Chuyện Nhà Chồng
-
Chương 16
Được sự đồng ý của Ông Sơn, ngay lập tức thư kí hiện tại của Nam được thuyên chuyển sang phòng khác làm việc. Và thay vào đó Vân sẽ là thư kí mới của anh. Vì Ông Sơn là cổ đông lớn nhất công ty, vậy nên mọi quyền hành cũng đều do ông nắm giữ.
Vân nhoẻn miệng cười:
" Con cảm ơn bố."
" Được rồi, nhớ chăm chỉ làm việc, không được gây sự làm xấu mặt bố đấy."
" Vâng, con biết rồi."
Vân cười tươi nói, rồi đi lên trên phòng của mình. Vậy là bắt đầu từ ngày mai, nó được đi làm, được ở bên cạnh anh, được gặp anh mỗi ngày. Nghĩ đến điều đó, trái tim Vân cũng đập loạn nhịp.
Bao nhiêu năm qua, nó vẫn có một tình yêu với anh. Vẫn luôn muốn anh là của nó, chỉ là của một mình nó.
Ông Thắng đột nhiên báo đi công tác vài ngày. Cả căn nhà cũng trở nên yên lặng, Tuyết hàng ngày vẫn làm công việc của mình, mặc dù Bà Hoa từ hôm đó vẫn giữ im lặng, thế nhưng, cô có thể hiểu sự im lặng đó chính là câu trả lời cho sự sợ hãi của Bà Hoa.
Tuyết treo áo cho chồng mình, do dự một lúc mới lên tiếng:
" Anh này, có phải là em khiến cho nhà mình loạn không?"
" Sao em lại nghĩ thế. Không phải do em đâu."
" Nhưng mà..."
" Không nhưng gì cả, em đừng nghĩ nhiều rồi tự trách bản thân mình nữa."
Tuyết gật nhẹ đầu, sau đó lại tiếp tục nói:
" À, em muốn đi học lại. Dù sao em cũng muốn được học hành đến nơi đến chốn, có cái bằng. Để sau này cũng không làm xấu mặt anh và bố mẹ."
Nam đặt quyển sách xuống dưới giường, anh chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời:
" Em suy nghĩ kĩ chưa?"
Tuyết kiên định nhìn anh, gật đầu chắc nịch:
" Em nghĩ kĩ rồi. Hơn nữa, vừa rồi em cũng bị ảnh hưởng, vậy nên việc có con lại sẽ hơi khó khăn. Em sợ..."
" Đừng sợ, không phải lỗi của em. Dù việc gì xảy ra, cũng đã có anh bên cạnh em."
Cô vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp ấy. Đây là điểm tựa duy nhất của cô, mặc dù đã có nhiều việc xảy ra, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chỉ có anh.
Hôm sau, Tuyết liền đến trường để đăng kí đi học lại. Biết cô đi học lại, con Nga là con vui mừng nhất:
" Comeback trở lại rồi, khao gì nhỉ?"
" Khao gì? Tao hết tiền rồi, với lại tao phải học khoá dưới mày đấy."
Nga nghe cô nói xong, liền nhíu mày khó hiểu:
" Sao lại học khoá dưới thế? Mày không đăng kí học cuốn chiếu à?"
Tuyết thở dài một tiếng: " Tao cũng tính rồi. Nhưng học cuốn chiếu thế tao phải học cả ngày mất. Như vậy làm gì có thời gian ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Dù gì tao cũng lấy chồng rồi?"
" Hừ. Có mỗi cái giấy đăng kí kết hôn. Chứ làm gì có ai biết mày đã kết hôn đâu. Hôn lễ còn chẳng có nữa là. Mà tao cũng chẳng hiểu, thế mà mày vẫn chịu được."
Nghe Nga cằn nhằn, khoé miệng cô giương lên nụ cười sáng như trăng rằm:
" Mày cứ thử yêu đi rồi hiểu."
Con Nga nghe cô nói thì lắc đầu, nhìn cuộc sống của cô sau hôn nhân đã khiến nó có vài phần sợ hãi lắm rồi.
Vân đứng trước cửa phòng Phó Giám Đốc, váy vóc là lượt, tô thêm cho mình chút son, sau đó mới đi vào. Nhìn anh đang chăm chú làm việc, nó cười tươi:
" Chào anh, từ giờ em sẽ là thư kí của anh."
Nam đang mải tập trung làm việc, nên chỉ " Ừ" một tiếng rồi lại tiếp tục cặm cụi vào máy tính. Thái độ hờ hững của anh khiến cho nụ cười trên gương mặt Vân căng cứng lại. Nó giận dỗi:
" Anh Nam, anh không chịu nhìn em lấy một cái sao?"
Nam hơi nhíu mày ngẩng đầu lên, hình ảnh Vân hiện lên trước mắt anh. Anh ngạc nhiên đứng dậy, trên mặt cũng xuất hiện vui mừng:
" Là em à?"
" Anh bất ngờ không?"
" Có chứ, anh không ngờ là em đấy. Ngồi xuống đi."
Nam vừa nói vừa ngồi xuống, tiện tay rót cho Vân cốc nước.
" Em về lâu chưa? Sao không thông báo cho anh một tiếng.?"
" Anh giờ là người đã có gia đình rồi. Em cũng không dám làm phiền anh."
Anh cười cười:
" Làm phiền gì chứ. Anh em với nhau, sao phải khách sáo thế?"
Vân khoát lấy tay anh, nũng nịu:
" Vậy em phạt anh trưa nay phải mời em đi ăn. Vì cái tội cưới mà không mời em."
" Anh cũng chưa tổ chức mà. Tổ chức nhất định sẽ mời em."
" Em không biết, trưa nay anh phải mời em đi ăn đấy."
" Được rồi. Em đi làm, chú Sơn có biết không?"
" Bố em đồng ý cho em đi làm mà. Còn ủng hộ luôn đó."
" Vậy phải cố gắng làm việc đấy nhé."
" Vâng, thưa sếp."
Vân cười tươi nói, sau đó thì đi ra ngoài làm việc của mình. Khoé miệng nó giương lên một nụ cười xảo quyệt. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nó không tin nó không có được anh.
Bà Hoa vừa ra khỏi nhà, con Vy đã lẻn vào phòng Bà Hoa để lục lọi đồ đạc. Nó vẫn muốn tìm bằng được câu chuyện hai mươi năm trước là câu chuyện gì? Xưa nay Bà Hoa chưa từng giấu nó chuyện gì, tại sao chuyện này lại không kể cho nó nghe.
Sau một hồi tìm kiếm thất bại, không tìm ra bất kì manh mối nào, con Vy đành ra ngoài. Đúng lúc nó vừa đóng cửa phòng Bà Hoa, thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên:
" Lén lén lút lút làm cái gì?"
Vân nhoẻn miệng cười:
" Con cảm ơn bố."
" Được rồi, nhớ chăm chỉ làm việc, không được gây sự làm xấu mặt bố đấy."
" Vâng, con biết rồi."
Vân cười tươi nói, rồi đi lên trên phòng của mình. Vậy là bắt đầu từ ngày mai, nó được đi làm, được ở bên cạnh anh, được gặp anh mỗi ngày. Nghĩ đến điều đó, trái tim Vân cũng đập loạn nhịp.
Bao nhiêu năm qua, nó vẫn có một tình yêu với anh. Vẫn luôn muốn anh là của nó, chỉ là của một mình nó.
Ông Thắng đột nhiên báo đi công tác vài ngày. Cả căn nhà cũng trở nên yên lặng, Tuyết hàng ngày vẫn làm công việc của mình, mặc dù Bà Hoa từ hôm đó vẫn giữ im lặng, thế nhưng, cô có thể hiểu sự im lặng đó chính là câu trả lời cho sự sợ hãi của Bà Hoa.
Tuyết treo áo cho chồng mình, do dự một lúc mới lên tiếng:
" Anh này, có phải là em khiến cho nhà mình loạn không?"
" Sao em lại nghĩ thế. Không phải do em đâu."
" Nhưng mà..."
" Không nhưng gì cả, em đừng nghĩ nhiều rồi tự trách bản thân mình nữa."
Tuyết gật nhẹ đầu, sau đó lại tiếp tục nói:
" À, em muốn đi học lại. Dù sao em cũng muốn được học hành đến nơi đến chốn, có cái bằng. Để sau này cũng không làm xấu mặt anh và bố mẹ."
Nam đặt quyển sách xuống dưới giường, anh chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời:
" Em suy nghĩ kĩ chưa?"
Tuyết kiên định nhìn anh, gật đầu chắc nịch:
" Em nghĩ kĩ rồi. Hơn nữa, vừa rồi em cũng bị ảnh hưởng, vậy nên việc có con lại sẽ hơi khó khăn. Em sợ..."
" Đừng sợ, không phải lỗi của em. Dù việc gì xảy ra, cũng đã có anh bên cạnh em."
Cô vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp ấy. Đây là điểm tựa duy nhất của cô, mặc dù đã có nhiều việc xảy ra, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chỉ có anh.
Hôm sau, Tuyết liền đến trường để đăng kí đi học lại. Biết cô đi học lại, con Nga là con vui mừng nhất:
" Comeback trở lại rồi, khao gì nhỉ?"
" Khao gì? Tao hết tiền rồi, với lại tao phải học khoá dưới mày đấy."
Nga nghe cô nói xong, liền nhíu mày khó hiểu:
" Sao lại học khoá dưới thế? Mày không đăng kí học cuốn chiếu à?"
Tuyết thở dài một tiếng: " Tao cũng tính rồi. Nhưng học cuốn chiếu thế tao phải học cả ngày mất. Như vậy làm gì có thời gian ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Dù gì tao cũng lấy chồng rồi?"
" Hừ. Có mỗi cái giấy đăng kí kết hôn. Chứ làm gì có ai biết mày đã kết hôn đâu. Hôn lễ còn chẳng có nữa là. Mà tao cũng chẳng hiểu, thế mà mày vẫn chịu được."
Nghe Nga cằn nhằn, khoé miệng cô giương lên nụ cười sáng như trăng rằm:
" Mày cứ thử yêu đi rồi hiểu."
Con Nga nghe cô nói thì lắc đầu, nhìn cuộc sống của cô sau hôn nhân đã khiến nó có vài phần sợ hãi lắm rồi.
Vân đứng trước cửa phòng Phó Giám Đốc, váy vóc là lượt, tô thêm cho mình chút son, sau đó mới đi vào. Nhìn anh đang chăm chú làm việc, nó cười tươi:
" Chào anh, từ giờ em sẽ là thư kí của anh."
Nam đang mải tập trung làm việc, nên chỉ " Ừ" một tiếng rồi lại tiếp tục cặm cụi vào máy tính. Thái độ hờ hững của anh khiến cho nụ cười trên gương mặt Vân căng cứng lại. Nó giận dỗi:
" Anh Nam, anh không chịu nhìn em lấy một cái sao?"
Nam hơi nhíu mày ngẩng đầu lên, hình ảnh Vân hiện lên trước mắt anh. Anh ngạc nhiên đứng dậy, trên mặt cũng xuất hiện vui mừng:
" Là em à?"
" Anh bất ngờ không?"
" Có chứ, anh không ngờ là em đấy. Ngồi xuống đi."
Nam vừa nói vừa ngồi xuống, tiện tay rót cho Vân cốc nước.
" Em về lâu chưa? Sao không thông báo cho anh một tiếng.?"
" Anh giờ là người đã có gia đình rồi. Em cũng không dám làm phiền anh."
Anh cười cười:
" Làm phiền gì chứ. Anh em với nhau, sao phải khách sáo thế?"
Vân khoát lấy tay anh, nũng nịu:
" Vậy em phạt anh trưa nay phải mời em đi ăn. Vì cái tội cưới mà không mời em."
" Anh cũng chưa tổ chức mà. Tổ chức nhất định sẽ mời em."
" Em không biết, trưa nay anh phải mời em đi ăn đấy."
" Được rồi. Em đi làm, chú Sơn có biết không?"
" Bố em đồng ý cho em đi làm mà. Còn ủng hộ luôn đó."
" Vậy phải cố gắng làm việc đấy nhé."
" Vâng, thưa sếp."
Vân cười tươi nói, sau đó thì đi ra ngoài làm việc của mình. Khoé miệng nó giương lên một nụ cười xảo quyệt. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nó không tin nó không có được anh.
Bà Hoa vừa ra khỏi nhà, con Vy đã lẻn vào phòng Bà Hoa để lục lọi đồ đạc. Nó vẫn muốn tìm bằng được câu chuyện hai mươi năm trước là câu chuyện gì? Xưa nay Bà Hoa chưa từng giấu nó chuyện gì, tại sao chuyện này lại không kể cho nó nghe.
Sau một hồi tìm kiếm thất bại, không tìm ra bất kì manh mối nào, con Vy đành ra ngoài. Đúng lúc nó vừa đóng cửa phòng Bà Hoa, thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên:
" Lén lén lút lút làm cái gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook