Chuyến Tàu Tốc Hành...!
-
Chương 1-2
Dao kéo tay Nguyệt thân thiết:"Này, Nguyệt, cậu đừng đứng ở đây nữa! Nếu mình nhớ không lầm thì cậu đã nộp hồ sơ hoàn tất vào ngày hôm qua kia mà. Mình đưa cậu đến nơi này nè, có nhiều soái ca lắm! Tha hồ để cậu lựa chọn..!" Nguyệt đành phải lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ, mặc kệ cô bạn thân thân tận 10 năm của mình muốn kéo bản thân đi đâu thì kéo.
Chốc lát sau, bóng dáng hai cô gái lấp ló xuất hiện đằng sau cái cây to lớn đối diện với sân thể thao ngoài trời có diện tích tương đối lớn của trường.
“Dao Dao, tại sao chúng ta không đi vào khu vực cổ vũ của sân mà xem trực tiếp?Ặc, cứ lấp ló thế này thật giống ăn trộm đó!” Nguyệt thắc mắc. “Nguyệt, cậu không biết đó thôi! Hôm nay, học trưởng của trường đặc biệt ra sân chơi bóng đá đó ~. Tất cả mọi ngõ ngách khu vực cổ vũ đã chật kín mích người từ sáng sớm. Biết sao được, sân thể thao này cũng không lớn cho lắm, hơn nữa trường này cũng có vài sân thể thao lớn hơn cái này nhưng không hiểu sao học trưởng lại chọn sân này mà chơi?! Chắc có lẽ vì ở gần khoa mà học trưởng học đi…” Dao hưng phấn đáp. “Dao, sao cậu biết được nhiều thông tin thế? Cậu cũng là sinh viên mới của trường mà. Mà học trưởng trường này ra sân thì có gì đặc biệt biệt? Sao lại cả khu vực cổ vũ đều chật kín?...” Nguyệt thắc mắc. “Mình có một người bạn hàng xóm học trường này nên mới biết được một số thông tin hiện đang ‘hot ‘của trường. À, mà cậu thường không quan tâm tới tin tức người khác nên không biết độ nổi tiếng của học trưởng trường này cũng là lẽ đương nhiên. Học trưởng tên là Hàm Vũ Thần, là một ‘cực phẩm soái ca’, hơn nữa, anh ta từng đoạt được nhiều giải thưởng lớn của trong nước lẫn quốc tế như: Cuộc thi Thiết Kế Kiến Trúc quốc tế, Bóng đá, bơi lội, bóng rổ,… Nguyệt Nguyệt, anh ta là một nam thần, một nhân vật phong vân của trường đó! Rất hiếm khi anh ta đến trường. Nhưng không biết vì lý do gì, anh ta lại bỗng nổi hứng tham gia trận bóng đá này, từ ngày anh ta ngỏ lời muốn tham gia, tin đồn đã lan xa. Cho nên cậu thấy đó, đám con gái của trường nào bỏ qua một cơ hội tốt thế này cơ chứ! Nếu không phải vì ‘bệnh ngủ nướng’, tớ đã đi đến trường từ sáng sớm nộp hồ sơ nhập học và dành luôn ghế ngồi tốt để quan sát trận bóng đá này…!” Dao nuối tiếc kể.
Chốc lát sau, bóng dáng hai cô gái lấp ló xuất hiện đằng sau cái cây to lớn đối diện với sân thể thao ngoài trời có diện tích tương đối lớn của trường.
“Dao Dao, tại sao chúng ta không đi vào khu vực cổ vũ của sân mà xem trực tiếp?Ặc, cứ lấp ló thế này thật giống ăn trộm đó!” Nguyệt thắc mắc. “Nguyệt, cậu không biết đó thôi! Hôm nay, học trưởng của trường đặc biệt ra sân chơi bóng đá đó ~. Tất cả mọi ngõ ngách khu vực cổ vũ đã chật kín mích người từ sáng sớm. Biết sao được, sân thể thao này cũng không lớn cho lắm, hơn nữa trường này cũng có vài sân thể thao lớn hơn cái này nhưng không hiểu sao học trưởng lại chọn sân này mà chơi?! Chắc có lẽ vì ở gần khoa mà học trưởng học đi…” Dao hưng phấn đáp. “Dao, sao cậu biết được nhiều thông tin thế? Cậu cũng là sinh viên mới của trường mà. Mà học trưởng trường này ra sân thì có gì đặc biệt biệt? Sao lại cả khu vực cổ vũ đều chật kín?...” Nguyệt thắc mắc. “Mình có một người bạn hàng xóm học trường này nên mới biết được một số thông tin hiện đang ‘hot ‘của trường. À, mà cậu thường không quan tâm tới tin tức người khác nên không biết độ nổi tiếng của học trưởng trường này cũng là lẽ đương nhiên. Học trưởng tên là Hàm Vũ Thần, là một ‘cực phẩm soái ca’, hơn nữa, anh ta từng đoạt được nhiều giải thưởng lớn của trong nước lẫn quốc tế như: Cuộc thi Thiết Kế Kiến Trúc quốc tế, Bóng đá, bơi lội, bóng rổ,… Nguyệt Nguyệt, anh ta là một nam thần, một nhân vật phong vân của trường đó! Rất hiếm khi anh ta đến trường. Nhưng không biết vì lý do gì, anh ta lại bỗng nổi hứng tham gia trận bóng đá này, từ ngày anh ta ngỏ lời muốn tham gia, tin đồn đã lan xa. Cho nên cậu thấy đó, đám con gái của trường nào bỏ qua một cơ hội tốt thế này cơ chứ! Nếu không phải vì ‘bệnh ngủ nướng’, tớ đã đi đến trường từ sáng sớm nộp hồ sơ nhập học và dành luôn ghế ngồi tốt để quan sát trận bóng đá này…!” Dao nuối tiếc kể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook