Tôi, vậy mà, bị chị đẩy ngã.


Trong thâm tâm tôi luôn tìm biện pháp để đẩy ngã đại minh tinh nhà tôi, không ngờ lại bị chị "đè", cuối cùng, nữ vương vẫn là nữ vương.


Trên chiến trường, ai là người tấn công trước sẽ nắm quyền chủ động trong tay. Thế còn trên giường thì sao?


Tôi bị chị đặt dưới thân không nhúc nhích được. Hai nơi mềm mại của chị tựa vào trước ngực khiến tôi khó thở. Nụ hôn của chị chuyển từ môi sang cằm tôi, sau đó xuống cổ, hơi ngứa nhưng tôi không dám cười. Sau này, chị nói với tôi, khi hôn, cổ họng tôi phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn cực kỳ quyến rũ chị. Hầy, các người nói xem, bà chị thuộc sao thiên yết này có phải quá kín miệng hay không, vì sao lúc ấy không nói cho tôi biết. Đáng thương thay, lúc ấy tôi không dám phối hợp vì sợ rằng kỹ thuật dở tệ của mình sẽ phá hỏng bầu không khí.


Khi đó, tay chị chạy trên thân thể tôi, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng chạm đến đâu, da thịt tôi đều run rẩy theo. Tôi vô cùng yêu cách chị âu yếm, hưởng thụ được chị âu yếm, tựa như tôi sinh ra là để chị âu yếm. Cả người tôi nóng lên, cảm giác như nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao.


Đến khi tôi lấy lại tinh thần, nút áo ngủ đã bị chị lần lượt gỡ ra. Tôi không mặc bra khi mặc áo ngủ, vì vậy, tay chị dễ dàng vuốt ve ngực tôi...Ai ngờ, tôi thật vô dụng, không chịu được kích thích cực độ đột nhiên xảy ra trước ngực...


"Đừng!!!"


Một tiếng thét chói tai vang vọng trong căn phòng im lặng, đồng thời dập tắt ngọn lửa dục vọng vừa đốt lên giữa hai chúng tôi.


Chị ngồi dậy, ôn nhu vén những sợi tóc mất trật tự của tôi. Tôi không dám nhìn chị, nhắm chặt mắt lại.


"Em...đang trả thù chị phải không?" một âm thanh từ trên cao vọng xuống truyền đến tai tôi.


Tôi nóng lòng mở mắt, phát hiện chị đang chăm chú nhìn tôi. Đại minh tinh của tôi ơi, chị không nên hiểu lầm tôi như thế. Tuy chị từng cự tuyệt tôi thân mật, nhưng đến bây giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ trả thù chị, vừa rồi tôi cũng không biết vì sao mình phản ứng mạnh đến vậy.


"Không, không phải." tôi tựa hồ không thể nghe được lời xin lỗi yếu ớt của mình: "Xin lỗi mà."


Chị không nói gì, ánh mắt càng trở nên khó hiểu. Tôi hơi luống cuống, mắt rưng rưng nắm lấy tay chị, ngoan ngoãn nhìn chị, khẩu cầu: "Hay là chị làm lại đi...em không hét nữa đâu."


Nghe xong lời hứa dở khóc dở cười này, chị thở dài lắc đầu: "Bầu không khí đã bị em phá hỏng rồi, chị cũng không phải kẻ háo sắc, mất hứng."


Hu hu, người ta thật đáng thương, cảm giác như được đưa một miếng thịt béo đến miệng nhưng vô tình làm rơi xuống đất. Người ta định nhặt lên phủi bụi ăn tiếp, thế nhưng miếng thịt không cho, nói rằng đáng ra tôi không nên làm rơi xuống đất.


Ôi chao, tôi không nên so sánh đại minh tinh của tôi với miếng thịt, thật tội lỗi.


"Hơn nữa, kỹ thuật của em quá tệ!" Tiếp theo, miếng thịt còn mắng tôi không biết cách ăn.


Chị suy nghĩ một chút, sau đó hỏi một cách khinh khi: "Bạn trai cũ dạy em kiểu gì thế?"


Ơ, giọng điệu này làm cho người khác chán ghét quá đấy, đúng rồi, tôi làm gì có kinh nghiệm phong phú, thân kinh bách chiến như chị. Nhưng tôi nào dám nói ra lời này, không thể làm gì khác ngoài ai oán đáp, "Anh ấy không dạy cho em."


"Hả?" đầu tiên đại minh tinh của tôi ngẩn ra, sau đó, ý cười xuất hiện trên mặt chị, "Đừng nói nụ hôn đầu của em...là cho chị nhé?"


Mặt tôi nóng lên, nhớ đến buổi tối bị chị tóm trên trường kỷ, tôi giận dữ đẩy chị một cái, ngồi dậy đáp: "Ai cho chị, là chị dùng sức cướp lấy thì có."


Chị cười hai tiếng, lẩm bẩm: "Nụ hôn đầu, sao lúc ấy không nghĩ tới chứ."


Trong đầu chợt hiện lên Khoai Sọ! Ôi, sự thật, là nụ hôn đầu của tôi đã bị Khoai Sọ đoạt mất, nhưng lúc này tôi nào dám ăn ngay nói thật!


---


Sáng sớm, đến công ty chưa bao lâu đã bị chị Lulu gọi vào phòng làm việc.


"Tả Tiểu Dụ vào top 20 rồi, công ty sẽ thực hiện lời hứa trước đây, em bảo em ấy về đi!"


"Không được, cậu ấy muốn tiếp tục..."


Chị Lulu chưa nghe tôi nói xong đã cắt ngang: "Em ấy đã chứng minh được thực lực, cần gì phải tiếp tục lãng phí thời gian. Chị bảo đảm công ty sẽ tôn trọng sự lựa chọn, ra mắt album theo đúng ý nguyện của em ấy."


Nghe xong lời này lòng tôi đã rõ, công ty rất xem thường cuộc thi nhỏ bé này. Bọn họ chỉ nghĩ cứ đưa ra một yêu cầu khó khăn, nếu Khoai Sọ đạt được thì cứ thực hiện như hứa hẹn. Còn việc phát hành album là chuyện muốn nhỏ có nhỏ, muốn lớn có lớn. Sản xuất, tuyên truyền, phát hành cũng không cần quan tâm, tùy tiện thu vài ca khúc cho ra mắt là được.


Tôi gượng cười hai tiếng, nói lời trái với suy nghĩ trong lòng: "Được rồi, để em khuyên cậu ấy."


Vừa trở về chỗ ngồi thì gặp Khiết Nhi đến công ty, tôi đang định bắt chuyện với cô, còn cô không thèm nhìn sang chúng tôi bên này đã đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc Chung.


Đến phòng bếp gặp Tiếu Tiếu, cô bí mật thì thầm với tôi: "Chịu đựng lâu như vậy, chắc là đến ngả bài đây."


Vài giờ sau đó, Khiết Nhi bước ra từ phòng làm việc của Chung Hạo Nhiên, tiến đến cạnh tôi, vỗ vai, mặt không cảm xúc nói: "Đi, đi ăn."


Tôi giơ tay trái lên nhìn, ồ, đến giờ ăn rồi.


Tìm một vị trí sát góc trong một nhà hàng lịch sự tao nhã, Khiết Nhi rất tự nhiên ngồi xuống chỗ ngồi quay lưng về phía sảnh đường. Hầy, làm một người nổi tiếng thật phiền phức.


Chờ phục vụ rời khỏi, Khiết Nhi nở nụ cười rạng rỡ chưa bao giờ xuất hiện trên mặt, giọng điệu không nén được đắc ý, "Bọn họ chịu thỏa hiệp rồi."


Dù không hiểu ý nghĩa trong lời này những tôi cũng cảm nhận được lúc này cô vô cùng thỏa mãn.


Bên cạnh đó, tôi nhớ đến dáng vẻ hổn hển của tổng giám đốc Chung. Tuy tôi không tiếp xúc nhiều với ông ta nhưng cũng biết đại boss vô cùng tự tin. Nghe Tiếu Tiếu từng nói, rất nhiều năm trước, Chung Hạo Nhiên là một cái tên rất nổi trong nước, không ai không nghe đến. Khi đó là thời kỳ nhạc rock vừa du nhập vào Trung Quốc, ông từng đảm nhiệm vị trí chơi keyboard trong một ban nhạc nổi tiếng một thời. Mặc dù, hát chính sẽ nổi tiếng nhất ban nhạc nhưng một tay chơi keyboard tóc dài lãng tử cũng chiếm được vô số trái tim thiếu nữ. Hơn nữa, tôi còn lên mạng tìm kiếm thông tin ban nhạc này. Mẹ ơi, nếu Tiếu Tiếu không nói, quả thật tôi không dám nghĩ người đàn ông trung niên bụng phệ này và người trong ảnh là một. Đúng là chỉ có thể thở dài một câu: năm tháng như phi đao, từng đao từng đao người già đi.


Tôi cũng tò mò vì sao Khiết Nhi có thể khiến tổng giám đốc Chung thỏa hiệp được.


"Cô giỏi quá!" tôi giơ ngón cái lên khen ngợi, nghĩ thầm trong đầu nên hỏi thế nào để không cho thấy tôi đang nhiều chuyện.


Ngôi sao Khiết Nhi đã nhận ra ý đồ của tôi, tay chống cằm, thờ ơ nói: "Trước đây tôi với ngài sếp lớn này từng qua lại..."


Hả?! Gì chứ, thật hay giả vậy?


"...Vì vậy, tôi đồng ý không tiết lộ đoạn thời gian ngoại tình này với vợ ông ta..."


Hả?! Thiên hạ đều đen như quạ rồi. Toàn bộ ấn tượng của tôi đối với Chung Hạo Nhiên đã mất sạch.


"Thế nhưng, chuyện riêng tư thế này sao cô lại cho tôi biết?" tôi tự mình biết mình, tuy làm tuyên truyền cho cô ta nhưng không có nghĩa quan hệ giữa chúng tôi thân thiết hơn trước.


Cô cười một cách giễu cợt, "Có ai trong công ty không biết chứ, ha ha."


Ôi, tôi thừa nhận tôi là Ultraman, ai bảo tôi là lính mới làm chi, nào biết được những chuyện linh tinh này của các người.


Dù sao đi nữa, tôi cũng có cái nhìn mới đối với Khiết Nhi. Tuy tôi không rõ cô thực sự có tình cảm với Chung Hạo Nhiên hay chồng hiện tại hay không nhưng cô sẽ giành lấy những thứ cô muốn. Trong giới giải trí này, đâu phải ai cũng may mắn như An Tâm, vừa ra mắt đã nổi tiếng.


"Cố gắng làm album lần này cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô." Khiết Nhi nghiêm túc nói với tôi: "Tôi cảm thấy cô cũng không phải người muốn dưới cơ người khác. Nếu trong tương lai tôi rời khỏi Nham Thạch, nhất định tôi sẽ dẫn cô theo. Ở cái công ty phân biệt đối xử này, trên cô còn có bốn nhân viên truyền thông khác nữa, đến bao giờ cô mới phát triển được, đúng không."


Thành thật mà nói, tôi có hơi động lòng nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.


Khiết Nhi thấy tôi không phản ứng gì nhiều, tiếp tục nói: "Được rồi, cô chuẩn bị một chút, ngày mai đi Trường Sa."


Cái gì? Cái gì? Cái gì thế này? Tôi không hiểu gì cả.


Khiết Nhi cười, "Tôi đã nói chuyện với Chung Hạo Nhiên, dù sao thì album trước đây của tôi cũng do chế tác bên đó phụ trách, cô đến Trường Sa để tìm hiểu rõ hơn, thuận tiện có thể giúp đỡ Tả Tiểu Dụ."


Tôi vẫn không hiểu, chuyện này có gì liên quan đến Khiết Nhi?


"Đây là tôi đang thả dây dài bắt cá lớn, biết cô có quan hệ tốt với Tả Tiểu Dụ, tương lai cũng có thể mang cô ấy theo, ha ha."


Được rồi, càng nói tôi càng không hiểu Khiết Nhi. Nếu cô thông minh thì sao không nói chuyện rõ ràng; còn nếu không thông minh sao có thể nhớ kỹ mọi việc trong lòng.


Quên đi, không nghĩ những thứ này nữa, nói chung được đến Trường Sa khiến tôi rất hài lòng.


Ăn cơm xong, Khiết Nhi về nhà, tôi 1ấy điện thoại di động ra:


"Này, Khoai Sọ à, ngày mai tôi bay đến xem cậu đượckhông?"    

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương