QUYỂN I: BA GIẤC MƠCHƯƠNG 6Editor: Hye Jin[Giấc mơ thứ nhất Diệp Minh mơ thấy mình đi đến một phía đầu cầu, trước mắt là một cây cầu tre đổ nát.Cầu tre chỉ đủ để một người đi, đầu cầu bên kia là bóng tối vô tận không biết kéo dài đến đâu.Bên dưới là nước sông chảy xiết, xung quanh một mảnh tối tăm.
Bên cạnh là mấy cục đá quái dị cùng cây cối khẳng khiu, vắng tanh không một bóng người.Diệp Minh hoảng sợ nhìn chung quanh, bóng tối đến nỗi giơ tay nhìn không thấy được năm ngón.Tiếng sông chảy rào rào trong đêm vô cùng đáng sợ, trong đầu có một âm thanh xui khiến hắn đi về phía trước, hắn không kiểm soát được mà bước lên cầu tre.Đi được tới giữa cây cầu, cây cầu đột nhiên bị đứt gãy, cả người Diệp Minh đều bị cuốn vào dòng nước, chới với trên dòng nước.Hắn cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng nắm được một bụi cỏ mới không bị nước cuốn đi.]Mấy cô gái bên cạnh cẩn thận lắng nghe, nghe đến đây vẫn còn đang rất chăm chú, nhưng giọng nói đột nhiên im bặt.
Hết rồi?“Hừm nghe xong cũng không có gì, đây mà là ác mộng hả? Hồi đó tôi gặp ác mộng còn đáng sợ hơn này nữa.”“Quả nhiên là mơ, có mỗi bụi cỏ coi bộ chắc ghê ha.”Mấy cô gái cứ ríu ra ríu rít bàn tán bên tai Diệp Minh, hắn cười khổ.Chỉ có hắn mới biết lúc đó hắn đã sợ hãi biết bao nhiêu, biết rõ là không được sang bờ bên kia nhưng vẫn không tự chủ được mà đi sang đó.
Sau đó là loại cảm giác hô hấp khó khăn khi bị cuốn vào trong dòng sông, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.Mấy cô gái trêu ghẹo hắn, Diệp Minh cũng tùy bọn họ.Bỗng nhiên một câu nói vang lên: “Gần đây nên chú ý an toàn một chút.”Vừa vặn lúc này không gian đang yên tĩnh, lời này của Cơ Thập Nhất vô cùng đột người, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.Cơ Thập Nhất bình tĩnh lật sách, khuôn mặt nhỏ chừng một bàn tay, ánh mắt cụp xuống.Mấy cô gái nhìn chằm chằm Cơ Thập Nhất, đuôi chân mày toát lên vẻ quyến rũ, nốt ruồi lệ càng như thêu hoa trên gấm.Quả thật đây là gương mặt trời cho, đúng với cái câu dựa vào mặt kiếm cơm đây.Đinh Hiểu Đồng là người phản ứng đầu tiên nói: “Xem kìa, đạo diễn tới!”Vừa nghe thấy lời này, ai làm việc nấy lập tức rời khỏi, trở lại vị trí làm việc của mình, chỉ còn lại ba người.Diệp Minh thấp giọng hỏi: “Sao tự nhiên cô lại nói như vậy?”Câu nói vừa rồi rõ ràng không có gì, nhưng trong lòng hắn cảm giác rợn da gà.Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Là giấc mơ của anh nói với tôi…”Tiếng la của Vương Hạo truyền tới, cắt đứt lời cô: “Mấy người còn nói chuyện gì nữa, mau đi chuẩn bị quay, thời gian là tiền là bạc! Nam nữ chính học kỹ thoại, biểu hiện tốt một chút.Đoàn phim cũng không quay theo kịch bản mà dựa vào tình hình thực tế.Cảnh mà bây giờ bọn họ muốn quay là một trong những cảnh nữ chính phát hiện thi thể rồi báo án, nam chính đến xử lý, thời gian là chạng vạng tối.Vì vấn đề kinh phí, hôm nay đồ Cơ Thập Nhất mặc cũng là chiếc đầm trắng trong kịch bản miêu tả.Còn nam chính phải chờ cảnh sát tới mới có đồng phục, là đồng phục cảnh sát thuê với giá rẻ.Chuyên viên trang điểm tóc ngắn tặc lưỡi: “Diệp Minh, tối qua cậu đi ăn trộm sao? Ném cậu vào vườn thú người ta cũng xem cậu thành quốc bảo mà thưởng thức đấy.”Diệp Minh cười bất đắc dĩ: “Chị à, đừng trêu em, che nó lại giúp em đi.”“Ok, nhìn kĩ thuật cao siêu của chị đây.”Chuyên viên trang điểm tóc dài bên cạnh thì rất yên tĩnh.Bởi bất kể cô có nói gì thì cô nữ chính này chỉ cười một cái, không hề phản ứng nói một lời.Mặc dù người rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cô khá là khẩn trương, dứt khoát ngậm miệng, nhưng trong lòng cũng không thể thả lỏng.Cô ở Đế Đô cũng không có tiếng tăm gì, lúc mới đến đây, đoàn làm phim này rất nhỏ, tiền lương cũng thấp.Nhưng được cái là bầu không khí cũng như đạo diễn khá tốt, cô cũng không mong gì hơn, coi như tích thêm kinh nghiệm cho bản thân.Suy nghĩ thì suy nghĩ nhưng tay cũng không dừng lại.Trong đầu Cơ Thập Nhất đang phân tích tính cách của nhân vật nữ chính mà mình sắp diễn.Tối qua cô đã dựa vào ký ức về bộ phim “Thám tử tình yêu”, nắm bắt tương đối tâm lý nhân vật, nữ chính là thiên tài phân tích tâm lý tội phạm để phá án.Nữ chính trả qua một thời thơ ấu không bình thường, nên tính cách cực đoan còn hơi u ám, ẩn dưới bên ngoài đơn thuần là một tâm lý biến thái, xem như là một nữ chính không bình thường.“Trang điểm xong rồi, em nhìn xem thế nào?”Lời của chuyên viên trang điểm cắt ngang suy nghĩ của cô, Cơ Thập Nhất hơi hoảng hốt, đưa mắt nhìn trên gương, giương đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái trong gương.Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”Chuyên viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đứng lên, hôm nay đã nghe được giọng nói của cô em gái này rồi.Giọng nói dễ nghe khiến lỗ tai muốn mang thai, ai nha quả thực là trời cao ưu đãi mà.Chuyên viên trang điểm đưa tay cổ vũ về phía Cơ Thập Nhất: “Em thích là tốt, đợi lát nữa quay phim, cố gắng lên!”Cơ Thập Nhất mỉm cười, gật đầu một cái: “Em sẽ cố gắng.”Đàn ông trang điểm tương đối đơn giản, Diệp Minh đã đi khỏi phòng trang điểm từ lâu rồi.Cô đi ra ngoài đúng lúc chạm mặt anh ấy, đang đứng xem kịch bản, cả người như thay đổi tính cách, nhìn qua có một loại chín chắn không phù hợp với tuổi tác.Diệp Minh đang lẩm nhẩm đọc lại lời thoại, thấy Cơ Thập Nhất đang nhìn mình, hơi ngẩn người.Một lúc sau mới quay lại, cười một tiếng: “Cô đã khỏe rồi sao?”Hắn cẩn thận đánh giá Cơ Thập Nhất một lần nữa, mặc dù biểu cảm lạnh nhạt nhưng dáng vẻ vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính, không trách đạo diễn coi trọng cô ấy như vậy.Không biết tại sao trên người cô ấy có một loại cảm giác yên lòng, hắn khẽ lắc đầu một cái.Thợ trang điểm đi ra ngoài thấy một màn này, cực kỳ hoảng sợ: “Cậu không được lắc đầu mạnh đó, vạn nhất kiểu tóc bị rối thì cậu chính là nam chính xấu nhất từ trước tới nay.”Diệp Minh: “…”Cơ Thập Nhất bật cười, loại cảm giác trầm ổn, chín chắn vừa nãy biến mất không còn dấu vết, quả nhiên vừa động một cái đã trở lại tính tình của anh ta rồi.Khuôn mặt Cơ Thập Nhất trắng nõn, nụ cười quyến rũ động lòng người, lúc cười rộ lên nốt ruồi lệ dường như có thêm sức sống.Mọi người đều nhìn đến ngây người, yên lặng một lúc, cho tới khi đạo diễn hét to mới quay sang làm việc.…Vương Hạo ngồi trên ghế ngâm nga một bài hát.Quả nhiên không tìm nhầm người, bộ phim này giống như được đo ni đóng giày dành riêng cho Cơ Thập Nhất vậy.Bất kể là dáng vẻ hay tính cách bộc lộ ở bên ngoài cũng rất giống nữ chính, tiếp theo chỉ cần diễn được một mặt u ám kia là hoàn mỹ.Giờ phút này cô gái trong camera, mặt không biểu cảm, ngồi xổm, tóc tai rũ xuống che nửa khuôn mặt, chóp mũi cao thanh tú, càng tăng thêm vẻ đẹp mông lung.Tay cô thăm dò hơi thở của người nằm trên mặt đất, lại sờ tới tim, sau khi phát hiện không còn mạch đập thì chậm rãi đứng lên, lấy điện thoại ra nhấn ba con số.Hiện tại cả khuôn mặt đều lộ ra ở giữa ống kính, đôi mắt đen nhánh nhìn xa xăm, đôi môi mấp máy nhả ra mấy chữ: “Số ba đường Tam Lý, có một người chết.”Giọng điệu bình thường giống như đang nói sáng nay ăn bánh bao vậy.Sau đó cô loay hoay gom mất quyển sách, ôm vào trong ngực, xoay người đi về phía trước, không hề lưu lại một ánh mắt.Máu của thi thể chảy khắp trên mặt đất cùng với nắng chiều đáp xuống sau lưng đã trở thành phông nền cho cô.Vương Hạo cất giọng hô to: “Cut!”Mỗi một hành động của Cơ Thập Nhất đều thể hiện được cô là một người lạnh lùng, đối với cái chết cũng không có cái gì sợ hãi, đối với người chết lại càng bình thường.Kịch bản cần chính là loại tương phản rõ rệt này!Cơ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm nhận lấy ly nước bên cạnh, uống mấy hớp mới phát hiện là Diệp Minh đưa.Quay đầu nhìn Diệp Minh, anh ấy còn đang cười rạng rỡ.Diệp Minh hỏi: “Vừa rồi cô vừa rồi diễn tốt lắm, trước kia cô đã đóng phim rồi à?”Cơ Thập Nhất lắc đầu.
Cô mới học xong năm nhất, chương trình học còn chưa học tới trọng tâm diễn xuất.Diệp Minh còn muốn nói gì đó thì đạo diễn đã tới.“Cơ Thập Nhất, vừa rồi cô diễn rất khá!” Vương Hạo cười ha ha: “Tôi vốn đang suy nghĩ có nên cho hai người diễn thử một chút không, xem ra hiện tại không cần.”Hắn lại nhìn Diệp Minh, lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiếp theo là cảnh của cậu, đừng để rớt lại phía sau đấy!”Diệp Minh đứng thẳng người, đứng chuẩn theo tư thế của một cảnh sát: “Báo cáo đạo diễn, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”Cảnh kế tiếp là Diệp Minh, diễn nam chính vừa được điều đến sở cảnh sát phụ trách đường Tam Lý, vừa vặn được an bài tới điều tra vụ án này, đối với người báo án sinh ra hiếu kỳ.Cốt truyện rất đơn giản, chỉ cần diễn xuất thích hợp là được.Cơ Thập Nhất ngồi một bên trên ghế, chuyên tâm nhìn bọn họ diễn, cánh tay chống lên đầu gối, đặt trên đó là quyển sách “Chu Công giải mộng”.Hôm nay thật là trùng hợp.Lúc trước cô ở Mộng Cảnh đại lục đi vào giấc mộng của người khác rất dễ dàng, chỉ cần sắp xếp lại logic là được.Nhưng cô đã đến đây thì không thể như vậy nữa, cô phải nhanh chóng dung nạp kiến thức về diễn xuất, còn phải học cách diễn của người khác để không bị thiếu sót.Diệp Minh này diễn xuất không giống cô.Đối phương xuất thân từ Đại học hí kịch, biểu diễn kịch nói dễ như trở bàn tay, nhưng đưa đến diễn xuất phim thì có chút dấu vết hí kịch.Mặc dù mấy ngày trước cũng quay một số cảnh, nhưng vẫn chưa điều chỉnh ổn vẫn còn hơi trục trặc.Vương Hạo vỗ kịch bản: “Diệp Minh, tự nhiên một chút, đừng diễn khoa trương như vậy, lại một lần nữa.”Diễn viên quần chúng nằm trên đất không nhịn được cười, làm diễn viên quần chúng nhiều lần rồi, diễn xuất của Diệp Minh thật sự làm hắn nhịn không nổi.Diễn đi diễn lại mấy lần, trời cũng đã tối, cảnh này của Diệp Minh cuối cùng cũng thông qua.Diệp Minh quay lại bên ghế, ngồi một bên: “Thật không dễ dàng, không dễ dàng.”Cơ Thập Nhất có qua có lại, cầm ly nước đưa sang, cười dịu dàng nhìn Diệp Minh: “Anh diễn thực tốt lắm rồi, lần sau hẳn là không có vấn đề.”Diệp Minh nhìn cô cười cười: “Hy vọng vậy.”Mấy ngày đầu không có nhiều cảnh quay, đạo diễn bên kia hét to kết thúc.Nhân viên trong đoàn bắt đầu bận rộn làm việc, âm thanh nói chuyện phiếm và âm thanh đồ vật lạch cạch lẫn lộn vào nhau, diễn viên quần chúng từng nhóm rời đi chỉ còn lại một ít người.Diệp Minh vỗ đầu một cái, tạm biệt Cơ Thập Nhất rồi rời đi.Đa số các Học viện nghệ thuật ở Đế Đô, cách Điện ảnh thành không xa lắm.
Hiện tại quay bộ web drama này nên hắn thuê một căn chung cư nhỏ cách đây không xa cho thuận tiện.Vị trí khá hẻo lánh vắng vẻ, được cái giá rẻ, sinh viên có thể chống đỡ nổi.Tiếng bước chân bộp bộp nện trên mặt đất.Đi tới đầu hẻm, ánh đèn yếu ớt, Diệp Minh dựa vào trí nhớ quen thuộc bước lên nền đá.Nhưng hắn không phát hiện ra phía sau hắn, có mấy bóng người lén lén lút lút nhô ra, lấm lét nhìn trái phải, bước nhanh vào trong hẻm, dưới ánh trăng mơ hồ phản chiếu một chút ánh sáng màu bạc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook