Chuyện Làm Dâu
Chương 20: Đi tìm sự thật

- - được, tôi sẽ làm, sẽ khai khẩu cho cô ấy.

- -Nhi. Không được, rất nguy hiểm! Em không thể mạo hiểm như thế. Chúng ta tìm cách khác.

Thầy Lục lắc lắc đầu:

- -Sẽ không còn cách nào khác, đó là cách duy nhất. Chúng ta không có nhiều thời gian, nếu được thì khuya đêm nay sẽ làm, còn không…

Tôi không đợi thầy Lục nói hết, đã chen vào:

- -Tôi sẽ làm ạ.

- -Được, vậy bây giờ đưa tất cả xương cốt vào cái lọ sành như tôi nói đi, 10 giờ đêm nay chúng ta sẽ lập đàn làm phép.

Đến đầu giờ chiều thì trong công ty có việc gì đó mà chồng tôi với anh Thịnh tức tốc đến công ty. Chắc có lẽ chuyện lập đàn anh Thịnh đã nói lại cho bà lớn biết, nên khi chồng tôi vừa đi một lúc thì bà lớn sang phòng của tôi.

- -Nhi. Mẹ muốn nói chuyện với con một chút.

Tôi thấy không phải tự nhiên mà bà lớn nói chuyện mềm mỏng với tôi đâu, nhưng dù sao tôi vẫn đang đóng vai con dâu bà, phải tỏ ra một đứa dâu thảo vợ hiền chứ.

- - Dạ, con mời mẹ ngồi ạ! Mẹ uống nước.

Bà lớn cầm ly nước lọc lên uống một ngụm, sau đó đặt cái ly lên bàn, thái độ ra chừng cũng khó mở lời.

- -Dạ.. Mẹ có chuyện gì muốn nói ạ.

- -À.. Mẹ nghe nói đêm nay ông thầy đó sẽ lập đàn làm bùa phép gì hả?

Thì ra là chuyện này, không biết bà lớn muốn gì ở tôi, không có vấn đề bà ấy sẽ không nhún nhường tôi như vậy đâu.

Tôi gật đầu:

- -Dạ đúng rồi mẹ.

- -Ừ.. Con đồng ý rồi sao, sao con gan vậy, không sợ à?

- -Cũng có sợ một chút, nhưng nếu giúp được người khác thì con sẽ cố gắng.

Bà lớn đột ngột cầm tay tôi kéo tôi ngồi xuống ghế, giọng nói nhẹ nhàng, không hậm hực như mọi khi:

- -Con đừng làm.. Việc đó nguy hiểm lắm, bây giờ vợ chồng thằng Thịnh đang tiến hành thủ tục ly hôn, tâm trí thằng Thịnh cũng không được tốt cho lắm, giờ chỉ có mỗi con là con dâu trong nhà, ba mẹ đang rất mong một đứa cháu cho vui nhà vui cửa. Nhi à, chuyện không liên quan đến mình thì đừng dính dáng vào, không tốt đâu con.

Tôi nghe lại không cảm nhận được tâm ý của bà lớn, cứ thấy nó mâu thuẫn sao sao á. Bà ngăn cản tôi khai khẩu cho cô Sen, phải chăng bà có dụng ý gì?

- - Mẹ, nhưng con thấy cô ấy rất tội nghiệp, ba, ông ấy rất là buồn.

- -Con nghĩ cho ông ấy vậy sao con không nghĩ cho mẹ, mẹ cực khổ nuôi chồng con khôn lớn, bây giờ cưới con về, con giúp người đàn bà khác, mà lại là tình địch của mẹ, con thấy có đáng không hả Nhi? Con chỉ biết nghĩ cho người khác mà quên mất người mẹ chồng này. Thật sự mẹ rất buồn về con đó.

Bà lớn sụt sùi nước mắt, tôi cũng cảm thấy hơi khó xử.

- -Kìa mẹ.. Mẹ đừng khóc.

- -Mẹ buồn lắm, con vì một người ngoài mà không quan tâm đến cảm xúc của mẹ.

Haizz.. Bà lớn đang làm khó tôi đây mà.

- -Mẹ à, không phải con không quan tâm đến mẹ, con vì quan tâm đến mẹ mà con càng phải làm, mẹ thử nghĩ đi, ba bây giờ đang cho rằng mẹ là người đã hại chết cô Sen, đang nghĩ không tốt về mẹ, vậy mẹ càng phải để con đi hỏi cô ấy rõ ràng, lúc ấy cũng sẽ minh oan cho mẹ, một công hai việc, chẳng phải quá tốt hay sao?

- -Mẹ không cần minh oan!

Tôi liền khích bác bà lớn:

- -Mẹ làm vậy là mẹ đang thua bà nhỏ, lúc này ba đang mất lòng tin ở mẹ, bà nhỏ suốt ngày kề cận bên ba nói ra nói vào, mẹ nghĩ bà ấy có nói tốt cho mẹ không, chi bằng chúng ta tự giải oan cho mình.

Bà lớn thừa hiểu những gì tôi đang nói, nhưng những kẻ có tật thì hay giật mình, bà lớn liền chuyển sang hướng khác:

- - Hồi lúc con Sen còn sống nó rất ghét mẹ vì mẹ hay là mắng nó, nó lười lắm, lại hay đặt chuyện nói gian nói dối, mẹ chỉ sợ lần này nó nhớ lại chuyện cũ mà đổ oan cho mẹ thôi.

Tôi bỗng cười một cái ở trong bụng, người ta chết rồi mà "mẹ chồng" tôi còn nói xấu người ta như vậy, bộ không sợ nửa đêm cô Sen hiện hồn về bóp cổ hả trời.

- -Mẹ đừng lo lắng, dù cho có chuyện gì con cũng sẽ đứng về phía mẹ mà..

- -Thật không?

Tôi gật đầu chắc nịch:

- -- Dạ thật, công lao mẹ nuôi chồng tôi còn phải biết ơn và đền đáp mẹ chứ ạ. Mẹ đừng lo. Con sẽ không nói những gì bất lợi cho mẹ đâu ạ. Vì mẹ là người là sinh ra chồng con mà, đúng không mẹ?

Bà lớn thoáng trên môi một nụ cười gượng gạo.

- -Nhi à. Mẹ cảm ơn con.

_____

Thời gian đúng như đã hẹn trước, mười giờ khuya chúng tôi đã có mặt đầy đủ tại trước vườn hoa, thầy Lục lập một cái bàn, trên đó có một số lá bùa màu vàng và cây bút lông màu đỏ, thầy Lục bắt đầu dùng cây bút đó vẽ lên những lá bùa rồi dán xung quanh chiếc lọ sành màu đỏ đựng xương cốt của cô Sen, tôi làm theo lời thầy nói, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi ngồi vào cái vòng tròn thầy vẽ, bên ngoài ánh mắt chồng tôi nhìn tôi vô cùng lo lắng, từ chiều là anh đã không cho tôi làm chuyện này, nhưng thật sự không làm tôi cảm thấy bản thân mình hơi ích kỷ, vì trước lúc anh về nhà ba chồng đã sang nói chuyện với tôi, ông rất cảm ơn tôi vì đã nhận lời giúp đỡ, ông còn khóc nữa, những giọt nước mắt của người đàn ông trung tuổi, ông khóc không phải vì ông còn yêu cô Sen, mà với ông cô Sen là mối tình đầu, là tình nghĩa, những hồi ức xưa vẫn khiến ông muốn làm tròn trách nhiệm của một cố nhân.

Trên bàn thầy Lục bắt đầu thắp nến, tôi ngồi xếp bằng, lưng thẳng, mắt nhắm chặt, tay cầm cây kéo màu vàng đã được thầy Lục làm bùa phép, tai tôi nghe thầy Lục đọc lẩm bẩm cái gì đó, 1 giây, 2 giây, 5 giây 10 giây, phía trước mặt tôi xuất hiện một luồng sáng bừng như đèn pha, tôi bước đi theo ánh sáng đó, tôi cứ đi, cứ đi mãi cho đến khi tôi thấy một cánh cửa bằng gỗ màu đỏ, mà cái cánh cửa này sao lại quen quen thế nhỉ. Tôi đẩy mạnh đi vào trong, trong đây rất tối, xa xa đằng kia có một ngọn đuốc được thắp sáng, bắt đầu có tiếng khóc, tiếng khóc càng lớn khi tôi càng đi về phía trước, chân tôi cảm thấy lành lạnh, nơi này đất đai ẩm ướt, bốc mùi hôi hám, những luồng khí lạnh bắt đầu thổi vào người tôi rợn óc,sống lưng cũng bị cơn gió chạy thẳng vào tạo nên cảm giác rùng rợn. Và đằng kia, có một bóng người đang ngồi tựa lưng vào thành gỗ đỏ, khuôn mặt bị mái tóc che khuất, chỉ có tiếng khóc thê lương và bi đát.

Tôi hỏi:

- -Cô có phải là cô Sen không ạ?

Người ấy từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi, đưa tay vén mái tóc rối bời vào mép tai, khuôn mặt dần lộ ra. Và đúng là cô Sen rồi, tứ chi sau khi được tìm thấy đầy đủ thì thân thể đã lành lặn, tuy nhiên miệng cô vẫn còn bị may chặt.

Tôi hỏi lại:

- -Cô là cô Sen đúng không, con là Nhi, là con dâu của ba Tường đây ạ.

Cô Sen lập tức gật đầu lia lịa, còn chạy đến bên tôi, đưa tay chạm vào mặt mũi tôi bằng thái độ mừng vui hết cỡ.

Kì thực lúc này tôi không còn thấy sợ hãi nữa, tôi đưa chiếc kéo vàng lên và nói:

- - Để con giúp cô nhé.

Cô Sen gật đầu đứng yên để cho tôi dùng chiếc kéo này cắt từng đoạn chỉ, tôi biết cô đau, nước mắt cô chảy xuống, nhưng tôi cũng phải nhanh tay vì thời gian không có nhiều.

- -Cô ráng chịu một chút, sắp xong rồi.

Cô Sen giỏi lắm, tuy đau đớn nhưng vẫn đứng đó cho tôi làm, đến khi xong xuôi thì mặt cô cũng đã ướt đẫm.

Cô từ từ há môi ra, hoạt động thử, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần vẫn chưa quen vì miệng cô bị may như vậy đã quá lâu rồi.

- -Cô nói thử xem, cô gọi tên con đi. Nhi..con tên Nhi.

Cô Sen lại há miệng ra, nhưng cái lưỡi bây giờ cứng đờ, muốn nói nhưng cổ họng không phát ra tiếng được.

Tôi hít một hơi thật là sâu, cố tập cho cô nói.

- -Cô làm lại nhé, cô gọi Nhi, Nhi đi ạ..

Cô Sen rất khó khăn để phát ra mấy chữ cái:

- -Nh… IiIiiiii… NhNhi….

- -Đúng rồi, cô nói lại đi, Nhi, Thanh Nhi…

- -Nhnhi… ThThắng….

Tôi mừng quýnh lên:

- -Đúng rồi.. Nhi, con là Nhi, chồng con là Thắng, Đức Thắng.. Cô lặp lại đi ạ.

- -.. Đức.. Thắng, con trai.. Đức Thắng.. Con trai Đức Thắng…

- -Cô nói cái gì ạ, sao lại gọi chồng con là con trai?

Cô Sen chỉ vào bụng mình, nói nhưng chưa được sỏi:

- -Con trai.. Đức Thắng là con trai.. Ở trong bụng…. Thắng con Sen, trong bụng của Sen…. Bị.. Bị.. Người ta.. Người ta bắt… lấy ra… đau.. Đau dữ.. lắm…

Tôi ôm miệng không thể tin nổi.

- -Cô nói gì, anh Thắng là con cô?

Cô Sen gật đầu lia lịa:

- -Con của… Sen..với cậu Tường.. Người ta.. Muốn hại con Sen.. Người ta đẩy nó té, người ta ăn hiếp nó, nhưng Sen đã.. đã bảo vệ nó… nó là con Sen..

Là sao? Chồng tôi nói anh là con bà nhỏ, sao cô Sen lại nói là con cô ấy với ba chồng tôi, nhưng một người chết thì sẽ không bao giờ nói dối. Vậy chẳng lẽ chồng tôi nói sai?

- -Vậy ai đã hại chết cô, ai đã giết cô?

Cô Sen nghe tôi hỏi gương mặt không giấu nổi những sợ sệt, nước mắt rơi ồ ạt như mưa tháng bảy:

- -Là Mợ chủ, mợ ấy giết Sen, mợ ấy mổ bụng Sen, bắt con Sen, mợ ấy cắt cổ Sen, chặt xác Sen ra bỏ dưới đất lạnh, rồi trồng thành vườn hoa hồng, mợ ấy trấn bùa.. Làm Sen đau lắm, Sen lạnh lắm.. Mợ ấy ác lắm… mợ ấy chiều hư con Sen.. Còn bỏ độc cho con Sen uống, nhưng Sen đã hất nó đi rồi..

Dù đã nghi ngờ chín mươi phần trăm là bà lớn, nhưng nghe cô Sen kể tôi vẫn không tránh khỏi kinh hoàng, bà ấy quá ác, tàn ác hơn chữ tàn ác.. Sao có thể làm những việc khủng khiếp như vậy.

Cô Sen đột ngột cầm lấy tay tôi:

- - Mợ ấy hại con Sen, mợ ấy nuôi quỷ để hại người ngoài vườn bưởi, Nhi phải nói cho cậu chủ biết.

- -nuôi quỷ?

- -Quỷ dữ, nó dữ lắm, nó sẽ bắt hồn Nhi, Nhi phải cẩn thận, phải đi lên núi cao, có tượng Phật di lặc, có sư phụ sẽ giúp Nhi.

- -Tượng Phật ở đâu cô?

- -Trên cao.. Trên núi cao.. Có Phật Di Lặc đẹp lắm..

Reng Reng…

Tiếng chuông của thầy Lục vang lên, đã hết giờ, nến đã sắp tàn, tôi phải chia tay cô Sen:

- - Con phải đi rồi, con phải trở lại dương gian, con sẽ cầu siêu cho cô, cô hãy yên tâm nhé.

Cô Sen khóc,lắc đầu:

- -Không, Sen không đi đầu thai, Sen sẽ ở đây bảo vệ cho Thắng..Nhi nhớ đi tìm Phật, Nhi nói với Thắng, Sen thương Thắng.. Sen sẽ trả thù, sẽ không tha thứ cho mợ chủ đâu.

Reng Reng.

Những hồi chuông lại vang lên hối thúc, tôi chỉ kịp nói thêm với cô Sen một lời cuối trước khi rời đi:

- -Cô đừng như vậy, phải buông bỏ hận thù để được đầu thai kiếp khác. Thôi con phải đi để không kịp giờ, con đi đây..

Tôi bỏ chạy nhanh theo hướng lúc đi vào, đến khi thấy những luồng ánh sáng lúc đầu sắp tắt mới vội vã chạy vào đó, may quá, vừa kịp lúc, ánh sáng vừa hay liền tắt ngắm, một bóng đen huyền bí bao phủ con đường đi.

- -Nhi ơi.. Nhi ơi..

Tôi bỗng cảm thấy thân xác vùng vẫy một cái mới nặng nhọc mở mắt, chồng tôi đang ôm lấy tôi trong vòng tay anh, khuôn mặt anh lo lắng.

Thấy tôi mở mắt anh liền thở phào nhẹ nhõm:

- -ôi trời.. Em về kịp rồi.. Làm anh sợ quá.. Cứ sợ em có chuyện gì rồi.

Tôi dù trong người rất mệt, nhưng vẫn cười thật tươi với anh:

- - Em phải về gặp anh lãnh lương tháng này chứ.

Anh liền bật cười, cơ mặt thoải mái một chút.

- -Còn đùa được.

Ba chồng tôi sốt sắng hỏi:

- -Sao rồi Nhi, có hỏi được gì không con?

Tôi thoáng nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều ở đây, bà lớn, bà nhỏ, anh Thịnh đều có đủ. Tôi làm ra cái giọng thều thào:

- -Con mệt quá.. Con muốn nghỉ một chút ạ.

Thầy Lục:

- -Người đi khai khẩu sẽ mất nhiều sức lắm, nên để cô ấy nghỉ ngơi lấy lại sức.

- - À à.. Ba Xin lỗi,, Thắng đưa vợ về phòng nghỉ ngơi đi. Có gì sáng mai chúng ta nói chuyện.

Chồng tôi gập người xuống, anh bế tôi về phòng, lúc đi ngang bà lớn, tôi nhìn ra ánh mắt lo lắng của bà lớn đang nhìn tôi.

Anh đặt tôi trên giường, rồi nói:

- -Em nằm đây đi, để anh đi rót cho em ly nước uống.

Khi nhận ly nước từ tay anh, tôi uống một một phát nửa ly đầy, tôi nhớ lại những gì cô Sen nói, cô nói anh là con cô và ba chồng, vậy còn những gì anh nói với tôi thì sao, chẳng lẽ là giả dối, nhưng anh dối gạt tôi làm gì, và anh có thật sự đang tốt với tôi không?

- -Em sao vậy?

Anh lấy ly nước được tôi đang nắm chặt.

- -Em không sao..

- -Vậy em nằm xuống nghỉ đi.

- -Thắng, anh không muốn biết em đã biết những gì sao?

Anh cười:

- -Muốn nhưng sức khoẻ em quan trọng hơn, em cứ ngủ đi, mai nói cũng được.

- -Dạ..

Tôi ngoan ngoãn nằm xuống giường, anh chỉnh lại nhiệt độ điều hòa rồi vào nhà vệ sinh một chút thì cũng leo lên giường nằm cạnh tôi, dạo này chúng tôi đã không cần để cái gối ôm to ở giữa nữa, chúng tôi đã nằm gần nhau hơn, có những hôm thức giấc tôi thấy mình đang nằm trên tay anh, tuy vậy chưa lần nào anh nói anh yêu tôi cả, tháng nào cũng đưa tôi hai mươi triệu như đã trao đổi, cũng chưa một lần anh cùng tôi về quê của tôi. Tôi không biết giữa chúng tôi bây giờ gọi là gì mới đúng, trên danh nghĩa tôi là vợ anh, nhưng cũng không can dự quá sâu vào công việc của anh, điện thoại anh tôi càng không dám động, chúng tôi vẫn quan hệ, vẫn làm tình nhưng anh không bao giờ quên đeo bao cẩn thận, anh nói tôi hãy cố gắng, nhưng cũng chưa nói tôi cố gắng vì điều gì..

Cả một đêm tôi cứ suy nghĩ những vấn đề đó, tôi lại nghĩ đến tình cảm của mình, những cảm xúc mà tôi dành cho anh nó là gì, có phải là yêu không, có phải tôi đã yêu anh không? Tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy mọi thứ cứ mơ hồ như những bong bóng nước, thấy rất đẹp nhưng lại sợ vừa chạm vào nó sẽ vỡ tan. Tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa từng trải qua ái tình nam nữ,tôi không có kinh nghiệm yêu đương, tôi cũng không có kiến thức nắm bắt tâm lý một ai đó, nên tôi lại thấy sợ, sợ đoạn tình cảm mình trao đi sẽ chẳng được đón nhận thật lòng..

Tôi sợ tình người bạc bẽo, sợ giữa người giàu và kẻ nghèo chẳng thể chung một con thuyền.

Đến khi trời tờ mờ sáng, tôi khẽ quay sang anh nhưng không thấy anh trên giường, chỗ nằm vẫn còn ấm, tôi mở mắt ra, nhìn xung quanh phòng vẫn không thấy anh, tôi ngồi dậy, buộc lại mớ tóc của mình gọn gàng hơn thì anh từ nhà tắm đi ra, trên người mặc bộ quần áo màu đen, da anh trắng càng toát thêm vẻ nổi bật, những ngọn tóc còn đọng chút nước đong đưa, được phủ thêm chút ánh nắng hắt vào thật đẹp, anh đẹp như một bức tranh của tạo hóa vậy.

- -Làm gì nhìn anh trân trân vậy?

Câu hỏi của anh làm tôi thu lại vẻ mặt ngây ngô, cười nhẹ:

- - Tại anh đẹp quá, hớp hồn em mất rồi.

- - Chuyện.. Chồng em sắc đẹp có thừa. Có cả mấy nhãn hàng mời anh làm quảng cáo nữa đấy.

- -Gớm.. Anh lúc nào cũng tự cao. Thế sao anh không đồng ý?

- - Đang suy nghĩ.

- - quảng cáo cái gì mà anh phải suy nghĩ?

- --Quần lót!!

- -Cái gì? Quảng cáo quần lót á, là anh sẽ mặc độc nhất cái quần lót rồi tạo dáng chụp hình á hả?

Chồng tôi gật đầu:

- -Ừ.. Chụp với người mẫu nữ nữa, các cô ấy thì mặc đồ lót nữ, sẽ tạo những dáng đẹp nhất để đăng lên, hình như còn quay video giường chiếu nữa.

Tự nhiên tôi mệt, phải ôm ngực thở dồn dập. Chồng tôi hoảng hốt:

- -Em làm sao đấy.?

- -Vậy anh đã nhận lời họ chưa..?

Tôi làm ra cái mặt khó thở, anh cuống lên:

- -Anh đùa đấy, anh từ chối họ rồi. Nhi.. Em khó chịu ở đâu, để anh gọi bác sĩ..

Tôi chụp lấy tay anh, bật cười:

- -Em cũng đùa đấy.. Hihi…

Khuôn mặt anh ngẩn tò te nhìn tôi, sau đó ngồi xuống véo vào mũi tôi rõ đau:

- -Em đấy, có biết làm anh sợ không? Cứ tưởng em bị làm sao?

- -Em bị yếu tim, anh là léng phéng với cô nào là em đau tim mà chết đấy.

Anh nghe tôi nói liền bật cười hào sảng:

- -Thôi đi.. Em ranh mãnh có thừa, đến anh còn bị em lừa thì yếu tim kiểu gì. Vào vệ sinh đi..

Tôi không nói nữa, bước chân xuống đi vào vệ sinh cá nhân và thay bộ quần áo khác, đến khi ra ngoài ngồi vào bàn chải tóc, chồng tôi từ phía sau đi tới, anh lấy chiếc lược trên tay tôi nhẹ nhàng chải từng lọn tóc, vừa làm anh vừai hỏi:

- -Hôm qua em đã nghe được những gì, nói anh nghe.

Tôi mím môi mình rồi tôi nhìn vào gương chúng tôi tiếp xúc nhau không phải 1 ngày 1 bữa, tôi thấy anh tuy rằng không phải là người chồng chu đáo, chẳng lãng mạn ngôn tình gì cả, nhưng tôi cảm nhận trong anh là một người ấm áp và tình cảm. Anh ắt hẳn là một người tốt, so với những người trong nhà này tôi vẫn là tin tưởng anh nhất.

Tôi đáp:

- -Cô Sen nói người giết cô ấy là bà lớn.

- -Anh cũng nghỉ vậy. Cô ấy còn nói gì nữa không?

- -Cô ấy nói anh là con cô ấy.

Tay chồng tôi khựng lại sau câu nói của tôi, trong gương, khuôn mặt anh bất ngờ đến ngơ ngác, đến anh còn không tin nổi nữa là tôi.

- -Em nói gì? Cô ấy nói anh là con cô ấy.. Sao có thể được? Không thể nào đâu.

- -Cô ấy chắc chắn luôn anh ạ, cô ấy nói cô ấy có thai anh, và bà lớn đã mổ bụng bắt anh ra, và những gì cô ấy nói trùng lặp với những gì em đã thấy trong mơ.

Chồng tôi lắc lắc đầu, anh ngờ nghệch lùi ra sau:

- -Không đúng, làm gì có chuyện đó, anh là con mẹ Như, không phải con cô ấy. Không phải, chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào đó rồi.

- - Anh.. Người chết họ không bao giờ nói dối.. Trừ khi.. Trừ khi bà nhỏ..

Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ và tiếng nói vọng vào:

- - Cậu mợ ơi, cậu mợ thức chưa, con đem nước vào đây ạ.

Là con bé Mận. Chắc là nó đem nước mật ong ấm vào cho chúng tôi, bình thường nó cũng hay đem, mật ong uống buổi sáng rất tốt cho sức khỏe.

Chồng tôi hắng giọng:

- -vào đi.

Nó đẩy cửa đi vào. Đem vào hai ly nước mật ong pha với nghệ.

Tôi hỏi nó:

- -Hôm nay thức sớm vậy Mận?

- -Dạ..đêm qua con ngủ sớm nên sáng nay dậy sớm, cậu mợ uống đi để con dẹp luôn.

Tôi cũng không mảy may nghĩ gì, cầm ly nước uống một hơi, trong khi đó chồng tôi bảo:

- -Cứ để đó, ra ngoài đi.

Con Mận "Dạ" một tiếng rồi chạy ra ngoài, nó sợ chồng tôi lắm nên răm rắp nghe theo.

Uống xong tôi rót thêm chút nước lọc nữa tráng miệng, mới nhìn sang chồng mình, anh đang rối bời suy nghĩ.

Tôi định hỏi anh định như thế nào, nhưng.. Miệng mãi không mở được, lưỡi bỗng cứng như băng tuyết nghìn lớp, ú ớ ôm lấy cổ họng đang nóng như lửa đốt. Chồng tôi nhào đến:

- -Nhi.. Em làm sao vậy, Nhi. Không đùa không được nữa..

Tôi không đùa, tôi đau bụng quằn quại, cổ họng như bị ai thiêu đốt, cái lưỡi thì cứng ngắc, trời đất trước mắt tôi bỗng quay cuồng, ánh sáng bỗng chốc thu nhỏ, và rồi mây đen kéo đến, tôi không còn sức, tay chân lỏng lẻo rồi lịm đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương