Dư Điền Điền không kể cho Trần Thước chuyện sáng nay Trần Diệu Phàm và Trần Lộ Dao tìm cô.

Buổi trưa lúc ăn cơm ở cangteen, cô gẩy vài hạt cơm trong bát, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện vừa xảy ra sáng nay.

Trần Thước nhìn cô vài lần, vẫn thấy cô không có phản ứng, cho nên anh mất hứng nói: “Dư Điền Điền, ăn cơm với anh mà em mất tập trung thế à! Một anh chàng đẹp trai đang ngồi trước mặt em đấy, sao em có thể lơ đẹp người ta vậy được?”

Dư Điền Điền tỉnh lại, sợ hãi mà đỡ ngực, “Bác sĩ Trần anh đừng như vậy, em đang gầy lắm đấy, anh đừng kích thích hệ tiêu hoá của em để em ăn nốt cơm đi.”

Trần Thước nhìn ngực cô, cảm thấy đúng mà gật gật đầu, “Ừm không to lắm, cần bồi bổ nhiều hơn.”

Dư Điền Điền muốn lật bàn.

Một lúc sau, cô nguôi giận , tâm trạng thoải mái nói với Trần Thước: “Là như vậy , Bác sĩ Trần, em không phải người hay nhắc lại chuyện cũ, cho nên mấy đề tài như kiểu bộ ngực liên miên chập chùng cao ngất trong mây tầm thường đó, em không muốn nói nhiều với anh.”

“Vậy em muốn nói cái gì?”

“Em muốn nói, ngay cả khi anh chỉ là bác sĩ, không có tài sản bạc triệu cũng không thể hô mưa gọi gió, chỉ cần anh là bác sĩ Trần, em đã cảm thấy anh rất tuyệt rất tuyệt rồi.”

Trần Thước ngạc nhiên, nhìn cô hồi lâu, “Sao tự nhiên em lại nói vậy?”

“Muốn nói thì nói thôi.” Cô rất nghiêm túc dùng đôi đũa gõ gõ đĩa cơm của anh, “Này, anh có định ăn chân gà không đấy? Không ăn thì em ăn nhé.”

Nói xong liền phóng đũa qua, cũng không chờ Trần Thước đồng ý, cô liền đem gắp chân gà từ đĩa anh qua đĩa cô, vui vẻ mà gặm.

Trần Thước tức giận: “Em cố ý chuyển đề tài nhằm gợi sự chú ý của anh rồi cướp chân gà phải không? Gian xảo!”

Tuy ngoài miệng anh nói vậy, nhưng khóe môi lại cong lên, anh đem nốt đĩa chân gà bên tay đẩy đến trước mặt cô, “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu!”

Mấy chiếc chân gà này vốn anh định lấy cho cô.

Cô ngốc này!

Anh không biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không biết sau lưng mình, cô ngốc nhà anh đã trở thành công chúa ngược lại đi bảo vệ vệ sĩ như anh.

Nhưng anh cũng không cần thiết phải biết.

Bởi vì nếu Dư Điền Điền muốn bảo vệ anh, cô chỉ hy vọng những chuyện phiền lòng kia cách anh càng xa càng tốt, tốt nhất là anh mãi mãi sẽ không biết chuyện này.

Trong phòng khách Trần gia, Trần Diệu Phàm mệt mỏi ngồi trên sofa, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trần Lộ Dao bưng tách trà vừa pha từ phòng bếp đi ra, đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông, “Ba, ba uống chén Phổ Nhị đi, sẽ làm ấm dạ dày.”

Trần Diệu Phàm mở mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của con gái, thở dài một cái, “Nếu anh trai con hiểu chuyện bằng nửa con thôi, ta cũng yên lòng…”

“Ba!” Trần Lộ Dao cười lắc lắc cánh tay ba mình, giống như lúc cô còn bé vậy, “Thật ra anh hai rất tuyệt, anh ấy là bác sĩ nổi tiếng, đứa em gái kém cỏi như con sao có thể so với anh ấy được!”

“Đều là lỗi của ba, trước đây đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn, nếu như trước đây ba không đưa con về, không vội vã để con bồi dưỡng tình cảm với A Thước và Hi Hi, thì bây giờ nó cũng không oán con như vậy . Lỗi sai đều là do người lớn, tội gì liên lụy đến mấy trẻ các con?” Trần Diệu Phàm cười khổ, “Bây giờ ngay cả chút tâm nguyện nho nhỏ của con gái ba cũng không làm được, anh hai con vẫn không muốn trở về tham gia hôn lễ của con.”

“Ba, tuy rằng con thực sự hi vọng anh hai sẽ trở về tham gia hôn lễ này, nhưng con càng không hi vọng ba sẽ vì chuyện này mà tự trách bản thân.” Trần Lộ Dao nói xong, bỗng nhiên ngừng lại, chần chừ trong chốc lát rồi nói tiếp, “Kỳ thật chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có cách…”

Trần Diệu Phàm sửng sốt, “Ý con là —— “

Trần Lộ Dao le lưỡi, “Kỳ thật cũng không phải hết cách, nếu như…” Cô ghé vào tai ba mình, giống như đứa trẻ con tít mắt cười mà nói, “Nếu làm vậy, anh hai nhất định sẽ đến!”

Trần Diệu Phàm mắt sáng lên, rồi lại có chút chần chừ, “Nhưng nếu làm vậy, dù nó có đến, cũng không cho chúng ta mặt mũi.”

“Không đâu, đến lúc đó ở hội trường nhiều người như vậy, anh hai cũng không phải người nông nổi, sao có thể làm những chuyện gây khó xử cho mình và người thân trước mặt bao nhiêu người ngoài chứ?”

Trần Diệu Phàm dao động.

Trương Bội Lâm đang nấu cơm trong bếp liền ra phòng gọi hai ba con tới ăn cơm, vừa đi đến cửa phòng khách thì đúng lúc nghe thấy hai ba con cô đang thương lượng chuyện gì đó, bà dừng lại, vẫn đợi cho đến khi hai người nói chuyện xong, mới gọi bọn họ vào ăn cơm.

Sau bữa cơm, bà lên tầng hai gõ cửa cửa phòng ngủ con gái, nghe thấy tiếng con gái nói: “Mời vào.” Sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Trần Lộ Dao đang thay quần áo, chiều nay cô định đi kiểm tra hội trường hôn lễ lần nữa.

Trương Bội Lâm đóng cửa lại, đi đến cạnh giường nhìn bóng dáng con gái, khẽ giọng hỏi: “Lộ Dao, con thật sự kiên quyết muốn anh hai trở về tham gia hôn lễ của mình sao?”

Động tác trên tay Trần Lộ Dao hơi ngừng lại, sau đó cô gật đầu, “Dạ, con rất muốn anh ấy tới.”

“Nhưng cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nó cũng không coi con là em gái, mẹ chỉ sợ nếu nó tới hôn lễ, sẽ khiến con xấu hổ…”

“Như vậy.” Trần Lộ Dao mỉm cười, “Nếu là thế, quả thật rất tốt.”

Thấy Trương Bội Lâm giật mình, cô đứng dậy, quay đầu lại cười nói: “Mẹ, hôn lễ này cũng không phải chuyện gì quan trọng, điều quan trọng nhất không phải chuyện làm ăn của ba và Trần gia chúng ta sao? So với chuyện đó, mất mặt một chút trong hôn lễ thì có là gì? Huống chi nếu anh ta làm con xấu hổ, người khó chịu cũng không phải là con, mà là chính anh ta mới đúng.”

Trương Bội Lâm khiếp sợ nhìn con gái, “Con, mẹ… vẫn nghĩ đến con rất kính trọng nó …”

“Đã từng như vậy.”

“Vậy con —— “

“Khi anh ấy còn chưa biết con là em gái cùng cha khác mẹ, anh ấy đối với con cũng tốt như đối với Trần Hi vậy, thậm chí khi con và Trần Hi cãi nhau cũng sẽ đứng về phía con, vào lúc đó, con thật sự rất cảm động, cũng đã coi anh ấy như anh ruột mình vậy.” Trần Lộ Dao cười cười, “Chỉ tiếc những ngày đó trôi qua quá nhanh, khi anh ấy biết con là con gái của mẹ và ba, anh ấy liền coi con là kẻ thù không đội trời chung. Khi đó con tin tưởng anh, kinh trọng anh , muôn anh ấy yêu thương mình như xưa, nhưng kết quả thì sao?”

Kết quả là hôm đó khi anh rời khỏi Trần gia, cô vội vội vàng vàng đuổi ra tới cửa, luôn mồm gọi “anh hai”, kéo tay anh lại, sợ hãi hỏi anh: “Anh hai, anh … anh giận em ?”

Cô đã từng rất nhiều lần trưng ra vẻ mặt dưng dưng sắp khóc này, khi cùng Trần Hi cãi nhau, khi làm chuyện bậy chọc giận ba thì chỉ cần có Trần Thước ở đó, Trần Thước nhất định sẽ đứng ra, kéo cô lại sau lưng bảo vệ cô.

Vì vậy một quãng thời gian sau đó, trong những năm tháng cô đã sớm học được cách tự bảo vệ bản thân mình, nhưng vẫn muốn làm như vậy, bởi vì khi được người ta bảo vệ sau lưng sẽ khiến cô có cảm giác mình đang được người đó yêu thương, được người đó hết lòng bảo vệ, mà không phải bé gái từ nhỏ đến lớn vì không biết ba mình là ai nên bị những đứa trẻ khác trêu ghẹo.

Trần Lộ Dao sẽ không bao giờ quên cuộc sống trước khi cô mười hai tuổi, mẹ cô không dám nói với nhà ngoại ba cô là ai, ba cô cũng không dám thừa nhận thân phận của cô, cho nên cứ khi cô bước chân vào nhà ngoại, cô và mẹ cô sẽ luôn phải nghe những lời chê cười và trào phúng cay nghiệt nhục nhã.

Cô mới nhỏ như vậy, đã bị mấy đứa bé hàng xóm trêu chọc là loại con hoang không có ba.

Mà cũng chính tai cô nghe thấy người ta nói xấu sau lưng mẹ cô là “Loại phụ nữ vô liêm sỉ chưa chồng mà có con” .

Đến người thân còn chế nhạo bọn họ như vậy, sao có thể trông cậy người ngoài khoan hồng độ lượng mà nói được gì tử tế?

Tuổi thơ của cô là những ngày tháng đau khổ như thế đấy .

Cho nên khi Trần Thước quay đầu, ánh mắt căm hận vẻ mặt coi thường nhìn cô thì cô ngỡ ngàng đến quên cả buông tay.

Trần Thước hung hăng gạt tay cô ra, nói rõ từng câu từng từ nói: “Đừng chạm vào tôi, Trương Lộ Dao… không giờ tôi phải gọi cô là Trần Lộ Dao mới đúng?”

Trong mắt anh không còn sự chiều chuộng như ngày xưa nữa, mà chỉ còn lại nỗi thù hận sâu sắc.

Anh nói: “Còn nhỏ mà đã gian xảo như vậy, quay tôi như dế, buồn cười là tôi lại bại dưới tay một con nhỏ như cô.”

Cô khóc gọi anh hai, mà Trần Thước trước khi rời đi thì không chút lưu luyến nói: “Tôi không phải anh trai cô, cô cứ cùng người mẹ phá hoại gia đình tôi từ từ mà hưởng phúc đi!”

Anh đạp cửa mà đi, từ nay về sau không bao giờ nhận đứa em gái này nữa, hơn nữa còn kiên quyết chặt một dạo cắt đứt toàn bộ ràng buộc của quá khứ.

Trần Thước căm hận cô và mẹ cô

Cho nên sau này, Trần Lộ Dao cũng từ hoài niệm mà trở thành bình thản, cuối cùng lại từ trong bình thản sinh ra oán hận.

Anh bất nhân, cô cần gì phải có tình nghĩa với anh?

Gạt bỏ hồi ức, Trần Lộ Dao nhìn mẹ mình, khẽ giọng nói: “Mẹ, nhiều năm như vậy cũng chỉ có con và mẹ ở bên cạnh ba, tất cả của Trần gia đều là của chúng ta. Mẹ cam tâm mở mắt nhìn kẻ chưa bao giờ tận hiếu với ba về nhà, sau đó cướp đoạt tất cả của chúng ta sao?”

Trương Bội Lâm mở to mắt nhìn con gái, “Nhưng nó là con trai của ba con, trước đây là vì chúng ta, mới hại mẹ nó qua đời, em gái nó tàn tật…”

“Đó không phải là lỗi của mẹ, càng không phải lỗi của con.” Trần Lộ Dao không kiên nhẫn chặn ngang lời mẹ mình, “Người ngoại tình là đàn ông, mẹ cũng chỉ là người bị hại, huống chi lúc trước khi chúng ta chưa xuất hiện, trong nhà này đã xảy ra chuyện gì đều là do ba làm, đâu có liên quan gì tới chúng ta?”

“Lộ Dao!” Trương Bội Lâm hoảng sợ lắc đầu, “Chúng ta có thể ở lại Trần gia hưởng phúc nhiều năm, đã là hy vọng xa vời trước đây mẹ chưa từng nghĩ, con đừng làm gì phá hoại cuộc sống hiện tại của chúng ta. Đời này mẹ có thể ở bên cạnh ba con nhiều năm như vậy thì đã không còn nguyện vọng gì khác nữa, con hãy ngoan ngoãn kết hôn, an tâm làm con gái ngoan của ba con, không được sao? Sản nghiệp của ba con muốn giao cho anh trai con, đó là chuyện của ba con, con gái như con sao có thể tham gia buôn bán…”

“Mẹ, đây đã là thế kỷ 21 rồi, mẹ đừng coi thường phụ nữ như xưa nữa được không?” Trần Lộ Dao định nói gì nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ mình, cô nhận ra mẹ cô vốn rất nhát gan, sẽ không thể chấp nhận nổi suy nghĩ của cô.

Cho nên cô đứng dậy, cầm túi xách đeo lên vai, “Được rồi, mẹ, phải làm thế nào con tự có chừng mực, mẹ chỉ cần yên ổn làm Trần phu nhân của mẹ, không nói chuyện lung tung là được.”

Lúc ra khỏi nhà, Trần Lộ Dao tự mình lái xe.

Trời thật trong xanh, cô cảm thấy tương lai của mình cũng rất đẹp, toàn bộ mọi việc đều đang đi đúng hướng cô mong muốn.

Mấy năm qua cô đã chịu rất nhiều tổn thương, cho nên trước nay cô không cho rằng tất cả những gì cô có hôm nay là món quà ông trời dành cho mình, cô phải có nhiều hơn mới đúng.

Người ba cô cần xin lỗi không chỉ là Trần Thước Trần Hi hay mẹ của bọn họ, ông còn phải xin lỗi cô và mẹ cô nữa.

Trong mười hai năm đó, khi cả nhà Trần Thước bốn miệng ăn trải qua những ngày cơm áo không lo, thì có từng nghĩ tới cô và mẹ cô ở bên ngoài kia phải trải qua mỗi ngày thế nào.

Số mệnh vốn là nên luân chuyển liên hồi.

Nay, số mệnh đã chuyển về phía cô, cô sẽ không chút do dự mà nắm lấy.

***

Ngày Trần Lộ Dao kết hôn là một ngày trời rất đẹp, bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh nắng rực rỡ khắp nơi.

Đã vào đông nên thật khó có được ngày đẹp như vậy, ngay cả nhóm khách cũng vượt qua mùa đông khắc nghiệt mà tới, dù bỏ nhiều tiền ra ăn một bữa cơm cũng thấy vui vẻ.

Con gái ông chủ xí nghiệp Trần Diệu Phàm nổi nhất thành phố lấy chồng, từ thương nhân tới chính trị gia đều tới, quả thật không thiếu những người có máu mặt.

Hôn lễ này tổ chức rất lớn, lớn đến mức cả những người đi đường nhìn vào đều cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Từ đoàn xe rước cô dâu đến bữa tiệc rượu cũng bố trí rất xa hoa, toàn là những thứ người ta chưa từng thấy bao giờ.

Trên weibo, bạn bè trong giới đều có người đăng ảnh check in tận nơi, nói đó là hôn lễ thế kỷ cũng chưa đủ.

Hội trường hôn lễ được trang trí rất quý phái, không khí nhuộm màu phong cách cổ xưa của Châu Âu thời thời thế kỷ mười tám tạo cảm giác mới mẻ cho khách mời, bánh kẹo cưới và bánh kết hôn cũng đều là những mẫu mới nhất cho lễ cưới.

Nửa tiếng trước khi hôn lễ bắt đầu, khách khứa đều đã lục tục đến đông đủ. Hội trường mở ba cửa, hai cửa bên hông, một cửa lớn ở hướng chính, các tân khách gần như đều đi từ cửa chính vào.

Mà trong khi dàn nhân vật có máu mặt đang chuyện trò vui vẻ thì có người từ cửa hông tiến vào.

Bởi vì hội trường hò hét ầm ĩ, cho nên có rất ít người chú ý đến chút động tĩnh bên cửa hông này.

Cho đến khi Trần Lộ Dao mặc bộ váy cưới màu trắng kiểu Châu Âu vẻ mặt ngạc nhiên từ sau sân khâu đi ra, cười to gọi “Hi Hi”, sau đó chạy thẳng về phía cửa hông, lúc này mới có không ít người chuyển ánh mắt qua đó.

Ở cửa hông, có một người đàn ông đẩy một cô gái đang ngồi trên xe lăn đi vào.

Cô gái ngồi trên xe lăn đại khái cũng chỉ tầm hai ba hai tư tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, môi cũng trắng bạch, bởi vì nhìn qua có chút gầy yếu, tuy gương mặt lại rất xinh xắn nhưng cũng không gây ấn tượng lắm.

Cô thoạt nhìn không mấy tự nhiên, vốn định đi vào từ cửa hông là không muốn mọi người chú ý, nhưng nhất thời phải tiếp xúc với nhiều ánh mắt tò mò tìm kiếm như vậy, lại khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.

Trần Lộ Dao cúi người xuống ôm cô, vui vẻ nói: “Cám ơn em đã tới tham gia hôn lễ của chị, Hi Hi!”

Trần Hi theo bản năng đưa tay đẩy cô ta ra, lại vừa lúc chạm mắt với ba mình.

Trần Diệu Phàm hai mắt rưng rưng đứng cách đó không xa, từ từ đi về phía cô, tay cô run lên, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Là hận.

Là oán.

Là tiếc nuối hay đau khổ.

Là dày vò hay tra tấn.

Mà tất cả những cảm xúc này đang đan xen với nhau, mãnh liệt nhất là cảm giác oán hận của bản thân.

Những năm gần đây một mình ở nước ngoài, cô hay nhớ lại những chuyện ngày xưa. Nhớ khi còn nhỏ cô nằm trên đùi ba, nghe ông kể chuyện cổ tích công chúa và hoàng tử có một cuộc sống hạnh phúc thế nào, rồi khi đó ông nói tương lai muốn gả cô cho chàng trai anh tuấn ưu tú cỡ nào, tặng cô một hôn lễ long trọng xa hoa nhất.

Nhưng mà ngày này cuối cùng tới.

Cô đứng trong hội trường hôn lễ rực rỡ xinh đẹp như vậy, lại chỉ có thể từ xa đối mặt với ba mình, nhìn ông phủ khăn cưới cho một đứa con gái khác.

Thậm chí ngay cả đứng dậy ôm ông một cái cô cũng làm không được.

Nhưng ngay cả khi cô có thể đứng dậy, đã trải qua quá nhiều việc như vậy sao cô có thể lại ôm ông một cái?

Trong lòng giống như có hàng ngàn tảng đá đang rơi, bên tai lại là giọng nói ngọt ngào của Trần Lộ Dao: “Hi Hi, em thấy cái váy chị mặc có đẹp không? Cái váy này là kiểu đuôi cá , lộ hết cả chân rồi, chân chị lại hơi to, thật ra định không mặc đâu, nhưng ba nói nó rất đẹp, chị đành miễn cưỡng tin tưởng ông vậy …”

Chân.

Cô ta vừa nhắc đến chân.

Trần Hi từ từ ngẩng đầu nhìn cô, cô ta lại cười rạng rỡ như thế, kiểu trang điểm cô dâu lại càng làm cho cô thoạt nhìn giống thiên sứ.

Nhưng trong vẻ đẹp thể xác kia cất giấu một tâm hồn xấu xí thế nào, Trần Hi còn rõ hơn ai hết.

Có một giây, Trần Hi muốn đẩy cô ta ra, bảo cô ta cút.

Nhưng khi cô chưa mở miệng, người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng cô đã nhẹ nhàng mở miệng trước cô một tiếng: “Trần tiểu thư, Hi Hi không thích người khác chạm vào cô ấy, cũng không thích ngửi mùi nước hoa rẻ tiền xung quanh, phiền cô lùi lại vài bước, đừng để cô ấy khó xử.”

Trần Hi ngạc nhiên, quay đầu chạm mắt với người đàn ông kia.

Anh mỉm cười, trong ánh mắt hàm chứa sự an ủi như tiếp thêm sức mạnh.

Anh cúi xuống ghé lại gần tai cô khẽ giọng nói: “What i’ ld you, didn’ rs, smile, those are what make you stand…”

Quên những lời anh đã nói với em rồi sao? Phong độ, mỉm cười, đó mới là điều cần thiết để em có thể đứng thẳng hơn người ta.

Mặc dù anh chỉ nói ra câu này, Trần Hi cũng dễ dàng đọc được câu tiếp theo: … you are if you can’t really stand up.

Có được nó, dù cho bạn không thể đứng thẳng người, nhưng cũng vì có dũng khí mà trở nên xinh đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương