Chuyến Tàu Tình Yêu Của Trùm Xã Hội Đen
-
Chương 7
Anh giống như người điên mà len lén đi theo phía sau cô. Giống như mười năm trước
khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, thì làm thế nào cũng không bỏ được.
Hôm nay lại gặp cô thì cả người anh, cả linh hồn, cả trái tim cũng buộc ở trên người cô. Mười năm sau lại nhìn thấy
cô, thì tất cả tuổi trẻ cùng xung động cũng bộc phát toàn bộ. Anh khổ sở để đè nén tất cả chuyện tình yêu si mê phóng thích ra ngoài. Anh không
muốn mất cô nữa. Ông trời! Làm sao Thủy Y
lại biến thành người mù đây? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho anh biết? Anh không thể chịu đựng tin dữ như vậy, anh gần như sắp
chết! Mười năm qua đến tột cùng là cô ấy xảy ra chuyện gì? Khiến cho cô thay đổi lớn đến như thế? Nhưng mà cho dù cô thành
người mù thì nhất cử nhất động của cô tựa hồ cũng giống như một người
bình thường không có gì khác biệt. Nghĩ đến cô luôn luôn chủ trương nam
nữ bình đẳng, anh không nhịn được mà lộ ra nụ cười hiểu ý. Một mình
Thủy Y đến trạm xe lửa, tự mình mua vé xe, tự mình ngồi xe lửa, nhưng mà dù sao cô cũng là người mù lại bộ dáng có vẻ bơ vơ không chỗ nương tựa. Cho nên trong lúc vô tình đã trở thành mục tiêu cho tên móc túi, lúc cô con chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã trên mặt đất. Lúc này Cương Triệt
vọt tới ngay lập tức đem hai tên móc túi kia đẩy ra nhưng mà anh hình
như vẫn tức giận không tan. Vì vậy anh bảo bọn cận vệ xuất hiện ngay lúc đó cho đánh hai tên móc túi một trận tay đấm chân đá đến mức hấp hối té xuống đất không thể nhúc nhích. Cương Triệt thừa dịp kéo tay Thủy Y vội vàng mang cô thoát khỏi sự cố ngay lúc đó. Thủy Y kinh hoàng không
muốn mặc kệ chuyện người lạ; nhưng mà trong khoảnh khắc đó trong lòng
bàn tay lại truyền đến cảm giác quen thuộc khiến cho đáy lòng cô rung
động một trận, đang chần chờ thì anh lại buông tay ra vội vã mà rời đi.
Cô kinh ngạc hướng về phía bầu trời hô to: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhưng mà trừ một tiếng ầm
ầm bên ngoài không có bất kỳ trả lời. Mà anh vẫn tiếp tục trốn ở góc xa
xa mà nhìn cô chằm chằm, lặng lẽ bảo vệ cô. Bây giờ anh không có dũng
khí thừa nhận thân phận của mình. Anh không quên được mười năm trước cô
không nói mà từ biệt, loại cảm giác đau khổ này lại lần nữa dâng lên,
anh hơi sợ lịch sử tái diễn, càng sợ mình chẳng qua là một mái nhà tình nguyện! Anh lộ ra nụ cười khổ sở,
ai mà nghĩ tới trùm hắc đạo luôn luôn có thể hô phong hoán vũ, nhưng lại thua ở trong tay một phụ nữ thật là quá châm chọc! Bọn họ lại bắt đầu
như cũ mà đi du lịch. Đi qua mỗi một con kênh đào, mỗi một cái di tích
cổ, mỗi một cái viện bảo tàng mỹ thuật, đi qua mỗi một cái địa phương
yêu nhau cô luôn là lẳng lặng thưởng thức. Cuối cùng cô đến Hy Lạp. Anh vẫn yên lặng âm thầm mà theo sát cô. Mà cô cũng phát hiện dọc đường đi tựa hồ có người đang bảo vệ cô. Chỉ cần cô không cẩn thận
lạc đường hoặc là ngoài ý muốn đụng phải sẽ có người chạy đến giúp cô
giải quyết hết thảy, khiến cho cô có cảm giác an toàn gần như dọc đường
đi đều bình an . Đây hết thảy dường như trở lại mười năm trước anh luôn
len lén theo đuôi cô, khắp nơi thay cô giải nguy khiến cho cô có thể
không lo lắng mà hoàn thành cuộc hành trình Châu Âu. Cái người yên lặng bảo vệ
cô rốt cuộc là người nào? Cô không dám nghĩ cũng không dám hỏi mà chuyến du lịch cũng sắp kết thúc, cuối cùng cô đi tới đứng ở đền Parthenon Hy
Lạp. Đêm hôm đó trăng sáng treo ở trên bầu trời cao ánh trăng màu bạc
vẩy vào đền Parthenon cao lớn trên hình trụ tạo thành một loại cảnh sắc
thần bí mà nguy nga làm người ta hết sức cảm động. Anh nhìn chằm chằm lúc ánh
trăng chiếu vào cô, cô giống như Venus xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp, làm cho người hoàn toàn quên mình, càng làm cho người mê muội. Hai tay
anh nắm chặc rơi vào trong một nỗi điên cuồng chưa bao giờ có. Vốn cho rằng chỉ cần gặp
lại cô một lần, là có thể không lưu luyến nữa mà rời đi, hôm nay anh mới phát hiện mình thật sự đã sai. Quá khứ đã sớm khắc cốt ghi tâm không
thể quên dễ dàng. Còn tình yêu với cô thì chưa từng có thay đổi. Tựa như trong mấy ngày nay chẳng qua là anh lặng lẽ nhìn cô, muốn nàng, ham
muốn có cô lại như núi biển không dời lấp, giống như lộ ra mãnh liệt
khiến anh gần như không thể ngăn cản nổi. Anh rốt cục hiểu rất rõ
tình cảm của mình với cô —— anh yêu cô, không thể không có cô, cũng vĩnh viễn không bỏ được cô. Mặc dù trải qua mười năm, hết thảy đều thay đổi nhưng tình yêu với cô vĩnh viễn không thay đổi. Anh đã sa vào trong cuồng
loạn, ý niệm muốn ở chung một chỗ với cô, như rễ đã bám sâu vào, vì cô
anh có thể vứt bỏ hết tất cả, cho dù là hai bàn tay trắng cũng không
quan tâm. Anh lại càng không quan tâm an nguy của mình, bỏ rơi cận vệ
biến mất không tung tích căn bản không để ý, anh đột nhiên mất tích sẽ
tạo nên hậu quả nghiêm trọng cở nào, anh không chút chậm trễ theo sát cô đáp cùng — máy bay bay đến Đài Loan. Xuống máy bay thì có tài xế tới đón cô, lúc này anh thấy may mắn vì cô không nhìn thấy mới có thể
theo cô về nhà. Xe chạy một lúc mới dừng ở một căn biệt thự sang trọng
quý phái. Cô chậm rãi xuống xe. Đó là nhà của cô sao? Rất nhanh có người ra nghênh tiếp cô đó là một ông già
cùng một đứa bé. Đứa bé kia hưng phấn hô to với Thủy Y: “Mẹ, mẹ đã về!”
Mẹ? Cả người Cương Triệt như bị sét đánh nhất thời không thể nhúc nhích. “Tư Long” —— Thủy Y giang
hai cánh tay để cho đầu Tư Long vào trong ngực, cô khẽ vuốt ve đầu của
cậu bé yêu thương nói : “Mẹ rất nhớ con!” Tư Long —— là tưởng nhớ Thiên Long Cương Triệt sao? Cương Triệt quả thực suýt chết đây chính là sự thật che giấu mười năm sao? Anh nhìn chằm chằm vào Tư
Long đáng yêu hoạt bát, dáng dấp đứa bé kia rất giống anh, gần như có
thể nói là giống nhau như đúc, anh dường như thấy bộ dáng của mình lúc
còn bé, ông trời, đứa bé kia nhất định là con trai ruột của anh! Thì ra mười năm trước Thủy Y lại mang thai còn sanh ra Tư Long. Như vậy ông già kia là ai? Anh nghi ngờ nhìn Vương Kim Vĩnh. Anh nghe Tư Long gọi ông ta là ông, nhưng mà Thủy Y lại lễ phép kêu Vương tiên sinh đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bây giờ thật sự không tầm thường, nhưng mà không sao
sớm muộn gì anh cũng sẽ điều tra rõ ràng. Tư Long, Thủy Y ——họ đều thuộc về anh. Nhìn dáng vẻ cả nhà bọn họ đoàn kết vui vẻ ấm áp, anh ghen tỵ đến cặp mắt cũng muốn phun ra lửa. Người đàn ông nơi này phải là anh, mà không phải tên Vương tiên sinh đó. Ánh mắt của anh lập tức hạ quyết tâm. Đây là vợ của tôi, con của
tôi, những thứ này vốn là thuộc về anh —— anh nhất định phải đoạt lại,
mấy ngày kế tiếp anh không ngừng ở quanh quẩn ở gần Vương trạch, hiểu rõ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của nhà họ Vương, anh nghĩ
biện pháp để gần Thủy Y thậm chí đến gần Tư Long con của anh. Anh cũng len lén theo dõi
Tư Long. Hiện tại vừa lúc là kỳ nghỉ hè cho nên Tư Long không có đi
học, mà là đi tham gia các khóa học kỹ năng cùng lớp học bơi lội, mỗi
ngày đều sắp xếp rất đầy đủ, nhìn ra được Vương tiên sinh rất chú trọng
giáo dục Tư Long , nhưng mà điều này cũng làm cho anh càng thêm căm hận. Anh hận —— anh chẳng những không thể cùng con trai lớn lên, ngay cả
phương thức giáo dục con trai cũng không thể can thiệp, trên thực tế anh có năng lực để cho con trai được tốt hơn cũng có thể cho cậu một gia
đình đầy đủ cùng tình thương trọn vẹn của cha. Sáng sớm ông Trần tài xế đã chuẩn bị đưa cậu chủ nhỏ đi học lớp bổ túc, Cương Triệt liền len lén theo ở phía sau. Cương Triệt núp ở bên ngoài lớp học bổ túc nhìn tất cả các khóa học kỹ năng của Tư Long. Bất luận
là đàn dương cầm, kéo đàn vi-ô-lông hoặc là đọc tiếng Anh, cậu bé đều có biểu hiện xuất sắc nhất, khiến cho anh cảm thấy rất hãnh diện. Vậy mà
đến giờ học hội họa toàn bộ đều thay đổi. Bởi vì sắp đến ngày lễ của cha cho nên thầy giáo ra đề tài chính là ba của mình. Tư Long nhìn thấy đề tài
thì vẻ mặt không có biểu tình, lập tức giơ tay bày tỏ muốn đi vệ sinh.
Sau đó cậu liền đứng dậy rời phòng học, ở trong nhà vệ sinh lúc ẩn lúc
hiện chính là không chịu trở lại phòng học. Vào lúc này Thiên Long Cương Triệt đột nhiên đi vào đứng ở bên cạnh Tư Long. “Con làm sao không vào phòng học thế?” Cương Triệt ngồi chồm hổm tràn đầy hiền hậu hỏi . Nhìn người lạ có thân hình
cao lớn trước mắt, trong lòng Tư Long bỗng nổi lên một cảm giác thân
thiết, cậu cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở
nơi nào rồi. Cậu cẩn thận nhìn chằm chằm Cương Triệt, đem tất cả khuyên
bảo của mẹ, bảo cậu phải tránh xa người lạ, tất cả lời nói đều ném ra
ngoài chín tầng mây. Không thể nói là vì sao, có lẽ là cha con, cho nên
mặc dù mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng mà cậu cũng đã thích người lạ
trước mắt, cũng tin tưởng người đó không phải là người xấu. Tư Long chu miệng lên bất
mãn nói: “Chúkhông cảm thấy thầy giáo rất nhàm chán sao? Bảo chúng cháu
vẽ ba, ba thì có gì tốt mà vẽ ? Những lời này dừơng như đâm một đao ở trong lòng Cương Triệt, anh nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao nói như vậy chứ?” “Cháu không có ba!” Tư Long kích động nói. “Cháu chưa từng có nhìn thấy ba, thì làm sao vẽ ba đây?
Hừ! Thầy giáo rõ ràng là cố ý gây phiền toái cho cháu!” Cương Triệt chợt vươn tay khẽ vuốt đầu Tư Long cẩn thận nói: “Cháu không cảm thấy chú rất giống ba cháu sao? “Tại sao?” Tư Long nghi ngờ nhìn anh. “Bởi vì dáng dấp chúng ta
rất giống!” Để chứng minh lời của mình Cương Triệt liền ôm Tư Long đến
trước gương muốn cậu nhìn kỹ. “Cháu xem bộ dạng chúng ta giống hay
không?” “Ồ” —— Cặp mắt Tư Long trợn to khó tin nói. “Kỳ quái dáng dấp chúng ta thật sự rất giống! Đây là vì sao vậy chứ? Ồ! Cháu biết hiện tại có nơi gọi là nhân bản con người.” “Đừng suy nghĩ lung tung!”
Cương Triệt vỗ vỗ đầu Tư Long thân mật nói. “Cháu có thể xem chú như ba
của cháu mà vẽ hình dáng của chú có được hay không?” Chủ ý này hình như khá tốt, Tư Long suy nghĩ một chút nếu như cái người đàn ông cao lớn khôi ngô
này, làm cha cậu vậy thì thật là một niềm kiêu hãnh đây. “Được! Cháu
liền vẽ chú!” “Vậy chúng ta xác định chắc chắn nhé!” Cương Triệt và Tư Long móc ngón út vào. Ngày đó tất nhiên Tư Long
vẽ nhận được phần thưởng cao nhất còn nhận được sự khen ngợi của thầy
giáo! Tư Long vui vẻ cười toe toét, cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện cái người lạ đó lại còn ở đó, thì cậu liền đối với người lạ
bật ngón tay cái lên hướng người đó khoe khoang. Kết thúc lớp hội họa , lớp
tiếp theo là bơi lội. Hôm nay là chủ nhật cho nên có rất nhiều ba mang
con trai đến hồ bơi chơi. Tài xế đưa Tư Long đến câu lạc bộ tư nhân, thì sau đó rời đi mà Tư Long lại một mình ngồi yên ở cửa câu lạc bộ trì
hoãn không chịu đi vào. Nắng chiều chiếu vào trên
thân thể gầy ốm của cậu, có vẻ cô độc mà khi một thân ảnh to lớn xuất
hiện ở trước mặt, thì cậu ngẩng đầu lên kinh ngạc kêu: “Ồ? Tại sao lại
là chú?” Đơn thuần như Tư Long vốn không nghĩ tới thật ra Thiên Long
Cương Triệt vẫn luôn đi theo cậu. “Đúng! Thế nào lại đúng lúc như vậy!” Cương Triệt cúi người quan tâm hỏi. “Sao cháu không đi vào bơi ?” “Chú không cảm thấy những
người đó rất phiền sao?” Tư Long oán trách. “Bơi thì bơi làm gì còn phải mang ba tới đây?” Cậu cúi đầu đá hòn đá nhỏ chạm đất không nhịn được
lại nói. “Điều này cũng làm như xong, đã vậy mỗi lần còn hỏi ba cháu ở
đâu.” Cậu rất khổ sở. “Lạy trời! Cháu làm sao biết ba cháu ở đâu? Cháu
căn bản không có ba —— Cương Triệt đột nhiên nắm
bả vai Tư Long kiên định nói: “Vậy hôm nay hãy để cho chú làm ba của
cháu đi! Chúng ta cùng đi bơi.” “Cái gì?” Tư Long rất kinh ngạc. “Đừng sợ, chú không phải là người xấu, chẳng qua chú.” Cương Triệt phát hiện mình thất thố nhất
thời lúng túng phải không biết làm thế nào cho đúng. Ai ngờ Tư Long lại đưa tay
đặt ở trên bả vai Cương Triệt khuôn mặt trẻ con tràn đầy khát vọng cậu
nhút nhát nói: “Cháu thật sự là muốn có người ba, vậy hôm nay xem như
chú là ba của cháu đi!” “Cháu.” Cương Triệt mừng rỡ. “Nhưng mà đây là bí mật
giữa chúng ta, chờ sau khi hoàn thành khóa học bơi lội, cháu sẽ làm bộ
như không biết chú.” Tư Long thận trọng mà dặn dò. “Chú không thể để cho mẹ cháu biết chuyện này.” “Tại sao?” Tư Long cúi thấp đầu xuống
buồn bã nói: “Mẹ không thích cháu nhắc tới ba, mỗi lần cháu chỉ nói đến
chữ ‘ba’ này, mẹ sẽ đau lòng mà chảy nước mắt.” Cậu nhỏ giọng nói. “Cho
nên cháu nghĩ là mẹ ghét ba!” Cương Triệt cầm tay nhỏ bé
của Tư Long thật chặc mà bảo đảm nói: “Yên tâm đi! Chú tuyệt đối sẽ
không tiết lộ bí mật . Hôm nay hãy để cho chúng ta chơi một chút cho vui vẻ đi!” “Vậy thì quyết định như vậy đi!” Tư Long dắt tay Cương Triệt thúc giục. “Đi thôi!” Ngày đó Tư Long thật sự rất vui vẻ. Ba không ngừng như con thoi ở trong nước, bộ dáng có vẻ bản lãnh mạnh mẽ quả thực chính là một kiện tướng bơi lội. Mà vóc người bền chắc cao lớn khí phách của anh, càng
làm cho người sùng bái không dứt. Khi anh dạy Tư Long các loại tư thế
bơi thì lại tỉ mỉ và kiên nhẫn khiến cho bạn học của Tư Long cực kỳ hâm
mộ. Mặc dù đây chỉ là diễn trò
nhưng mà hai người cũng chân thành lộ ra vui vẻ không thôi. “Ba, ba” Tư
Long liều chết kêu giống như thật, xem Cương Triệt như là cha ruột vậy. “Con trai bảo bối của ba!” Cương Triệt cao hứng ôm Tư Long ở trong hồ
bơi qua bơi lại. Lại gánh Tư Long lên trên bờ vai mà kêu to. “Ba thật
yêu con chết mất!” Ông Trần tài xế đỗ xe ở nhà để xe, thì sau đó chuẩn bị tan việc. Khi ông đi ra cửa lớn ngoặt vào
cái hẻm nhỏ thì đột nhiên một thân ảnh cao lớn chặn đường đi của ông,
khiến ông Trần giật mình. “Anh là ai?” Ánh đèn hơi yếu khiến cho ông không nhìn rõ diện mạo người lạ. “Đừng quan tâm tôi là ai,
tôi có việc tìm ông.” Người lạ bỗng xoay người lại, trong tròng mắt bắn
ra ánh sáng lạnh khiến cho ông Trần không rét mà run. “Tôi cho ông hai
trăm vạn chỉ cần ông rời khỏi nhà họ Vương.” Anh ta vừa đấm vừa xoa nói. “Tuổi ông cũng đã lớn sớm nên nghỉ ngơi mà hưởng phúc ! Đừng rượu mời
không uống chỉ thích uống rượu phạt” —— Anh ta nâng lên quả đấm cứng rắn cảnh cáo nói. “Tốt nhất ông nên suy tính một chút đi!” “Tại sao?” Ông Trần lắp bắp hỏi. “Người thông minh chắc sẽ
không hỏi tại sao.” Anh lãnh khốc nói. “Tôi muốn ông sẽ không chút do dự mà cầm tiền rồi đi.” Ông Trần lập tức hiểu ý của anh, người đàn ông dũng cảm không ăn trước mắt thì thua thiệt, ông tự
tay cầm chi phiếu rồi đi ngay cả đầu cũng không quay lại, rất sợ người
lạ đột nhiên thay đổi tâm ý, đến lúc đó chẳng những không lấy được tiền
mà ngay cả mạng cũng không giữ được. Vừa về tới nhà ông Trần lập tức gọi điện thoại cho Vương Kim Vĩnh nói thân thể khó chịu không thể
tiếp tục công việc. Vương Kim Vĩnh nói không sao, sau đó chỉ có thể bất
đắc dĩ đáp ứng mà cúp điện thoại, sau đó ông bắt đầu suy nghĩ trong
khoảng thời gian ngắn phải đi đâu tìm tài xế đây. Đứng ở trước mặt Vương Kim
Vĩnh chính là một người đàn ông thân hình cao lớn năm nay ba mươi bốn
tuổi gọi là Tống Cương Triệt. Cương Triệt lấy họ Tống nguyên nhân là vì
liên tưởng tới Tống Vi. Bởi vì yêu cầu cấp bách của Vương Kim Vĩnh là kiếm một người tài xế kiêm quét dọn sân nhà, mà người làm vườn thì không có nhiều thời gian rảnh, sau một phen chọn lựa ông
ta thấy vóc người Tống Cương Triệt vạm vỡ , bộ dáng có vẻ được rèn luyện vì vậy không nói hai lời lập tức mướn anh. Nhưng mà Vương Kim Vĩnh
cũng không phải là kẻ dễ gạt, cặp mắt ông sắc bén không ngừng nhìn Cương Triệt từ trên xuống dưới. Người đàn ông này cực kỳ giống Tư Long, ở đáy lòng Vương Kim Vĩnh cười một tiếng. Vương Kim Vĩnh hắng giọng
chậm rãi nói: “Mặc dù anh mới đi làm ngày đầu, nhưng mà có thể khiến anh bận rộn đây!” Một kế hoạch hoàn mỹ không sơ sót thành hình trong lòng
ông. Sắc mặt ông không đổi nói. “Cháu của tôi cũng sắp kết thúc kỳ nghỉ
hè, thừa dịp còn trống hai tuần lễ, tôi tính dẫn nó đi gặp bạn cũ một
chút, thuận đường khoe khoang với bọn họ.” Vừa nói đến Tư Long Vương Kim Vĩnh lập tức mặt mày hớn hở. “Cho nên hai tuần lễ này chỉ có Thủy Y ở
nhà một mình, chờ một chút tôi sẽ giới thiệu các người biết.” “Thủy Y.” Cương Triệt thử hỏi dò. “Xin hỏi cô ấy là.” “Anh bạn trẻ tuổi, anh chỉ
cần làm xong chuyện của mình là được rồi, những thứ khác không nên hỏi
quá nhiều. Một ngày nào đó anh sẽ biết.” Vương Kim Vĩnh khẽ mỉm cười có ý mà nói. Hiển nhiên Vương Kim Vĩnh
này cũng không phải là già mà hồ đồ! Vì sợ lộ ra chân tướng, Cương Triệt không dám hỏi nữa lập tức ngậm miệng lại. “Thủy Y!” Vương Kim Vĩnh ở trước cửa bên ngoài kêu. “Ta ở thư phòng con tới đây một chút!” “Được.” Thủy Y cầm cây gậy gõ trên mặt đất chậm rãi đi tới thư phòng. Ở cửa thư phòng Thủy Y cũng đã cảm giác được một sự mãnh liệt khác thường, cảm giác nghẹt thở xông
tới mặt khiến cho tâm cô không nhịn được co rúm lại, loại cảm giác đó
giống như là mười năm trước ở một chỗ với anh, thì luôn sẽ có một áp lực không hiểu, nghĩ đến đây lòng bàn tay cô vì khẩn trương mà ra mồ hôi.
“Có người?” Trực giác của cô hỏi . “Đúng vậy.” Vương Kim Vĩnh giới thiệu. “Đây là Tống Cương Triệt tiên sinh là tài xế kiêm quét sân ta mới mướn.” Cương Triệt —— vừa nghe đến hai chữ này máu trên người Thủy Y dường như đông lại khiến cô hơi run rẩy. Vì sợ mình thất thố cô lập tức trấn định lại lễ phép gọi : “Tống tiên sinh xin chào.” “Gọi tôi Cương Triệt được
rồi.” Anh nhàn nhạt nói. “Dù sao tôi là tới phục vụ cho các người không
cần khách khí như thế.” Tiếng trung của anh mang
theo đôi chút giọng Nhật Bản, điều này đối với cô mà nói chính là cả đời cũng không quên, anh ấy sẽ không phải là Thiên Long Cương Triệt chứ?
Nhất thời cô cảm thấy một trận trời đất quay cuồng cả người muốn ngất
xỉu, vì vậy cô vội vàng ngồi xuống ở trên ghế sa lon, cố gắng ổn định
tâm tình của mình. “Thủy Y.” Vương Kim Vĩnh
cưng chiều mà nhìn cô tràn đầy áy náy nói. “Ta đã kêu người đặt vé máy
bay, ngày mai ta muốn mang Tư Long đi thăm bạn bè của ta, đã lâu chưa
gặp bọn họ bây giờ rất nhớ bọn họ. Thật xin lỗi đến bây giờ mới nói cho
con biết chuyện này, hi vọng con có thể tha thứ.” “Cái gì?” Thủy Y rất kinh ngạc. “Hai tuần lễ này liền phiền Cương Triệt chăm sóc con. Dù sao Cương Triệt cũng coi là một phần tử
của gia đình chúng ta, nếu như có vấn đề gì con hãy tìm anh ta.” Vương
Kim Vĩnh dặn dò . “Tôi.” Thủy Y do dự nhưng mà cô không dám cự tuyệt sợ khiến Vương Kim Vĩnh hoài nghi. “Tôi biết.” Thừa dịp Tư Long ở lớp học
bổ túc còn chưa trở về, Cương Triệt đã rời đi trước. Tránh cho thân phận bị lộ. Dù sao ông Trần tài xế sẽ đưa Tư Long trở về, mới kết thúc công
việc mười ngày cuối. Mà sáng sớm ngày mai Vương Kim Vĩnh mang Tư Long ra nước ngoài, bởi vì người đi cùng sẽ thuận đường đón bọn họ, cho nên
Cương Triệt không cần đưa bọn họ đi sân bay, cũng sẽ không chạm mặt Tư
Long. Anh tin tưởng một ngày nào
đó, anh nhất định có thể ngay trước mặt Tư Long mà thừa nhận thân phận
của mình, để cho Tư Long gọi anh một tiếng ba. Vì đạt thành nguyện vọng
này hiện tại quan trọng nhất chính là phải nghĩ biện pháp lần nữa lấy
được Thủy Y. Ngày hôm sau. Sau khi Vương Kim Vĩnh và
Tư Long đi nước ngoài, anh lập tức tìm một cái cớ cầm một số tiền lớn để mua người giúp việc Á Đế , kêu cô ta nghỉ ngơi hai tuần lễ. Á đế cười
hì hì cầm tiền liền đi. Chỉ cần hai tuần sau cô ngoan ngoãn trở lại
trình diện Vương tiên sinh tin tưởng cũng sẽ không bị phát hiện. Hôm nay trong căn nhà lớn như thế chỉ còn lại anh và Thủy Y. Đêm hôm đó Thủy lật tới lật lui người không yên. Cương Triệt, Cương Triệt
cái tên này không ngừng xuất hiện ở trong đầu cô, mặc dù cô vẫn tự nói
với mình đáng chết, nhưng mà chính là hai chữ Cương Triệt này lại không
ngừng xuất hiện ở trước mặt, lúc tất cả lực ý chí của cô đã hoàn toàn
tan rả thì đã là sáng hôm sau. “Á Đế!” Thủy Y ở trong
phòng lầu hai kêu. Sáng sớm rời giường thì cô ngồi yên ở trước bàn trang điểm đối mặt với một vấn đề phiền lòng. Trước kia mỗi ngày Á Đế đều đem quần áo ngày hôm sau đặt ở trên ghế sa lon cho cô mặc, nhưng mà hôm nay sau khi cô rời giường lại hoàn toàn không tìm được quần áo nào. Mà
trên người cô chỉ mặc một áo ngủ ngắn có đai an toàn, nếu không thay đổi thì không thể gặp người, vì vậy cô liên tục gọi Á Đế. Đột nhiên một tiếng bước
chân truyền đến, bước chân kia hết sức chững chạc mà có lực, cô lập tức
biết đó không phải là Á Đế. Tiếng bước chân xa lạ đi đến gian phòng của
cô. Cô cảm thấy có cái gì không đúng! Muốn tránh vào trong chăn cũng đã không còn kịp rồi, anh bỗng
dưng đẩy cửa phòng ra đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook