Nam, cảm thấy người đàn ông này thật may mắn, ngay cả bóng lưng cũng có mị lực trí mạng.
Khi bóng dáng Tả Hữu Nam biến mất trong tầm mắt của cô, một cỗ mất mát không hiểu nhất thời đánh úp tới.
Tiếp đó ý thức được mình đang trên giường, giường lớn mềm mại khiến Hàn Phỉ Vũ sinh ra buồn ngủ, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng chim hót như có như không, hòa thanh mới cây cối. . . . . .
Nơi này thật thoải mái a! Hàn Phỉ Vũ nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ đã đánh úp vào cô.
Khi Tả Hữu Nam từ vườn hoa nhỏ trở lại phòng thì không khỏi khẽ nhíu mày.
Cô gái này cư nhiên ở trên giường ngủ thiếp đi?
Một phụ nữ thành thục cùng một người đàn ông bình thường ở chung một phòng có ý nghĩa gì, cô không biết sao?
Tả Hữu Nam giận đến mức muốn lập tức đánh thức Hàn Phỉ Vũ đang ngủ say sưa dậy, nhưng vừa đến gần cô, gương mặt say ngủ thuần khiết như thiên sứ lại làm anh ngừng mọi động tác; tầm mắt rơi thẳng trên người Hàn Phỉ Vũ.
Nói thật, dáng dấp cô gái này coi như không tệ.
Tả Hữu Nam dừng chân bên giường hồi lâu, không biết nhìn bao lâu, một lần thất thần, mới phát hiện nhìn chằm chằm một phụ nữ như vậy, căn bản không phù hợp với cá tính của anh.
"Có cái gì đẹp mắt sao? Còn không phải chỉ là một cô gái!" gương mặt Tả Hữu Nam lạnh lùng, rời khỏi giường, ngồi xuống ghế mát-xa chạy bằng điện.
"Chẳng lẽ Tả Hữu Nam anh còn chưa xem đủ phụ nữ sao? Anh đốt một điếu thuốc, ưu nhã suy nghĩ .
Thật ra anh hôm nay mới vừa trở về sau một hợp đồng ở Newyork, lý nên về nhà nghỉ ngơi một chút, bởi vì chuyến đi Newyork thật sự hao tổn tâm lực và tinh thần của anh.
Vậy mà, anh trước hết về công ty phân phó vài chuyện, nhưng vừa bước vào tập đoàn Thần Thoại, anh lập tức nhớ tới Hàn Phỉ Vũ.
"Không phải tuyệt sắc không vào mắt" là điều kiện lựa chọn bạn gái của anh, đây là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng, Hàn Phỉ Vũ nhìn ngang nhìn dọc, nhiều nhất cũng chỉ có thể cũng coi là thanh lệ động lòng người mà thôi.
Thế nhưng anh lại đối với cô có hứng thú nồng hậu, chẳng những chủ động sai người đi tìm cô, còn đặc biệt kéo cô khỏi công ty, cùng ăn bữa trưa, cuối cùng còn kéo cô tới nơi này. . . . . .
Anh sẽ không phải yêu cô đi!
Ý niệm này chợt lóe trong đầu Tả Hữu Nam, anh liền bật cười.
Tả Hữu Nam anh há có thể nghiêm túc với phụ nữ! phụ nữ với anh chỉ là công cụ phát tiết dục vọng, điều hòa công việc và cuộc sống vật mà thôi.
Anh, tuyệt đối không có khả năng động tâm với một cô gái.
Cho dù biết sẽ không có cô gái ngốc nào không chút kiêng kỵ ngủ trước mặt anh!
Đến gần cô, thuần túy chỉ bởi vì tò mò, tò mò em ruột duy nhất của anh -- Tả Học Văn
Sẽ thích cô gái như thế nào.
Cho tới nay, trừ vẽ tranh ra nó dường như đối với những thứ khác không có hứng thú, cùng một cô gái qua lại như vậy, anh lần đầu thấy.
Tả Hữu Nam đang trầm tư thì một đạo thanh âm yếu ớt đột nhiên truyền vào lỗ tai anh.
"Không. . . . . ."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ Vũ trên giường.
"Không cần. . . . . ."
Hai gò má toát ra mồ hôi lấm tấm, trong miệng không ngừng thì thầm, cô giống như mơ thấy ác mộng.
Tả Hữu Nam cảm thấy kỳ quái, đứng lên, đến gần bên giường.
"Không cần. . . . . bố dượng. . . . . ."
Bố dượng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook