Chuyên Gia Chữa Trị
-
Chương 38
Lúc ấy không biết Lục Viễn đã nói sai gì rồi, hoặc là câu nói ấy khiến đã khuấy động Tần Tiền, một hồi lâu không thấy anh ta không nói gì.
Thời điểm Lục Viễn chuẩn bị đi giày vào xong, bỗng Tần Tiền lên tiếng: "Thật ra thì tớ cũng không biết lúc này mình đã làm đúng hay sai."
"Hả?" Lục Viễn liền thắc mắc.
"Xem ra bây giờ cậu sống rất ổn, tớ cũng không biết có nên nói với cậu hay không, có lẽ cậu cũng không muốn nghe." Tần Tiền thở dài một hơi mà nói: "Nửa năm nay, cô gái đó có tới tìm tớ mấy lần. Nói là muốn tìm cậu."
"Ừ." Giọng điệu Lục Viễn rất bình thản, dường như anh thật sự sẽ buông tay người ấy.
"Tháng trước cô ấy tới tìm tớ, không giải thích gì liền đưa cho tôi một xiên kẹo hồ lô, muốn tớ đưa cho cậu. Cô gái này thật là càng ngày càng điên rồi." Tần Tiền dừng lại một lúc, chợt nói có chút thương cảm: "Bây giờ cô ấy không muốn chết nữa, ngược lại còn thay đổi rất nhiều, cũng có việc làm rất tốt, tôi nghe có người nói cô ấy đã đến Bắc Đô."
Lục Viễn đăm chiêu suy nghĩ, liếc nhìn mấy con mèo kia. Bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm Lục Viễn. Mỗi ngày, khi Lục Viễn chuẩn bị đi làm hay là ra khỏi cửa, vẻ mặt của chúng vẫn luôn đề phòng anh nhưng lại không muốn rời xa. Đúng là chủ nào tớ nấy, đều rất tình cảm.
"Ừ, kỳ thực thì cô ấy vẫn luôn mạnh mẽ."
Tần Tiền đắn đo một lát, hỏi anh: "Tớ vẫn muốn hỏi cậu, cậu thật sự đã không còn thích cô ấy nữa hả?"
Lục Viễn cười: "Cậu thử đoán xem. Tớ cũng đã có bạn gái rồi, bây giờ cậu hỏi như thế có phải là quá muộn rồi không?"
"Cậu nói thật?" Tần Tiền không dám tin: "Tớ thật sự không thể tin là cậu cư nhiên có thể yêu một cô gái khác. Trước đây cậu không bao giờ như vậy."
"Con người ai cũng sẽ thay đổi thôi." Lục Viễn phất tay với mấy con mèo chào tạm biệt, sau đó ra cửa, "Hôm nào rảnh, tớ sẽ dẫn cô ấy tới gặp cậu."
"Cô ấy là người thế nào?"
Lục Viễn suy nghĩ một lúc, "Một cô gái xinh đẹp."
Tần Tiền vừa nghe hai chữ "xinh đẹp" liền bật cười: "Kể từ khi gặp cô gái kia, tôi đã không còn có cảm giác đặc biệt gì với mấy cô gái xinh đẹp nữa rồi."
"Yên tâm đi, cô ấy rất bình thường."
"Cũng vậy thôi, trên đời này mấy người như cô ấy vốn không nhiều."
Quả nhiên là không nhiều lắm, toàn thế giới cũng chỉ có một mà thôi.
Lục Viễn nghĩ thầm trong lòng.
Đi thử chiếc xe mới mua, chợt thấy dường như không quen lắm. Có lẽ là do cuộc sống của anh vốn nghèo khó, bỗng nhiên cuộc sống tương đối được cải thiện nên vẫn chưa quen.
Sau khi tốt nghiệp xong, thỉnh thoảng anh vẫn lên diễn đàn để viết bài, nhưng phần lớn thời gian là nghiên cứu học tập, đi theo Giáo sư để viết sách.
Sau khi giáo sư Giang tìm Lục Viễn nói chuyện thẳng thắn một lần, ông cảm thấy có lỗi với Lục Viễn về sự tức giận và những lời nói mất lý trì của con mình lúc ấy. Cả đời giáo sư Giang cống hiến cho khoa học, tuyệt đối không cho phép Giang San bởi vì tình cảm riêng tư mà bỏ bê khoa học. Luận văn của Lục Viễn là do giáo sư Lương hướng dẫn, giáo sư Lương có vẻ không hài lòng lắm về bài phát biểu của anh, nhưng dù sao cũng vô công vô quá (không đạt được thành tích quan trọng nhưng cũng không có sai lầm), cuối cùng vẫn thông qua cho anh.
Nhớ lại những ngờ vực trước đây của giáo sư Giang, Lục Viễn cũng cảm thấy rất ngại.
Từ khi Lục Viễn trờ về từ Hãn Văn, anh vẫn chưa từng gặp lại Giang San. Nửa năm sau, Giang San mới trở về Giang Bắc lần nữa. Sau khi trở về, cô hoàn toàn thay đổi, nhìn cô xinh đẹp hơn rất nhiều.
Giang San nói với Lục Viễn: "Không chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất, tốt nhất không nhất định phải lấy bằng được. Sau khi nghĩ kĩ về những điều này, em đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Thời gian là phương thức chữa trị tốt nhất, dù có phải thừa nhận hay không, chung quy thì kết quả cũng sẽ là như vâyk.
Khi đến nhà hàng đã hẹn, lái xe xuống hầm đỗ xe, vì tìm chỗ đậu rất lâu, nên khi lên nhà hàng anh nhìn đồng hồ, thế nhưng đã trễ mất 20 phút.
Từ đằng xa nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua, mái tóc dài che nửa gương mặt bên trái, mắt nhìn xuống, yên lặng nhìn thực đơn, thỉnh thoảng lật trang xem. Nhà hàng này làm ăn rất tốt, thường xuyên đông nghịt khách, vừa đến giờ ăn tối sẽ phải đợi rất lâu. Nhưng người đó lại không hề sốt ruột, khẩn trương.
Thấy Lục Viễn đến, nét mặt cô không hề biểu lộ sự tức giận, còn mỉm cười trêu chọc nói: "Nhất định là anh biết đến sớm cũng không vào được, nên cố tình đi trễ phải không?"
Lục Viễn thấy có lỗi, ngồi ở ghế bên cạnh cô.
"Chờ lâu rồi hả?"
Cô khẽ mỉm cười, vô cùng dịu dàng: "Không lâu. Anh không đến thì một mình tôi đã ăn xong bữa rồi."
"Cô thích ăn cái gì, tôi cũng đều ăn được."
"Ừ."
......
Cô gái đó tên là Tô Linh Uẩn, mặc dù cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, nhưng tính cách rất dịu dàng, vẻ ngoài thanh tú lại xinh đẹp, ngoại trừ một vết sẹo ở bên trái trán khi còn bé, gần như cô không có khuyết điểm gì.
Nếu như lấy hôn nhân làm mục đích, cô chắc chắn đây là một người rất tốt.
Khi mẹ anh giới thiệu, Lục Viễn không có hứng thú gì, nhưng đã đồng ý thì không thể không đi. Ngày đó anh đang là giám thị trông thi giữa kì, khi anh chạy đến cũng đã muộn nửa tiếng. Lúc ấy anh nghĩ là cô đã sớm bỏ về rồi. Nhưng khi anh đến nhà hàng, cô vẫn ngồi một mình ăn bữa tối, còn ăn rất thoải mái.
Có lẽ lúc ấy cô đã bắt đầu để lại chút ấn tượng đặc biệt, sau đó hai người nói chuyện khá tự nhiên. Mặc dù chưa nảy sinh tình cảm gì đặc biệt. Nhưng khi đến tuổi kết hôn, nghĩ đến chuyện tình cảm này, không đạt được 100% cũng phải đạt được 70% là tốt rồi.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người vừa ăn vừa nói chuyện cùng nhau. Kỳ thật cũng không có nhiều đề tài nói, điều duy nhất ở Tô Linh Uẩn không làm cho Lục Viễn cảm thấy khó chịu chính là cho dù anh có nói gì đi nữa thì cô đều rất tự tại, điều này khiến Lục Viễn cảm thấy rất thoải mái và không nảy sinh áp lực.
"Mẹ tôi nói muốn gặp anh." Tô Linh Uẩn vẫn cúi đầu, vừa gắp thức ăn vừa nói.
Lục Viễn cầm đũa trên tay chợt khựng lại. Không đợi anh trả lời, Tô Linh Uẩn nói tiếp: "Nhưng tôi đã từ chối mẹ rồi, vẫn chưa tới thời điểm."
Lục Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu như bác muốn, tôi cũng không thành vấn đề."
Tô Linh Uẩn cười khẩy, nói: "Thật ra anh cũng không cần miễn cưỡng bản thân thích tôi. Tôi thấy, anh không thích tôi, chẳng qua chỉ cảm thấy tôi phù hợp mà thôi."
"Tôi..."
"Không cần giải thích." Tô Linh Uẩn nói: "Đến bây giờ, chúng ta đều đã hiểu khá nhiều về nhau."
Tô Linh Uẩn buông đũa xuống, nghiêm túc nói với Lục Viễn: "Tôi độc thân cũng đã nhiều năm rồi, 20 tuổi rồi đến 27 tuổi, mấy năm đó, tôi cứ chờ chờ đợi đợi, sau này mới hiểu được không phải mỗi người đều có một tình yêu đẹp. Lục Viễn, nếu như chúng ta đều không thể gặp được một nửa của đời mình, vậy thì chúng ta cùng nhau chấp nhận thôi."
Lục Viễn không ngờ cô sẽ nói như vậy, ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều: "Nếu như cô gặp được người đó, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ nhường chỗ cho hắn."
Tô Linh Uẩn cười: "Vậy nếu anh gặp được, cũng nhất định phải nói cho tôi biết." Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi chỉ có một thỉnh cầu."
"Là gì?"
"Xin hãy chia tay tôi trước khi ở bên cạnh người khác. Dù không yêu cũng có một chút tình cảm, tôi không chịu nổi sự phản bội."
Lục Viễn nhìn Tô Linh Uẩn, đoán trong đầu có lẽ cô đã từng trải qua chuyện gì đó. Cũng là do bệnh nghề nghiệp, luôn thông qua hành vi của người khác rồi suy đoán nội tâm trong lòng họ.
Tô Linh Uẩn dùng muỗng khuấy canh, buồn rầu nói: "Lúc tôi còn rất nhỏ, bố tôi đã đi sai đường. Khi đó ông ấy luôn không về nhà, lúc về thì luôn cãi nhau với mẹ tôi đòi ly hôn. Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cơ thể cũng không khỏe. Lúc tôi còn nhỏ đã từng phải phẫu thuật, sau đó tôi trở về ở cùng với mẹ."
Tô Linh Uẩn mấp máy môi, nói thì thầm: "Sau này tôi mới biết, dù ông ấy có trở về, thì tình cảm của ba tôi cũng không còn ở đây nữa rồi. Ông ấy có người phụ nữ bên ngoài, còn có một đứa con gái. Người con gái đó và tôi cũng rất giống nhau."
Cô vén tóc mai ra sau tai, để cho Lục Viễn nhìn vết sẹo trên trán: "Vết sẹo này là do đứa con gái của ông ấy tạo ra. Cô ấy lấy đá đập vỡ cửa kính nhà tôi, lúc ấy tôi đang ngồi ở cửa sổ vẽ tranh."
"Tại sao lại nói cho tôi biết những điều này?" Lục Viễn hỏi.
"Bởi vì tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi sợ sự phản bội hơn bất cứ ai."
Lục Viễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhớ từng có một người, cũng có vẻ mặt như vậy nói với anh: "Lục Viễn, tôi sợ đau đớn hơn bất kỳ ai khác, cho nên không cần yêu tôi, bởi vì dù tôi có muốn yêu, anh sẽ chịu không nổi đâu."
Lục Viễn để đũa xuống, giọng nói rất bình tĩnh: "Tôi cũng không phải là người như vậy, nếu như không thể tiếp tục, tôi sẽ chấm dứt."
"Cảm ơn anh đã tôn trọng."
"Cần phải vậy."
Nói về tình yêu giống như đang nói chuyện làm ăn vậy. Lục Viễn nghĩ, yêu chắc hẳn không phải là thế này.
*******
Từ Hãn Văn trở về Giang Bắc, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian lại một lần nữa đi vào xã hội.
Văn Thố đã bỏ qua những ngày tháng đẹp trước đây, với công việc mới, mỗi đêm cô đều đi làm tăng ca. Trong môi trường làm việc mới, cô là một biên tập viên kiêm phóng viên thu thập tin tức.
Công việc này là do Emma giới thiệu, Emma chính là người đã đi cùng cô từ Hãn Văn trở về.
Cô ấy đã lăn lộn sinh sống ở Bắc Đô mười năm, bây giờ đang là một nhân vật xuất chúng. Trên mạng cô ấy có khoảng mười vạn fan hâm mộ. Cô đã giải quyết những vấn đề rất logic, giúp mọi người tháo gỡ chuyện tình cảm, nhưng trước sau cũng không thể giải quyết được chuyện tình cảm của chính mình.
Ở Giang Bắc gần nửa năm, tháng trước, Emma mời cô đến Bắc Đô. Lúc ấy cô cũng không để trong lòng, nhưng lần này cô cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị này.
Có lẽ đến một thành phố mới thì có thể bắt đầu lại. Nhiều năm ở Giang Bắc đã trải qua quá nhiều chuyện đau khổ. Đó cũng không còn là nơi thích hợp để trở về nữa.
Sửa xong bản thảo, giao nộp chủ đề tháng này. Tổng biên tập rộng lượng cho Văn Thố tan ca sớm.
Cuối tháng cũng bận bịu công việc. Nhưng cũng có khá nhiều gặt hái, đồng thời lượng tiêu thụ cũng cao hơn tháng trước rất nhiều. Văn Thố đã sáng tạo ra chuyên mục mới nên không thể không có công trong đó.
Văn Thố đi dạo một lát trong khu chợ buôn bán. Cô mua một ly kem tươi rồi ngồi ở ven đường ăn.
Đối diện cô là một cửa hàng ti vi. Trong đó tivi đang phát chương trình "đối mặt với tình cảm" của đài Giang Bắc.
Mới phát sóng lên truyền hình, trên mạng đã có không ít lời dị nghị. Chủ yếu là nhân vật chính trong chương trình này có vẻ ngoài khá đẹp, nên rất dễ bị người ta châm chọc, soi mói.
Tình tiết tốt, nhân vật đẹp, đối thoại hộc máu, còn bố trí một "chuyên gia tâm lí" vô cùng kiên nhẫn, nghiêm túc. Chuyên gia này không phải ai khác, chính là bác sĩ Lục đã lâu rồi không gặp.
Mỗi kỳ chương trình này cô đều theo dõi. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Điều này khiến cô cảm thấy có chút vô vị.
Bây giờ Lục Viễn đang là thầy giáo ở đại học Giang Bắc. Văn Thố biết anh không muốn gặp cô, nên cũng không muốn quấy rầy. Chỉ thỉnh thoảng đi làm phiền Tần Tiền.
Tháng trước, cô đưa một xiên kẹo hồ lô cho Tần Tiền, bị Tần Tiền chửi mắng một trận.
Dù sao Tần Tiền cũng không cùng cô đến Mễ Đặc Thác Duy, nên không có trải nghiệm chuyện này, ở đâu lại có người tìm được cho cô một xiên kẹo hồ lô ở một vùng hẻo lánh như thế chứ.
Văn Thố cắn một miếng kem, cảm giác lạnh từ răng truyền vào lòng.
Trên màn hình tivi, chương trình vẫn tiếp tục phát sóng. Dường như vẻ ngoài của người ấy vẫn không thay đổi. Chỉ có đuôi mắt có thêm phần nghiêm túc hơn . Hơn nữa chắc hẳn là do trước kia anh đã đi công tác nhiều nơi nên diện mạo tuấn tú hơn, phong cách ăn mặc cũng đẹp hơn.
Nghe nói bây giờ anh có nhiều fan hâm mộ, còn là một giáo viên đẹp trai nhất Giang Bắc, nên bây giờ khoa tâm lý đại học Giang Bắc thu hút rất nhiều con gái tới học. Mấy năm trước thì hầu như điều đó là rất ít.
Văn Thố cắn một miếng kem không nhỏ, cố cắn nát, giận dữ nhai: "Bây giờ mấy thiếu nữ thật là đói khát quá, chỉ cần là đàn ông đã muốn nhào lên rồi."
Người kia cũng ngồi trên ghế salon, tai đeo tai nghe trắng nhìn qua giống như một giáo sư chuyên nghiệp. Trên tay anh cầm một cây bút, kiểu cách, không biết là từ thế kỷ nào, còn dùng bút máy, thỉnh thoảng viết viết lên giấy.
Sau khi nghe một khán giả giãi bày xong, anh bắt đầu giải thích một hồi. Người dẫn chương trình liên tục gật đầu, người khán giả kia tức giận, lớn tiếng chất vấn anh: "Tại sao giáo sư Lục lại nói rằng tôi cố chấp? Giáo sư đã từng yêu ai đó chưa? Anh đã từng trải qua điều đó chưa mà nói yêu rồi thì làm việc gì cũng trở nên vô ích chứ? Nếu như anh đã chưa từng một lần trải qua, tại sao anh lại nói tôi như thế?"
Người dẫn chương trình ngạc nhiên, khán giả xung quanh nhìn thấy cũng không nhịn được hít một luồng khí lạnh, trái lại, Lục Viễn thì liên tiếp bị chất vấn, nhưng dáng vẻ của anh lại rất bình tĩnh.
Anh mím môi, từ từ nói: "Tôi đã từng yêu một người, tôi đã thua, làm cái gì cũng cảm thấy dư thừa, một thời gian lâu sau tôi vẫn yêu cô ấy."
Miếng kem lạnh trong miệng Văn Thố dần tan ra, cảm giác lạnh lẽo ở đầu lưỡi cùng với hàm răng thậm chí còn lạnh đến thấu lòng. Cô dùng lực cầm chặt hơn, nhưng chợt phát hiện ra tay đã không còn cảm giác nữa.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm tivi, chỉ là một chương trình mà thôi, biết rõ rằng đó chỉ là một câu chuyện của người khán giả kia và lời của Lục Viễn đều là theo kịch bản. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà để tâm mỗi câu nói của anh.
Cô ngừng thở, chờ đợi anh nói tiếp.
Lục Viễn tuấn dật thảnh thơi dựa vào ghế salon, cười khẩy, nói với người khán giả cố chấp kia: "Nhưng điều đó có thể chứng minh được gì? Tôi có một người bạn, cô ấy nói với tôi rằng, không chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất, tốt nhất không nhất định phải lấy bằng được. Cho nên dù tôi có yêu cô ấy tới đâu đi nữa, cuối cùng tôi vẫn buông tay cô ấy. Bởi vì khi ta yêu một ai đó thật lòng, ta chỉ hy vọng người ấy đạt được mong muốn."
"Anh không thể lấy tình yêu làm cái cớ khiến cho người ấy cảm thấy gánh nặng. Vậy đối với người ấy mà nói, là không công bằng. Như vậy anh đã hiểu chưa, anh cảm thấy uất ức khó chịu, chưa chắc người ta đã không khó chịu bằng anh đâu."
"..."
Câu nói tiếp theo Văn Thố không muốn nghe nữa. Cô lại ăn một miếng kem nữa, trong đầu cứ tái diễn lời nói của Lục Viễn."
"Nếu yêu người ấy thật lòng, chỉ hy vọng cô ấy đạt được mong muốn."
Vậy thì Lục Viễn, anh biết mong muốn của tôi rốt cuộc là cái gì sao? Sao lúc ấy anh lại không thông minh chút nào chứ?
Thời điểm Lục Viễn chuẩn bị đi giày vào xong, bỗng Tần Tiền lên tiếng: "Thật ra thì tớ cũng không biết lúc này mình đã làm đúng hay sai."
"Hả?" Lục Viễn liền thắc mắc.
"Xem ra bây giờ cậu sống rất ổn, tớ cũng không biết có nên nói với cậu hay không, có lẽ cậu cũng không muốn nghe." Tần Tiền thở dài một hơi mà nói: "Nửa năm nay, cô gái đó có tới tìm tớ mấy lần. Nói là muốn tìm cậu."
"Ừ." Giọng điệu Lục Viễn rất bình thản, dường như anh thật sự sẽ buông tay người ấy.
"Tháng trước cô ấy tới tìm tớ, không giải thích gì liền đưa cho tôi một xiên kẹo hồ lô, muốn tớ đưa cho cậu. Cô gái này thật là càng ngày càng điên rồi." Tần Tiền dừng lại một lúc, chợt nói có chút thương cảm: "Bây giờ cô ấy không muốn chết nữa, ngược lại còn thay đổi rất nhiều, cũng có việc làm rất tốt, tôi nghe có người nói cô ấy đã đến Bắc Đô."
Lục Viễn đăm chiêu suy nghĩ, liếc nhìn mấy con mèo kia. Bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm Lục Viễn. Mỗi ngày, khi Lục Viễn chuẩn bị đi làm hay là ra khỏi cửa, vẻ mặt của chúng vẫn luôn đề phòng anh nhưng lại không muốn rời xa. Đúng là chủ nào tớ nấy, đều rất tình cảm.
"Ừ, kỳ thực thì cô ấy vẫn luôn mạnh mẽ."
Tần Tiền đắn đo một lát, hỏi anh: "Tớ vẫn muốn hỏi cậu, cậu thật sự đã không còn thích cô ấy nữa hả?"
Lục Viễn cười: "Cậu thử đoán xem. Tớ cũng đã có bạn gái rồi, bây giờ cậu hỏi như thế có phải là quá muộn rồi không?"
"Cậu nói thật?" Tần Tiền không dám tin: "Tớ thật sự không thể tin là cậu cư nhiên có thể yêu một cô gái khác. Trước đây cậu không bao giờ như vậy."
"Con người ai cũng sẽ thay đổi thôi." Lục Viễn phất tay với mấy con mèo chào tạm biệt, sau đó ra cửa, "Hôm nào rảnh, tớ sẽ dẫn cô ấy tới gặp cậu."
"Cô ấy là người thế nào?"
Lục Viễn suy nghĩ một lúc, "Một cô gái xinh đẹp."
Tần Tiền vừa nghe hai chữ "xinh đẹp" liền bật cười: "Kể từ khi gặp cô gái kia, tôi đã không còn có cảm giác đặc biệt gì với mấy cô gái xinh đẹp nữa rồi."
"Yên tâm đi, cô ấy rất bình thường."
"Cũng vậy thôi, trên đời này mấy người như cô ấy vốn không nhiều."
Quả nhiên là không nhiều lắm, toàn thế giới cũng chỉ có một mà thôi.
Lục Viễn nghĩ thầm trong lòng.
Đi thử chiếc xe mới mua, chợt thấy dường như không quen lắm. Có lẽ là do cuộc sống của anh vốn nghèo khó, bỗng nhiên cuộc sống tương đối được cải thiện nên vẫn chưa quen.
Sau khi tốt nghiệp xong, thỉnh thoảng anh vẫn lên diễn đàn để viết bài, nhưng phần lớn thời gian là nghiên cứu học tập, đi theo Giáo sư để viết sách.
Sau khi giáo sư Giang tìm Lục Viễn nói chuyện thẳng thắn một lần, ông cảm thấy có lỗi với Lục Viễn về sự tức giận và những lời nói mất lý trì của con mình lúc ấy. Cả đời giáo sư Giang cống hiến cho khoa học, tuyệt đối không cho phép Giang San bởi vì tình cảm riêng tư mà bỏ bê khoa học. Luận văn của Lục Viễn là do giáo sư Lương hướng dẫn, giáo sư Lương có vẻ không hài lòng lắm về bài phát biểu của anh, nhưng dù sao cũng vô công vô quá (không đạt được thành tích quan trọng nhưng cũng không có sai lầm), cuối cùng vẫn thông qua cho anh.
Nhớ lại những ngờ vực trước đây của giáo sư Giang, Lục Viễn cũng cảm thấy rất ngại.
Từ khi Lục Viễn trờ về từ Hãn Văn, anh vẫn chưa từng gặp lại Giang San. Nửa năm sau, Giang San mới trở về Giang Bắc lần nữa. Sau khi trở về, cô hoàn toàn thay đổi, nhìn cô xinh đẹp hơn rất nhiều.
Giang San nói với Lục Viễn: "Không chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất, tốt nhất không nhất định phải lấy bằng được. Sau khi nghĩ kĩ về những điều này, em đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Thời gian là phương thức chữa trị tốt nhất, dù có phải thừa nhận hay không, chung quy thì kết quả cũng sẽ là như vâyk.
Khi đến nhà hàng đã hẹn, lái xe xuống hầm đỗ xe, vì tìm chỗ đậu rất lâu, nên khi lên nhà hàng anh nhìn đồng hồ, thế nhưng đã trễ mất 20 phút.
Từ đằng xa nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua, mái tóc dài che nửa gương mặt bên trái, mắt nhìn xuống, yên lặng nhìn thực đơn, thỉnh thoảng lật trang xem. Nhà hàng này làm ăn rất tốt, thường xuyên đông nghịt khách, vừa đến giờ ăn tối sẽ phải đợi rất lâu. Nhưng người đó lại không hề sốt ruột, khẩn trương.
Thấy Lục Viễn đến, nét mặt cô không hề biểu lộ sự tức giận, còn mỉm cười trêu chọc nói: "Nhất định là anh biết đến sớm cũng không vào được, nên cố tình đi trễ phải không?"
Lục Viễn thấy có lỗi, ngồi ở ghế bên cạnh cô.
"Chờ lâu rồi hả?"
Cô khẽ mỉm cười, vô cùng dịu dàng: "Không lâu. Anh không đến thì một mình tôi đã ăn xong bữa rồi."
"Cô thích ăn cái gì, tôi cũng đều ăn được."
"Ừ."
......
Cô gái đó tên là Tô Linh Uẩn, mặc dù cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, nhưng tính cách rất dịu dàng, vẻ ngoài thanh tú lại xinh đẹp, ngoại trừ một vết sẹo ở bên trái trán khi còn bé, gần như cô không có khuyết điểm gì.
Nếu như lấy hôn nhân làm mục đích, cô chắc chắn đây là một người rất tốt.
Khi mẹ anh giới thiệu, Lục Viễn không có hứng thú gì, nhưng đã đồng ý thì không thể không đi. Ngày đó anh đang là giám thị trông thi giữa kì, khi anh chạy đến cũng đã muộn nửa tiếng. Lúc ấy anh nghĩ là cô đã sớm bỏ về rồi. Nhưng khi anh đến nhà hàng, cô vẫn ngồi một mình ăn bữa tối, còn ăn rất thoải mái.
Có lẽ lúc ấy cô đã bắt đầu để lại chút ấn tượng đặc biệt, sau đó hai người nói chuyện khá tự nhiên. Mặc dù chưa nảy sinh tình cảm gì đặc biệt. Nhưng khi đến tuổi kết hôn, nghĩ đến chuyện tình cảm này, không đạt được 100% cũng phải đạt được 70% là tốt rồi.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người vừa ăn vừa nói chuyện cùng nhau. Kỳ thật cũng không có nhiều đề tài nói, điều duy nhất ở Tô Linh Uẩn không làm cho Lục Viễn cảm thấy khó chịu chính là cho dù anh có nói gì đi nữa thì cô đều rất tự tại, điều này khiến Lục Viễn cảm thấy rất thoải mái và không nảy sinh áp lực.
"Mẹ tôi nói muốn gặp anh." Tô Linh Uẩn vẫn cúi đầu, vừa gắp thức ăn vừa nói.
Lục Viễn cầm đũa trên tay chợt khựng lại. Không đợi anh trả lời, Tô Linh Uẩn nói tiếp: "Nhưng tôi đã từ chối mẹ rồi, vẫn chưa tới thời điểm."
Lục Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu như bác muốn, tôi cũng không thành vấn đề."
Tô Linh Uẩn cười khẩy, nói: "Thật ra anh cũng không cần miễn cưỡng bản thân thích tôi. Tôi thấy, anh không thích tôi, chẳng qua chỉ cảm thấy tôi phù hợp mà thôi."
"Tôi..."
"Không cần giải thích." Tô Linh Uẩn nói: "Đến bây giờ, chúng ta đều đã hiểu khá nhiều về nhau."
Tô Linh Uẩn buông đũa xuống, nghiêm túc nói với Lục Viễn: "Tôi độc thân cũng đã nhiều năm rồi, 20 tuổi rồi đến 27 tuổi, mấy năm đó, tôi cứ chờ chờ đợi đợi, sau này mới hiểu được không phải mỗi người đều có một tình yêu đẹp. Lục Viễn, nếu như chúng ta đều không thể gặp được một nửa của đời mình, vậy thì chúng ta cùng nhau chấp nhận thôi."
Lục Viễn không ngờ cô sẽ nói như vậy, ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều: "Nếu như cô gặp được người đó, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ nhường chỗ cho hắn."
Tô Linh Uẩn cười: "Vậy nếu anh gặp được, cũng nhất định phải nói cho tôi biết." Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi chỉ có một thỉnh cầu."
"Là gì?"
"Xin hãy chia tay tôi trước khi ở bên cạnh người khác. Dù không yêu cũng có một chút tình cảm, tôi không chịu nổi sự phản bội."
Lục Viễn nhìn Tô Linh Uẩn, đoán trong đầu có lẽ cô đã từng trải qua chuyện gì đó. Cũng là do bệnh nghề nghiệp, luôn thông qua hành vi của người khác rồi suy đoán nội tâm trong lòng họ.
Tô Linh Uẩn dùng muỗng khuấy canh, buồn rầu nói: "Lúc tôi còn rất nhỏ, bố tôi đã đi sai đường. Khi đó ông ấy luôn không về nhà, lúc về thì luôn cãi nhau với mẹ tôi đòi ly hôn. Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cơ thể cũng không khỏe. Lúc tôi còn nhỏ đã từng phải phẫu thuật, sau đó tôi trở về ở cùng với mẹ."
Tô Linh Uẩn mấp máy môi, nói thì thầm: "Sau này tôi mới biết, dù ông ấy có trở về, thì tình cảm của ba tôi cũng không còn ở đây nữa rồi. Ông ấy có người phụ nữ bên ngoài, còn có một đứa con gái. Người con gái đó và tôi cũng rất giống nhau."
Cô vén tóc mai ra sau tai, để cho Lục Viễn nhìn vết sẹo trên trán: "Vết sẹo này là do đứa con gái của ông ấy tạo ra. Cô ấy lấy đá đập vỡ cửa kính nhà tôi, lúc ấy tôi đang ngồi ở cửa sổ vẽ tranh."
"Tại sao lại nói cho tôi biết những điều này?" Lục Viễn hỏi.
"Bởi vì tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi sợ sự phản bội hơn bất cứ ai."
Lục Viễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhớ từng có một người, cũng có vẻ mặt như vậy nói với anh: "Lục Viễn, tôi sợ đau đớn hơn bất kỳ ai khác, cho nên không cần yêu tôi, bởi vì dù tôi có muốn yêu, anh sẽ chịu không nổi đâu."
Lục Viễn để đũa xuống, giọng nói rất bình tĩnh: "Tôi cũng không phải là người như vậy, nếu như không thể tiếp tục, tôi sẽ chấm dứt."
"Cảm ơn anh đã tôn trọng."
"Cần phải vậy."
Nói về tình yêu giống như đang nói chuyện làm ăn vậy. Lục Viễn nghĩ, yêu chắc hẳn không phải là thế này.
*******
Từ Hãn Văn trở về Giang Bắc, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian lại một lần nữa đi vào xã hội.
Văn Thố đã bỏ qua những ngày tháng đẹp trước đây, với công việc mới, mỗi đêm cô đều đi làm tăng ca. Trong môi trường làm việc mới, cô là một biên tập viên kiêm phóng viên thu thập tin tức.
Công việc này là do Emma giới thiệu, Emma chính là người đã đi cùng cô từ Hãn Văn trở về.
Cô ấy đã lăn lộn sinh sống ở Bắc Đô mười năm, bây giờ đang là một nhân vật xuất chúng. Trên mạng cô ấy có khoảng mười vạn fan hâm mộ. Cô đã giải quyết những vấn đề rất logic, giúp mọi người tháo gỡ chuyện tình cảm, nhưng trước sau cũng không thể giải quyết được chuyện tình cảm của chính mình.
Ở Giang Bắc gần nửa năm, tháng trước, Emma mời cô đến Bắc Đô. Lúc ấy cô cũng không để trong lòng, nhưng lần này cô cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị này.
Có lẽ đến một thành phố mới thì có thể bắt đầu lại. Nhiều năm ở Giang Bắc đã trải qua quá nhiều chuyện đau khổ. Đó cũng không còn là nơi thích hợp để trở về nữa.
Sửa xong bản thảo, giao nộp chủ đề tháng này. Tổng biên tập rộng lượng cho Văn Thố tan ca sớm.
Cuối tháng cũng bận bịu công việc. Nhưng cũng có khá nhiều gặt hái, đồng thời lượng tiêu thụ cũng cao hơn tháng trước rất nhiều. Văn Thố đã sáng tạo ra chuyên mục mới nên không thể không có công trong đó.
Văn Thố đi dạo một lát trong khu chợ buôn bán. Cô mua một ly kem tươi rồi ngồi ở ven đường ăn.
Đối diện cô là một cửa hàng ti vi. Trong đó tivi đang phát chương trình "đối mặt với tình cảm" của đài Giang Bắc.
Mới phát sóng lên truyền hình, trên mạng đã có không ít lời dị nghị. Chủ yếu là nhân vật chính trong chương trình này có vẻ ngoài khá đẹp, nên rất dễ bị người ta châm chọc, soi mói.
Tình tiết tốt, nhân vật đẹp, đối thoại hộc máu, còn bố trí một "chuyên gia tâm lí" vô cùng kiên nhẫn, nghiêm túc. Chuyên gia này không phải ai khác, chính là bác sĩ Lục đã lâu rồi không gặp.
Mỗi kỳ chương trình này cô đều theo dõi. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Điều này khiến cô cảm thấy có chút vô vị.
Bây giờ Lục Viễn đang là thầy giáo ở đại học Giang Bắc. Văn Thố biết anh không muốn gặp cô, nên cũng không muốn quấy rầy. Chỉ thỉnh thoảng đi làm phiền Tần Tiền.
Tháng trước, cô đưa một xiên kẹo hồ lô cho Tần Tiền, bị Tần Tiền chửi mắng một trận.
Dù sao Tần Tiền cũng không cùng cô đến Mễ Đặc Thác Duy, nên không có trải nghiệm chuyện này, ở đâu lại có người tìm được cho cô một xiên kẹo hồ lô ở một vùng hẻo lánh như thế chứ.
Văn Thố cắn một miếng kem, cảm giác lạnh từ răng truyền vào lòng.
Trên màn hình tivi, chương trình vẫn tiếp tục phát sóng. Dường như vẻ ngoài của người ấy vẫn không thay đổi. Chỉ có đuôi mắt có thêm phần nghiêm túc hơn . Hơn nữa chắc hẳn là do trước kia anh đã đi công tác nhiều nơi nên diện mạo tuấn tú hơn, phong cách ăn mặc cũng đẹp hơn.
Nghe nói bây giờ anh có nhiều fan hâm mộ, còn là một giáo viên đẹp trai nhất Giang Bắc, nên bây giờ khoa tâm lý đại học Giang Bắc thu hút rất nhiều con gái tới học. Mấy năm trước thì hầu như điều đó là rất ít.
Văn Thố cắn một miếng kem không nhỏ, cố cắn nát, giận dữ nhai: "Bây giờ mấy thiếu nữ thật là đói khát quá, chỉ cần là đàn ông đã muốn nhào lên rồi."
Người kia cũng ngồi trên ghế salon, tai đeo tai nghe trắng nhìn qua giống như một giáo sư chuyên nghiệp. Trên tay anh cầm một cây bút, kiểu cách, không biết là từ thế kỷ nào, còn dùng bút máy, thỉnh thoảng viết viết lên giấy.
Sau khi nghe một khán giả giãi bày xong, anh bắt đầu giải thích một hồi. Người dẫn chương trình liên tục gật đầu, người khán giả kia tức giận, lớn tiếng chất vấn anh: "Tại sao giáo sư Lục lại nói rằng tôi cố chấp? Giáo sư đã từng yêu ai đó chưa? Anh đã từng trải qua điều đó chưa mà nói yêu rồi thì làm việc gì cũng trở nên vô ích chứ? Nếu như anh đã chưa từng một lần trải qua, tại sao anh lại nói tôi như thế?"
Người dẫn chương trình ngạc nhiên, khán giả xung quanh nhìn thấy cũng không nhịn được hít một luồng khí lạnh, trái lại, Lục Viễn thì liên tiếp bị chất vấn, nhưng dáng vẻ của anh lại rất bình tĩnh.
Anh mím môi, từ từ nói: "Tôi đã từng yêu một người, tôi đã thua, làm cái gì cũng cảm thấy dư thừa, một thời gian lâu sau tôi vẫn yêu cô ấy."
Miếng kem lạnh trong miệng Văn Thố dần tan ra, cảm giác lạnh lẽo ở đầu lưỡi cùng với hàm răng thậm chí còn lạnh đến thấu lòng. Cô dùng lực cầm chặt hơn, nhưng chợt phát hiện ra tay đã không còn cảm giác nữa.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm tivi, chỉ là một chương trình mà thôi, biết rõ rằng đó chỉ là một câu chuyện của người khán giả kia và lời của Lục Viễn đều là theo kịch bản. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà để tâm mỗi câu nói của anh.
Cô ngừng thở, chờ đợi anh nói tiếp.
Lục Viễn tuấn dật thảnh thơi dựa vào ghế salon, cười khẩy, nói với người khán giả cố chấp kia: "Nhưng điều đó có thể chứng minh được gì? Tôi có một người bạn, cô ấy nói với tôi rằng, không chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất, tốt nhất không nhất định phải lấy bằng được. Cho nên dù tôi có yêu cô ấy tới đâu đi nữa, cuối cùng tôi vẫn buông tay cô ấy. Bởi vì khi ta yêu một ai đó thật lòng, ta chỉ hy vọng người ấy đạt được mong muốn."
"Anh không thể lấy tình yêu làm cái cớ khiến cho người ấy cảm thấy gánh nặng. Vậy đối với người ấy mà nói, là không công bằng. Như vậy anh đã hiểu chưa, anh cảm thấy uất ức khó chịu, chưa chắc người ta đã không khó chịu bằng anh đâu."
"..."
Câu nói tiếp theo Văn Thố không muốn nghe nữa. Cô lại ăn một miếng kem nữa, trong đầu cứ tái diễn lời nói của Lục Viễn."
"Nếu yêu người ấy thật lòng, chỉ hy vọng cô ấy đạt được mong muốn."
Vậy thì Lục Viễn, anh biết mong muốn của tôi rốt cuộc là cái gì sao? Sao lúc ấy anh lại không thông minh chút nào chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook