Chuyện Tình Áo Yếm
-
Chương 3: Khám phá
Nghe nói tên sát thủ này là do mẹ kế của hắn phái tới giết Sử Quảng Thụy. Từ năm hắn mười lăm tuổi đã bị đuổi giết cho đến tận bây giờ. Bên đống lửa đôm đóp vang dội, Khanh Đa Bảo đột nhiên phát hiện trên người mình ướt nhẹp. Nàng ngồi bật dậy, nhìn thấy Sử Quảng Thụy đã cởi hết áo, chỉ mặc quần ngồi bên cạnh đống lửa. Y phục của hắn treo một bên. (**Treo một bên chia cách hai người đấy các nàng ạ!)
Thân hình hắn khác xa với bề ngoài của hắn khiến người ta có cảm giác lạ lẫm. Bắp thịt hắn cân đối, mang lại một loại cảm giác chặt chẽ. Hậu tri hậu giác, Khanh Đa Bảo mới cảm thấy hắn không xem nàng như một nữ nhân, bởi vì hắn dám cởi trần trước mặt nàng…
“Ngươi lấy áo của ta khoác lên người đi, coi chừng bị lạnh.” Từ ngày quen biết Sử Quảng Thụy, đây là lần đầu tiên Sử Quảng Thụy nói ra một câu thân mật như thế. Khanh Đa Bảo cảm giác mình không thể phụ lòng một câu nói như vậy, cho nên ngoan ngoãn làm theo. Dĩ nhiên, chuyện này không quan hệ đến việc nàng nhảy mũi mấy lần.
Nàng bị sự cao hứng nhất thời của Sử Quảng Thụy làm cho tâm thần mê muội, cảm thấy hắn cũng có thể là người uống rượu tâm tình, vì vậy liền gạt y phục của hắn qua một bên, cùng hắn trò chuyện cho qua thời gian. Thật ra thì nàng đã từng biết hắn… hắn được đưa tới trường nội trú, đến năm mười lăm tuổi mới được phụ thân đón về nhà. Ăn chơi hết mấy năm, đến tận bây giờ mới nói tới chuyện hôn nhân. Chẳng qua, đối với sở thích yêu yếm của hắn, nàng cảm thấy kinh ngạc. Vì sao hắn lại có sự ‘mê luyến’ như vậy đối với áo yếm?
Sử Quảng Thụy ngượng ngùng nói thật với nàng: “Khi còn bé, ta rất hâm mộ Ngưu Lang Chức Nữ. Có một lần, ta thấy có một tiểu nữ nhi đang tắm trong hồ, ta đã lấy trộm y phục của nàng. Sau đó ta phát hiện, ngoại trừ áo yếm ra, những thứ khác đều giống như đồ của tiểu nam nhi mặc, cho nên đã giữ lại áo yếm.”
Khanh Đa Bảo cảm thấy sấm sét ầm ầm, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.
“Ta giống như Ngưu Lang gì đó, nhưng lại không có sự may mắn của Ngưu Lang, không có Chức Nữ nguyện ý theo ta đi hết quãng đời còn lại.”
Ngay cả nàng là bà mai, cũng không thật tâm thật ý làm mai cho hắn! Hình như trong lòng nàng có chút áy náy.
Nàng len lén vén vạt áo của hắn ra nhìn hắn. Tướng mạo hắn tuấn tú, nhưng không rành thế sự. Nghe nói xin lỗi phải mang quà lễ, nàng liền nghĩ đến quan tài thượng hạng ở trong nhà, nhưng lại không muốn mất đi chiếc quan tài báo điềm may mắn này.
Nàng bị dọa buông vạt áo xuống, không nhịn được cúi đầu nhìn áo yếm tím xanh của mình… Nàng oán hận nói: “Ngươi phải quên đi chuyện ngày hôm nay cho ta!”
“Được thôi, chỉ cần ngươi cho ta áo yếm của ngươi.”
Không phải đưa cho hắn là chấp nhận giao dịch hay sao? Nàng không đần như vậy! Đột nhiên nàng phát hiện, mặc dù nàng khéo ăn khéo nói, nhưng vẫn bị thua trong tay của Sử Quảng Thụy. Y phục bắt đầu khô, nàng bắt đầu mặc vào, vừa mặc vừa có cảm giác không phục: “Này, ngốc tử, ngươi có biết hay không, bộ dạng vừa rồi của ta là chỉ để cho tướng công tương lai của ta nhìn! Ngươi nhìn lén thì phải chịu trách nhiệm với ta, lấy ta làm vợ.”
Sử Quảng Thụy thản nhiên nói, giống như chả có chút quan tâm nào: “Được.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Vậy ngươi có thể đưa áo yếm đó cho ta không?”
Đột nhiên quần áo chia cách hai người bị vén lên, Sử Quảng Thụy nửa thân trên trần trụi nhìn sang dò xét bên này, ánh mắt nhìn chằm chằm áo yếm của Khanh Đa Bảo. Khanh Đa Bảo bị dọa sợ, ngã ngửa người ra sau, mà Sử Quảng Thụy thì giống như không chậm hiểu, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nói: “Thì ra áo yếm mặc trên người lại đẹp mắt như vậy.” Dứt lời, hắn lui trở về.
Khanh Đa Bảo tức giận đến trào nước mắt, rồi lại nghe Sử Quảng Thụy nói; “Này, cho ngươi cái này. Ngươi đưa cái đang mặc trên người cho ta.” Hắn đưa bàn tay qua, trong tay cầm một cái yếm. Chẳng lẽ hắn luôn mang trên người một cái áo yếm sao?
“Khụ khụ… Thật ra thì ta rất thích ngươi.” Nàng nghe Sử Quảng Thụy nói, “Ngươi rất ngay thẳng, lại can đảm. Mặc dù ngươi khinh bỉ ta có sở thích áo yếm, nhưng cũng không thật sự tôn kính mà không thể gần gũi.”
Thần xui quỷ khiến, nàng lại trao cái yếm của mình cho người ta.
Thân hình hắn khác xa với bề ngoài của hắn khiến người ta có cảm giác lạ lẫm. Bắp thịt hắn cân đối, mang lại một loại cảm giác chặt chẽ. Hậu tri hậu giác, Khanh Đa Bảo mới cảm thấy hắn không xem nàng như một nữ nhân, bởi vì hắn dám cởi trần trước mặt nàng…
“Ngươi lấy áo của ta khoác lên người đi, coi chừng bị lạnh.” Từ ngày quen biết Sử Quảng Thụy, đây là lần đầu tiên Sử Quảng Thụy nói ra một câu thân mật như thế. Khanh Đa Bảo cảm giác mình không thể phụ lòng một câu nói như vậy, cho nên ngoan ngoãn làm theo. Dĩ nhiên, chuyện này không quan hệ đến việc nàng nhảy mũi mấy lần.
Nàng bị sự cao hứng nhất thời của Sử Quảng Thụy làm cho tâm thần mê muội, cảm thấy hắn cũng có thể là người uống rượu tâm tình, vì vậy liền gạt y phục của hắn qua một bên, cùng hắn trò chuyện cho qua thời gian. Thật ra thì nàng đã từng biết hắn… hắn được đưa tới trường nội trú, đến năm mười lăm tuổi mới được phụ thân đón về nhà. Ăn chơi hết mấy năm, đến tận bây giờ mới nói tới chuyện hôn nhân. Chẳng qua, đối với sở thích yêu yếm của hắn, nàng cảm thấy kinh ngạc. Vì sao hắn lại có sự ‘mê luyến’ như vậy đối với áo yếm?
Sử Quảng Thụy ngượng ngùng nói thật với nàng: “Khi còn bé, ta rất hâm mộ Ngưu Lang Chức Nữ. Có một lần, ta thấy có một tiểu nữ nhi đang tắm trong hồ, ta đã lấy trộm y phục của nàng. Sau đó ta phát hiện, ngoại trừ áo yếm ra, những thứ khác đều giống như đồ của tiểu nam nhi mặc, cho nên đã giữ lại áo yếm.”
Khanh Đa Bảo cảm thấy sấm sét ầm ầm, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.
“Ta giống như Ngưu Lang gì đó, nhưng lại không có sự may mắn của Ngưu Lang, không có Chức Nữ nguyện ý theo ta đi hết quãng đời còn lại.”
Ngay cả nàng là bà mai, cũng không thật tâm thật ý làm mai cho hắn! Hình như trong lòng nàng có chút áy náy.
Nàng len lén vén vạt áo của hắn ra nhìn hắn. Tướng mạo hắn tuấn tú, nhưng không rành thế sự. Nghe nói xin lỗi phải mang quà lễ, nàng liền nghĩ đến quan tài thượng hạng ở trong nhà, nhưng lại không muốn mất đi chiếc quan tài báo điềm may mắn này.
Nàng bị dọa buông vạt áo xuống, không nhịn được cúi đầu nhìn áo yếm tím xanh của mình… Nàng oán hận nói: “Ngươi phải quên đi chuyện ngày hôm nay cho ta!”
“Được thôi, chỉ cần ngươi cho ta áo yếm của ngươi.”
Không phải đưa cho hắn là chấp nhận giao dịch hay sao? Nàng không đần như vậy! Đột nhiên nàng phát hiện, mặc dù nàng khéo ăn khéo nói, nhưng vẫn bị thua trong tay của Sử Quảng Thụy. Y phục bắt đầu khô, nàng bắt đầu mặc vào, vừa mặc vừa có cảm giác không phục: “Này, ngốc tử, ngươi có biết hay không, bộ dạng vừa rồi của ta là chỉ để cho tướng công tương lai của ta nhìn! Ngươi nhìn lén thì phải chịu trách nhiệm với ta, lấy ta làm vợ.”
Sử Quảng Thụy thản nhiên nói, giống như chả có chút quan tâm nào: “Được.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Vậy ngươi có thể đưa áo yếm đó cho ta không?”
Đột nhiên quần áo chia cách hai người bị vén lên, Sử Quảng Thụy nửa thân trên trần trụi nhìn sang dò xét bên này, ánh mắt nhìn chằm chằm áo yếm của Khanh Đa Bảo. Khanh Đa Bảo bị dọa sợ, ngã ngửa người ra sau, mà Sử Quảng Thụy thì giống như không chậm hiểu, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nói: “Thì ra áo yếm mặc trên người lại đẹp mắt như vậy.” Dứt lời, hắn lui trở về.
Khanh Đa Bảo tức giận đến trào nước mắt, rồi lại nghe Sử Quảng Thụy nói; “Này, cho ngươi cái này. Ngươi đưa cái đang mặc trên người cho ta.” Hắn đưa bàn tay qua, trong tay cầm một cái yếm. Chẳng lẽ hắn luôn mang trên người một cái áo yếm sao?
“Khụ khụ… Thật ra thì ta rất thích ngươi.” Nàng nghe Sử Quảng Thụy nói, “Ngươi rất ngay thẳng, lại can đảm. Mặc dù ngươi khinh bỉ ta có sở thích áo yếm, nhưng cũng không thật sự tôn kính mà không thể gần gũi.”
Thần xui quỷ khiến, nàng lại trao cái yếm của mình cho người ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook