"Sao lại thế này, đã mấy giờ rồi?" Khiết Nhi sốt ruột đi tới đi lui trong phòng họp ở công ty điện ảnh, cô đã uống hết hai ly cà phê.


Đúng vậy, đã hơn nửa giờ so với thời gian hẹn gặp nhưng nữ diễn viên phim điện ảnh vẫn chưa xuất hiện. Tôi cũng lo lắng nhưng là lo lắng cho An Tâm: sao thế này, chị chưa bao giờ đi muộn mà?


Đối mặt với Khi Nhi chất vấn, bộ phận truyền thông công ty điện ảnh cũng không còn đường xoay xở, điện thoại không ai bắt máy, bọn họ có thể làm gì được chứ.


"À, à, ra vậy...Được rồi, các người chờ chút." bộ phận truyền thông gác máy, mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, mặt biến sắc.


Cảm thấy nghi ngờ, tôi cũng đến bên cửa sổ, từ tầng mười hai nhìn xuống, ôi...có cần nhiều phóng viên vậy không?


"Trợ lý của An Tâm vừa gọi điện, nói bọn họ chờ nửa ngày cũng không tránh được phóng viên, rất đông người đang tập trung ở bãi xe." tuyên truyền nói xong gọi năm người đàn ông đến, lại nhìn thoáng qua tôi, "Thiếu người, hay là cô cũng theo xuống đón được không?"


Khiết Nhi đứng chắn trước mặt tôi, vô cùng bất mãn nói: "Không được, tại sao lại bắt nhân viên công ty chúng tôi tham gia."


Tôi liếc thấy vẻ mặt người tuyên truyền có hơi tức giận, vội vàng xen vào hòa giải, "Không sao, đều là công việc, tôi đi cùng các người."


Tôi thừa nhận chỉ có nửa phần là vì công việc.


Trong lúc đi xuống, người tuyên truyền nói cho tôi biết sáng nay hầu hết truyền thông đều nhận được một bức thư nặc danh tự xưng là bạn trai An Tâm. Trong thư nói An Tâm vong ơn bội nghĩa, từ lúc quen một nam diễn viên đẹp trai xong thì bỏ rơi anh ta. Vì vậy,...toàn bộ truyền thông trong thành phố nghe tin xong lập tức hành động, đều muốn tóm An Tâm để xác nhận.


Trong đầu tôi mơ hồ xuất hiện một người đàn ông, là anh ta sao? Cái người khiến An Tâm hai lần quẳng điện thoại. Thế nhưng, nếu anh ta thật sự là bạn trai An Tâm sao có thể gửi thư nặc danh cho truyền thông thế này.


"An Tâm, An Tâm, nói vài câu đi."


"An Tâm, người gửi thư nặc danh kia có đúng là bạn trai cô không?"


Đang suy nghĩ thì bị tiếng ồn ào xôn xao từ cửa cắt ngang, hơi mười camera chỉa về phía xe An Tâm, những phóng viên này, thấy cửa xe người ta đóng chặt mà còn đứng bên ngoài la hét.


Những người đàn ông đi xuống cùng tôi lập tức xông lên, đẩy các phóng viên ra, tôi cũng chen vào bên trong cố gắng dùng mông đẩy bọn họ ra ngoài.


Trong lúc xô đẩy ầm ĩ, đám phóng viên trở nên tức giận bắt đầu mở miệng nói tục. Nếu hắn chửi rủa nhân viên công tác tôi cũng nhịn. Thế nhưng một tên đằng sau tôi, vừa thấy cửa xe mở đã bắt đầu chửi loạn xạ: "Mẹ nó, cô có giỏi thì cứ ngồi trên xe đi, tiếp tục tỏ vẻ đi, đồ đàn bà thối, cô nghĩ ông đây muốn hỏi lắm à..."


Nghe người mắng chửi An Tâm như vậy, tôi lập tức nổi giận, xoay sang đẩy camera của tên đó.


"Mẹ kiếp, cô là ai vậy?" người này quát vào mặt tôi, thấy bên kia An Tâm đang xuống xe, lập tức ôm camera đẩy tôi chạy qua. Tôi cảm thấy camera của hắn như sắp đụng vào mặt An Tâm.


Tôi đang nóng nảy sao có thể đơn giản tha cho hắn được, lập tức kéo dây đeo túi của hắn ngược ra sau. Tuy rõ ràng tên này cao hơn tôi rất nhiều nhưng trong lúc không phòng bị bị tôi "bất ngờ tấn công" nên thân thể bị giựt mạnh ra sau, cả người ngã nhào lên đất.


"Ôi, đánh phóng viên kìa ~" các phóng viên khác thấy thế bắt đầu xúm lại xôn xao.


Phóng viên? Bà đây đánh chúng bây chỉ để tránh cho thiên hạ đỡ loạn thôi. Nhìn thoáng qua thấy các phóng viên bị tôi 'đánh lạc hướng', An Tâm đã được hộ tống thành công vào trong.


Tôi đang đắc ý cười, đột nhiên bị tên đang nằm trên mặt đất đứng dậy túm cánh tay, "Mẹ kiếp, tôi nể tình cô là nữ nên không đánh, trả tiền bồi thường máy chụp hình cho ông đây."


Sau màn "anh hùng cứu mỹ nhân", tôi đã bị người ta túm về đài truyền hình như bắt gà con, còn nói nếu không đưa hai vạn nghìn sẽ không thả tôi đi.


Tôi rơi vào đường cùng, chỉ có thể điện thoại cho anh Phong.


"Em xảy ra chuyện gì vậy, gọi cũng không bắt máy. Vừa rồi Khiết Nhi gọi điện cho anh nói không biết em đi đâu, anh phải nhờ Phương Di sang đón cô ấy." mới vừa bắt máy, anh Phong đã gào vào mặt tôi, tôi sợ anh không chịu được chuyện tôi sắp nói cho anh.


Quả nhiên, anh Phong bên đầu dây kia đã bị chọc tức, tôi đang êm đẹp đi cùng nghệ sĩ công ty đến công ty điện ảnh mà giờ đã bị "giam" tại đài truyền hình. Hơn nữa lý do bị giam cũng không liên quan gì đến nghệ sĩ công ty.


Chửi thì chửi, anh Phong vẫn đến nhận người. Cuối cùng, trao đổi với bọn họ một bài phỏng vấn độc quyền với Mạch Kỳ thay cho tiền bồi thường.


Tôi cúi đầu đi vào phòng làm việc chị Lulu, chuẩn bị nghe chị dạy dỗ. Tôi quyết định rồi, chỉ cần chị không đuổi tôi thì mắng chửi thế nào cũng được.


"Làm tốt lắm!"


Tôi không dám ngẩng đầu, biết chị Lulu đang cố ý nói mát, đây chắc chắn là khúc dạo đầu cho giông tố sắp đến.


"Người đại diện của An Tâm và bên công ty điện ảnh vừa gọi điện đến khen ngợi em, nói em rất nhanh trí."


Hả? Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn sắc mặt chị Lulu, không tìm được dấu hiệu nổi giận mới yên lòng.


"Thật hiếm thấy, em vừa vào làm đã được lên bản tin."


Hả? Bản tin gì?


Chị Lulu quay màn hình máy tính trước mặt sang hướng tôi, ánh mắt tràn đầy trêu đùa.


Hả, hả, hả??? Tôi dụi mắt, không sai, bản tin trên trang Trendy.


"An Tâm tức giận vì bị truy hỏi, sai trợ lý hành hung phóng viên"


Trợi ạ, có vài vấn đề như sau:


Từ lúc nào tôi trở thành trợ lý của An Tâm? Tuy rằng chị từng có ý mời.


Tôi đẩy, kéo sao biến thành hành hung? Tôi và tên đàn ông vạm vỡ hơn một mét tám kia, ai hành hung ai?


Ngoài ra, An Tâm lúc nào sai bảo tôi? Thật ra tôi rất muốn được chị sai bảo nhưng người ta còn không thấy tôi!


Rốt cuộc lần đầu tiên tôi đã lĩnh hội được thế nào là "giật tít".


"Chị Lulu, chuyện này...bên An Tâm không trách em gây sự à?" Tôi hơi lo lắng, đây là tin xấu cho An Tâm.


Chị Lulu lắc đầu, "Người đại diện của cô ấy nói, nếu như có thể đánh lạc hướng sự chú ý của truyền thông đối với đời tư cá nhân cô ấy thì đều là chuyện tốt."


Xem ra, việc đó là thật. Tôi cảm thấy khó chịu, sao An Tâm có thể quen bạn trai như vậy.


Trên mạng, đa số mọi người không tin chuyện này. Thứ nhất, An Tâm luôn có hình tượng tốt đẹp. Thứ hai, không ít người nghi ngờ đây là chiêu PR. Đúng vậy, phim truyền hình của An Tâm sắp ra mắt, chuyện xảy ra ngay lúc này khiến không ít người ngờ vực.


Nham Thạch cũng không phải đèn cạn dầu (vô dụng), ngày hôm sau, Khiết Nhi đứng ra xác nhận, đánh phóng viên là trợ lý của cô, không phải của An Tâm, xin mọi người đừng trách oan An Tâm.


"Lúc ấy tôi thấy chị An Tâm gặp phiền phức nên gọi trợ lý truyền thông của mình theo mọi người xuống hỗ trợ, có thể trong lúc chen lấn xảy ra chút xô xát, không phải đánh người!"


Nhìn Khiết Nhi đang giả đò trên màn ảnh, tôi không khỏi cười nhạt.


---


Vì sự nổi tiếng của Mạch Kỳ ngày càng tăng cao, công ty cần cố gắng duy trì nên các bộ phận tổ chức họp để tìm ra phương án phát triển, toàn bộ nhân viên bộ phận phát hành và truyền thông đều phải tham gia.


"Nổi tiếng còn chưa đủ, quan trọng là làm sao chuyển hóa nổi tiếng thành lợi nhuận cho công ty, việc này các bộ phận nói thử xem." tổng giám đốc Chung mở đầu.


Đối với nghề này làm sao thu được lợi nhuận, người thường như tôi chỉ có thể nghiêm túc ghi chép, sau đó nhanh chóng học hỏi.


Sau buổi họp, tổng giám đốc Chung gọi Vương Tang bên phát hành phát cho mỗi người một biên bản cuộc họp, để mọi người có thể dễ dàng tìm được phương hướng kiếm lợi nhuận.


[Hữu Hữu, em có ghi biên bản cuộc họp phải không?] Chị Lulu nhắn MSN cho tôi.


[Đúng vậy?]


[Vậy em gửi cho chị một bản đi, không biết Vương Tang ghi cái quái gì rất dài dòng.]


[À, được]


Tôi nhìn thoáng qua biên bản Vương Tang ghi chép, thật là, người ta nói cái gì cũng ghi vào, như máy đánh chữ!


Biên bản cuộc họp cần phải sửa chữa, quan điểm trái chiều phải ghi ra, đã giải quyết được chuyện gì, còn chuyện gì đang đợi giải quyết, do ai phụ trách, kỳ hạn bao lâu...Nói chung, phải làm sao cho người tham gia cuộc họp nhìn vào hiểu ngay.


Lúc này tôi mới nhớ trong lúc học đại học mình cũng chẳng phải suốt ngày đam mê thần tượng, mỗi lần trưởng khoa có tổ chức giao lưu học thuật đều do tôi ghi biên bản.


Không lâu sau, tổng giám đốc Chung gọi tôi đến phòng làm việc của ông. Trời ạ, đến phòng làm việc của ông chủ, là tốt hay xấu đây?


"Tiểu Hựu, thật sự...em chỉ mới tốt nghiệp trung học thôi sao?" Chung Hạo Nhiên nhìn tôi thăm dò.


Tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng rắn đáp: "Em mới tốt nghiệp trung học." À, thì tôi tốt nghiệp trung học rồi mới lên đại học, không được sao?


"Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy biên bản cuộc họp nào rõ ràng như vậy."


Phù, tôi còn nghĩ anh phát hiện ra "chứng cứ" gì, âm thầm thở phào một hơi. Nhìn sắc mặt giám đốc Chung vui vẻ, tôi cũng đùa theo, "Chỉ cần hết lòng, ai cũng có thể viết ra như vậy."


"Đứa trẻ này..." giám đốc Chung chỉ tôi, "Rất tốt, tôi thích thanh niên có chí tiến thủ."


Từ đó về sau, biên bản của tôi trở thành mẫu cho cả công ty, "hại" các đồng nghiệp phải học theo.


Rất nhanh, tin đánh phóng viên đã bị các tin về phim truyền hình mới đẩy lùi.


Cho đến vài năm sau, trong một lần "ngoài ý muốn", tôi mới bị nợ cũ tìm đến.


Đúng vậy, tôi lại "hành hung" phóng viên lần nữa. Nhưng khác ở chỗ, lần này là tôi đánh thật, còn vinh quang "bị thương".


--------- thật nhiều người hiểu lầm, tôi là dải phân cách xinh đẹp được thêm vào ---------


Ngày đó, tôi, Ruud Gullit, An Tâm, ba người mới từ quán bar đi ra đã bị một toán phóng viên bên ngoài mai phục, không biết do tên khốn nào mật báo. Chúng tôi chỉ có thể bỏ chạy, ai ngờ đám phóng viên như thuốc dán kiểu nào cũng không cắt đuôi được. Dù sao tôi cũng quen vài người trong số phóng viên này nên để An Tâm và Ruud Gullit đi trước, tôi ở phía sau nói chuyện. Ai ngờ một phóng viên thừa loạn chạy lên phía trước đuổi theo An Tâm, không rõ là ai chạy không cẩn thận, camera đụng vào trán An Tâm. Tôi nhanh chóng chạy đến, Ruud Gullit cũng dừng lại nói lí lẽ với người nọ, ấy thế người nọ lại dùng lời thô tục mắng Ruud Gullit vài câu.


Tôi dồn nén, vốn không có nơi xả tức nên xông lên túm áo người nọ, bắt hắn nhận lỗi.


Đối phương không biết xấu hổ còn gào lên, "Tôi không xin lỗi đấy. Thế nào? Cô có bản lĩnh thì đánh tôi đi, tôi là phóng viên đài XX, cô dám đụng vào không?"


"Phóng viên? Anh xem tôi có dám hay không." tôi đá một cước vào bụng hắn, "Tôi đánh loại cặn bã như anh này."


Sảng khoái, cuối cùng tôi cũng đã hết nghẹn trong lòng.


Sảng khoái qua đi, huyệt thái dương tôi trúng một quyền nặng, đầu "ong" một cái rồi mất đi ý thức.


Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, cử động thân thể, trong phòng trừ tôi cũng không có người thứ hai. An Tâm không bên cạnh, có thể là đang đi công tác. Tôi từ trên giường bước xuống, đầu còn hơi choáng váng, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng chiếu vào chói mắt. Tôi theo thói quen giơ tay trái lên, ôi, mười một giờ rồi! Không xong, buổi trưa có hẹn đi ăn với một người bên chế tác. Tôi cuống cuồng đi tìm điện thoại di động.


Đang khom lưng lục lọi túi xách trên tủ đầu giường, bỗng nhiên lưng tôi nặng xuống, có gì đó ấm áp và mềm mại dựa sát vào sau lưng. Tôi xoay người lại, thấy hai mắt An Tâm đã đỏ, thắt lưng tôi bị chị ôm chặt lấy.


"Tên khốn nhà em chỉ biết gây rắc rối cho chị!"


Ôi ngất, bà đây vì chị đi đánh nhau đến vào bệnh viện, chị còn chê tôi gây sự. Vốn đang cáu nhưng thấy chị dựa đầu vào ngực tôi, nhẹ giọng khóc nức nở, tức giận nhỏ bé trong lòng tôi đã tan thành mây khói.


"Phụ nữ đúng là làm từ nước!" tôi cảm thấy ngực ướt một mảng, than thở một câu.


"Chẳng phải em cũng là phụ nữ sao?" giọng nói buồn bực hờn dỗi truyền từ ngực ra, chị ngẩng đầu, trong đôi mắt ướt còn có chút hoảng hốt, "Lúc thấy em ngã xuống, chị có cảm giác như trời sập."


Tuy còn hơi chóng mặt nhưng tôi hoàn toàn hiểu ý nghĩa những lời này, "Hóa ra em quan trọng đến vậy."


Chị không trả lời, chỉ ôm tôi chặt hơn. Lực đạo đó khiến tôi hơi khó thở, đầu óc choáng váng của tôi càng thêm mê muội. Nhưng dù sao, đây cũng là mê muội trong ngọt ngào.


Được ôm như vậy, tôi bắt đầu được nước làm tới, nhẹ nhàng hôn lên trán chị, sau đó đến môi rồi đến tai, sau đó lại hướng về môi...


"Chiếm tiện nghi đủ rồi nha!" sắp chạm được vào đôi môi đỏ mọng mê người kia, chị đẩy tôi ra, trong mắt lóe lên chút gian xảo.


Chị gái này, thật sự khiến người ta tức điên lên. Nếu không phải đang choáng váng hoa mắt, chân không đứng vững, tôi đã "xử chị" ngay tại chỗ rồi.


Sau khi thất vọng, tôi mới nhớ đến việc chính, bắt đầu quay lại tìm kiếm điện thoại di động của mình.


"Không cần đâu, chị đã nói Nhị Bân gọi điện dời lại giúp em rồi." An Tâm ngồi bên giường, tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên xem. Bộ dạng thoải mái kia khiến tôi nhớ lại chuyện xảy ra một phút trước.


"Ha ha ~ buồn cười quá, em xem báo chí viết về em này, như võ lâm cao thủ!" An Tâm đưa tôi một tờ báo sáng.


Lại nằm trên đầu đề! Mặt tôi tối sầm.


"Trợ lý nóng lòng bảo vệ Ruud Gullit, trình diễn một màn công phu với phóng viên"


An Tâm chỉ vào một dòng trong đoạn tin, cười nhạo nói: "Trợ lý bay thẳng đến tung một cước khiến phóng viên bay đi..."


Hầy ~~~ lại có vài vấn đề như sau:


Tôi trở thành trợ lý của Ruud Gullit từ bao giờ? Tuy anh từng ngỏ lời mời tôi.


Cái đạp của tôi sao biến thành "bay lên đá"? Lực chân của tôi cũng không đủ mạnh khiến người ta bay đi.


Ngoài ra, nóng lòng bảo vệ cái gì??? Tôi có thể nóng lòng bảo vệ Ruud Gullit hả?


Dù sao, kiểu giật tít thế này tôi cũng đã sớm lĩnh hội nhưng không thể làm gì, người ta còn phải che giấu thân phận và danh tính. Cứ mặc kệ hắn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương