Chuyên Sủng
Chương 36: Bất an

Editor: Sakura Trang

Nữ tử nhìn nam nhân ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, cuối cùng lần thứ hai cảm thấy chột dạ xoa xoa mũi, “Không đắng sao?”

“Không đắng.” Nam nhân cười, cầm chén thuốc trong tay trả lại, thuận tiện đầy mặt hạnh phúc mà ngậm lấy miếng mứt quả được nữ tử nhét vào miệng.

“... Sao có thể đáng yêu như vậy...” Nữ tử nhướn mi, thuận tiện xoa xoa mái tóc của đối phương, lại bất chợt chau mày.

Nam nhân thấy vẻ mặt của nữ tử bỗng thay đổi, trong lòng lo lắng một chút.

“Không có việc gì...” Thấy rõ vẻ cẩn thận của nam tử, nữ tử bất đắc dĩ, “Chỉ là,... thân ái, ngươi nên đi tắm...”

“Ừm, ta, ta đi ngay đây!” Nam nhân trong nháy mắt liền luốn cuống, ở đây không phải quân doanh, cả người hắn bẩn thỉu, nàng sẽ, nàng sẽ, chán ghét chứ! Nghĩ vậy Lê Thư vội vàng đứng lên, lại bị nữ tử vỗ một cái, “Thân ái, người nếu lại nhảy dựng lên như vậy, sẽ làm nứt miệng vết thương.” Nữ tử nhàn nhạt châm chọc, nam nhân ngay lập tức co lại không dám nói.

“Được rồi, ngoan ngoãn đừng động, ta đi nấu nước nóng.” Nhấc chân muốn đi, rồi lại quay đầu lại.

“Tiểu đứa ngốc, ta không có tức giận!” Lấy tay xoa xoa tóc của đối phương, ý cười càng nhiều hơn, “Cũng không bẩn lắm.” Cúi người hôn cái trán của nam nhân.

Xoay người đi ra cửa phòng, nữ tử đột nhiên cười thành tiếng.

Đây không phải, ông trời cho nàng, cho nàng có cơ hội được nhìn gần toàn bộ thân thể tướng công nhà mình ở mọi phương hướng hay sao?

“Nở nụ cười dưới thanh thiên bạch nhật, quả nhiên có phong cách của nữ tử được sủng ái có khác...” Giọng nói của nữ tử truyền đến, mang theo sự châm biếm.

“Hả~?” Nữ tử xoay người, giống như có hứng thú nhếch mi, nhìn về phía vị phó tướng ở phía sau, “Nữ tử đượcsủng ái?”

“Không phải hay sao?” Hàn Triều nói chậm rãi, “Thế nào? Không chiếm được niềm vui của công tử Tả tướng, cuối cùng không nhịn được phải trở về hay sao?”

“... Phụt...” Nữ tử chớp chớp mắt, lại không nhịn được cười phá lên.

“Ngươi cười cái gì?” Phản ứng của Lê Phong hoàn toàn nằm ngoài dự tính, Hàn Triều có chút hoang mang, quát lớn.

“... Không có gì...” Nữ tử xoa xoa khuôn mặt, “Hàn phó tướng, Hạ Cúc cũng đến tìm ta gây phiền phức giống như ngươi...Ngươi sao có thể giống như đứa trẻ mới mười tuổi kia chứ...” Đứa trẻ cố tỏ ra thông minh trước mặt mình còn chưa tính, người hơn hai mươi tuổi, đặc biệt còn là người có thân phận cao hơn mình, vậy mà cũng chỉ biết cố tỏ ra thông minh, ít nhất, chẳng lẽ không phải nên có chút âm mưu và cái gì đó hay sao?”

“Ngươi!” Phản ứng của đối phương tương phản quá lớn so với dự liệu của nữ nhân, cho đến khi làm cho nàng thẹn quá thành giận, trong nhát mắt tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, kiếm “Xoẹt” một tiếng ra khỏi vỏ.

Hàn Triều ốn định nghĩ sẽ nhìn thấy nữ tử hoảng sợ, nữ tử lặng lặng đứng ở đằng kia cũng không biểu hiện ra như hiệu quả nàng mong muốn. Hàn Triều cắn chặt răng, lại biết vì Tướng quân, mình thật sự không thể làm người này bị thương, cũng chỉ có thể tra mạnh kiếm lại vào vỏ, hít sâu mấy hơi, sau đó căm giận nói, “Hừ! Cái này chỉ có thể nói, ai cũng đều rất, căm, hận ngươi!”

“Hả? Thật không?” Xem ra nữ nhân này không có đầu óc hoàn toàn không hiểu ý của nàng rồi... Không biết nói quá nhiều với người như vậy chỉ số thông minh có bị giảm sút hay không nữa!

Bĩu môi xem thường, nữ tử mở miệng hỏi, “Không còn chuyện gì nữa, để tại hạ đi được rồi chứ?” Dứt lời, cũng không quan tâm ý nghĩ của đối phương, xoay người rời đi.

“Ngươi, ai cho ngươi đi?” Không ngoài dự đoán, nữ nhân đằng sau lại giận dữ, nữ tử cầm chậu tùy ý phất phất tay, trong lời nói giấu ý cười, “Ta đi múc nước cho Tướng quân nhà ngươi đây ~”

Ừm, quả nhiên thế giới được trở lại sự yên tĩnh rồi!

Nhưng mà, vừa quay người lại, ý cười trên mặt nữ tử không còn chút tăm hơi bóng dáng nào.

... Hừ! Lê Phong, người để ý đến cái gì vậy chứ!

Chẳng qua chỉ là một người thô lỗ có cơ bắp không có đầu óc mà thôi, được rồi, hơn nữa còn có một đứa bé trai không cao đến xương quai xanh của ngươi nữa.

Cho nên, ngươi ngươi để ý cái lông gì chứ!

Nắm chặt thành bồn, Lê Phong cố gắng để cho mình nhìn qua như rất vui, ngăn lại một người hầu trong phủ, “Làm phiền một chút, đến đâu để lấy nước nóng vậy?”

“Không biết, thưa đại nhân.” Đối phương chào một cái, nghiêng người thoáng vượt qua.

Lê Phong cứng đờ một chút, sau đó hít sâu một hơi, lại đi mấy bước, ngăn người tiếp theo, “Ngượng ngùng...”

“Đây là bát súp Hàn đại nhân đang cần gấp, tiểu nhân không dám đến trễ, xin hãy...” Ngươi hầu hơi trẻ cũng không nghe hết lời của nàng giống như vô cùng cung kính cúi đầu ngắt lời nói của nàng. Người hầu lớn tuổi hơn ở hai bên trái phải thì khéo đưa đẩy hơn, vội vàng chọc người trẻ tuổi một chút, sau đó quy củ hành lễ rồi trả lời, “Gia chủ đại nhân có gì sai bảo?”

“Không có gì, chỉ là, lấy nước nóng chỗ nào?”

“Thưa đại nhân, đi hết con đường này, rẽ trái là đến.”

“Cảm ơn.”

“Thôi ~” nữ tử cúi mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, liền ôm chặt chậu, “Nhân duyên của Thư Nhi tốt như vậy, ừ, đây là chuyện đáng vui mừng... Là đúng.”

--- ------ ------ ------ ------ -------

Mắt đen nhìn chăm chú vào cửa, sau khi đụng vào ánh mắt của người nào đó liền vội vàng nghiêng sang một bên.

Nữ tử vừa vào cửa thấy cảnh như vậy liền cười, bưng nước nóng để cạnh giường, xoay ngươi đi ra ngoài, chỉ một lát sau, lại bê một chậu nước lạnh về. Lấy ra một cái chậu, điều chỉnh nước nóng lạnh cho vừa phải.

“Để hạ nhân làm là được, loại việc như vậy...” Nam nhân đau lòng thê chủ nhà mình, vừa rồi hoảng hốt quên nhắc nhở, lúc này mới vội nói. Tay nữ tử đang làm giống như dừng lại một chút, sau đó cười nói, “Cái gì chứ ~ loại chuyện nhở như vậy, không có thói quen để cho ngươi khác làm thôi...” Nàng không thích ép buộc ngươi không muốn giúp nàng.

“Nhưng cũng không cần tự tay làm...” Nam nhân lẩm bẩm, có chút thẫn thờ khi nhìn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nữ tử.

Nữ tử cười, nhúng khăn vào, cũng không lòng vòng vấn đề này, giơ tay muốn cởi y phục của nam nhân.

Nam nhân co mạnh người một cái.

“Ta, ta tự cởi là được rồi.” Hắn biết thân thể mình có bao nhiêu xấu xí, “Chờ... chờ sau này...” Chờ sau này, hắn tìm thuốc xoa hết vết sẹo thì hãy nói.

Vốn chỉ là không muốn nàng nhìn thấy mình xấu xí, hắn lại không rõ, vì sao trong nháy mắt hắn vừa dứt lời, nữ tử lại lẳng lặng nhìn hắn, con mắt yên tĩnh, khiến trong lòng hắn trào lên cảm giác sợ hãi.

“Ừ, được...” A! Thì ra hắn không muốn nàng đến gần như vậy sao? “Đừng làm mình bị thương.”

--- ------ ------ ------ -----

Thanh Ngoại lâu. Chỗ cửa sổ lầu hai.

Nữ tử tựa lên song cửa sổ, mặc dù mềm mại giống như một nam nhân, ly rượu trong tay cũng rót liên tục vào trong miệng, ngược lại tăng thêm một chút khí phách của nữ tử.

“Không nghĩ rằng Lê muội muội cũng có ngày phải mượn rượu tiểu sầu cớ đấy!” Giọng nữ tử trêu trọc truyền đến, nữ tử -- chính là Lê Phong -- ngẩng đầu, “Sao lại trùng hợp vậy?”

“Đúng vậy, ai biết tại sao lại trùng hợp như thế?” Nữ nhân cười rót cho mình một cốc, chính là nữ nhân mặc bạch y không chịu để lộ danh tính mà mấy hôm trước mới gặp, “Để ta ngửi xem đây là rượu gì... Ừm?” Nữ tử vô cùng kinh ngạc, sau đó thấy buồn cười ngẩng đầu nhìn Lê Phong, “Đây không phải là trà sao? Muội muội tại sao lại dùng bầu rượu để uống trà?”

“Rượu hại dạ dày, say rượu đau đầu, còn gặp chuyện không hay, sao lại phải đi uống rượu chứ? Chỉ cần giả vờ uống rượu để giải sầu là dược được.” Nữ tử cũng lười ngẩng đầu, lại uống một ngụm trà trong cốc rượu.

“... A! Thú vị!” Nữ nhân đập cây quạt lê lòng bàn tay, “Xưa nay khinh thường nhất là người uống rượu để trốn tránh, đã biết muội muội không phải người như vậy! Muội muội thật là một người thú vị mà.”

“Ồ, cảm ơn đã khen.”

“... Tại hạ có thể có vinh hạnh được biết, muội muội vì điều gì mà đến “Giải sầu” không?”

“Vì sao, tỷ tỷ, ngươi không thấy ngươi rất tò mò sao?” Tâm trạng nữ tử không tốt, lời nói cũng thiếu khách sáo, nhếch mày nhìn về phía nàng kia, còn đối phương cũng hoàn toàn không chút ngại ngùng.

“Không phải vậy, tại hạ cũng chỉ muốn muội muội giải tỏa hết nhanh những muộn phiền trong lòng mà thôi!” Nữ nhân tươi cười thật chân thành, trong đó cũng giấu một chút lo lắng, khiến nữ tử nhịn không được muốn nói ra.

Lê Phong khó hiểu, trên đời này sẽ không thật sự có cái gì gọi là trời sinh có duyên chứ! Ví dụ như các nàng chẳng hạn.

“Được... Cũng không phải chuyện gì lớn...” Nói một chút với nữ nhân này chắc là không sao, Lê Phong tựa đầu cọ cọ vào cánh tay của mình, nằm lên, “Chính là... Thật ra, có chút sợ hãi.”

“Sợ?”

“Không có trí nhớ...”

“Muội muội mất trí nhớ?” Nữ nhân nhíu mày.

“Ừ... Có điều chỉ một chút.” Nữ tử gật đầu, lại nói, “Không có trí nhớ, cho dù cói như thật sự có tình cảm với hắn, dường như cũng rất quan trọng với hắn, thế nhưng... Thực sự là vẫn không có cách nào có thể xác định rõ trong lòng hắn mình có thật sự quan trọng hay không, giống như trộm được hạnh phúc, cảm giác trong lòng trống rỗng.

Hơn nữa... Ngươi biết không, bởi vì mất trí nhớ, hình như đã bỏ rơi hắn ba năm, cho nên vẫn bị ngươi bên cạnh hắn bài xích... Do trước đây sinh hoạt trong hoàn cảnh chúng tinh phủng nguyệt nên dẫn suy nghĩ tiêu cực, không quen, có chút hơi lạnh... Rất lạnh...”

*chúng tinh phủng nguyệt: tất cả vì sao đều vây quanh mặt trăng, ý muốn nói sống trong hoàn cảnh sung sướng được mọi người vây quanh yêu quý chiều chuộng.

“Thì ra là thế.” Nữ nhân rất nghiêm túc gật đầu. Nũ tử thấy vậy cuối cùng không nhịn được bật cười.

“Cái gì là thì ra là thế chứ! Ngươi nghe hiểu sao?” Hình như nàng chỉ nói cảm giác cảu bản thân thôi mà, lẽ ra ai nghe xong cũng phải cảm thấy khó hiểu mới đúng chứ?

“Ừ... Nói đúng hơn, mọi việc quanh khiến cho ngươi cảm thấy bất an đúng không? Chuyện của ngươi dù cần phải giải thích một chút, có một số từ mới chưa từng nghe qua, nhưng ta có thể hiểu gần hết ý chính.” Nữ nhân nhìn về phía nàng, “Thực ra... Không được mọi người yêu thích, nếu là hiểu lầm, cũng sẽ không sao cả. Về phần người mà ngươi lo lắng rằng ngươi không quan trọng, lại càng không phải chuyện gì lớn.”

“Hả? Vì sao không tính là chuyện lớn?”

“Người nhìn xuống dưới lầu.” Khóe miệng nữ nhân hiện ý cười, chiếc quạt hài hước chỉ về phía dưới lầu.

Dưới Thanh Ngoại lâu, sắc mặt nam nhân mặc hắc y lo lắng, đi lại có chút tập tễnh, chính là không ngừng chặn người lại để hỏi thăm điều gì đó. Nữ nhân đằng sau lưng gấp đến độ muốn giơ chận, làm như hận không thể đánh nam nhân ngất xỉu ngay tại chỗ.

“...” Vẻ mặt nữ tử đen lại, “Lê, Thư, ngươi, muốn, chết, sao?”

Lao người chạy xuống lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương