Bài thi của Sở Nhược Du sạch sẽ ngăn nắp, mỗi đạo đề trừ bỏ một đáp án ra thì không còn có mặt khác quá trình giải đề.Trên bài thi tất cả đề Thang Lỗi đều rõ như lòng bàn tay, đáp án tự nhiên cũng không xa lạ, đơn giản nhìn hai cái đáp án, trong lòng hắn bỗng nhiên cuốn lên sóng to gió lớn.Đáp án thế nhưng đều đúng.Hắn nắm chặt tay kiệt lực khống chế cảm xúc khiếp sợ của chính mình.
Lúc này tầm mắt hắn cầm lòng không đậu mà dừng ở bản nháp trên giấy, trừ bỏ các bước giải đề tất yếu ra thì không viết nhiều thêm một chữ nào.Mẹ nó nữa, quá trâu bò!Kể cả bản thân hắn đều không nhất định có thể đảm bảo có như vậy chuyên nghiệp quá trình.A, là cảm giác động tâm.Thang Lỗi nuốt một ngụm nước miếng, hắn nguyên bản tính toán xem một cái liền trở về ghế sô pha tiếp tục ngồi nhưng hiện tại tầm mắt hắn dời như thế nào cũng không ra.Tâm thái hắn mười phần mâu thuẫn, vừa hy vọng Sở Nhược Du có thể giải sai một đề, lại hy vọng Sở Nhược Du có thể hoàn toàn giải đúng.Khi Giải một đề cuối cùng Sở Nhược Du suy tính hai lần, cuối cùng cười như không cười mà ngẩng đầu nhìn về phía Thang Lỗi:“Muốn làm khó dễ người khác cũng không cần đưa đề sai.”Cô không chút để ý mà đem một con số 6 xoá đi đổi thành số 9 ở trong đề cuối cùng.
Lúc này mới viết xuống đáp án.Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.Thang Lỗi nghe vậy khuôn mặt trương lên đỏ bừng.
Bởi vì nguyên nhân lỗi in ấn cho nên câu đề kinh điển này là sai lầm, bất quá các giáo viên đều nghe nhiều nên thuộc, trong lúc ra đề sẽ chủ động sửa lại.
Mà trong lúc hắn ra đề có suy xét tới điểm này nhưng do đang mâu thuẫn cảm xúc nên liền không nhớ ra sửa lại.
Không nghĩ tới bị Sở Nhược Du xem thấu, thậm chí còn kiêu ngạo mà trào phúng ngược lại.Ách.Hắn thích.Quả thực quá thích.Lúc này Thang lỗi đã hoàn toàn không nhớ rõ nửa giờ trước chính mình từng nói qua cái gì lời nói.Đương nhiên liền tính nhớ rõ hắn cũng sẽ làm bộ mất trí nhớ gián tiếp.Đùa sao, có một cái học sinh thần tiên như vậy ở đây, đừng nói giảm đi hai cái danh ngạch, giảm đi ba bái hắn đều vui.“Lần sau thầy nhất định chú ý.”Khoảng cách sô pha với bàn làm việc có chút xa chi nên Tiết Cường chỉ có thể thấy biểu tình trên mặt Thang Lỗi, cũng không thể nghe được bọn họ đang đàm luận cái gì.
Thấy hắn sắc mặt đỏ bừng bừng một mảng còn nghĩ rằng bị chọc tức.“Có thể đem thầy Thang tính tình tốt tức thành như vậy, xem ra bài thi này của Sở Nhược Du nhất định giải quá kém.”Thấy Thang Lỗi đi tới, Tiết Cường đón ý mà thở dàinói:“Hiệu trưởng, nếu hai cái danh nghạch kết cục đã định, vậy quên đi, nhưng kiên quyết không thể để cho Sở Nhược Du tham gia thi đua, đây không phải lãng phí tài nguyên sao?”Thang Lỗi vừa nghe, lập tức nóng nảy:“Đừng nói hươu nói vượn.”Hắn đã mặc sức tưởng tượng chính mình mang học sinh đi thi xuất hiện một kim bài tuyển thủ (ngôi sao sáng), tình cảnh kia có bao nhiêu tươi đẹp, ai không cho Sở Nhược Du tham gia thi đua hắn liền cùng người đó trở mặt.Tiết Cường ngốc trệ.Hắn ngẩng đầu, nhìn mê man về phía Thang Lỗi.Thầy Thang vừa lúc nãy cũng không phải là nói như vậy a.Triệu Kiến An nếu không cố kỵ thân phận hiệu trưởng đã cười lên thành tiếng.Dù sao thiên phú của Sở Nhược Du và năng lực có bao nhiêu biến thái hắn thật sự quá rõ ràng, hắn biết rõ còn cố hỏi:“Làm xong rồi? Thế nào?”Thang Lỗi không có bất kỳ ý kiến, thái độ gì đối với Triệu Kiến An, hắn cười tủm tỉm mà khen ngợi:“Sở Nhược Du là học sinh thông minh nhất mà ta gặp qua trong cuộc đời, quyết định của hiệu trưởn thật sự quá anh minh rồi.”Tiết Cường:“……”Nịnh hót như thế này thật quá tanh tưởi.Lúc này hắn lại nghe Thang Lỗi nói tiếp:“Không cần chấm bài thi, đáp án đều đúng.
Hiện tại Sở Nhược Du mới lớp 10, còn có thể vì trường học tranh thủ ba năm vinh quang, vừa mới là ta nghĩ sai rồi, lát nữa ta sẽ đi xin lỗi em ấy.”Khoé miệng Triệu Kiến An nghe vậy nhịn không được nhếch lên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook