Hế lu, Chang đây! Mình biết là số mình từ khi xuyên không đã không còn là một học sinh lớp 9 nữa rồi mà mình hiện đang là một người con gái trưởng thành. Nhưng dù mình có ế chồng đi chăng nữa mình cũng sẽ không lấy Trương Sinh đâu. Mình đã biết trước được tương lai bản thân sẽ ra sao nên mình sẽ không thể thuận theo cốt truyện được. Sau lần gặp Trương Sinh ở chợ mình đã đánh trống lảng và né mặt hắn thành công nhưng việc kết hôn với hắn chỉ là một sớm một chiều. Vậy nên mình phải tìm ra những cách thoát thân an toàn.
Mình đoán là Vũ Nương không có quỹ đen gì đâu, vậy nên việc chôm tiền để lên kinh thành ngắm trai coi như chưa nở đã tàn, thật buồn sao Hiện tại thì mình vẫn chưa nghĩ ra nổi kế hoạch gì hết nên mình sẽ xin phụ thân mẫu thân ra phố chơi cho khuây khỏa tâm hồn. Mình cứ nghĩ mình được xuyên thành tiểu thư khuê các còn có nha hoàn đi theo, thỉnh thoảng lại ảo tưởng ghê gớm Mở cánh cửa gỗ nhẹ nhàng, mình bước từng bước chân uyển chuyển đi về phía phòng khách của Vũ gia, đầu mình thì rỗng không. Mình rất sợ sẽ phải hóa thân thành Vũ Nương và sống cuộc đời đầy đau khổ, bất hạnh như nàng. Mình sợ lắm, Chang mới chỉ là một học sinh lớp 9 thôi, mình chỉ mạnh mồm chứ chẳng dám làm gì hết. Đến cửa phòng khách mình đã phải cúi người:
- Phụ thân, mẫu thân!
Có vẻ như cha mẹ Vũ Nương thấy con gái thì cũng hơi ngạc nhiên, mình ngẩng đầu lên thì thấy trong phòng xuất hiện thêm cả một nhân vật nữa. What the ***? Tại sao Trương Sinh lại ở đây? Định hôm nay làm lễ rước mình về luôn sao? Trời ơi thật muốn văng tục quá đi, hic…. Sao số Chang khổ thế này?
- Trương huynh!
Hu hu có khổ vẫn phải chào hỏi với yểu điệu như thường!! Chang đã làm nên tội tình gì mà phải rơi vào hoàn cảnh này?
- Thiết Nhi, con mau dâng trà cho Trương huynh!!
Trời ơi, cốc nước chè lù lù to đùng trước mặt hắn ta mà sao con còn phải dâng nữa hả? Chẳng lẽ bây giờ cầm cốc chè hắt vào mặt hắn ta lại bị chửi là hỗn Mệt mỏi ghê! Mình dù có uất ức trong long đến đâu thì mình vẫn phải vâng lời cha nói. Nhẹ nhàng và “quý’ss tộc’ss” rót trà vào chén, mình đưa cho hắn ta uống. Xong rồi cha còn bảo mình với hắn đi dạo cùng nhau, vun đắp tình cảm mới oách chứ! Tình cảm cái khỉ khô! Cuộc hôn nhân của Vũ Nương với Trương Sinh vốn là cuộc hôn nhân không tình yêu nên về sau mới gây ra cả chuỗi bất hạnh cho đôi bên, và đặc biệt là Vũ Nương.
Mình và Trương Sinh đi cùng nhau, vốn dĩ chẳng cảm nhận được gì hết vì cả hai chẳng ai nói với ai lời nào. Cuối cùng hắn cũng mở lời:
- Khoảng trong tháng này Vũ gia và Trương gia sẽ tổ chức hỷ sự. Mong là không quá đường đột với sức khỏe của nàng!
Mình cũng hơi sững sờ. Trương Sinh đa nghi, hay ghen là đây sao? Tại sao vốn là một hôn nhân không tình yêu mà hắn lại có thể quan tâm đến Vũ Nương như vậy? Mình đột nhiên cũng xúc động ghê gớm, Trương Sinh mà cứ mãi biết quan tâm và thấu hiểu cho Vũ Nương như lúc này có phải Vũ Thị về sau sẽ hạnh phúc lắm không? Tại sao cứ nhất thiết phải đa nghĩ, ghen tuông để gia đình vỡ nát như trong truyện chứ?
- Đa tạ!
Mình khẽ nói với Trương Sinh, rồi… mình ỗng chốc vô giác hỏi một câu:
- Chàng có yêu ta không?
Trương Sinh rõ ràng bối rối, ngập ngừng mà không trả lời. Mình thừa biết câu trả lời mà còn hỏi nữa, đúng là Chang dở hơi! Nếu như Trương Sinh mà yêu Vũ Nương ngay từ đầu thì phải tin tưởng nàng chứ, đâu đến nỗi gây ra hiểu lầm oan ức như vậy. Mình chỉ đang nghĩ, mình đã xuyên không vào thân thể của Vũ Nương thì mình sẽ phải đối mặt với những gì sắp xảy ra. Mình cố gắng xốc lại tinh thần mà nói tiếp với Trương Sinh:
- Không sao, hỏi cưới cũng hỏi rồi, yêu hay không yêu đâu có quan trọng. Là ta lỡ lời… Ta không tiễn chàng được, ta cần nghỉ ngơi đôi chút.
Tuy là tâm hồn, suy nghĩ của mình mới lớp 9 thôi nhưng mình đã suy nghĩ được rất nhiều chuyện như người lớn rồi đấy. Mình cảm thấy mình như rung động với Trương Sinh rồi… Hu hu, các bạn cứu mình đi!! Chang vui vẻ muốn trốn thoát khi trước đã biến mất ở đâu rồi Chang ơi? Kể từ khi mình bắt gặp ánh mắt của Trương huynh lúc mình đưa trà, mình đã thoáng rung rinh rồi… Ánh mắt của chàng chân thành nhưng chưa đến mức là ánh mắt của người đang yêu. Trương Sinh cũng thuộc tốp người lực lưỡng, khỏe mạnh của thời ấy. Mình còn hi vọng tình yêu sẽ giúp Trương Sinh bớt nghi ngờ chăng?
Mình hi vọng là thế, từ khi gặp Trương Sinh là so deep lắm rồi. Bây giờ đi ngủ phát cho sướng cuộc đời, cũng tại là vì thời này không có điện thoại, wifi, ti vi, tủ lạnh,… nên mới chán chết thế này. Hôm nay là mệt lắm rồi, Chang không muốn phải lo nghĩ quá nhiều cho tương lai nữa… Chang đi ngủ cho sung sướng đây!!
Mình đoán là Vũ Nương không có quỹ đen gì đâu, vậy nên việc chôm tiền để lên kinh thành ngắm trai coi như chưa nở đã tàn, thật buồn sao Hiện tại thì mình vẫn chưa nghĩ ra nổi kế hoạch gì hết nên mình sẽ xin phụ thân mẫu thân ra phố chơi cho khuây khỏa tâm hồn. Mình cứ nghĩ mình được xuyên thành tiểu thư khuê các còn có nha hoàn đi theo, thỉnh thoảng lại ảo tưởng ghê gớm Mở cánh cửa gỗ nhẹ nhàng, mình bước từng bước chân uyển chuyển đi về phía phòng khách của Vũ gia, đầu mình thì rỗng không. Mình rất sợ sẽ phải hóa thân thành Vũ Nương và sống cuộc đời đầy đau khổ, bất hạnh như nàng. Mình sợ lắm, Chang mới chỉ là một học sinh lớp 9 thôi, mình chỉ mạnh mồm chứ chẳng dám làm gì hết. Đến cửa phòng khách mình đã phải cúi người:
- Phụ thân, mẫu thân!
Có vẻ như cha mẹ Vũ Nương thấy con gái thì cũng hơi ngạc nhiên, mình ngẩng đầu lên thì thấy trong phòng xuất hiện thêm cả một nhân vật nữa. What the ***? Tại sao Trương Sinh lại ở đây? Định hôm nay làm lễ rước mình về luôn sao? Trời ơi thật muốn văng tục quá đi, hic…. Sao số Chang khổ thế này?
- Trương huynh!
Hu hu có khổ vẫn phải chào hỏi với yểu điệu như thường!! Chang đã làm nên tội tình gì mà phải rơi vào hoàn cảnh này?
- Thiết Nhi, con mau dâng trà cho Trương huynh!!
Trời ơi, cốc nước chè lù lù to đùng trước mặt hắn ta mà sao con còn phải dâng nữa hả? Chẳng lẽ bây giờ cầm cốc chè hắt vào mặt hắn ta lại bị chửi là hỗn Mệt mỏi ghê! Mình dù có uất ức trong long đến đâu thì mình vẫn phải vâng lời cha nói. Nhẹ nhàng và “quý’ss tộc’ss” rót trà vào chén, mình đưa cho hắn ta uống. Xong rồi cha còn bảo mình với hắn đi dạo cùng nhau, vun đắp tình cảm mới oách chứ! Tình cảm cái khỉ khô! Cuộc hôn nhân của Vũ Nương với Trương Sinh vốn là cuộc hôn nhân không tình yêu nên về sau mới gây ra cả chuỗi bất hạnh cho đôi bên, và đặc biệt là Vũ Nương.
Mình và Trương Sinh đi cùng nhau, vốn dĩ chẳng cảm nhận được gì hết vì cả hai chẳng ai nói với ai lời nào. Cuối cùng hắn cũng mở lời:
- Khoảng trong tháng này Vũ gia và Trương gia sẽ tổ chức hỷ sự. Mong là không quá đường đột với sức khỏe của nàng!
Mình cũng hơi sững sờ. Trương Sinh đa nghi, hay ghen là đây sao? Tại sao vốn là một hôn nhân không tình yêu mà hắn lại có thể quan tâm đến Vũ Nương như vậy? Mình đột nhiên cũng xúc động ghê gớm, Trương Sinh mà cứ mãi biết quan tâm và thấu hiểu cho Vũ Nương như lúc này có phải Vũ Thị về sau sẽ hạnh phúc lắm không? Tại sao cứ nhất thiết phải đa nghĩ, ghen tuông để gia đình vỡ nát như trong truyện chứ?
- Đa tạ!
Mình khẽ nói với Trương Sinh, rồi… mình ỗng chốc vô giác hỏi một câu:
- Chàng có yêu ta không?
Trương Sinh rõ ràng bối rối, ngập ngừng mà không trả lời. Mình thừa biết câu trả lời mà còn hỏi nữa, đúng là Chang dở hơi! Nếu như Trương Sinh mà yêu Vũ Nương ngay từ đầu thì phải tin tưởng nàng chứ, đâu đến nỗi gây ra hiểu lầm oan ức như vậy. Mình chỉ đang nghĩ, mình đã xuyên không vào thân thể của Vũ Nương thì mình sẽ phải đối mặt với những gì sắp xảy ra. Mình cố gắng xốc lại tinh thần mà nói tiếp với Trương Sinh:
- Không sao, hỏi cưới cũng hỏi rồi, yêu hay không yêu đâu có quan trọng. Là ta lỡ lời… Ta không tiễn chàng được, ta cần nghỉ ngơi đôi chút.
Tuy là tâm hồn, suy nghĩ của mình mới lớp 9 thôi nhưng mình đã suy nghĩ được rất nhiều chuyện như người lớn rồi đấy. Mình cảm thấy mình như rung động với Trương Sinh rồi… Hu hu, các bạn cứu mình đi!! Chang vui vẻ muốn trốn thoát khi trước đã biến mất ở đâu rồi Chang ơi? Kể từ khi mình bắt gặp ánh mắt của Trương huynh lúc mình đưa trà, mình đã thoáng rung rinh rồi… Ánh mắt của chàng chân thành nhưng chưa đến mức là ánh mắt của người đang yêu. Trương Sinh cũng thuộc tốp người lực lưỡng, khỏe mạnh của thời ấy. Mình còn hi vọng tình yêu sẽ giúp Trương Sinh bớt nghi ngờ chăng?
Mình hi vọng là thế, từ khi gặp Trương Sinh là so deep lắm rồi. Bây giờ đi ngủ phát cho sướng cuộc đời, cũng tại là vì thời này không có điện thoại, wifi, ti vi, tủ lạnh,… nên mới chán chết thế này. Hôm nay là mệt lắm rồi, Chang không muốn phải lo nghĩ quá nhiều cho tương lai nữa… Chang đi ngủ cho sung sướng đây!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook