Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí Bản Dịch
-
Chương 40:
QUYỂN II: MỘNG XUÂN
Editor: Hye Jin
Nghe vậy Cơ Thập Nhất cười nhẹ, mày nhẹ cong lên.
Cô sử dụng một phương pháp đặc thù từ đại lục Mộng Cảnh để làm cho món sashimi càng thêm hoàn hảo và tươi mới, ăn một miếng còn lưu hương lại trong miệng, ăn một miếng thì chỉ cảm thấy đây là loại thịt cá mềm nhất trên thế giới.
Cái bát này quá ít, Tô Minh Chu ăn vài miếng là hết.
Còn lại đều là rau xào nhưng cũng ngon.
Sau khi Tô➧tham ăn➧Minh Chu ăn xong, Cơ Thập Nhất mới thoát khỏi cảnh nước mắt lưng tròng.
Gương mặt háu ăn của Chu Chu non nớt, vô cùng bán manh.
Về phần rửa bát, Minh Chu đương nhiên chịu trách nhiệm, Cơ Thập Nhất bắt hắn mặc một chiếc tạp dề dễ thương.
Đứng ở phía sau thắt cái dây cô không nhìn thấy được biểu cảm của người trước mặt.
Tô Minh Chu khá là cao làm cho cái tạp dề này trông có vẻ rất nhỏ.
Cơ Thập Nhất bật cười, tiếng cười như chuông bạc, nghịch ngợm véo véo eo của Tô Minh Chu.
Tô Minh Chu lườm bàn tay nghịch ngợm, ánh mắt tối sầm lại, ‘hừ’ một tiếng đi vào phòng bếp.
Rửa bát xong, hắn thay tạp dề: “Lát nữa em sẽ trở về. Ở nhà một mình chị đừng tùy tiện mở cửa.”
Người giao hàng lần trước đã báo với hắn, cô đã tự ra mở cửa!
Không cảnh giác chút nào!
Cơ Thập Nhất cười bán manh trả lời: “Không sao đâu mà.”
Tô Minh Chu cười lạnh, đôi mắt híp lại: “Người giao hàng lần trước thoải mái vào. Nếu là người khác ý đồ không tốt mạo danh thì sao?”
Không ngờ người vốn nên xấu hổ – Cơ Thập Nhất lại hoan hô một tiếng “Chị biết ngay là em gọi thức ăn mà.”
Sợ em ấy lại tức giận, Cơ Thập Nhất nhanh chóng đổi giọng: “Sẽ không mở cửa cho ai, yên tâm.”
Tiểu khu này an ninh cũng tính là khá tốt, bên cạnh có đường lớn nên không có gì phải lo lắng.
Tô Minh Chu đứng lên, nhìn chăm chú vào cô, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt cậu, chiếu ra màu sắc đẹp đẽ, tựa như ngọc bích.
Cơ Thập Nhất có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cô trong đôi mắt trong suốt và sạch sẽ.
Tô Minh Chu đột nhiên kéo tay cô lại, qua ánh đèn có thể nhìn thấy một vài bong bóng nhỏ trên đó, không khó nghĩ rằng chúng đã bị sót lại trong lúc nấu nướng.
Giọng hắn trầm xuống: “Sao chị không nói với em?”
Cơ Thập Nhất rút tay về, bâng quơ nói: “Không sao đâu, dầu bắn ra khi xào rau là chuyện bình thường.”
Cứ tưởng em ấy sẽ lại tức giận nhưng không ngờ chỉ thở dài.
Tô Minh Chu im lặng nhìn cô vài giây, rồi lôi cô vào phòng bếp xối nước lạnh, sau đó xoay người lục tủ trong căn hộ, không để ý quần áo của mình đã bị dính bụi.
Sau khi tìm thấy cồn và kim tiêm, cuối cùng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cơ Thập Nhất từ sau lưng hắn thò đầu lên nhìn, thấy hắn xoay người thì lập tức làm ra vẻ một học sinh ngoan ngoãn.
“Đưa tay.”
Cô ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Minh Chu cẩn thận chọc thủng mụn nước nhỏ, đợi một lát rồi đặt băng keo hoạt hình lên đó, có chút đáng yêu, Cơ Thập Nhất không nói gì, cứ để mặc em ấy dán.
Tô Minh Chu hiếm khi bình tĩnh như vậy.
Không thể không nói, dáng vẻ này rất trưởng thành.
Cơ Thập Nhất nhớ lúc chưa về nhà họ Tô, Minh Chu vẫn luôn dính người cô, nhưng cực kỳ ít nói, nhưng sau này khi về nhà họ Tô, em ấy đã bắt đầu học cách nói chuyện móc họng, học cách chỉnh người khác.
Nhưng điều đáng mừng duy nhất là thái độ của em ấy với cô vẫn y như vậy.
Sau khi cẩn thận dán lên, Tô Minh Châu thở phào, mặt mày giãn ra: “Chị phải biết chăm sóc bản thân.”
Hắn đang nghĩ đến việc thuê một người giúp việc, nhưng rồi nghĩ lại, chị ấy chắc chắn sẽ từ chối, nên quên đi.
Cơ Thập Nhất nở nụ cười ấm áp: “Lời Chu Chu nói chị nào dám không nghe.”
Không ngờ Tô Minh Chu lại cười lạnh: “Nếu chị nghe lời em, vậy nhất định là mặt trời mọc từ phía tây.”
Nói xong hắn cũng không làm cô khó xử, mà rời đi luôn.
Ngay sau khi Chu Chu rời đi, Cơ Thập Nhất nằm dài xuống ghế sofa.
Hôm nay quay phim một ngày, tối còn phải về nấu cơm, cơ thể vô cùng mệt mỏi, nếu không có Chu Chu thì cô chỉ đơn giản tắm rửa rồi ngủ.
Cơ Thập Nhất thở dài, sau đó nhấc điện thoại và theo dõi sự việc của Trương Nhã.
Chết đuối trong bồn tắm vẫn đang nằm trên hot search của Weibo, nhưng không ngờ khi cô mở bình luận, phía dưới toàn là những câu hỏi vui đùa và nghi ngờ.
“Đây là chơi đùa quá đáng? Khoái cảm cái cảm giác hít thở không thông sao?”
“Tôi chưa từng thấy ai chết đuối trong bồn tắm, vậy sao không nói là chết đuối trong bể cá đi.”
“Có phải lại nói về bệnh trầm cảm không? Sao thời buổi này cứ chuyện gì xảy ra là đổ hết cho trầm cảm thế. Bệnh này không dễ mắc đâu, tha cho nó đi.”
“Tại sao lại không cắt cổ tay mà lại đi chết đuối trong bồn tắm? Người này bị bệnh à?”
Tuy cô cùng Trương Nhã không có chút quan hệ nào, nhưng đọc được những bình luận lạnh lùng như vậy cô vẫn có chút sợ hãi.
Dù sao thì người cũng đã ra đi, những người này vẫn không chịu buông tha.
Không biết Trương Nhã sẽ cảm thấy như thế nào nếu nhìn thấy nó.
Trước kia bởi vì thời gian Nhã Nhã nằm mộng đã lâu, cô không biết đó là một giấc mơ tiên đoán hay ảnh hưởng của ký ức, của những gì đã xảy ra, nhưng tình huống trước mặt, khả năng đã xảy ra vô cùng lớn.
Giấc mơ này có liên quan đến cái chết của Trương Nhã hay không?
…
Bên ngoài trời đã khuya, vừa ra khỏi thang máy Tô Minh Chu nhận được điện thoại từ công ty.
Giọng điệu thư ký không vội không hoảng: “Tô tổng, lễ tân của công ty chúng ta đã chết. Cảnh sát vừa mới tới thẩm vấn, nhân viên công ty đang khá hoang mang.”
Tô Minh Chu nhíu mày: “Tình huống thế nào?”
“Tối nay cô ấy đang trên đường về nhà thì bị người ta giết, thi thể vừa được tìm thấy nên cảnh sát đến công ty để hỏi thăm.”
Thư ký do dự: “Nghe giọng điệu của bọn họ, hình như chuyện này không đơn giản, tôi vừa nghe bọn họ nói hình như là một vụ giết người hàng loạt. “
Hắn vừa đi ngang qua thì nghe thoáng qua, đại loại là nạn nhân thứ ba trong vụ sườn xám đỏ bị giết hại.
Hơn nữa hắn nhớ rất rõ rằng, cảnh sát đã hỏi rất kỹ về thói quen ăn mặc thường ngày của nạn nhân vài lần, biểu hiện có phần không đúng lắm.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đương nhiên sẽ phải đến công ty.
Sau khi Tô Minh Chu cúp điện thoại, tâm tình khá khó tin, tài xế rẽ vào công ty, một chiếc xe cảnh sát đang đỗ ven đường.
Lúc này bầu trời đã nhá nhem tối, nhưng cục công an khu Uyển Tân vẫn sáng rực.
Trương Phong thừa nhận.
Ngón trỏ của Liên Diệc gõ chậm rãi và nhịp nhàng trên bàn, âm thanh đến tai Trương Phong giống như tiếng chuông đếm ngược đến cái chết.
Chợt có người đẩy cửa bước vào.
Vẻ mặt Phạm Dương có chút nôn nóng, nhưng vẫn thả nhẹ bước chân, nhìn dáng vẻ Trương Phong như vậy cũng đoán được kết quả, nhưng nghĩ đến sự việc vừa rồi, lập tức nói nhỏ bên tai Liên Diệc: “Đội trưởng Liên, vừa rồi nạn nhân thứ ba của vụ án sườn xám đỏ đã có kết quả, đó là một nhân viên của công ty giải trí Hoàng Thiên.”
Lại có thêm người bị hại.
Biểu tình Liên Diệc khẽ biến, dặn dò vài câu, cửa phòng lần nữa đóng lại, bầu không khí không còn ngột ngạt như trước.
“Nói rõ quá trình đi.”
Trương Phong cúi đầu, ký ức tự nhiên ùa về.
Editor: Hye Jin
Nghe vậy Cơ Thập Nhất cười nhẹ, mày nhẹ cong lên.
Cô sử dụng một phương pháp đặc thù từ đại lục Mộng Cảnh để làm cho món sashimi càng thêm hoàn hảo và tươi mới, ăn một miếng còn lưu hương lại trong miệng, ăn một miếng thì chỉ cảm thấy đây là loại thịt cá mềm nhất trên thế giới.
Cái bát này quá ít, Tô Minh Chu ăn vài miếng là hết.
Còn lại đều là rau xào nhưng cũng ngon.
Sau khi Tô➧tham ăn➧Minh Chu ăn xong, Cơ Thập Nhất mới thoát khỏi cảnh nước mắt lưng tròng.
Gương mặt háu ăn của Chu Chu non nớt, vô cùng bán manh.
Về phần rửa bát, Minh Chu đương nhiên chịu trách nhiệm, Cơ Thập Nhất bắt hắn mặc một chiếc tạp dề dễ thương.
Đứng ở phía sau thắt cái dây cô không nhìn thấy được biểu cảm của người trước mặt.
Tô Minh Chu khá là cao làm cho cái tạp dề này trông có vẻ rất nhỏ.
Cơ Thập Nhất bật cười, tiếng cười như chuông bạc, nghịch ngợm véo véo eo của Tô Minh Chu.
Tô Minh Chu lườm bàn tay nghịch ngợm, ánh mắt tối sầm lại, ‘hừ’ một tiếng đi vào phòng bếp.
Rửa bát xong, hắn thay tạp dề: “Lát nữa em sẽ trở về. Ở nhà một mình chị đừng tùy tiện mở cửa.”
Người giao hàng lần trước đã báo với hắn, cô đã tự ra mở cửa!
Không cảnh giác chút nào!
Cơ Thập Nhất cười bán manh trả lời: “Không sao đâu mà.”
Tô Minh Chu cười lạnh, đôi mắt híp lại: “Người giao hàng lần trước thoải mái vào. Nếu là người khác ý đồ không tốt mạo danh thì sao?”
Không ngờ người vốn nên xấu hổ – Cơ Thập Nhất lại hoan hô một tiếng “Chị biết ngay là em gọi thức ăn mà.”
Sợ em ấy lại tức giận, Cơ Thập Nhất nhanh chóng đổi giọng: “Sẽ không mở cửa cho ai, yên tâm.”
Tiểu khu này an ninh cũng tính là khá tốt, bên cạnh có đường lớn nên không có gì phải lo lắng.
Tô Minh Chu đứng lên, nhìn chăm chú vào cô, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt cậu, chiếu ra màu sắc đẹp đẽ, tựa như ngọc bích.
Cơ Thập Nhất có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cô trong đôi mắt trong suốt và sạch sẽ.
Tô Minh Chu đột nhiên kéo tay cô lại, qua ánh đèn có thể nhìn thấy một vài bong bóng nhỏ trên đó, không khó nghĩ rằng chúng đã bị sót lại trong lúc nấu nướng.
Giọng hắn trầm xuống: “Sao chị không nói với em?”
Cơ Thập Nhất rút tay về, bâng quơ nói: “Không sao đâu, dầu bắn ra khi xào rau là chuyện bình thường.”
Cứ tưởng em ấy sẽ lại tức giận nhưng không ngờ chỉ thở dài.
Tô Minh Chu im lặng nhìn cô vài giây, rồi lôi cô vào phòng bếp xối nước lạnh, sau đó xoay người lục tủ trong căn hộ, không để ý quần áo của mình đã bị dính bụi.
Sau khi tìm thấy cồn và kim tiêm, cuối cùng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cơ Thập Nhất từ sau lưng hắn thò đầu lên nhìn, thấy hắn xoay người thì lập tức làm ra vẻ một học sinh ngoan ngoãn.
“Đưa tay.”
Cô ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Minh Chu cẩn thận chọc thủng mụn nước nhỏ, đợi một lát rồi đặt băng keo hoạt hình lên đó, có chút đáng yêu, Cơ Thập Nhất không nói gì, cứ để mặc em ấy dán.
Tô Minh Chu hiếm khi bình tĩnh như vậy.
Không thể không nói, dáng vẻ này rất trưởng thành.
Cơ Thập Nhất nhớ lúc chưa về nhà họ Tô, Minh Chu vẫn luôn dính người cô, nhưng cực kỳ ít nói, nhưng sau này khi về nhà họ Tô, em ấy đã bắt đầu học cách nói chuyện móc họng, học cách chỉnh người khác.
Nhưng điều đáng mừng duy nhất là thái độ của em ấy với cô vẫn y như vậy.
Sau khi cẩn thận dán lên, Tô Minh Châu thở phào, mặt mày giãn ra: “Chị phải biết chăm sóc bản thân.”
Hắn đang nghĩ đến việc thuê một người giúp việc, nhưng rồi nghĩ lại, chị ấy chắc chắn sẽ từ chối, nên quên đi.
Cơ Thập Nhất nở nụ cười ấm áp: “Lời Chu Chu nói chị nào dám không nghe.”
Không ngờ Tô Minh Chu lại cười lạnh: “Nếu chị nghe lời em, vậy nhất định là mặt trời mọc từ phía tây.”
Nói xong hắn cũng không làm cô khó xử, mà rời đi luôn.
Ngay sau khi Chu Chu rời đi, Cơ Thập Nhất nằm dài xuống ghế sofa.
Hôm nay quay phim một ngày, tối còn phải về nấu cơm, cơ thể vô cùng mệt mỏi, nếu không có Chu Chu thì cô chỉ đơn giản tắm rửa rồi ngủ.
Cơ Thập Nhất thở dài, sau đó nhấc điện thoại và theo dõi sự việc của Trương Nhã.
Chết đuối trong bồn tắm vẫn đang nằm trên hot search của Weibo, nhưng không ngờ khi cô mở bình luận, phía dưới toàn là những câu hỏi vui đùa và nghi ngờ.
“Đây là chơi đùa quá đáng? Khoái cảm cái cảm giác hít thở không thông sao?”
“Tôi chưa từng thấy ai chết đuối trong bồn tắm, vậy sao không nói là chết đuối trong bể cá đi.”
“Có phải lại nói về bệnh trầm cảm không? Sao thời buổi này cứ chuyện gì xảy ra là đổ hết cho trầm cảm thế. Bệnh này không dễ mắc đâu, tha cho nó đi.”
“Tại sao lại không cắt cổ tay mà lại đi chết đuối trong bồn tắm? Người này bị bệnh à?”
Tuy cô cùng Trương Nhã không có chút quan hệ nào, nhưng đọc được những bình luận lạnh lùng như vậy cô vẫn có chút sợ hãi.
Dù sao thì người cũng đã ra đi, những người này vẫn không chịu buông tha.
Không biết Trương Nhã sẽ cảm thấy như thế nào nếu nhìn thấy nó.
Trước kia bởi vì thời gian Nhã Nhã nằm mộng đã lâu, cô không biết đó là một giấc mơ tiên đoán hay ảnh hưởng của ký ức, của những gì đã xảy ra, nhưng tình huống trước mặt, khả năng đã xảy ra vô cùng lớn.
Giấc mơ này có liên quan đến cái chết của Trương Nhã hay không?
…
Bên ngoài trời đã khuya, vừa ra khỏi thang máy Tô Minh Chu nhận được điện thoại từ công ty.
Giọng điệu thư ký không vội không hoảng: “Tô tổng, lễ tân của công ty chúng ta đã chết. Cảnh sát vừa mới tới thẩm vấn, nhân viên công ty đang khá hoang mang.”
Tô Minh Chu nhíu mày: “Tình huống thế nào?”
“Tối nay cô ấy đang trên đường về nhà thì bị người ta giết, thi thể vừa được tìm thấy nên cảnh sát đến công ty để hỏi thăm.”
Thư ký do dự: “Nghe giọng điệu của bọn họ, hình như chuyện này không đơn giản, tôi vừa nghe bọn họ nói hình như là một vụ giết người hàng loạt. “
Hắn vừa đi ngang qua thì nghe thoáng qua, đại loại là nạn nhân thứ ba trong vụ sườn xám đỏ bị giết hại.
Hơn nữa hắn nhớ rất rõ rằng, cảnh sát đã hỏi rất kỹ về thói quen ăn mặc thường ngày của nạn nhân vài lần, biểu hiện có phần không đúng lắm.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đương nhiên sẽ phải đến công ty.
Sau khi Tô Minh Chu cúp điện thoại, tâm tình khá khó tin, tài xế rẽ vào công ty, một chiếc xe cảnh sát đang đỗ ven đường.
Lúc này bầu trời đã nhá nhem tối, nhưng cục công an khu Uyển Tân vẫn sáng rực.
Trương Phong thừa nhận.
Ngón trỏ của Liên Diệc gõ chậm rãi và nhịp nhàng trên bàn, âm thanh đến tai Trương Phong giống như tiếng chuông đếm ngược đến cái chết.
Chợt có người đẩy cửa bước vào.
Vẻ mặt Phạm Dương có chút nôn nóng, nhưng vẫn thả nhẹ bước chân, nhìn dáng vẻ Trương Phong như vậy cũng đoán được kết quả, nhưng nghĩ đến sự việc vừa rồi, lập tức nói nhỏ bên tai Liên Diệc: “Đội trưởng Liên, vừa rồi nạn nhân thứ ba của vụ án sườn xám đỏ đã có kết quả, đó là một nhân viên của công ty giải trí Hoàng Thiên.”
Lại có thêm người bị hại.
Biểu tình Liên Diệc khẽ biến, dặn dò vài câu, cửa phòng lần nữa đóng lại, bầu không khí không còn ngột ngạt như trước.
“Nói rõ quá trình đi.”
Trương Phong cúi đầu, ký ức tự nhiên ùa về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook