Chuyện Tình Của Nàng Mọt Truyện
-
Quyển 1 - Chương 5: B2 ' trả thù'
*.
Giải quyết xong hết bọn lưu manh cũng là lúc Ngọc híp chạy tới... Mắt trợn tròn lên nhìn “ chiến trường “ kia. Người nằm la liệt. Khỏi nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của nhỏ bạn thân mình. Nhìn mà cũng thương cho bọn lưu manh, chắc hôm nay ra đường không xem lịch hoàng đạo nên mới đụng ' bà la sát ' này. Anh chàng chép miệng rồi chạy lại đà vào chân của một tên nằm gần chỗ mình đứng nhất:
- Hai bà không đợi tôi gì cả...
- Đợi ông đến thì hoa cúc cũng tàn rồi... - HảiNhi nhanh miệng nói. Lời nói sặc mùi ngôn tình đam mỹ. May mà Ngọc cũng không hiểu. Nhưng Tú Nhi lại quay sang lườm một cái làm Hải Nhi chỉ dám cười trừ ' hì hì '.Rồi ba người sảng khoái đi, bỏ lại sau lưng những tiếng kêu rên rỉ đau đớn...
Được một đoạn Hải Nhi mới nhớ ra là mình còn hẹn với Trình Phong. Cô bạn quay lại tính chạy về chỗ hẹn thì tay lại bị Tú Nhi kéo lại.
- Hải Nhi! Cậu đi đâu?Quay lại đó làm gì?
-Hôm nay tớ có hẹn với Trình Phong. Tớ quay lại đợi cậu ấy.
- Đồ ngốc này, cậu còn chưa hiểu ư? Đến giờ phút này cậu ta còn không xuất hiện. Rồi bọn lưu manh kia đến. Nhi thực sự không hiểu ư? - Tú Nhi cầm tay Hải Nhi kéo lại. Rồi kể lại những gì mà mình đã nghe được.
- Cậu nói dối. Tớ không tin. Cậu ấy sẽ đến, chỉ là bận chút việc thôi...
Nói rồi Hải Nhi vung tay hất tay Tú Nhi ra, chạy đi...
- Hải Nhi, đứng lại...
Tú Nhi gọi to rồi tính chạy theo kéo Hải Nhi lại. Nhưng Ngọc đã nhanh tay kéo cô bé lại.
- Kệ Hải Nhi đi. Cứ để cho bà ý chờ, trước sau gì bà ý cũng biết... Bà ý thông minh mà, chỉ là không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này nhanh quá thôi.
- Nhưng mà tôi sợ...
- Sợ cái gì? Cứ để bà ý vậy đi....
Giải quyết xong hết bọn lưu manh cũng là lúc Ngọc híp chạy tới... Mắt trợn tròn lên nhìn “ chiến trường “ kia. Người nằm la liệt. Khỏi nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của nhỏ bạn thân mình. Nhìn mà cũng thương cho bọn lưu manh, chắc hôm nay ra đường không xem lịch hoàng đạo nên mới đụng ' bà la sát ' này. Anh chàng chép miệng rồi chạy lại đà vào chân của một tên nằm gần chỗ mình đứng nhất:
- Hai bà không đợi tôi gì cả...
- Đợi ông đến thì hoa cúc cũng tàn rồi... - HảiNhi nhanh miệng nói. Lời nói sặc mùi ngôn tình đam mỹ. May mà Ngọc cũng không hiểu. Nhưng Tú Nhi lại quay sang lườm một cái làm Hải Nhi chỉ dám cười trừ ' hì hì '.Rồi ba người sảng khoái đi, bỏ lại sau lưng những tiếng kêu rên rỉ đau đớn...
Được một đoạn Hải Nhi mới nhớ ra là mình còn hẹn với Trình Phong. Cô bạn quay lại tính chạy về chỗ hẹn thì tay lại bị Tú Nhi kéo lại.
- Hải Nhi! Cậu đi đâu?Quay lại đó làm gì?
-Hôm nay tớ có hẹn với Trình Phong. Tớ quay lại đợi cậu ấy.
- Đồ ngốc này, cậu còn chưa hiểu ư? Đến giờ phút này cậu ta còn không xuất hiện. Rồi bọn lưu manh kia đến. Nhi thực sự không hiểu ư? - Tú Nhi cầm tay Hải Nhi kéo lại. Rồi kể lại những gì mà mình đã nghe được.
- Cậu nói dối. Tớ không tin. Cậu ấy sẽ đến, chỉ là bận chút việc thôi...
Nói rồi Hải Nhi vung tay hất tay Tú Nhi ra, chạy đi...
- Hải Nhi, đứng lại...
Tú Nhi gọi to rồi tính chạy theo kéo Hải Nhi lại. Nhưng Ngọc đã nhanh tay kéo cô bé lại.
- Kệ Hải Nhi đi. Cứ để cho bà ý chờ, trước sau gì bà ý cũng biết... Bà ý thông minh mà, chỉ là không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này nhanh quá thôi.
- Nhưng mà tôi sợ...
- Sợ cái gì? Cứ để bà ý vậy đi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook