Chuyện Nhà Chồng
-
Chương 46
Ông Lía nghe thấy con gái nói vậy liền hoảng hốt, giọng nói lắp ba lắp bắp:
" Không có, mẹ con từ lúc đi với con...chưa về nhà."
" Bố chắc chứ ạ.?"
" Ừ, bố chắc chắn."
Tuyết nghe xong, chân tay liền bủn rủn đến mức đứng cũng không vững.
Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má từ lúc nào. Mẹ cô đâu có quen thuộc đường phố nơi đây, vậy thì bà có thể đi đâu được.
Ngón tay không ngừng bấm số gọi cho bà Sử, thế nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến một câu quen thuộc lặp đi lặp lại: " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Tuyết lo lắng, ngồi sụp xuống dưới đất. Cô ôm mặt khóc tu tu như một đứa trẻ trong góc hành lang khuất người qua lại.
Tuấn cùng mẹ mình đúng lúc đi ngang qua, tiếng khóc thút thít khiến cho anh vô cùng chú ý. Anh quay sang mẹ mình, không nhanh không chậm nói:
" Mẹ đứng đây đợi con chút. Con nghe như có tiếng khóc gần đây. Để con đi xem họ có cần giúp đỡ không."
" Ừ, con đi đi."
Bà Lam nhìn con trai gật đầu cười nói. Tuấn men theo tiếng khóc đi vào góc khuất trong hành lang. Đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái nhỏ nhắn thu mình lại. Hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, cái đầu nhỏ gục xuống không ngừng khóc.
Anh từ từ tiến lại gần, e dè gọi:
" Cô gì ơi? Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"
Đáp lại câu hỏi của anh vẫn chỉ là một sự im lặng từ cô. Cô vẫn khóc như vậy, cho đến khi chuông điện thoại cô vang lên, là một số điện thoại lạ gọi đến.
Tuyết ngẩng đầu lên, giọng nói khàn đặc:
" Ai đấy ạ?"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười sảng khoái, giọng nói thạp phần vui vẻ:
" Sao thế? Lại khóc nhè à? Chị đang đi tìm mẹ đúng không?"
Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, gương mặt cô đột nhiên cứng ngắc, nghiêm túc thêm vài phần:
" Là mày? Có phải mày bắt cóc mẹ tao đúng không?"
" Mày điên à? Tao làm sao bắt cóc mẹ mày được, tao chỉ là mời bác ý đi chơi với tao một lúc thôi mà."
" Mày không được làm hại mẹ tao." Tuyết hét lên.
" Mày thông minh mà. Chắc mày cũng biết điều tao muốn chứ?"
Không đơi cô nói tiếp, con Vân đã tiếp tục lên tiếng:
" Mày tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện báo công an. Nếu không tao không biết mình sẽ làm gì nữa đâu. Muốn mẹ mày an toàn, chỉ cần làm theo những lời tao nói. Tao đảm bảo mẹ mày sẽ không gặp vấn đề gì."
Con Vân nói xong liền tắt mày luôn. Cô lo lắng gọi lại số điện thoại đó thì không ai bắt máy. Một lúc sau, tin nhắn cô hiện lên một địa chỉ và yêu cầu cô đến địa chỉ đó.
Tuyết lo lắng, chạy vội đi, mà không hề biết từ đầu đến cuối có một người đàn ông vẫn âm thầm đứng nhìn cô.
Tuấn nhìn thấy cô bỏ đi, trong lòng có chút khó hiểu. Anh khẽ nhún vai một cái rồi đi ra chỗ Bà Lam.
Nhìn thấy con trai mình trở ra, Bà Lam cười hiền từ:
" Thế nào? Con có giúp được gì cho họ không?"
" Không mẹ ạ. Cô ấy thật khó hiểu."
Tuấn nhún vai nói. Bà Lam chỉ biết lắc đầu:
" Con đấy, ba mươi tuổi đến nơi rồi. Lo mà lấy vợ đi cho mẹ được bồng cháu. Chứ mẹ mong lắm rồi."
" Rồi con sẽ dắt con dâu về cho mẹ, mẹ yên tâm."
Tuấn nịnh nịnh mẹ mình. Anh mới về nước và tiếp quản công ty gia đình được một năm. Anh muốn thời gian này toàn tâm toàn ý cho công ty, sau đó mới nghĩ đến chuyện lấy vợ sau.
Đối với anh, lấy vợ có thể muộn, nhưng không thể nhầm. Bố anh mới mất không lâu, anh không muốn lấy sai người, lại khiến cho mẹ anh phải khổ tâm.
Chính vì vậy, bao lâu nay anh vẫn luôn tìm kiếm một người mà anh thực sự cho là xứng đáng.
Tuyết sau khi chạy ra ngoài, cô liền gọi cho con Nga, kể hết đầu đuôi câu chuyện. Con Nga nghe xong liền chửi thề một tiếng:
" Mẹ kiếp, đúng là chó má. Mày đừng có mắc bẫy nó mà đến đó."
" Nhưng mà...tao không đi không được. Nó đang giữ mẹ tao mà."
" Tao vẫn nghĩ là không nên đi. Mà nếu mày đi thì mày nên đi tìm bố con Vân. Nói chuyện với ông ta nhờ ông ta gọi nó về."
" Được không? Nếu ông ta không giúp thì sao?"
" Cứ đi nhờ đi đã mới biết được chứ."
Tuyết tắt máy, bắt xe đến thẳng nhà con Vân. Cô đứng bên ngoài bấm chuông rất lâu, giúp việc nhà con Vân liền ra mở cửa:
" Cô Vân không có nhà, lúc khác cô quay lại."
" Cháu tìm chú Sơn, chứ không tìm Vân ạ."
Cô giúp việc nhìn cô một lúc, rồi nói:
" Cô đứng đấy, để tôi vào bảo ông chủ đã."
" Vâng. Cô bảo giúp là có cháu Tuyết đến tìm chú ạ."
Ông Sơn nghe người giúp việc nói cô đến tìm, thì vội vã từ trong nhà chạy ra. Nhìn thấy Ông Sơn, cô như tìm được cứu nhân. Cô vội vàng nói:
" Chú ơi, cháu xin chú hãy giúp mẹ con cháu."
" Có chuyện gì cháu cứ bình tĩnh nói."
" Vân nhà chú đã bắt cóc mẹ cháu. Cháu xin chú hãy giúp mẹ con cháu, cháu sợ mẹ cháu gặp nguy hiểm. Cháu xin chú."
"......"
Ông Sơn sau khi nghe thấy cô nói vậy, gương mặt có vài phần tái mét. Ông ngay lập tức gọi con Vân về, đồng thời bảo cô ngồi ở nhà ông Sơn chờ đợi.
Con Vân bướng bỉnh, phách lối mặc kệ Ông Sơn gây sức ép nó cũng không về. Ông Sơn quay sang nhìn cô ái ngại:
" Chú sẽ cùng cháu đến địa điểm đó. Cháu yên tâm, mẹ cháu sẽ không làm sao."
Tuyết cùng ông Sơn đi đến địa chỉ con Vân cho trước, còn ông Lía và con Nga đi theo sau.
Nơi con Vân giữ mẹ cô là một khu xưởng đã bỏ hoang lâu năm ở khu ngoại thành phía Tây Thành Phố.
Bà Sử bị trói ngồi trên ghế, miệng thì bị bịt băng dính. Con Vân dứt băng dính ra, khiến cho Bà Sử kêu lên một tiếng vì đau rát. Con Vân nhìn mẹ cô, ánh mắt ánh lên những tia ngoan độc:
" Muốn trách thì bà hãy trách con gái bà. Vì đã dám gây khó dễ cho tôi."
" Không có, mẹ con từ lúc đi với con...chưa về nhà."
" Bố chắc chứ ạ.?"
" Ừ, bố chắc chắn."
Tuyết nghe xong, chân tay liền bủn rủn đến mức đứng cũng không vững.
Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má từ lúc nào. Mẹ cô đâu có quen thuộc đường phố nơi đây, vậy thì bà có thể đi đâu được.
Ngón tay không ngừng bấm số gọi cho bà Sử, thế nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến một câu quen thuộc lặp đi lặp lại: " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Tuyết lo lắng, ngồi sụp xuống dưới đất. Cô ôm mặt khóc tu tu như một đứa trẻ trong góc hành lang khuất người qua lại.
Tuấn cùng mẹ mình đúng lúc đi ngang qua, tiếng khóc thút thít khiến cho anh vô cùng chú ý. Anh quay sang mẹ mình, không nhanh không chậm nói:
" Mẹ đứng đây đợi con chút. Con nghe như có tiếng khóc gần đây. Để con đi xem họ có cần giúp đỡ không."
" Ừ, con đi đi."
Bà Lam nhìn con trai gật đầu cười nói. Tuấn men theo tiếng khóc đi vào góc khuất trong hành lang. Đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái nhỏ nhắn thu mình lại. Hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, cái đầu nhỏ gục xuống không ngừng khóc.
Anh từ từ tiến lại gần, e dè gọi:
" Cô gì ơi? Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"
Đáp lại câu hỏi của anh vẫn chỉ là một sự im lặng từ cô. Cô vẫn khóc như vậy, cho đến khi chuông điện thoại cô vang lên, là một số điện thoại lạ gọi đến.
Tuyết ngẩng đầu lên, giọng nói khàn đặc:
" Ai đấy ạ?"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười sảng khoái, giọng nói thạp phần vui vẻ:
" Sao thế? Lại khóc nhè à? Chị đang đi tìm mẹ đúng không?"
Tuyết nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, gương mặt cô đột nhiên cứng ngắc, nghiêm túc thêm vài phần:
" Là mày? Có phải mày bắt cóc mẹ tao đúng không?"
" Mày điên à? Tao làm sao bắt cóc mẹ mày được, tao chỉ là mời bác ý đi chơi với tao một lúc thôi mà."
" Mày không được làm hại mẹ tao." Tuyết hét lên.
" Mày thông minh mà. Chắc mày cũng biết điều tao muốn chứ?"
Không đơi cô nói tiếp, con Vân đã tiếp tục lên tiếng:
" Mày tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện báo công an. Nếu không tao không biết mình sẽ làm gì nữa đâu. Muốn mẹ mày an toàn, chỉ cần làm theo những lời tao nói. Tao đảm bảo mẹ mày sẽ không gặp vấn đề gì."
Con Vân nói xong liền tắt mày luôn. Cô lo lắng gọi lại số điện thoại đó thì không ai bắt máy. Một lúc sau, tin nhắn cô hiện lên một địa chỉ và yêu cầu cô đến địa chỉ đó.
Tuyết lo lắng, chạy vội đi, mà không hề biết từ đầu đến cuối có một người đàn ông vẫn âm thầm đứng nhìn cô.
Tuấn nhìn thấy cô bỏ đi, trong lòng có chút khó hiểu. Anh khẽ nhún vai một cái rồi đi ra chỗ Bà Lam.
Nhìn thấy con trai mình trở ra, Bà Lam cười hiền từ:
" Thế nào? Con có giúp được gì cho họ không?"
" Không mẹ ạ. Cô ấy thật khó hiểu."
Tuấn nhún vai nói. Bà Lam chỉ biết lắc đầu:
" Con đấy, ba mươi tuổi đến nơi rồi. Lo mà lấy vợ đi cho mẹ được bồng cháu. Chứ mẹ mong lắm rồi."
" Rồi con sẽ dắt con dâu về cho mẹ, mẹ yên tâm."
Tuấn nịnh nịnh mẹ mình. Anh mới về nước và tiếp quản công ty gia đình được một năm. Anh muốn thời gian này toàn tâm toàn ý cho công ty, sau đó mới nghĩ đến chuyện lấy vợ sau.
Đối với anh, lấy vợ có thể muộn, nhưng không thể nhầm. Bố anh mới mất không lâu, anh không muốn lấy sai người, lại khiến cho mẹ anh phải khổ tâm.
Chính vì vậy, bao lâu nay anh vẫn luôn tìm kiếm một người mà anh thực sự cho là xứng đáng.
Tuyết sau khi chạy ra ngoài, cô liền gọi cho con Nga, kể hết đầu đuôi câu chuyện. Con Nga nghe xong liền chửi thề một tiếng:
" Mẹ kiếp, đúng là chó má. Mày đừng có mắc bẫy nó mà đến đó."
" Nhưng mà...tao không đi không được. Nó đang giữ mẹ tao mà."
" Tao vẫn nghĩ là không nên đi. Mà nếu mày đi thì mày nên đi tìm bố con Vân. Nói chuyện với ông ta nhờ ông ta gọi nó về."
" Được không? Nếu ông ta không giúp thì sao?"
" Cứ đi nhờ đi đã mới biết được chứ."
Tuyết tắt máy, bắt xe đến thẳng nhà con Vân. Cô đứng bên ngoài bấm chuông rất lâu, giúp việc nhà con Vân liền ra mở cửa:
" Cô Vân không có nhà, lúc khác cô quay lại."
" Cháu tìm chú Sơn, chứ không tìm Vân ạ."
Cô giúp việc nhìn cô một lúc, rồi nói:
" Cô đứng đấy, để tôi vào bảo ông chủ đã."
" Vâng. Cô bảo giúp là có cháu Tuyết đến tìm chú ạ."
Ông Sơn nghe người giúp việc nói cô đến tìm, thì vội vã từ trong nhà chạy ra. Nhìn thấy Ông Sơn, cô như tìm được cứu nhân. Cô vội vàng nói:
" Chú ơi, cháu xin chú hãy giúp mẹ con cháu."
" Có chuyện gì cháu cứ bình tĩnh nói."
" Vân nhà chú đã bắt cóc mẹ cháu. Cháu xin chú hãy giúp mẹ con cháu, cháu sợ mẹ cháu gặp nguy hiểm. Cháu xin chú."
"......"
Ông Sơn sau khi nghe thấy cô nói vậy, gương mặt có vài phần tái mét. Ông ngay lập tức gọi con Vân về, đồng thời bảo cô ngồi ở nhà ông Sơn chờ đợi.
Con Vân bướng bỉnh, phách lối mặc kệ Ông Sơn gây sức ép nó cũng không về. Ông Sơn quay sang nhìn cô ái ngại:
" Chú sẽ cùng cháu đến địa điểm đó. Cháu yên tâm, mẹ cháu sẽ không làm sao."
Tuyết cùng ông Sơn đi đến địa chỉ con Vân cho trước, còn ông Lía và con Nga đi theo sau.
Nơi con Vân giữ mẹ cô là một khu xưởng đã bỏ hoang lâu năm ở khu ngoại thành phía Tây Thành Phố.
Bà Sử bị trói ngồi trên ghế, miệng thì bị bịt băng dính. Con Vân dứt băng dính ra, khiến cho Bà Sử kêu lên một tiếng vì đau rát. Con Vân nhìn mẹ cô, ánh mắt ánh lên những tia ngoan độc:
" Muốn trách thì bà hãy trách con gái bà. Vì đã dám gây khó dễ cho tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook