Vì hai người đi bộ qua , cho nên đoạn đường về nhà còn rất dài, sau bữa cơm tối ba Dư mẹ Dư cũng không giữ hai người bọn họ ở lại , vì thế Trần Thước liền đưa Dư Điền Điền về nhà.

Trước khi đi, ba Dư mẹ Dư đứng trước cửa tít mắt nhìn bọn họ cười, ánh mắt này quả là có thâm ý, khiến cho hai người liền có chút đỏ mặt.

Dọc hai bên đường đèn vàng sáng rực, xua tan bầu trời đen tối của mùa đông.

Trên mặt đất phản chiếu hai cái bóng, một cao một thấp, song song đi bên nhau, ngay cả nhịp điệu của bước chân cũng hài hòa đồng nhất.

Dư Điền Điền thở ra một hơi, nhìn làn khói trắng từ từ biến mất trong không khí, cô bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này thật yên bình mà thoải mái, nếu như đoạn đường này có thể tiếp tục kéo dài vô hạn thì thật là tốt.

Như vậy cô có thể cùng anh đi mãi đi mãi.

Cô ngước mắt nhìn người đi bên cạnh, khóe miệng cong lên một cái, hỏi anh: “Bác sĩ Trần, tối nay anh có vui không?”

Trần Thước nghiêm túc đút tay vào áo khoác hỏi ngược lại, “Em đoán xem?”

“Anh đoán xem em đoán có đúng không?” Cô theo phản xạ có điều kiện đáp lại.

Trần Thước nhìn cô, bĩu môi, “Xì, Dư Điền Điền em thật trẻ con.”

“Dư Điền Điền em thật trẻ con, rốt cuộc là vui hay không vui đây?”

“Dư Điền Điền em thật trẻ con, ý là nói em chả giống người lớn gì cả, cứ như mấy đứa con nít vậy đó, chả liên quan gì tới vui hay không vui.”

Dư Điền Điền dừng bước, túm lấy tay áo của anh, bĩu môi, “Này, cuối cùng anh có định trả lời câu hỏi của em hay không?”

Trần Thước cúi đầu nhìn trên móng vuốt trên áo, thở dài: “Dư Điền Điền em thật cố chấp. Nếu anh không trả lời, có phải em định cứ hỏi câu này cho tới sáng mai không?”

“Cho nên anh mau nhanh chóng trả lời em đi, tối nay anh có thấy vui không?”

Cô vẫn luôn nhìn anh như thế, giống như đứa trẻ con đang đòi kẹo của mình.

Trần Thước cúi đầu nhìn cô, thấy được sự mong chờ trong đôi mắt kia, khóe môi anh cong lên, vươn tay điểm nhẹ vào mũi cô một cái, “Ngốc.”

Sau đó bắt lấy bàn tay đang túm chặt tay áo mình, anh khẽ nắm lấy tay cô, cùng bỏ vào trong túi áo khoác của anh.

“Nếu em muốn như nghe những lời thật lòng của anh thì…” Vừa kéo cô đi tiếp, anh vừa nói: “Vậy được rồi, bạn học Dư Điền Điền, bác sĩ Trần đầu tiên muốn cám ơn em.”

“Cám ơn em làm gì?”

“Cám ơn em đã chiêu đãi một bữa, thức ăn ngon, cộng thêm ba mẹ em cũng rất đáng yêu.”

Cô cong khóe miệng cười vui vẻ, “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó à? Sau đó thì, bác sĩ Trần muốn đưa ra một yêu cầu. Em nhìn xem, nếu như anh thích ba mẹ em, ba mẹ em cũng thích anh, vậy có phải em nên cố gắng, mời anh về nhà em ăn cơm thường xuyên không?” Trần Thước ra vẻ hợp tình hợp lý mà nói.

Dư Điền Điền cười nghiêng ngả vừa trợn mắt nhìn anh, “Này, ba mẹ em vốn là người nhiệt tình tiếp đãi thôi? Thích anh chỗ nào chứ? Anh đừng tự kỷ như thế, bác sĩ Trần!”

“À, như vậy a…” Trần Thước hơi nhíu mày, giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, rồi kéo tay cô quay người lại, “Chúng ta mau quay lại đó đi.”

“Quay lại đó làm gì?”

“Quay lại ngồi thêm chút nữa, để anh cố gắng một chút, nhất định phải làm cho ba mẹ em thật sự thích anh, hiểu được anh là một thanh niên tốt, nếu như con gái họ không làm bạn gái anh, chuyện này quả là tổn thất lớn đấy.”

Dư Điền Điền cười đến cong người lại.

Cô giữ chặt tay anh, “Đủ rồi bác sĩ Trần, anh đừng đùa em nữa.”

Trần Thước lắc đầu, “Không được, một khi anh đã trêu đùa, thì không thể dễ dàng tùy tiện dừng lại như vậy được.”

“Vậy anh muốn thế nào mới chịu dừng lại?”

“Hôn hoặc là ôm một cái.”

“… Vậy anh cứ tiếp tục đùa giỡn em cũng được.”

“Cũng được, vậy anh nên dự báo trước cho em biết, lúc đùa giỡn người khác bình thường anh sẽ ôm hoặc hôn người bên cạnh.”

Dư Điền Điền cười ha ha, “Bác sĩ Trần hôm nay anh đặc biệt thông minh dấy.”

Trần Thước bĩu môi, “Cứ như có lúc nào anh không thông minh ấy nhỉ.”

“Lúc ăn cơm vừa nãy, lúc đó anh không thông minh đấy thôi.”

“Không thông minh chỗ nào?”

“Nơi nào cũng không thông minh.” Dư Điền Điền nhướn mày, “Anh nghĩ mà xem, người bình thường cũng không muốn đi gặp người lớn bên đằng gái sớm làm gì, chỉ có mình anh kỳ lạ như thế, rõ ràng còn chưa trở thành bạn trai em, lại cứ cố chấp muốn gặp người lớn nhà em. Người ta sợ muốn chết đi được, đến lượt anh lại bồn chồn không thể chờ đợi được?”

Trần Thước ấn ấn trán cô, “Thật ngốc. Không phải anh không thông minh, ngược lại là thông minh đến mức độ em không hiểu được mới đnúng. Em nghĩ xem, ba mẹ em dễ nịnh như vậy, lại dễ tính như vậy, so với đứa con gái khó chiều như em thì dễ thu phục hơn nhiều. Nếu ngay cả ba mẹ em cũng giải quyết xong, còn sợ không thể kéo em về nhà được à?”

Nghe cũng có vẻ rất hợp lý đấy chứ!

Dư Điền Điền không nói gì, bị anh nắm tay kéo đi tiếp, tay trái cuộn thành cuộn tròn nho nhỏ, bị bàn tay to của anh ôm trọn bên ngoài. Trong túi áo khoác ấm áp, không lọt một chút gió nào.

Con đường này rất rộng rất sáng, có anh bên cạnh, coi như mùa đông dù lạnh giá cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Trong các cửa hàng lưu niệm ven đường đã dán những tấm poster giáng sinh, trang trí những cây thông giáng sinh trông thật rực rỡ đủ màu sắc, có chỗ thậm chí còn đang phát bài ca liên tục không ngừng.

Đêm giáng sinh, rất nhiều đôi yêu nhau hoặc là cặp vợ chồng đều ra ngoài ăn cơm, nhà hàng Tây gần như ngồi kín chỗ, bọn họ quầy quần ngồi trong căn phòng sáng rực trang nhã cùng với những đồ món ăn ngon nóng hổi.

Từ bên ngoài cửa kính Dư Điền Điền nhìn vào cảnh náo nhiệt trong từng cửa hàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật chân thực, thật ấm áp.

Bọn họ vừa đi, vừa trò chuyện câu được câu không.

Sau đó vừa nghĩ tới một chuyện, cô mới có ý, nghiêng đầu qua hỏi Trần Thước: “Bác sĩ Trần, anh có cảm thấy nếu người Trung Quốc quá tích cực với ngày lễ của người nước ngoài, hình như có vấn đề gì đó không?”

“Có vấn đề gì?”

“Trước đây hồi em còn đi học, mỗi khi tới đêm Giáng Sinh hay lễ tình nhân , thầy giáo sẽ hung dữ dặn dò chúng em đừng có mang ruy băng hay tuyết giả tới trường. Em nhớ có vài lần, mấy bạn học cùng lớp vẽ cây thông Noel lên bảng đen, đúng lúc đó thầy chủ nhiệm vừa thấy liền mắng mấy bạn đó một trận, ông ấy nói thân là người Trung Quốc, suốt ngày hưởng ứng theo mấy lễ hội vớ vẩn của nước ngoài làm gì.”

Cô chớp chớp mắt, đem vấn đề phức tạp mình đã suy nghĩ rất lâu rồi, muốn nghe ý kiến của anh thế nào.

Trần Thước nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười đáp lại: “Kỳ thật nói đến chuyện này, bất luận là ngày hội trong nước hay là của nước ngoài, cũng không ảnh hưởng nhiều tới chúng ta. Những ngày lễ của nước ta vốn đã là truyền thống hàng năm, còn những ngày của nước ngoài là phong trào thôi. Nếu nói nó có ảnh hưởng đến chúng ta, cũng chỉ là chúng ta muốn thừa dịp tìm một lý do cho bản thân, để tưởng nhớ về quá khứ, chờ mong tương lai, đương nhiên, quan trọng nhất là quý trọng hiện tại.”

Anh nói: “Anh cũng không bài xích những ngày lễ của nước ngoài, cũng không đặc biệt ủng hộ những ngày lễ đó, nhưng anh muốn tìm một lý do cho bản thân được nghỉ ngơi vào những ngày đó, cũng không hẳn là chuyện gì xấu.”

Dư Điền Điền vỗ tay, đôi mắt nhỏ lóe sáng, “Nói rất hay nói rất hay, bác sĩ Trần anh quả thực có văn hóa, lúc này cũng nói mấy lời hoa văn được, không ngờ anh lại khiến em ngạc nhiên như vậy, tại hạ xin bái phục bái phục.”

Trần Thước tức giận vươn tay nhéo nhéo mũi Dư Điền Điền, nháy mắt nói: “Em thấy anh nói rất đúng phải không, vậy có nên hôn một cái thưởng cho anh không?”

“Biến thái.” Dư Điền Điền cười hì hì tránh người qua một bên.

““Đúng vậy, anh rất biến thái đấy, nhưng chỉ biến thái với em thôi được không?”

Anh kéo tay cô, tay đan bàn tay, sau đó nhẹ giọng nói tiếp

“Thực ra có một bài hát rất hay, chỉ cần bạn yêu đúng người, mỗi ngày trôi qua đều là lễ tình nhân. Này, Dư Điền Điền, em có muốn thử một lần không, chỉ cần em gật đầu, đồng ý làm bạn gái anh, sau này mỗi ngày của chúng ta sẽ đều là lễ tình nhân có được không…”

Dư Điền Điền chớp mắt mấy cái, tiến sát gần bên anh lo lắng hỏi: “Nhưng nếu như em nhớ không lầm, bài hát này tên là Chia ly trong hạnh phúc…”

Bác sĩ Trần: “….”

“…”

Bác sĩ Trần không thèm để ý tới cô, cũng không nói thêm gì nữa mà đi thẳng.

Cô cười hì hì theo sau anh, “Bác sĩ Trần anh đợi em với, đi nhanh như vậy, thì phải trôi qua lễ tình nhân thế nào đây?”

Anh phanh chân lại, quay đầu, “Em đồng ý?”

“Còn chưa đâu, đang suy nghĩ một chút đã.” Cô lại bắt đầu giả vờ vô tội.

Trần Thước nheo mắt nhìn cô trong chốc lát, muốn nói cô chỉ thích tra tấn đày đọa anh, nhưng khi nhìn đuôi khóe mắt kia treo ý cười ấm áp, anh lại đột nhiên không nói được thành lời.

Anh thở dài một hơi, lắc đầu, “Uổng công anh tự xưng là một đời anh minh, không ngờ hôm nay lại bại dưới tay tiểu yêu tinh như em.”

Cô cười hì hì đi sát vào anh, “Anh nói em là tiểu yêu tinh hở? Là tiểu yêu tinh xinh đẹp quyến rũ?”

“Quỷ quái không tránh được, giống như Trương Giai Tuệ cũng miễn cưỡng coi như là tiểu yêu tinh, còn em á…” Trần Thước giả bộ tự hỏi, một lát sau, hời hợt nói, “Là xấu quỷ mới đúng.”

Dư Điền Điền liền xụ mặt xuống.

Sau khi đưa cô trở lại dưới chung cư thì Trần Thước nói: “Dư Điền Điền, đêm Giáng Sinh ngày mai, em có muốn cùng anh ăn cơm không?”

Dư Điền Điền chớp mắt, “Nhưng hôm qua anh cũng nói như vậy —— Dư Điền Điền, ngày mai là đêm giáng sinh, em có muốn ăn một bữa với anh không?”

“Đúng vậy, nếu em cứ định kéo dài, không chịu đồng ý yêu anh, vậy anh ngày nào cũng phải đáng thương hỏi em câu này thôi.”

“Vậy nếu qua lễ Giáng Sinh này, đến ngày kia, anh định lấy cơ gì hẹn em đây?”

“Lễ tóc, lễ mắt, lễ răng nanh tiết, lễ mũi … Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều là một ngày lễ.” Trần Thước nói rất đúng lý hợp tình, “Không phải anh vừa nói rồi sao, quan trọng không phải nó có là ngày lễ hay không, nó chỉ là lý do để chúng ta hưởng thụ cuộc sống thôi. Chẳng phải anh cũng có thể tìm lý do để tán được người yêu đó sao?”

Dư Điền Điền vừa cười vừa giơ ngón cái khen anh, “Bác sĩ Trần anh thật thông minh, còn biết hô ứng trước sau.”

Ngón tay cái kia cách anh rất gần rất gần, đột nhiên anh không kiềm chế được vươn tay cầm lấy nó, sau đó nắm trọn bàn tay cô, rồi kéo cô lại gần anh thêm nữa.

Dư Điền Điền theo phản xạ nghiêng người về trước một chút, ngẩng đầu có chút khẩn trương chống lại ánh mắt anh.

Anh cúi đầu xuống nhìn cô trong chốc lát, khi trái tim cô đang run rẩy đập mạnh thì bỗng nhiên anh nhếch khóe miệng, khẽ giọng hỏi: “Dư Điền Điền, cho anh một nụ hôn tạm biệt nhé?”

Trái tim cô run lên, còn chưa kịp trả lời, liền có cái gì đó nhẹ bẫng chạm lên trán.

Mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng tuyệt vời.

Cánh môi anh như bướm lướt mặt nước, không có dấu hiệu dừng tấn công trên từng tấc thịt trên mặt cô.

Giờ phút này, trên chóp mũi là mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ người anh, tay trái còn đang bị anh nắm chặt trong tay mình.

Trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm lại, ánh sáng không còn tồn tại nữa, trong tầm mắt chỉ có màu trắng của cổ áo sơmi, và hầu kết hơi động trên cổ anh.

Cô giống như điện giật vậy, cả người bắt đầu run rẩy, ý thức trong đầu biến mất, chỉ còn lại một khoảng không hỗn độn.

Nhưng cảm giác đó chớp qua trong nháy mắt, môi anh rời khỏi trán cô, áo và hầu kết cũng cách xa tầm mắt của cô.

Trần Thước cong khóe môi, khẽ giọng nói: “Mau về nhà đi, Dư Điền Điền, Christmas Eve hạnh phúc.”

Cô giống như đang nằm mơ, mặt đỏ bừng lên, cũng dám quay đầu lại mà đi như bay về nhà.

Sau khi về nhà, mới như người trong mộng phục hổi lại, bỏ lại Lục Tuệ Mẫn mặt tràn ngập tò mò, mau chóng trở về phòng. Cô lấy di động ra nhắn cho Trần Thước một tin: “Rõ ràng là hỏi em có muốn cho anh nụ hôn tạm biệt không cơ mà, vì sao chưa có sự đồng ý của em lại dám hôn em hả hả hả!!!”

Trên mặt vẫn đang nóng rực, như là nước đun sôi vậy.

Một lát sau, màn hình chợt sáng lên.

“Ừ ừm, câu hỏi đó chỉ là hỏi cho lịch sự, không thể không hỏi. Còn chuyện không chờ em đồng ý đã hôn em, đó không phải bởi vì anh biết rõ em sẽ không đồng ý đó sao.”

Cô ở đầu dây bên này nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ giống như là một con tôm bị luộc chín.

Ngón tay nhanh chóng múa loạn trên màn hình: “Bác sĩ Trần anh quả là cầm thú!”

Người bên kia chậm rãi đáp lại cô: “Chút ấy đã mắng anh là cầm thú? Phải biết, anh muốn là nụ hôn tạm biệt, nhưng lúc thực hành chẳng qua là hôn trán nhẹ một cái mà thôi. Anh đã nhã nhặn lắm rồi đấy.”

Cô ném di động xuống giường, vùi mặt mình vào chăn muốn kêu vang a a a, cũng không biết vì sao mình lại bực như vậy.

Một lát sau cô mới bình tĩnh trở lại, liếm môi hé đầu ra khỏi chăn, nói nhỏ: “Bại hoại, dù sao cũng là cầm thú, nhã nhặn chỗ nào chứ?”

Rõ ràng là nụ hôn tạm biệt, tại sao không hôn môi chứ…

Phi phi phi, Dư Điền Điền mày đang suy nghĩ cái gì đấy?

A a a a, cô lại chôn mặt vào chăn phát tiết.

Xong xong rồi, cô đã hoàn toàn mất đi trinh tiết, trở thành một kẻ sắc quỷ ham muốn hôn môi bác sĩ Trần.

Cả đêm ấy, Dư Điền Điền lăn qua lộn lại, trong mơ đều là hình ảnh bác sĩ Trần đang hôn cô.

Cả người khô nóng, ngủ đến nửa đêm còn đá văng chăn xuống đất, cuối cùng vẫn là lạnh quá mà tỉnh.

Đáng sợ nhất là lúc vì lạnh mà tỉnh, đúng lúc là trong mơ bác sĩ Trần liền muốn hôn cô, liền bởi vì run một cái, tỉnh mộng, nụ hôn mong đợi cũng không còn nữa .

Cô mở mắt nhìn trần nhà một hồi lâu, khóc không ra nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương