Chuyến Tàu Đêm
-
C18: Trở về
Hắn hừm lạnh: “Chuyện đến nước này tôi cũng không miễn cưỡng bản thân làm gì nữa. Cô chính là thư không biết điều, cô ăn nằm với tôi được chắc gì không ăn nằm với những thằng khác. Đi đã một thời gian rồi quay về nói con của thằng này cô nghĩ tôi là một thằng ngu sao? Chả qua tôi không muốn truy cứu mà thôi.”
“Những lời như vậy anh cũng có thể nói ra sao? Anh xem tôi là hạng người gì hả? Ủa công tôi tin tưởng anh trao cho anh cơ hội hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì biến! biến ngay lập tức tránh xa khỏi cuộc đời tôi đi.” - My My giận đến cả người run rẩy, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên mặt.
Cô điên cuồng hét lên, dùng chút sức yếu ớt của mình đẩy tên cặn bã đó ra ngoài. Đóng sầm cửa lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô ngã quỵ xuống nền nhà lạnh toát khóc không thành tiếng.
“Ông trời ơi, con đã làm sai điều gì? Tại sao ông lại đối xử với con như vậy chứ?”
Cô khóc nấc nghẹn. giờ phút này cô thật không muốn sống nữa.
“Bé con giờ mẹ phải làm sao đây? Mẹ đã cố hết sức để con có một gia đình trọn vẹn rồi nhưng mẹ không thể? Con có thể sinh ra mà không có cha thôi. Hay là…”
Khựng lại một nhịp lúc này thật sự cô đã nghĩ đến việc chết đi cùng đứa con trong bụng qua thế giới bên kia cô sẽ chăm sóc tốt cho con mình. Nghĩ lại cuộc đời mẹ mình chỉ vì một phút bất đồng cãi nhau với ba ba mang con bỏ đi. Để ba đi tìm trong đêm, tai nạn bất ngờ đã mang ba ba đi mất.
Vậy mà cả đời mẹ phải mang tiếng sát phu, sống trong sự khinh miệt, đối xử ghẻ lạnh của gia đình chồng. Cả bên ngoại dù có thương mẹ cũng chẳng thể giúp gì được cho bà. Bà cứ vậy sống lầm lũi như một chiếc bóng, chịu biết bao tủi cực đắng cay cực khổ để nuôi dạy hai đứa con nên người.
Cô không biết liệu bản thân có thể làm được như mẹ mình. Nói cho cùng đến thời điểm hiện tại người ta vẫn còn bài xích những cô gái không chồng mà chữa. Đứa con mà cô sinh ra sẽ bị gọi là nghiệt chủng, rồi cô cũng chẳng biết phải nói thế nào khi con nhỏ hỏi về cha mình.
Lòng đau quặn thắt nghĩ đến tuổi thơ bất hạnh của bản thân không có ai chơi cùng, bạn bè đều trêu chọc cô là đứa con hoang chỉ vì cô không có cha. Bọn chúng còn nói: “Mẹ mày làm đỉ nuôi mày? Những đồng tiền của mẹ mày đều không sạch sẽ.”
Cả em cô đi học cũng bị bắt nạt như vậy. Suốt ngày cô phải đánh nhau với lũ trẻ ranh trong xóm để bảo vệ danh dự và em trai mình. Thời gian đã biến cô thành một kẻ ngang ngược, chỉ biết giải quyết vấn đề bằng nắm đấm. Một kẻ thèm khát “yêu thương” đến tột độ. Vậy nên chỉ cần ai đối xử tốt với mình một chút cô dễ dàng sa ngã và yêu thương người ta gấp bội.
Trong tình yêu kẻ yêu nhiều là kẻ thua cuộc. Một người rồi hai người lướt qua đời cô đều để lại trong cô nỗi đau khôn xiết. Thôi lần này cô xin chừa, cô không muốn yêu thêm ai lần nữa. Vì như vậy quá đủ rồi.
Choang...
Nơi ngực trái cô đau nhói, cô nghe được tiếng tim mình vỡ ra từng mảnh. Điều cô mong ước lúc này là có một ai đó bên cạnh cho cô chỗ dựa nói cho cô biết bản thân phải làm gì mới đúng.
E e e…
Điện thoại My My vang lên. Cố nhấc người đứng dậy, xem người gọi là ai. Nhận thấy là mẹ mình, cô cố lau đi giọt lệ còn vương trên mi, lấy lại giọng nói, cố tỏ ra bình thường bắt máy: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Không. Mẹ nhớ con thôi. Sao lâu rồi con không gọi về cho mẹ?”
Nghe có bấy nhiêu cô cũng thấy chạnh lòng, nếu cô thật sự chết đi rồi mẹ cô biết phải làm sao đây. Nước mắt cô lại rơi, cô không thể bất hiếu như vậy được.
“Dạo này con tăng ca nhiều quá! về đến nhà là mệt lả người nên chẳng muốn nói chuyện với ai nữa.”
Dù đã cố che giấu, nhưng bà Thảo bên kia vẫn nghe được sự khác lạ trong giọng nói của cô: “Con khóc sao? Mẹ thấy giọng con nghẹt nghẹt nghẹt.”
Híc híc: “Dạ không đâu. Con chỉ là nghẹt mũi tý thôi. Mẹ yên tâm.” - Cô lại nói dối. Nước mắt rơi cô đã cố ngăn lại nhưng mỗi lúc nó càng rơi nhiều hơn. Nhất là khi nghe giọng nói của mẹ lo lắng cho mình đầu bên kia.
Ngay giây phút này cô chỉ muốn chạy về bên vòng tay của mẹ tìm một chút bình yên. Tìm một điểm tựa, tìm một lối đi. Nhưng không thể… Cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng của bà.
“Ừm. Vậy giờ con có làm không? Thôi con làm đi nhớ giữ gìn sức khoẻ đó.”
“Vâng con biết rồi con làm tiếp đây. Con cúp máy nha.” - Cô không dám nói tiếp, vì nói nữa cô sợ mình sẽ oà khóc.
“Ưm đừng để mình vất vả quá con nhé! Nếu ở đó mà cực khổ quá thì trở về với mẹ nha. Mẹ con mình rau cháo nuôi nhau như những ngày trước. Sống thiếu thốn một chút mà cả nhà bên nhau vẫn vui hơn con à.”
“Con biết rồi chuyện này nói sau. Con phải làm tiếp đây, nói chuyện lâu quá con sẽ bị quản lí rầy đấy.”
“Ừm thôi con làm đi.”
My My tắt máy cô lại bật khóc. Có thể không? Hay là cô quay về nói rõ mọi chuyện với mẹ, mong bà tha thứ đón nhận mẹ con cô. Cô không thể một mình sinh con nơi đất khách quê người.
“Những lời như vậy anh cũng có thể nói ra sao? Anh xem tôi là hạng người gì hả? Ủa công tôi tin tưởng anh trao cho anh cơ hội hết lần này đến lần khác. Bây giờ thì biến! biến ngay lập tức tránh xa khỏi cuộc đời tôi đi.” - My My giận đến cả người run rẩy, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên mặt.
Cô điên cuồng hét lên, dùng chút sức yếu ớt của mình đẩy tên cặn bã đó ra ngoài. Đóng sầm cửa lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô ngã quỵ xuống nền nhà lạnh toát khóc không thành tiếng.
“Ông trời ơi, con đã làm sai điều gì? Tại sao ông lại đối xử với con như vậy chứ?”
Cô khóc nấc nghẹn. giờ phút này cô thật không muốn sống nữa.
“Bé con giờ mẹ phải làm sao đây? Mẹ đã cố hết sức để con có một gia đình trọn vẹn rồi nhưng mẹ không thể? Con có thể sinh ra mà không có cha thôi. Hay là…”
Khựng lại một nhịp lúc này thật sự cô đã nghĩ đến việc chết đi cùng đứa con trong bụng qua thế giới bên kia cô sẽ chăm sóc tốt cho con mình. Nghĩ lại cuộc đời mẹ mình chỉ vì một phút bất đồng cãi nhau với ba ba mang con bỏ đi. Để ba đi tìm trong đêm, tai nạn bất ngờ đã mang ba ba đi mất.
Vậy mà cả đời mẹ phải mang tiếng sát phu, sống trong sự khinh miệt, đối xử ghẻ lạnh của gia đình chồng. Cả bên ngoại dù có thương mẹ cũng chẳng thể giúp gì được cho bà. Bà cứ vậy sống lầm lũi như một chiếc bóng, chịu biết bao tủi cực đắng cay cực khổ để nuôi dạy hai đứa con nên người.
Cô không biết liệu bản thân có thể làm được như mẹ mình. Nói cho cùng đến thời điểm hiện tại người ta vẫn còn bài xích những cô gái không chồng mà chữa. Đứa con mà cô sinh ra sẽ bị gọi là nghiệt chủng, rồi cô cũng chẳng biết phải nói thế nào khi con nhỏ hỏi về cha mình.
Lòng đau quặn thắt nghĩ đến tuổi thơ bất hạnh của bản thân không có ai chơi cùng, bạn bè đều trêu chọc cô là đứa con hoang chỉ vì cô không có cha. Bọn chúng còn nói: “Mẹ mày làm đỉ nuôi mày? Những đồng tiền của mẹ mày đều không sạch sẽ.”
Cả em cô đi học cũng bị bắt nạt như vậy. Suốt ngày cô phải đánh nhau với lũ trẻ ranh trong xóm để bảo vệ danh dự và em trai mình. Thời gian đã biến cô thành một kẻ ngang ngược, chỉ biết giải quyết vấn đề bằng nắm đấm. Một kẻ thèm khát “yêu thương” đến tột độ. Vậy nên chỉ cần ai đối xử tốt với mình một chút cô dễ dàng sa ngã và yêu thương người ta gấp bội.
Trong tình yêu kẻ yêu nhiều là kẻ thua cuộc. Một người rồi hai người lướt qua đời cô đều để lại trong cô nỗi đau khôn xiết. Thôi lần này cô xin chừa, cô không muốn yêu thêm ai lần nữa. Vì như vậy quá đủ rồi.
Choang...
Nơi ngực trái cô đau nhói, cô nghe được tiếng tim mình vỡ ra từng mảnh. Điều cô mong ước lúc này là có một ai đó bên cạnh cho cô chỗ dựa nói cho cô biết bản thân phải làm gì mới đúng.
E e e…
Điện thoại My My vang lên. Cố nhấc người đứng dậy, xem người gọi là ai. Nhận thấy là mẹ mình, cô cố lau đi giọt lệ còn vương trên mi, lấy lại giọng nói, cố tỏ ra bình thường bắt máy: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Không. Mẹ nhớ con thôi. Sao lâu rồi con không gọi về cho mẹ?”
Nghe có bấy nhiêu cô cũng thấy chạnh lòng, nếu cô thật sự chết đi rồi mẹ cô biết phải làm sao đây. Nước mắt cô lại rơi, cô không thể bất hiếu như vậy được.
“Dạo này con tăng ca nhiều quá! về đến nhà là mệt lả người nên chẳng muốn nói chuyện với ai nữa.”
Dù đã cố che giấu, nhưng bà Thảo bên kia vẫn nghe được sự khác lạ trong giọng nói của cô: “Con khóc sao? Mẹ thấy giọng con nghẹt nghẹt nghẹt.”
Híc híc: “Dạ không đâu. Con chỉ là nghẹt mũi tý thôi. Mẹ yên tâm.” - Cô lại nói dối. Nước mắt rơi cô đã cố ngăn lại nhưng mỗi lúc nó càng rơi nhiều hơn. Nhất là khi nghe giọng nói của mẹ lo lắng cho mình đầu bên kia.
Ngay giây phút này cô chỉ muốn chạy về bên vòng tay của mẹ tìm một chút bình yên. Tìm một điểm tựa, tìm một lối đi. Nhưng không thể… Cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng của bà.
“Ừm. Vậy giờ con có làm không? Thôi con làm đi nhớ giữ gìn sức khoẻ đó.”
“Vâng con biết rồi con làm tiếp đây. Con cúp máy nha.” - Cô không dám nói tiếp, vì nói nữa cô sợ mình sẽ oà khóc.
“Ưm đừng để mình vất vả quá con nhé! Nếu ở đó mà cực khổ quá thì trở về với mẹ nha. Mẹ con mình rau cháo nuôi nhau như những ngày trước. Sống thiếu thốn một chút mà cả nhà bên nhau vẫn vui hơn con à.”
“Con biết rồi chuyện này nói sau. Con phải làm tiếp đây, nói chuyện lâu quá con sẽ bị quản lí rầy đấy.”
“Ừm thôi con làm đi.”
My My tắt máy cô lại bật khóc. Có thể không? Hay là cô quay về nói rõ mọi chuyện với mẹ, mong bà tha thứ đón nhận mẹ con cô. Cô không thể một mình sinh con nơi đất khách quê người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook