Chuyên Sủng
Chương 44: Tự ti

Editor: Sakura Trang

Thời gian lại trôi qua vài ngày. Mấy ngày gần đây, Lê Thư chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng tìm được một nơi tốt.

Là một thôn cách thành không xa lắm, trong thôn có phòng trống -- sửa chữa một chút là người có thể vào ở, quan trọng hơn là, gần đó có một người muốn bán tiệm thuốc bắc. Hắn tính có một chút tiền trong tay, rời triều đình mặc dù không mang theo nhiều tiền gì, nhưng cũng thừa để mua lại được tiệm thuốc bắc.

Vừa lòng cười, hắn tất nhiên sẽ không tự quyết định. Nhìn bầu trời sắp tối, hắn cố gắng duy trì lễ tiết cần có của một nam nhân, bước nhanh hướng về phía nhà trọ bình dân, mặc kệ hắn có bao nhiêu khổ cực, tất cả mọi thứ cuối cùng tất nhiên phải do Phong Nhi của hắn quyết định.

Hắn đi được thật lâu, cuối cùng cũng đến gần nhà trọ, mà lúc đó, trời cũng đã sẩm tối rồi.

Nàng lại lo lắng cho mà xem! Trong lòng nam nhân căng thẳng, bước chân ngày càng nhanh hơn. Thật vất vả đến nhà trọ, quả nhiên, bóng dáng nhỏ bé đã đứng ngay ở cửa.

“Phong Nhi...” Lê Thư thấy nữ tử, vội vàng chạy đến bên người đối phương, không chờ nàng mở miệng mà cúi đầu đáng thương xin tha thư, “Phong Nhi, ta sai rồi, ngươi phạt ta đi...”

Nữ tử nhìn thấy nam nhân, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cau mày nhếch miệng, nhấc chân đá hai cái vào bắp chân nam nhân, “Tại sao muộn như vậy mới về?”

“Ta... Nhất thời không biết nói thế nào... Phong Nhi, ta sai rồi...” Nam nhân cầm ống tay áo của nữ tử, nhỏ giọng giải thích, nhưng trong lòng không lo lắng lắm: Nàng đá hắn hai cái, rất nhẹ, không đau chút nào. Rõ ràng là nàng đang đau lòng hắn, cũng không tức giận.

Trong lòng nam nhân thả lỏng, tùy ý nữ tử lôi bản thân lên lầu, đi vào gian phòng.

Vừa vào giữa phòng, Lê Thư liền cảm thấy cổ tay mình bị lôi kéo, thuận thế nằm úp sấp lên người nữ tử, sau đó đối phương vỗ mạnh vài cái lên người mình.

Lê Thư nhẹ nhàng nức nở một tiếng, không tránh không né, lại tựa đầu vào gáy nữ tử nhẹ nhàng ma sát, ý tứ muốn lấy lòng rõ ràng, sau đó lại cúi đầu nức nở...

“Hừ! Giờ vờ đáng yêu cái gì...” Trong chốc lát, nam nhân nghe được lời nói thầm nhẹ nhàng đầy khinh thường của nữ tử, biết nàng không tức giận, do dự một chút, cuối cùng nam nhân vẫn được một tấc lại tiến thêm một thước vươn hai tay ôm lấy hông của nàng, khuôn mặt cọ nhẹ lên tóc của nàng. Lại không ngờ nữ tử nhíu chặt mày, “Lúc nào trở nên biết cách lấy lòng như vậy?”

“Ừ!” Thân thể Lê Thư run lên, bật ngươi buông hai tay đang ôm thắt lưng của đối phương ra, đứng tại chỗ luống cuống giống như một đứa bé, “Đúng, xin lỗi, nàng... Tức giận?” Nàng có thể ghét hắn sử dụng thủ đoạn trước mặt nàng hay không, có thể ghét hắn phỏng đoán tâm tư của nàng hay không? Có phải nàng càng thích hắn thật thàn giống như ban năm trước đây hay không?

“Ta, ta biết sai rồi...”

“Ta không có tức giận.”

Hai giọng nói đồng thời cất lên. Lê Thư lập tức ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía thê chủ nhà mình -- thật sự là không có ý tức giận, là do hắn quá sợ.

“Học được phỏng đoán ý của người khác cũng tốt, đừng để người khác bắt nạt đó!” Nữ tử nhíu mày, lại có chút tiếc nuối, “Kỳ thực từ sớm ta nên cảm giác được chàng thay đổi thật thông minh trong ba năm này, chẳng qua là gần đây ngọt ngào với chàng, cũng vẫn không có chú ý... Cũng không được thấy quá trình trong ba năm nay...” Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nam nhân, mặt Lê Phong giãn ra, “Ôm ta lên giường.”

Lê Thư vội vàng cúi người, ôm người nữ tử, bước đi về phía giường, muốn buông đối phương, lại do dự một lát, không bỏ được, cuối cùng bản thân cũng nằm lên giường, mà nữ tử bị hắn đặt ở bên cạnh mình.

Trên giường lạnh, không ấm áp như thân thể của hắn. Nam nhân nghĩ như vậy.

Ừ, thật đúng là một lý do chính đáng. Tác giả rất bình tĩnh.

Tư thế này hai người cực kỳ quen thuộc, nữ tử tự nhiên ôm lấy thân thể nam nhân, hé mắt, ngáp nhỏ một cái, sau đó cố gắng lui vào trong người nam nhân, nam nhân vội vàng kéo chăn đắp cho nàng, cận thận dịch tốt mép chăn.

Nữ tử cọ cọ lên ngực nam nhân, vô cùng thỏa mãn. Trời chưa muộn lắm, chưa đến lúc ngủ, ba năm trong quân đội đối với việc nghỉ ngơi giờ này không quen, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Nàng mệt mỏi, như vậy là đủ rồi.

--- ------ ---------

Lúc Lê Phong tỉnh, trời đã sáng. Nam nhân bên dưới rất ít ki tỉnh dậy muộn hơn nàng, lúc này hô hấp vẫn trầm như cũ. Lê Phong nhíu mi, thích thú cúi đầu nhìn khuôn mặt của nam nhân.

Từ trước đến giờ nam nhân luôn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ lớn nhỏ trước khi nàng rời giường, càng chẳng bao giờ để cho nàng phải quan tâm cái gì, đương nhiên, bởi vậy nàng cũng rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của nam nhân.

Trời chưa sáng, lúc này chỉ coi như là rạng sáng.

Ánh nắng sớm mờ mờ chiếu từ ngoài cửa số vào, chiếu lên trên khuôn mặt nam nhân, khiến cho khuôn mặt nam nhân kỳ lạ mà nhu hòa rất nhiều, khác với khuôn mặt góc cạnh ngày thường, mang theo mỹ cảm khác biệt... Lê Phong có chút mới lạ, dùng tay chạm vào gương mặt đó, làm da mà tay chạm vào cũng không trắng mịn, Lê Phong lại thấy thật thoải mái.

Đôi môi không nhịn được nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vẽ dọc theo đường viền khuôn mặt, chợt dừng lại --- là bởi vì chủ nhân của đôi tay kia chợt nhớ tới, đột nhiên cả kinh: giấc ngủ của Lê Thư rất nhạy cảm, lúc nàng ở phủ Tả tướng đã thấy rõ ràng, lúc này nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao hắn lại không tỉnh dậy?

Với lại, nàng tự nhận Thư Nhi của nàng mặc dù biết quan sát và thông minh hơ chút, cũng sẽ không giả vờ ngủ để trêu trọc nàng.

Như vậy, đây là vì sao? Không phải là do hắn quá mệt mỏi chứ?

Nghĩ đến đây, Lê Phong lại cười hủy bỏ suy đoán của mình, nhiều ngày khổ cực ở quân doanh hắn đều chịu được, lúc này còn có thể có chuyện gì để cho hắn mệt đến tận đây?

... Nhưng mà...

Giống như nghĩ đến điều gì, ý cười của nữ tử biến mất, nhíu mi. Cũng không phải, không thể nào mà!

Nam nhân này, trừ phi là thỉnh thoảng động kinh, được rồi, trừ phi là liên quan đến việc của nàng sẽ không nghe theo ý nàng một chút, bằng không cho đến bây giờ luôn quá mức nghe lời. Nhưng mà, tối hôm qua hắn lại về muộn như vậy, tuy rằng kỳ lạ là không thấy mồ hôi... Chẳng lẽ thật sự là do hắn, mệt muốn chết rồi?

Nữ tử thở dài, rất là đau lòng, cho dù có phải hay không, bị hắn chăm sóc lâu như vậy, khó có lúc nàng dậy sớm, nhất định phải chăm sóc hắn một chút mới được!

Cẩn thận nhấc cánh tay nam nhân lên, nữ tử vốn nghĩ không mất bao nhiêu sức lực là có thể bỏ ra, lại khong ngờ, cánh tay nam nhân biểu hiện chỉ ôm nhẹ lấy nàng, thực tế lại có thể dưới sự lôi kéo của nàng mà không chút di dời, đồng thời...

Lê Phong thật sự càng bị làm cho hoảng sợ: Mới vừa rồi nam nhân vẫn còn chưa tỉnh lại có thể đột nhiên ngồi xuống, vươn hai tay ôm lấy nàng, chặt đến nỗi khiến cho nàng có chút khó thở. Nữ tử nhíu mày, lòng tràn đầy lo lắng, “Thư Nhi?”

Cơ thể nam nhân nhẹ nhàng run rẩy, như là bị cái gì làm cho sợ hãi, rồi đến khi cảm nhận được nữ tử tồn tại mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ khôi phục bình thường, “Phong, Phong Nhi... Muốn đi đâu?”

“Ta chỉ muốn đi lấy nước tắm...”

“Muốn tắm sao? Tại sao không gọi ta, ta đi là được.” Nam nhân mỉm cười, đắp chăn cho nàng thật tốt, liền mặc y phục đứng dậy đi xuống.

Vốn Lê Phong định cản, lại không dám, Đúng, chính là không dám.

Trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng so với sợ hãi, càng cảm thấy hổ thẹn hơn.

Cánh tay của hắn nhìn như không có lực lại ôm nàng rất chặt, nàng lộn xộn như thế nào hắn đều ngủ say, hết lần này đến lần khác chỉ khi nàng muốn bỏ cánh tay của hắn ra muốn rời đi lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc, câu hỏi đầu tiên khi hắn nhìn nàng là hỏi nàng đi đâu.

Hắn... Hắn tuy rằng không nói gì, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng mà, nàng chẳng biết tại sao lại mất tích ba năm như vậy, cũng đích xác, làm cho hắn sợ hãi...

Là một nam nhân, một nam nhân ở nữ tôn, vốn là bị vậy ở thế yếu.

Lê Phong cúi đầu.

Tốc độ của nam nhân rất nhanh, hoặc là nhà trọ bình dân cũng đủ cao cấp, chỉ chốc lát là có người mang nước nóng lên lầu rót vào trong thùng, chào một cái liền đi xuống lầu.

“Muốn Thư Nhi hầu hạ không?” Giọng nói của nam nhân đang cúi đầu đột nhiên vang lên, trên mặt nổi lên sự đỏ ửng khả nghi, Lê Phong cười nhìn, nhíu mày, “Cái gì là hầu hạ với không hầu hạ, từ này thật khó nghe. Sao lại nói vậy?”

“Không phải... Nghe Hạ Cúc nói, phu lang nhà bình thường chăm sóc cho thê chủ đúng là nói “hầu hạ“.” Nam nhân có chút ngượng ngùng, nữ tử thấy, cười khẽ, xoa xoa mũi, “Quên đi, chàng nói như thế nào ta cũng đều thích nghe!”

“...”

“Ừ, tốt.”

Nghe thấy Lê Phong đồng ý, Lê Thư cúi đầu càng thấp, tiến lên cởi vạt áo của nữ tử, không ngờ laij bị đối phương cầm tay, “Không được, chàng phải cởi trước.”

“Ta?” Nam nhân cả kinh, “Ta, ta không tắm...”

“Tắm đi mà ~”

“Ta, ta không... Ta bẩn, chờ một mình, ừ, hoặc là dùng nước giếng tắm là tốt rồi.”

“Phu lang nhà bình thường ngay cả tắm cũng không được tắm cùng thê chủ hay sao?”

Nam nhân mím chặt miệng, hình như còn chưa đồng ý, lại không dám cản tay nhỏ bé của nữ tử đang thuần thục cởi bỏ y phục của hắn. Giữa lúc do dự, hắn đã bị nũ tử dứt khoát đẩy vào trong thùng nước tắm.

Trong lúc Lê Thư đang ở trong thùng luống cuống, nữ tử cũng đã cởi hết y phục, chống vai nam nhân ngồi xuống, lại thấy đối phương khi nhìn thấy mình ngồi xuống liền cố gắng co ro cơ thể, sợ cơ thể bản thân cao to mà gạt đối phương ra. Lê Phong im lặng một lúc, sau đó kéo đôi chân đang cong của nam nhân, ngồi lên. Thùng nước tắm không lớn, căn bản cũng không có khả năng để cho nam nhân duỗi thẳng chân, cho nên thực tế là Lê Phong đang ngồi trên háng của nam nhân, mà mông thì dán... Đúng là vật khiến người ta thấy thẹn thùng.

Khuôn mặt nam nhân chợt đỏ lên, ánh mắt liếc lung tung xung quanh, tay cũng không biết nên để chỗ nào, nhất thời luống cuống xấu hổ, lại ngoài ý muốn mang theo một chút bộ dáng đáng thương.

Thấy gò má của nam nhân đỏ bừng, Lê Phong không thể phủ nhận, thật sự tim của mình đang dần dần mềm mại xuống, chỉ là lại bị nữ tử cưỡng bách cứng rắn. Không nhìn khuôn mặt đỏ muốn nhỏ máu của nam nhân, nữ tử vươn hai tay vòng lên cổ của nam nhân, hai khối trắng nõn mượt mà không chút nào ngượng ngùng dán lên ngực nam nhan. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân đột nhiên tăng cao. cơ thể có xu hướng phát run, nàng nằm ở bên tai nam nhân, “Đây là đang phạt chàng.”

“Ừ, được, được...” Mặc dù trong lòng nam nhân có nghi vấn, nhưng vẫn bằng lòng.

“Đồng ý cái vớ vẩn cái gì? Biết tại sao ta phạt chàng không?”

“Không, không biết...”

“Là đang phạt chàng vì tự ti đó.”

“Ừ?” Nam nhân có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tử hơi híp mắt, “Thật ra ta thấy, phạt vậy còn quá nhẹ.”

“Làm nam nhân duy nhất mà ta yêu, ngay cả việc tắm cùng với ta còn lo lắng bản thân bẩn, lo lắng chen đến ta, nói không chúng ngay cả cơ thể xấu xí cũng lo lắng, chàng nghĩ là vì tốt cho ta, có nghĩ đến việc ta có khó chịu hay không chưa?”

“Chàng là nam nhân duy nhất của ta trong đời này, nghiêm túc một chút cho ta được hay không? Ta nếu chê chàng chỗ này chỗ kia, vì sao không ôm ấp Lưu Yên Nhiên hay Lưu Đường ào lòng mà hết lần này đến lần khác lại là chàng chứ!”

Chống cơ thê, Lê Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân, lấy tay nắm mạnh một điểm nổi lên nho nhỏ trước ngực của đối phương, vừa long nhìn nam nhân đau đến run lên, nữ tử nhấn mạnh từng chữ, “Người ta thích là chàng, chàng như thế nào ta đều thích.”

“Trong mắt ta tất cả nam nhân trên đời này không sánh bằng một sợi tóc của chàng, chàng tự ti cái gì chứ?”

Buông lỏng tay, nữ tử vuốt vuốt tóc của đối phương, giọng điệu ôn hòa, “Đau không?” Cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng khéo léo an ủi điểm đỏ vừa bị nàng bóp.

Cơ thể nam nhân khẽ buông lỏng, do dự một lát, vòng tay ôm lấy nữ tử, vùi mặt vào trong gáy đối phương, “... Xin lỗi.”

Không khí yên lặng xuống, điềm tĩnh nhẹ nhàng thoải mái... Hạnh phúc.

“À, đã quên nói, tất cả nam nhân không bao gồm cha và anh ta.” Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu.

“...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương