Dân quốc năm thứ ba mươi tư (1945), mùa thu.

Ngày mười lăm tháng tám, Thiên hoàng Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Tám năm kháng chiến, cuộc chiến đã lấy đi bao nhiêu xương máu của người Trung Quốc, cuối cùng đã kết thúc.

Nhà cũ của Trịnh gia, mấy ngày nay nổi lên chuyện ma quái.

Đầu tiên là nửa đêm có tiếng mở cửa, sau đó là ngọn nến sáng lên, sau đến là tiếng bàn ghế va chạm.

Có người lớn gan tò mò chạy tới xem, sau đó đều thất kinh sợ hãi.

Họ thấy có một con Bạch hồ đứng dưới một tàng cây trong Trịnh gia, trong mắt phiếm ngân quang nhìn về phía thiên không, trong miệng phun ra một hạt tử châu.

Sau đó nó hai chân liền đứng thẳng, cởi ra lớp da hồ, hóa thành một nam tử, bên môi mang nét cười, dung nhan diễm lệ.

Mọi người đều không tin, cho rằng người nọ bị mê sảng, thời đại này làm gì có hồ ly tinh.

Người nọ cũng không cùng người khác tranh cãi, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh hồ ly kia hóa thành người hướng hắn cười mị, giống như hút lấy linh hồn của hắn.

Sau lại có người tò mò tới xem, đều bị những ánh sáng ma mị kia dọa cho khóc rống.

Từ đó về sau, dù vào ban ngày, cũng không ai dám tới gần tòa nhà này nữa.



Đứng trong gia viên cũ của Trịnh gia, Tại Trung bất đắc dĩ cười khổ nhìn tên đầu sỏ đang cười đến sảng khoái.

“Anh sợ cảnh sát tới sẽ tới đây điều tra, lại bắt em phải trở lại nguyên hình diễn một màn như vậy, thực sự đã dọa đám người kia đến tiểu ra quần.” Ngẫm lại cũng cảm thấy có lỗi, trừ bỏ người đầu tiên tới trong hai ba ngày đầu y biến thành hồ thì không nói, y không tỏ ra đáng sợ, thậm chí còn hướng người nọ cười. Những người khác đều đã bị y dọa cho khiếp sợ, thực dở khóc dở cười.

“Nếu không làm như vậy, ngôi nhà này cũng sẽ sớm bị người khác chiếm lấy, như vậy chúng ta liền không có nơi để ở, chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Người kia đứng lên đem y ôm vào trong ngực, hắn rõ ràng chính là thành viên ngũ đoàn tưởng rằng đã tử nạn Trịnh Duẫn Hạo.

Ngày ấy, hắn xác thực có trở lại Trùng Khánh, chỉ là thừa dịp hỗn loạn mà trốn thoát.

Từ sau khi người Cộng sản kia tự sát trước mặt hắn, hắn rốt cuộc không thể chịu đựng đứng trong hàng ngũ này thêm được nữa. Hắn biết sẽ có một ngày, bọn họ sẽ đánh mất nhân tính của mình, sẽ tự giết lẫn nhau.

Hắn không hy vọng mình là một người trong số đó.

Tại Trung nghe xong không nói gì, y cũng nhận thức được điều hắn muốn nói. Sau khi kháng chiến kết thúc, y cùng Duẫn Hạo trở về nơi này. Thừa dịp đúng vào thời điểm tháng bảy liền diễn một màn ma quái như vậy , thành công khiến mọi người kính sợ, hai người cũng có thể an ổn sống ở đây.

“Bức họa trong phòng anh cũng không biết bị bọn chúng mang đi đâu, người trong tranh chính là người tình trong mộng của anh , nhan như ngọc y như tuyết, rất là tinh xảo đáng yêu a.” Duẫn Hạo nhìn quanh phòng ngủ của mình, thở dài nói. Nhà của anh là một trong những ngôi nhà khang trang nhất, khi quân Nhật đổ bộ vào liền chọn làm thủ phủ. Nguyên bản bức tranh chữ ở trên tường đã bị thay bằng lá cờ hình mặt trời, ngày Duẫn Hạo trở về liền đem nó gỡ xuống, thậm chí còn đem chân dẫm lên mấy cái để phát tiết.

Tại Trung đứng sau lưng hắn buồn cười nói. “Y hiện tại không phải đang đứng trước mặt anh sao, nhan như ngọc y như tuyết.” Y chỉ chỉ chính mình, cười mĩ lệ.

“Cũng không rõ ba đã đi đâu,ông đã nói sẽ ở đây chờ chúng ta trở về mà.” Duẫn Hạo nhớ tới lời ngày đó phụ thân nói với mình, hiện nay người lại không rõ tung tích, khiến cho lòng hắn vẫn vướng bận.

Tại Trung nhìn hắn u sầu, nhẹ nhàng cười. “Ba nhất định sẽ trở về, chúng ta cũng dọn dẹp nơi này thật tốt, sau đó cùng bọn Hữu Thiên tụ họp.”

Hữu Thiên cùng Tuấn Tú ngày đó trước khi rời đi đã cùng bọn họ ước hẹn, chờ cho thiên hạ thái bình, bốn người sẽ cùng đi tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, an ổn sống những ngày an nhàn.

Cả cuộc đời này của hắn, chỉ mong được cùng Tại Trung một chỗ, không bao giờ chia lìa.



“Trầm khu trưởng, chúng ta phải đi rồi.”

“Đã biết, đợi một chút.”

Một mặt ứng phó lời thúc giục, Xương Mân đem thư đã viết thật tốt nhét vào bao. Cậu vỗ vỗ hòm thư không biết có còn tác dụng hay không, sau đó xoay người rời đi.

/Thư gửi Duẫn Hạo ca:

Thiên hạ phân tranh một hồi cũng đã chấm dứt. Em phải đi theo quân đoàn tới Đài Loan, không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại.

Thực hâm mộ anh trong thời buổi loạn lạc có thể gặp được Tại Trung ca, anh ấy yêu thương anh bảo hộ anh, em đều được chứng kiến. Cảm thán không biết một nửa còn lại của em đang ở nơi nào, em sẽ cố gắng tìm kiếm, sau đó sẽ mang nàng cùng đứa nhỏ tới gặp anh.

Còn nữa, hãy nói với Tại Trung ca, em vẫn nhớ những món ăn anh ấy làm,nếu có thể hãy gửi một ít tới Đài Loan cho em, cũng coi như không uổng công em mong nhớ.

Thay em hỏi thăm Hữu Thiên ca và Tuấn Tú ca.

Xương Mân kính bút./



Dân quốc năm thứ ba mươi tám, tàn dư của Quốc dân đảng đi theo Tưởng Giới Thạch tới Đài Loan, bắt đầu một cuộc sống mới.

Ngày mùng 1 tháng 10 năm 1949, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập.

Số phận một vòng quanh co, sinh ra trong thời buổi loạn lạc.

May mắn, trong nhiều người như vậy lại gặp được em.

Dù cho cuộc đời em nghìn năm không lo sinh tử, dù cho cuộc đời anh ngắn ngủi, rồi sẽ có ngày ta phải chia xa, thì trong cuộc đời này có em, anh cũng có thể bình yên sống qua những ngày loạn lạc, vui vẻ tự tại.

Hai đảng tranh đấu,một màn tinh phong huyết vũ, bởi vì có em ở đây, tất thảy đều không đáng sợ.

Chỉ cần có em, nơi đâu cũng là thịnh thế đào nguyên, khắp nơi đêù có xuân hoa mưa thu.

Sinh thời, số phận cho gặp được anh.

Nguyên bản nghìn năm đã trôi qua, từ bao giờ đã cảm thấy chán chường với cuộc sống bất tử.

May mắn, trong vạn người gặp được anh.

Coi như anh thân bất do kỷ cuộc đời ngắn ngủi, coi như em ngàn năm dung mạo không đổi, may mắn ở đời này được gặp anh, em có thể đạm nhiên đối mặt với thời thế loạn lạc, cười cùng mưa gió.

Triều đại đổi dời, thời đại thay đổi, bởi vì có anh, em hết thảy vô tư không quan tâm.

Chỉ cần có anh, nơi nơi đều là thanh sơn thủy tú, bồng lai tiên cảnh.

Trăm năm, cùng nhau bước đi.Happy Ending

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương