Chuyến Tàu Tình Yêu Của Trùm Xã Hội Đen
-
Chương 5
Thời gian qua thật nhanh cuộc hành trình xe lửa lãng mạn cuối cùng thời gian chỉ còn lại là năm ngày. Cô biết đây sẽ là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời của cô. Bọn họ đáp xe điItaly,Naples,Pompeii. Ở trong xe anh cầm bút viết không ngừng. “Anh đang viết cái gì?” “Viết em!” “Viết em?” “Đúng! Anh đang viết từng
điểm chúng ta cùng nhau du lịch.” Bọn họ ở nơi này trong một đoạn hành
trình du lịch cùng nhau thể nghiệm qua vui vẻ, hoảng sợ, mạo hiểm cùng
mùi vị sầu khổ chờ đợi cũng sẽ không lọt một chữ viết trong cuốn sổ của
anh. “Phải không?” “Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên chúng ta là ở ngày một tháng bảy năm 1991 ở Amsterdam Hà Lan
gặp nhau. Ngày hai tháng bảy là cùng em ngồi xe lửa từ Bỉ lên đường đi
trướcBrussels, ngày ba tháng bảy liền cùng nhau đi xe đêm đếnParis. “Anh nhớ chuyện này để làm gì?” “Anh muốn đối với em ưng
thuận lời hứa! Mười năm sau cũng chính là ngày 01 tháng 7 năm 2001 chúng ta ước hẹn nữa ở trạm xe lửa Amsterdam Hà Lan trở lại một chuyến xe lửa hành trình châu Âu lãng mạn.” Anh nói vừa xong đột nhiên hôn nhẹ gò má
của cô. Lời của anh khiến cho trong lòng cô ấm áp nhưng mà trong nụ cười sáng lạn cô lại cất giấu một nỗi
bi ai. “Anh thế nào bây giờ lại ước định chuyện mười năm sau!” “Đó là bởi vì em là người
duy nhất anh yêu!” Anh kiên định nhìn chăm chú vào cô ánh mắt chân thành tha thiết không có bất kỳ giả dối khi anh thấy trong mắt cô hiện ra
nước mắt thì dịu dàng chân thành nói : “Mười năm ước hẹn còn chưa đủ anh còn muốn ước hẹn với em hai mươi năm, ba mươi năm sau anh sẽ lập kế
hoạch thật hay chờ dẫn em đi thực hiện —— bất quá chuyện thứ nhất chính
là muốn cưới em vào cửa trước.” “Đừng nói nữa.” Cô đột
nhiên cắt đứt lời của anh bởi vì đây là một mộng đẹp vĩnh viễn sẽ không
thực hiện. Nhìn bộ dáng anh buồn bực cô vội vàng giống như phát hiện đại lục mới mà kêu lên. “Oa! Anh xem! Cái đó người mù lại cũng đi du lịch!” Cương Triệt men theo tầm
mắt của cô nhìn lại là một người ngoại quốc cõng hành lý lớn chống quải trượng bộ dáng có vẻ dương dương tự đắc. Trong trạm xe lửa khắp nơi
đầy ấp người nhưng mà rất kỳ quái tầm mắt Thủy Y liền đặc biệt dừng lại ở trên người người mù. Ý này cái gì? Có phải hay không đại biểu có một
ngày cô cũng có có thể mù hai mắt. “Mặc dù ánh mắt anh ta mù”
—— Cương Triệt không yên lòng nói. “Nhưng là biểu hiện của anh ta lại
cùng người thường không khác không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra anh ta
là người mù.” “Bởi vì anh ta không cảm
thấy mình là một người không trọn vẹn cho nên anh ta cũng có thể như
chúng ta mà tới cuộc hành trình xe lửa này. Cái này giống như ý của em
là một dạng nếu phụ nữ cùng đàn ông đều là người thì đương nhiên là có
thể làm chuyện tương tự” —— Thủy Y chủ nghĩa người phụ nữ lại đang quấy
phá. “Anh đồng ý cách nói của em. Nhưng mà có một việc anh tuyệt đối không chấp nhận.” “Một chuyện nào?” Cô nâng lông mày hỏi ngược lại. “Ở —— em chỉ có thể thuộc về anh!” “Đáng ghét! Tại sao?” Thủy Y không thể nhẫn nhịn được chuyện không công bình tức giận rất nhiều cô
bắt đầu nói liên tục. Đàn ông luôn là muốn vợ phải trinh tiết phục tùng
nhưng mà bọn họ lại có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thậm chí
nuôi vợ nhỏ, , vợ lẻ còn có sinh con riêng như vậy đối với phụ nữ công
bình sao? Nếu đàn ông có thể tìm niềm vui thì phụ nữ kia dĩ nhiên cũng
có thể hồng hạnh vượt tường (ngoại tình).” Một cuộc chiến tranh nam nữ lại bắt đầu hai người càng không ngừng cãi vả. Kia Naples đã từng trải qua núi lửa bộc phát cho nên cả thànhPompeiicũng bị chôn dưới đất. Pompeiiở lúc ấy là một thành phố vô cùng phồn hoa trên đường phố có rất nhiều cửa hàng, cửa hiệu cắt tóc cùng sân chờ. Người đi đường càng không ngừng qua lại nhưng mà một
tai nạn đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người còn không kịp chạy trốn cả thành phố cũng bị che mất. Những người này đại khái chưa từng có nghĩ
đến mình lại đối mặt với số phận như vậy. Nhìn trongPompeiibị núi lửa hóa đá thân thể con người loại cảm giác đó thật không tốt tâm tình cũng bị ảnh hưởng lớn. Bất quá lúc này đối với Thủy Y mà nói ảo tưởng tan vỡ gì đó ngược lại khiến cho cô tiến thêm từng bước tỉnh lại cùng suy tư. Điểm dừng chân cuối cùng, bọn họ đi tới Hy Lạp Thủy Y hướng tới nhất. Vừa đếnAthenshọ lập tức lên thuyền đã sẵn sàng thưởng thức cảnh biển củaAegean. Họ đi thăm rất
nhiều đảo nhỏ như đảo Crete, các đảo nhỏMicronesia, dãy An Luosi. Văn
hóa Aegean là tiền thân của văn hóa Hy Lạp, nhiều di tích và tác phẩm
nghệ thuật có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong vùng biểnAegean.” Cuối cùng họ tìm một đảo
nhỏ để ở lại mà cảm giác cả đảo nhỏ giống như là thôn làng yên tĩnh. Họ
mướn một nhà gỗ nhỏ nơi đó chẳng những có thể nhìn mây trắng trên trời
xanh còn có thể lắng nghe tiếng sóng biển Aegean hoặc là chỉ lẳng lặng
nhìn nước biển xanh biếc trong vắt như loại bảo thạch trong suốt. Nơi
này tràn đầy sự yên lặng cùng xinh đẹp chính xác là thiên đường của trần gian. Mùa hè ở Hy Lạp rất nóng
bầu trời là màu xanh rộng lớn mà ngay cả mái vòm của giáo đường cũng là
màu xanh, khắp phòng đều dùng gạch xanh gạch trắng làm cho người ta cảm
thấy rất mát mẻ. Mà biển Aegean luôn trong suốt khiến người ta muốn uống một hớp. Nếu như nói người Pháp là dân tộc dùng màu sắc táo bạo nhất
thì như vậy người Hy Lạp chính là dân tộc dùng màu sắc tinh khiết nhất,
gần thiên đường nhất. Cô lười biếng nằm nhìn bên
ngoài cửa sổ khắp nơi là một màn sắc xanh. Sóng biển được gió nhè nhẹ
phẩy không ngừng vỗ bờ cát đây chính là hưởng thụ cao nhất. “Đang nghĩ gì?” Chẳng biết lúc nào anh cũng đã nằm xuống tràn đầy yêu thương mà ôm cô. “Em đang nghĩ về ngày nghỉ sắp kết thúc”. Cô khổ sở nói “Khi ngày nghỉ kết thúc
chính là lúc em trở thành cô dâu.” Anh vui vẻ nói. “Anh hiện tại đã
tưởng tượng bộ dáng em mặc lễ phục cô dâu! Anh dám đánh cuộc em nhất
định là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.” Cô đột nhiên lật người lên
cả người nằm trên người anh cắt đứt lời của anh nói : “Em hiện tại không phải nghĩ những thứ này, em đang suy nghĩ.” “Muốn cái gì?” Anh cố ý hỏi. Họ nhìn nhau chăm chú giống như hi vọng vào sâu trong linh hồn đối phương. Một hồi lâu cô vuốt
khuôn mặt anh thẳng thắn nói: “Em muốn yêu anh.” Cô nói thẳng thắn mà tự
nhiên như thế không hề giấu giếm yêu cầu với anh. Lời của cô như thể anh sắp đổ xuống bởi một cây đuốc lại giống như một làm sóng thủy triều
kích tình anh. “Anh cũng yêu em!” Ánh mắt của họ dính vào
thật chặc làm tình ý vừa nói với nhau để cho tâm linh họ cũng có thể
vĩnh viễn ở chung một chỗ. Họ nhàn nhã vượt qua ba
ngày. Trong ba ngày này họ luôn nhìn mây thiên biến vạn hóa bằng không
thì ngồi trên ban công nhìn nước biển xanh biếc hoặc là chạy đến biển
trêu chọc lũ cá nhiều màu sắc. Mệt mỏi thì ngủ ở trên bờ cát hoặc là
trao đổi lời thề tình yêu vĩnh viễn không chán. “Em muốn anh vĩnh viễn
không được quên em.” Cô luôn không ngừng ghé vào tai anh nói giống như
là một nhắc nhở lại như là một lời thề. “Tại sao anh phải nhớ, còn
em?” Lúc này anh sẽ ôm cô để cho cả người cô bay lên không có thể nhìn
thẳng anh. Có lúc anh nhất thời cao hứng ôm cô xoay tròn. “Em là vợ của
anh sau này mỗi ngày chúng ta đều ở chung một chỗ anh làm sao có thể
quên em?” Nước mắt ở trong hốc mắt cô đảo quanh cô miễn cưỡng cười vui nói : “A! Vậy anh cũng phải cẩn thận
một chút sau này sẽ có một bà già mỗi ngày đều nhìn chằm chằm anh để cho anh không được tự do.” “Em sẽ không biến thành bà
già.” Anh vui vẻ liền không cẩn thận mà nói liền miệng. “Em sẽ là phu
nhân xã hội đen người người ca ngợi vừa tôn kính vừa sợ.” “Cái gì?” Nhất thời cô cũng không để ý tới. “Không có gì.” Anh vội vàng nói sang chuyện khác. “Anh đã đặt xong vé máy bay ngày mai chúng ta có
thể bay về Đài Loan.” Anh đã quyết định phải cùng cô trở về Đài Loan
trước gặp mặt cha mẹ cô. “Không biết anh vừa nói gì.” Anh vội vàng mạnh mẽ hôn cô chuyển dời chú ý của cô. Khi lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô thì
cô hoàn toàn quên mình mà cùng anh dây dưa. Vĩnh viễn họ là một khối mà nhà tù không thể tách tâm đã dính thật chặc với nhau của họ ra cho đến
thiên trường địa cửu. Mặc dù kích tình đã từ từ thối lui anh vẫn ôm lấy cô thật chặc không buông ra. Cô vẫn thở hào hển không thể chờ đợi mà nhắc lại. “Cương Triệt xin nhớ kỹ em yêu anh vĩnh viễn cũng đừng quên.” Anh mỉm cười nói : “Anh vĩnh viễn yêu em Thủy Y.” Cô nhắm mắt lại không để
cho anh thấy bi thương ở đáy mắt cả người dựa vào anh thật chặc hi vọng
thời gian có thể dừng lại. Cho đến —— cô cướp đi toàn
bộ tinh lực của anh khiến cho anh mệt mỏi phải vào túi ngủ sau đó cô
biết mình đến lúc phải rời đi. Cô phải đi. Cô phải vĩnh viễn rời khỏi anh. Cuối cùng cô phải đối mặt thực tế —— trở về đối mặt giải quyết vấn đề của nhà họ Hướng. Chủ nhân nhà họ Hướng là
Hướng Quốc Khánh mặc dù trên danh nghĩa là cha của cô nhưng trên thực tế cô vốn không phải là con gái ruột thịt của ông. Cô không phải là được nhận
nuôi, cũng không phải là ba ở bên ngoài vụng trộm, mà mẹ Trần Quý Lệ
cũng không có ngoại tình. Rốt cuộc là cô từ đâu tới đây —— chính là Trần Quý Lệ đến loại ngân hàng mượn giống sinh con. Cả đời này Thủy Y chỉ sợ
vĩnh viễn sẽ không biết người hiến cho là ai —— điều này cũng có nghĩa
là cô vĩnh viễn cũng không biết cha ruột mình là ai. Mà nay ba Hướng Quốc Khánh
bởi vì một cuộc tai nạn xe cộ mà ánh mắt bị thương trừ phi có người
nguyện ý hiến giác mạc nếu không ông sẽ trở thành người mù. Hơn nữa tài
chính của nhà họ Hướng cũng có vấn đề nếu mà không có người nguyện ý
viện trợ thì số phận chính là phá sản. Trần Quý Lệ vẫn trăm phương ngàn kế mà giấu giếm bí mật về sự ra đời của con gái cũng dấu kín
chuyện Hướng gia sắp phá sản. Vì giữ lại thể diện cho nhà họ Hướng bà
vẫn tiếp tục phùng má giả làm người mập, chẳng những ra tay hào phóng để cho Thủy Y áo cơm không thiếu còn để cho cô đi du lịch Châu Âu đi học
đại học không ngờ lời nói dối cuối cùng có một ngày bị phơi bày —— Khi Thủy Y biết chân tướng
thì cả người lập tức từ Thiên đường rơi đến Địa Ngục trong đầu cô nghĩ
đến duy nhất —— chính là trốn. Trần Quý Lệ thương yêu con
gái cơ hồ đến mức không thể hơn được nữa cho nên khi cô nói muốn tự mình đi du lịch Châu Âu thì bà cũng không chút suy tính mà đáp ứng. Sinh sống một tháng ở Châu
Âu cô nhìn rất nhiều cũng nghĩ rất nhiều. Mà sau khi cùng Cương Triệt
lui tới thì cô cảm nhận được cái gì là yêu. Cương Triệt chân thành yêu
vô tư khiến cho cô có dũng khí để đối mặt cảnh khốn khó của nhà họ
Hướng —— nếu cô thân là con gái một của nhà họ Hướng nên phải một vai
gánh lên tất cả nguy cơ của nhà họ Hướng. Lúc này cô nhất định xem
như cô cùng Hướng gia không có liên hệ máu mủ nhưng mà dù sao nhà họ
Hướng đã nuôi cô mười tám năm xem như là báo ân đi! Xem như phải hy sinh hạnh phúc của mình cũng được. Cô đi hết sức tự nhiên chỉ là một chữ cũng không lưu lại. Khi Cương Triệt tỉnh lại thì phát hiện không thấy Thủy Y giống như đả kích anh đến trời long đất lở. Cô ấy đi? Mà anh trừ biết tên cô là
Hướng Thủy Y ra ngay cả địa chỉ cùng điện thoại ở Đài Loan của cô cũng
không có. Bởi vì cô không thích chụp hình anh lại ngay cả một bóng hình
xinh đẹp của cô cũng không có lưu lại. Cả người Cương Triệt sụp đổ nổi điên mà tìm kiếm cô khắp nơi. Thủy Y vất vả mệt mỏi mà
trở lại Đài Loan đến sân bay cô không có kêu tài xế tới đón mà cô ngồi
xe buýt về nhà muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ. “Mẹ, con rất nhớ mẹ!” Thủy Y làm nũng mà dính vào trong ngực của mẹ. “Chơi vui không?” Trần Quý
Lệ khẽ vuốt tóc Thủy Y yêu thương hỏi . Trong cuộc hôn nhân không vui
vẻ, con gái là hy vọng duy nhất của bà. “Vâng! Rất vui. Châu Âu
thật là đẹp nha! Con ngồi xe lửa đến mỗi quốc gia nhìn thấy rất nhiều
giáo đường còn có di tích cổ.” Thủy Y nói liên hồi. Đem chuyện đi đường
thấy cái gì nghe cái gì cũng nói với mẹ. Nhưng mà cũng không đề cập tới
Thiên Long Cương Triệt. Trần Quý Lệ rót chén nước
đưa cho con gái. Bà và con gái không giấu nhau điều gì, không chỉ như là mẹ con lại giống như là chị em. Khi Thủy Y nhận lấy chén trà thì nhìn
thấy vết thương trên tay mẹ cô đau lòng mà kêu to: “Mẹ! Ba lại đánh mẹ
sao? Tay Trần Quý Lệ đầy dấu vết bị cây gậy đánh. “Không có.” Trần Quý Lệ nhẹ nhàng rút tay ra ấp úng nói. “Đây chỉ là vết thương nhỏ.” “Mẹ!” Thủy Y khổ sở mà hổn
hên kêu: “Tại sao mẹ để cho ba đánh mẹ ? Tại sao mẹ phải chịu đựng để
cho ba đem tất cả tâm tình lên trên người của mẹ? “Ba con vốn là không phải
như thế ông ấy là người tốt đối với mẹ rất dịu dàng cho đến.” Trần Quý
Lệ thương tâm rơi lệ muốn nói lại thôi . “Là bởi vì con đi!” Nhìn
nước mắt của mẹ, tâm Thủy Y chợt bị gai châm đau đớn không thôi. “Bởi vì con không phải là con gái ruột của ba.” Trần Quý Lệ nhất thời sắc mặt trắng bệch run rẩy nói : “Con biết?” “Con đã biết mọi chuyện.” Trong mắt Thủy Y đầy nước mắt áy náy nói. “Thật xin lỗi mẹ con nhìn lén nhật ký của mẹ.” “Thủy Y” Mười chín năm qua Trần Quý
Lệ đem tất cả yêu hận toàn bộ đều viết vào trong nhật ký không nghĩ tới
mười chín năm sau nó lại thành chứng cứ tố giác chân tướng. Đột nhiên cửa gỗ bị đạp ra
Hướng Quốc Khánh cầm cây gậy lảo đảo mà đi về phía Thủy Y chửi ầm lên:
“Mắt ba mày cũng sắp mù còn mày thì nhàn hạ thoải mái đến Châu Âu chơi?
Mày muốn xài hết tất cả tài sản Hướng gia mới cam tâm hay sao? Mày là
đứa con bất hiếu lại không biết tốt xấu xem tao dạy dỗ mày như thế nào.” Mắt thấy cây gậy sẽ vung
lên trên người Thủy Y, Trần Quý Lệ lập tức xông về phía trước chắn trước mặt của con gái, bà tình nguyện mình bị đánh cũng không thể để cho Thủy Y có chút tổn thương. Nhưng mà đột nhiên Thủy Y
đẩy mẹ ra lúc cây gậy sắp rơi xuống thì vươn tay bắt được khiến cho
Hướng Quốc Khánh lập tức mất thăng bằng cả người lảo đảo lắc lư sắp ngã
xuống đất. Lúc này Trần Quý Lệ lập tức chạy tới đỡ Hướng Quốc Khánh. Mà
hai đầu gối Thủy Y lại mềm nhũn cả người quỳ xuống. Nước mắt Thủy Y rơi xuống
như mưa cô đau lòng nói : “Ba! Đủ rồi ! Ba hành hạ mẹ nhiều năm như vậy
cũng đủ chứ? Ba ghét con thậm chí chán ghét con cũng không sao nhưng mà
con van cầu người đừng hành hạ mẹ nữa, bây giờ mẹ rất đáng thương.” “Con.” “Mẹ không có sai! Từ đầu
đến cuối mẹ đều là nạn nhân vô tội!” Thủy Y không hề cất giữ mà nói ra
hết thảy. “Ban đầu là do người thiếu sót không thể nối dõi tông đường
không phải là mẹ có vấn đề không sanh được hài tử. Vì tài sản khổng lồ
của nhà họ Hướng cũng vì ông nội và bà nội yêu cầu, để người có thể
thuận lợi thừa kế gia nghiệp lại muốn mẹ đến loại ngân hàng t*ng trùng
để sinh con. Do đó chẳng những người có thể giữ được tôn nghiêm cùng mặt mũi cũng có thể giấu giếm thiếu sót của mình. Vì sợ sinh con bất lương
cũng vì thỏa mãn lòng hư vinh của ba, ba thậm chí yêu cầu người cung cấp tinh nhất định phải ưu tú. Để đạt được mục đích ba không tiếc chi một
khoản tiền lớn ‘ mua ’ đối phương. Cái này là một mưu kế hoàn mỹ cũng
làm cho tất cả mọi người chẳng hay biết gì. Nhưng mà lúc mẹ sanh ra con, ba cũng thuận lợi lấy được tài sản nhà họ Hướng, sau ba mới phát hiện
mình căn bản không cách nào yêu đứa bé này bởi vì nó với ba hoàn toàn
không có liên hệ máu mủ Con người luôn ghen tỵ mọi
việc! Từ đó về sau chỉ cần vừa nhìn thấy con, ba sẽ cơn giận dữ tại sao
con không phải là ruột thịt của ba, xương trên người máu chảy không phải là của nhà họ Hướng. Nhưng mà bất đắc dĩ nhất là ba còn phải nuôi dưỡng con, hơn nữa không thể không để cho con mang họ của nhà họ Hướng. Ba
càng hận hơn chính là hận vợ tại sao phản bội ba? Sinh hạ con người khác mặc dù mẹ căn bản là vô tội nhưng mà ba vừa nhìn thấy mẹ giống như thấy được người phụ nữ không tuân thủ đạo đức từ khi đó bắt đầu vốn là người ba tốt, người chồng tốt, thì ba trở nên quái đản thô bạo lấy hai mẹ con con hả giận làm thú vui.” Thủy Y đau thương nói : “Ba có nghĩ tới hay không là do một tay ba đạo diễn ra bi kịch này. Là tham lam của ba hại hai mẹ con con, năm đó tại sao ba không chịu tiếp nhận
sự thật không thể sanh con, tại sao không chấp nhận số phận? Tại sao
phải để mẹ đi theo một người xa lạ mượn loại kiếp sau để sinh con? Sau
đó lại để cho oán hận cùng ghen tỵ biến ba thành một người hận đời lại
đem tất cả oán hận lên trên người con! Đối với chúng ta như vậy công
bình sao?” ThủyY vô cùng đau khổ, cô cực kỳ bi thương hô to: “Ba cho
rằng con nguyện ý đi vào làm con gái nhà họ Hướng của ba sao?” “Thủy Y.” Hướng Quốc Khánh không nói
một câu thân thể run rẩy kịch liệt. Hồi lâu sau ông mới thở dài một hơi
hối hận nói: “một bước sai toàn bộ sai.” Hôm nay Thủy Y biết thân thế
mình mà nhà họ Hướng cũng sắp phá sản ông lại bị bệnh liệt giường, ban
đầu trăm phương ngàn kế toàn bộ hình như cũng thành công dã tràng. “Thủy Y, tha thứ ta đem con trở thành ‘ giao dịch ’ , lấy hai trăm vạn mua tánh mạng của con cũng
xin tha thứ cho ta, ta thật không cách nào đem con trở thành con gái
ruột thịt để thương yêu mặc dù ta đã từng cố gắng, đã thử nhưng mà ta dù sao cũng chỉ là một người phàm thật không thể làm được.” Ông cảm thán
nói. “Mười chín năm trước ta nhất thời hồ đồ làm chuyện không nên làm,
mười chín năm sau ta lại sắp hai bàn tay trắng. Ai! Đây chính là báo ứng của ta đi? “Con nói đây là số mạng
trêu người đi! Cũng không thể trách ba toàn bộ.” Thủy Y thật lòng thỉnh
cầu. “Ba, con biết ba không thích thấy con, càng cảm thấy sự tồn tại của con là một loại đau khổ nhưng mà xin ba đáp ứng con, để cho con đền bù
sự sai lầm này đi! Để cho con bồi thường lại tất cả đi!” Cô kiên quyết
nói. “Xin hãy tin con thành tâm cũng xin tin tưởng mẹ vẫn yêu ba, chỉ
cần ba có thể đối với mẹ tốt, con nguyện ý hy sinh tánh mạng để đổi lấy
hạnh phúc cùng vui vẻ của các người!” Hướng Quốc Khánh kích động
chảy nước mắt, tới lúc này ông mới hiểu được mục đích cá nhân cùng ngu
ngốc của mình đến cỡ nào. Nhưng mà mọi chuyện cũng đã không còn kịp rồi. Sau mười tám tuổi vận mạng của cô xuất hiện biến hóa to lớn cùng quá khứ có khác biệt một trời một vực. Thủy Y dứt khoát quyết định không đi học đại học, hơn nữa còn hiến giác mạc của mình cho Hướng Quốc Khánh ngại vì liên quan đến luật pháp quy định của Đài Loan thật ra thì cô đã hoàn toàn phạm pháp. Vì một nỗi oán hận sâu nhất phát ra từ đáy lòng, hận số mạng không công bình với cô, nhưng mà vì
trả lại ân tình đã thiếu Hướng gia cô thậm chí nguyện ý ở lằn ranh luật
pháp xuyên qua chợ đen giao dịch, cô thuận lợi để đạt thành nguyện vọng
mắt Hướng Quốc Khánh khôi phục ánh sáng. Đáng tiếc! Cái này thật ra thì cũng coi là một loại trừng phạt đối với mình? Lúc cô tỉnh lại thì cô đã trở thành một người mù sống ở trong bóng tối vĩnh viễn. Hướng Quốc Khánh được thấy
ánh sáng kích động đến lệ rơi đầy mặt, ông không nghĩ tới là Thủy Y cứu
ông để cho ông có thể thấy cái thế giới đầy màu sắc này lần nữa. Ông cực kỳ áy náy với Thủy Y hơn nữa đối diện hành vi của mình hối hận không
thôi. Ông muốn tự mình cảm tạ
Thủy Y nhưng mà Thủy Y lại cự tuyệt, thấy dù sao mười tám năm qua giữa
bọn họ chỉ có cừu hận cũng không có thân tình chân chính cho nên cô làm
như vậy hoàn toàn là vì người mẹ đáng thương của cô, chỉ hy vọng Hướng
Quốc Khánh có thể đối với mẹ thật tốt, những thứ khác cũng không muốn!
Mà Trần Quý Lệ lại thương tâm muốn chết, khóc đến chết đi sống lại bởi
vì bất kể bà cầu khẩn như thế nào cũng không thể thay đổi quyết tâm của
Thủy Y cũng không thể cứu vãn chuyện con gái biến thành người mù. Thẳng thắn mà nói Thủy Y
cũng không sợ trở thành người mù bởi vì cô luôn cho rằng mặc dù cô nhìn
không thấy cũng có thể như người bình thường du sơn ngoạn thủy khắp nơi
dùng tâm để nhìn khắp thế giới. Mà kế hoạch kế tiếp của cô
chính là thay nhà họ Hướng trả ại món nợ khổng lồ, cô định đem mình bán
gả cho một kẻ có tiền. Nghe nói đối phương là một
Hoa kiều lớn hơn cô ba mươi tuổi giàu có gọi là Vương Kim Vĩnh ở Mỹ
nhiều năm, tay trắng dựng nghiệp ở trên sự nghiệp rất thuận lợi hiện tại năm mươi tuổi tính trở về Đài Loan dưỡng lão thuận tiện cưới một thiếu
nữ xinh đẹp. Nghe nói ở một lần các gia
tộc kinh doanh gặp mặt ông ta nhìn thấy Thủy Y thì vừa thấy đã yêu. Hơn
nữa khi ông ta biết được Thủy Y trở thành người mù thì chẳng những không có rút lui có trật tự còn nguyện ý giúp đỡ Hướng gia một số tiền khổng
lồ giúp nhà họ Hướng trở lại như xưa. Điều kiện duy nhất chính là muốn
Thủy Y đáp ứng gả cho ông ta. Khi Thủy Y nghe chuyện như thế thì không chút suy tính liền đáp ứng. Lần này không bao giờ mình thiếu nhà họ Hướng bất cứ thứ gì nữa! Thủy Y tự nhiên nói. Trần Quý Lệ thấy con gái
làm toàn bộ rất đau lòng nhưng mà bà luôn luôn rất truyền thống chưa
từng có ý tưởng riêng cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái yêu mến
trở thành vật hy sinh vô tội. Bà khổ sở cả ngày lấy nước mắt rửa mặt
không biết làm thế nào cho phải. Còn Hướng Quốc Khánh thấy con gái có vẻ mạnh mẽ và cứng rắn mà kinh ngạc. Thủy Y không hy vọng có bất kỳ hôn lễ long trọng để tránh nhà họ Hướng mất mặt sợ người khác cười
nhạo nhà họ Hướng dùng con gái bán để vượt qua nguy cơ, mà cô không muốn cho mẹ thương tâm vì vậy một thân một mình đi tới nhà Vương Kim Vĩnh
tính len lén kết hôn. Mà ở hôn lễ trừ Vương Kim
Vĩnh mời luật sư bên ngoài tới chứng hôn còn có hai gã công nhân viên xí nghiệp Vương thị làm nhân chứng. Cứ như vậy hai người cử hành một hôn
lễ đơn giản. Khi cô ký tên con dấu thì
hoàn toàn không biết kia thật ra chẳng qua là tờ giấy trắng căn bản
không phải chứng thư kết hôn gì. Nghi thức đi qua để lại
Thủy Y một mình ở đại sảnh những người khác vào thư phòng Vương kim
Vĩnh. Thủy Y dù sao cái gì cũng không nhìn thấy liền lặng lẽ ngồi ở
trong phòng khách. Vương Kim Vĩnh từ trong khe cửa thư phòng len lén nhìn Thủy Y nhìn bộ dáng cô điềm đạm đáng yêu
không nhịn được trái tim đau một trận. Ông thu mua hai gã thuộc hạ trung thành cùng luật sư cử hành một hôn lễ giả muốn luật sư cùng thuộc hạ làm chứng giả để cho Thủy Y nghĩ là cô kết hôn. Mà trên thực tế thân phận cô vẫn là cô bé còn độc thân. Tại sao Vương Kim Vĩnh phải tốn một vòng lớn như thế? Đó là bởi vì mười chín năm
trước ông phạm vào một lỗi mà hôm nay ông mang theo tâm chuộc tội muốn
sám hối với Thủy Y. Khi ông biết Thủy Y mười
tám năm nay ở nhà họ Hướng chịu nhiều đau khổ đến cuối cùng thành người
mù. Khi đó ông gần như suy sụp. Đây quả thực so với giết ông còn khiến
cho ông khổ sở vạn phần. Tại sao ông có thể trơ mắt nhìn con gái ruột thịt của mình bị người ta ngược đãi? Nếu như không lấy cớ kết
hôn thì bây giờ ông không có lý do gì đòi Thủy Y về từ Hướng gia. Hơn
nữa chuyện này nếu truyền ra ngoài đối với nhà họ Hướng, đối với ông,
đối với Thủy Y mà nói chính là tổn thương rất lớn! “Xin các người giấu điều bí mật này.” Vương Kim Vĩnh thỉnh cầu. “Trừ phi tôi chết nếu không tuyệt
đối không được công khai chuyện chúng tôi giả kết hôn.” “Vì danh dự của tôi, tôi sẽ không nói ra” —— Luật sư vì nghề nghiệp đạo đức mình cùng giao tình
với Vương Kim Vĩnh mà đáp ứng. Mà hai gã công nhân viên cũng liều mạng
gật đầu đáp ứng giúp ông chủ giữ bí mật. Lúc bọn họ rời đi thì Vương Kim Vĩnh rốt cục cũng mặt đối mặt với Thủy Y. “Thủy Y.” Ông đè nén tâm tình của mình xuống gọi cô. “Vương Kim Vĩnh chào.” Thủy Y rất không tự nhiên mà lúng túng. Vương Kim Vĩnh không nhịn
cười được ông dịu dàng nói : “Không sao, cô gọi tôi ‘Vương tiên sinh’ là được rồi! Đừng quá câu nệ nơi này là nhà của cô” —— “Vương tiên sinh chào.” Nói không sợ e là gạt người tâm Thủy Y nhảy không ngừng. “Thoải mái đừng quá khẩn
trương!” Vương Kim Vĩnh hài hước nói. “Cô có thể không cần xem tôi là
chồng mà hãy xem tôi như cha đi! Dù sao về tuổi tác mà nói tôi cũng có
thể làm ba của cô!” “Tuổi ông chắc cũng xấp xĩ ba Hướng Quốc Khánh của tôi!” Thủy Y suy đoán. Vừa nghe Thủy Y gọi ba
Hướng Quốc Khánh thì Vương Kim Vĩnh lập tức nhíu mày cả người đố kỳ điên cuồng ông thật muốn nói cho Thủy Y biết ông mới là ba của cô! “Tôi nhớ mang máng bộ dáng
ông mặc dù ông hơi lớn tuổi nhưng mà vẫn là tuấn tú lịch sự tài năng
sáng sủa, lại thêm sự nghiệp thành công là một doanh nhân thành đạt.
Điều kiện của ông tốt như vậy cũng không thiếu phụ nữ —— “Cám ơn lời khen của cô!” Vương Kim Vĩnh không được tự nhiên ho khan. “Không khách khí.” Mặc dù
cô cố trấn định nhưng thật ra thì trong lòng đã sớm khẩn trương bất ổn.
Cô thử dò hỏi: “Ông —— không ngại tôi là người mù?” Cô vừa nói như thế Vương
Kim Vĩnh vội vàng giải thích. “Ngàn vạn lần cô đừng hiểu lầm. Tôi đối
với cô không có bất kỳ ý đồ bất lương nào, tôi càng không phải là đồ háo sắc, chẳng qua là tôi hi vọng có một người bạn có thể cùng tôi vượt qua tuổi già thôi!” Ông thành khẩn nói. Huống chi cô cũng cần người chăm
sóc mà tôi lại có đủ khả năng nên có thể chăm sóc cô. “Chăm sóc tôi?” Cô rất nghi ngờ cách nói này —— nghe tới giống như là cha mẹ đối với con gái vậy. Lúc này Vương Kim Vĩnh
giống như là cha của cô, mà cô từ nhỏ đến lớn vẫn không có được sự quan
tâm cùng chú ý của ba, thật ra thì cô rất cần tình thương của người cha. “Đúng vậy tựa như cha chăm
sóc con gái” —— trong mắt của ông lóe ra ánh sáng dịu dàng nhẹ nhàng
nói. “Tôi rất muốn làm như vậy xin cho tôi đây được làm đi!” Để cho ta làm tất cả vì con đi! Con gái yêu quý của ta. Ở đáy lòng ông reo hò, ông khát vọng cỡ nào để có thể bỏ ra tình thương của cha vẫn đè nén nhiều năm qua. “Vậy hôn nhân của chúng ta.” Cô dè dặt hỏi. “Coi như không tồn tại đi!” Ông hời hợt nói. “Người nào quan tâm cái loại khế ước đó nó chỉ là một
loại hình thức thôi!” “Nhưng mà.” “Không có nhưng mà.” Ông
trêu ghẹo nói. “Cô suy nghĩ một chút đi, tuổi tôi cũng không nhỏ mà tôi
cũng không thích trâu già gặm cỏ non! Nói thật cô làm con gái của tôi là thích hợp nhất.” Khi Vương Kim Vĩnh ông liên tục khuyên nhủ thì rốt cục Thủy Y mới buông lòng xuống mà tiếp nhận. Vương Kim Vĩnh thật sự thực hiện lời hứa của ông. Ông chẳng những cho Thủy Y
có một phòng riêng rộng rãi còn lễ độ giữ một khoảng cách với cô hơn nữa không tùy tiện quấy rầy cô. Đối với ông mà nói chỉ cần có thể cùng cô
dùng cơm với nhau, cùng cô nói chuyện phiếm, nhìn cô một chút thì ông đã hài lòng rồi. Bởi vì Thủy Y khuyết tật mà gây ra những bất tiện, vì thế ông cũng đặc biệt mời người giúp việc chăm sóc cô. Khu nhà cấp cao của nhà họ
Vương ở trong khu dân cư cao cấp núi Dương Minh. Diện tích có hơn trăm
bình trang trí rất có phong cách lại sang trọng, đáng tiếc Thủy Y hoàn
toàn không nhìn thấy. Thủy Y tốn một đoạn thời
gian dài mới thích ứng với hoàn cảnh mới, hoàn toàn là sờ soạng ở trong
bóng tối —— dựa vào cây gậy cô biết bậc thang có mấy bậc, vị trí gian
phòng cùng phòng tắm, phòng bếp cho đến phòng khách, lối vào, sân to như vậy lại đi vài bước thì cô mới tính được. Vương Kim Vĩnh cũng quan
tâm mà chuẩn bị tạo ra một vài phương tiện che chắn để cho cô đi đứng dễ dàng. Phần lớn thời gian Thủy Y đều ở nhà rất ít ra cửa dù sao cô cũng
đi ra ngoài không tiện thì dứt khoát đợi ở nhà. Cô thường xuyên lâm vào
trong trầm tư, khi đó đáy lòng cô sẽ phảng phất thấy Châu Âu —— Xe lửa Châu Âu không ngừng
xuyên qua những dãy núi màu xanh lá cây mang đến cảnh sắc thiên biến vạn hóa. Một pháo đài cổ kính từ trong thế kỷ cổ đại đến hiện đại, thành
phố công nghiệp từ đất trũng ẩm thấp màu mỡ xanh biếc đến cao nguyên khô mát tráng lệ, từ đất Xiêm (tên cũ của Thái Lan) trăm năm ngôi nhà gạch
được xây dựng đến xã hội hiện đại hoàn chỉnh, từ thảo nguyên lớn mênh
mông bát ngát đến vườn hoa hồng đón gió phấp phới những cảnh trí này đẹp không sao tả xiết, cũng theo xe lửa chạy qua một vùng đất hiện ra ở
lòng của cô. Cô cũng thường thường nghe
tin tức đài Nhật Bản ánh mắt kia chuyên chú tựa hồ muốn tìm chút gì?
Hoặc là nhớ lại chút gì? Mặc dù cô không ngừng ra
lệnh mình nhất định phải quên đi quá khứ nhưng bất luận cô cố gắng như
thế nào, mỗi khi nửa đêm thì anh sẽ xuất hiện ở trong mộng của cô. Trừ lần đó ra cô ở Vương trạch sang trọng, cuộc sống vẫn thoải mái cái gì cũng không lo lắng khá nhẹ nhõm tự tại. Cho tới bây giờ cô cũng
không có nghĩ tới cuộc hôn nhân này lại để cho cô thoát khỏi Hướng gia,
mười tám năm qua âm u quá chưa bao giờ có cuộc sống tự tại. Nếu không
phải là quá mức nhớ mẹ toàn bộ cơ hồ cũng rất tuyệt vời. Khi cô từ từ thích ứng cuộc sống sau cưới thì không nghĩ tới một tin tức sét đánh ngang trời lại theo đến. Cô phát hiện cô mang thai? Bữa ăn tối. Thủy Y mới ăn vài miếng đã muốn ói. “Sao thế ?” Vương Kim Vĩnh ân cần hỏi . “Không có gì.” Cô hời hợt nói ngay sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm ở trước bồn rửa tay mà ói ra. Khi cô từ phòng tắm đi ra
thì cả người sắc mặt trắng bệch bộ dáng mệt mỏi. “Thật xin lỗi Vương
tiên sinh tôi.” Cô bây giờ nói lại không nói nên lời. “Không sao có chuyện gì từ từ nói!” Vương Kim Vĩnh thoải mái mà nói. “Tôi là người tốt sẽ không tức giận.” “Tôi.” Ông đối với cô càng tốt cô lại càng không nói được. “Nào! Uống ly nước trước trấn định tâm tình một chút.” Vương Kim Vĩnh rót ly nước cho Thủy Y. “Tôi.” Cô muốn nói lại thôi. “Con người của tôi rất tiến bộ, không có chuyện gì không thể nói.” Vương Kim Vĩnh khích lệ Thủy Y
hi vọng cô có thể nói ra lời ở trong lòng. Lúc này đột nhiên Thủy Y
cảm thấy mình may mắn không thể nhìn thấy mới có dũng khí mà thẳng thắn
nói ra toàn bộ: “Tôi mang thai!” “Cô?” Vương Kim Vĩnh hết sức kinh ngạc. “Xin hãy tin tôi, tôi không có phản bội ông —— là lúc trước tôi đi du lịch Châu Âu không cẩn thận
cùng ‘ anh ta ’ phát sinh.” Thủy Y sợ Vương Kim Vĩnh hiểu lầm mà vội
vàng giải thích. “Thật xin lỗi. Nếu như ông muốn mắng tôi, trách tôi
không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức của phụ nữ) thậm chí đuổi tôi
đi, tôi cũng không có gì để nói dù sao cũng là tôi sai trước.” Mặc dù
chỉ là một hôn nhân hữu danh vô thật nhưng Thủy Y vẫn tràn ngập áy náy
với Vương Kim Vĩnh. Giữa hai người tràn ngập sự trầm mặc. Hồi lâu sau Vương Kim Vĩnh mới nhẹ nhàng nói: “Cô hãy an tâm ở lại đây đi!” “Cái gì?” Thủy Y kinh ngạc trợn mắt hốc mồm. “Chỉ cần cô sinh con mạnh
khỏe là được rồi, những chuyện khác cũng không cần lo lắng, tôi luôn
thích trẻ con hơn nữa cái nhà này cũng quá vắng lạnh, mà cũng phải có
đứa nhỏ để náo nhiệt một chút.” Vừa nhắc tới đứa nhỏ Vương Kim Vĩnh liền không nhịn được vui mừng nhướng mày, có lẽ ông được làm ông ngoại nhỉ! “Cái gì? Một chút ông cũng
không ngại.” Cô hoài nghi mình có nghe lầm hay không Vương Kim Vĩnh
chẳng những không có trách mắng cô còn quá tốt với cô. Nhưng cô không biết đối với Vương Kim Vĩnh mà nói chỉ cần Thủy Y bình an vui vẻ là được, những thứ
khác đều không quan trọng. “Tôi biết cô không phải là
một cô gái tùy tiện phát sinh chuyện như vậy là bởi vì cô rất yêu ba đứa nhỏ đi!” Ông thử dò hỏi . “Nhưng mà.” Thủy Y chẳng qua là mặt không thay đổi nắm chặc tay cái gì cũng không nói. “Yên tâm đi! Coi như lúc đứa bé ra đời không có ba thì cũng có tôi đây ‘ ông ’ để yêu thương nó không phải sao?” “Ông?” Nước mắt Thủy Y rốt
cục chảy xuống đó là một loại cảm động phát ra từ sâu trong nội tâm.
“Cám ơn ông, tôi không nghĩ tới ông sẽ đối với tôi tốt như vậy.” Bỏ qua quan hệ hôn nhân của bọn họ một bên mà nói Vương Kim Vĩnh chẳng những đối với cô hết sức tôn trọng, lại coi cô như là con gái mà thương yêu cẩn thận che chở quả
thực so với Hướng Quốc Khánh tốt hơn gấp trăm lần. “Đừng quên ba đối với con gái tốt là hoàn toàn hợp lý.” Ông nói có ý ám chỉ. Đáng tiếc Thủy Y lại hoàn toàn không biết hàm ý trong lời nói của ông. Nhìn Thủy Y chống cây gậy
từ từ đi trở về phòng, Vương Kim Vĩnh đột nhiên cảm thấy nước mắt chua
xót không nghe lời mà chảy xuống. Đó là tiếc nuối lớn nhất cả đời này của ông. Mười chín năm trước ông
chẳng qua là một giáo sư nghèo khó vì cần một khoản kinh phí khổng lồ để phát triển mà phương pháp kiếm tiền nhanh nhất của ông —— chính là bán
mình . Vợ chồng Hướng Quốc Khánh
thông qua trung gian ngân hàng lựa chọn cẩn thận sau bỏ ra một khoản để
hoàn thành giao dịch. Hoặc giả cũng bởi vì như vậy mà trong mắt Hướng
Quốc Khánh vẫn cho rằng Thủy Y là ông ta tốn tiền mua được cho nên căn
bản xem thường Thủy Y cũng không cách nào đối xử tốt với cô. Mang theo hai trăm vạn
Vương Kim Vĩnh chạy thẳng tới đất khách mà bắt đầu cuộc sống mới lần
nữa. Ông cố gắng làm việc dựa vào hai trăm vạn kia phát tài sau đó không bao lâu ở giới người Hoa ông cũng là xí nghiệp có chút danh tiếng. Nhưng mà bất luận ông tích
lũy bao nhiêu tài phú, đáy lòng ông luôn có một chút tiếc nuối, mỗi khi
đêm khuya vắng người thì ông sẽ nhớ tới đứa bé bị ông bán ở Đài Loan có
được khỏe hay không? Có được cha mẹ thương yêu hay không? Thời gian qua từ đầu đến
cuối ông không thể nào quên đứa bé bị ông dùng hai trăm vạn bỏ rơi, dù
sao cũng là xương thịt của ông. Vốn cho là ông có thể có
phát triển tốt hơn sẽ có ngày vui vẻ hạnh phúc ai ngờ sau một cuộc tai
nạn xe cộ chết người thì bác sĩ tuyên bố ông mất năng lực sinh dục lúc
đó quả thực ông sụp đổ không còn được an ổn sống qua ngày. Khi đó ông mới hiểu rõ thì
ra là danh lợi phú quý kết quả lại đều là công dã tràng có huyết thống
của mình mới là chuyện quan trọng nhất trong đời! Bởi vì như thế ông lại không bỏ được đứa nhỏ trên người có máu của ông, bị ông bán đi! Thời gian đi qua ngày từng
ngày vô tình ông dần dần lớn tuổi ý niệm tìm đứa con ruột thịt của mình
càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nổi ông không cách nào khắc chế
nữa thì ông liền hạ quyết tâm dứt khoát, kiên quyết trở lại Đài Loan
liên lạc cùng ngân hàng tinh năm đó, sau đó rốt cuộc tốn không ít tiền
mới lấy được tài liệu Hướng Quốc Khánh. Vì vậy trăm phương ngàn kế ông
tiếp cận Hướng gia khoảnh khắc nhìn thấy Thủy Y tình thương người cha
của ông hoàn toàn tràn ra. Ông hi vọng Thủy Y có thể
làm bạn ở bên cạnh ông, ông muốn cùng Thủy Y sống với nhau, ông muốn
hưởng thụ tình cảm cha con hơn nữa ông cũng có quyền lợi này bởi vì ——
Thủy Y là con gái ruột thịt duy nhất ông có thể có! Giờ đây khi đã trải qua trăm cay nghìn đắng thì cuối cùng nguyện vọng này của ông cũng đạt thành. Mặc dù Thủy Y vẫn chẳng hay biết gì, không biết điều bí mật này, cũng không thể mở miệng gọi ông
một tiếng ba, nhưng mà chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Thủy Y thì đã
đủ rồi! Dù sao ban đầu là ông có lỗi với Thủy Y, ông cũng không dám yêu
cầu nhiều. Hôm nay Thủy Y mang thai
bất kể người đàn ông kia là ai, đứa bé trong bụng Thủy Y đều là của
Vương gia, nghĩ đến Vương gia rốt cục có đời sau Vương Kim Vĩnh liền
kích động không khỏi. Mười tháng sau. Thủy Y thuận lợi sanh ra
một bé trai đặt tên là Tư Long —— đây là đại biểu cho ý tưởng nhớ Thiên
Long Cương Triệt sao? “Cuối cùng ta cũng được làm ông, ta có một đứa cháu, cám ơn con Thủy Y để cho ta có cháu” – Vương
Kim Vĩnh cực kỳ cao hứng gần như hân hoan. Vẻ mặt mệt mỏi của Thủy Y
hiện lên tình thương của mẹ, mặc dù cô không nhìn thấy đứa con yêu mến
nhưng mà vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn. Cuối cùng cô cũng bình an
mà sinh con, cũng một khối tảng đá lớn ở trong lòng cũng buông xuống.
Sau này đứa con chính là hy vọng duy nhất của cô. Mà Vương Kim Vĩnh luôn luôn xem cô như con gái mà thương yêu cho nên cô tin ông sẽ xem Tư Long như cháu của mình mà đối xử thật tốt, mà sủng ái nó. Mấy ngày nay Vương Kim Vĩnh không ngừng tìm kiếm các cơ hội thông qua các đường dây hy vọng có thể
tìm được một giác mạc để cho Thủy Y khôi phục thị lực thấy ánh sáng. Nhưng mà Thủy Y lại quả quyết cự tuyệt. “Tại sao? Không thấy được
không phải là rất đau khổ sao? Con muốn vẫn muốn sống ở trong bóng tối
sao?” Vương Kim Vĩnh đau lòng hỏi . “Tôi đã quen hơn nữa như
vậy cũng không có gì là không tốt.” Lòng của cô sớm đã chết có nhìn được hay không lại có gì khác biệt đâu? “Nếu như cặp mắt được hồi phục thị
lực lần nữa nhưng tôi lại mất đi những ngày yên tĩnh, vậy tôi tình
nguyện tiếp tục sống ở trong bóng tối.” Đúng vậy hiện tại cô chỉ hy vọng cùng Tư Long ở chung một chỗ mà sống qua ngày thật tốt, không đòi hỏi
gì hơn. “Thủy Y con.” Vương Kim Vĩnh khổ sở mà
chảy nước mắt xuống, con gái bị mù hai mắt, chẳng lẽ ông không có một
chút trách nhiệm sao? Nếu như thời gian có thể đảo lại ông sẽ không làm
như vậy nữa, dễ dàng bán đứng thịt xương để cả đời mình tiếc nuối! Thời gian trôi qua bình thường chỉ chớp mắt đã qua mười mùa đông và mùa hạ Tư Long chín tuổi .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook