Chuyện Tháng Tư
-
Chương 20: “Tôi sẽ không thu phí, tôi hi vọng cô… chủ động trả tiền.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên dịch: 1309
Vừa tảng sáng, bên mũi đã nghe phảng phất mùi cá.
Nhưng không giống đang làm cá, vì có mùi biển, mùi tanh, thêm cả tiếng trò chuyện liến thoắng. Vệ Lai mở mắt, trời còn tờ mờ, trông như tấm vải bố màu tro trùm sát mép đất. Đợi vài tiếng nữa nắng lên thì lại bắt đầu oi bức nóng nực.
Ngoảnh đầu nhìn, Sầm Kim vẫn đang ngủ.
Vệ Lai đứng dậy, mơ màng nương theo tiếng ồn đi đến mép nóc nhà. Giữa sân đỗ một chiếc xe bán tải, đằng sau trải lớp bạt nhựa dày, bên trong chất đầy cá phủ kín mấy khối băng to.
Chủ xe ngồi khoanh chân trước đầu xe, nâng một khay kim loại, đang ngắt bánh mì chấm vào xốt kem đậu gà trắng ngà [1]. Cây Cacao đứng bên cạnh nói gì đó với ông ta, vác trên vai một cái…
Phao?
Không giống lắm, sao trên đấy lại có gai trắng lởm chởm?
Vệ Lai ngồi xổm xuống, rướn người về phía họ huýt sáo.
Cây Cacao ngẩng đầu, lúc thấy anh thì mắt sáng lên, hai tay khiêng cái “phao” kia qua đầu: “Vệ! Xem này! Xem này!”
Xem gì! Là cái quái gì đấy nhỉ?
Anh hơi tò mò, bám chặt mép nóc, tung người nhảy đáp lên lan can, lại khom mình, chống tay lên lan can mượn lực, phóng thẳng xuống.
Người chủ xe kia há hốc mồm, mãi lâu sau mới thốt lên: “Wow…”
Lập tức giơ ngón cái về phía anh.
Vệ Lai cười đáp, rồi quan sát kỹ thứ đồ chơi Cây Cacao đang khiêng, sờ thử chút, giật mình biến sắc.
Định mệnh! Là cả bộ hàm cứng queo, trên đấy mọc tua tủa hàng đống răng sắc, đám trước bén ngót, đám sau lô nhô, chỉ chạm tay lên thôi đã sởn hết da gà.
Cây Cacao hứng chí, mặt mày sáng rỡ: “Tôi phải nhờ vả mãi đấy… Chờ lâu lắm rồi. May lần này bên cảng Sudan có chuyến hải sản tới đây, tiện đường chở giúp luôn. Hàm cá mập, hàng xịn trăm phần trăm!”
Lâu lâu ngư dân ngoài cảng Sudan cũng bắt được cá mập, họ sẽ gọt sạch phần lợi quanh hàm răng đi, phơi khô, đem làm vật trang trí.
Vệ Lai nhận lấy, chui đầu vào so thử kích cỡ. Con này chắc là còn nhỏ, hàm của cá mập trưởng thành có thể bằng cả một người — Nhưng nhỏ thế chứ vẫn dư sức “một đớp cắn đôi” anh ra.
“Cậu lấy thứ này làm gì?”
“Đem về trưng trên mui xe, hàm cá mập! Quá ngầu luôn, so ra ăn đứt con xe đầu cá mập của Mitsubishi rồi.”
“Bỏ lên mui xe… tuk tuk của cậu à?”
Cây Cacao giận: “Xe chính tôi mua! Xe việt dã đấy! Anh không biết à?”
Vệ Lai biết, nhưng mà —
Ông nội nhà cậu cũng biết mua xe phải chọn xe xịn, tới đón anh đây lại vác ngay thằng ba gác ra!
Chủ xe dùng bữa xong, dỡ hải sản xuống cho nhà trọ, bấy giờ mới lái xe rời đi. Cây Cacao khiêng hàm cá mập không buông — Toàn bắt nạt nó chỉ còn lại hàm răng, có giỏi sao không ôm thử hàng sống ấy?
Nhìn quanh không có ai, Vệ Lai ngồi thụp xuống, giọng cũng ép thật nhỏ theo: “Bên Nai có tin gì chưa?”
Động tác này là muốn bàn vào chính sự.
Cây Cacao đặt hàm cá mập tựa vào tường, đi tới ngồi xổm trước mặt anh.
Đây là phương thức trao đổi tương đối an toàn, cả hai cùng ngồi đối diện, vị trí thấp, dễ ẩn náu. Hai người phối hợp, tầm mắt có thể quét 360 độ, có gió thổi cỏ lay gì cũng tiện nhắc nhở nhau. Hơn nữa, tiếng nói hướng xuống dưới, còn được che chắn, khả năng bị nghe lén sẽ rất nhỏ.
“Cầm chắc là đàm phán tại vùng biển quốc tế rồi. Các anh cần đi về phía đông, băng qua sa mạc, đến bờ biển. Nhưng ở bến cảng rất xô bồ, hải tặc nhất định không muốn ra đấy. Nghe ý tứ thì chúng sẽ chỉ định một làng chài hẻo lánh, tới đó lại có ca-nô đón các anh, sau khi vào vùng biển quốc tế thì lên thuyền lớn đàm phán.”
“Tôi phải đi thế nào?”
“Để tránh gây chú ý, có thể ngồi xe buýt, hoặc dùng xe tải, bán tải, mấy loại thường chạy trên sa mạc ấy.”
Vệ Lai thở nhẹ ra.
May mà cậu ta chưa nói: “Vệ! Anh lái chiếc tuk tuk kia đi.”
“Tôi có thể kiếm xe giúp anh. Anh xem thử cần những gì thì liệt kê danh sách ra, như súng, ống nhòm, thuốc, túi cứu thương… các thứ. Trong hôm nay tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ luôn. Mà này, đoạn đường vừa rồi hình như hơi thuận lợi quá nhỉ? Hơn mấy ngàn dặm, cứ vậy mà yên ổn đến đây.”
So với những trải nghiệm ngàn cân treo sợi tóc khi làm vệ sĩ lúc trước, chuyến này, xác thực là gió êm sóng lặng lạ thường.
Tiền kiếm được quá dễ dàng, cũng khiến người ta lo lắng bất an.
Vệ Lai phân tích: “Có hai khả năng.
“Thứ nhất là, thực ra những kẻ uy hiếp cô ấy chỉ muốn uy hiếp suông, chỉ cần cô ấy rời khỏi Helsinki là an toàn.”
Anh từng ngẫm qua, cho dù có thế lực tội ác khó lường nào muốn ra tay với cô, nhiều nhất là sẽ thực hiện ngay tại Helsinki, không có khả năng bôn ba vạn dặm đuổi theo. Suy cho cùng, cô chỉ là một người viết xã luận, thù vuốt râu hùm này cũng đâu tới mức nghiêm trọng như đào mả tổ tiên nhà họ.
“Thứ hai là, đối phương đuổi theo thật. Chúng ta đổi tuyến đường, tạm thời cắt đuôi được chúng nên trước mắt vẫn còn yên ổn. Vấn đề là càng đến gần địa điểm đàm phán thì sẽ càng nguy hiểm, bởi vì đối phương biết rõ cô ấy cần gặp hải tặc, sẽ canh sẵn ở đích đến.”
Nhưng nói vậy lại nảy ra một vấn đề: Có thể đồng thời lần ra cả tin tức từ phía Saudi lẫn hải tặc, đối phương là người thế nào?
Đây đâu phải việc mà hạng tép riu nào cũng làm được.
Bỗng nhiên Cây Cacao hất cằm, bĩu môi ra hiệu anh nhìn lên cao.
Quay đầu lại, là Sầm Kim. Cô đang đứng sát mép nóc nhà, đặt chéo tay trước người giữ gấu váy.
Vệ Lai phì cười.
Anh đứng lên rảo bước tới, dừng dưới lầu ngẩng đầu. Mặt trời đã mọc, hơi chói mắt.
“Cô Sầm, muốn xuống à?”
Sầm Kim gật đầu.
Vệ Lai nheo nheo mắt, giơ tay, ngón trỏ dựng lên “1”.
“100 Euro, miễn trả giá.”
Sầm Kim nhìn anh lom lom, Vệ Lai nhướng một bên mày, trong ánh mắt tỏ rõ khiêu khích — Có giỏi thì khỏi xuống.
Đang đắc ý, đột nhiên bị hẩy mạnh qua, bất ngờ chưa kịp phòng bị, suýt nữa thì cạp đất.
Đã nghe Cây Cacao gào to: “Cô Sầm, tôi này, 50 Euro!”
Đậu que chứ, ai mới nói cần tin tưởng nhau hả?
Vĩnh viễn chẳng thể tin được mấy đứa không mặc quần lót đến trước 8 tuổi! Đúng là rơi mất béng lòng tự trọng làm người cơ bản nhất rồi.
Vệ Lai tức ngứa răng, bắn cho Cây Cacao ánh mắt chi chít răng cá mập sắc lẻm.
Cây Cacao ngửa đầu nhoẻn miệng cười, cười cười, mặt chợt xị xuống. Đoạn hậm hực đi lại cạnh Vệ Lai, nói: “Cô ta chẳng thèm để ý tôi.”
Thật sao? Vệ Lai thấy hơi ngoài ý muốn, thoắt cái toàn thân đã sảng khoái hẳn.
Từ khi bắt đầu đồng hành đến nay, không tính lần tố cáo con tàu phi pháp kia, việc lần này cô làm là đẹp nhất.
Ngẩng đầu nhìn, cô vẫn đứng đó, buồn chán chờ đợi. Đối diện được vài giây, cô nháy mắt với anh.
Anh quyết định miễn phí.
Cây Cacao ưu tư: “Chả thích nổi cô Sầm này.”
Vệ Lai đáp: “Ngay từ đầu cũng không nên thích cô ấy… Thích bà xã nhà cậu mới là phải đạo.”
***
Qua bữa trưa, Nai gọi điện cho Vệ Lai, mào đầu một câu: “Tôi đang ở sân bay này, cuối cùng đã tiễn bước người Saudi xong xuôi.”
Sân bay?
Sân bay Stockholm? Sân bay Thổ Nhĩ Kỳ? Trong chớp mắt, Vệ Lai xém chút còn tưởng Nai cũng đi theo anh.
Sau mới vỡ lẽ, là người Saudi rời khỏi Helsinki.
“Phía Cá Mập Hổ nói, tiếp theo sẽ trực tiếp liên hệ với các cậu, người Saudi đã phái cô Sầm làm đại diện thì cũng đừng can dự vào nữa, cứ quay về chờ tin tức thôi.”
“Ý anh là, tôi sẽ ở lại Khartoum, đợi hải tặc liên hệ?”
“Không phải, các cậu cần đi về phía đông bắc, băng qua sa mạc Nubian, đến bờ biển, ca-nô của hải tặc sẽ đón các cậu. Địa điểm cụ thể thì, nửa đường họ sẽ thông báo tiếp – Khu đấy rất nghèo, cơ sở hạ tầng kém, tôi đã bảo Cây Cacao rồi, để cậu ấy làm một bộ điện thoại vệ tinh quân dụng cho cậu, khỏi phải lo việc mất liên lạc.”
Vệ Lai thấy không thành vấn đề: “Rồi, tôi nói với cô Sầm một tiếng, ngày mai xuất phát.”
Nai chúc anh: “Vệ, hãy thỏa thích hưởng thụ thời gian ở Khartoum nhé! Đây là thành phố đứng đầu Sudan rồi! Còn nữa, nhớ giữ mối quan hệ tốt với cô Sầm. Qua sa mạc Nubian, chỉ có không phẩy mấy người trên mỗi cây số vuông thôi, cô ấy mà phớt lờ cậu thì cậu chẳng tìm được ai trò chuyện đâu.”
Vệ Lai nói: “Vậy đoạn đường sắp tới, tôi sẽ cố không moi tiền cô ấy.”
…
Cúp điện thoại, Vệ Lai liệt kê vật dụng cần thiết ra giấy. Trước khi giao cho Cây Cacao thì tìm Sầm Kim, hỏi xem cô cần bổ sung gì không.
Cô nhận lấy đọc kỹ, đầu ngón tay dò từng hàng, có khi lẩm nhẩm thành tiếng: “Kính mát, có; khăn trùm đầu, có; thuốc, có…”
Hiện còn đang mất điện, cô vẩy nước khắp phòng, nhưng cũng không mấy hiệu quả, làn da vẫn đỏ rực, trên trán chảy đầy mồ hôi. Có một giọt bỗng trượt theo sống mũi, đọng lại ở chóp mũi, trong suốt, lay lay, khá là khôi hài.
Cô vẫn cúi đầu, dùng lưng bàn tay lau đi.
Vệ Lai thuận tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh, quạt cho cả hai.
Sầm Kim ngẩng đầu.
“Thức uống phải tăng thêm, chí ít là gấp đôi. Hơn 20 bang ở Sudan này, chỉ 2 bang có nước uống đạt tiêu chuẩn quốc tế. Rất nhiều nơi khác dùng nước từ các vũng nước đọng, chúng ta không thể uống loại đấy. Còn phải đem theo vài túi đựng đồ điện tử nữa. Bắt đầu từ tháng tư là ở đây hay có bão cát rồi, hạt cát rất nhỏ, lỡ chui vào thiết bị thì mệt lắm.”
“Nhiều vậy à?”
“Ừm.”
Quá tốt, đều là những thứ anh không nghĩ ra, Vệ Lai nhận lấy.
Dưới lầu láng máng truyền đến giọng Cây Cacao, hình như lại khoe khoang hàm cá mập của mình với ông chủ. Vệ Lai gấp đôi tờ danh sách, gập chéo hai bên, hướng vào giữa.
Anh gấp máy bay giấy.
Trình tự gấp tiêu chuẩn nhất, chính là gập thêm một nếp trên cánh, nom thon gọn hơn máy bay giấy thông thường.
Sau đó anh cầm lên ngắm nghía trái phải, hỏi cô: “Biết làm sao phi máy bay xa nhất không?”
“Anh mới 3 tuổi à?”
Vệ Lai than: “Người như cô này, chẳng có tế bào hài hước gì cả.”
Anh thổi phát vào đầu máy bay, sau đó đặt ngang, hướng về phía cửa, nheo một mắt, nhắm chuẩn.
Máy bay giấy phóng ra ngoài, rất ổn định, lượn qua khung cửa, lướt qua lan can.
Vệ Lai gào lên: “Cây Cacao!”
Sau vài phút, từ hành lang vọng đến tiếng bước chân. Cây Cacao ló đầu vào, hớn hở mà lén lút, cầm chiếc máy bay giấy đã gỡ bung.
“Nhiều vậy à?”
“Ừm.”
“Không thành vấn đề! Vệ, hãy chờ máy bay của tôi quay về báo cáo!”
Cậu ta hết sức hào hứng rời đi.
Vệ Lai đầy thâm ý: “Thấy chưa, đàn ông đều là 3 tuổi.”
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Xốt kem đậu gà (hummus): Món ăn ở Trung Đông và Ả Rập, làm từ đậu gà (chickpea) nấu chín nghiền nhuyễn trộn với bơ mè tahini, dầu ô liu, nước cốt chanh, muối, tỏi… rồi dùng kèm với bánh mì, bánh quy hay rau củ. Món này thích hợp với người ăn chay, ăn kiêng hay bé ăn dặm.
[2] Hàm cá mập:
Biên dịch: 1309
Vừa tảng sáng, bên mũi đã nghe phảng phất mùi cá.
Nhưng không giống đang làm cá, vì có mùi biển, mùi tanh, thêm cả tiếng trò chuyện liến thoắng. Vệ Lai mở mắt, trời còn tờ mờ, trông như tấm vải bố màu tro trùm sát mép đất. Đợi vài tiếng nữa nắng lên thì lại bắt đầu oi bức nóng nực.
Ngoảnh đầu nhìn, Sầm Kim vẫn đang ngủ.
Vệ Lai đứng dậy, mơ màng nương theo tiếng ồn đi đến mép nóc nhà. Giữa sân đỗ một chiếc xe bán tải, đằng sau trải lớp bạt nhựa dày, bên trong chất đầy cá phủ kín mấy khối băng to.
Chủ xe ngồi khoanh chân trước đầu xe, nâng một khay kim loại, đang ngắt bánh mì chấm vào xốt kem đậu gà trắng ngà [1]. Cây Cacao đứng bên cạnh nói gì đó với ông ta, vác trên vai một cái…
Phao?
Không giống lắm, sao trên đấy lại có gai trắng lởm chởm?
Vệ Lai ngồi xổm xuống, rướn người về phía họ huýt sáo.
Cây Cacao ngẩng đầu, lúc thấy anh thì mắt sáng lên, hai tay khiêng cái “phao” kia qua đầu: “Vệ! Xem này! Xem này!”
Xem gì! Là cái quái gì đấy nhỉ?
Anh hơi tò mò, bám chặt mép nóc, tung người nhảy đáp lên lan can, lại khom mình, chống tay lên lan can mượn lực, phóng thẳng xuống.
Người chủ xe kia há hốc mồm, mãi lâu sau mới thốt lên: “Wow…”
Lập tức giơ ngón cái về phía anh.
Vệ Lai cười đáp, rồi quan sát kỹ thứ đồ chơi Cây Cacao đang khiêng, sờ thử chút, giật mình biến sắc.
Định mệnh! Là cả bộ hàm cứng queo, trên đấy mọc tua tủa hàng đống răng sắc, đám trước bén ngót, đám sau lô nhô, chỉ chạm tay lên thôi đã sởn hết da gà.
Cây Cacao hứng chí, mặt mày sáng rỡ: “Tôi phải nhờ vả mãi đấy… Chờ lâu lắm rồi. May lần này bên cảng Sudan có chuyến hải sản tới đây, tiện đường chở giúp luôn. Hàm cá mập, hàng xịn trăm phần trăm!”
Lâu lâu ngư dân ngoài cảng Sudan cũng bắt được cá mập, họ sẽ gọt sạch phần lợi quanh hàm răng đi, phơi khô, đem làm vật trang trí.
Vệ Lai nhận lấy, chui đầu vào so thử kích cỡ. Con này chắc là còn nhỏ, hàm của cá mập trưởng thành có thể bằng cả một người — Nhưng nhỏ thế chứ vẫn dư sức “một đớp cắn đôi” anh ra.
“Cậu lấy thứ này làm gì?”
“Đem về trưng trên mui xe, hàm cá mập! Quá ngầu luôn, so ra ăn đứt con xe đầu cá mập của Mitsubishi rồi.”
“Bỏ lên mui xe… tuk tuk của cậu à?”
Cây Cacao giận: “Xe chính tôi mua! Xe việt dã đấy! Anh không biết à?”
Vệ Lai biết, nhưng mà —
Ông nội nhà cậu cũng biết mua xe phải chọn xe xịn, tới đón anh đây lại vác ngay thằng ba gác ra!
Chủ xe dùng bữa xong, dỡ hải sản xuống cho nhà trọ, bấy giờ mới lái xe rời đi. Cây Cacao khiêng hàm cá mập không buông — Toàn bắt nạt nó chỉ còn lại hàm răng, có giỏi sao không ôm thử hàng sống ấy?
Nhìn quanh không có ai, Vệ Lai ngồi thụp xuống, giọng cũng ép thật nhỏ theo: “Bên Nai có tin gì chưa?”
Động tác này là muốn bàn vào chính sự.
Cây Cacao đặt hàm cá mập tựa vào tường, đi tới ngồi xổm trước mặt anh.
Đây là phương thức trao đổi tương đối an toàn, cả hai cùng ngồi đối diện, vị trí thấp, dễ ẩn náu. Hai người phối hợp, tầm mắt có thể quét 360 độ, có gió thổi cỏ lay gì cũng tiện nhắc nhở nhau. Hơn nữa, tiếng nói hướng xuống dưới, còn được che chắn, khả năng bị nghe lén sẽ rất nhỏ.
“Cầm chắc là đàm phán tại vùng biển quốc tế rồi. Các anh cần đi về phía đông, băng qua sa mạc, đến bờ biển. Nhưng ở bến cảng rất xô bồ, hải tặc nhất định không muốn ra đấy. Nghe ý tứ thì chúng sẽ chỉ định một làng chài hẻo lánh, tới đó lại có ca-nô đón các anh, sau khi vào vùng biển quốc tế thì lên thuyền lớn đàm phán.”
“Tôi phải đi thế nào?”
“Để tránh gây chú ý, có thể ngồi xe buýt, hoặc dùng xe tải, bán tải, mấy loại thường chạy trên sa mạc ấy.”
Vệ Lai thở nhẹ ra.
May mà cậu ta chưa nói: “Vệ! Anh lái chiếc tuk tuk kia đi.”
“Tôi có thể kiếm xe giúp anh. Anh xem thử cần những gì thì liệt kê danh sách ra, như súng, ống nhòm, thuốc, túi cứu thương… các thứ. Trong hôm nay tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ luôn. Mà này, đoạn đường vừa rồi hình như hơi thuận lợi quá nhỉ? Hơn mấy ngàn dặm, cứ vậy mà yên ổn đến đây.”
So với những trải nghiệm ngàn cân treo sợi tóc khi làm vệ sĩ lúc trước, chuyến này, xác thực là gió êm sóng lặng lạ thường.
Tiền kiếm được quá dễ dàng, cũng khiến người ta lo lắng bất an.
Vệ Lai phân tích: “Có hai khả năng.
“Thứ nhất là, thực ra những kẻ uy hiếp cô ấy chỉ muốn uy hiếp suông, chỉ cần cô ấy rời khỏi Helsinki là an toàn.”
Anh từng ngẫm qua, cho dù có thế lực tội ác khó lường nào muốn ra tay với cô, nhiều nhất là sẽ thực hiện ngay tại Helsinki, không có khả năng bôn ba vạn dặm đuổi theo. Suy cho cùng, cô chỉ là một người viết xã luận, thù vuốt râu hùm này cũng đâu tới mức nghiêm trọng như đào mả tổ tiên nhà họ.
“Thứ hai là, đối phương đuổi theo thật. Chúng ta đổi tuyến đường, tạm thời cắt đuôi được chúng nên trước mắt vẫn còn yên ổn. Vấn đề là càng đến gần địa điểm đàm phán thì sẽ càng nguy hiểm, bởi vì đối phương biết rõ cô ấy cần gặp hải tặc, sẽ canh sẵn ở đích đến.”
Nhưng nói vậy lại nảy ra một vấn đề: Có thể đồng thời lần ra cả tin tức từ phía Saudi lẫn hải tặc, đối phương là người thế nào?
Đây đâu phải việc mà hạng tép riu nào cũng làm được.
Bỗng nhiên Cây Cacao hất cằm, bĩu môi ra hiệu anh nhìn lên cao.
Quay đầu lại, là Sầm Kim. Cô đang đứng sát mép nóc nhà, đặt chéo tay trước người giữ gấu váy.
Vệ Lai phì cười.
Anh đứng lên rảo bước tới, dừng dưới lầu ngẩng đầu. Mặt trời đã mọc, hơi chói mắt.
“Cô Sầm, muốn xuống à?”
Sầm Kim gật đầu.
Vệ Lai nheo nheo mắt, giơ tay, ngón trỏ dựng lên “1”.
“100 Euro, miễn trả giá.”
Sầm Kim nhìn anh lom lom, Vệ Lai nhướng một bên mày, trong ánh mắt tỏ rõ khiêu khích — Có giỏi thì khỏi xuống.
Đang đắc ý, đột nhiên bị hẩy mạnh qua, bất ngờ chưa kịp phòng bị, suýt nữa thì cạp đất.
Đã nghe Cây Cacao gào to: “Cô Sầm, tôi này, 50 Euro!”
Đậu que chứ, ai mới nói cần tin tưởng nhau hả?
Vĩnh viễn chẳng thể tin được mấy đứa không mặc quần lót đến trước 8 tuổi! Đúng là rơi mất béng lòng tự trọng làm người cơ bản nhất rồi.
Vệ Lai tức ngứa răng, bắn cho Cây Cacao ánh mắt chi chít răng cá mập sắc lẻm.
Cây Cacao ngửa đầu nhoẻn miệng cười, cười cười, mặt chợt xị xuống. Đoạn hậm hực đi lại cạnh Vệ Lai, nói: “Cô ta chẳng thèm để ý tôi.”
Thật sao? Vệ Lai thấy hơi ngoài ý muốn, thoắt cái toàn thân đã sảng khoái hẳn.
Từ khi bắt đầu đồng hành đến nay, không tính lần tố cáo con tàu phi pháp kia, việc lần này cô làm là đẹp nhất.
Ngẩng đầu nhìn, cô vẫn đứng đó, buồn chán chờ đợi. Đối diện được vài giây, cô nháy mắt với anh.
Anh quyết định miễn phí.
Cây Cacao ưu tư: “Chả thích nổi cô Sầm này.”
Vệ Lai đáp: “Ngay từ đầu cũng không nên thích cô ấy… Thích bà xã nhà cậu mới là phải đạo.”
***
Qua bữa trưa, Nai gọi điện cho Vệ Lai, mào đầu một câu: “Tôi đang ở sân bay này, cuối cùng đã tiễn bước người Saudi xong xuôi.”
Sân bay?
Sân bay Stockholm? Sân bay Thổ Nhĩ Kỳ? Trong chớp mắt, Vệ Lai xém chút còn tưởng Nai cũng đi theo anh.
Sau mới vỡ lẽ, là người Saudi rời khỏi Helsinki.
“Phía Cá Mập Hổ nói, tiếp theo sẽ trực tiếp liên hệ với các cậu, người Saudi đã phái cô Sầm làm đại diện thì cũng đừng can dự vào nữa, cứ quay về chờ tin tức thôi.”
“Ý anh là, tôi sẽ ở lại Khartoum, đợi hải tặc liên hệ?”
“Không phải, các cậu cần đi về phía đông bắc, băng qua sa mạc Nubian, đến bờ biển, ca-nô của hải tặc sẽ đón các cậu. Địa điểm cụ thể thì, nửa đường họ sẽ thông báo tiếp – Khu đấy rất nghèo, cơ sở hạ tầng kém, tôi đã bảo Cây Cacao rồi, để cậu ấy làm một bộ điện thoại vệ tinh quân dụng cho cậu, khỏi phải lo việc mất liên lạc.”
Vệ Lai thấy không thành vấn đề: “Rồi, tôi nói với cô Sầm một tiếng, ngày mai xuất phát.”
Nai chúc anh: “Vệ, hãy thỏa thích hưởng thụ thời gian ở Khartoum nhé! Đây là thành phố đứng đầu Sudan rồi! Còn nữa, nhớ giữ mối quan hệ tốt với cô Sầm. Qua sa mạc Nubian, chỉ có không phẩy mấy người trên mỗi cây số vuông thôi, cô ấy mà phớt lờ cậu thì cậu chẳng tìm được ai trò chuyện đâu.”
Vệ Lai nói: “Vậy đoạn đường sắp tới, tôi sẽ cố không moi tiền cô ấy.”
…
Cúp điện thoại, Vệ Lai liệt kê vật dụng cần thiết ra giấy. Trước khi giao cho Cây Cacao thì tìm Sầm Kim, hỏi xem cô cần bổ sung gì không.
Cô nhận lấy đọc kỹ, đầu ngón tay dò từng hàng, có khi lẩm nhẩm thành tiếng: “Kính mát, có; khăn trùm đầu, có; thuốc, có…”
Hiện còn đang mất điện, cô vẩy nước khắp phòng, nhưng cũng không mấy hiệu quả, làn da vẫn đỏ rực, trên trán chảy đầy mồ hôi. Có một giọt bỗng trượt theo sống mũi, đọng lại ở chóp mũi, trong suốt, lay lay, khá là khôi hài.
Cô vẫn cúi đầu, dùng lưng bàn tay lau đi.
Vệ Lai thuận tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh, quạt cho cả hai.
Sầm Kim ngẩng đầu.
“Thức uống phải tăng thêm, chí ít là gấp đôi. Hơn 20 bang ở Sudan này, chỉ 2 bang có nước uống đạt tiêu chuẩn quốc tế. Rất nhiều nơi khác dùng nước từ các vũng nước đọng, chúng ta không thể uống loại đấy. Còn phải đem theo vài túi đựng đồ điện tử nữa. Bắt đầu từ tháng tư là ở đây hay có bão cát rồi, hạt cát rất nhỏ, lỡ chui vào thiết bị thì mệt lắm.”
“Nhiều vậy à?”
“Ừm.”
Quá tốt, đều là những thứ anh không nghĩ ra, Vệ Lai nhận lấy.
Dưới lầu láng máng truyền đến giọng Cây Cacao, hình như lại khoe khoang hàm cá mập của mình với ông chủ. Vệ Lai gấp đôi tờ danh sách, gập chéo hai bên, hướng vào giữa.
Anh gấp máy bay giấy.
Trình tự gấp tiêu chuẩn nhất, chính là gập thêm một nếp trên cánh, nom thon gọn hơn máy bay giấy thông thường.
Sau đó anh cầm lên ngắm nghía trái phải, hỏi cô: “Biết làm sao phi máy bay xa nhất không?”
“Anh mới 3 tuổi à?”
Vệ Lai than: “Người như cô này, chẳng có tế bào hài hước gì cả.”
Anh thổi phát vào đầu máy bay, sau đó đặt ngang, hướng về phía cửa, nheo một mắt, nhắm chuẩn.
Máy bay giấy phóng ra ngoài, rất ổn định, lượn qua khung cửa, lướt qua lan can.
Vệ Lai gào lên: “Cây Cacao!”
Sau vài phút, từ hành lang vọng đến tiếng bước chân. Cây Cacao ló đầu vào, hớn hở mà lén lút, cầm chiếc máy bay giấy đã gỡ bung.
“Nhiều vậy à?”
“Ừm.”
“Không thành vấn đề! Vệ, hãy chờ máy bay của tôi quay về báo cáo!”
Cậu ta hết sức hào hứng rời đi.
Vệ Lai đầy thâm ý: “Thấy chưa, đàn ông đều là 3 tuổi.”
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Xốt kem đậu gà (hummus): Món ăn ở Trung Đông và Ả Rập, làm từ đậu gà (chickpea) nấu chín nghiền nhuyễn trộn với bơ mè tahini, dầu ô liu, nước cốt chanh, muối, tỏi… rồi dùng kèm với bánh mì, bánh quy hay rau củ. Món này thích hợp với người ăn chay, ăn kiêng hay bé ăn dặm.
[2] Hàm cá mập:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook