Trời chiều đen kịt.Sở Nhược Du tạm biệt Triệu Kiến An cùng vởi Lý Cầm, đi mộ địa cúng bái.Trên đường đi cô còn mua một bó hoa cúc non nhỏ màu trắng.
Trên mộ bia không có chữ cho nên chỉ có Sở Nhược Du biết rõ người cô tới cúng bái tột cùng là ai.Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến mộ bia, trong lòng cô chua xót khó chịu.“Ta minh bạch người vì cái gì mà thống khổ tuyệt vọng như vậy, chỉ là làm người thì không thể câu thể chuyện trước mắt.”“Chuyện người không hoàn thành ta sẽ thay người nhất nhất thực hiện.”“Yên tâm”Sở Nhược Du nói chuyện sau khi gió thổi qua liền cái gì đều không nghe thấy, chỉ còn lại tiếng âm thanh của gió nức nở.Ở bên mộ bia ngồi yên lặng nửa giờ Sở Nhược Du lúc này mới trở về nhà.Sở Hoà Sinh đã chuẩn bị xong đồ ăn hơn nữa còn nóng hôi hổi.“Đã về nhà sao? Mai tới ăn cơm.”Lạc thú duy nhất bây giờ của hắn là vì Sở Nhược Du chuẩn bị đủ các loại đồ ăn ngon miệng.“Thị Trung áp bức học sinh quá.”Sở Nhược Du chính là không muốn Sở Hoà Sinh bận rộn nhiều chuyện cho nên mới nói với hắn không trở về nhà ăn cơm chiều, không nghĩ tới hắn vẫn làm một ít.Một người không biết cách nói chuyện lại dùng phương thức mộc mạc vụng về như thế đối với cô, cô thật không có biện pháp gì.Rửa tay xong cô ngồi vào trước bàn cóm, lại một lần bất đắc dĩ mà cường điệu nói:“Ba, con không phải đứa trẻ nhỏ, ba không cần chờ con mỗi ngày.”Sở Hoà Sinh ngoảnh mặt làm ngơ:“Hôm nay sườn heo chua ngọt có hơi cay.”Sở Nhược Du gắp khối xương sườn bỏ vào trong miện, phía ngoài sốt chua trôi đi bên trong hơi béo có vị ngọt, cô đột nhiên cười:“Còn được, ăn rất ngon.”Sở Hoà Sinh như học sinh được khen thưởng nháy mắt tinh thần lên cao, âm thanh nói chuyện trở nên thao thao bất tuyệt:“Hôm nay ba đi hiệu sách mua hai cuốn sách các món ăn, về sau đổi các phương pháp làm đồ ăn cho con, bảo đảm ba tháng không trùng lặp.”Nói nói hắn trong thanh âm mang ra một tia u sầu:“Ba chưa từng yêu cầu con trở thành một người quá ưu tú, chỉ cần vui sướng khoẻ mạnh bình an, đây là mong muốn lớn nhất của ba.”“Ba vĩnh viễn ở phía sau con.”Trong khoảng thời gian này Sở Hoà Sinh đi gặp chuyên gia tâm lý để được cố vấn, trường kỳ bị áp bách tâm lý giống như Sở Nhược Du tính cách sẽ rất dễ dàng làm ra những việc cực đoan.Duy nhất có thể làm là dùng càng nhiều tình thương yêu để chăm sóc cô.Bị mạnh mẽ xúc động một chút cổ họng Sở Nhược Du có chút nghẹn.
Là một cô nhi không cha không mẹ cô vẫn rất hâm mộ tình thân như vậy.Thật sự không biết nên nói cái gì thì tốt, cô yên lặng lùa cơm,sau khi lấy vận tốc ánh sáng ăn xong thì về tới phòng.Lúc này cảm giác hít thở không thông ở trong bầu không khí kia mới biến mất đi.“Còn có bao nhiêu điểm công thành danh toại? Toàn bộ giúp ta đổi thành thập toàn đại bổ hoàn.”Sở Nhược Du nhìn thoáng qua thời gian còn sớm, ngựa quen đường cũ mở ra sách trên bàn.Đã thành thói quen với bầu không khí học tập buồn tẻ như vậy, có đôi khi trên tinh thần thật sự không chịu nổi, cô là rất thích thú:“Thập toàn đại bổ hoàn của người không nhắc đến thì không biết, so với thuốc ta sắc khá hơn nhiều, hoàn toàn không có tác dụng phụ.”Nếu không có hệ thống viện trợ, cô cảm thấy chính mình đã sớm đột ngột chết.Hệ thống nhanh chóng nhận lệnh, trống rỗng trên bàn chợt xuất hiện mấy viên thuốc viên màu đen, không màu không vị.Ngay từ đầu Sở Nhược Du còn ý đồ khờ dại nghiên cứu thành phần của thuốc viên.
Nhưng trừ bỏ Kali Natri Canxi cơ sở nhất thì cái gì cũng không nghiên cứu ra.Cô tuỳ tay cầm lấy hai viên bỏ vào miệng, thuốc vừa vào miệng lập tức tan ra.
Khá ngọt ngào, ăn rất ngon.Hệ thống lên tiếng nói:“Một người liền tính toàn bộ tinh lực dư thừa cả ngày cũng chỉ có 24 tiếng đồng hồ, càng miễn bàn còn rất nhiều việc chia sẻ lực chú ý của ký chủ.
Ta kiến nghị chờ có nhiều điểm công thành danh toại lần sau trực tiếp đổi máy gia tốc thời gian, một phần thời gian có thể trở thành nhiều thời gian hơn để dùng.”Sở Nhược Du mặt không biểu tình mà lật qua một tờ sách:“Tốt, ta đã biết, không cần lúc nào cũng nhắc nhở ta cố gắng thi tốt.
Ta thật ra muốn thi nhưng không có cơ hội.”Hệ thống cười hắc hắc, chợt ngậm miệng.Bóng đêm càng thêm yên tĩnh chỉ để lại đèn bàn của Sở Nhược Du phía trước cửa sổ vẫn luôn sáng lên, sáng lên.Có ai là chân chính thiên tài đâu?Bất quá là 1% thiên phú và 99% nỗ lực thôi.*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook