Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa
-
Chương 9: Ghi chép chuyện bí ẩn bệnh viện Đồng Hoa 1999 – 2002 [ Nhị ]
Người ghi nhận : Lưu Quần Phương [một
trong những nhân viên trực từ năm 1999 đến 2002 ]
Hiểu Tuệ có nói với tôi nhà vệ sinh nữ tầng bốn có vấn đề, tôi không tin lắm.
Có gì vấn đề chứ? Tôi đến bệnh viện này lâu như vậy , truyền thuyết về phòng chứa thi thể ma quỷ gì đó đều đã nghe qua , nếu không tận mắt chứng kiến .Thì tất cả đều là giả .
Những chuyện như bị càng truyền càng bí ẩn, một truyền mười, mười truyền một trăm, tỷ như thứ tôi đang viết đây cũng chẳng có bí ẩn gì , nhưng bọn họ nói không thể không viết, còn phải đem những lời mình nói ra chi tiết từng chữ viết lại, như vậy chẳng phải khiến người ta nghi thần nghi quỷ hay sao.
Mấy y tá nhỏ như Hiểu Tuệ, chuyện đứng đắn thì không làm, cả ngày chỉ biết tụm lại bàn luận xem quần áo đẹp, không thì kể chuyện ma, nói cứ như mình đã từng chứng kiến vậy. Có mấy cái cô từ dưới quê lên nghe xong liền tin như thật. Giống như Trần Quyên, có người quen giới thiệu vào làm công nhân vệ sinh , nghe nói nhà cô ấy ở ngọn núi nào đó rất xa, từ đó đến trấn Vu Trạch cũng phải mất ba đến năm ngày, hơn nữa cô ấy rất mê tín.
Nhưng Trần Quyên chưa bao giờ đề cập đến người nhà của mình, cô ấy là người sĩ diện. Khi mới đến đây , cô ấy mặc áo sơ mi rách lung tung, chiếc quần ngắn lộ ra cả một đoạn cổ chân, cũng không mang vớ, đôi dép tổ ong dính đầy bùn đất . Đến thang máy còn dọa cô ấy nhảy dựng lên,sợ đến không dám đi . Mấy y tá thích nhất là chế giễu cô, nói cô ấy dáng vẻ quê mùa, nếu trên hành lang gặp còn , còn cố ý lấy tay quạt khí, ôi, thật hôi , ai nửa tháng còn chưa tắm thế !
Cả ngày ở bệnh viện lý bị người khác chỉ trỏ, nàng tự nhiên rất đau khổ, ngay cả khi mở miệng nói chuyện phát âm cũng bị người ta trêu trọc vài lần. Hiểu Tuệ có nói qua , cô gái Trần Quyên kia , quả thực không giống như người trái đất này, nói năng như người ngoài hành tinh , ăn mặc giống như người ngoài hành tinh , bộ dáng kia a ,cũng không phải do người địa cầu sinh ra .
Con gái mà luôn hư vinh thôi, không đến một năm, cô ấy liền thay đổi: Uốn tóc, quần áo thay đổi liên tục, có khi còn mang cả giày cao gót , chủ động nói chuyện cùng mấy y tá, nghe được cái gì đang mốt liền lập tức mua, cũng học được cách giống người thành phố . Ước chừng cảm thấy quá khứ như ác mộng, gia đình gì đó cũng không nói đến, cho tới bây giờ cũng chưa về nhà lần nào, nếu như ai không biết đến hỏi, cô ấy sẽ làm như mình mới đến , kiên trì mình sống ở thành phố từ nhỏ , cha mẹ đều là giáo viên . Chúng tôi cũng không vạch trừng chỉ ở sau lưng cười trộm.
Nhưng mỗi khi nói đến những chuyện ma quỷ cô ấy liền bại lộ ,sau khi kể xong cô ấy nhất định sẽ nói một câu :“Ai, những chuyện này phải tin là có , nhớ năm đó có một người đang gặt lúa gặp phải thứ đó .” Khẩu khí này “dòng dõi tri thức” ở đâu ra!
Hôm trước, bắt gặp mấy cô ấy đang bàn chuyện nhà vệ sinh nữ tầng bốn.
“Các cậu biết không? Nhà vệ sinh tầng bốn có tiếng trẻ con khóc.” Hiểu Tuệ thần thần bí bí nói.
Làm một vài cô sợ hãi , một đám ngóc cổ chờ cô ấy kể.
“Buổi tối hôm đó đến phiên tớ trực ban, nhà vệ sinh tầng hai thì bị hỏng. Tớ thực sự nhịn không được, muốn đi WC, đành phải chạy lên tầng bốn. Mới vừa đi đến cửa cầu thang , tớ thấy rất lạnh , cửa nhà vệ sinh không có đóng , tớ đang muốn đẩy cửa đi vào , thì nghe bên trong truyền ra tiếng nước chảy –”
Một vài y tá vừa sợ hãi vừa tò mò , ôm nhau thành một đoàn, lại nhịn không được vãnh tai nghe . Ban ngày ban mặt , mấy cô ấy sợ cái gì a!
“Khi đó đều đã là nữa đêm đúng 12 giờ, tớ cảm thấy không đúng , tầng bốn làm gì có người ! Tớ rất sợ , không dám vào, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh càng lúc càng lớn , từ trong nhà vệ sinh nữ truyền đến , tớ làm sao còn lo lắng mình có mắc hay không , chạy xuống dưới, âm thanh kia không dừng lại , từ xa xa đuổi theo tớ, dọa tớ đến mấy ngày kế tiếp ngủ đều như có trẻ em đứng cạnh giường khóc lên ……” Hiểu Tuệ kể chuyện ma rất sống động , nói đến mặt của mình của đều xanh hết .
Lưu Hân là sợ nhất, nước mắt đã ứa ra , run run nửa ngày, mới thật cẩn thận hỏi:“Có phải hay không là đứa con của sản phụ giường số 31 ?”
Cái này đều làm cho mọi người sợ hãi, lập tức có người che miệng cô lại:“Không được nói , không được nói .”
Hiểu Tuệ rất nhanh khoát tay:“Làm việc , làm việc.”
Mọi người sắc mặt trắng bệch tan ra, tôi thấy Trần Quyên sợ cũng không nhẹ , một tay cầm chổi, tay kia thì không ngừng lau mồ hôi, ngay cả câu chốt yêu thích cũng không nói , miệng đều nhắm chặt.
Sản phụ giường số 31 , tôi tất nhiên cũng biết .
Đó là sản phụ Lưu Hân theo dõi, là một cô gái trẻ chỉ mới 20 tuổi. Rất đáng thương , trừ bỏ nữ nhân nổi giận ngày đầu tiên đưa nàng vào bệnh viện [ hình như là mẹ cô ấy ], cũng không thấy ai đến thăm bệnh, ngay cả ba đứa nhỏ cũng không đến.
Chúng tôi có chút đồng tình với cô ấy, ngẫu nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn , sau lưng cũng có nghị luận qua , tuổi trẻ, lại xinh đẹp, chắc chắn là có thai trước khi kết hôn, tên đàn ông kia không biết đã đi nơi nào.
Cô ấy rất ít nói chuyện, cũng không thích ăn này nọ , không giống như sản phụ khác, ăn nhiều càng ngày càng đầy đặn , còn cô ấy thì tiều tụy đi , sắc mặt trắng bệch , tóc xõa ra, có đôi khi người không ra người ma không ra ma .
Lưu Hân sau đó tìm hiểu được chút ít, đứa nhỏ kia là khi trường học huấn luyện quân sự hoài thai , nam sinh cùng nữ sinh chỉ cách một bức tường, chỉ nhìn nhau liền bụng lớn……
Nhưng mà đến khi đứa nhỏ còn một tuần nữa chào đời thì cô ấy mất tích .
Việc này phi thường kỳ quái.
Cô gái giường kế bên nói, một hôm trời đã tối , cô gái ấy nói đau bụng , rên rĩ khóc lóc đến thê lương ,vừa khóc vừa nói muốn đi vệ sinh. Mang theo cái thai đi ra ngoài vào nhà vệ sinh nữ nhưng sau đó không ai thấy cô ấy đi ra.
Lưu Hân là người chịu kích thích lớn nhất, đi tìm rất nhiều lần, nghĩ đến cô ấy nhảy lầu tự vẫn, nhưng lại không có thi thể, lại nghĩ chắc có ai đó đến đón nàng đi , nhưng quần áo vật dụng vẫn ở đó .
Việc này qua đi mỗi lần nhắc đến nhà vệ sinh nữ, cô ấy liền tưởng đông tưởng tây , cho dù đó là phòng nằm viện tầng bốn , hay là sảnh chính tầng bốn.
Mấy ngày sau đến phiên tôi trực ban đêm , cùng mấy cô y tá ở trong phòng nói chuyện, sơn móng tay, Trần Quyên cũng ở lại quét dọn.
Chắc do buổi tối uống nhiều nước, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, vừa đi ra cửa vài bước, y tá trưởng liền nói:“Ống nước WC tầng hai hư rồi , em lên tầng bốn đi.”
Nghĩ đến đi lên tầng bốn rất mệt , tôi liền hỏi chị ấy:“Sao lại hỏng thế? Em chỉ đi tiểu một chút , chắc không có gì đâu……”
“Không được , lúc sáng đã chặn cửa rồi , tại sợ có ai đi vào.” Y tá trưởng thái độ thực kiên quyết.
Tôi nghĩ , tầng bốn thì tầng bốn, cũng chẳng có gì . Trần quyên thấy tôi khó xử đứng bên cạnh chỉ vào đồng hồ treo tường:“Chị Quần Phương đã sắp 12 giờ rồi, chị nhịn một chút về nhà hãy đi, đừng lên tầng bốn .”
Vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếng chuông vang lên , báo điểm 12 giờ .
Ban trực của tôi đến 12 giờ rưỡi mới kết thúc, làm sao nhịn lâu như vậy được, hướng cô ấy khoát khoát tay, liền vội vã đi lên lầu.
Tôi lên một tầng rồi lại một tầng, tiếng chuông cũng càng ngày càng xa,trong đêm tối chỉ còn lại ánh sáng đèn pin của tôi và tiếng ” cộp cộp ” của giày cao gót chạm vào sàn nhà.
Yên lặng đến đáng sợ.
Bệnh viện này sớm hay muộn gì cũng phải xây thêm nhà vệ sinh, hai , bốn , sáu là WC nữ , một , ba , năm là WC nam, thật phiền toái!
Ban đêm tĩnh lặng , không gian mênh mông, âm thanh gót giày giẫm xuống đất vang xa, nghe như có ai đó lẳng lặng theo dõi tôi.
Tôi lớn mật cầm lấy đèn pin,chiếu vào khúc quẹo như hố đen của cầu thang , ánh sáng nhoáng lên một cái, nhìn không thấy tầng một , chỉ có bóng dáng cầu thang mơ hồ phía dưới.
Trong lòng không biết vì sao lại căng thẳng.
Nếu như chiếu đến bóng người nào đó thì sao ? Đó là cái gì?
Ai, tôi bắt đầu suy nghĩ lan man rồi .
Nhưng chuyện kế tiếp xảy ra , không biết có phải do tôi suy nghĩ nhiều hay không .
Khi gần đến tầng bốn, tôi chợt nghe một âm thanh rất nhỏ .
Không biết là âm thanh gì , giống như tiếng giày lê bước ở trên đỉnh đầu . Lại tựa như vạt váy dài qua chân, kéo lê trên màn đất , kêu sàn sạt
Hiểu Tuệ có nói với tôi nhà vệ sinh nữ tầng bốn có vấn đề, tôi không tin lắm.
Có gì vấn đề chứ? Tôi đến bệnh viện này lâu như vậy , truyền thuyết về phòng chứa thi thể ma quỷ gì đó đều đã nghe qua , nếu không tận mắt chứng kiến .Thì tất cả đều là giả .
Những chuyện như bị càng truyền càng bí ẩn, một truyền mười, mười truyền một trăm, tỷ như thứ tôi đang viết đây cũng chẳng có bí ẩn gì , nhưng bọn họ nói không thể không viết, còn phải đem những lời mình nói ra chi tiết từng chữ viết lại, như vậy chẳng phải khiến người ta nghi thần nghi quỷ hay sao.
Mấy y tá nhỏ như Hiểu Tuệ, chuyện đứng đắn thì không làm, cả ngày chỉ biết tụm lại bàn luận xem quần áo đẹp, không thì kể chuyện ma, nói cứ như mình đã từng chứng kiến vậy. Có mấy cái cô từ dưới quê lên nghe xong liền tin như thật. Giống như Trần Quyên, có người quen giới thiệu vào làm công nhân vệ sinh , nghe nói nhà cô ấy ở ngọn núi nào đó rất xa, từ đó đến trấn Vu Trạch cũng phải mất ba đến năm ngày, hơn nữa cô ấy rất mê tín.
Nhưng Trần Quyên chưa bao giờ đề cập đến người nhà của mình, cô ấy là người sĩ diện. Khi mới đến đây , cô ấy mặc áo sơ mi rách lung tung, chiếc quần ngắn lộ ra cả một đoạn cổ chân, cũng không mang vớ, đôi dép tổ ong dính đầy bùn đất . Đến thang máy còn dọa cô ấy nhảy dựng lên,sợ đến không dám đi . Mấy y tá thích nhất là chế giễu cô, nói cô ấy dáng vẻ quê mùa, nếu trên hành lang gặp còn , còn cố ý lấy tay quạt khí, ôi, thật hôi , ai nửa tháng còn chưa tắm thế !
Cả ngày ở bệnh viện lý bị người khác chỉ trỏ, nàng tự nhiên rất đau khổ, ngay cả khi mở miệng nói chuyện phát âm cũng bị người ta trêu trọc vài lần. Hiểu Tuệ có nói qua , cô gái Trần Quyên kia , quả thực không giống như người trái đất này, nói năng như người ngoài hành tinh , ăn mặc giống như người ngoài hành tinh , bộ dáng kia a ,cũng không phải do người địa cầu sinh ra .
Con gái mà luôn hư vinh thôi, không đến một năm, cô ấy liền thay đổi: Uốn tóc, quần áo thay đổi liên tục, có khi còn mang cả giày cao gót , chủ động nói chuyện cùng mấy y tá, nghe được cái gì đang mốt liền lập tức mua, cũng học được cách giống người thành phố . Ước chừng cảm thấy quá khứ như ác mộng, gia đình gì đó cũng không nói đến, cho tới bây giờ cũng chưa về nhà lần nào, nếu như ai không biết đến hỏi, cô ấy sẽ làm như mình mới đến , kiên trì mình sống ở thành phố từ nhỏ , cha mẹ đều là giáo viên . Chúng tôi cũng không vạch trừng chỉ ở sau lưng cười trộm.
Nhưng mỗi khi nói đến những chuyện ma quỷ cô ấy liền bại lộ ,sau khi kể xong cô ấy nhất định sẽ nói một câu :“Ai, những chuyện này phải tin là có , nhớ năm đó có một người đang gặt lúa gặp phải thứ đó .” Khẩu khí này “dòng dõi tri thức” ở đâu ra!
Hôm trước, bắt gặp mấy cô ấy đang bàn chuyện nhà vệ sinh nữ tầng bốn.
“Các cậu biết không? Nhà vệ sinh tầng bốn có tiếng trẻ con khóc.” Hiểu Tuệ thần thần bí bí nói.
Làm một vài cô sợ hãi , một đám ngóc cổ chờ cô ấy kể.
“Buổi tối hôm đó đến phiên tớ trực ban, nhà vệ sinh tầng hai thì bị hỏng. Tớ thực sự nhịn không được, muốn đi WC, đành phải chạy lên tầng bốn. Mới vừa đi đến cửa cầu thang , tớ thấy rất lạnh , cửa nhà vệ sinh không có đóng , tớ đang muốn đẩy cửa đi vào , thì nghe bên trong truyền ra tiếng nước chảy –”
Một vài y tá vừa sợ hãi vừa tò mò , ôm nhau thành một đoàn, lại nhịn không được vãnh tai nghe . Ban ngày ban mặt , mấy cô ấy sợ cái gì a!
“Khi đó đều đã là nữa đêm đúng 12 giờ, tớ cảm thấy không đúng , tầng bốn làm gì có người ! Tớ rất sợ , không dám vào, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh càng lúc càng lớn , từ trong nhà vệ sinh nữ truyền đến , tớ làm sao còn lo lắng mình có mắc hay không , chạy xuống dưới, âm thanh kia không dừng lại , từ xa xa đuổi theo tớ, dọa tớ đến mấy ngày kế tiếp ngủ đều như có trẻ em đứng cạnh giường khóc lên ……” Hiểu Tuệ kể chuyện ma rất sống động , nói đến mặt của mình của đều xanh hết .
Lưu Hân là sợ nhất, nước mắt đã ứa ra , run run nửa ngày, mới thật cẩn thận hỏi:“Có phải hay không là đứa con của sản phụ giường số 31 ?”
Cái này đều làm cho mọi người sợ hãi, lập tức có người che miệng cô lại:“Không được nói , không được nói .”
Hiểu Tuệ rất nhanh khoát tay:“Làm việc , làm việc.”
Mọi người sắc mặt trắng bệch tan ra, tôi thấy Trần Quyên sợ cũng không nhẹ , một tay cầm chổi, tay kia thì không ngừng lau mồ hôi, ngay cả câu chốt yêu thích cũng không nói , miệng đều nhắm chặt.
Sản phụ giường số 31 , tôi tất nhiên cũng biết .
Đó là sản phụ Lưu Hân theo dõi, là một cô gái trẻ chỉ mới 20 tuổi. Rất đáng thương , trừ bỏ nữ nhân nổi giận ngày đầu tiên đưa nàng vào bệnh viện [ hình như là mẹ cô ấy ], cũng không thấy ai đến thăm bệnh, ngay cả ba đứa nhỏ cũng không đến.
Chúng tôi có chút đồng tình với cô ấy, ngẫu nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn , sau lưng cũng có nghị luận qua , tuổi trẻ, lại xinh đẹp, chắc chắn là có thai trước khi kết hôn, tên đàn ông kia không biết đã đi nơi nào.
Cô ấy rất ít nói chuyện, cũng không thích ăn này nọ , không giống như sản phụ khác, ăn nhiều càng ngày càng đầy đặn , còn cô ấy thì tiều tụy đi , sắc mặt trắng bệch , tóc xõa ra, có đôi khi người không ra người ma không ra ma .
Lưu Hân sau đó tìm hiểu được chút ít, đứa nhỏ kia là khi trường học huấn luyện quân sự hoài thai , nam sinh cùng nữ sinh chỉ cách một bức tường, chỉ nhìn nhau liền bụng lớn……
Nhưng mà đến khi đứa nhỏ còn một tuần nữa chào đời thì cô ấy mất tích .
Việc này phi thường kỳ quái.
Cô gái giường kế bên nói, một hôm trời đã tối , cô gái ấy nói đau bụng , rên rĩ khóc lóc đến thê lương ,vừa khóc vừa nói muốn đi vệ sinh. Mang theo cái thai đi ra ngoài vào nhà vệ sinh nữ nhưng sau đó không ai thấy cô ấy đi ra.
Lưu Hân là người chịu kích thích lớn nhất, đi tìm rất nhiều lần, nghĩ đến cô ấy nhảy lầu tự vẫn, nhưng lại không có thi thể, lại nghĩ chắc có ai đó đến đón nàng đi , nhưng quần áo vật dụng vẫn ở đó .
Việc này qua đi mỗi lần nhắc đến nhà vệ sinh nữ, cô ấy liền tưởng đông tưởng tây , cho dù đó là phòng nằm viện tầng bốn , hay là sảnh chính tầng bốn.
Mấy ngày sau đến phiên tôi trực ban đêm , cùng mấy cô y tá ở trong phòng nói chuyện, sơn móng tay, Trần Quyên cũng ở lại quét dọn.
Chắc do buổi tối uống nhiều nước, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, vừa đi ra cửa vài bước, y tá trưởng liền nói:“Ống nước WC tầng hai hư rồi , em lên tầng bốn đi.”
Nghĩ đến đi lên tầng bốn rất mệt , tôi liền hỏi chị ấy:“Sao lại hỏng thế? Em chỉ đi tiểu một chút , chắc không có gì đâu……”
“Không được , lúc sáng đã chặn cửa rồi , tại sợ có ai đi vào.” Y tá trưởng thái độ thực kiên quyết.
Tôi nghĩ , tầng bốn thì tầng bốn, cũng chẳng có gì . Trần quyên thấy tôi khó xử đứng bên cạnh chỉ vào đồng hồ treo tường:“Chị Quần Phương đã sắp 12 giờ rồi, chị nhịn một chút về nhà hãy đi, đừng lên tầng bốn .”
Vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếng chuông vang lên , báo điểm 12 giờ .
Ban trực của tôi đến 12 giờ rưỡi mới kết thúc, làm sao nhịn lâu như vậy được, hướng cô ấy khoát khoát tay, liền vội vã đi lên lầu.
Tôi lên một tầng rồi lại một tầng, tiếng chuông cũng càng ngày càng xa,trong đêm tối chỉ còn lại ánh sáng đèn pin của tôi và tiếng ” cộp cộp ” của giày cao gót chạm vào sàn nhà.
Yên lặng đến đáng sợ.
Bệnh viện này sớm hay muộn gì cũng phải xây thêm nhà vệ sinh, hai , bốn , sáu là WC nữ , một , ba , năm là WC nam, thật phiền toái!
Ban đêm tĩnh lặng , không gian mênh mông, âm thanh gót giày giẫm xuống đất vang xa, nghe như có ai đó lẳng lặng theo dõi tôi.
Tôi lớn mật cầm lấy đèn pin,chiếu vào khúc quẹo như hố đen của cầu thang , ánh sáng nhoáng lên một cái, nhìn không thấy tầng một , chỉ có bóng dáng cầu thang mơ hồ phía dưới.
Trong lòng không biết vì sao lại căng thẳng.
Nếu như chiếu đến bóng người nào đó thì sao ? Đó là cái gì?
Ai, tôi bắt đầu suy nghĩ lan man rồi .
Nhưng chuyện kế tiếp xảy ra , không biết có phải do tôi suy nghĩ nhiều hay không .
Khi gần đến tầng bốn, tôi chợt nghe một âm thanh rất nhỏ .
Không biết là âm thanh gì , giống như tiếng giày lê bước ở trên đỉnh đầu . Lại tựa như vạt váy dài qua chân, kéo lê trên màn đất , kêu sàn sạt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook