Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor
Chương 261: Báo ông nội

Từ trước Florence đã có chuẩn bị cho nên ngay sau khi bị Richter chém một đường cản lại, hắn lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chuyển hướng, lao như một tên điên đến vị trí của hoàng tử Thane William, thoăn thoắt một cái đã thấy thân ảnh của hắn xuất hiện đằng sau vị trí của hoàng tử Thane William.

Mặc dù là hoàng tử chức cao vọng trọng, so với gia chủ của cao cấp gia tộc không kém mà chỉ có hơn, nhưng dẫu sao thì hắn vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, tu vi lẫn sức mạnh đương nhiên là không thể so bì với một lão già đã tu luyện qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Cho nên hoàng tử Thane chỉ có thể trơ mắt nhìn lão già Florence xuất hiện phía sau mình trong tíc tắc, khi kịp phát giác ra vấn đề hắn đã thấy một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ của mình, đồng thời hai tay và huyệt đạo trên người cũng đã bị hoàn toàn phong ấn, hắn hiện tại chẳng khác nào một con cá nằm trên thớt.

"Ngươi!!" Thane William dùng ánh mắt căm giận nhìn vào Florence, hắn không thể ngờ được lão già này lại đâm sau lưng chính mình, rõ ràng là khi nãy hắn còn mở ra một con đường tươi sáng cho đối phương lựa chọn, lão già này còn cung kính vô cùng với mình, vậy mà hiện giờ lại...

"Im mồm cho ta, nếu không muốn chết thì làm theo lời ta nói!"

Thủ phạm đương nhiên chính là lão già gia chủ gia tộc Floren rồi, đây mới là mục đích thực sự của hắn, hắn hiểu so với mạng đám bình thường ở đây thì mạng của hoàng tử Vương Quốc đắt giá hơn cả, mặc dù biết làm vậy hắn sẽ bị kết án tử nhưng nếu không làm vậy thì con đường của hắn cũng chẳng tươi sáng hơn.

Cho nên từ đầu hắn đã chẳng có ý định kích sát Nam Vô Tâm hay là giải cứu thằng cháu Florentino cả, bởi hắn biết hai điều đó đều quá khó để thực hiện, Nam Vô Tâm thì luôn có Astrid kè kè bên cạnh, không những vậy tên này còn vô cùng thần kì, Florence có cảm giác hắn dù có dốc ra toàn bộ sức lực cũng khó mà giết được hắn.

Cứu Florentino chạy trốn khỏi đây thì càng khó hơn, mặc dù hắn đã là Chiến Tướng hậu kì cấp cường giả rất mạnh nhưng không có nghĩa là vô địch ở đây, Astrid Nữ Bá Tước cũng không thua kém hắn chút nào, đó là còn chưa nói đến Mạn Ân gia chủ của Mạn gia, hay thậm chí là hai cường giả mạnh mẽ như Richter hay Ormarr.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ để Florentino phải chết, Florence trước đó đã đưa ra quyết định, chỉ cần hắn có thể rời khỏi đây thì mọi thứ vẫn có thể vãn hồi, thời gian xét xử của Florentino còn tận ba ngày, trong thời gian này hắn có thể chuẩn bị sức mạnh hay nghĩ ra kế sách gì đó, có thể là cướp pháp trường cứu lấy thằng cháu của mình, Florence tin rằng người đứng sau hắn chính là thanh niên kia sẽ không bỏ mặc mình.

Hiện tại đã giữ được hoàng tử Thane William trong tay, Florence có phần trăm nắm chắc bản thân thoát khỏi đây...

Thấy hoàng tử bị Florence bắt làm con tin, tất cả mọi người ở đây không còn bình tĩnh được nữa rồi, nếu Florentino vụ án chỉ nằm trong phạm vi quản lý của một thành bang thì liên quan đến hoàng tử đó đã là liên quan đến vấn đề quốc gia.

Bất kể là Astrid hay Richter hay ai khác ở đây đều hiểu rằng nếu để hoàng tử Thane William chết tại đây thì chính là một rắc rối không hề nhỏ.

Ai nấy đều không tự chủ mà đứng phắt dậy, dùng ánh mắt bất thiện nhìn vào lão già Florence kia, Astrid nắm chắc Nham Kiếm Tro Tàn trên tay phảng phất có thể động thủ bất cứ lúc nào, nàng mặc dù không ưa gì tên hoàng tử này nhưng nếu để hắn chết tại đây, nàng và gia tộc phía sau có thể dính đến rắc rối không nhỏ.

Richter cũng đã cho thanh Sát Quỷ Kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, hắn dùng ánh mắt lăm le nhìn vào lão già Florence, thực chất Richter còn già hơn lão ta, xét về tuổi tác.



Mạn Ân không ngờ chuyến đi thăm thằng con rể này của mình này lại gặp nhiều sóng gió đến như vậy, cũng không thể không cảm thán tên con rể này thực sự lợi hại, đi đến đâu thì chính là lớn chuyện ở đó!

"Florence, chỉ cần ngươi thả hoàng tử điện hạ ra, sau đó ngoan ngoãn nhận tội, sẽ được pháp luật khoan hồng!" Astrid đầy uy nghiêm nhìn vào lão già này nói, tuy nhiên để mà hắn nghe theo lời nàng nói thì là điều không thể nào.

Khoan hồng, hồng cái đít khỉ, Florence đủ hiểu kết cục của mình khi mà rơi vào tay chấp hành quan, nhìn thằng cháu của hắn kia còn chưa đủ thảm sao, Florence biết tội dám thích sát, bắt hoàng tử điện hạ làm con tin của mình cũng không nhẹ hơn đám tội của thằng cháu là bao nhiêu đâu, hắn có ngu mới thỏa hiệp.

Florence trên miệng mỉm cười đầy tàn độc, hắn nói: "Ha ha, ta hiện tại chỉ cho các ngươi hai lựa chọn, một chính là để ta rời khỏi đây, khi đó ta tự sẽ thả hoàng tử đại nhân đi, còn không..."

Nói đến đó hắn cười càng đậm, khuôn mặt càng trở nên ngoan độc, không nói thêm mà dùng tay xiết càng chặt cổ của hoàng tử Thane William, biểu thị cho sự lựa chọn thứ hai, tên này sẽ phải chết.

"Ngu xuẩn, ngươi có biết nếu dám giết hoàng tử thì hậu quả gì sẽ xảy ra sao, toàn bộ trên dưới gia tộc Floren của ngươi cũng sẽ bị kết tội theo, lẽ nào ngươi muốn xem đồng tộc của ngươi chết đi sao?" Mạn Ân cũng không kém tức giận nói, hắn không ngờ lão đồng niên này lại điên cuồng đến mức này, rõ ràng hắn và gia tộc đã không đến mức thảm đến thế, thôi thì cắt miếng ruột thịt tình thân, không cứu Florentino là hắn đã không bị đến nước này, đằng này lão già này còn cố cứu thằng cháu bằng được, tình ông cháu thật cảm động...

"Hừ, đồng tộc, chẳng qua chỉ là một đám công cụ kiếm tiền cho ta mà thôi, bọn hắn mang dòng máu ngoại lai còn không xứng làm đồng tộc với ta, có chết thì ông đây cũng chẳng thèm quan tâm!" Florence cười ngoan độc nói ra lời lẽ đầy vô tình, quả thực là trong mắt hắn đám người trong tộc chỉ là những công cụ làm việc cho hắn, chỉ có lợi ích mới là thứ hắn coi trọng và đi với hắn vĩnh cửu, cứu Florentino cũng là vì thế, nếu không phải nằm trong Chí Tôn đại kế thì có mơ hắn cứu thằng cháu phế vật này, tất cả đều là vì lợi ích mà thôi.

"Tên điên!" Hoa Tư Vũ cùng với Mạn Thiên không nhịn được mà đồng thanh mắng.

"Nào, các ngươi có lựa chọn nhanh không, ta thấy hoàng tử đại nhân có vẻ không chịu được thêm nhiều nữa đâu..!" Lão già mở miệng đầy thách thức nói, hiện tại hắn là người nắm thế thượng phong, cầm quyền chủ động trong tay, cảm giác này thật là thoải mái biết bao, đó cũng là lý do mà hắn theo đuổi quyền lực, sức mạnh, được kiểm soát, chấp chưởng mọi thứ trong tay mình...

Mọi người lập tức lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu để Florence chạy thoát, điều này cũng giống như để một con dã thú xổng chuồng vậy, có thể gây ra rất nhiều hiểm hoa khôn lường.

Nếu không thì ở đây dù là người mạnh nhất cũng không dám chắc rằng bản thân mình có thể cứu được hoàng tử Thane William ra khỏi tay của Florence, Richter cũng vậy, mặc dù hắn mạnh hơn Florence không thiếu nhưng phải biết bàn tay của đối phương đã kề sát cổ hoàng tử, bảo hắn cứu từ khoảng cách xa như vậy là không thể nào.

Sức mạnh của Richter mặc dù chưa đạt đến Chí Tôn cảnh giới nhưng lại không thuộc về phạm trù của Chiến Tướng cảnh giới hậu kì, hắn giống như đang tại một điểm nút gì đó mà phải trải qua một đợi biến đổi mới có thể đột phá.

Đang trong lúc mọi người không biết làm thế nào, Nam Vô Tâm đột nhiên để ý đến Florentino thiếu gia đang dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn vào ông nội của mình, phảng phất như là một con chó bị bỏ rơi vậy, cũng đúng thôi, hắn hiện tại suy nghĩ rằng bản thân đã bị ông nội của mình bỏ rơi không cứu.



Nam Vô Tâm trong đầu liền nảy ra một kế sách, hắn chậm lãi lần nữa lấy ra từ bên trong nhẫn trữ vật miếng xương kia, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó liền dứt khoát dùng một lực vừa đủ ném nó về phía của Florence.

Điều này lập tức làm cho mọi người chú ý đến, đặc biệt là Florence, đầu tiên hắn cảnh giác vô cùng, không tự chủ mà ôm theo con tin hoàng tử điện hạ trong tay lùi về sau nhiều bước, nhưng khi xác định được thứ bay đến chỉ là một khúc xương tầm thường chẳng có gì đặc biệt sau, liền nhắm mắt bỏ qua không để nó vào tâm trí.

Đây là sự tự tin tuyệt đối của cường giả, làm gì có chuyện hắn bị ám sát hay bị thương bởi một khúc xương tầm thường cơ chứ, ít nhất chính là Florence nghĩ thế.

Nhưng điều tiếp theo diễn ra lại làm cho mọi người sững sờ, chỉ thấy một thân ảnh lao nhanh vô cùng đến vị trí của lão già Florence, thân ảnh trông vô cùng điên cuồng, dùng cả bốn chi chạm xuống đất để di chuyển.

Thân ảnh này còn đâu mà xa lạ chính là Florentino đại thiếu chứ còn ai ở đây nữa, trong mắt mọi người, tên này không biết vì sao lại lần nữa lên cơn.

Lộc...cộc..

Thật trùng hợp, khúc xương kia lại rơi trúng vị trí chân của lão già Florence, khiến cho Florentino có biểu hiện điên cuồng khi nhìn đến, trên miệng lại lúa túa nước miếng, phảng phất như miếng xương đó chính là mỹ vị ngon nhất thế gian vậy.

Đây rồi, là mùi vị này, trong cơn ảo giác, Florentino chỉ cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến vì lần nữa có thể ngửi đến mùi vị tuyệt hảo này, hắn hiện tại không muốn bỏ phí cơ hội lần nữa, nhất quyết phải gặm được miếng xương này vào mồm.

Florence nhìn người đang lao đến là thằng cháu mình, hắn cũng không để ý nhiều, cảnh giác cũng giảm đi đáng kể, chỉ nghĩ đơn thuần là Florentino muốn lao về phía mình.

Nhưng lại đâu biết hiện tại thằng cháu này không còn là thằng cháu hoàn chỉnh nữa, vì trong người của hắn huyết quản đã chảy một phần lớn là dòng máu khác, dòng máu của loài chó nhà thuần chủng thích gặm xương.

Khi Florentino gần tiến đến Florence, muốn mở miệng đớp lấy miếng xương kia, lại đột nhiên chỉ thấy miếng xương đột nhiên nổ tung trong không khí, làm cho hắn cắn trượt vào chân của ông nội mình.

Điều này đương nhiên là do Nam Vô Tâm gây ra, trước khi ném khúc xương, hắn đã đánh vào trong đó một đòn âm, trong thời gian kiểm soát được sau khi tung ra, đòn đánh bên trong khúc xương mới được kích hoạt.

Cạp...

Florentino sững sờ, Florence cũng sững sờ, hoàng tử Thane sững sờ, ai nấy ở đây đều sững sờ nhìn đến khung cảnh Florentino cắn chân ông nội kia...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương